Quy Lộc
Chương 13
Tối nay, Giang Lộc đi tắm sớm. Sau khi tắm rửa xong cô ngồi vào trước bàn học, nhìn thoáng qua đống đề cương ôn thi chất cao trên bàn, đưa tay lên xoa trán một cách bất đắc dĩ.
Nhìn thôi đã cảm thấy đau đầu.
Dưới chiếc đèn bàn nhỏ màu cam, Giang Lộc ngồi cúi đầu xuống bàn. Bút bi trên tay di chuyển không ngừng. Cũng không biết qua bao lâu, Giang Lộc mới buông cây bút trên tay xuống.
Cô ngáp một cái và đưa tay xoa xoa cổ, liền cảm thấy một cơn đau nhức. Sau khi duỗi eo xong, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức ở trên bàn. Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng.
Xoa nhẹ hai mí mắt, tùy tay tắt đèn trên mặt bàn, Giang Lộc đem chính mình ném lên trên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì tối qua làm bài đến rạng sáng, cho nên cảm giác vừa mới chợp mắt mà đã đến 6 giờ sáng. Vừa thấy đồng hồ kêu “ Reng reng” một cái Giang Lộc đã từ trên giường bò dậy.
Sau khi rửa mặt xong, lấy cặp sách đeo lên lưng liền đi ra cửa. Giang Lộc mới chuẩn bị bước xuống lầu, cửa đối diện đột nhiên phát ra tiếng động, giống như là tiếng mở cửa.
Quả nhiên là vậy, vài giây sau cửa phòng 812 mở ra, Trần Châu từ bên trong đi ra.
“ Chú, chào buổi sáng.” Giang Lộc mở miệng chào và tươi cười nhìn Trần Châu.
Trần Châu hơi sửng sốt, không nghĩ tới Giang Lộc sẽ xuất hiện ở cửa nhà mình.
Cô hôm nay mặc váy đồng phục, chiều dài đến trên đùi, để lộ đôi chân dài trắng mịn.
Không phải là học sinh cấp ba sao, váy đồng phục như vậy có phải hơi ngắn quá không?
“Ừ.”
“ Sáng sớm như vậy, chú muốn đi đâu?” Giang Lộc tò mò hỏi.
Trần Châu dọn về đây lâu như vậy, cô đến giờ cũng không biết rốt cuộc là anh làm việc gì, tại sao mỗi ngày lại đi sớm về muộn như vậy.
“ Việc riêng.” Trần Châu nhả ra hai chữ liền ngăn chặn được câu hỏi tiếp theo của Giang Lộc.
Cô bĩu môi, người này đúng là nhiều bí ẩn.
Trần Châu bước xuống lầu, Giang Lộc tự nhiên cũng đi theo. Hai người liền cùng nhau đi xuống. Sau khi xuống đến nơi, anh đi đến chỗ xe máy của mình, còn cô thì dắt xe đạp của mình.
Giang Lộc ngồi lên xe vừa đạp một cái liền cảm thấy có chút không ổn.
Cô cúi đầu nhìn xuống và thấy xích xe đã bị tuột.
Cô dựng lại xe rồi ngồi xuống quan sát.
Trần Châu ngồi ở trên xe máy, anh nhìn Giang Lộc lúc này đang ngồi xổm bên cạnh xe đạp thì mở miệng hỏi.
“Làm sao vậy?”
“ Xe đạp của cháu bị tuột xích.” Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
Trần Châu nhìn thoáng qua chỗ dây xích xe đạp.
Giang Lộc cúi đầu, từ bỏ việc khảy dây xích. Việc sửa dây xích này đối với cô căn bản dễ như trở bàn tay, chỉ là …
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Châu đang ngồi trên xe máy.
Cô hôm nay không muốn sửa lại xe nữa. Khóe miệng hơi nhếch lên, cô đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất và đi về phía anh
“ Trần Châu, xe đạp cháu bị hỏng, cháu sợ sẽ muộn giờ học. Chú có thể đèo cháu ra bến xe được không?”
Trần Châu nhìn vẻ mặt chân thành của Giang Lộc, môi anh cử động nhưng không nói từ chối, anh quay mặt đi, hai tay nắm chắc đầu xe.
Giang Lộc bám lấy bả vai của anh, một chân dẫm lên chỗ gạt ngang, vòng chân một cái ngồi vững vàng ở phía sau xe máy.
“Đi thôi chú.”
Xe máy nhanh như chớp rời khỏi hẻm nhỏ. Không khí lúc sáng sớm đặc biệt mát mẻ. Giang Lộc ngồi ở phía sau xe, hai tay giang rộng ra giống như là ôm vật gì đó.
Trần Châu từ kính chiếu hậu nhìn cô. Làn da của cô mịn màng giống như một khối ngọc, đương nhiên là không tính vệt đỏ còn trên mặt cô.
