Quy Khứ Huề Hồng Tụ
Chương 5
Ta dệt vải càng ngày càng ít.
Mới đầu một ngày dệt được mười tấm, dần dần chri còn bảy tấm, năm tấm, thậm chí có ngày chỉ chưa đến ba tấm.
Khách nhân ngày ngày chờ đợi, dần dần thất vọng, liền không tới nữa.
Dệt phường nhập trướng từ từ giảm bớt.
Ta thường bị bệnh, hai tay che kín đầy vết thương, lúc đêm xuống thì thị lực giảm sút, mệt nhọc ho khan không ngừng.
Hắn lòng nóng như lửa đốt, tìm danh y khắp nơi khám bệnh cho ta, nhưng mà, tuy là diệu thủ thần y cũng không trị hết bệnh của ta. Mắt nhìn thấy mỗi ngày trôi qua, bệnh của ta không chút khởi sắc, dung mạo cũng tiều tụy già đi.
Hắn dùng mọi cách khuyên giải an ủi, nói với ta, một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, nhất định phải bạch đầu giai lão.
Cho đến một ngày, ta nói với hắn, công tử, nhãn tình ta đã nhìn không thấy, không thể vì hắn tiếp tục canh cửi.
Hắn như bị sét đánh ngang.
Dệt phường Hồng Tụ cực thịnh một thời đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.
Để những tạp dịch trong cửa hàng rời đi, chúng ta chỉ lưu lại những lão bộc thân thuộc.
Hắn mỗi ngày vẫn vì ta sắc thuốc, ở bên tai nhẹ giọng gọi Hồng Tụ.
Tựa như trở lại mười năm trước.
Chỉ là giờ đây, ta đã không còn thấy mùi hương thơm ngọt mê người đã khiến ta cam nguyện trầm luân, là mùi vị nam nữ động tình chốn nhân gian, là hương thơm tương tư từ tim phổi.
Ta hỏi công tử, có nguyện trở lại.
Hắn mờ mịt hỏi lại ta, trở lại phương nào?
Ta trong lòng suy tư, là nơi nông thôn lậu bỏ, mái hiên hoang phế, hàng chuối tây lục dầu, một khoảng thời gian gắn bó bên nhau, chỉ có ta và hắn.
Mà hắn suy nghĩ, vẫn là y cẩm còn cố hương.
Ta không hiểu, con người vì sao có những chuyện rất nhanh quên đi, nhưng có những thứ lại mãi mãi không quên.
Công tử không quên được phú quý công danh của hắn, mọi người lại rất nhanh chóng quên lãng Dệt phường Hồng Tụ một thời đã truy đuổi như cuồng.
Bởi vì trong thành xuất hiện một bố phường còn vang danh hơn.
Linh Lung phường, quản trưởng Linh Lung.
Nữ tử có tên Linh Lung mở một bố phường mới, truyền thuyết kể rằng nàng có thể dệt ra tấm vải mây tía giữa bầu trời chói lọi, lại nói trên tranh gấm của nàng hoa điểu có thể phun nhụy giương cánh, thậm chí có người nói, mỹ nhân trên gấm của nàng có thể tấu tiên nhạc phiêu phiêu…
Nữ nhân Linh Lung, là tân truyền kỳ trong thành.
Ta còn nghe nói, nàng năm nay mới mười sáu, vân annh chưa gả, xinh đẹp như hoa.
Hắn mới đầu không tin có người có thể dệt vải hơn ta.
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy mỹ cẩm “Ngũ mỹ” ở Linh Lung phường, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.[10]
Hồng Tụ, nàng xem nữ tử trên tấm gấm này, thực tựa như đang sống!
Hắn thì thào sợ hãi than, lại quên mất cặp mắt ta đã mù, rốt cuộc nhìnn không thấy.
Ta đưa tay lần sờ trên tấm vải, cười hỏi hắn, vì sao có ngũ mỹ mà không phải tứ mỹ.
Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, thiên cổ tứ mỹ mọi người đều biết, trên tấm gấm này lại nhiều hơn một vị mỹ nhân, là mỹ nhân Linh Lung.
Nàng đem dung mạo dệt lên gấm, sẽ có người nói, mỹ mạo của nàng hoàn toàn sánh được với Tứ đại mỹ nhân.
Ta nói đáng tiếc, không thể thấy được giai nhân như thế.
