Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 8 : Thủ trưởng lưu manh

Tìm việc, kỳ thật cũng chỉ là chuyện như thế này! Ngâm mình ở trên mạng tùy tiện đi dạo qua các trang có thông báo tuyển dụng , chuẩn bị lý lịch sơ lược hoành tráng một tí để gửi đi , sau đó chờ người của các đơn vị gọi điện thoại lại cho mình . Cho nên, đối với chuyện tìm việc này, ta căn bản cũng chẳng để vào đầu , nếu không phải bị cha mẹ bắt ép thì ta cũng sẽ không đi tìm việc nhanh như vậy , ta vẫn còn muốn hồi tưởng cẩn thận lại thời gian học đại học của ta một chút. Thứ Hai có hội nghị giao lưu việc làm, ta cũng lanh chanh đến tham gia. Trong tay cầm chặt sơ yếu lý lịch , một tờ giấy mỏng manh , đứng ở trong đám người , có chút lo lắng không yên . Nhìn nhìn ngó ngó người khác, sơ yếu lý lịch đều làm vô cùng xa hoa, phỏng chừng là mất không ít tâm tư , lúc mới nhìn qua, ta còn tưởng rằng những người này đều cầm một quyển tiểu thuyết đến phỏng vấn. Như thế có vẻ sơ yếu lý lịch của ta rất keo kiệt rồi . Nhưng thôi cũng chả sao , công việc cũng không phải là trong một ngày có thể tìm được , số lượng vẫn không bằng chất lượng, ta cũng không vội. Đại khái là nhìn thoáng qua, các đơn vị đến thông báo tuyển dụng cũng không ít, ta ngạo mạn chậm rãi mà xếp hàng, đưa đến trong tay mỗi người quản lí nhân sự một bản sơ yếu lý lịch , mỉm cười với người ta một chút, sau đó yên lặng tiêu sái chuồn khỏi đó nhảy sang nơi khác . Quay đi quay lại hết một vòng , ta đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cũng có vẻ xêm xêm rồi , ta thành người cuối cùng rời đi đám kia , ta chính đang cân nhắc xem nên đi nơi nào ăn cơm, đột nhiên ánh mắt chợt đảo qua thấy vài cái thùng rác, bên trong đều nhét đầy ự , đều là những bộ sơ yếu lý lịch xa hoa vừa rồi . Trong lòng ta cả kinh, lý lịch chuẩn bị giống như cuốn truyện tranh còn không cần , vậy cái bộ lý lịch keo kiệt của ta thì người ta sẽ muốn sao? Cũng không quá vài ngày, thế nhưng có vài công ty gọi điện thoại đến bảo ta đi phỏng vấn, điều này lại làm cho ta thật sự xoay váy không xong . Về sau ta mới biết được, là do sơ yếu lý lịch của ta nhìn đơn giản, người ta mới lưu lại, những bộ sơ yếu lý lịch loè loẹt mang về đều chỉ có để chật kho , xem sao hết được . Mấy công ty mời phỏng vấn đều rất chuyên nghiệp , hôm nay ta đột nhiên có chút khẩn trương, vì công ty hôm nay mà ta đến là công ty bất động sản lớn nhất trong thành phố , ta hưởng ứng lệnh triệu tập là công việc trình bày sđề án , theo chuyên ngành của ta cũng có vẻ liên quan . Tiến vào cửa lớn của công ty này , cái cảm giác phát đạt kia lại nhiều thêm một ít, cùng đến phỏng vấn như ta còn có mười mấy người, nam nữ đều có, lén lút hỏi han một chút, hóa ra đều là những kẻ cạnh tranh chức vị với ta. Kéo dài cổ nhìn trộm qua sơ yếu lý lịch của cô gái ngồi bên cạnh , cừ thật, tiếng Anh hạng tám, cô học là chuyên ngành Anh ngữ cổ sao? Nhìn lại ta xem , tiếng