Lan thị không biết cuối cùng mọi chuyện là như thế nào, mà Hòa Linh cũng không muốn nói nhiều. Lan thị không biết có phải là ý của lão tướng quân hay không mà nàng mới dám gây sự với phủ Thừa Tướng, nghĩ tới nghĩ lui, không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể rời đi. Nhìn Lan thị rời đi, Hòa Linh cười nhạt một chút, việc không đáng lo, không lâu sau, liền nghe Xảo Nguyệt trở lại báo, lão tướng quân gọi mấy vị lão gia đến gặp, Hòa Linh đã biết lão tướng quân nói cái gì. Nàng cũng không xem đó là vấn đề gì lớn. Nên làm gì thì làm cái đó! Mặc dù Sở lão tướng quân vì cái gia tộc lớn này mà có thể hy sinh bất luận người nào, nhưng Hòa Linh cảm thấy, ông không cần chết sớm, ông còn sống, đám người ngu xuẩn này còn có người có thể dựa vào, nếu không chết thế nào cũng không biết. Hơn nữa, nói chuyện với người thông minh luôn dễ dàng hơn so với kẻ ngu. Giống như hiện tại, Sở lão tướng quân rất nhanh có thể hiểu ý của nàng, nếu như là những người khác, thì chưa chắc. Cho nên như vậy vẫn rất tốt. "Chuyện ngày hôm nay, tất cả đều giữ kín như bưng cho ta." "Nô tỳ hiểu rồi."      Hòa Linh phân phó chuẩn bị nước thay y phục, bọn họ không để ý, trên người của Hòa Linh có vết máu, vì toàn thân nàng mặc Hồng Y, nên cũng không thấy rõ ràng. Máu của Lương Tú nghiên dính lên trên người nàng. Xảo Âm rất nhanh đã chuẩn bị nước, Hòa Linh cởi áo, mùi máu tươi, người khác không ngửi thấy, nhưng nàng có thể ngửi thấy được. Vùi mình vào trong nước, Hòa Linh suy nghĩ những chuyện xảy ra hôm nay. Tạ Thừa Tướng đi ra ngoài, điều này nàng biết. Đại khái cũng chính bởi vì Tạ Thừa Tướng không có ở đây, nên mới xảy chuyện hôm nay. Tiểu thiếp Tạ gia muốn tìm Mai Cửu. . . . . . Hòa Linh lờ mờ đoán hai người bằng hữu chí giao cùng yêu một nữ nhân, cuối cùng lại bị Tử Lão Đầu quyền cao chức trọng bức hôn trở lại đùa bỡn. Hòa Linh khẽ lắc đầu nở nụ cười, nàng vẫn nên lui về phía sau, không muốn xem cuộc vui này, rất dễ bị mắc bẫy! Chuyện như vậy, vốn không có khả năng phát sinh! Lương Tú nghiên là một nữ tử phong trần, nhưng nàng có thể từ trong phòng canh giữ nghiêm ngặt của phủ Thừa Tướng trốn ra được, hơn nữa còn có thể mang theo một người khác, có thể thấy được nàng cũng không phải nhân vật đơn giản, câu nói tìm Mai Cửu. . . . . . Chính là vì câu nói tìm Mai Cửu kia khiến cho nàng suy đoán, lão nhân kia chính là Tô thần y. Tình huống như vậy còn mạo hiểm tìm Mai Cửu, phải biết, trên đời này Mai Cửu cần nhất, chính là Tô thần y, không nói đến chuyện ông ta có thể chữa trị được cho Mai Cửu hay không, nhưng kết quả đạt được là nhất định! Lương Tú nghiên dù phải mạo hiểm cũng muốn tìm người cho Mai Cửu, càng có thể thấy được, lão nhân này chắc chắn chính là người Mai Cửu cần nhất. Sau khi rửa mặt, nghe nói Lý Mộng sang đây tìm nàng, Hòa Linh từ trong nước tràn ngập cánh hoa bước ra, phủ thêm áo khoác, chỉnh đốn