Trong phòng, Mộ Dung Sùng Tĩnh ngồi ở dưới đất, mà xung quanh hắn đâu đâu cũng đầy những bình rượu đã hết, hắn lại đem một bình rượu đổ trong miệng, hết rồi, hắn thả tay xuống bình rượu từ trong tay ngã ra đất.
"Rượu, rượu, mang rượu tới! Người đến! Mang rượu tới!"
Mộ Dung Sùng Tĩnh vốn là tự nói lẩm bẩm vài câu, sau đó không ai phản ứng liền hướngngoài cửa la lớn, trong mắt của hắn trống rỗng mang theo bơ phờ, thế nhưng không nhìn ra bất kỳ men say nào.
"Nhị thiếu gia, không thể lại uống nhẵ! Nếu người như vậy lão gia sẽ lo lắng!" Ngoài cửa lão quản gia lần thứ hai ngậm đắng nuốt cay khuyên can.
Nghe được không có rượu, Mộ Dung Sùng Tĩnh không quan tâm, như một tiểu hài tử cáu kỉnh đem bình rượu trên đất nhặt lên liền dùng sức đập xuống đất, loảng xoảng một tiếng vang thật lớn, lão quản gia nghe đến trong lòng đều là run lên.
"Rượu! Ta muốn rượu! Ta muốn rượu!" Đến cuối cùng Mộ Dung Sùng Tĩnh hầu như là hô to.
"Được được được, nhị thiếu gia không nên kích động, lão nô đi lấy rượu." Lão quản gia đau lòng lại bất đắc dĩ đành phải thoả hiệp.
Mộ Dung Sùng Tĩnh cũng coi như là hắn nhìn lớn lên, tuy là con thứ, nhưng bởi vì mẫu thân của thiếu gia có ân với hắn, thế nên từ khi mẫu thân của thiếu gia mất, hắn liền luôn luôn coi thiếu gia giống như người thân của mình, bây giờ nhìn thiếu gia bởi vì một người nữ nhân chán chường thế này, làm sao không đau lòng đây!
Mộ Dung Sùng Tĩnh tựa hồ là biết có rượu uống, cũng không náo loạn nữa, cứ ngơ ngác ngồi đó, tại sao, tại sao hắn uống nhiều như vậy hắn vẫn không có say, tại sao hắn vẫn rõ ràng nhớ tới hắn đối với nàng nhục mạ, tại sao hắn vẫn là nhớ tới ngày ấy hắn đánh nàng một cái tát chứ?
Hắn chưa bao giờ đối xử tốt với nàng, lúc nào cũng không tin tưởng nàng, luôn nhằm vào nàng, hắn căn bản cái gì cũng không biết, hắn tại sao có thể thương tổn nàng như vậy, hiện tại nàng không ở, đều là hắn tạo thành! Nếu như không phải hắn quá ngu, nếu như hắn chú ý tới sự khác thường của nàng, đúng lúc ngăn cản, nàng sẽ không phải chết! Là hắn hại chết nàng! Hại chết nàng.
Hắn miệng nói sâu sắc yêu nàng, nhưng hắn chưa từng làm điều gì vì nàng, nàng cứu hắn, hắn lại...!Hắn thật sự...rất hối hận, nhưng mà bây giờ nói gì cũng không kịp nữa, nàng chết rồi...!Nàng chết rồi!
Mộ Dung Sùng Tĩnh trong mắt tràn đầy hối hận cùng đau khổ, nhưng mà cho dù hắn hiểu lầm nàng, hắn cũng chưa từng hi vọng nàng sẽ chết, hiện tại hắn thà rằng nàng thật sự phản bội Hàn phản bội bọn họ, mà không phải như bây giờ, chết...!cái kết quả này đối với hắn mà nói thật sự quá nặng nề.
Dần dần, Mộ Dung Sùng Tĩnh đem tầm mắt chuyển qua tay phải của mình, trong mắt đột nhiên lộ ra một chút ý lạnh, là cái tay này đánh Linh Thứu, đúng, là cái tay này...!
