Tôi cau mày nhìn gió đang rít gào, nghi hoặc hỏi: “Gió lớn thế này, bà ta vào đó bằng cách nào?” Lục Tử nói: “Bà ta vô cùng hiểu rõ nơi này, nhất định phải có cách nào đó để đi vào. Hơn hết còn ném Tam Cụ Thi Cốt ra hẳn là biết chúng ta đã đến đây. Chỉ cần tìm được cửa nhất định có thể vào.” Lúc này lại có rất nhiều tro tàn màu xám trắng từ trong lối đi bay ra. Đám tro giấy đó bị gió thổi tán loạn cả lên. Bạch Dực híp mắt nhìn bức tường gió nói: “Các cậu có để ý là gió gào thét vô cùng có tiết tấu không, hơn nữa lúc mạnh lúc yếu. Nơi này chỉ là một lối đi, hẳn không có đường ngầm, làm được như vậy là do kỹ thuật thời xa xưa đấy.” Tôi nghe nhưng chẳng hiểu gì, hỏi: “Là sao thế?” Bạch Dực tiếp tục nhìn chằm chằm vào đám giấy đang bay tán loạn nói: “Như thế này, dựa theo tiết tấu của hướng gió mà định ra những bước thích hợp thì chúng ta có thể đi qua.” Tôi muốn hỏi nữa, nhưng Lục tử ngăn lại nói: “Để lão Bạch nhìn xem, anh ta đã nói thế thì hẳn phải có cách.” Bạch Dực cau mày, lại một lần nữa tiến về bức tường gió. Cuồng phong làm anh lui lại trong thoáng chốc. Lúc này tôi thấy tư thế của anh rất kỳ lạ, lúc sang trái, sau lại sang phải, nhìn có hơi giống đang múa, nhưng động tác đơn giản hơn rất nhiều. Lục tử khâm phục gật đầu nói: “Ra là vậy, dùng vũ bộ có thể bước qua.” Tôi thấy Bạch Dực tuy thỉnh thoảng vẫn bị gió làm cho lùi lại vài bước nhưng anh cứ đều đều tiến lên phía trước, đồng thời càng đi càng thuận lợi, gió cản bước anh càng lúc càng yếu. Tôi kéo Lục tử nói: “Anh ta đang đi là vũ bộ? Gió mạnh kia sao bình ổn được thế?” Cậu gật đầu, xốc lên hành lý, nhìn tôi nói: “Phải nhớ rằng, chỗ này là Hà Bá điện, nơi có liên quan đến sự kiện Đại Vũ trị thủy. Nếu như phía trước ứng với ứng với Long Bàn, có thể vì năm đó rồng đã thay Đại Vũ trị thủy đổ nước ra sông. Còn vũ bộ này chắc là lúc bấy giờ Đại Vũ trị thủy đã sử dụng.” Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta hỏi: “Tại sao cậu biết?” Cậu xì một tiếng, khinh khỉnh nhìn tôi nói: “Nếu chỉ chơi đùa, đương nhiên mình không biết. Nhưng sao cậu không nghĩ lại, mình đã tìm biết bao nhiêu tài liệu cho ông chủ quỷ quái kia về thần điện này? Đây gọi là có chuyên môn nghiệp vụ cao đấy.” Nói xong, cậu vỗ vỗ tôi ý bảo cùng đi với mình. Lục tử nhìn tôi nói: “Mình đã nhớ kỹ khẩu quyết, mình bước đến đâu cậu theo ngay đến đấy. Nói chung thứ này cũng không khó chơi, theo mình đùa với nó một chút. Lúc nãy cậu cũng đã thấy Bạch Dực đi thế nào rồi đấy, trông bầu vẽ gáo mà học theo thôi!” Tôi gật đầu, nghĩ thầm cậu nói rất có lý. Lục tử cũng nhìn theo đám tro tàn trong gió rồi thì thầm: “Chân trái ở trước, chân phải ở sau, lập lại bước chân phải, chân trái nhập cùng phải, thành một bước…” Chúng tôi dựa theo cách thức của vũ bộ mà tiến gần đến bức tường gió. Tôi phát hiện rõ ràng chỉ còn vài ba cơn gió thổi lướt qua ngực rồi luồn ra sau lưng, chẳng có chút biểu hiện nào cho thấy kia là lá chắn với cuồng phong cực mạnh cả. Nhưng chúng tôi cũng không dám qua loa, vẫn dựa vào vũ bộ mà tiến lên, cố giữ nó theo những bước bình ổn nhất. Qua một lúc, tôi bỗng không phân biệt được phương hướng, cứ như bị say xe khi còn bé vậy, sau đó là đổ nhào