Quỷ Hoàng Phi

Chương 75

"Vị quốc sư kia. . . . . . . . . . . Ta có cảm giác rất quen thuộc!" đôi mày thanh tú của Lâm Lang khẽ nhíu lại, từ ngữ đắn đo, trong mắt mê mang không hiểu, tại sao bóng dáng vận sa mỏng huyết y mơ hồ xẹt qua tản ra linh khí làm nàng cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ ? Chẳng lẽ trước kia nàng cùng người nọ có quen biết ? Trong bóng tối, dung nhan tuấn lãng kiên nghị của nam tử mang theo tia thâm thúy ngưng trọng , đôi mắt như hắc diệu thạch tản mát ra hàn quang lạnh thấu xương : "Nàng nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai sẽ có rất nhiều chuyện phải đối mặt !" Quân Thương nói xong, đi ra ngoài hai bước, bước chân dừng lại, hướng Lâm Lang nói: "Viên Nguyệt Châu kia nhớ phải cất kỹ !" Lâm Lang nhìn mâu quang sắc bén trịnh trọng của hắn, vô ý thức sờ lên hạt châu đeo trên cổ, gật đầu một cái: " Ừ! Ta biết !" Quân Thương nghe được câu trả lời của nàng, thân hình lóe lên, liền biến mất ở giữa màn đêm đen như mực ! Lâm Lang nhìn phương hướng hắn rời khỏi ngẩn người trong chốc lát, cũng không có nằm ngủ, nàng đi tới mép bàn ngồi xuống thắp đèn dầu, cầm một cuốn sách lật lật vài trang, nhưng tâm thần có chút không yên đặt sang một bên , đôi tay chống cằm nhìn ánh lửa chập chờn lay động đến xuất thần ! Nàng biết Quân Thương đã xuất phủ , về phần đi làm chuyện gì, nàng không biết, nhưng nhất định là chuyện rất quan trọng, nói không chừng cùng dị tượng trong hoàng cung có liên quan; thật ra, có đôi khi nàng nghĩ, thế sự hỗn loạn cùng nàng có quan hệ gì ? Thế nhân chết sống thì liên can gì tới nàng ? Chỉ cần có hắn bên cạnh, hai người chèo thuyền ngắm cảnh khắp giang hà hồ hải [ 1 ] , không màng tới thế sự đó hẳn là cuộc sống vui vẻ nhất, nhưng có thể buông bỏ tất cả, không nghe không thấy sao ? Hiển nhiên không thể, thứ nhất nàng không thể bỏ mặc Lăng phu nhân, còn có Thiển Ngữ, Thiển Tuyết đã sống chung thời gian dài ở Ngọc Lâm uyển đã có tình cảm gắn bó, hơn nữa, nàng cũng không tuyệt tình đến mức nhìn mọi người bị hút hết nguyên khí, sau đó trần gian rơi vào tình cảnh hung hiểm! [ 1 ] thể hiện sự tự do, cùng nhau đi đến chân trời góc biển , ý tứ của cụm từ này trong đoạn trên theo mình hiểu là 2 người cùng bên nhau, sống cuộc sống của mình, làm điều mình thích, chu du khắp nơi. giang, hà đều là sông, hồ thì ko phải bàn rồi, hải là biển Nói cho cùng, đều là nàng tự tìm phiền não, Phật tổ thường khuyên người ta buông tay, nhưng Phật Tổ có thật đã từng buông tay chưa ? Nếu thật sự có thể buông, hà tất gì phải cực khổ mà đi khuyên hết người này đến người nọ ! Cho nên, nàng cũng không thể thoải mái buông bỏ tất cả thế tục , Cố chấp ở chuyện này đến cùng để bản thân tự tìm lấy một kết cục ! Nơi xa phía chân trời dần dần nhô lên hào quang rực rỡ phá vỡ màn đêm hắc ám vô tận, nàng cảm giác bản thân từ nơi tối tăm được nước lũ xuôi đẩy, mặc cho cuối con đường sẽ gặp kết quả gì ——vẫn kiên định đối mặt đến cùng ! Nàng lấy tay chống cằm, không biết qua bao lâu, ngọn đèn chập chờn hai cái, rốt cuộc ở trong phòng im lìm vụt tắt, quanh cảnh xung quanh bình minh đã ló dạng giữa bầu trời phủ lên một tầng màu xanh lam trong lành. Lúc