Mộ Dung Sùng Tĩnh lảo đảo đứng lên, đi tới bên giường, tay trái bắt lấy bội kiếm trên giường, sau đó nâng lên tay phải của chính mình lên, tự giễu cười, chỉ là cái cười kia khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Rút kiếm ra, Mộ Dung Sùng Tĩnh giơ kiếm lên, mà đang lúc này cửa phòng Oành một tiếng bị người từ bên ngoài mở ra, còn nương theo tiếng trách cứ.
"Quản gia ta nói cho ngươi bao nhiêu lần rồi! Không thể dung túng huynh ấy nữa! Không thể cho huynh ấy...!Ca! Huynh làm gì!"
Mộ Dung Thích Dật vừa nói với lão quản gia vừa nhảy vào cửa phòng, mà khi hắn đem tầm mắt phóng tới trên người Mộ Dung Sùng Tĩnh thì, doạ đến một thân mồ hôi lạnh, vội chạy tới cướp đi kiếm trong tay của ca ca hắn.
Mộ Dung Sùng Tĩnh bị đoạt kiếm đi cũng còn có chút sững sờ, sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy là Mộ Dung Thích Dật, hắn ngây ngốc cười, giống như là cái gì đều không có phát sinh vậy.
Mộ Dung Thích Dật cũng không tính toán cứ như vậy bỏ qua, lần này là hắn đúng lúc chạy tới, nếu như là quản gia, nói không chắc hiện tại còn ở cửa kéo dài thời gian không muốn đem rượu cầm đi vào đâu!
Mộ Dung Thích Dật dùng sức đem Mộ Dung Sùng Tĩnh kéo qua, nghiêm túc nhìn hắn, lần đầu tiên hắn đối ca ca của mình mặt nghiêm mặt chất vấn nói.
"Huynh nói cho ta biết, huynh vừa nãy muốn làm gì? Nói đi!"
Mộ Dung Sùng Tĩnh bị hống một tiếng này, nước mắt càng ba ba rớt xuống, giống như một đứa bé cực kỳ oan ức.
"Ta không chỉ mắng nàng, ta còn đánh nàng, ta không phải cố ý, ta không biết, ta lúc đó chính là tức giận...!Ta không phải cố ý..."
Mộ Dung Thích Dật cũng không phải không biết huynh ấy tát Linh Thứu, bất quá liền tính như vậy huynh ấy cũng không nên cầm kiếm lên, hơn nữa chiếu tình cảnh mới vừa rồi hắn là muốn chém đứt cánh tay tát Linh Thứu đây mà! Xoa xoa mi tâm, Mộ Dung Thích Dật thật sự là mệt mỏi, thả tay xuống liền cho Mộ Dung Sùng Tĩnh một quyền.
"Huynh đủ rồi! Huynh còn muốn như vậy tới khi nào! Huynh có biết tình hình bây giờ ra sao không? Huynh có biết Hàn hiện tại đối mặt với cái gì hay không? Cho rằng chỉ một mình huynh sẽ khổ sở sao! Hàn đau không thể so với huynh ít! Nhưng dù như vậy Hàn vẫn không có từ bỏ tìm kiếm Linh Thứu! Càng nỗ lực vì Linh Thứu giành lấy một chổ an thân, còn Huynh! Huynh đang làm cái gì!"
Mộ Dung Sùng Tĩnh vốn uống không ít rượu, bị đánh một quyền như vậy liền đứng không vững nghiêng về một phía, lão quản gia nhìn thấy một trận đau lòng, mau chóng chạy tới đỡ hắn.
"Không cho phép đỡ hắn! Hắn nếu như không có cách nào tự mình đứng lên được thì thẳng thắn chết quách đi! Khó khăn mấy ngày thì thôi, hắn còn muốn không gượng dậy nổi sao! Ta không có loại huynh trưởng như vậy! Linh Thứu thù lớn chưa trả, vị trí Thái Tử của Hàn tràn ngập nguy cơ, hắn vẫn còn có tâm tư uống rượu mua say? Ta là ăn no căng bụng không có chuyện làm sao? Hết bận chuyện bên ngoài trở lại còn muốn phục vụ một kẻ say! "
Lão quản gia bị hống một trận, tay đưa tới liền cứng đó, thở dài lắc đầu đi ra ngoài, trong lòng đối với Mộ Dung Sùng Tĩnh như vậy cũng có chút thất vọng, nhị phu nhân, là lão nô cô phụ người nhờ vả, có lỗi với người a...!