Anh hạng bốn cũng chỉ là kết quả treo cổ tự tử , chuyên ngành của ta lại chán đời như thế , làm sao có thể so sánh với người ta ? Trong lòng chính đang bất an không yên, bên trong có người gọi ta đi vào. Hít sâu, miệng tụng kinh lẩm bẩm , bà đây tuyệt không khẩn trương, nơi này không lưu ta thì sẽ có chỗ khác lưu ta. Cũng không biết có phải câu chú ngữ này thật sự có tác dụng hay không , thời điểm nhìn đến người phỏng vấn ta thật sự cũng tuyệt không khẩn trương . Có ba người phỏng vấn , một người là nhân viên của bộ phận quản lí, một người thuộc ngành chủ quản, còn có một người cũng là quản lí, đại khái là nhân vật chóp bu . Ta hướng ba người bọn họ cười cười, sau đó tự giới thiệu về bản thân . Chủ quản ngành ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “U! Đại học A sao ? Chúng ta là đồng học đó, tôi cao hơn cô bốn khóa.” Hả? Gặp gỡ sư huynh ? Thật không biết là phúc hay họa nha! Vạn nhất biểu hiện của ta cùng vị sư huynh này thực thân mật, hai người phỏng vấn kia có thể có ý kiến hay không ? Bởi thế mà đem ta Loại thì làm sao ? Nếu ta biểu hiện không thân mật, vị sư huynh kia lại đem ta Loại thì làm sao bây giờ? Thật nhức đầu , vị sư huynh này nếu chức vị lớn hơn một chút có phải tốt hơn không , để cho ta có thể nếm thử tư vị đi cửa sau . “Chào anh ! Thật sự là khéo a.” Ta cũng không nói nhiều lắm , chỉ có đối với anh ta cười cười. Đại khái là vì có vị sư huynh này , cho nên ta càng ngày càng thả lỏng, bắt đầu chậm rãi mà nói, thời điểm nói chuyện cố gắng nhìn thẳng vào ánh mắt của bọn họ , vẫn duy trì mỉm cười, bất tri bất giác thế nhưng lại hàn huyên thật lâu. Kỳ thật, trong bụng ta cũng thật sự có mừng . Chủ yếu là, vấn đề mà bọn họ hỏi ta đều là một chuyện trên Internet gần đây , ta – trạch nữ điển hình , mở máy tính để sử sụng hết cuộc sống trong một ngày , đối với mấy vấn đề này tự nhiên rõ như lòng bàn tay, thuận tiện phát biểu thêm cái nhìn của mình , cũng chả gặp khó khăn nào . Về sau , ta cũng quên luôn đây là đang phỏng vấn , nói đến chỗ hợp ý mình thì thao thao bất tuyệt , cười nói thoải mái . Ba người phỏng vấn ngồi đối diện , nhìn ta sửng sốt, chợt vị đại quản lí cười cười, nói: “Cô gái này thật thú vị a!” Ngay sau đó, hai người khác cũng nở nụ cười theo . Sư huynh vội vàng nói: “Sinh viên của trường chúng tôi đó , lại là hệ tiếng Trung , tư duy đều rất sinh động.” Ta cười khan vài tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình . Thời điểm mà ta đi ra , cô gái vừa rồi ngồi ở bên cạnh ta vẫn còn đang chờ đợi , cô ấy có chút khẩn trương, vẫn luôn phát run, không ngừng xem lại bản kỹ xảo phỏng vấn cop từ trên mạng của mình . Cô gái này bộ dạng thực thuần lương, là một trong những loại hình mà ta thích , vẻ đẹp có một chút cổ điển , trong lòng ta đối với cô ấy có vài phần yêu thích, vì thế hàn huyên với cô ấy thêm vài câu. Cô ấy thấy ta cũng quen mặt, cho nên cũng bắt đầu tán gẫu . “Người phỏng