Xe buýt dừng lại cách căn hộ cậu thuê một đoạn đường, tiểu yêu tinh đi qua con phố tối om, ghé cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một bình Ngưu Lan Sơn và nửa cân đậu phộng. Bây giờ là rạng sáng một giờ, tiểu ngốc nghếch có khi đã nằm gục đầu trước máy vi tính ngủ thiếp đi rồi. Tiểu yêu tinh rón rén vào phòng, đánh thức tiểu ngốc nghếch đang ngủ gục tại bàn vi tính bảo cậu về giường ngủ, giúp tiểu ngốc nghếch tắt máy tính, tiện tay dọn dẹp nửa ly cà phê còn lại, phòng ngừa tiểu ngốc nghếch hôm sau thức dậy mơ mơ màng màng uống hết ly cà phê đó. Làm xong tất cả những chuyện này, tiểu yêu tinh vào phòng vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, một hớp Ngưu Lan Sơn một miếng đậu phộng, một mình uống đến khóc lên. Cậu thích chăm sóc thằng nhóc ngốc nghếch này. Tiểu ngốc nghếch cũng nghèo như cậu, ngốc nghếch ăn cơm, ngốc nghếch ngủ, ngốc nghếch vùi đầu làm việc. Tiểu ngốc nghếch cũng rất nghèo, lại bình an sống qua ngày, có cha mẹ rất yêu thương, học một trường đại học không tốt không tệ. Tiểu ngốc nghếch luôn sầu não vì cái đầu ngốc nghếch của mình, mỗi ngày đều nhíu mày tủi thân nói mình đã gây phiền toái cho tiểu yêu tinh rồi. Thế nhưng tiểu ngốc nghếch không biết, tiểu yêu tinh ước ao cuộc sống của cậu biết bao nhiêu. Một bình Ngưu Lan Sơn vào bụng, tiểu yêu tinh nằm nhoài trên bồn cầu nôn đến tối tăm mặt mũi. Nước mắt và dịch nôn cùng nhau đổ xuống, cậu bây giờ, còn bẩn hơn cả cái bồn cầu này. Mắt nhòa lệ, tiểu yêu tinh nhoài người trên bồn cầu ngủ thiếp đi. Hôm sau, là tiểu ngốc nghếch thức dậy chuẩn bị đi làm nên đánh thức cậu. Tiểu ngốc nghếch lo lắng nhíu mày phồng má, ngồi xổm bên bồn cầu nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại uống nhiều dữ vậy..." Tiểu yêu tinh ôm dạ dày loạng choạng đứng dậy, đầu váng mắt hoa lẩm bẩm: "Cậu tan làm rồi à?" Tiểu ngốc nghếch nói: "Không có, em vừa mới dậy, để em nấu điểm tâm cho anh ăn." Tiểu yêu tinh vội vàng cản lại: "Đừng, cậu xuống lầu mua bánh bao và sữa đậu nành giúp anh, dạ dày anh đau, không chịu nổi món mì kinh dị của cậu." Tiểu ngốc nghếch nấu mì rất khó ăn, tiểu yêu tinh làm thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao lại có người có thể nấu mì khó ăn đến thế. Tiểu ngốc nghếch ngoan ngoãn xuống lầu mua bữa sáng cho tiểu yêu tinh, hai người ngồi trên chiếc bàn nhựa khập khiễng ăn điểm tâm. Tiểu yêu tinh hơi đau đầu, sắc mặt cũng tái nhợt, cậu uể oải vừa cắn ống hút sữa đậu nành vừa xem điện thoại di động. Đêm nay có người hẹn cậu, là một tên du thủ du thực trong khu phố này, cậu hay gọi là anh Ngụy. Anh Ngụy là khách quen của tiểu yêu tinh, thỉnh thoảng sẽ gọi tiểu yêu tinh ra vui vẻ một chút, có lúc cho một ít tiền, có lúc không cho. Tiểu yêu tinh không dám đắc tội với những tên này, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thỉnh thoảng nặc danh tố cáo với cảnh sát mấy hành vi phạm tội của những tên khốn này để trả thù. Tiểu yêu tinh hôm nay không được khỏe, vò vò đầu tóc uể oải trả lời anh Ngụy: "Anh Ngụy, tối nay em có khách, sáng mai em đến chỗ anh được không?" Trả lời tin nhắn xong, tiểu yêu tinh không muốn xem điện thoại nữa, ôm dạ dày chạy vào phòng vệ sinh nôn ra. Lúc cậu trở về, điện thoại có thêm hai tin nhắn. Thời buổi này đến mấy cụ già cũng chẳng mấy ai dùng tin nhắn, tiểu yêu tinh tò mò mở ra xem. Là một dãy số xa lạ. "Tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy." "Tôi xin lỗi, tám giờ tối nay cậu đến công ty tôi, tôi không làm gì cả, chỉ muốn chuộc tội với