<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210710/quy-phi-trong-sinh-ai-dam-dung-den-phu-quan-ta-156-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=461498431 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Hắn nhớ tới nó, nó là bộ xương mà cả thần bảo vệ cánh cửa thời không đều sợ hãi...Ma Tôn, tuy rằng không rõ nó đến cùng là cái gì, nhưng mà hắn biết nó rất mạnh, cũng biết mình không phải là đối thủ của nó.
Nam Cung Mặc không bước lên phía trước, không phải hắn sợ, chỉ là hắn không muốn làm việc hy sinh vô ích.
Ánh mắt dời về Linh Thứu.
"Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu." Lưu lại một câu như lời tuyên thệ, Nam Cung Mặc mới kéo tay bị thương rời đi.
Bộ Xương Máu thấy Nam Cung Mặc đi rồi, nhất thời từ Ma Tôn khát máu hóa thân thành tiểu thụ đơn thuần, đi đến cạnh Linh Thứu cọ cọ nàng, chọc cho nàng đều bật cười vốn tâm tình trầm trọng cũng thả lỏng hơn một chút.
Linh Thứu nở nụ cười, Bộ Xương Máu bán manh liền bán đến càng vui mừng.
Mộ Dung Sùng Tĩnh đi về đến phòng liền thu dọn đồ đạc, Mộ Dung Thích Dật với Đoạn Chương nhìn cũng cảm thấy khó hiểu.
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
Mộ Dung Sùng Tĩnh không nói gì, hoặc là nói, hắn không biết nên nói như thế nào chuyện của Linh Thứu, chỉ chuyên tâm thu dọn đồ cũng nói với hai người bọn họ.
"Các ngươi cũng thu thập nhanh chút, chúng ta hiện tại liền trở về."
"Hả không chờ Linh Thứu sao?" Đoạn Chương lăng lăng nói ra.
"Ha, nàng?" Mộ Dung Sùng Tĩnh lạnh lùng chế giễu cười nói.
"Người ta tương lai là phải làm Nam Cung tộc mẫu, chúng ta vẫn là bận tâm chính mình đi!"
"Cái gì Nam Cung tộc mẫu a?" Đoạn Chương nghe xong cũng sững sờ, vừa nãy cái tên này không ngừng lo lắng người ta lo lắng muốn chết sao, mới có một lúc trở về lại quái gở như vậy, cộng thêm việc chê cười Linh Thứu, không phải đã lâu rồi hắn không kiếm chuyện với Linh Thứu nữa sao?
Mộ Dung Thích Dật lắc lắc đầu, vỗ vỗ Đoạn Chương.
"Thu dọn đồ đạc đi." Xem dáng vẻ này của ca ca hắn hơn phân nửa là có liên quan tới Linh Thứu, hắn cũng không muốn quản chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết, chỉ cần Ca ca hắn đồng ý rời xa Linh Thứu, vậy thì được rồi, chí ít như vậy huynh ấy mới có thể bước ra nhanh hơn một chút.
Đoạn Chương nhún vai một cái, vậy chỉ phải thu thập thôi, vốn còn muốn hỏi có cần lưu lại tin nhắn cho Linh Thứu hay không, kết quả nhìn đến gương mặt như muốn giết người kia của Mộ Dung Sùng Tĩnh, trong lòng không hiểu sao hồi hộp, quên luôn chính mình muốn nói gì luôn rồi...!
Mộ Dung Sùng Tĩnh vừa ra Thánh Linh điện liền chạy thẳng đến Thái tử phủ.
———
"Không thể." Lãnh Mộ Hàn ánh mắt trở nên lạnh, Mộ Dung Sùng Tĩnh trở về hắn vốn rất cao hứng, đương nhiên trong đó không ít nguyên nhân là vì Linh Thứu, hắn nghĩ bọn họ sẽ đồng thời cùng trở về, nhưng mà không nghĩ tới không chỉ Linh Thứu không trở về, Mộ Dung Sùng Tĩnh còn nói với hắn Linh Thứu là người của Lãnh Trạch Phong, ở lại bên cạnh hắn là vì muốn hại hắn.
"Làm sao không thể nào! Ta chính tai nghe tận mắt nhìn thấy!"
Mộ Dung Sùng Tĩnh hét lớn, tựa hồ là muốn dùng âm lượng tới thuyết phục Lãnh Mộ Hàn, hắn cũng hi vọng không phải như vậy, nhưng mà đó là chính tai hắn nghe được, nghe được Nam Cung Mặc nói, nàng không yêu Hàn, nàng là công cụ là con cờ mà Lãnh Trạch Phong dùng để đoạt vị, vô duyên vô cớ Nam Cung Mặc sao có thể nói những câu đó! Mà nàng cũng không có phủ nhận!
