Tiểu yêu tinh chưa học hết cấp ba, trình độ thấp, chỉ có thể làm phục vụ quán cơm. Cậu dáng vẻ phong trần, nhà hàng cao cấp không nhận, chỉ có thể xin vào quán nhỏ làm, phụ trách phục vụ, bưng bê, dọn bàn và dọn dẹp bếp sạch sẽ sau khi tan làm. Tiểu yêu tinh lặng lẽ nhận hết tất cả công việc. Chỉ cần có thể cách xa Mạnh Chấn, cậu thà rằng mệt chết trong bồn rửa chén. Đêm đã khuya, quán cơm nhỏ đã đóng cửa. Tiểu yêu tinh một mình đứng trước bồn rửa chén đầy ắp chén bát nồi niêu, mỏi mệt tiếp tục công việc, đem từng cái bát chất vào máy khử trùng. Lúc này, có một bóng người lén lút cạy cửa quán cơm, rón rén chạy ra sau bếp. Mười năm nay, tiểu yêu tinh không hề quan tâm đến chất lượng cuộc sống, mỗi ngày đều làm bạn với bát đũa dùng một lần, mì ăn liền thì trực tiếp dùng vỏ mì để đựng. Cậu mệt mỏi rửa từng cái chén, đứng cạnh bồn rửa chén loạng choạng sắp không chịu nổi nữa. Đúng lúc đó, cậu chợt nghe sau lưng có tiếng động. Tiểu yêu tinh cầm cái sạn, quay đầu lại kêu to: "Ai!" Con đường này thường xuyên có trộm, phần lớn đều là vị thành niên, muốn lén lút trộm ít đồ, thấy có người sẽ lập tức chạy mất. Tiểu yêu tinh quát lớn một tiếng, bóng đen lén lút dừng ở cửa bếp. Tiểu yêu tinh giơ sạn lên, run rẩy nói: "Đi mau, bằng không tôi gọi cảnh sát." Rất lâu sau đó, bóng dáng cao lớn chậm rãi thẳng người dậy, trong bóng tối oan ức giơ tay lên nhìn về phía tiểu yêu tinh: "Anh... Anh không có ý gì đâu... Anh tới đón em tan làm... Được không?" Tiểu yêu tinh ngơ ngác giơ sạn lên, không biết nên phản ứng thế nào. Thời khắc này, đại lão cao to dường như lại biến về thằng nhóc to xác mười năm trước, rõ ràng gây họa, lại oan ức phân bua: "Tôi chỉ muốn giúp cậu làm bài tập, không được sao?" Khóe mắt tiểu yêu tinh cay cay, lời độc ác vẫn là không nói được, quay đầu lại mạnh tay rửa chén bát trong bồn: "Anh về đi, tôi còn chưa rửa bát xong." Đại lão vội vàng chạy đến: "Anh và em cùng nhau rửa!" Tiểu yêu tinh vội kìm lại nước mắt, không có sức lực ngăn cản đại lão. Đại lão lập tức xắn tay áo lên thò tay vào bồn nước lạnh lẽo, ra sức rửa chén bát. Đại lão được nuông chiều từ nhỏ, chỉ việc thức dậy thôi đã hận không thể gọi mười người hầu hạ, chuyện như rửa bát sao có thể từng làm, rửa một cái bát đã làm cho nước văng khắp nơi. Tiểu yêu tinh lại không có sức lực đuổi đại lão đi. Tối nay quá lạnh, cả một bồn chén bát chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ khiến người ta tuyệt vọng. Có người bên cạnh chia sẻ, mặc kệ người đó là ai, đều sẽ khiến cảm giác lạnh lẽo cô độc trong lòng cậu vơi đi phần nào. Đại lão rất tức giận: "Sao bọn họ lại bắt em rửa nhiều chén như vậy?" Tiểu yêu tinh thấp giọng nói: "Quán nhỏ, lời ít, thuê không nổi nhiều người." Đại lão nói: "Bọn họ như vậy là bắt nạt em." Tiểu yêu tinh nói: "Tôi biết." Cuộc đời