vào trong tường gió. Tôi là người cuối cùng vào trong đó, hai người kia đã sẳn sàn chờ tôi đến. Tôi tiến lên, chân nọ bắt chân kia, mắt nhìn đâu đâu cũng thấy sao trời. Tôi ôm gối, liên tục thở hổn hển, sức lực đã tiêu hao suốt cả chặn đường dài, giờ đây đến thở cũng không ra hơi, quả thật rất muốn nhắm mắt buông xuôi tất cả. Tôi thở rút mấy cái, lau đi mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên, thấy hai người bọn họ vẫn bất động. Tôi tiến lên phía trước nhìn xem, phát hiện trước mặt là một tường đá màu xanh thật lớn. Bức tường này do nguyên cả khối ngọc bích khắc thành, lớn khủng khiếp, hòa thành một khối với nơi này. Trên đó chẳng phải xa lạ gì, chính là miêu tả lại chín khúc, 18 chỗ rẽ của Hoàng Hà, xung quanh là nhật nguyệt tinh tú, mỗi chỗ ngoặt đều được khắc lõm vào, phân biệt với những nơi khác. Bức cửu khúc Hoàng Hà này vô cùng lạnh lẽo, mang theo không khí giá buốt chẳng khác nào ma quỷ. Tôi thầm rùn mình, liên tưởng đến mấy thứ quỷ khí sẽ khảm vào nơi này, nhưng chúng tôi chỉ có vài cái, vốn chẳng biết phải để vào đâu cả. Lục tử vô cùng buồn bã nói: “Chúng ta không có mấy thứ quỷ khí. Thiếu chúng thật không cách nào, chẳng ít gì cả.” Với tâm lý cầu may, tôi nói: “Hay là không cần nhiều như vậy? Chúng ta cứ lấy ra để lên thử xem?” Bạch Dực dỡ xuống balô, may mà mấy thứ này đều bằng đồng, nếu bằng sứ, ngã nghiêng nãy giờ sợ đã thành ngói vụn, đến lúc ấy sợ rằng đến khóc cũng không xong. Bạch Dực cẩn cẩn thận thần cầm mấy thứ bằng đồng để vào chỗ lõm. Đầu tiên chúng tôi đặt thẻ đồng mà mình đã phát hiện dưới giếng, tiếp theo là thứ đã giết chết ông chủ của Lục tử A Lại Da kính. Những vật này khi khớp lại thì hình thành một bức tranh đặc biệt, phải có chín vật hợp lại mới hoàn thành được. Nhưng những cái khác chúng tôi không có, cũng không biết nó có hình dáng gì nữa. Bạch Dực đi lùi theo bức họa Hoàng Hà, tất cả chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào những thứ quỷ khí kia. Bỗng tôi phát hiện trên mặt ngọc có một chiếc bóng, nhìn lại một lần nữa phát hiện sau khi khảm mấy thứ kia vào rồi thì dường như đã xuất hiện rất nhiều mặt người. Những gương mặt này đều đau khổ đến cực độ. Trong đó có cả gương mặt rất giống với ông chủ của Lục tử. Ông ta vẫn giữ nguyên hình dạng kinh khủng tột độ lúc chết, phải nói là tình cảnh khi đó được tái hiện lại ở nơi này vậy. Lúc này, gáy tôi nhận thấy một cơn gió lạnh đang thổi tới, mắt trái tôi lại đau đớn. Tôi đảo mắt nhìn quanh một chút, phát hiện có vài người đã theo chúng tôi đến đây. Bọn họ đều buông thỏng hai tay, đứng cùng hướng với chúng tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, nhưng phía sau rỗng tếch. Cảnh giác nhìn bốn bên, kiến trúc nơi này đều thiết kế dựa theo cửu khúc của Hoàng Hà, xung quanh chi chít chữ viết không hiểu là gì. Càng đến gần chín khúc sông, chữ càng dày đặc. Chỗ đặt quỷ khí nơi đó có vân trắng như đồ bằng ngọc vậy. Càng lúc càng hiện ra mặt người. tôi chỉ vào mặt tường nói: “Những người bị hại chết đều xuất hiện trên vách tường cả….” Lục tử dụi dụi mắt nói: “Làm gì có…. Khối ngọc này đến vân còn không có, nhìn trong veo thế kia, mặt người nào đâu? Cậu có bị hoa mắt trông