Quỷ qiá
Chương 22
CHƯƠNG 21
Chiều nay thành Khúc Giang neo người qua lại. Con người thật kỳ lạ, trước cảnh máu chảy thành sông ở Ngọc thành thì chẳng mảy may thương hại, buổi sáng còn hăng say mô tả lại thảm cảnh chết chóc của những sinh linh vô tội. Nhưng nhắc đến chuyện quỷ quái không thấy không chạm được thì lại nín khe như ve sầu mùa đông, chẳng đả động gì chuyện người bị gió cuốn không để lại dấu vết. Khắp thiên hạ đều bàn tán chuyện người bị mất tích, ngày nào cũng có con gái, chị em, anh em của người nọ người kia bị cơn gió quái gở bắt đi. Trước cửa mỗi nhà trong thành Khúc Giang đều dán bùa chú vàng khè vẽ đầy chu sa. Lão mù ở phố đông còn thề sống thề chết làm vậy là có thể xua điềm hung tránh ma quỷ, đảm bảo gia đình bình an, cả nhà vô sự.Hàn Thiền thong dong bước qua cánh cửa dán đầy bùa chú, trộm cười giễu, nếu cái của này có tác dụng thì thế gian cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, sinh ra một Phó Trường Đình làm chi?
Ba hôm trước, đạo giả vội vàng bỏ đi, không để lại chữ nào. Chỉ gửi lại một mẩu giấy được dằn trên bàn sổ sách, mặt giấy trắng trơn, không viết gì hết. Hàn Thiền cầm cái gói đè trên mẩu giấy, bên trong là thuốc giải rượu.
Hồi sau, có người đến gõ cửa, tự xưng là tiểu nhị tiệm bánh bao ở tây thành, có một vị đạo trưởng đặt trước cửa ngân lượng và giấy nhắn, bảo là muốn tặng y một ***g bánh bao cải dầu. Còn đặc biệt dặn dò, chừng nào ra lò thì phải mau mau đem đến cho y.
Hàn Thiền cầm mảnh giấy, láng máng nhớ lại, cách ít hôm, trong lúc uống rượu đã từng đề cập đến, y nhớ đồ chay trên núi Chung Nam. Đó là hương vị còn lưu lại trên lưỡi, ngày trước cảm thấy tầm thường, sau này tìm khắp chốn cũng không thấy. Có điều món bánh bao cải dầu ở thành tây cũng có hương vị na ná. Đặc biệt là mẻ sáng sớm.Lúc đó đạo sĩ cũng say, còn hào hứng đề nghị chờ đến khi trời sáng phải mua mấy cái nếm thử.
Rồi nhận được một trận cười nhạo của quỷ, “Nhà đó sáng sớm đã tất bật khai trương, sợ đến lúc bình minh người hẵng còn say vật vã trên giường không đứng dậy nổi.”
Phó Trường Đình phản đối, đại trượng phu đã nói là làm, huống hồ người coi trọng chữ tín như y.Quỷ nhìn khuôn mặt đỏ như gà chọi không kém gì mặt mình kia, nửa tin nửa ngờ.
Hôm sau y quả nhiên say khướt dậy muộn. Một mặt ngẩng đầu lên nhìn kệ hàng cao đụng nóc nhà, mặt khác lấy tay day trán.
Thế gian có mấy người nhớ rõ những lời hồ đồ trong lúc say chứ? Hàn Thiền ẩn mình trong phòng, len lén cười trộm cả ngày.
Hoá ra y vẫn còn nhớ. Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, Phó Trường Đình thật sự không bao giờ thất tín.
Đạo sĩ gỗ kia… cúi đầu cười nhẹ một tiếng, Hàn Thiền bình thản bước trên con đường nhỏ rải đầy đá cuội với lố nhố đá tảng kia.
Từ ngoài ngõ nhìn vào, gian tạp hoá nho nhỏ bị chèn ép bởi cơ man bảng hiệu tiệm trà quán rượu. Nếu không nhìn kỹ thì mặt tiền tối tăm nhỏ hẹp kia lướt qua rất nhanh, không gây chú ý cho người khác.Hai tiếng chuông leng keng, mỗi sáng sớm nghe tiếng chuông đồng giòn giã, y biết đạo sĩ kia đã đến. Đến nửa đêm, cũng hai tiếng chuông đó, đệm cho bước chân rời đi của đạo giả.Kim Vân Tử giáo dục đệ tử rất tốt. Cho dù trẻ tuổi đầy hứa hẹn cũng không kiêu ngạo, bản thân có tuyệt kỹ cũng không cố ý khoe mẽ. Không huênh hoang, không lớn lối, cử chỉ lễ độ, phong thái mẫu mực. Tuy nhìn có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, kỳ thực cũng có điểm dịu dàng như nước.Đẩy cửa gỗ ra, tiệm vắng hoe khiến Hàn Thiền thốt chốc ngẩn ngơ, dường như trước gian kệ trĩu trịt có thể thấy bóng dáng Phó Trường Đình vận đạo bào, xắn cao tay áo, xuyên qua khe hở rèm cửa, ánh mắt thoáng chốc lướt qua nhau, trong đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, tia dịu dàng thoắt loé lên rồi biến mất.Bước qua lối hẹp giữa kệ hàng và bàn tính, vào trong nội thất âm u, nhìn thấy cửa thông ra sân sau đang mở, con quỷ nhướn mày kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía song cửa. Ngoài phòng, vừa đúng lúc ánh chiều tà sau cùng chìm xuống bức tường. Phía bên tường đông, vầng trăng khuyết đang từ từ bay lên. Dưới tàng cây ngân hạnh sừng sững, một bóng người đứng quay lưng lại, ngẩng đầu lên nhìn đám lá xanh mởn vừa đâm chồi trên ngọn cây.Tiến từng bước một, Hàn Thiền đi thật thong thả, không nhanh không chậm đến sau lưng người đó, “Đạo trưởng thích cây nhà tôi thật.”