một chút, nàng ra khỏi phòng tắm. Lý Mộng hôm nay còn đang nghỉ ngơi, nàng thấy Hò Linh ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi "Muội khỏe chứ?" Mặc dù lạnh nhạt, nhưng Hòa Linh biết, tính tình nàng là như vậy, thật ra thì nàng quan tâm nàng mới hỏi. Nếu không, nàng sẽ không để ý, đây cũng là điểm mà Hòa Linh thích nhất ở Lý Mộng, nàng không quá kiểu cách, nhưng thời khắc mấu chốt, cũng không ngại xông lên phía trước. "Tốt lắm! Những loại không tốt kia còn chưa có chết, muội đương nhiên phải khỏe." Hòa Linh ngồi ở trước gương, Xảo Nguyệt vội vàng lau khô tóc cho nàng, Hòa Linh nhìn trong gương nét mặt của Lý Mộng, cười híp mắt hỏi "Biểu tỷ gần đây vẫn tốt đó chứ?" "Không tốt chút nào. Nhưng vẫn còn có thể ứng phó." Xảo Âm vội vàng châm trà cho Lý Mộng, Lý Mộng nhìn Hòa Linh, nói: "Đa tạ muôi!" Hòa Linh ngây thơ nói: "Biểu tỷ tại sao lại đa tạ, muội không biết tỷ nói cái gì!" Hòa Linh vẻ mặt vô tội buông tay. Lý Mộng không nói gì, mà tự ngầm hiểu lẫn nhau, hiện tại Sở thị cả ngày cùng Nhị phu nhân đấu đá, trái lại không có tâm tình tới ép nàng quyến rũ lão đầu tử. Hơn nữa, bên này thời gian trì hoãn lâu một chút, thì bên kia tra được chứng cớ nhiều hơn, mà chứng cớ nhiều hơn, bọn họ trở về mới càng đẹp mặt. "Thật ra thì tỷ không hiểu, tại sao lúc đó muội không đâm chết hắn luôn!" Lý Mộng không phải oán trách, chỉ là rất hiếu kỳ. Hòa Linh nhìn trong gương mặt đối mặt nhau, gắt giọng: "Tại sao phải giết hắn chết! Thật ra thì muội là người có tâm lương thiện, ông trời có đức hiếu sinh, lần này có thể khiến cho hắn không chết, không phải rất tốt sao!" Tuy nói như thế, nhưng vẻ mặt lại không phải ý như vậy. Lý Mộng nhìn, mỉm cười: "Thì không muốn để cho hắn chết ngay, như vậy dễ dàng cho hắn quá rồi?" Hòa Linh lắc đầu, lúc này tóc cũng rơi xuống, Hòa Linh cugx mặc cho nó phủ xuống vai, ngồi ở trên ghế quý phi, ôm đầu gối co rút thành một cục, nàng nghiêng đầu cười híp mắt: "Biểu tỷ hiểu là tốt!" "Thật ra thì ta còn tò mò, tò mò vì sao ngoại tổ phụ không điều tra kỹ chuyện này, phải biết rằng, chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy. Lý Hiển ở Sở gia bị đâm, đây không phải là việc nhỏ." Nghĩ kỹ lại, rất nhiều chuyện cũng làm cho Lý Mộng không hiểu. Nàng hình như một chút cũng không nhìn thấu từng người trong nhà này. Hòa Linh tốt bụng giải thích: "Có đôi khi, biết là ai làm, càng không dễ xử lý. Biểu ca chính là dạng người này!" Lý Mộng chợt hiểu, Sở lão tướng quân cũng sợ tra ra người không thích hợp. Nếu như vậy, sự tình sẽ không dễ xử lý! Nhưng như vậy, cũng không đại biểu rằng ông không muốn biết người đã hại Lý Hiển là ai! Nghĩ như vậy, Lý Mộng nhắc nhở: "Không nên bị ngoại tổ phụ trói lỏng mình." Hòa Linh đưa tay nhỏ bé ra, mặc cho Xảo Nguyệt chăm sóc móng tay cho nàng, nàng lại cúi thấp đầu, dáng vẻ dễ thương đơn thuần của tiểu cô nương. "Tỷ và y sống chung