vấn có nghiêm khắc không ?” Cô ấy hỏi ta. Ta lắc lắc đầu, “Cô đừng khẩn trương , bọn họ rất hòa ái dễ gần , cô coi như là nói chuyện phiếm bình thường thôi .” Cô gái gật đầu như đảo toán , ” Vâng vâng, cám ơn cô . Đúng rồi, tôi gọi là Lâm Lâm, xin chào .” Ta vung tay lên, cầm tay cô ấy , “Tôi gọi là Tô Nhuận! Nhuận trong thủy nhuận, cũng không phải là nhuận trong nhuận thổ .” Cô ấy che miệng nở nụ cười, cũng có hương vị cổ điển . Một tuần sau, khi mà ta đều sắp quên chuyện phỏng vấn kia , công ty lại gọi điện thoại đến bảo ta đi làm , là chức vị trình bày đề án . Đối với công việc đầu tiên này mẹ ta còn khẩn trương hơn cả ta , kéo ta đi các cửa hàng mua mấy bộ trang phục công sở , ta vừa mặc vào, cảm giác cả người đều khác lạ đi , lập tức từ một cô gái đáng khinh biến thành một phụ nữ đáng khinh , tự nhiên già đi mấy tuổi . Ngày đầu tiên đi làm , mẹ ta đã dậy từ sớm , làm một đống lớn bánh đậu xanh, “Ngày đầu tiên đi làm, mày mang nhiều điểm tâm một chút , cho mỗi người một phần, làm tốt quan hệ với đồng nghiệp , cũng đừng cãi nhau với người ta a, cái tính tình kia của mày mẹ biết , làm việc gì cũng phải nhẫn nại. Nhưng là, nếu thật có người cưỡi ở trên đầu mày , nếu mà mày không đánh trả thì mày không phải con gái mẹ.” Ta vừa nghe, nhất thời biến sắc, đem bánh đậu xanh đẩy đẩy như xua tà , “Đừng , mẹ giữ lại mà bán đi!” Đồng chí Kỷ Hoài vừa nghe, liền nói, “Không có việc gì , trong nhà vẫn còn rất nhiều , đứa nhỏ này, chính là hay xót tiền, mang cho mỗi người một phần đi!” Ta dở khóc dở cười, “Nếu mẹ muốn thêm vài người như An công tử ngộ độc thức ăn , thì mẹ cứ việc để cho con mang theo!” Mẹ ta tựa hồ nhớ tới cái gì , gãi gãi đầu, đem túi điểm tâm buông, thì thào tự nói: “Hình như trong cửa hàng cũng không đủ bán, để lần sau đi.” Công ty cách nhà của ta khá xa, cái gọi là xa đối với ta là phải đi xe điện ngầm qua các nút giao thông công cộng, ta đối loại này xuất hành này là phi thường không muốn , con người của ta có vẻ lười, có thể thiếu động đậy chút nào thì sẽ ít động đi , ép buộc như vậy , ta cảm thấy không được bao lâu ta sẽ phải bỏ mình. Đến công ty, mới biết được, hôm nay người mới đi làm rất nhiều, tổng cộng có năm người , đều là là bộ phận đề án , cái cô gái tên là Lâm Lâm lần trước quen biết nhau cũng ở trong đó, sau khi cô ấy nhìn thấy ta liền bắt đầu nhiệt tình chào hỏi ta . Người của bộ phận quản lý nhân viên mang chúng ta đi làm thủ tục nhập chức , sau đó phân phối đến các ngành, các tổ. Những người mới như chúng ta là thuộc bộ phận đề án , phụ trách một sốt công việc nhỏ. Ví dụ như, viết một vài cái tin tức định kỳ đưa đến các tạp chí lớn quảng cáo cho công ty của chúng ta , lại ví dụ như , sản phẩm mới đưa ra thị trường cần một ít lời văn giới thiệu , những điều này đều là cần chúng ta làm . Nói trắng ra là, chúng ta chính là một đám nhàn đến đau cả trứng , mỗi ngày không có việc gì để làm , chỉ để gia tăng sự