“ Sáng sớm không khí thật dễ chịu.” Giang Lộc cảm thán nói.
“ Em mỗi ngày đều đi học giờ này, cũng không phải là chưa từng trải qua.”
“ Cái đó không giống nhau.” Giang Lộc thu tay về, ghé đầu vào vai anh.
“Có cái gì không giống?”
Không khí lúc nào cũng giống nhau, vậy thì còn có thể có cái gì khác?
Giang Lộc mỉm cười, không có trả lời câu hỏi của Trần Châu.
Đầu tiên là sự khác nhau giữa việc ngồi xe đạp với ngồi xe máy, kế tiếp sự có mặt của anh hay không cũng chính là một sự khác biệt.
Vào lúc bọn họ còn cách trạm xe buýt mấy mét, chuyến xe sớm nhất ở trước mặt bọn họ liền rời bến đi.
“Xong rồi, xe đi rồi.”
“ Đợi xe tiếp theo không phải là được rồi sao.”
“ Không được đâu chú, xe tiếp theo còn phải đợi nửa tiếng nữa. Lúc đó cháu khẳng định là sẽ đến muộn.”
Trần Châu hỏi. “ Vậy làm sao bây giờ?”
Hai mắt Giang Lộc sáng ngời đảo một vòng, “ Bây giờ chỉ có cách là chú đèo cháu đi học.”
Trần Châu, “…………”
“ Đi mau đi chú, chú đi xe máy cùng lắm không đến nửa tiếng, không tốn bao nhiêu thời gian của chú. Chú không thể để cháu đến muộn được?”
“ Là tôi làm em đến muộn?”
“A……”
“ Không phải, không phải, đó là lỗi của cháu của cháu. Cho nên chú làm ơn đưa cháu đi được không?”
Trần Châu liếc mắt nhìn bộ dạng nịnh nọt của cô, lúc này mới tăng nhanh tốc độ, rời khỏi bến xe.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Lộc, Trần Châu đưa cô đến trước cổng trường học.
Trần Châu dừng xe lại, Giang Lộc liền từ trên xe bước xuống dưới.
“ Cảm ơn chú, chú đúng là người tốt.”
Giang Lộc không chút kiêng kị nào mà làm một nụ hôn gió hướng về phía Trần Châu. Cô đã thành công làm cho anh thay đổi sắc mặt. Sợ bị anh mắng, cô kéo chặt quai đeo cặp sách, chạy nhanh vào trong trường, vừa chạy vừa quay đầu đầu lại nói tạm biệt với anh.
Trần Châu nhìn theo bóng cô, cảm thấy không biết nên làm như thế nào. Thật đúng là trẻ con.
Đợi đến khi cô hoàn toàn đi vào trong trường, Trần Châu mới quay đầu rời đi.
Trong lúc quay đầu xe, một vài nam sinh cưỡi xe đạp đi ngang qua anh. Anh nhận thấy ánh mắt của một người trong số họ nhìn mình có chút kỳ quái.
Chỉ là không kịp suy nghĩ, bọn họ đã lướt qua nhau, anh cũng không có để ý nhiều.
Giang Lộc huýt sáo, tâm tình vui vẻ đi vào lớp học, nhưng vừa mới đi đến cửa thì bỗng nhiên bị người phía sau túm chặt tay.
“Phó Tiêu?”
Cô bị cậu ta kéo lui về phía sau vài bước.
“ Cậu định làm gì?” Giang Lộc cau mày, hỏi cậu ta.
Mới sáng sớm, cậu ta bị điên cái gì vậy?
“Anh ta là ai?” Phó Tiêu mở miệng hỏi.
“Ai là ai?”
“ Tôi đã nhìn thấy.”
“Cái gì?”
“ Người đàn ông đèo cậu trên xe máy vừa nãy.”
Giọng điệu của cậu ta khiến cô có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn trả lời cậu ta.
“ Không phải chuyện của cậu?”
“Giang Lộc!”
“Cái gì?”
“Anh ta thoạt nhìn……”
“ Đừng tùy tiện đánh giá người bên cạnh tôi. Hơn nữa, Phó Tiêu, cậu không cảm thấy cậu can thiệp quá nhiều chuyện hay sao?”. Giang Lộc ném tay cậu ta ra, cảm thấy con người này có chút khó hiểu.
“ Tôi là vì muốn tốt cho cậu.”
Giang Lộc xoa xoa cổ tay, vừa rồi Phó Tiêu dùng sức hơi mạnh, cổ tay cô hiện lên một vòng đỏ.
Phó Tiêu để ý hành động của cô nên cũng thấy được vòng đỏ trên cổ tay Giang Lộc. Trong lòng cậu không khỏi cảm thấy áy náy, lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra, liền nghe được cô nói.
“ Vì sao phải muốn tốt cho tôi, cậu có ý gì?”
Phó Tiêu ngẩn người, cô thế mà hỏi cậu có ý gì, chẳng nhẽ cô cảm thấy cậu tốt với cô đều là có mục đích sao?