lâu như vậy, còn không biết y là người như thế! Dù y có tra ra được, muội cũng có biện pháp xử lý chuyện này, tỷ cho là muội ngốc sao, không có bất kỳ hậu thủ gì liền trực tiếp ban ngày ban mặt ám sát Lý Hiển? Muội mặc dù kích động, nhưng còn chưa tới mức đó đâu. Hơn nữa, đây cũng chẳng xem là cá gì!" Lý Mộng mỉm cười: "Muội vẫn còn ghi hận." Hòa Linh ngẩng đầu. Nghiêm túc nói: "Không, muội không mang thù!" Dừng lại một chút, nàng thấy trong ánh mắt không tin của Lý Mộng, chậm rãi nói: "Muội không có chút nào mang thù, bình thường có thù oán, muội đều ngay mặt báo!" Lý Mộng: ". . . . . ." "Chỉ là phải đa tạ biểu tỷ đến thăm muội. Sợ là về sau tất cả mọi người không dám lien quan đến muội rồi, chậc chậc, kinh thành có ai giống như muội chứ dám cùng phủ Thừa Tướng đối đầu, thật đúng là không có!" Hòa Linh nhìn bàn tay nhỏ bé trắng xanh của mình, nói: "Ta cảm thấy gần đây khí sắc không tốt lắm, Xảm Âm, đi chuẩn bị chút rượu hoa hồng, từ nay về sau, mỗi đêm ta đều phải uống một ly." "Tâm tình của muội ngược lại không tệ." Lý Mộng cảm thấy mình lo lắng vô ích, cũng đã biết trước chắc chắn, hiện tại chỉ là xác định lại mà thôi. "Mỗi lần cùng người khác gây gổ, muội đều cảm thấy rất vui!" Hòa Linh nghiêm túc nói. ". . . . . ." Tâm tình như vậy, chúng ta không hiểu! Lý Mộng rũ mí mắt xuống, ngay sau đó nói: "Nếu như muội đã không có chuyện gì, tỷ đi trước." Hòa Linh gật đầu: "Không tiễn!" Lý Mộng cười lạnh: "Tóc muội còn chưa có hông khô, đàng hoàng ngồi đợi đi."Toàn thân áo khoác hồng y, rộng thùng thình, nhỏ nhắn làm cho người ta thích! Hòa Linh lắc lắc đầu, sẳng giọng: "Được, muội đàng hoàng đợi, nghĩ lại xem còn có người nào ở trước mặt muội muốn tìm đường chết, muội phải cho tất cả bọn họ chút màu sắc để xem!" Lý Mộng nhịn không được, gợi lên khóe miệng, "Tiểu yêu nữ!" Lý Mộng rời đi, Hòa Linh không cười, ngược lại rất nghiêm túc, Xảo Âm kinh hồn bạt vía hỏi "Hình như biểu tiểu thư có vấn đề?" Hòa Linh lắc đầu, bây giờ nàng nghĩ không phải Lý Mộng, mà là Tô thần y, người này nên xử lý như thế nào, hiện tại chỉ cần nàng và Mai Cửu qua lại, sợ là phủ Thừa Tướng bên kia phát hiện được đầu mối, không chỉ có như thế, còn có cữu cữu, cữu cữu cũng không thể lập tức cùng Mai Cửu qua lại, mà thân thể Tô thần y và Lương Tú nghiên cũng không tốt, họ đang bị trọng thương, chậm trễ cứu trị, cũng là vấn đề. Bỏ suy nghĩ vui mừng qua một bên, hiện tại nàng cần suy nghĩ, hai người kia, thật ra thì cũng là củ khoai lang phỏng tay. Nàng trắng trợn cùng phủ Thừa Tướng đối nghịch không sai, nhưng đối nghịch có thể, ương ngạnh có thể, nhưng không thể  bị người nắm trong tay điểm yếu nào đó, đây là kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu của nàng. Hơn nữa, nàng làm sao biết, Mai Cửu không phải người qua sông rút cầu Bạch Nhãn Lang! Xoa huyệt Thái Dương, Hòa Linh rơi vào trầm tư. . . . . . Buổi tối