hoành tráng cho công ty , làm cùng loại việc với bên quan hệ xã hội , lại còn lắm chuyện quy hoạch ra cái bộ phận trình bày đề án này . Trong ngành tổng cộng có bốn tổ ABCD , mỗi tổ phụ trách một cái hạng mục, mà bộ phận trình bày đề án , chính là dùng để soạn thảo văn bản . Ta cùng Lâm Lâm đều bị phân đến tổ C , điều này làm cho ta có chút vui mừng , cũng may còn có một người quen. Vị sư huynh mà lần trước phỏng vấn gặp qua , cũng không phải tổ trưởng của chúng ta , anh ta thuộc tổ B . Ngồi ở trong ô vuông , ta bắt đầu xoa tay , tốt xấu gì đều là công việc đầu tiên , phải làm cho ra thể thống gì mới được ! Tốt xấu gì tiền lương cũng không ít, tốt xấu gì đãi ngộ cũng không sai, tốt xấu gì cũng là cái công ty lớn nổi danh , bằng không sẽ không có nhiều người đến xin việc như vậy , dù cho ta có xuất thân từ hệ tiếng Trung , ta cũng không tin rằng chính mình còn làm không được! Nửa tháng đầu , chúng ta – những người mới đều phải tiến hành huấn luyện công việc , tổ trưởng các tổ hướng dẫn, bắt chúng ta viết một ít văn bản, bản thảo, chậm rãi tôi luyện. Nửa tháng này , quả thực không phải cuộc sống của con người nữa , thậm chí thời điểm nằm mơ , ta vẫn còn nghĩ rằng tin tức này thì viết như thế nào cho tốt , như thế nào mới có thể ở trên truyền thông chiếm vị trí đầu tờ báo. Quả thực là sống ở trạng thái nửa ma nửa người . Sau khi thích ứng , công việc chậm rãi bắt đầu tiến vào quỹ đạo. Mà cái gọi là quỹ đạo chính là bốn tổ họp một ngày một đêm ! Thực sự có thể kêu là kinh thiên địa quỷ thần khiếp! Thông cảm là những người này, chỉ cần họp có thể không cần ăn uống . Bởi vì điều động hết nhân viên trong công ty , vị trí quản lí vẫn trống không , cho nên đều là phó quản lí chỉ huy, nghe đồn là rất nhanh sẽ có một vị tân quản lí đến , nhưng mà ta ở đây đã hơn nửa tháng, cũng không thấy bóng dáng của vị quản lí mới đâu cả . Hơn nữa, tổ trưởng cũ của tổ chúng ta gần đây đang sinh con , vị trí cũng để không, tạm thời là từ chị Khổng có thâm niên lão làng lên quản lý tổ tạm thời . Nhìn ngành của chúng ta một cái mà xem , quả thực là biến đổi bất ngờ. Giữa trưa đi ăn cơm xong lại bắt đầu họp, nội dung quay chung quanh một vấn đề, rối rắm đến, rối rắm đi . Ta càng nghe càng buồn ngủ , vì không để cho chính mình ngủ gục luôn , vì thế lấy laptop ra , bắt đầu vẽ rùa Vương bát, từ lớn đến nhỏ , mỗi cái càng lúc càng tinh xảo, rõ ràng là nhật ký của một con rùa nhỏ trải qua nguy hiểm . Ta đang vẽ ngon lành , đột nhiên nghe được bên cạnh có người hỏi ta: “Cuộc họp rất nhàm chán sao? Đang nói đến đâu rồi ?” Là giọng nam, âm sắc cũng không tệ lắm, nếu bình thường ta khẳng định sẽ đi xem ngoại hình người này trông thế nào , chính là đang họp cơ mà , ta không thể cùng anh ta châu đầu ghé tai, đành phải tiếp tục làm bộ đang ghi lại bút ký , kỳ thật là vẽ Vương bát. Ta nhỏ giọng nói với anh ta , thậm chí miệng cũng chưa động đậy , “Đang họp đó , đừng có