Hắn tin tưởng nàng, yêu nàng, càng muốn yên lặng bảo vệ chính tình yêu của mình không đi quấy rầy nàng, liền bởi vì hắn cho rằng nàng yêu Hàn, mà Hàn càng là huynh đệ tốt của hắn, nhưng bây giờ tất cả...!lại nói cho hắn biết, nàng bất quá là đến lừa gạt cảm tình của bọn họ, mà hắn với Hàn còn ngây ngốc vì nàng mà si mê, đây là chuyện cười trào phúng cỡ nào!
Lãnh Mộ Hàn vẫn là không cách nào tin tưởng, cho dù trước mắt là huynh đệ tốt nhất của hắn, Linh Thứu ở cùng với hắn chưa bao giờ hại hắn, càng là vì hắn mấy lần liều mình, tuy rằng trung gian từng có nhiều đa nghi, nhưng mà hắn vẫn là đồng ý đi tin tưởng nàng, cùng với nàng từng tí từng tí, hắn cũng có thể cảm thụ được chân tình của nàng đối với hắn, tuyệt đối không phải có thể ngụy trang ra được.
"Đừng nói nữa." Lãnh Mộ Hàn ngữ khí lạnh lẽo, con ngươi thâm thúy tựa hồ nhìn thấu Mộ Dung Sùng Tĩnh.
"Này không giống như là ngươi bình thường." Nếu như lúc trước, Sùng Tĩnh khẳng định nghiêm túc nói cho hắn những chuyện này, mà không phải kích động như vậy, phẫn nộ như vậy, thật giống như, người bị phản bội kia mới là hắn ta...!
Mộ Dung Sùng Tĩnh nhất thời nói lỡ, không dám nhìn vào mắt Lãnh Mộ Hàn.
"Cái gì, nào có, nói chung, ta chính là nói cho ngươi biết, cẩn thận người nữ nhân kia, ta đi."
Mộ Dung Sùng Tĩnh tâm thần trầm tĩnh một chút, tận lực biểu hiện cà lơ như ngày thường, nhưng mà liền chính hắn cũng không có phát hiện, bị vạch trần sau, hắn ngụy trang quá mức gượng ép, hoặc là nói trái tim của hắn đã rối loạn, đã không rảnh bận tâm mình nguỵ trang đã không giống.
Lãnh Mộ Hàn ánh mắt đầy suy tư nhìn bóng lưng Mộ Dung Sùng Tĩnh rời đi, rất nhiều chuyện hắn không phải không thấy được, hắn cũng tin tưởng Mộ Dung Sùng Tĩnh sẽ không bởi vì tư tâm mà oan uổng Linh Nhi, bất quá, có chút cảm tình không nên có vẫn là nên vĩnh viễn chôn ở đáy lòng không cần biểu hiện ra, bằng không dù là huynh đệ, hắn cũng sẽ không tha thứ.
- -------------
Linh Thứu bên này có thể nói là một làn sóng chưa tan một làn sóng lại khởi, trở lại trong phòng phát hiện đám người Mộ Dung Sùng Tĩnh rời đi từ lâu, có thể thấy được hiểu lầm thật sự không nhỏ, nàng có thai liền cảm thấy dễ dàng uể oải, nàng xoa xoa mi tâm, thật sự không muốn để ý tới bọn họ, bọn họ muốn nghĩ như thế nào liền nghĩ như thế đi, chuyện mấy ngày nay đã làm cho nàng rất mệt rồi.
Tối hôm nay đúng là không tốt, tựa hồ không muốn nhìn nàng nghỉ ngơi, mới ra chuyện Mộ Dung Sùng Tĩnh với Nam Cung Mặc không lâu, Lãnh Mạc Trần lại tìm tới cửa lần nữa.
"Cân nhắc thế nào?" Lãnh Mạc Trần như trước giống như tên của hắn vậy, lãnh đạm.
"Nếu như ta không đáp ứng." Linh Thứu cũng chỉ là nhìn thoáng qua hắn, sau đó có chút uể oải nhắm mắt lại.
"Nàng nói nếu như dị năng của nàng bị công khai ra ngoài, kết quả sẽ là thế nào?" Lãnh Mạc Trần lần đầu nói dài như vậy.
"Ngươi cũng là ám linh lực." Linh Thứu mở mắt ra, nhìn về phía hắn, mà nàng cũng rốt cuộc biết mấy ngày trước đây bất an bắt nguồn từ nơi nào.
Dị năng của nàng nếu như bị người phát hiện, chỉ cần người có tâm lợi dụng, nàng liền sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ đại lục, chẳng qua là ban đầu nàng cho rằng Lãnh Mạc Trần sẽ không cầm điều này làm cớ uy hiếp nàng, dù sao hắn cũng nắm giữ ám linh lực.
Lãnh Mạc Trần ngoắc ngoắc môi, chỉ là động tác cũng không phait ý cười.
"Ta tự có ta chuẩn bị."
"Thế nào? Còn cần cân nhắc nữa không?" Lãnh Mạc Trần lại hỏi lần nữa.