nhầm không đấy?” Tôi nuốt nước bọt, dùng tay che mắt phải lại. Quả nhiên mặt ngọc trong suốt vô cùng, một chút tạp sắc cũng không có, nói gì đến mặt người kia chứ. Tôi run run thả tay đang che mắt ra, nhìn kỹ lại, những mặt người kia liền xuất hiện. Chúng cứ dung hợp với nhau, nhiều như thế mà rất nhanh sau chỉ còn lại ba đầu người. Chúng giẫy giụa, quả thật là đang cùng nhau vùng vẫy. Tôi cau mày, vẫn ăn may hỏi: “Có ba đầu người mà…. Các người không thấy thật sao?” Bạch Dực nhìn tôi gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng chúng tôi chẳng thấy gì cả.” Tôi nhìn lại ba mặt người ở trước, chúng cứ hướng về tôi, không ngừng giẫy dụa. Tôi bất giác lui về sau, hỏi bọn họ: “Tại sao?” Bạch Dực hạ giọng nói: “Bởi vì…tất cả đều đi theo cậu đến đây. Có rất nhiều việc cậu nhìn thấy không giống với chúng tôi. Suốt dọc đường đi, cũng có rất nhiều việc cậu nhận ra nhưng chúng tôi lại chẳng phát hiện gì cả.” Tôi nuốt nước bọt… nói: “Ở đây… ở đây có rất nhiều chữ viết….” Bạch Dực thẳng thừng đáp: “Không có…. Ở đây chỉ có một khối ngọc, còn lại chẳng có gì cả.” Ta không khỏi lẩm ba lẩm bẩm: “Không phải mà… Chỉ mình tôi mới thấy…. Tôi thấy mấy thứ này rõ rành rạnh như vậy mà….” Ngay lúc tôi bắt đầu thử phân biệt xem cái nào là thật cái nào là ảo thì cảm nhận được hình như có một người đang đứng sau lưng mình. Nhưng tôi đã không thể tin vào mắt mình nữa, tôi sờ soạn hướng về Bạch Dực đang ở cạnh bên, xác thực: “Thế thì cái gì mới đang thật sự tồn tại đây? Còn có… con mẹ nó, tôi nói với các người… Có một người đang đứng sau chúng ta… các người không thấy sao?” Bọn họ mạnh mẽ quay người lại, Bạch Dực gần như túm lấy áo tôi ngay lập tức. Lục tử vừa nức nở vừa chửi: “Là Ngạo Nhân! Cậu nghĩ chúng tôi bị mù sao, sao lại không thấy chứ! Mau tách ra!” Tôi quay đầu lại ngay, phát hiện Ngạo Nhân không biết ở sau tôi từ lúc nào, sao có thể im hơi lặng tiếng đến như thế, nó sao không lén tập kích chúng tôi? Ngay lúc chúng tôi đang cấp tốc tìm chỗ trốn thì Tá Thọ bà bỗng lăn từ phía sau ra, cả người bà đều là vết thương, quần áo cũng rách nát, hình dáng vô cùng khổ sở, vừa nhìn chúng tôi vừa vội vàng hét lên: “Đừng để thứ đó đến gần ngọc bích! Cản nó lại.” Lúc này, tôi thấy Ngạo Nhân gần như không hề có cảm giác với chúng tôi, nó giống bò già bị giắt mũi, cứ từng bước đến gần khối Hoàng Hà ngọc bích kia. Tôi nói thầm trong lòng: “Thảo nào Ngạo Nhân không thèm nhào đến ba chúng tôi, thì ra là đang đuổi theo bà già quỷ này.” Giờ đây, cả người bà đều là vết thương, nhưng thân thể lại không chảy máu mà rơi ra rất nhiều tro giấy màu xám trắng. Bà đang cầm một sợi dây, đầu kia buộc chặt Ngạo Nhân. Nó vẫn cứ hướng về phía trước, bà giật lấy đuốc trong tay tôi đốt ngay vào lưng nó. Tôi liền ngửi được mùi thịt thối bay ra. Ngạo nhân vì thế mà mạnh bạo hơn, nó ngửa lên trời rống lớn rồi quay thẳng đầu lại. Mạnh Cơ cúi người xuống, đuốc vẫn cầm trong tay. Nhưng Ngạo Nhân không để cho bất cứ thứ gì cản trở nó đến gần khối ngọc bích, liền nổi điên vọt về phía Mạnh Cơ. Vì tốc độ quá nhanh, chúng tôi chưa kịp ra tay đã thấy Ngạo Nhân đang ở trước mặt Mạnh Cơ. Nó cắt ngay vào bụng bà, móng vuốt sắt bén cứ thế rạch