Quỷ Linh Tinh
Chương 8
“Ngày đó con đã đến biệt trang sao?!” Tiêu Lượng khiếp sợ tái xanh mặt, “Nghệ Nhi, con….”
Tiêu Nghệ bi thương nhìn kỹ người phụ thân hắn kính trọng nhất, đau xót hỏi, “Cha, con đều thấy được. Tại sao người phải làm như vậy? Con nghĩ rằng người giúp đỡ những người đó vì lòng hảo tâm, không thể tưởng tượng được đó chỉ là muốn lợi dụng bọn họ lấy lòng đám khách quý này, vì sao? Vì sao?”
Có miệng khó trả lời, “Nghệ Nhi, con không hiểu nỗi khổ tâm của cha đâu.”
“Mặc kệ là có nỗi khổ tâm gì, người cũng không nên làm như vậy mà, người tuy rằng không phải do cha tự tay giết, nhưng như vậy có khác gì là chúng ta hại chết, chúng ta làm sao xứng đáng với lương tâm của mình?”
Tiêu Lượng sắc mặt sợ hãi, “Ngoài con ra, còn ai biết chuyện này?”
“Không, không còn.” Tiêu Nghệ ánh mắt né tránh nói.
“Nghệ Nhi, con không biết nói dối, vì thế đừng lừa cha, rốt cuộc còn có ai nữa?” Hắn lại nhớ lại, “Có phải còn có vị Đông Phương cô nương kia không?”
“Không phải, cha, chuyện này không liên quan đến nàng.”
“Cha biết con từ nhỏ biết nghe lời, tuyệt đối không làm trái lời cha, vô duyên vô cớ chạy đến biệt trang, chắc chắn là có người giật dây, có đúng không?”
Tiêu Nghệ nhấc miệng không nói lời nào.
“Nghệ Nhi, con có nghĩ đến không, ngộ nhỡ nàng ta đem sự tình nói ra ngoài, cha sẽ có kết cục gì?” Một khi bị tóm, hắn chỉ có một con đường chết, Giáo chủ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho Nghệ Nhi.
“Sẽ không đâu, nàng sẽ không nói cho bất kì kẻ nào.” Ngày đó sau khi mỗi người đi một ngả, nàng còn muốn hắn khuyên cha nên đến nha môn tự thú, nói không chừng chỉ bị án chung thân, ít nhất còn có thể sống, cho nên, hắn tin tưởng, nàng sẽ không đi mật báo.
“Con làm thế nào xác định được nàng sẽ không nói?” Tiêu Lượng cười đến chua xót, thê lương, “Cha làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, con nghĩ cha làm thế thực sự được vui vẻ hay sao? Nếu không phải vì con, cái gì cha cũng không cần.”
Hắn khó hiểu hỏi, “Vì con? Cha, người nói như vậy là có ý gì?”
“Con không cần lo nhiều như vậy, Nghệ Nhi, hiện tại vị Đông Phương cô nương kia đã biết quá nhiều chuyện, ngộ nhỡ nàng đến quan phủ báo án, con cũng không nhẫn tâm nhìn cha bị chém đầu thị chúng chứ?”
Tiêu Nghệ nhất thời nghẹn lời , “Con…”
“VÌ Tiêu gia, vì cha, chúng ta phải xác định nàng sẽ không nói ra ngoài.” Tiêu Lượng nghiêm mặt nói.
Tiêu Nghệ rũ mắt không nói.
“Nghệ Nhi?”
“Con biết rồi, cha, con sẽ đi xin nàng giữ bí mật.”
Tiêu Lượng giữ chặt cổ tay đứa con yêu, vội vàng nói, “Không, con mời nàng về nhà, để cho cha cầu xin nàng, chỉ cần nàng không nói ra ngoài, cha có thể thề với trời, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Cha, người nói thật chứ?” Tiêu Nghệ lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Đường nhiên là thật, cha đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần hai cha con ta sống thật tốt, cái gì cha cũng không cầu nữa.”
Tiêu Nghệ tưởng vui đến phát khóc, “Được, cha, con sẽ lập tức đi tìm nàng.”
“Đi nhanh về nhanh.” Tiêu Lượng ánh mắt mờ mịt nhìn theo hắn đi ra ngoài.