này, Lâm Lang nhạy bén nghe được náo động khác thường trên đường phố, âm thanh vó sắt lộc cộc, tiếp theo tiếng người huyên náo, âm thanh binh khí va chạm ầm ầm chói tai lũ lượt thi nhau kéo tới, trong lòng nàng cả kinh, ngẩng đầu lại thấy cả người Quân Thương mang theo hàn khí từ trong cửa sổ nhảy vào phòng nàng, trong con ngươi sắc bén vẫn ẩn chứa sát ý đày đặc, đợi nhìn đến nữ tử đang ngồi bên cạnh bàn mới hơi nhu hòa một chút. "Đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Lang cả kinh, đứng dậy tiến ra đón ! Trên bàn ngọn đèn đã cháy hết, bầu bạn bên cạnh một bóng hình màu xanh đậm, là làn khói nhẹ còn lượn lờ vấn vít chưa tan , Quân Thương nhìn hành động nữ tử tiến lên đón, nhíu mày mà hỏi: "Một đêm không ngủ ?" Lâm Lang cảm giác hắn không vui, lại không có thời gian giải thích, chỉ vội vàng hỏi: "Trên đường đã xảy ra chuyện gì?" Quân Thương tạm thời không cùng nàng so đo, đi tới bên cạnh bàn rót một ly trà ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "An Định phường bị cấm vệ quân phong bế ." "Tại sao ?" Lâm Lang tiến lên, mi tâm hơi nhíu nâng lên khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi. An Định phường cũng chỉ là toàn bần dân chạy nạn cư trú, xảy ra chuyện gì có thể kinh động triều đình, thậm chí bị phong bế ? trong lòng Lâm Langhết sức kinh ngạc, nhìn Quân Thương bật thốt lên: "Chẳng lẽ bởi vì. . . . . . . . . . . . " Nàng nhớ tối hôm qua phương hướng hoàng cung giữa bầu trời đêm xẹt qua bóng dáng vận sa mỏng huyết y —— đạo huyết sắc kia, chính là tập hợp vô số hồn phách sinh linh, " Quốc sư là U Minh ?" Nhưng U Minh mang theo hơi thở tà khí của Ma tộc, trong lớp sa mỏng huyết y rõ ràng có linh khí Tiên Tộc, lại nói, U Minh đang bị trọng thương , cũng sẽ không hồi phục nhanh như vậy ! Lời vừa thốt ra, chính nàng tự quả quyết phủ định : "Không phải là U Minh, nhưng cùng U Minh có quan hệ !" Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Thương, " Chàng biết người kia là ai ? Có đúng không?" "Tân nhậm quốc sư nói những người bị yêu quái hút tinh khí ở An Định phường nay khởi tử hoàn sinh, nên muốn vì bọn họ siêu độ !" Bờ môi Quân Thương lộ ra tia giễu cợt cười khẽ, tiến lên một tay ôm lấy Lâm Lang hướng tới giường: "Cùng ta nghỉ ngơi một lát !" Lâm Lang chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, đã rơi vào trong lồng ngực cường tráng mang theo khí lạnh, bên hông bị một đôi bàn tay quấn chặt —— mặc dù đã tiếp nhận tình ý của Quân Thương, lại không khỏi mang dánh dấp ngượng ngùng của tiểu nữ nhi, Lâm Lang giống như cật lực che giấu vẻ xấu hổ, không thuận theo mãnh liệt đấm đấm lồng ngực của hắn: " Chàng vẫn chưa trả lời ta ! Người quốc sư kia rốt cuộc có lai lịch gì ?" Hai cánh tay hữu lực của Quân Thương dùng sức, kìm chặt hai tay quấy phá lung tung của nàng, âm thanh trầm thấp chấn động lồng ngực: "Đừng làm loạn !" Tiếp theo dịu dàng vuốt ve lưng của nàng, giống như sâu kín thở dài nói: " Tam giới, có lẽ sắp đại loạn rồi !" Lâm Lang bị âm thanh tràn ngập thất vọng cùng châm biếm chấn động tâm nàng, nàng tựa trong ngực ấm áp của Quân Thương dần trở nên yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau thế nhưng