ấm lạnh, cậu trải nghiệm nhiều hơn đại thiếu gia được nuôi trong nhà ấm nhiều. Những người trong cửa hàng biết thân phận của cậu, xem thường cậu, cố ý giao nhiều việc, cậu đều biết cả. Nhưng cậu từ lúc bắt đầu đã không có đường khác để đi. Đại lão ấm ức ngậm miệng, trong đầu đã nghĩ ra biện pháp. Hôm sau, quán cơm nhỏ nhận thêm hai người giúp việc, một người lo quét tước vệ sinh, một người làm việc vặt sau bếp. Tiểu yêu tinh chỉ cần nhận đơn, bưng thức ăn là xong, rốt cuộc lượng công việc đã trở lại bình thường. Đại lão mỗi ngày đều lén lén lút lút chạy đến chỗ tiểu yêu tinh, không phải ăn cơm thì đến làm không công. Ông chủ cửa hàng lầm bầm: "Gần đây người ngu nhiều đến vậy sao? Hai người chạy tới quán xin làm không công, bây giờ lại có thêm một vị khách ăn cơm xong tự mình rửa chén, bệnh hết rồi à?" Đại lão hung hăng trừng mắt với ông chủ, vứt một mớ tiền vào ngực ông ta, gầm lên: "Dám nói mấy câu này trước mặt Lâm Duyên thử xem, ông đây sẽ cho ông hôm sau đi ra ngoài quét đường!" Ông chủ:??? Không ổn rồi, người bệnh thần kinh ngày càng nhiều, bây giờ còn có trò cho tiền mắng người nữa? Tiểu yêu tinh biết chắc chắn là đại lão giở trò sau lưng cậu. Người này coi trời bằng vung quen rồi, bảo hắn nhịn làm việc xấu, còn không bằng đi đập đầu hắn. Thế nhưng đại lão cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của cậu. Dần dần, cậu bắt đầu giống một người bình thường, làm việc, nghỉ ngơi, buổi tối có chút thời gian rảnh rỗi thì học một vài từ tiếng Anh. App năm từ đơn mỗi ngày kỳ thực không có tác dụng mấy, chỉ là cậu không muốn để mình rảnh rỗi. Chỉ cần rảnh rỗi, những chuyện quá khứ sẽ dâng trào không cách nào kìm lại được. Vô số đàn ông xa lạ, bị ép buộc tiếp nhận thống khổ cùng khoái lạc. Chuyện này từ lâu đã trở thành một phần của cuộc đời cậu, vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Đối diện quán cơm nhỏ tiểu yêu tinh đang làm là một tiệm hoa. Chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi, nghe nói là theo đuổi bạn gái nên từ nơi khác đến đây, sau đó bị bạn gái bạc tình bỏ rơi, anh ta không trở về mà mở tiệm hoa ở đây. Chủ tiệm hoa thường mua thức ăn ở quán cơm, có khi là mì, có khi là cơm trắng. Anh thường chạy đến nói với tiểu yêu tinh hôm nay muốn ăn cơm, chờ nhà bếp làm xong, tiểu yêu tinh sẽ nhận nhiệm vụ giao thức ăn tới chỗ. Chủ tiệm là một người dịu dàng vui tính, lúc nhận cơm trả tiền sẽ trò chuyện vài câu với tiểu yêu tinh, hoặc tặng cho tiểu yêu tinh mấy bông hoa vừa mới cắt, sau đó mỉm cười nói: "Mang về cắm vào bình nước, mấy ngày sau phòng sẽ rất thơm." Tiểu yêu tinh cúi đầu nói cảm ơn, bỏ nụ hoa nho nhỏ kia vào túi nhựa. Hiện tại căn hộ cậu thuê mới vừa sửa xong chỉ có mình cậu ở, tiểu ngốc nghếch thuê chung đã bị tổng tài phong tỏa hoàn toàn, mười mấy ngày rồi chưa về nhà. Tiểu