Kim Quất từ xa đã nhìn thấy hai người bọn họ.
“ Chào buổi sáng.”
Giang Lộc cùng Phó Tiêu đồng thời nhìn về phía Kim Quất. Hai người đều không nói gì, Phó Tiêu xoay người lại, nhìn thoáng qua Giang Lộc. Sau đó cậu ta rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Kim Quất nhìn Phó Tiêu đột nhiên rời đi. Cậu ta thậm chí còn không trả lời cô. Kim Quất đi đến bên cạnh Giang Lộc hỏi, “ Mới sáng sớm cậu ta có chuyện gì vậy?”
Kim Quất vuốt vuốt tóc trên đầu, đột nhiên nhìn thấy dấu đỏ trên tay Giang Lộc, cô nắm lấy tay cô ấy.
“ Có chuyện gì, hai người cãi nhau sao?”
Giang Lộc rút tay mình về, “ Sáng sớm ai mà có tâm trạng cãi nhau với cậu ta.”
“ Nhưng tại sao lại thế này?”
“ Không biết cậu ta làm sao.” Giang Lộc nói một câu, sau đó đi vào trong lớp học.
Cô đem cặp sách nhét vào trong ngăn bàn rồi ngồi xuống.
“ Mình vừa ở chỗ nhà xe, tại sao không có nhìn thấy xe của cậu. Mình còn tưởng rằng cậu không đi học.” Kim Quất cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“ Mình không đi xe.” Giang Lộc vừa lấy sách vở ra vừa trả lời.
“ Vì sao lại không đi?”
“ Bị tuột xích.”
“ Thế à, được rồi.” Kim Quất lẩm bẩm nói.
“ Đúng rồi, ngày hôm qua người phụ nữ ngồi đằng sau xe Trần Châu là ai, đã thấy chưa?”
“Đường Thanh Thanh.”
“Đường Thanh Thanh? Tên này…… Hình như có chút quen tai……”
“Con gái bà chủ siêu thị.” Giang Lộc nhắc cho cô nhớ.
Kim Quất vỗ đầu một cái, rốt cuộc cũng nhớ ra.
“ Ồ, thì ra là cô ta, không phải còn đang học đại học năm cuối sao, nhanh như vậy đã trở lại.”
Cô nói cái tên này sao lại quen tai như thế, thì ra là cô ta. Đường Thanh Thanh lớn hơn bọn họ bốn tuổi, hơn nữa trước đây cũng là học sinh trường Nhị Trung. Cô ấy chính là tấm gương ở trong trường, thường xuyên có thể nghe tên của cô từ các giáo viên trong trường.
“ Hai người bọn họ như thế nào mà quen nhau?”
“Bọn họ không quen biết.”
“Không quen biết Trần Châu có thể đèo cô ta?”
Giang Lộc cúi người vào trên bàn học, “ Không nói chuyện này nữa, nói đến mình lại cảm thấy đau đầu.”
*
Trần Châu lái xe đến nơi hẹn cùng Hứa Trung. Hứa Trung đang đứng ở đó chờ anh. Hai chân anh ta dậm vài lần xuống đất, xem ra sắp hết kiên nhẫn rồi.
Nghe được tiếng động cơ xe máy, Hứa Trung quay đầu nhìn lại.
“ Em nói Châu ca, sao bây giờ anh mới đến, anh định để em chết nóng sao?”
Bây giờ đã hơn 7 giờ, mặt trời đã sớm lên cao. Hứa Trung đứng ở nơi chim không thèm ỉa này, cũng không có chỗ để tránh nắng. Bọn họ hẹn nhau 7 giờ, Trần Châu đến muộn gần nửa tiếng.
“ Xin lỗi, tôi có việc nên đến trễ.” Trần Châu nói xin lỗi.
Hứa Trung lên xe.
“Châu ca, điện thoại anh làm sao gọi cũng không được?”
Trần Châu lấy di động ra nhìn thoáng qua, “ Xin lỗi, điện thoại bị tắt tiếng."
Hứa Trung không nói gì, anh còn có thể nói cái gì đây?
“Reng……” Đang chuẩn bị đem cất vào túi, di động đột nhiên kêu lên.
Là một cái biệt danh 010 không có tên gọi.
010: Thúy Giang quán.
Trần Châu nhấp nhấp môi, đưa điện thoại ra phía sau cho Hứa Trung.
“ Ở trên đang đến.”
Hứa Trung nhìn thoáng qua tin nhắn phía trên màn hình.
“ Bọn họ đến đây làm gì?” Anh có chút khó hiểu.
“ Không biết?”
“Đi không?”
“Chẳng lẽ có thể không đi?” Trần Châu hỏi lại.
“ Dĩ nhiên…… Không thể nào……”
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
51 chương
10 chương
474 chương
77 chương
10 chương