ngủ say sưa tới sáng ! Thời điểm Lâm Lang tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, bên ngoài vầng thái dương đã treo cao, phía chân trời phát ra hào quang bạch sắc chói mắt, kế bên chỉ còn lại cái gối lõm xuống thật sâu, người bên cạnh đã chẳng biết đi đâu. Nàng ngồi dậy hô một tiếng, Tử Y lên tiếng trả lời từ bên ngoài bước vào, tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong, ra ngoài phòng khách, trên bàn đã dọn xong thức ăn, Lâm Lang ngồi ở bên bàn, biết là Quân Thương làm, nhưng lại không thấy bóng dáng Quân Thương, quay sang hỏi Tử Y : "Thành chủ đâu ?" Tử Y một bên gắp thức ăn cho Lâm Lang vừa nói: "Thành chủ trời còn chưa sáng đã ra ngoài, những món này đều là Thành chủ tỉ mỉ chuẩn bị !" Lâm Lang sững sờ, nhìn sắc trời một chút, khi nãy vẫn chưa phát giác, giờ nhìn lại, mặt trời lên cao, có hơi chói mắt, sáng sớm khí trời lạnh lẽo mộ chút cũng không hề có, canh giờ hiển nhiên không còn sớm ! Chính mình dĩ nhiên lại ngủ say như vậy ? "Hiện tại giờ gì ?" Trong mắt nàng dâng lên tia thản nhiên cùng tức giận, cong ngươi sâu không thấy đáy cũng không thể xóa đi sự lo âu ! Chuyện tối hôm qua Quân Thương một mực không tiết lộ, không chịu nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sau đó hai mắt nàng nặng nề đi vào giấc ngủ. Lâm Lang âm thầm nắm chặt hai tay: trừ lần say rượu kia , mình sẽ không ngủ say như vậy, bây giờ nghĩ lại, tất nhiên là Quân Thương động tay động chân, hắn rốt cuộc muốn làm gì ? Trong mắt Tử Y cũng hiện lên vẻ thâm thúy: "Tiểu thư, còn có một canh giờ đã đến buổi trưa !" Lâm Lang nghe xong, mi tâm nhảy một cái, đứng bật dậy hướng ra ngoài chạy đi, chỉ vừa tới cạnh đại môn, trước mắt một đạo bạch quang thoáng qua, Tiểu Bạch khó khăn lắm mới ngăn cản được đường đi của nàng : "Phu nhân!" Tử Y cũng gấp gáp chạy lên trước, trong con ngươi thoáng qua gian nan : "Tiểu thư!" Đôi mắt trong veo Lâm Lang nhìn hai người cản đường trước mặt, mơ hồ bộc phát khí thế uy nghi khiếp người làm người ta không thể coi thường, tiếp theo, nàng vòng qua hai người, liền muốn bay lên ! Tiểu Bạch nhớ tới Quân Thương đã giao phó, tâm hạ quyết định, sừng sững giang hai cánh tay ngăn Lâm Lang, như chem. đinh chặt sắt nói: "Phu nhân, Thành chủ ra lệnh thuộc hạ truyền lời cho phu nhân, khi ngài ấy không có ở đây , phu nhân không nên rời khỏi đây ! Nếu như, phu nhân khăng khăng muốn đi ra ngoài, ta. . . . . . Chúng ta chỉ có thể lấy chết can ngăn !" Trong con ngươi tĩnh mịch của Lâm Lang nhìn chăm chú hắn, dường như tản ra ánh sáng kim thạch mang tính chấn nhiếp văng tán loạn, trái tim Tiểu Bạch cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ —— phu nhân thật muốn xông ra ngoài, hắn há có thể ngăn được hay sao ? Chỉ sợ thật muốn lấy chết can gián rồi ! Đang lúc Tiểu Bạch chịu nổi Lâm Lang không ngừng dùng ánh mắt uy áp bức người, Lâm Lang chợt lạnh giọng cười nói: "Tốt! Thật tốt! Thật tốt !" Sau đó, nàng xoay người trở lại chỗ ngồi, cầm thìa múc cháo tổ yến trước mặt , từng muỗng từng muỗng ăn chuyên chú, giống như sấm sét rền vang mới vừa nãy chưa từng xảy ra . Tử Y cùng Tiểu Bạch thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, sau