yêu tinh lười tìm bình hoa, tiện tay cắm hoa vào cốc súc miệng. Hôm sau, nụ hoa nho nhỏ kia thật sự nở rộ, khắp phòng đều là mùi hoa hồng. Tiểu yêu tinh kinh ngạc nhìn đóa hoa hồng bé nhỏ nhưng quật cường nay đã nở rộ, cúi đầu. Buổi trưa lúc đưa cơm cho chủ tiệm hoa, phần cơm có thêm một hộp dưa muối nhỏ của cửa hàng. Đối với việc tiểu yêu tinh mỗi ngày đều đưa cơm cho chủ tiệm, đại lão bất mãn hết sức, hắn ồn ào: "Chỉ cách có vài bước mà nhất định phải bắt em đưa tới, anh ta không có chân à?" Tiểu yêu tinh mặc kệ con chó ngốc chạy sau mông mình sủa gâu gâu, cẩn thận gói bữa trưa cho chủ tiệm, lại tiện tay nhét vào đó hai quả quýt. Đại lão chặn tiểu yêu tinh ở cửa, nghiêm túc nói: "Cửa hàng của em vốn không có bán quýt." Tiểu yêu tinh nói: "Của tôi tặng, không được sao?" Đại lão gãi đầu nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ hồi lâu, nói: "Anh không cho phép em tặng quýt cho anh ta!" Tiểu yêu tinh:.... Đại lão không biết mình nói đúng không, lại nói to: "Anh khát, anh muốn ăn quýt." Tiểu yêu tinh nói: "Cút đi." Tiểu yêu tinh vẫn tặng quýt cho chủ tiệm. Chủ tiệm nghe thấy bên ngoài ồn ào, hơi buồn cười: "Lâm Duyên, em trêu phải ai vậy?" Tiểu yêu tinh cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Không có gì, tính anh ta vẫn ngang ngược thế đấy." Chủ tiệm do dự một chút, nói: "Lâm Duyên, khi nào thì em tan làm?" Tiểu yêu tinh giật mình, ngơ ngác nhìn chủ tiệm. Chủ tiệm dịu dàng mỉm cười: "Bạn tôi cho tôi hai vé xem phim, ngày mai, nếu em rảnh..." Tiểu yêu tinh vô thức nhìn ra ngoài cửa. Con gấu chó to bự đang ngồi xổm trên đường, ánh mắt lập lòe ghen tỵ, vừa hung dữ vừa đáng thương trừng mắt với cậu. Tiểu yêu tinh do dự. Chủ tiệm nói: "Không sao cả, Lâm Duyên, tôi biết em là một người có tính đề phòng rất mạnh, tôi sẽ kiên nhẫn chờ em chấp nhận tôi." Chủ tiệm gói bó hoa còn lại ngày hôm nay đưa cho tiểu yêu tinh, dịu dàng nói: "Cho dù em không chấp nhận tôi, tôi cũng hy vọng mỗi ngày em đều thức dậy giữa hương hoa." Tiểu yêu tinh tâm trạng phức tạp, hoảng hốt cầm hoa ra ngoài. Đại lão lập tức chạy tới, nổi giận đùng đùng rống lên: "Sao anh ta lại đưa hoa hồng cho em?" Tiểu yêu tinh nói: "Đây là hoa người ta bán còn thừa lại, cho tôi thì có làm sao?" Đại lão u ám nhìn mấy nụ hoa trong tay tiểu yêu tinh, máu ghen bốc lên tận đỉnh đầu. Buổi chiều làm việc, tiểu yêu tinh không nhìn thấy đại lão. Lòng cậu trống trải, không nói được giữa thoải mái và mất mát phần nào chiếm nhiều hơn. Tan làm về nhà, tiểu yêu tinh vừa lên cầu thang, đột nhiên đã cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa nhà mình lại bị cạy ra rồi. Tiểu yêu tinh:.... Sau khi kinh hãi mấy lần, tâm trạng tiểu yêu tinh trở nên bình tĩnh rất nhiều. Cậu thản nhiên đi lên cầu thang, mặt không cảm xúc đẩy cửa ra. Quả nhiên, đại lão