thẳng xuống, bà không hề chảy máu mà là rất nhiều tro tàn màu xám trắng bay phụt ra từ vết thương. Tôi muốn giúp đỡ, nhưng Bạch Dực kéo lại nói: “Đừng! Giờ qua đó sẽ bị hại chết.” Tôi lo lắng nhìn chằm chằm vào Mạnh Cơ, bà bất chấp nắm vào móng vuốt của Ngạo Nhân, sau đó ôm chặt lấy nó. Bà ta khó khăn phát ra tiếng nói: “Mau nổ súng!” Ba người chúng tôi có súng, nhưng với khoảng cách này thật khó lòng tránh được Mạnh Cơ. Tuy không xem nặng sống chết của bà cho lắm, nhưng chúng tôi không hy vọng bà chết trước mắt mình như thế. Lục tử cầm súng, Bạch Dực cầm dao găm, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào, không hành động lỗ mãn. Ngạo Nhân bỗng không sợ lửa nữa, nó rống giận cuồng bạo, lúc này tôi thấy lớp da mặt của nó bị bong ra. Gương mặt kia thật sự có phân nửa của Ngưu Giác, nửa còn lại là của Tào Dương. Nó như hướng về phía Mạnh Cơ gầm rú như phát điên. Tôi phát hiện ngay dưới chân nó không biết tại sao lại xuất hiện rất nhiều chữ viết. Nó hung hăn nhe răng ra với Mạnh Cơ, bà vội nắm lấy cơ hội, giành ra khỏi vuốt của nó chạy ngay về phía chúng tôi. Nhưng Ngạo Nhân lại túm được tóc bà, kéo lê bà như dắt chó hướng về phía khối ngọc. Nhìn nó sắp sửa chạm vào khối ngọc, bà mạnh mẽ xoay người đến trước quái vật kia, phát ra tiếng như cú kêu trong đêm. Lúc này, tôi thấy rõ cuối cùng bà cũng mở miệng ra. Trong miệng bà lại có một cái đầu người nhỏ đến độ có thể bỏ túi được và cũng vô cùng xấu xí. Người nhỏ kia vừa ra khỏi đã bắt đầu điên cuồng hét lên chói tai. Tiếng hét hòa với âm thanh của Mạnh Cơ khiến bao nhiêu lông tơ trên người tôi đều dựng ngược cả lên, thoáng chốc cảm thấy như tai mình đã bị nổ mất rồi. Tôi vẫn nhớ lời của Bạch Dực, nếu bà lão nào mở miệng nhất định phải tránh đi, không được trực tiếp nhìn vào, may mà tôi không phải cùng bà mắt đối mặt. Ngạo Nhân kia sức lực thật khủng khiếp đã kéo lê Mạnh Cơ về phía trước, lúc này tôi lại thấy chẳng biết tại sao từ miệng bà lại phun ra một đóm lửa màu xanh nhạt. Tuy vô cùng yếu ớt nhưng khi chạm vào Ngạo Nhân thì lại hừn hựt thiêu đốt. Ngạo Nhân phát điên thả vụt ra Mạnh Cơ, bà ta giờ như một miếng giẻ rách bị kẻ khác hung hăng ném mạnh vào khối ngọc rồi té nhào ra mặt đất. Chúng tôi vẫn chưa kịp nhìn rõ xem bà lão làm sao thì Ngạo Nhân đã điên cuồng chạy khắp nơi. Bạch Dực hình như rất sợ hãi đóm lửa màu xanh kia, anh kéo tôi lui vài bước, tôi nghe được tim anh đang đập rất dữ dội. Anh quay sang lục tử hét lên: “Mau tìm chỗ tránh một chút! Đừng chạm vào lửa đó!” Lục tử như thỏ bị dọa cho nhảy dựng lên, vội lui về bên cạnh, sau đó cầm chặt cây đuốc chắn trước ngực. Ngạo Nhân đau đớn gầm gừ nên vẫn chưa đến gần chúng tôi, đầu nó bị thiêu thành tro bụi. Tôi vẫn còn nhớ trước đây Bạch Dực đã dùng lửa khống chế một nữ quỷ đẹo bám người khác, nhưng lửa đó không quỷ mị bằng ngọn lửa xanh này, so ra thật kém xa vì vừa qua chưa được một phút đồng hồ thì thần thú khủng kiếp nhất thời thượng cổ trong Sơn Hải kinh đã thành một đống tro tàn màu xám trắng. Mồ hôi lạnh của tôi đổ như mưa, nghĩ thầm đây chính là nguyên nhân mà Bạch Dực bảo tôi dù như thế nào cũng đừng bao giờ nhìn vào Mạnh Cơ lúc bà ta mở miệng cả. Bà ta đúng