“Ngươi làm tốt lắm!” Một bóng người đứng lặng yên bên ngoài cửa sổ.
Tiêu Lượng khúm núm khom mình hành lễ, “Giáo chủ, ngài đã đáp ứng ta là không làm tổn thương Nghệ Nhi.”
“Chỉ cần tóm được cái nha đầu kia, ngươi xem như lập công lớn, Bổn tọa cam đoan đứa con bảo bối của ngươi bình an vô sự.”
“Đa tạ giáo chủ.” Hắn nuốt giận nói.
~*~
“Trạm….”
Đông Phương Uy Uy mới kêu được một tiếng, Lãnh Trạm đã muốn làm như không thấy lướt qua bên cạnh nàng, hoàn toàn không thèm nhìn nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn khóc lóc thảm thiết, ủy khuất xoắn mười ngón tay vào nhau, cực kỳ giống động vật nhỏ có thể bị con người vứt bỏ. hướng đến chủ nhân vẫy đuôi lấy lòng, hy vọng nhận được sự đồng tình.
Ô… Trạm ca ca thật sự không để ý tới nàng nữa, ngay cả liếc nhin một cái cũng không chịu, thiên hạ vô địch siêu cấp mỹ thiếu nữ nàng đây lần đầu đá phải thiết bản (tấm sắt), khắp thiên hạ cũng chỉ có hắn không mua trướng của nàng.
Lúc này Trạm ca ca đúng là đã quyết tâm, không đem nàng đuổi về trên đảo không được, ngay cả Hắc ca ca cũng không giúp được nàng chuyện này. Vậy việc nàng đánh cược với Nhạc Nhạc không phải là đã thua rồi sao? Về sau nàng phải gọi Nhạc Nhạc một tiếng tỷ tỷ… Ô… Về sau nàng không còn mặt mũi gặp ai nữa…
Đông Phương Uy Uy thấy Lãnh Trạm bước đi đầu cũng không ngoảnh lại, nàng vô lực ngồi xổm xuống, cầm lấy nhánh cây trên mặt đất vẽ lung tung. Trạm ca ca đã quyết tâm không mềm lòng với nàng rồi, bất luận nàng quấn hắn, dính hắn, nói đùa cho hắn vui như thế nào, hắn cũng xem nàng như vô hình không thèm quan tâm, thật sự là làm cho nàng nản lòng nhụt chí.
“Tiểu thư.” Có người kêu nàng.
“Làm sao?” Nàng đặt cằm trên đầu gối, đầu cũng lười không muốn ngẩng lên, khẩu khí cũng rất không vui.
“Bên ngoài có vị Tiêu công tử tìm cô.”
Họ Tiêu? Đông Phương Uy Uy suy nghĩ một chút, ngoài Tiêu Nghệ ra cũng chẳng còn ai nữa.
“Bổn cô nương hiện tại tâm tình không tốt, không muốn gặp hắn, bảo hắn đi đi.”
“Vâng.” Người hầu nói xong liền đi xuống.
Đông Phương Uy Uy vẫn ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm gối, hy vọng có thể nghĩ ra biện pháp gì hay, khiến cho Trạm ca ca một lòng với nàng, vĩnh viễn không đổi dạ.
“Tiểu thư.”
Khẩu khí của nàng lại tệ hơn, “Ngươi thật là phiền phức!”
“Ách, là, là, vị Tiêu công tử nói có việc gấp không thể không gặp.”
“Bảo hắn đi ăn phân đi!” Nàng đã phiền muốn chết rồi, hắn lại còn đến làm phiền nàng.
“Hả?” Người hầu ngây người.
“Nghe không hiểu tiếng người à?” Đông Phương Uy Uy mạnh mẽ ngẩng đầu, khiển trách, “Hay là tắc lỗ tai rồi? Có muốn ta giúp ngươi móc một móc, nghe cho rõ ràng không hả?”
Tên người hầu bất hạnh đụng ngay phải đuôi bão quét qua, cười khan nói, “Không, không dám làm phiền tiểu thư, tiểu nhân nghe được rất rõ ràng, tiểu nhân lập tức bảo hắn đi ăn phân.”