Hắn lẩm bẩm nói, đúng vậy, giai nhân như thế.
Nữ tử nào lúc còn trẻ, hồng nhan tóc đen, chẳng mong được gọi hai chữ giai nhân.
Chỉ là giai nhân dịch lão, ta không biết rõ tại nhân thế, mỹ nhân già đi gọi là gì? Phụ nhân, lão ẩu hoặc cái gì cũng không phải, chỉ thừa lại nhân mẫu danh đầu[11].
Ta thậm chí danh đầu này cũng không có, hắn chưa từng mang sính lễ, cũng chưa từng cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta chỉ là đôi tư định chung thân uyên ương.
Chúng ta cũng không có nhi nữ.
Lúc trước ta nói với hắn, thuở nhỏ ta nhiều bệnh, thân thể hư hàn, khó có thể sinh.
Hắn nói không cần vội, chúng ta còn trẻ, mọi thứ rồi sẽ tốt lên.
Chuyện khác, có lẽ sẽ tốt lên.
Phú quý có, tiền đồ có, chỉ có sanh con dưỡng cái, là việc ta vĩnh viễn vô pháp làm được cho hắn.
Thiên tạo vạn vật, đều có cơ duyên không thể không tuân, ngày ta và tỷ muội sinh ra, là ngày mẫu thân chết đi, đây là số mệnh của tộc ta.
Ta thích sống, triều mộc thần hi, tịch gối yên hà[12], sống như vậy là việc tốt nhất trên thế gian.
Ta không nguyện vì trách nhiệm sinh con mà mất đi sinh mệnh tốt đẹp như thế, năm trăm năm quá ngắn, ta còn chưa xem đủ nhật thăng nguyệt lạc.
Làm người thực buồn cười, nữ tử nhân gian nếu không thể sinh đẻ, liền lưng đeo bảy tội, là bị nguyên nhân bị trượng phu hưu.
Ta dè bỉu.
Hắn càng lúc càng lo lắng, mất đi dệt phường khiến hắn suốt ngày buồn rầu, coi chừng thê lệnh mù càng kheién hắn buồn bực không vui.
Trong thời gian ngắn ngủi, hắn tựa hồ cũng tiều tụy như ta, trên trán trơn bóng đã có vài nếp nhăn, eo không còn thẳng thắn, đi đường cũng chậm hơn rất nhiều, bắt đầu giống nhưmột nam nhân tuổi trung niên.
Có lần thừa lúc hắn thiêm thiếp ngủ, ta hóa thành nguyên thân, từ dưới mái hiên nhìn lén hắn, nhìn hắn nằm ngửa trên ghế, khăn trùm đầu lệch về một bên, vớ lưới nửa thoát, ngủ thật hàm trầm.
Ta hoài niệm hơng thơm ngon ngọt, hóa thành thiếu nữ diễm sắc, lén vào mộng của hắn.
Trong lúc ngủ hắn mơ thấy một mảnh xuân sắc, trong cổ thì thào có thanh âm, khí tức hỗn loạn…
Ta phiêu thân bay xuống, ngừng lại ở vạt áo hắn, hít thật sâu hương thơm đã lâu không ngửi thấy.
Thân thể nam tử ấm áp, khí tức rất nhiều.
Ta tình ý khó nhịn, đưa tay xoa lên khuôn mặt hắn.
Hắn nhướng mày, phất tay áo giữ lấy tay ta.
Ta đổi lại hình dáng của Hồng Tụ, ngồi trên ghế dựa, gối lên cánh tay hắn, mềm mại gọi một tiếng công tử.
Hắn mở mắt, còn mang theo sự chán nản vì hoa mộng bị nhiễu, lại nhìn thấy ta, sự cáu giận trên mặt không những không giảm, mà còn tăng lên.
“Hồng Tụ, trở về phòng nghỉ đi, nơi này gió mạnh quá.” Hắn rút ống tay áo bị ta gối lên, tiếng nói vẫn ôn nhu.
Nếu ta quả thật mắt mù, chỉ nghe kỳ ngôn, không gặp kỳ sắc, nhất định sẽ cho rằng hắn vẫn tình thâm quan tâm ta như lúc đầu.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
177 chương
7 chương
11 chương
147 chương
119 chương
143 chương
76 chương
22 chương