Thiếu gia nhà họ Mạnh vừa về nước không lâu, bị tai nạn giao thông suýt chút nữa mất mạng. Xuất phát từ phản ứng bản năng của tài xế, gặp phải tình huống đặc biệt theo bản năng đánh lái về bên trái, đại lão ngồi ghế phó lái bị thương nặng nhất, hôn mê rất nhiều ngày mới tỉnh lại. Bởi vì bị thương không thể động đậy quá nhiều, hắn luôn nằm trong bệnh viện. Câu nói đầu tiên lúc đại lão khôi phục ý thức chính là muốn gọi điện thoại. Cha mẹ hắn và đám đàn em ngồi đầy phòng xông lên giữ hắn nằm lại giường, rối rít bảo hắn bình tĩnh. Đại lão khàn giọng rống lên: "Lâm Duyên đâu? Lâm Duyên đâu rồi? Cậu ấy sao rồi? Lâm Duyên đi đâu vậy?" Cha hắn thản nhiên nói: "Mày còn muốn phát điên đến khi nào?" Đại lão rống: "Con mẹ nó ông đã làm gì?" Cha hắn nói: "Tao nói với con vịt nhỏ kia mày bị tai nạn rất nghiêm trọng, có lẽ sẽ sống thực vật suốt đời. Sau đó nó cầm tiền của tao ra nước ngoài du học, con vịt nhỏ này thành tích tiếng Anh cũng không tồi, IELTS thi được 7.5." Đại lão bị thương rất nặng. Nằm trên giường hơn nửa tháng mới từ từ khôi phục. Hắn ngủ một giấc, vậy mà đã ngủ hơn một tháng. Lâm Duyên được cứu, vào bệnh viện nằm mấy ngày, sau đó cầm tiền xuất ngoại. Có thế lực của Mạnh gia an bài, Lâm Duyên đi rất thuận lợi, cậu sẽ học bù ở một trường cấp ba nước ngoài, sau đó xin vào một trường đại học thật tốt. Đại lão ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn cha mình mặt không biến sắc chỉ cho hắn: "Đây là nơi Mạnh gia an bài cho nó, tao chỉ có một yêu cầu đối với nó, là trước khi gột rửa sạch sẽ bản thân thì cách xa con trai tao một chút." Đại lão nổi nóng: "Sao ông lại ăn nói khó nghe như vậy! Rửa sạch sẽ cái rắm!" Cha Mạnh lườm một cái, "Mày cũng có khác gì tao." Đại lão nói: "Tôi muốn đi tìm cậu ấy." Cha Mạnh đáp: "Bây giờ không được." Đại lão nói: "Liên quan gì đến ông." Cha Mạnh mặt không đổi sắc lấy ra một bản hợp đồng: "Lâm Duyên ký với tao, trước khi tốt nghiệp đại học, tuyệt đối không thể gặp mày. Bằng không tao sẽ nói cho trường đại học của nó chuyện nó làm vịt." Đại lão tức giận muốn nhảy lên: "Ông là con rùa già!" Cha Mạnh nói: "Mày thích bao nhiêu con vịt, tao mặc kệ. Lâm Duyên muốn bước vào Mạnh gia, trước hết phải sống cho ra một con người. Ít nhất đừng để tao nhìn thấy nó lập tức nghĩ đến nó bị bao nhiêu đàn ông đ* qua." Đại lão bị thương nằm trên giường, không thể như thời niên thiếu ầm ĩ vật lộn với cha đẻ một trận, tức giận đến đau trán. Nhưng phần lý trí còn lại trong lòng hắn lạnh lẽo nói cho hắn biết, quyết định của cha mình là đúng. Hắn luôn muốn kéo Lâm Duyên ra khỏi vực sâu, dùng tiền, dùng quyền thế, dùng tính khí thô bạo của mình mạnh mẽ kéo Lâm Duyên ra khỏi quãng đời u ám đó. Thế nhưng quyền thế có cao hơn nữa, cũng không mở được nút thắt trong lòng Lâm Duyên. Chuyện này, chỉ có thể do Lâm Duyên tự mình làm. Gian nan cũng tốt, cô độc cũng được, người ngoài không giúp được bất cứ thứ gì. Chỉ có thể thu tâm, đứng tại chỗ, từ từ nhìn Lâm Duyên nỗ lực trèo lên. - ---- Đến đây thì biết tài ăn nói chọc người khác nổi điên của đại lão là học từ ai rồi ha 😂 con hơn cha là nhà có phúc 😂