đang ngồi trên cái ghế rách của cậu, khắp căn phòng thuê cũ nát bày đầy hoa hồng nở rộ. Tiểu yêu tinh nói: "Mạnh Chấn, anh làm gì vậy?" Đại lão thấy tiểu yêu tinh không cười, tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Lâm Duyên! Thằng chủ cửa hàng hoa rách nát kia cơ bản không thích em! Nó chỉ muốn dùng hoa còn thừa lừa em cho nó đ*!" Ngón tay tiểu yêu tinh run rẩy, cậu cắn răng nói: "Những bông hoa này đối với Mạnh tổng mà nói, lẽ nào rất quý giá sao?" Đại lão bị tiểu yêu tinh đánh một gậy, thần trí không rõ ràng, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Đống hoa này của ông đây có thể mua em một năm, em nói xem có quý giá không!!!" Sắc mặt tiểu yêu tinh lập tức trắng bệch. Nhưng cậu không tức giận nữa, cũng không thấy đau lòng. Trong lòng cậu, chỉ còn lại bi thương tuyệt vọng cùng mệt mỏi. Đại lão thích cậu, phần cảm tình nóng bỏng này thậm chí có thể hơn cả yêu. Nhưng người này... Bất kể là mười năm trước hay mười năm sau, từ trong xương cốt, xưa nay chưa bao giờ coi trọng cậu. Mạnh Chấn mười năm trước, nói yêu liền yêu, nói không cần là không cần, ngang ngược ném hết quần áo cũ của cậu, công khai không hề che giấu ghét bỏ cuộc sống nghèo khổ của cậu. Mạnh Chấn mười năm sau, cứ như một con chó lớn bám chủ, bám dính lấy cậu chơi đùa. Thế nhưng hễ mở miệng, thì luôn là những lời tổn thương cậu nhất. Mạnh Chấn xem thường cậu, đại thiếu gia từ trong xương cốt vĩnh viễn mang vẻ ngạo mạn không cách nào giấu đi, từ trên cao nhìn xuống đám giun dế khổ sở giãy dụa trong bùn đất mưu sinh, như cậu. Đại lão đạp lên một đóa hoa hồng, luống cuống tay chân xông đến: "Lâm Duyên, Lâm Duyên anh thật sự không muốn bao em một năm, anh đã mua rất nhiều rất nhiều hoa hồng, tiệm hoa trong cả thành phố đều bị anh mua hết cả, còn có thành phố bên cạnh, rồi tỉnh Lâm, đều đưa đến đây cả. Đỏ hồng vàng trắng, nở hay chưa nở, chỉ cần em thích, cái gì anh cũng có thể mang đến. Em đừng giận anh, anh sửa, anh nhất định sẽ sửa!" Giọng tiểu yêu tinh khẽ run rẩy. Lòng cậu không tổn thương, chỉ là nước mắt không nghe lời, cứ lặng lẽ lăn trên má, cậu nhẹ giọng nói: "Mạnh Chấn, anh biết vì sao tôi lại lẩn tránh anh không? Bởi vì những gì anh nói đều là sự thật, mà tôi..." Cậu nhẹ nhàng chỉ chỉ vào tim mình: "Tôi lừa gạt chính mình quá lâu rồi, nghe không nổi lời nói thật." Tiểu yêu tinh biết, cậu không nên trách cứ đại lão. Người này chỉ là hung hăng quen thói, không biết cách giả vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra để lừa gạt cậu. Cậu và Mạnh Chấn kỳ thực đều bị cơn ác mộng trong quá khứ quấy nhiễu, dây dưa không ngớt, ai cũng không có cách nào làm cho đối phương dễ chịu. Nếu Mạnh Chấn là người thức thời, sẽ để lại một khoản tiền bồi thường rồi bước ra khỏi cuộc sống của cậu. Sau đó, Mạnh Chấn lại có thể có càng