“Quên đi! Ta đi gặp hắn là được rồi.” Nàng đập đập tay phủi đất nói. Kỳ thật trong lòng nàng đã tính toán theo ý mình, để tránh khỏi số phận bị đuổi về trên đảo, có thể kéo dài ngày nào hay ngày đấy.
“Vâng, vâng.” Người hầu vội nói, hắn nào dám nói không được đây?
***
Con ngươi đen láy của Hắc Tu La híp lại, “Ngươi vừa nói, Giáo chủ Phệ Huyết Thần Giáo đang ẩn náu ở Kinh thành?” Trận chiến năm đó hắn cũng tham gia, năm đó không nhổ tận gốc, hắn đã sớm biết sẽ có ngày này.
“Đúng vậy, căn cứ vào hồi báo của mật thám, dư nghiệt của Phệ Huyết Thần Giáo mấy năm gần đây hoạt động ở Kinh thành hết sức cẩn thận, từ đầu đến cuối không thể tìm ra nơi bọn chúng ẩn thân, mãi đến gần đây mới có đột phá bất ngờ, chứng tỏ có người bao che, mà người này thanh danh vô cùng tốt, sẽ không làm cho người khác nghi ngờ, vì vậy mới thoát được mạng lưới tình báo của ta…”
Lãnh Trạm nói tới đây, lòng bỗng vô cớ nhói một cái, lời nói cũng dừng lạị.
“Làm sao vậy?”
Trong lòng Lãnh Trạm bỗng nhiên như dự báo có điềm xấu, “Không có gì, Đường chủ, vài ngày trước thuộc hạ đã xin chỉ thị của Diêm Hoàng, Diêm Hoàng đã đem chuyện này giao cho ngài toàn quyền xử lý, chúng ta có nên triển khai hành động không?”
“Trước tiên phái người theo dõi, tiếp tục dụ rắn ra khỏi hang.”
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”
Hắc Tu La cong môi cười quỷ quái, “Ngươi thực sự muốn đem quỷ linh tinh kia tống đi?”
“Nàng ở lại trên đảo tương đối an toàn.” Lãnh Trạm trốn tránh vấn đề chính nói.
“Đối với ai tương đối an toàn?”
Lãnh Trạm ngạc nhiên, “Đường chủ?”
Hắc Tu La ánh mắt đùa cợt hít một hơi thật lớn, “Xem ra ngươi vẫn còn chưa phát hiện ra tâm ý của mình. Tiểu công chúa của chúng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, quen thói thích gì được nấy, lúc này lại thảm như vậy, aiz! Ngay cả Bổn tọa cũng phải đồng tình với nàng.”
“Thỉnh Đường chủ không cần nói móc thuộc hạ.” Lãnh Trạm chỉ có cười khổ.
Lúc này, một Hắc y nhân dáng vẻ hấp tấp tiến vào.
“Thuộc hạ ra mắt Đường chủ, Phó tọa.”
Lãnh Trạm ánh mắt kinh ngạc hướng đến người mới tới, “Ta không phải bảo các người đưa Tiểu thư trở về sao? Làm sao vẫn chưa xuất phát?”
“Là Tiểu thư nàng… Nàng ấy chạy mất rồi.”
“Chạy?!” Lãnh Trạm thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Hắc Tu La khẽ cười một tiếng, “Quả nhiên rất giống tác phong của Tiểu công chúa của chúng ta!”
“Đường chủ!” Hắn tức đến đỏ mắt, mặt nạ bình tĩnh lạnh lùng bị ép lấy xuống, từng từ,từng chữ phát ra từ kẽ răng của hắn, “Có ai nhìn thấy nàng chạy đi đâu không?”
Hắc y nhân trong lòng run sợ nói, “Nghe nói có vị công tử họ Tiêu đến tìm nàng, hai người cùng nhau đi ra ngoài, thủ vệ đã muốn ngăn cản, nhưng mà… nhưng mà…” Không ai có dũng khí ngăn cản, cũng không phải mượn gan ông trời, không dám nhổ lông trên đầu lão hổ đâu! Trong lòng hắn vụng trộm bỏ thêm vài câu.
“Vị công tử họ Tiêu?”
