Quỷ súc, chờ ngược đi

Chương 96 : Câu dẫn mà vừa mừng vừa lo

CHƯƠNG 96: CÂU DẪN MÀ VỪA MỪNG VỪA LO Tiểu nhược thụ là một sinh vật rất thần kỳ, tuy rằng sở hữu tố chất của tiểu cường (gián) đòn roi xé thịt, nến nung đốt da, kim cắm hoàng qua, cúc hoa đổ máu vẫn không chết nổi, nhưng vẫn luôn duy trì một thể chất bã đậu một cơn gió cũng có thể thổi ngã, rớt xuống hồ liền có thể ngất xủi, chịu kích động liền có thể thổ huyết. Cho nên Hoắc Cải vẫn còn đang bị bệnh liền ngã ra một cách hết sức tự nhiên. Theo như lời Hoắc Cải nói là do bị Vũ Vô Chính kích thích, còn sự thật thì… mọi người hiểu mà. Người tốt Vũ Vô Chính tất nhiên là cất thuốc, bế Hoắc Cải lên xe ngựa nằm, đi trở về. Còn về camera giám sát nhãn hiệu Tiểu Minh thì đã được Vũ Vô Chính xử lý gọn sau lưng Hoắc Cải, người nào đó là một đứa trẻ bề ngoài gian trá bên trong thiện lương mà… mọi người hiểu đó. Hoàng hôn nào đó, khách *** nào đó, gian phòng nào đó… “Khụ khụ, ngươi đừng nghĩ nhân lúc ta bệnh mà bỏ ta lại.” Hoắc Cải yếu ớt kéo vạt áo Vũ Vô Chính, mặt tràn đầy vẻ bướng bỉnh. Vũ Vô Chính đứng bên giường bưng cái bát thuốc đã uống hết bất đắc dĩ thở dài: “Ta chỉ là đi rửa cái bát, thuận tiện bưng thức ăn lên mà thôi. Lần nào uống thuốc xong đều như vậy, ngươi có thấy chán không hả!” “Thuốc đắng quá…” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo khổ sở nhăn nhó. “Hử?” Vũ Vô Chính đưa cho y 5 viên kẹo. Hoắc Cải kẹp viện kẹo giữa hai ngón tay, thè cái lưỡi phấn nộn ra liếm liếm như mèo, híp mắt nói hết sức đương nhiên: “Cho nên không thể chỉ có một mình ta không thoải mái.” “Ngươi dám thất đức hơn nữa không?” Vũ Vô Chính khom người xuống, chọc chọc đầu y. Cổ tay Hoắc Cải nhanh chóng xoay chuyển, nhét viên kẹo vào trong miệng Vũ Vô Chính, cười hi hi nói: “Ngoan, đừng cáu kỉnh nữa.” “Chết tiệt!” Vũ Vô Chính bị đùa giỡn thê thảm quay đầu bỏ đi, nhai viên kẹo trong miệng rôm rốp. Đúng rồi, viên kẹo này vừa rồi hình như bị tên đó liếm qua rồi thì phải? Vũ Vô Chính chậm tiêu đỏ bừng hai tai, cả người cứng ngắc, cùng tay cùng chân đi đến nhà bếp. Hoắc Cải vuốt ve tiểu cúc hoa đang khe khẽ rung động, cười như một tiểu hồ ly vừa trộm được nho. Nam nhân ấy mà, cứ đùa giỡn rồi đùa giỡn là điều giáo thành công rồi. Hai món mặn hai món chay một bát canh, dưới sự chiếu cố của Vũ Vô Chính bữa cơm cho bệnh nhân này vẫn rất hoành tráng. Tuy nhiên… món Hoắc Cải có thể ăn chỉ là hai món chay và canh. Hoắc Cải trừng mắt nhìn vị đại hiệp nào đó ngồi đối diện mình một miếng thịt kho, một miếng cá rán mà ăn không thấy vị: “Thương lượng với ngươi một việc này, cơm của hai chúng ta có thể phân ra ăn không?” Vũ Vô Chính liếc nhìn bộ dạng mèo đói nhìn thấy mà không thể ăn của Hoắc Cải, ăn càng ngon hơn. “Chúng ta cách sơn trại còn mấy ngày đường nữa?” Hoắc Cải vươn tay ra, cầm lấy muôi canh. Vũ Vô Chính nhổ xương cá: “Hai ngày nữa là đến rồi, có điều xe ngựa này không lên núi được, cho nên bệnh của ngươi tốt nhất là khỏi mau cho ta.” “Bệnh này tuy ở trên người ta, nhưng có thể khỏi hay không ta không thể khống chế được.” Hoắc Cải vô tội híp mắt lại, múc một muôi canh: Có điều, có thể nặng thêm hay không thì