Hòa Linh đôi mắt to ngập nước, Xảo Âm lo lắng chạy đến, không dám lớn tiếng, nhưng vẫn vọt tới phía trước, &quot;Ngươi buông tiểu thư nhà ta ra......&quot; Không kịp nói chuyện, trực tiếp té xỉu. Hòa Linh gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hàn, Lục Hàn nghiêng đầu, nàng liền cắn môi, rơi lệ, dáng vẻ sợ sệt, &quot;Ta không có định giết huynh, Lục ca ca đừng làm ta sợ, chỉ là huynh đột nhiên ôm ta...ta có chút sợ mới lấy trâm cài tóc ra. Ta không cố ý làm vậy với huynh, thật đó!&quot; Lục Hàn cười lạnh: &quot;A. Nàng sợ. Có điều Sở Hòa Linh, nàng nếu yếu thế, bộ dạng đáng thương này thật không giống với nàng chút nào!&quot; Hòa Linh&quot;Tò mò&quot; hỏi, &quot;Vậy ta muốn biết, dáng vẻ thế nào mới giống là ta? Lục ca ca nói cho ta biết có được hay không?&quot; Nàng nói nhẹ nhàng, giọng nói mềm mại như vậy, càng thêm cảm giác ngọt ngào giống giọng của tiểu nữ hài. Lục Hàn cảm thấy, Sở Hòa Linh đúng là một tiểu hồ ly, nếu như không phải y sinh lòng cảnh giác, sợ là lúc này đã mềm lòng với lời nói của nàng. Nàng không biết, thật ra thì y không phải không bị mùi từ cái khan của Sở Hòa Linh ném ra. &quot;Ưmh!&quot; Nhưng mà chỉ vì một phút phân tâm, Lục Hàn đột nhiên tay mềm rũ, buông lỏng Sở Hòa Linh ra, Hòa Linh nhanh chóng thoát khỏi y, lui về phía sau hai bước, cười lạnh: &quot;Lục công tử, ngươi đoán thử xem hôm nay ngươi có thể đi ra ngoài được hay không đây?&quot; Không còn bộ dạng mềm yếu mới vừa rồi, thân hình nhỏ nhắn nhảy tới trên bàn, ngồi ở cạnh bàn đu đưa chân, gương mặt xinh đẹp đáng yêu, &quot;Ta biết ta vừa xinh đẹp, thông minh lại có năng lực! Nhưng cũng không phải để cho ngươi thường xuyên tới đây nhìn lén như vậy? Thật không biết xấu hổ!&quot; &quot;Không biết xấu hổ.&quot; Lục Hàn cố trấn tĩnh cười, &quot;Nàng làm sao biết ta không đi ra được, bây giờ nàng ở trong tay ta, nàng biết không? Hay là nàng cảm thấy, nàng dung loại mê hương cỏn con này là có thể lừa gạt được ta?&quot; Y nhìn Hòa Linh nhíu mày, &quot;A, nàng thật cảm thấy không có sơ hở tí nào sao! Chẳng qua Chuông nhỏ à, làm người không nên quá tự tin.&quot; Hòa Linh cười sung sướng, &quot;Ai da, ngươi thật sự cho rằng ta dùng mê hương này chính là biện pháp tốt giải quyết ngươi? Ta không phải kẻ ngu như vậy chứ? Đây chẳng qua là bước đầu tiên, hiện tại, ngươi không bị ngất phải không? Nhưng mà là một khắc cũng không thể tỉnh táo. Ngươi bây giờ có hối hận khôn! Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi còn đi được ra ngoài không.&quot; Lục Hàn tò mò nghiêng đầu hỏi, &quot;Này Ngũ Tiểu Thư có thể nói cho ta biết, tại sao muốn giết ta hay không! Ta hình như chưa hề đắc tội gì với nàng mà&quot; &quot;Ngươi khiến ta trong lòng không vui. Ta ghét bị người khác kiểm soát, giống như ngươi vậy, siết cổ ta, uy hiếp ta, chỗ đông người đeo cho ta lắc chân để cho người khác cười nhạo ta. Những thứ này, tất cả đều làm cho ta không thích, cho nên ngươi không cần đi, vĩnh viễn ở lại chỗ này tốt rồi.&quot; Hòa Linh tức giận lắc lư chuông nhỏ trên chân. Lục Hàn hai tay chắp sau lưng, &quot;Nàng nghĩ là ta không đi được?&quot; Hòa Linh cười gật đầu, &quot;Thân thể ngươi rất tốt, căn bản võ công không tệ, cho nên dù lâu như vậy, ngươi cũng không té xỉu. Nhưng ngươi muốn lấy nút áo của ta làm gì! Ngươi cầm tiểu nút áo, không được đi!&quot; Hòa Linh mặc dù cười híp mắt hài lòng, nhưng lại không tới gần Lục Hàn, thật ra thì trong lòng nàng rõ ràng, lần này Lục Hàn tuy bị trúng kế, nhưng cũng có thể toàn thân mà lui, nhưng nếu như nàng bước tới, ván này xem như nàng thua. &quot;Không đi được sao? Ta muốn đi, không chỉ có thể đi một mình, mà còn còn có thể mang nàng đi...nàng tin không!&quot; Lục Hàn tiến lên một bước, nhưng lại không thể dấu cử chỉ hơi lắc lư của mình, Hòa Linh nhịn không được bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc. Lục Hàn dừng bước lại, y nhìn Sở Hòa Linh không chuyển mắt, nàng cười mắt cong cong, đôi mắt to sáng trông suốt giống như biết nói chuyện, làn da trắng nõn dường như sáng lên, khóe miệng giương nhẹ, cho dù ai đều nhìn ra tâm tình nàng vui sướng! &quot;Ngươi không mang ta đi được, chỉ cần là ở trong gian phòng này, Lục Hàn, ngươi sẽ không mang đi được. Ặc, ta là một tiểu cô nương tốt bụng, nên lần này ta tha cho ngươi một mạng, không chấp nhặt cùng ngươi. Có điều lần sau, ngươi cần phải có chuẩn bị mà đến đó! Quá mức vô dụng, ta sẽ thất vọng.&quot; Hòa Linh nghiêm túc gật đầu một cái, &quot;Phải chăm chỉ, phải chăm chỉ thôi!&quot; Nàng trịnh trọng căn dặn, Lục Hàn quả thực là bị chọc giận đến tức cười, chẳng qua bị một tiểu nữ hài gài bẫy, lại cảm thấy càng thêm buồn cười. Chuông nhỏ nói rất đúng, y quả thật cũng hiểu rõ, y căn bản không có khả năng mang Sở Hòa Linh đi khỏi chỗ này, nếu như không phải có ám vệ ở bên ngoài, sợ là chính y cũng không về được Hầu phủ. &quot;Lục mỗ ghi nhớ Sở Ngũ Tiểu Thư dạy bảo, lần sau, ta nhất định tranh thủ thể hiện tốt một chút, để Sở tiểu thư không quá thất vọng!&quot; Hòa Linh cười híp mắt gật đầu: &quot;Nghĩ như vậy là được  <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3438213.png" data-pagespeed-url-hash=662106416 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>