này, nhiều người trong nhà đều đèn đuốc sáng choang, không thể say giấc. Lại nói, Sở Hòa Linh lần này quấy rối, quả không nhỏ, mà người nàng quấy rối, chính là phủ Thừa Tướng. Tạ Thừa Tướng hình như đi suốt đêm trở về, ông vạn lần không ngờ, mình chỉ rời đi hai ngày, liền xảy ra tình huống như thế. Ông trở về phủ lúc đã là nửa đêm, Tạ Du Vân cũng không ngừng tìm kiếm Lương Tú Nghiên, y ngồi ở trong sảnh, chờ đợi kết quả. Nghe nói Tạ Thừa Tướng trở về, y vội vã ra chào, "Phụ thân." Tạ Thừa Tướng bước nhanh vào cửa, khoát tay chặn lại, đám quân lính lui xuống, ông khôi phục tâm tình, hỏi "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?" Trở về trên đường, đã có người báo cáo cặn kẽ cho ông, nhưng chỗ mấu chốt, ông còn có chút nghi vấn, vì vậy vừa thấy nhi tử, vội vàng hỏi. Tạ Du Vân: "Tối hôm qua Lương Tú nghiên tìm được Tô thần y chúng ta nhốt ở địa lao, cứu ông ta ra ngoài, lúc chạy trốn bị hộ viện phát hiện, dẫn tới náo động lớn. Tạ Nam tới thư viện tìm con...con ngay lập tức đem người trong phủ đi ra tìm. Lương Tú nghiên cùng Tô thần y đều bị thương nặng, vốn cho là bọn họ trốn không xa, vì vậy chặn đường tìm kiếm." Tạ Thừa Tướng nghe đến đó, tức giận vô cùng nói: "Ngươi là heo sao! Ta bàn giao thế nào ngươi, ngươi ngay cả chuyện như vậy, cũng không thể xử lý, ngươi chưa từng nghĩ, ngươi có tư cách gì phủ kín đường! Sau đó thì sao! Nói tiếp, Sở Ngũ Tiểu Thư là chuyện gì xảy ra!" Tạ Du Vân chần chờ một cái nói: "Nàng đi ngang qua, bị Chu Vũ quan ngăn lại, lúc ấy. . . . . . Lúc ấy Chu Vũ quan không cho nàng mặt mũi, vì vậy náo loạn lên. Ta hiện thân ngăn trở, Chu Vũ quan tính toán tiền trảm hậu tấu giết nàng, kết quả bị Lục Hàn một mũi tên bắn chết!" Y nhận xét cũng coi là khách quan, nhưng Tạ Thừa Tướng quả nhiên là cực kỳ tức giận, ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tạ Du Vân, nặng nề hỏi "Cho nên nói, các ngươi gây sự mọi người đều biết, người cũng không tìm được?" Tạ Du Vân gật đầu: "Dạ!" "Tốt, Cẩn Chi, tốt, ngươi thật là Hảo Nhi Tử của ta, đây chính là chuyện ngươi xử lý cho ta, ta đã nhắc nhở ngươi, làm việc vạn không thể quá mức lỗ mãng, ta nghĩ ngươi thông minh, nhưng thông minh thì thông minh. Ngươi căn bản cũng chưa có kinh nghệm xử lý chuyện, cho nên phải thương lượng cùng Tạ Nam nhiều hơn, nhưng lại tự tiện xử lý." Tạ Thừa Tướng cố gắng khôi phục tâm tình, ông cực kỳ tức giận, thường ngày nhìn đứa con trai này rất hiểu chuyện, ông không để cho những người khác ảnh hưởng đến y dù chỉ một chút nào. Kết quả dạy y thành tính tình như vậy, người như vậy sao làm được đại sự. "Chuyện lần này, ngươi làm sai không ít. Thứ nhất, ngươi không nên chặn đường, chúng ta chỉ là phủ Thừa Tướng, chỉ vì một tiểu thiếp sẽ chỉ làm người khác bàn tán. Thứ hai, không nên cùng Sở Hòa Linh dây dưa, nàng chỉ là một cô nương, dây dưa với nàng, sẽ chỉ làm chúng ta mất mặt. Ba là, ngươi