Quý Phi Bỏ Trốn
Chương 17
Ngọc Yên không trả lời cũng không đáp ứng gì, chỉ hỏi một câu.
-Ở đây không có đại phu ư?
Vài người nhìn nhau, một người đại diện nói.
-Lúc đầu cũng có vài đại phu tuy nhiên sau này khi chẩn đoán là bệnh dịch thì bỏ chạy hết....
Nàng cười khẩy, cái này gọi là lương y như từ mẫu.
-Vậy có ai chết chưa...
-Vẫn chưa... Nhưng lây lan rất nhanh...
Nàng không ngạc nhiên là mấy, thường là bệnh dịch thì số người chết rất nhiều, nhưng ở đây một người chết cũng không có, chẳng phải rất lạ sao. Lúc nãy nàng bắt mạch cho đứa bé, thấy không giống bệnh dịch chút nào. Nàng lẩm bẩm một mình.
-Không biết tên ngu nào chẩn đoán bệnh dịch không biết...
Tất nhiên, những lời nói này không được người xung quanh nghe được, với mang cái nón che kín mít như thế chưa thấy mặt huống gì là nghe.
-Được rồi, đừng quỳ nữa... Quỳ nữa chân các sẽ gãy đấy...
Vài người đứng lên, nàng xoay người lên ngựa định đi theo hướng ngược lại.
-Đại phu... Người không định giúp chúng tôi ư?
Nàng xoay người lại, đúng là quên mấy người này.
-Không phải... Ta có một tiểu muội...đệ đang chờ ngoài đó, phải gọi nó vào mới giúp được các người chứ...
Họ vẫn tỏ ra bộ mặt không mấy tin tưởng, nghi hoặc. Nhưng nàng đâu có hứa hẹn gì với họ, làm gì làm ra cái bộ mặt đó. Nghĩ đến đây, nàng nhíu mày.
-Được rồi... Ta sẽ giúp các ngươi... Nhưng để ta gọi người phụ giúp cái đã... Không tin thì đi theo ta...
Nàng nhảy xuống ngựa.
"Nếu mình đi ngựa mà để người ta đi bộ thì hơi quá đáng, thôi thì đi bộ luôn cho xong "
Về nơi cũ, nàng thấy Liễu Linh vẫn chờ đó.
-Tỷ... Công tử...
Liễu Linh vẫy tay, ngồi chờ nãy giờ sắp gãy cổ rồi.
-Linh, đi vào trong thôi...
Liễu Linh gật gật, biết ý Ngọc Yên nói không có nguy hiểm rồi. Nhưng ở đây vẫn còn rào chắn không thể qua được. Nàng quay sang một tên lính nói.
-Mở cổng...
Hắn thờ ơ, nàng tức giận dùng đá ném vào người hắn, lực rất mạnh làm trán hắn sưng lên. Nàng dùng chân đá mạnh vào thanh gỗ nhọn, nó gãy gần hết Liễu Linh thuận đi vào.
-Các ngươi... Các ngươi... Đã đi vào thì đừng mong có ngày trở ra... Vài ngày nữa đừng mơ sống sót...!!!
Hắn biết mình không đánh lại nàng chỉ biết ra sức chửi mắng, nhìn đống nát đó là biết nàng mạnh nhường nào.
-Cảm ơn đã nhắc nhở... Ta nói cho ngươi biết, nếu dám làm hại người ở đây, ta cho ngươi sống không bằng chết...
Nàng toả ra sát khí lạnh, thời tiết nóng nực của mùa hạ cũng bị nàng làm lạnh run, hắn mặt trắng bệch ra, sợ sệt với ngữ khí của nàng.
Thấy Ngọc Yên không đi ngựa Liễu Linh xuống ngựa đi bộ cùng với nàng, đi thẳng vào trong, nàng bắt mạch thử thêm vài người xác định chắc chắn.
"Đây không phải bệnh dịch "
Nàng đi qua đi lại, nhất thiết chưa làm ra nguyên nhân không cần nói nhiều.
Viên tri huyện lo lắng nhìn nàng.
-Đại phu...
Nàng xoa xoa hai huyệt thái dương, nhất thời cũng quên đi chuyện này, nàng không phải là đại phu.
-Ta nói trước... Ta không phải đại phu... Đừng có lúc nào cũng đại phu đại phu với ta... Ta tên Liễu Anh... Họ Liễu tên Anh...
Nàng nói cực kì rõ ràng, nàng có tên có họ không thích nói mấy cái y sĩ hay đại phu nhưng nàng cũng không phải là đại phu, gọi thế nàng cảm thấy bản thân không đúng vị trí a.
Ông ta gật đầu.
-Vậy ngươi tên gì?