đó toàn thân đều như lâm đại địch nhìn Lâm Lang! Lâm Lang nhàn nhã múc cháo, trong âm thanh ẩn ẩn sắc bén, rồi lại giống như con mèo nhỏ lười biếng ngủ say hưởng thụ ngày xuân nắng ấm, sau cùng mang theo khí thế uy nghiêm không cho hai người cự tuyệt —— Nàng nói: "Ta đợi đến trưa, nếu Quân Thương vẫn chưa trở lại, các ngươi theo ta đi An Định phường!" Tiểu Bạch cùng Tử Y không dám thẳng thắn cự tuyệt, Tử Y lén quan sát trên trán Tiểu Bạch không ngừng đổ mồ hôi, ngập ngừng hô: "Tiểu thư. . . . . ." Lâm Lang không để ý đến nàng, vẫn như cũ khuấy khuấy cháo trong chén, nhưng động tác trên tay chậm chạp không ăn—— lòng của nàng lúc này phẫn nộ cùng lo lắng, phẫn nộ là bởi vì Quân Thương gạt mình đi mạo hiểm, lo lắng là sợ Quân Thương xảy ra chuyện không may ! Một canh giờ trôi qua mà mọi người trong phòng tựa như trải qua hơn một năm, Tiểu Bạch cùng Tử Y thỉnh thoảng lại loay hoay nhìn ra ngoài, biết rõ Quân Thương không về kịp, nhưng vẫn ôm một tia ảo tưởng, chẳng qua khi trong phòng đồng hồ báo giờ gõ vang, trừ ánh tịch dương sáng lên một chút, trong sân tiếng động gì cũng không có ! Hai tròng mắt Lâm Lang khẽ chuyển nhìn hai người, chậm rãi mở miệng: "Các ngươi muốn theo ta cùng đi, hay vẫn là lưu lại ?" Trong mắt Tiểu Bạch cùng Tử Y tràn ngập khổ sở nhìn về phía Lâm Lang, vừa muốn mở miệng khuyên nhủ lần nữa, bên ngoài truyền đến giọng nói thở hổn hển: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . . . . . ." Thiển Ngữ vừa chạy vừa kêu, xông vào trong phòng, hướng về phía Lâm Lang, thở không ra hơi nói: "Tiểu . . . . . . . . . . . Tiểu thư, người trong cung đang chờ ở Tiền viện, phu nhân gọi tiểu thư qua đó !" Lâm Lang nghe xong, trong mắt giống như trận cuồng phong thổi vào làm mặt nước hồ xuân đang phẳng lặng bất chợt dậy sóng, từng gợn sóng sâu cạn tối tăm tản ra , nhưng chỉ lạnh nhạt nói: " Ta tới liền !" Tiểu Bạch cùng Tử Y nghe được Lâm Lang nói thế liền thở phào nhẹ nhõm, thấy Lâm Lang ra cửa, hai người gấp rút theo sát . Thời điểm nhìn thấy người tới, Lâm Lang khẽ giật mình, lại chính là người đảm nhiệm chức vụ tạm thời Binh Bộ Thượng Thư Lý Nguyên Dịch, Lý Nguyên Dịch phát hiện Lâm Lang đến bèn nói về sau tỷ tỷ nàng Diệp Cẩn Huyên cùng hoàng thượng thành thân, buổi chiều hoàng thượng tổ chức thiết yến, muốn mời nàng tham gia chung vui ! Còn có mấy ngày nay hoàng thượng ngủ không yên, hỏi nàng yêu cầu hoàng thượng đưa ra tiến hành đến đâu ? Lâm Lang tự nhiên biết yêu cầu Triệu Tễ chính là có được hồn phách Tạ Hoằng Thanh, nàng cũng không trực tiếp trả lời Lý Nguyên Dịch, chỉ là nói bóng nói gió : "Hoàng thượng nếu sốt ruột, trong cung không phải có kẻ thích hợp hơn ?" Lý Nguyên Dịch nghe vậy, ha ha cười hai tiếng, nhìn Lâm Lang ý vị sâu xa nói: "Ngày mai, tiểu thư có thể diện kiến dung nhan vị quốc sư này rồi ! Nghe nói vị quốc sư này cùng tiểu thư còn có tầng quan hệ sâu xa !" "Tiểu thư nhất định phải tới !" Lý Nguyên Dịch trước khi đi giống như không yên lòng, sợ Lâm Lang không đi, lại cố ý dặn dò một câu, Lâm Lang nhìn bóng lưng hắn chần chừ rời đi, trong con ngươi tĩnh mịch chợt lóe hàn quang, nói: "Lý đại nhân yên tâm, bản tiểu thư nhất định có mặt !"