Lãnh Trạm nghi ngờ kinh ngạc cùng Hắc Tu La bốn mắt nhìn nhau, hai người trong lòng đều có cùng một kết luận, cũng bị dọa sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hắc tu La trên mặt đã không còn ý cười, “Ngươi tốt nhất cũng nên cùng đi xem một cái!”
Chết tiệt! Hắn mà không đem mông nàng đánh đến nở hoa không được.
Lãnh Trạm vừa vội vừa hoảng tông cửa xông ra, nghĩ đến vừa rồi có một hồi tim đập nhanh sợ hãi, hắn bắt đầu chạy như điên.
Hắn xin thề lúc này phải đích thân mang nàng quay về trên đảo!
*~*
“Cha, con đã mời được người tới rồi.” Tiêu Nghệ không nghi ngờ gì đem Đông Phương Uy Uy về nhà.
Tiêu Lượng trong lòng chấn động, bên ngoài vẫn là bình tĩnh ung dung, “Đông Phương cô nương, Nghệ Nhi may được cô chiếu cố, lão phu thật sự cảm kích không thôi.”
“Không dám nhận, thì ra ông chính là 『 Tiêu Bồ Tát 』danh tiếng lẫy lừng a! Có điều, ta thấy ông căn bản không xứng với danh hiệu này!” Đông Phương Uy Uy trào phúng nói.
Tiêu Lượng buồn rầu nhíu đôi mày tro, “Ta đúng là không xứng đáng, những gì ta gây ra thật đáng bị Thiên Lôi đánh chết.”
“Này Uy cô nương, cha ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, ông cũng thề về sau tuyệt đối không tái phạm nữa, cho nên xin nàng hãy quên đi những chuyện đã thấy hôm ấy, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài.” Tiêu Nghệ rưng rưng thay phụ thân cầu tình.
Đông Phương Uy Uy trợn mắt nhìn, “Vậy các ngươi có nghĩ đến những người đã chết hay không?”
“Lão phu đương nhiên nghĩ tới, lão phu sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho thân nhân của họ, cho dù tán gia bại sản cũng không oán hận. Uy Uy cô nương, cô nể mặt Nghệ Nhi mà phóng cho ta con ngựa đi, hai cha con ta sẽ cảm kích cô cả đời này.”
Tiêu Nghệ thấy phụ thân nhún nhường thỉnh cầu như vậy, nước mắt không khỏi rớt xuống.
“Này Uy cô nương, có lẽ ta không đủ tư cách nói gì, nhưng mà, cha ta dù không tốt cũng vẫn là cha ruột của ta, cầu xin nàng xem chúng ta là bằng hữu, tha cho cha ta đi!”
Bọn họ cha con tình thâm xác thực làm người ta cảm động, dù sao người chết cũng không thể sống lại, cho dù muốn hắn đền mạng cũng thay đổi được gì? Nếu hắn thực sự hối cải, tương lai có thể thu xếp tốt cuộc sống cho thân nhân người chết, làm nhiều việc thiện hơn nữa, ít nhất cũng chuộc được tội, không phải là chuyện không tốt.
“Ta đồng ý với các người không nói ra là được.” Nàng cố gắng gật đầu.
“Nàng thực sự đồng ý rồi?” Tiêu Nghệ xúc động lệ rơi đầy mặt, “Cảm ơn, cảm ơn, ta sẽ vĩnh viễn không quên đại ơn đại đức của nàng với Tiêu gia chúng ta. Cha, người nghe thấy không? Con đã nói Uy Uy cô nương sẽ không nói đâu.”
“Cha nghe thấy rồi, Nghệ Nhi, con đi bảo phòng bếp làm một mâm đồ ăn ngon, cha muốn mời Uy Uy cô nương ăn bữa cơm, bày tỏ lòng biết ơn.” Tiêu Lượng cười có chút gượng ép, cố ý đuổi con trai đi.
“Con đi luôn đây.” Tiêu Nghệ không nghi ngờ gì hắn, vui vẻ chạy ra ngoài.
Vừa thấy ái tử rời đi,trong mắt Tiêu Lượng đột nhiên nổi lên sát khí, “Này Uy cô nương, cô là cô nương đầu tiên Nghệ Nhi thích, ta thực sự không muốn làm như vậy với cô…” Tiếng nói còn chưa dứt, hắn thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà ra tay.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
28 chương
9 chương
128 chương
363 chương