Mộ Dung Sùng Tĩnh cũng ngơ ngác tại chỗ, mà bốn chữ thù lớn chưa trả lại khắc ở trong đầu của hắn, đúng vậy, hắn phải vì nàng báo thù, hắn không thể bỏ qua những người kia, là bọn họ, là bọn họ giết Linh Thứu.
"Ta muốn giết bọn họ, giết bọn họ..."
Mộ Dung Thích Dật nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh đột nhiên tràn đầy sát ý, đã không muốn nói thêm gì nữa.
"Người đến! Đem tất cả đồ vật nguy hiểm trong phòng toàn bộ đem đi! Không cho phép hắn rời đi gian phòng này nửa bước! Bằng không cẩn thận đầu của các ngươi!"
"Ca, nếu ngươi còn như vậy, ngươi liền cả đời ở lại đây chuộc tội đi! Dù cho là báo thù, cũng không cần ngươi loại mãng phu này!" Hắn thật sự rất muốn biết đã từng tin khôn cơ trí như hồ ly ca ca của hắn đi nơi nào, chữ tình thật hại người a.
- ---
Lúc này bên trong không gian, cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, liền ngay cả đám người Quỷ Lão đầu và Tiểu Kim bọn họ cũng đều gần như là hồi phục rồi.
Mấy con ma thú đang đứng rất xa nhìn chủ nhân của chúng nó, dáng vẻ bơ phờ.
Nhưng dù cho chúng nó lo lắng cỡ nào cũng không dám tới gần chủ nhân, ai bảo Ma tôn khủng bố ở đó kia chứ.
Đổng Vũ ngược lại không sợ, thường xuyên đi qua thăm hỏi tình huống của Linh Thứu, mà nhìn Linh Thứu hôn mê bất tỉnh, Đổng Vũ càng là hạ quyết tâm phải cố gắng tu luyện, do chuyên về một môn bùa chú duyên cớ, lại ngày đêm ở bên trong không gian linh lực dư thừa, bây giờ bùa chú của hắn đã sắp đuổi kịp Linh Thứu rồi, chủ yếu nhất chính là hắn bây giờ cũng chỉ mười tuổi a.
Ma Tôn nhìn Linh Thứu hôn mê, có chút xuất thần, trí nhớ của hắn sau khi hợp thể dĩ nhiên hoàn toàn khôi phục, đây là loại cảm giác rất kỳ quái, một nửa thân thể yêu mẫu thân nàng, mà nửa kia thân thể lại là yêu nàng, trước đó Bộ Xương Máu biểu hiện chính là đem nàng coi như mẫu thân của nàng, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, hiện tại cảm giác của hắn đối với nàng càng thêm mãnh liệt.
Nàng đã trở thành toàn bộ của hắn, ý nghĩa để hắn tồn tại ở thế gian này.
Thấy Linh Thứu lông mi hơi nhẹ run lên, Ma Tôn lo lắng chăm chú nhìn nàng, mấy ngày nay nàng có lúc sẽ la đau, lông mi cũng thường xuyên sẽ chuyển động, hẳn là nhanh tỉnh rồi.
Mà lần này Linh Thứu cũng không có để hắn thất vọng, lông mi lại là mấy lần run rẩy, sau đó mở mắt ra, tia sáng làm cho nàng có chút không thích ứng, cũng có một chút mê man, một hồi lâu mới thích ứng, trong mắt có tiêu cự, mà người nàng đầu tiên nhìn thấy chính là Ma Tôn.
"Gia Cát Vô Ưu?" Linh Thứu nghi ngờ, chuyện này là thế nào? Linh Thứu hồi tưởng lại, trí nhớ mới từng chút từng chút hiện lên, Linh Thứu đột nhiên che bụng, tay nắm lấy tay Ma Tôn, trong lời nói cực kỳ sợ hãi.
"Hài tử? hài tử của ta?"
Linh Thứu có chút nói năng lộn xộn, Ma Tôn biết nàng muốn hỏi gì, thấy nàng kích động như vậy vội vàng động viên nói.
"Yên tâm, hài tử không có chuyện gì, nàng hiện tại nghỉ ngơi thật tốt, muốn hài tử không có chuyện gì nàng trước tiên phải tốt lên."