hoàn toàn nắm trong tay. Vũ Vô Chính hận sắt không thành thép hừ hừ: “Nếu như ngươi buổi tối không đá chăn ra thì bệnh đã khỏi từ lâu rồi.” “Đáng ghét, lại nhìn trộm người ta ngủ.” Hoắc Cải hờn mát một tiếng, cầm muôi canh, lững thững đưa về phía mình, thịt kho tàu, cá rán giòn cản trở giữa đường liền vinh hạnh được hưởng chút nước canh. Vũ Vô Chính vội vàng nắm lấy cái tay đang làm loạn của Hoắc Cải, tức giận mắng: “Múc muôi canh cũng không nên thân, tên nhóc hư hỏng nhà ngươi làm chút chuyện sao cứ khiến mèo chê chó trách vậy hả.” Hoắc Cải mặc cho Vũ Vô Chính đoạt lấy bát múc hộ canh, lạnh lùng mở miệng: “Xin lỗi nha, để ngài phải chê trách rồi, ngài mèo chó.” “…” Vũ Vô Chính bi phẫn ném bát, gia… gia không hầu hạ nữa! Hoắc Cải đột nhiên thâm sâu khó dò mà cười: “Ngươi biết ta gần đây cứ luôn trêu chọc ngươi là vì sao không?” Vũ Vô Chính rất muốn biết: “Vì sao.” Hoắc Cải tiếp tục cười một cách thâm sâu khó dò: “Nghe nói trẻ con nghịch ngợm nhiều là vì hy vọng có thể thu hút sự quan tâm của người lớn, nói đơn giản chính là thiếu tình thương.” “Cho nên ngươi đang tìm kiếm tình thương sao?” Khuôn mặt của Vũ Vô Chính lập tức nhăn nhó, câu nói này nghe có vẻ rất có lý, nhưng sao đặt lên người ngươi lại có vẻ mỉa mai đến vậy? Hoắc Cải nhìn khuôn mặt trừu tượng của Vũ Vô Chính, không tiện gật đầu, nhanh trí đổi đề tài: “Mỗi tối ta đá chăn ngươi đều từ phòng bên cạnh chạy qua đắp lại chăn cho ta phải không?” Vũ Vô Chính gật đầu. “Sao ngươi không trực tiếp ngủ cùng ta, nửa đêm canh ba chạy đi chạy lại ngươi không thấy phiền sao.” Hoắc Cải chớp chớp đôi mắt to tròn sáng trong. “Ngươi không ngại sao?” Vũ Vô Chính phản ứng có điều kiện hỏi lại. “Sao ta lại phải ngại?” Hoắc Cải phản ứng có điều kiện hỏi lại. Gia chỉ mong ngươi bò lên giường gia, sao lại đẩy ra ngoài được chứ?! Vũ Vô Chính ngượng ngùng gãi gãi đầu, hàm hồ nói: “Biết rồi.” “Vũ Vô Chính, không ngờ con người ngươi lại tinh tế đến vậy.” Hoắc Cải dịu dàng cong khóe mắt. “Hả?” Vũ Vô Chính không hiểu nhìn Hoắc Cải. Thần sắc Hoắc Cải càng thêm ôn nhu ân cần: “Ngươi đang cố kỵ ảnh hưởng xấu mà Đông Phương Vị Minh để lại cho ta phải không? Ngươi sợ ta có khúc mắc với chuyện giữa nam nam phải không?” Vũ Vô Chính cúi đầu và cơm, giả vờ chẳng nghe thấy gì hết. Hoắc Cải cười nói: “Điều ta kiêng kỵ không phải là nam phong, mà là bị người coi như đồ chơi, tùy ý chà đạp. Ngươi không cần thiết phải kiêng kỵ như thế, nếu như không tin ngươi, ta đã không tốn tâm tư muốn đi theo ngươi rồi.” Vũ Vô Chính cúi đầu nhai cơm, rầu rĩ nghĩ: Cái cảm giác rõ ràng bị tính kế rồi mà vẫn cảm thấy rất vinh hạnh rất vui mừng này là thế nào vậy? “Ta biết người như ta không thể coi là người tốt vô tội gì, nhưng người dơ bẩn như ta lại có thể may mắn được ngươi giúp đỡ. Ta thực sự rất vui.” Giọng nói cố ý dịu dàng mang theo cảm giác mềm dẻo, giống như viên kẹo dần dần tan ra trong nồi đun lửa riu riu, chậm rãi lưu chuyển thuận theo chuyển động của chiếc muôi gỗ, óng ánh trong suốt, ngọt ngào như mật. Vũ Vô Chính liếm liếm môi, có chút thất thần. Hoắc Cải đứng dậy, vòng qua mép bàn, thong thả đi về phía Vũ Vô Chính, ống tay áo trắng như