là một quái vật phun lửa, nhưng nếu có chiêu ấy sao không sớm lấy ra đối phó với nó nhỉ? Nhưng ngay lập tức tôi biết tại sao, trong nháy mắt người Mạnh Cơ bốc ra mùi khét đặc nghẹt hơn quái vật kia rất nhiều. Miệng bà phả ra rất nhiều tàn tro, cả người đau đớn giẫy giụa trên mặt đất. Đầu người nhỏ trong miệng bà lúc này cũng trợn tròn mắt, rồi chầm chậm đốt cháy mình. Bà ta vô cùng khổ sở mở miệng, người cuộn lại run rẩy. Tôi nghe được tiếng rên rỉ đầy đau thương của một phụ nữ, nó như phát sinh từ tâm cảm, khủng khiếp đến độ không kêu to được, chỉ có thể yếu ớt nức nở nghẹn ngào. Ba người chúng tôi tránh qua một bên, nhìn Mạnh Cơ như động vật bị thương đang nằm cuộn mình bên khối ngọc. Bà đau đớn chỉ vào balô đang mang trên người mở miệng nói: “Mở… cầm… cầm quỷ khí đặt vào đi!” Bạch Dực vội vã cầm túi của ông chủ Triệu lên, mặc kệ nó có âm tà hay không, bên trong quả nhiên có vài vật bằng đồng. Kia có thể xem như một bảo tàng di động, có cả chiếc hộp đồng đã chìm xuống đáy hồ Thiên Mục. Ngoài mấy vật bằng đồng ra thì chẳng còn thứ gì khác nữa, càng không có thức ăn gì cả, thật khác hoàn toàn với lời đưa đẩy của bà ta trước đó. Có các thứ khác nhau như: Hộp đồng, mâu đồng, bình đồng, một ống đồng đen nhỏ xíu, cùng một chiếc kèn và ngọn giáo bằng đồng. Những thứ bằng quỷ khí kia đều khớp với chỗ lõm vào. Cứ một vật được đặt vào, là xuất hiện nhiều mặt người hơn. Tôi cảm nhận được ác quỷ càng lúc càng sát đến mình. Những thứ này nhất định phải là đồ thật, nếu không đã chẳng gặp phải ác linh như thế kia. Nhưng thiếu mất một cái, cái cuối cùng ở đâu? Bạch Dực cấp tốc lấy Huyền Hoàng Bích ra, cầm chặt trong tay mình để chống lại loại khí âm hàn của mấy thứ kia. Nhưng anh vẫn bị lạnh đến độ môi đều đã tím tái lại. Mạnh Cơ đau đớn kêu lên, chúng tôi không ai dám đến gần bà. Lúc này bà vịn vào khối ngọc, quay về tôi nói: “Ngươi đến đây!” Tôi không biết bà muốn làm gì nên cảnh giác lui lại mấy bước. Bà vốn định kéo tay tôi, nhưng giờ cả người đều bất ổn, đương nhiên không có đủ sức để bắt được tôi rồi, đành bất đắc dĩ chỉ vào chỗ lõm ở góc tối nói: “Ngươi cho tay vào, bên trong có một vòng…. Ngươi… ngươi kéo một chút! Quỷ khí cuối cùng đang…. ở đó!” Ta phân vân không biết nên làm theo hay không. Nhưng giờ đã không còn đường lui. Bạch Dực gật đầu, tôi mang thương tật đầy người đến trước khối ngọc, phát hiện thấy nơi góc tối quả thật có chỗ lõm vào vừa sâu vừa lớn. Chẳng biết bên trong chứa gì, tôi run run đưa tay vào dò xét. Dọc theo khối ngọc, tôi cảm thấy nó lạnh chết đi được, cứ như đang đưa tay vào hầm băng vậy. Mãi đến khi tay tôi chạm phải thứ gì đó tròn tròn giống chiếc vòng, tôi nắm lấy, thấy có một chỗ nhọn nhô ra, liền dùng thêm chút sức, lại cảm thấy hình như nó được dùng để đậy vào một lỗ thủng nào đó. Điều này khiến tôi cho rằng kia là cơ quan then chốt, nhưng khi kéo mạnh, lại chẳng có thứ gì cả. Tôi liếm liếm môi, rút tay ra khoảng vài cm. Bỗng tôi nghe có tiếng lộp bộp, liền giật mình sợ hãi rụt tay ra khỏi đó. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào chỗ lõm kia, nhưng qua khoảng ba phút cũng chẳng thấy rung chuyển đồi núi hay khối ngọc ầm ầm đổ xuống, sau tiếng bộp bộp nghe được thì không còn âm thanh gì nữa. Tôi nghi hoặc nhìn Mạnh Cơ. Bà ta đang quỳ úp người úp xuống đất, nhìn chằm chằm vào khối ngọc. Tôi lùi lại, nhưng nó vẫn như cũ, một chút phản ứng cũng không có. Lúc này vai Mạnh Cơ không ngừng run lên, bà ta vẫn cứ chăm chăm vào khối ngọc vẽ Hoàng Hà cửu khúc kia, cất lên tiếng cười thật thê lương, mặt vô cùng kích động nói: “Tại sao lại như thế….” Lục tử thì thầm hỏi tôi: “Xảy ra chuyện gì?” Tôi buồn bực lắc nhẹ đầu nói: “Mình chạm vào chiếc vòng sắt bên trong, đến tay cũng bị cắt, nhưng chẳng có chuyện gì cả, Lão Bạch, anh biết là chuyện gì không?” Bạch Dực vẫn không dám thả lỏng, cứ nhìn chằm chằm vào khối ngọc, anh mở miệng nói: “Khối ngọc cửu khúc Hoàng Hà được đặt trong Hà Bá thần điện cất giấu thứ quỷ khí sau cùng. Nếu tập hợp được toàn bộ quỷ khí, tôi đoán có thể khởi động được cơ quan then chốt. Nhưng giờ đây quỷ khí không xuất hiện, biểu thị rất rõ ràng là chúng ta chẳng có cách gì tiến vào Hà Bá điện cả.” Tôi vừa nghe không còn cách gì thì lòng liền rối lên, muốn kéo thêm chiếc vòng lần nữa. Nhưng Bạch Dực đã cản lại, anh nhìn Mạnh Cơ, sau lại nhìn tôi nói: “Thứ trong miệng bà ta, cậu cũng đã thấy rồi đấy, đừng đến gần. Bà ta giờ đã không còn là Mạnh Cơ, càng không phải Tá Thọ bà, bà ta là Thần Hạn Hán.” Lục tử nhăn mày thì thầm: “Không phải đâu…. Bà lão kia sao lại đày đọa mình như vậy?” Bạch Dực nói tiếp: “Lúc trước, tôi đã nghi ngờ bà ta đem Thần Hạn Hán ép vào cơ thể mình. Nếu không, chẳng thể nào có nhiều tro tàn như vậy. Loại tro này do lửa Tam Muội đốt thành. Quả nhiên, Mạnh Cơ mở miệng, thứ trong cơ thể bà ta tiếp xúc với bên ngoài, đặt biệt là nơi âm khí nặng nề như chỗ này, liền hình thành trạng thái bạo phát. Bên trong Mạnh Cơ đã sớm thành tro tàn. Bà ta hiện tại chỉ là một cái xác trống rỗng, chống đỡ được đến tận giờ đa phần đều do bản mệnh của Tá Thọ bà. Giờ bà đang đánh ván cuối cuộc đời mình, là cược với chính thân sinh phụ thân. Tình thế xem ra Chu Văn Vương vẫn thắng trước một nước như cũ.” Bạch Dực cúi đầu nhìn vào khối ngọc trước mặt Mạnh Cơ, nói: “Chín thứ này quả không sai, cái cuối cùng đặt vào hẳn là quỷ khí trọng yếu nhất. Tám cái còn lại… nếu tôi đoán không nhầm, đều bị Mạnh Cơ mang đi. Trong người bà ta chẳng phải thứ gì khác mà là Thần Hạn Hán. Nhân vật trong thần thoại được người thượng cổ cúng bái như con gái của Thần Mặt Trời. Hơi nóng và ngọn lửa nàng ta sở hữu không phải là Địa Ngục nghiệp hỏa mà Tam Muội chân hỏa thuần túy nhất. Còn Mạnh Cơ không biết đã dùng cách gì để chiếm được nguyên hồn của Thần Hạn Hán, hòa với người mình thành một thể. Nói chung chuyện sắp tới đây, rất có thể chúng ta phải chân trước vừa mở được quỷ chú, chân sau phải dung hợp với Thần Hạn Hán. Ngay bản thân bà ta cũng chẳng thể nào chống được sự tàn phá của Thần Hạn Hán, nên không thể mở miệng nói chuyện, vì vừa nói thì Thần Hạn Hán sẽ ngay lập tức có được không khí bên ngoài, phả ra năng lượng, sẽ làm bà ta bị bỏng từ trong ra đến ngoài, đau đớn thống khổ không thể nào tưởng tượng nổi. Hơn hết, chỉ khi nào cơ thể thành đống tro tàn thì Thần Hạn Hán mới có thể dừng lại. Nói cách khác… Mạnh Cơ xong rồi.” Tiếng cười của