Linh Thứu nghe vậy mới chậm lại, nhưng vẫn là không xác định lại hỏi một lần nữa.
"Thật sự? Hài tử thật sự không có chuyện gì?"
Mãi đến khi Ma Tôn khẳng định cùng bảo đảm lần nữa, Linh Thứu lúc này mới dám thả lỏng.
"Đúng rồi, nơi này là...!Không gian?" Nàng nhớ tới ngay lúc đó nàng không vào được không gian, đúng rồi, thật giống như là Gia Cát Vô Ưu cứu nàng, nghĩ như vậy Linh Thứu nhìn Gia Cát Vô Ưu rất cảm kích.
"Cảm ơn ngươi cứu ta, cũng cứu hài tử của ta." Cám ơn trời đất, hài tử của nàng với Mộ Hàn không có chuyện gì, thật sự, thật sự quá tốt rồi...!
Hẳn là cao hứng, nhưng ở vành mắt của nàng nước mắt vẫn tràn ra ngoài, theo khóe mắt lăn xuống.
Linh Thứu một mặt từ ái xoa xoa bụng, nghi hoặc hỏi lại Ma Tôn.
"Ta mê man bao lâu rồi? Còn có, Bộ Xương Máu đâu?" Nàng tựa hồ còn nhớ tới lúc đó Bộ Xương Máu táo bạo và kinh hoảng, nhất định là bị dọa sợ, nhưng mà nàng tỉnh lại tại sao không có thấy nó.
"Nàng mê man gần nửa tháng." Ma Tôn vừa nghe Linh Thứu hỏi liền đáp.
"Bộ xương hắn, đi rồi."
"Đi rồi? Có ý gì?" Lần này để Linh Thứu kinh ngạc không ít, sau đó nghĩ đến mỗ loại khả năng Linh Thứu chống thân thể liền muốn ngồi dậy.
"Nó có phải là xảy ra chuyện gì rồi không? Tê..."
"Nàng chớ lộn xộn, hài tử hiện tại còn rất yếu." Thấy Linh Thứu kích động muốn ngồi dậy, Ma Tôn trong lòng hoảng hốt, nghe được tiếng nàng đau đớn liền thật giống như đau đớn kia đang ở trên người hắn vậy.
Linh Thứu nghe được hắn nói đến hài tử lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó nghiêm túc nhìn Gia Cát Vô Ưu làm như đang đợi lời giải thích của hắn.
Mà Ma Tôn làm sao có khả năng nói cho nàng hết sự thật, mặc kệ là từ góc độ của Bộ Xương Máu, vẫn là góc độ của Gia Cát Vô Ưu, hắn đều không hy vọng Linh Thứu biết, từ đây hắn liền lấy thân phận của Gia Cát Vô Ưu bầu bạn ở bên cạnh nàng đi.
"Nghe bọn họ nói, bộ xương máu là về địa phủ, đúng không?" Gia Cát Vô Ưu nói xong liền nhìn về phía Băng với Hỏa, Băng với Hỏa bị ánh mắt mang theo nguy hiểm nhìn qua cả người đều run lên, nhanh chóng gật đầu tán thành.
Linh Thứu hơi nghi hoặc một chút, cũng có chút phiền muộn, nàng cũng không muốn ép buộc Bộ Xương Máu ở lại bên cạnh nàng, tuy rằng nó đi rồi nàng sẽ rất nhớ nó.
"Hả? Ngươi thế nào thấy được chúng nó?"
Linh Thứu đột nhiên quay đầu ngạc nhiên nghi ngờ nhìn về phía Gia Cát Vô Ưu, lần này nàng mới rốt cục phát hiện Gia Cát Vô Ưu có chổ không đúng, hắn đã từng rất thanh nhã, như có một cỗ tiên khí quanh thân, nhưng hiện tại...!Vẫn như cũ là hình dạng kia, nhưng cho nàng một loại cảm giác yêu dị, với ca ca của nàng có chút tương tự, nhưng tựa hồ so với ca ca của nàng khí thế trên người hắn lại càng nặng hơn một chút, lẽ nào trước đây hắn vẫn luôn ẩn giấu?
Còn có...!Nàng hôn mê, hắn như thế nào có thể tiến vào không gian của nàng?.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
1040 chương
6 chương
123 chương
11 chương
172 chương