cậu. Mạnh Chấn." Tiểu yêu tinh cười giễu một tiếng, ngồi phịch xuống ghế nhắm hai mắt lại. Anh Ngụy lại gọi điện thoại tới. Tiểu yêu tinh bỗng thấy lạnh lẽo, nhắm mắt nhận cuộc gọi, yếu ớt lả lơi gọi: "Anh Ngụy." Anh Ngụy âm trầm nói: "Tiểu Lâm à, nghe nói mày kiếm được một người giàu có, bây giờ không muốn hầu hạ những người anh em từng chăm sóc mày nữa à?" Tiểu yêu tinh vội vàng tươi cười đáp: "Sao lại thế được, anh Ngụy, thế nhưng chuyện gì cũng phải có trước có sau, người ta hẹn em trước, em không tiện hủy hẹn." Anh Ngụy đáp: "Vậy bây giờ mày đến đây, các anh em tốc chiến tốc thắng, không làm lỡ mày tiếp khách." Nói xong, anh Ngụy hung ác cúp điện thoại. Tiểu yêu tinh ngồi trên ghế, nhắm mắt lại nắm chặt điện thoại, không nói được bi ai và cam chịu phần nào nhiều hơn. Tiểu ngốc nghếch đánh răng rửa mặt thay quần áo xong phải ra ngoài đi làm, cậu nhìn tiểu yêu tinh sắc mặt tái nhợt, có vẻ mệt mỏi khổ sở, lo lắng ngồi xổm xuống đối diện, nhẹ nhàng chọt chọt tay tiểu yêu tinh: "Hôm nay anh đừng đi làm nữa..." Khóe miệng tiểu yêu tinh gắng gượng giật giật, mỉm cười: "Không đi, anh ở nhà ngủ, cậu đi làm nhanh đi. Đúng rồi, cặp sách anh mượn anh để ở góc giường cậu, bên trong có sách vở, ra ngoài đừng quên mang theo." Tiểu yêu tinh biết, anh Ngụy là người cậu không thể trêu vào. Anh Ngụy bảo kê cả khu phố này, nếu có ai dám không nghe lời gã, gã sẽ khiến người đó chết rất khó coi. Tiểu yêu tinh đưa tiểu ngốc nghếch ra ngoài, sau đó đi tới phòng vệ sinh. Đầu tiên, cậu dọn dẹp sạch sẽ những vết bẩn hôm qua mình để lại, sau đó rửa mặt, bắt đầu trang điểm. Cậu đã không phải thiếu niên non mềm tươi tắn, những ngày tháng trà trộn trong vũ trường rất dằn vặt người, nếu không trang điểm, trông cậu còn tiều tụy hơn người thường mấy phần. Tiểu yêu tinh cố ý đánh phấn lót thật dày, đôi mắt kẻ cong vút, bóng mắt tô thật đậm, dáng vẻ khiến người chán ghét. Lòng cậu thầm cầu mong ban ngày ham muốn của anh Ngụy không cao như trước đây, có thể buông tha cậu sớm một chút. Trong gương, người đẹp đẽ thanh nhã dần dần biến thành một kẽ đẹp đẽ tục tằn đến buồn nôn. Tiểu yêu tinh ngơ ngác nhìn gương. Đó là cậu sao? Đúng rồi... Dáng vẻ cậu bây giờ đó... Thật buồn nôn. Tiểu yêu tinh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Làm chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên, anh Ngụy là khách cũ, đã không còn gì phải căng thẳng và sợ hãi nữa. Thế nhưng tại sao... Lẽ nào cậu đóng vai học sinh thanh thuần trước mặt Mạnh Chấn vài lần, lại thật sự tưởng mình vẫn là thiếu niên ngây thơ rực rỡ kia sao? Tiểu yêu tinh hung ác nhìn chính mình trong gương, lẩm bẩm: "Sao mày vẫn không nhận ra vị trí của mình vậy? Hết hy vọng đi, mệnh mày là một thằng bán mông!" Tiểu yêu tinh run rẩy phun một ít nước hoa giá rẻ lên người, cắn răng đi ra khỏi phòng thuê. Chỗ ở của anh Ngụy cách căn phòng thuê của bọn họ chỉ hơn 300 mét, tiểu yêu tinh đi bộ đến. Đó là một gian nhà rất lớn, rất lộn xộn. Anh Ngụy cùng bọn đàn em thường tụ tập ở đây hút thuốc đánh bài, cũng sẽ gọi vài con vịt con gà trong địa bàn của gã đến đó, để trợ hứng cho anh em. Tiểu yêu tinh nhẹ nhàng gõ gõ cửa: "Anh Ngụy, em đến rồi." Một gã đàn ông đã ngà ngà say mở cửa, bốn, năm gã đàn ông khác ngồi trên sô pha đánh bài, mùi khói thuốc, mùi rượu từ trong phòng bay ra, ập vào mặt tiểu yêu tinh. Gã đàn ông nhìn cậu, nở nụ cười không có ý tốt: "Vào đây." Tiểu yêu tinh miễn cưỡng nói: "Xin các anh kiềm chế một chút, tối nay em còn có khách. Nếu em đắc tội khách, tháng