bà cực kỳ u ám và tuyệt vọng, nhưng bức tường vẫn như cũ, chẳng có gì xảy ra cả. Tôi không biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra, lẽ nào chúng tôi không nên đến đây? Chết nhiều người như thế, là đang âm mưu đều gì? Qua một lúc lâu, bà ta cầm lấy một chiếc bình bằng đồng đen, tôi nhìn vào gần đấy, thấy xuất hiện gương mặt của một người đàn ông, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào Mạnh Cơ. Nhưng Mạnh Cơ dường như không thấy, bà lặng lẽ ôm nó vào lòng ve vuốt, mỗi lần cử động, trên người bà lại rơi ra rất nhiều tro tàn. Bà ta cứ ngơ ngẩn nói chuyện với chiếc bình: “Cuối cùng đã tính sai, ta dùng tính mệnh của khuê nhi thế chỗ trốn khỏi đây, vốn muốn cứu chàng và khuê nhi, nhưng ta trăm tính ngàn tính lại quên mất năm đó chàng là người cuối cùng hoàn thành chỉ ý của phụ vương, tình nguyện tiến nhập luân hồi quỷ chú. Ba mươi sáu người đồng loạt chết, sinh ra chính ác quỷ trấn thủ chặt chẽ nơi này. Mà nay phong thủy từ lâu đã không còn như xưa. Đại Chu cũng tan thành mây khói. Sự cố chấp của chàng hủy hoại ta, cũng là hủy hoại chàng. Ta nói chàng ngốc… chính là rất ngốc? Phàn Nhuế?” Lúc Mạnh Cơ lẩm bẩm thì mặt người trên tường ngọc cũng bắt đầu chảy ra huyết lệ. Bỗng tôi chợt nhớ, hình như mình đã thấy qua tên này. Ngay chiếc bình kia cũng có khắc “Phàn Nhuế”. Lẽ nào… người mà Mạnh Cơ bỏ nhiều công sức muốn tìm và cứu ra? Nhưng chuyện tình cảm thời đại kia, người hiện đại như tôi sao có thể hiểu nổi. Bà ta chẳng qua cũng chỉ là một tồn tại khác biệt, nên lời của bà tôi thật chẳng cách gì hiểu nổi, chỉ có thể từ mấy lời nói suy ra gút mắt của hai người nhất định vô cùng sâu sắc. Lúc này, bà cực kỳ giống với một bà lão đã mất đi tất cả. Tuy dung nhan vẫn mỹ lệ, nhưng sự suy sụp và tuyệt vọng này chỉ có thể thấy ở một nữ quỷ ngàn tuổi. Bà ngẩng đầu dùng đôi mắt khóc không thành lệ nhìn chúng tôi. Trong đó lộ ra thần thái khiến chúng tôi cảm nhận được bà ta là một phụ nữ bị số phận trêu đùa. Thân thể bà bắt đầu rơi ra rất nhiều tro tàn, bà nói: “Đây là nơi quy túc cuối cùng của ta. Các ngươi nếu muốn tiếp tục đi. Phải tìm được quỷ khí cuối cùng hay khác hơn chính là chìa khóa mở ra thần điện. Tìm được nó, các ngươi có thể tiến vào. Nhưng… ta đã không còn thời gian….” Lần đầu tiên tôi từ tốn với bà, hạ giọng hỏi: “Còn cách nào tìm được quỷ khí đó không?” Bà vươn tay chỉ chỉ tôi, sau đó nói: “Các ngươi có thể tìm được, nhưng cũng có thể không…. Các ngươi có bao nhiêu thời gian, vì tám quỷ khí đã khởi động vị trí phòng tuyến trong thần điện này. Khi ấy bảy cửa vào khác sẽ phong kín. Các ngươi nếu tìm không được…. Cũng là định trước sẽ phải chôn cùng thần điện này. Sơn hà cửu đỉnh, Hoàng Hà cửu khúc, nơi này là đại diện cho ngọn nguồn của Hoàng Hà…A!” Ánh mắt bà bỗng nhiên sáng ngời, chẳng biết đang nghĩ đến điều gì, mà hướng về chúng tôi hơi mỉm cười, xong lại quay về khối ngọc lắc đầu nói: “Ta hiểu rồi… Thì ra là như thế a…. Ha ha, thì ra tính toán cuối cùng là ứng vào chính con. Bát khổ quỷ chú… thì ra là ý này. Phụ vương, con thắng chẳng nổi người, lần này chẳng còn gì để thua, con mệt mỏi quá rồi….” Tôi nhăn chặt mày nhìn đôi mắt chẳng chớp lấy cái nào của