tuyết chậm rãi cọ xát qua bàn tay đặt trên mặt bàn của Vũ Vô Chính, ngón tay Vũ Vô Chính cử động, đáy lòng như có sợi lông vũ nhè nhẹ gãi gãi, không dám hô hấp, chỉ sợ sẽ làm sợi lông vũ nho nhỏ đó sợ hãi mà chạy mất. Vũ Vô Chính được cảm ơn mà có chút không thích ứng: “Không… ngươi cũng không cần nói bản thân như vậy, ta…” Bị tên tiểu tử này giày vò đầy đọa suốt mấy ngày nay, ngay lúc Vũ Vô Chính đã hoàn toàn tuyệt vọng với chút lương tâm tri ân báo oán của người nào đó thì lại bất ngờ nghe được những lời đó, giống như lúc bị nước mưa thỉnh thoảng rơi xuống khiến toàn thân dính dấp, đột nhiên cả thân thể rơi vào suối nước nóng, thoải mái đến mức khiến người ta hoài nghi giây phút này phải chăng bản thân đang nằm mơ. Nói cho chính xác thì Vũ Vô Chính đang thụ sủng nhược kinh. Hoắc Cải thấy người nào đó có chút chân tay luống cuống nói năng lộn xộn mà cong khóe mắt cười, cầm lấy bát canh mới múc được một nửa, chậm rãi uống hết: Nói xấu mình hết lời, đến môi người khác tất nhiên chỉ chừa lại lời tốt. “Ta lên giường nằm nghỉ một lúc, chốc nữa nhớ ngủ cùng nhé.” Hoắc Cải đặt bát xuống, khom lưng tiến lại gần, thổi từng chữ từng chữ vào trong tai Vũ Vô Chính. Trong giây lát, Vũ Vô Chính cảm thấy tai mình gần như bị hôn phải, lập tức giống như bị kim đâm ôm lấy tai bắn đi thật xa, cả mặt đỏ bừng, hai mắt đảo loạn trừng nhìn Hoắc Cải. Ngón tay Hoắc Cải chạm qua tiểu cúc hoa khẽ dao động trên ngực, cười hết sức giảo hoạt: Cúc hoa thân yêu, ngươi cứ chậm rãi dao động, hãm hại chết đóa hồng có gai này đi. ‘Chết tiệt! Lại bị trêu chọc rồi, còn bị một tên nít ranh trêu chọc nữa chứ!’ Vũ Vô Chính tự cho mình là người lớn chín chắn, cảm thấy vô cùng xấu hổ với phản ứng ngây ngô vừa rồi của mình, giấu đầu hở đuôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngoan ngoãn nằm trên giường, đợi đại gia đến lâm hạnh ngươi đi!” Hoắc Cải híp mắt, ý cười lấp lánh từ đáy mắt: “Ngài đây là coi như đáp lại sự tìm kiếm tình thương của ta rồi sao? Đại gia” Vũ Vô Chính lại lần nữa đỏ bừng mặt, thua người không thua trận, kêu lên: “Ngươi đã mặt dày mày dạn đòi hỏi tình thương rồi, gia tất nhiên không có lý nào lại không cho.” “Ha ha…” Hoắc Cải cười mà như không quét mắt nhìn hắn một cái, liền đi khỏi. Vũ Vô Chính đấm phải bông, không khỏi buồn rầu: Chẳng trách bị Đông Phương Các chủ đuổi chạy khắp nơi, tên yêu nghiệt này đúng là tự tìm mà! Đến đêm, Vũ Vô Chính thực sự đứng trước giường, lúc nhìn mỹ thiếu nam trên giường vẫn thực sự có chút thấp thỏm. Vũ Vô Chính hung tợn trừng tên tai họa ngủ giang chân giang tay trên giường, đều tại tên tiểu tử này, hai tên đàn ông con trai cùng ngủ vốn là một chuyện hết sức thuần khiết, nhưng y làm loạn như vậy, ngược lại tỏ ra có chút gì đó rồi. Vũ Vô Chính trừng mắt nhìn xong, vẫn cứ rón ra rón rén rút tấm chăn mỏng bị Hoắc Cải đè dưới người ra, chỉnh lại tạo hình giương nanh múa vuốt của Hoắc Cải thành ngoan ngoãn nằm thẳng, nhẹ nhàng đắp chăn lên. Bàn tay lớn dày rộng kéo chăn lên cổ người nào đó, Hoắc Cải dưới ánh trăng tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, đôi mày mảnh giãn ra, hai mắt khép lại, lông mi lặng lẽ cụp