châu đầu ghé tai với tôi , có cái gì nói để về sau nói, lãnh đạo thấy không tốt đâu.” Người nọ không nói cái gì nữa, chính là ta cảm thấy có một đạo ánh mắt qua lại bắn phá trên người ta , thực không thoải mái. Không quá vài giây , chợt nghe đến tổ trưởng tổ B – vị sư huynh kia của ta nói: “Phía dưới xin hãy cho tràng vỗ tay , xin mời tổ trưởng mới của tổ C – An Tùy Dụ lên phát biểu vài câu với chúng ta ! Vỗ tay hoan nghênh!” Ai cơ ? Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cằm của ta chọc thủng một cái hố to tướng ở trên bàn , quay đầu nhìn đến người nam nhân ngồi bên người ta , thật muốn hăng hái đánh mấy quyền vào đầu anh ta , hóa ra lại là vị An công tử mất tích kia , An Tùy Dụ ! Sao anh ta lại ở trong này? Trong đầu ong ong một tiếng, như là muốn nổ tung vậy . Mẹ ta nha! Anh ta , An Tùy Dụ , tổ trưởng mới của tổ C ? Kia chẳng phải là người lãnh đạo trực tiếp của ta sao ? Không nói đến ân oán trước kia của chúng ta, chỉ nói vừa rồi thôi , anh ta đã thấy ta vẽ Vương bát , về sau có thể ‘Trù úm’ ta hay không ? Chẳng hạn như nói nghiệp vụ của ta không tốt ? Đáng thương cho ta thử việc còn chưa có vượt qua đâu , còn chưa được hưởng thụ đến bảo hiểm xã hội của nơi này đâu. Trời xanh a! Thế này không phải là chơi ta sao! Chỉ thấy, An công tử nhìn phía trước không chớp mắt đi qua trước mặt ta , đi đến trước cái bục phía trên , sau đó cười cười với mọi người , bắt đầu chào hỏi , “Chào mọi người , tôi là An Tùy Dụ , mong được chiếu cố nhiều hơn.” Đầu óc ta đã sớm tê cứng, thế nên phản ứng chậm mất nửa nhịp, các đồng nghiệp đều đã nói, chào An tổ trưởng , mà ta chỉ đuổi kịp một chữ Hảo (chào , nhưng ở đây bị hiểu nhầm thành tốt) , ta thật xấu hổ vô cùng. Ánh mắt của An công tử cũng quét lại đây, chẳng qua là thản nhiên liếc mắt một cái, liền lại bỏ qua một bên . Chị Khổng bắt đầu giới thiệu thành viên của tổ chúng ta cho An Tùy Dụ , thời điểm đến lượt ta , An Tùy Dụ đột nhiên ngắt lời : “Tự mình giới thiệu đi, để cho tôi cũng hiểu biết một chút.” “Vâng, thế thì tiểu Tô , cô tự giới thiệu đi.” Chị Khổng nói. Hả ? An công tử có ý tứ gì? Ta không rảnh đi phỏng đoán, đành phải dựa theo phân phó mà tự giới thiệu bản thân một lần. Trong lúc đó , thời điểm nói là tốt nghiệp đại học A , sư huynh còn ngẩng đầu ưỡn ngực một chút, tựa hồ cũng vì mình là tốt nghiệp đại học A mà cảm thấy kiêu ngạo. Kỳ thật kiêu ngạo cái khỉ gì cơ chứ , đại học A cũng chả phải giỏi giang gì . Chờ cho đoàn người chúng ta tự giới thiệu xong , chị Khổng lại hỏi các vị tổ trưởng còn có điều gì muốn nói không, An Tùy Dụ là người thứ nhất mở miệng , “Tôi cảm thấy không có gì muốn nói , có thể tan họp .” Ba vị tổ trưởng khác , nếu muốn nói cái gì, cũng chỉ có thể chịu đựng mà nhịn đi , vì thế một buổi hội nghị chậm chập như rùa liền rắc một tiếng như vậy mà xong. Trong lòng ta cũng là rắc một tiếng, nhất thời nảy mầm một cái ý niệm trong đầu, ta muốn từ chức!