Linh Thứu nắm chặt tay, khớp xương đều muốn hiện ra, nàng hiểu rất rõ, nếu mà nàng thật sự theo hắn, hắn nhất định sẽ không lưu lại hài tử trong bụng nàng, càng có khả năng lợi dụng nàng để thương tổn Mộ Hàn, cho nên nàng không thể đáp ứng, dù cho cùng thế giới này làm địch, nhưng ít ra nàng còn có một chút hi vọng sống, nàng có thể trong bóng tối giúp Mộ Hàn, hài tử cũng sẽ bình yên vô sự...!
Sau khi nghĩ thông suốt, Linh Thứu nhàn nhạt nói.
"Không cần cân nhắc, ta sẽ không rời đi Mộ Hàn."
"Ha, được, hi vọng mấy ngày sau nàng không phải hối hận quyết định hôm nay." Linh Thứu từ chối làm trong lòng Lãnh Mạc Trần vốn luôn lãnh đạm có một tia gợn sóng, loại chân tình này hắn chưa bao giờ từng chiếm được, nên cũng không từng xúc động, nhưng lại càng làm cho hắn muốn đi phá hủy nó.
Hắn từ nhỏ đã mất đi mẫu phi, bị phụ hoàng vứt bỏ, ở trong hoàng cung nhận hết ngược đãi, không có ai quan tâm hắn, thậm chí có thể nói không có ai nhớ tới hắn, nhiều năm như vậy hắn cũng không biết hắn là làm thế nào sống sót đến bây giờ.
Mãi đến khi lớn lên, phụ hoàng mới ở trong bóng tối tìm hắn, nói cho hắn biết tất cả đều là vì bảo vệ hắn, cũng là vì để cho hắn nhanh chóng trưởng thành, chỉ có tâm đủ lạnh, tương lai mới có thể ngồi trên cái ghế kia, ngồi đến yên ổn.
Thời điểm ban đầu khi biết chân tướng, hắn rất muốn cười..., bảo vệ hắn? Tôi luyện hắn? Vì thế nên hắn phải sống thống khổ sống mười mấy năm? Nhưng mà sau đó hắn lại nghĩ, có lẽ như vậy cũng không sai, nếu bọn họ đều vì cái ghế kia tranh đấu đến vỡ đầu chảy máu, như vậy nếu như hắn đột nhiên đem vị trí đó đoạt đi, vẻ mặt của bọn họ nhất định sẽ rất tức cười? Lại giống như lúc khi hắn còn nhỏ bị bọn họ ức hiếp, thì bọn họ cũng cười.
Hắn phải đem tất cả những thứ hắn mất đi đoạt lại, cũng phải để bọn họ muốn nắm giữ tất cả bị hắn phá hủy, hắn không cần bọn họ chết, hắn muốn, là bọn họ cũng phải thống khổ giống như hắn, cùng là sinh ở hoàng gia, không nên chỉ có một mình hắn muốn chịu đựng thống khổ.
Bọn họ cũng nên nếm trải mới phải.
Một lúc sau đó...!Từ lúc Lãnh Mạc Trần rời đi, Linh Thứu liền vẫn cứ ngồi trên ghế phát ngốc, tay lại nhẹ nhàng xoa bụng, dù như thế nào đi nữa nàng đều phải bảo vệ hài tử của nàng với Mộ Hàn, còn Mộ Hàn, nàng sợ, nàng thật sự sợ khi hắn biết hắn sẽ vì nàng mà liều lĩnh cùng thế nhân đối nghịch, như vậy không chỉ hắn không cách nào kế thừa ngôi vị hoàng đế, sợ là hắn còn có thể cùng nàng bỏ mạng nơi thiên nhai.
Không phải nàng thật sự sợ hãi mọi người, nàng kiên quyết có thể hủy diệt, giết tất cả người phản đối nàng, nhưng mà kết cục như vậy sẽ là cái gì? Giết tất cả mọi người sau, bọn họ liền thật sự có thể được một mảnh đất an nhiên vượt qua quãng đời còn lại sao?
Ngày mai, Thánh Linh điện cửa lớn mở ra, đám người Lạc Thanh, Lạc Bân, Mã Cường, Tiểu Trúc từng nhóm cùng Linh Thứu cáo biệt, hứa hẹn nếu có một ngày dùng đến bọn họ, bọn họ nhất định sẽ toàn lực ứng phó, báo đáp lại Linh Thứu.
Linh Thứu chỉ là cười cười, bây giờ vào lúc này còn chưa thích hợp đem bọn họ liên luỵ vào, bằng không sẽ chỉ làm bọn họ không công hi sinh mà thôi, kiếp nạn này nàng chỉ có chính mình chống, bất quá nếu có sau này, nàng vẫn đúng là cần bọn họ..
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
1040 chương
6 chương
123 chương
11 chương
172 chương