không quản tốt Chu Vũ quan, hắn đã chết, cũng là đáng đời! Không thể quản thúc được cấp dưới, chỉ làm cho chúng ta tăng thêm phiền toái. Nếu như ngươi ngay cả điều này cũng không có, như vậy ta rất hoài nghi, ngươi có thể thừa kế Tạ gia hay không." Tạ Du Vân hiểu lần này là mình làm sai, cũng không nói gì. Tạ Thừa Tướng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tạ Du Vân, muốn nhìn vẻ mặt của y đoán ra một chút manh mối, ông muốn biết, chuyện lần này, Tạ Du Vân thật sự không biết chuyện, hay là ở giữa giúp đỡ. Ai cũng biết, y đối với Lương Tú nghiên là thích mà Mai Cửu thì là tình huynh đệ, đều đủ điều kiện để cho y làm vì hai người kia.      Ánh mắt dò xét của Tạ Thừa Tướng quá mức rõ ràng, Tạ Du Vân có chút tức giận, nhưng cho dù như thế, cũng cố khắc chế nói: "Dù có thế nào, con đều sẽ không làm chuyện mà người không cho phép làm ra chuyện không thích đáng." Xem như là giải thích. Tạ Thừa Tướng hiểu có thể để cho Tạ Du Vân nói ra như vậy đã không dễ, hạ tầm mắt, thở dài một tiếng, nói: "Ta biết ngươi thích Lương Tú nghiên!" Tạ Du Vân cứng cổ nói: "Cho dù thích, con cũng sẽ không muốn nàng. Thứ người khác dung qua, con sẽ không dùng lại! Mặc kệ là cái gì đều như nhau!" Nho nhã công tử, gương mặt kiên quyết. Tạ Thừa Tướng lúc này mới lộ ra một chút ý cười: "Như vậy mới tốt, con từ nhỏ đều được hưởng những thứ tốt nhất trong thiên hạ, có thể so sánh với hoàng tử, con cũng không kém chút nào. Phụ thân không để cho con nạp nàng, chính là lo lắng nàng có mưu đồ gì với con. Nữ tử hạ lưu, vì muốn lấy được thứ mình thích, có thể bỏ ra tất cả. Con xem, ta cũng chỉ dùng tiền tài, nàng liền ủy thân cho ta. Không ngại nói cho con biết, thời điểm phụ thân nạp nàng, nàng thân cũng không phải còn thanh bạch, cô nương như vậy, con cần gì, con của ta từ nhỏ chính là Thanh Nhã tuấn dật, không thể dính dáng với cái loại nữ tử này." Tạ Du Vân khẽ nhấp miệng môi dưới, nói: “Con biết rồi!" "Không, con không biết!" Tạ Thừa Tướng tiếp tục nói: "Ngoài chuyện ta lo lắng nàng, ta còn cảm thấy cô nương này xuất hiện rất quái dị, êm đẹp, thế nào kinh thành lại có nhân vật số một như vậy. Nếu như nhìn nàng không được, ta đã tự tay giết nàng. Nhưng ta lại đem nàng mang về nhà, vì cái gì, chính là vì muốn xem cô nưng này đến tột cùng có ý đồ gì. Bây giờ nhìn lại, là do ta khinh địch. Nàng hẳn là có chút tài mọn! Chính nhờ như vậy đó mới là vấn đề. Cẩn chi, con nghĩ qua chưa? Nàng tại sao lại tiếp cận con. Mà Mai Cửu, y đang diễn nhân vật nào trong đó! Con một mực thật lòng đối đãi hảo hữu chí giao, y có thật coi con như bạn tốt hay không! Người nào cần tìm Tô thần y, ta nghĩ trong lòng con biết rõ. Lương Tú nghiên là một cô nương võ nghệ cao cường, nàng tới Tạ phủ chúng ta, tiếp cận ta và con, cũng là vì Tô thần y. Lúc này, chúng ta còn cái gì không hiểu đây? Không phải do Mai Cửu sai sử, thì là người nào!"