Nàng đã nói tên họ, ít nhất cũng phải nói tên của mình cho nàng biết chứ
-Hạ quan tên Trương Đình
Nàng ồ một tiếng,không nói nhiều nữa dò xét xung quanh.
"Bệnh dịch nổi lên tất nhiên quan trọng nhất vẫn là thức ăn và nước uống... Hai thứ này cũng thường là căn nguyên của dịch bệnh... Ta nên kiểm tra trước... "
Nàng vừa xoa cằm vừa suy nghĩ. Nàng đến kho lương thực, phân tích kĩ. Nhưng nó không có nhiều vấn đề cho lắm.
-Lương thực không có vấn đề nghĩa là...
Nàng chạy ra bờ sông, vì ở thôn này hình như không có giếng nên nhiều khả năng sẽ uống nước sông.
Nàng không tin vào mắt mình á, nước sông có màu đỏ hơi vàng vàng. Hèn gì không bị bệnh mới lạ. Nàng chạm vào dòng nước, hơi có mùi rỉ.
-Thứ này....
Ngọc Yên dùng kinh công bay về phía nguồn nước, vì cái thôn này ở gần núi nên hơi xa a.
Trời tối.
Nàng quay về với tâm trạng vui vẻ,trong khi có rất nhiều tâm trạng đang buồn rầu ở đây.
-Đừng để mặt bí xị đó nữa, các ngươi không chết được đâu, ta đã có cách...
Họ ngước lên nhìn nàng, không tin vào mắt mình. Mới một ngày mà có thể giải quyết được dịch bệnh, có phải nên con là thiên tài không..
-Trong vòng mười ngày ta sẽ giúp các ngươi thoát khỏi dịch bệnh, đương nhiên các ngươi phải nhất nhất nghe theo lời ta...
Họ vui không kịp, chứ nói gì nghe lời.
-Đa tạ ngài, Liễu Anh công tử... Chúng tôi cả đời mang ơn ngài...
Nàng cũng không ngại gì cái trò quỳ lại này nữa cứ để họ muốn làm gì thì làm đi. Có một tiểu hài tử chạy đến ôm Ngọc Yên, nàng cũng theo phản xạ ôm nó một cái.
-Ca ca...
Nhưng không ngờ nó kéo luôn cái nón trên đầu nàng, làm lộ rõ vết sẹo xấu xí. Đương nhiên, nàng cũng chẳng che chắn gì, nàng quên mất đều này chỉ khi nhìn mặt cái mặt sững sờ đang nhìn nàng, nàng mới nhớ lại a.
-Yêu quái... Cứu ta yêu quái...
Vài người bỏ chạy, nàng ngẩn ngơ. Có đáng sợ đến mức đó không, sự kì thị về dung nhan ở cổ đại hơi cao thì phải. Nàng thở khẽ, mình giúp người ta mà người ta còn sợ mình. Nhưng tiểu hài tử vẫn còn trên tay nàng, hình như nó không sợ, nó dùng tay sờ sờ lên cái vết sẹo "giả " kia, nó ngây ngô nhìn nàng, không những thế nó còn sờ ngực nàng, tuy nàng phẫn nam trang nhưng bị ăn đậu hũ hơi nhiều a. -Hồ đồ! Tất cả đứng lại...
Trương Đình bỗng nhiên ngăn mọi người lại.
-Liễu Anh công tử không tiếc mình cứu giúp chúng ta... Các ngươi chỉ vì nhỏ mà bỏ chạy... Có xứng đáng với công tử không, tất cả đứng lại cho ta... Nhiều người dừng lại, lời nói của Trương đại nhân đương nhiên có lý, họ hối lỗi.
-Công tử... Chúng ta sai rồi...
Họ quỳ xuống. Cái thôn này không ít cũng không nhiều nói ra khoảng chừng hai ba trăm người mà quỳ xuống như thế, Ngọc Yên hơi có cảm giác hưởng thụ của tên Hoàng đế.
-Không sao... Các ngươi chỉ cần nghe theo lời ta là được... Bây giờ các ngươi nghỉ ngơi đi, mai có nhiều việc để làm đấy...
Nói xong, nàng xoay người về phía căn nhà nhỏ. Nói trắng ra, Liễu Linh nói mệt nên đã được một lão bá chuẩn bị một chỗ ngủ rồi, chắc đang làm con heo ngủ nướng.
Thấy Liễu Linh hăng say ngủ như vậy bản thân cũng ăn tâm, trước khi đi ngủ nàng đang dặn Trương Định rồi, tạm thời cũng không cần uống nước sông a, nguyên nhân nước sông cũng được nàng làm rõ, giờ chỉ cần từ từ giải quyết thôi. Nàng ngẩn ngơ một chút, nhảy lên giường đi đánh cờ với Chu Công.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
7 chương
268 chương
52 chương
29 chương
99 chương