Người dưới tàng cây nghe thế bèn từ từ xoay người, nét mặt trầm tĩnh, mày kiếm mắt hổ, tròng mắt không gợn sóng, “Bần đạo có chút chuyện cần công tử để xác thực.”
Người vừa rồi còn vương vấn trong lòng, giờ lại chân chân thật thật đứng trước mặt. Đạo bào không lưu một hạt bụi, vạt áo cài cẩn thận đến tận cằm, liên quan cao cao trực chỉ trời xanh. Lướt qua thanh trường kiếm phía sau lưng y, bảo kiếm mệnh danh ‘U Minh’ đang say ngủ trong vỏ, tua kiếm màu xanh lặng lẽ rũ xuống vai đạo giả.“Có thể để tại hạ đoán xem, là chuyện quan trọng gì khiến đạo trưởng phải đích thân đến một chuyến đây?” Khoảng cách giữa quỷ và đạo sĩ là một sải tay. Sương mù lượn lờ, khói quỷ nhợt nhạt phụt lên từ mặt đất, quấn quít giữa hai người. Giọng của Hàn Thiền không có vẻ gì chông chênh, gió mát hây hây tăng thêm phần hiu quạnh, “Nghe nói chiến trận ở Ngọc thành giằng co dữ dội, chắc là Hách Liên tướng quân lo lắm.”
Sương khói phía sau Phó Trường Đình đứng yên, mặt người kia chẳng hề tỏ rõ vui buồn.“Trận chiến ở Ngọc thành vô cùng quan trọng, nếu thắng có thể thống nhất thiên hạ, thu phục Cửu Châu. Nhược bằng bại tức máu nhuộm sa trường, một đi không trở về. Lang Gia Vương điện hạ nhất định cũng lo lắm.” Hàn Thiền ngân nga thật chậm, cố ý kéo dài những từ cuối cùng. Y hờ hững nhấc tay lên phủi tay áo của mình, ngón tay thanh mảnh gầy trông như xương trắng, bàn tay gầy giơ xương hạ xuống, đôi môi nhợt màu khẽ cong lên bày ra vẻ chế giễu, “Người ta bảo rằng dưới trướng Lỗ Tĩnh Vương có quân sư Thiên Cơ Tử bí mật sử dụng cấm thuật Chung Nam, giăng huyết trận. Không phá được huyết trận, Lỗ quân sẽ bất bại, Tần Lan Khê không thể chiến thắng. Nhìn tình hình giao chiến hiện tại, quân Lang Gia tập kích nhiều lần không thành, lương thảo không còn nhiều nhặn gì, lòng quân dĩ nhiên dao động. Dù quân Lỗ Tĩnh Vương thương vong vô số, nhưng bên trong có yêu thuật của Thiên Cơ Tử tác loạn, bên ngoài có oán khí huyết trận giết người, Ngọc thành phòng thủ hết sức kiên cố, muốn công thành quả là khó hơn lên trời. Huống chi, oán khí không chỉ giết người mà còn có thể giúp người, cho dù quân lính già yếu, tinh lực không còn nhiều, nhưng chỉ cần bị oán khí mê hoặc, có thể kích thích tinh thần, gia tăng ý chí chiến đấu, có thể khiến con người không biết mỏi mệt, bất chấp đau đớn. Khi chém giết, chưa kiệt sức mà chết tuyệt đối không dừng tay. Nói bọn họ là yêu quân cũng chẳng sai. Tính sơ sơ, tối đa ba ngày nữa, nếu không phá được huyết trận của Thiên Cơ Tử, Lang Gia quân tất bại binh như núi. Đến lúc đó, đừng nói là Cẩm châu, sợ là những thành trì chiếm được cũng phải hai tay dâng cho người ta.”
“Cho nên…” Hàn Thiền buông tay. Âm khí dày đặc, quỷ khí mênh mông, tay áo dài của y chấm đất, đầu hơi ngẩng lên, nhàn nhã nhìn khuôn mặt lạnh lùng của đạo giả, “Lần này đạo trưởng đến đây, chắc hẳn liên quan đến huyết trận của Thiên Cơ Tử.”
Đạo sĩ không lắc cũng chẳng gật, ánh mắt sâu hun hút không chớp một lần, đột nhiên tiến lên nửa bước, thân hình cao lớn vượt hơn Hàn Thiền một cái đầu, “Hàn công tử ở Khúc Giang nhưng vẫn quan tâm thiên hạ, đáng kính đáng kính.”
“Tôi là một con quỷ rảnh rỗi, đã cư ngụ nhân thế, tự nhiên sẽ để tâm đến chuyện thời sự, nghe lời ong tiếng ve, không thì biết lấy gì mà trà trộn nhân thế?” Nâng ánh mắt lên vài phân, Hàn Thiền trơn tru đáp lại.
“Bần đạo đến đây không phải vì huyết trận, chỉ có vài chuyện nhỏ muốn lãnh giáo công tử.” Phó Trường Đình trầm giọng nói. Y cúi đầu xuống khoá chặt ánh mắt của người kia, ánh trăng tỏ ngời trên cao như dát lên vài phần lạnh lẽo lên khuôn mặt tuấn lãng, “Hàn công tử, người đoán sai rồi.” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
16 chương