xuống, yên lặng bình ổn. Khuôn mặt quá mức tinh tế, như được đẽo gọt từ tuyết từ ngọc, thậm chí có chút yếu ớt, khiến người ta thương yêu. Vũ Vô Chính không hiểu sao lại có suy nghĩ: Người này chỉ cần mở mắt liền trở thành một người khác, không ngoan ngoãn mà cũng chẳng dịu dàng, ma tính ngấm tận xương, một cái nhìn một nụ cười cũng mang theo yêu khí, khiến người ta biết rõ không ổn nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho y thao túng. Vũ Vô Chính cởi áo ngoài ra, chia một nửa chăn mền, nhắm mắt lại trong không khí yên tĩnh mà kỳ diệu này. Mũi ngửi được mùi vị ẩm ướt nhàn nhạt từ trên người người bên cạnh, lẫn với mùi hương tươi mới của đậu tắm. Tư duy của Vũ Vô Chính xoay chuyển lan man: Thì ra mùi vị trên người công tử nhà giàu là như thế này, trên người các huynh đệ vẫn luôn mang theo chút mùi mồ hôi lẫn mùi rượu, có lúc còn lẫn với mùi máu tanh, trên người đám nữ nhân vẫn luôn mang theo mùi phấn son nồng đậm, mùi hương trên người tên nhóc này lại rất thanh đạm, không thơm như nữ nhân nhưng rất dễ ngửi, rất… thu hút. Vũ Vô Chính đột nhiên ý thức được tư duy của bản thân đã đi lạc hướng rồi, vội vàng thu lại tư duy chạy loạn, có chút giận chó mắng mèo mà nghĩ, nếu như bản thân chuyển sang chơi tướng công tuyệt đối là do tên tiểu tử này làm hỏng. Có điều chơi tướng công hẳn cũng không tồi nhỉ… nếu như đều có bộ dạng giống tên tiểu tử này… Tư duy giống hệt như cát mịn trong bàn tay, ngươi càng muốn nắm chặt thì nó càng không chịu quản giáo, rơi đầy xuống đất. Đợi đến khi Vũ Vô Chính một đường YY đến sự khác biệt giữa mùi hương trên người tiểu tướng công cùng mùi hương của người ngủ bên cạnh thì đã phấn chấn đến hoàn toàn không cách nào ngủ được. Hoắc Cải mời Vũ Vô Chính đồng sàng cộng chẩm đương nhiên cũng không phải đã có dự liệu với tình hình trước mắt, y chẳng qua muốn diễn một vở “Thiếu niên vẻ ngoài kiên cường bên trong yếu đuối hàng đêm mơ ác mộng phải làm sao?”, khiến cho đại hiệp tràn đầy tinh thần chính nghĩa nảy sinh thương tiếc. Vì điều này, Hoắc Cải còn cố ý YY một lượt trước khi ngủ, trong căn phòng tối tà ác, Đông Phương Vị Minh S.M mình thế này thế kia rồi lại thế kia, chỉ cầu ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Quả nhiên, sau khi ngủ say, Hoắc Cải rơi vào trong một giấc mộng rất H, rất bạo lực. Đáng tiếc, Hoắc Cải đã bỏ qua một vấn đề, Vạn Nhận Luân là một nhược thụ bị làm nhục, nếu như nằm mơ thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ khổ sở vô cùng, đau đớn vô hạn. Nhưng mà, Hoắc Cải là một tác giả có sở thích viết ngược văn, nếu như nằm mơ thấy tình cảnh như vậy… mọi người thích xem nhục văn đều hiểu phải không Cho nên, khi Hoắc Cải cuối cùng cũng phát ra tiếng nói mớ, không phải tiếng rên rỉ khóc lóc thê lương như bản thân y kỳ vọng: “A! Đừng mà… cầu xin ngươi… đau quá, cứu tôi với…” Mà là tiếng hò reo phấn khích phun cả nước miếng: “Cởi, mau cởi ra… Hi hi, song long nhập động… há há… lần nữa đi… Đừng khách sáo! Lên, thao chết hắn đi… Mie ha ha, sướng quá!” Còn về biểu cảm của anh bạn Vũ Vô Chính, người quan sát bên cạnh lúc này thì… một lời khó nói hết, mọi người hiểu mà. Đăng bởi: admin