này lấy gì để hiếu kính anh Ngụy đây?" Anh Ngụy cao to cường tráng ngồi trên sô pha ôm tiểu yêu tinh vào lòng: "Vật nhỏ, anh cho mày cẩn thận hiếu kính ngay bây giờ!" Cánh cửa căn phòng thuê cũ nát đóng lại. Cuộc sống như vậy, tiểu yêu tinh đã trải qua rất nhiều năm. Lần đầu tiên đi vào khu đèn đỏ, cậu còn rất trẻ, trong túi còn sót lại chừng mấy khối tiền, mang theo một thân thương tích do cha đánh, cậu run rẩy đi tới, giả vờ bình tĩnh nói với người đón khách: "Tôi muốn bán mông." Khi đó, tuổi cậu còn nhỏ, mềm mại lại đẹp đẽ, rất nhiều lão già thích cậu. Lần đầu tiên tiếp khách, tiểu yêu tinh khóc rất thê thảm, liều mạng giãy dụa gào khóc không làm không làm nữa. Gã đàn ông nằm trên người cậu mạnh mẽ cho cậu một bạt tai, mỉa mai nói: "Giả vờ cao quý cái rắm, mày trời sinh là để làm cái này!" Sau đó, tiểu yêu tinh không giãy dụa nữa. Hai mắt cậu vô hồn chảy nước mắt, cậu để gã đàn ông xa lạ hung hăng giày vò mình một đêm, vứt vài tờ tiền vào mặt mình. Thứ tình yêu mà cậu khóc lóc ầm ĩ đòi chết đòi sống, trong mắt người khác, chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc nghèo tìm thiếu gia nhà giàu bán mông vài lần mà thôi. Giáo viên nói vậy, bạn học nói vậy, ngay cả cha mẹ cậu cũng nói như vậy. Thiếu gia nhà giàu mua quần áo mới, giày mới, mời cậu ăn cơm, cậu cho thiếu gia nhà giàu đùa bỡn thân thể. Đó là sự thật. Thứ cậu xem là tình yêu, hóa ra lại không khác gì những con vịt trong khu đèn đỏ. Vậy cậu còn kiên trì để làm gì? Không bằng dứt khoát bán đi. Tiền trao cháo múc, mua bán rõ ràng, dù sao cũng sẽ không khiến lòng cậu đau đến thế. Tiểu yêu tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra. Giữa cơn đau đớn, cậu nghe có tiếng nói chuyện bên tai mình. "Anh Ngụy, em chơi quá mức rồi sao?" "Đ**, thằng dâm đãng này có trò gì chưa từng làm, chỉ bấy nhiêu thôi sao lại không chịu được?" "Nhưng nó chảy nhiều máu như vậy... Có khi nào sẽ chết ở đây không?" "Cũng đúng, vứt nó đi xa một chút, đừng để ở đây xúi quẩy." Tiểu yêu tinh mơ mơ màng màng bị người nâng lên, rồi cả người lẫn quần áo bị vứt trên mặt đất lạnh lẽo. Con đường này thường hay có người chết. Bệnh chết, chơi thuốc chết, ẩu đả chết, bị chơi chết. Tiểu yêu tinh run rẩy nằm trên mặt đất, ý thức bắt đầu mơ màng. Trời tối đen, đèn đường cũ nát leo lét sáng. Cậu sẽ chết ư... Có lẽ... Sẽ chết ở đây rồi... Ai sẽ quan tâm chứ... Người như bọn cậu, tựa như loài chuột bọ, chết thì chết thôi. Nếu ngày mai có người đi ngang qua đây trông thấy thi thể của cậu, chắc cũng sẽ giống như trông thấy một con chuột chết vậy, sẽ ghét bỏ buồn nôn bịt mũi nhanh chân bước đi. À, hóa ra là một con vịt bị chơi chết. Bản năng cầu sinh của tiểu yêu tinh dần dần trở nên xa xôi, cậu cầm điện thoại, bàn tay run rẩy không gọi nổi số cấp cứu. Lúc này, hai tai đang ong ong bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông. Tiểu yêu tinh gắng sức mở mắt, mơ màng bấm nút nhận điện thoại, yếu ớt khàn giọng nói: "Alo... Vị nào vậy?..." Giọng đại lão từ điện thoại truyền đến: "Cậu đang ở đâu?" Tiểu yêu tinh yếu ớt nở nụ cười, lẩm bẩm: "Mạnh tổng, xin lỗi anh... Hôm nay... Tôi rất mệt... vô cùng mệt... Tôi đến muộn đúng không? Xin lỗi... đã làm Mạnh tổng... khụ... tức giận rồi..." Đại lão nói: "Tôi không tức giận. Tôi đang ở nhà cậu." Tiểu yêu tinh giật mình. Ý thức cậu bắt đầu hoảng hốt, trước mắt cậu là bầu trời đen kịt không có một ngôi sao. Điểm chung duy nhất của con đường bẩn thỉu này và thời niên thiếu của cậu, cũng chỉ có bầu trời tối đen như mực này.