Mạnh Cơ, rất muốn hỏi rõ bà ta xem rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng lúc này bà ta đang nhìn lại, dường như thấy được gương mặt đang khóc ra huyết lệ trên khối ngọc kia. Bà ta run run hướng về khối ngọc, muốn dùng hết chút sức lực cuối cùng. Sức cùng lực kiệt, ngay cả bò lê đến đó cũng không nổi nữa. Bà ta chầm chậm hướng người xuống, đầu tựa vào chiếc bình bằng đồng đen đang ôm trong tay, hạ giọng thì thầm: “Ngóng trông chàng hề, quên trở về. Tuổi xuân tàn hề, nào thắm lại…”[1] Giọng của bà theo câu thơ từ từ nhỏ dần. Qua một lúc lâu cũng không thấy Mạnh Cơ động đậy. Chúng tôi lặng lẽ nhìn bà, ai cũng không dám đến gần. Giọng Bạch Dực nghe có hơi khổ sở, anh nói: “Quỷ khí tụ lại, nhưng không xuất hiện thứ quan trọng nhất, nên bà ta không thể thả được những ác quỷ nguyên thủy bị phong ấn nơi này. Cũng chính là người bà ta luôn miệng gọi Phàn Nhuế kia.” Tôi nhìn mặt người, nó cũng trở nên vô cùng méo mó, cứ như đang điên cuồng muốn giẫy ra, liền hỏi: “Tại sao?” Mắt Bạch Dực hơi lóe lên, nói: “Nếu nhất định muốn tôi nói, thì chỉ có thể là ý trời.” Lục tử cắt ngang lời chúng tôi, lo lắng nói: “Giờ phải làm sao đây? Bà ta chết rồi?” Cậu ta vừa dứt lời thì thân thể của Mạnh Cơ bỗng bùng lên ngọn lửa màu lam, thoáng cái liền thành một đống tro tàn, lửa kia cũng không còn, biến vào hư vô. Bạch Dực hơi sững sờ gật đầu nói: “Cuối cùng thì bà ta cũng đã chết triệt để.” Lòng tôi trước những chuyện này vô cùng phức tạp. Cá nhân tôi vốn rất căm hận người đàn bà tự tư tự lợi như bà ta. Nhưng lại nghĩ bà ta trải qua mấy ngàn năm tập hợp quỷ khí cũng là để giải phóng cho chồng và con thì không khỏi bi ai. Quả đúng là một tấn bi kịch…. Lục tử aiz một tiếng hỏi: “Câu cuối cùng có nghĩa gì? Bà ta hiểu được gì?” Tôi lắc đầu, nhưng lại nhớ ra một việc. Nơi này là ngọn nguồn của Hoàng Hà…. Vậy phải chăng là nơi bắt đầu của toàn bộ chuyện xưa? Nhưng đến tận giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao Chu Văn Vương lại nhất thiết phải tạo ra thần điện này, phải thiết lập loại chú thâm độc đến vậy? Nơi này tiết lộ tin tức về Đại Vũ trị thủy, khởi nguồn của Hoàng Hà! Hà Bá thần! Những từ này như xuyên qua não tôi trong nháy mắt. Thoáng chốc tôi hiểu hết mọi chuyện. Tôi xoa trán cố suy nghĩ theo hướng đó, phát hiện mọi chuyện đều tạm thời thông suốt! Nguyên bản, nếu đây đúng là đầu nguồn, thì bát khổ quỷ chú vốn không hề được phá giải! Tất cả đều là một thế cục, gọi là luân hồi cũng được! Chúng tôi chỉ đang lập lại chuyện của mấy ngàn năm trước. Căn bản chẳng có quỷ chú gì hết. Quỷ chú chỉ là dẫn dụ. Dẫn dụ chúng tôi đến đây mới là chuyện vô cùng then chốt. Mà Mạnh Cơ trong câu cuối cùng của mình cũng đã hiểu rõ mọi chuyện: “Thì ra tính toán cuối cùng là ứng vào chính con” Nếu như tất cả đều được tính toán tốt, như vậy giờ đây chúng tôi cũng chỉ đang thuận theo một diễn biến nào đó mà thôi. Tôi đổ xuống mồ hôi lạnh nhìn Bạch Dực, mắt đầy mâu thuẫn, nói: “Anh còn gạt chúng tôi những gì? Giờ nói hết ra đi!” [1] Nguyên văn: “Lưu linh tu hề đảm vong quy/ Tuế ký yến hề thục hoa dư?” (留灵修兮 憺 忘归, 岁既晏兮孰华予) Là hai câu thơ trong bài Sơn Quỷ của Khuất Nguyên. Đường cùng khó thoát_Hết)