nhiều cậu trai thanh thuần đẹp đẽ, càng nhiều cuộc tình mơ màng. Nếu như cậu đủ thông minh, cũng có thể chọn cách ở lại bên Mạnh Chấn giả vờ giả vịt diễn vai một bông hoa biết điều, sau đó thu được thêm biết bao nhiêu tiền bạc và địa vị. Nhưng bọn họ đều ngu ngốc, ai cũng không chọn được lựa chọn tối ưu. Cho nên bọn họ giằng co ở đây, giữa mùi hương hoa hồng gai mũi, lôi kéo dằn vặt lẫn nhau. Đại lão cầm tay tiểu yêu tinh không buông, nhưng cũng không nói ra được câu gì khá hơn, chỉ vội vã lặp lại liên tục: "Anh có thể thay đổi, Lâm Duyên, anh có thể thay đổi!" Tiểu yêu tinh nghĩ, người cần thay đổi, đâu chỉ có một mình đại lão. Bó hoa của chủ tiệm tặng cậu còn đặt trên cửa, đang từ từ hé nở. Tiểu yêu tinh cúi đầu, nhắn tin cho chủ tiệm: "Ngày mai tôi nghỉ phép, chúng ta đi xem phim đi." Nếu cậu có thể có cuộc sống mới, tình yêu mới, tương lai mới, liệu rằng có thể cứu rỗi được cả hai người khỏi cơn ác mộng đau thương của quá khứ không? Đại lão trợn mắt nhìn tiểu yêu tinh, không tin nổi mà lầm bầm: "Em... Em đi xem phim với anh ta... Xem phim... Cái tên mặt người dạ thú đó nhìn là biết JJ rất nhỏ, em lại đi xem phim cùng anh ta!" Tiểu yêu tinh một đạp đạp đại lão ra ngoài, mạnh tay đóng cửa lại. Đại lão đứng bên ngoài gọi to: "Anh có thể đạp lần thứ nhất là có thể đạp lần thứ hai Lâm Duyên em đừng cho rằng một cánh cửa nát này có thể cản được anh!!!" Tiểu yêu tinh không nói gì, đạp lên hoa hồng trên mặt đất về phòng ngủ ngủ. Đại lão ngơ ngác đứng ngoài cửa, chậm rãi ngồi xổm trong hành lang căn nhà thuê cũ nát, oan ức ôm điện thoại di động nhắn tin cho tiểu yêu tinh: "Anh về công ty họp, có việc thì gọi cho thư ký anh." Nhưng kỳ thực hắn không hề đi đâu, hắn ở ngay cửa nhà tiểu yêu tinh ngồi xổm một đêm, một bước cũng không rời. Tiểu yêu tinh chưa ngủ, cậu nằm trong căn phòng đầy hoa hồng, tiện tay mở bài hát app nghe nhạc đề cử, điện thoại vang lên bài hát mười năm trước. "Tang lễ cho hoa hồng, chôn vùi hồi ức của em, dường như đôi tay đã tê dại không giữ được anh. Mưa pháo hoa ngày đó thật sự đẹp đẽ..." Tiểu yêu tinh vội vã nhấn nút. "Bức chân dung xám xịt của anh sẽ không cử động nữa, cho dù chỉ là một lời hỏi thăm..." Tiểu yêu tinh hít một hơi, tắt nhạc. Nhắm mắt lại ép buộc mình ngủ. Đại lão nghe thấy tiếng nhạc trong phòng, vừa định đến gần nghe thêm một lúc, tiểu yêu tinh đã tắt nhạc. Đại lão ủ rũ ngồi xổm ngoài cửa, đeo tai nghe tìm bài hát đó trên app nghe nhạc hắn chưa bao giờ dùng đến. "Xa anh một trăm tuần, em về đây, tìm kiếm chứng cứ tình yêu của chúng ta. Không ai muốn nhắc tới, quá khứ của hoa hồng..." Đại lão ngồi trước nhà tiểu yêu tinh, nghe bài Tang lễ hoa hồng cả một đêm. Đó là bài hát rất thịnh hành năm bọn họ học trung học, tiểu yêu tinh còn từng nằm trong lòng hắn khe khẽ ngâm nga giai điệu bài hát này.