Quỷ Hoàng Phi

Chương 54

Lá thu xum xuê, hoa quế trắng nhẹ, ánh trăng như thủy ngân đổ xuống, một trận gió thổi qua, nhánh cây nhẹ nhàng đung đưa khiến bóng của nó loang lổ trên mặt đất. Hiên Viên đường đối diện với Vân Đình quán, đèn đuốc sáng trưng, im ắng yên lặng, Thanh Y, Tử Y vừa dọn dẹp giường đệm, vừa cắt bỏ hoa nến, Lâm Lang nghiêng người dựa lên ghế, nhàn nhã cầm một cuốn sách, chỉ là đáy mắt xa xăm trống trải lại thể hiện lòng nàng đang không yên. Qua hồi lâu, Tử Y cắt xong hoa nến, pha một ấm trà nóng, nhỏ giọng nói với Lâm Lang: "Tiểu thư, người nọ đã đợi một canh giờ rồi." Tiểu thư cố ý để mình nói giờ làm việc và nghỉ ngơi, nhất là thời gian tắm rửa nói với nữ tử trung niên, chính là muốn tối nay người đó nhìn nàng tắm. . . . . . Tử Y luôn cảm thấy không dám tin, nhưng tiểu thư không chút che giấu lại làm rõ mục đích này! Lâm Lang để sách xuống, ánh mắt chợt lóe, giống như một con suối trong vắt nhẹ nhàng xao động, rồi lại mang theo sự kiên quyết, nàng hỏi Tử Y: "Giờ gì rồi?" Nàng khẳng định, Thiên Mệnh hoàng hậu trong miệng Quỷ Đế là mình, hoặc chính là Diệp Lâm Lang, bởi vì sau lưng thân thể này đúng là có một đóa hoa Mạn Châu Sa cao gầy, diễm lệ như máu, hơn nữa bình thường không thể nhìn ra, chỉ khi gặp nước mới lộ ra bên ngoài. Triệu Tễ nói, chỉ cần giao mình cho Quỷ Đế thì hắn có thể trường sinh bất lão (trẻ mãi không già), vĩnh hưởng tôn vinh. . . . . . Trải qua mấy ngày này, nàng đã không còn hận ý muốn lột da ăn thịt Triệu Tễ như lúc đầu nữa, trong trí nhớ, kiếp trước cũng chỉ như một giấc mộng hoang đường, nhất là khi đối mặt với Quân Thương, bắt gặp ánh mắt nhu hoà cưng chiều của hắn, nàng sẽ có một cảm giác thế sự xoay vần, Vũ Trụ Hồng Hoang (vũ trụ còn trong tình trạng hoang sơ của lúc ban đầu). Triệu Tễ, cũng chỉ như một người khách qua đường trong mộng của nàng thôi. . . . . . Hai ngày nay nàng đã nghĩ, nếu như không phải vì Quỷ Đế kia, nàng có thể lựa chọn bỏ qua cho Triệu Tễ không? Bởi vì thế gian này đã nên an định lại từ ba năm trước, nhưng vì nàng tham gia mà đưa tới ba năm chiến hỏa, sinh linh đồ thán, dân chúng ly biệt quê hương, cũng chỉ là bởi vì nàng tham gia mà khiến Triệu Tễ có năng lực tranh dành thiên hạ cùng Sở Vương Triệu Sưởng. Vấn đề bây giờ không phải là có buông tha cho Triệu Tễ hay không mà chính là nàng không thể lấy thù riêng mà vùi lấp thiên hạ trong nước sôi lửa bỏng được! Nàng khẳng định Quỷ Đế trong miệng Triệu Tễ chính là Thất Tinh Liên Châu dị thường giữa tháng, đáy lòng có một cảm xúc cổ quái điều khiển nàng nàng, có một âm thanh luôn nói với nàng rằng —— nhân gian, nhất định không thể lâm vào chiến loạn lần nữa! Mà nàng, nhất định phải ngăn cản chuyện này xảy ra. "Đã giờ Tuất canh ba rồi!" Tử Y cảm thấy mình nên nhắc nhở nàng một chút: "Tiểu thư, người quyết định làm như vậy thật sao?". Lâm Lang đứng lên, ưỡn thẳng người, tựa như đã bị vẻ mặt thâm sâu của Tử Y lấy lòng, trong mắt thoáng qua ý cười hỏi: "Thì sao chứ? Không phải bình thường vẫn bị các ngươi nhìn qua hay sao." Những chuyện này, mặc dù nàng tự mình làm cũng được, nhưng nàng từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen được hầu hạ, huống hồ tới lúc nàng nhất định sẽ chú ý giữ bí mật, đóa hoa kia, coi như là bị nha hoàn nhìn đi. Tử Y quýnh lên, nói: "Tiểu thư, cái này không giống nhau mà! Bản thân chúng ta là nha hoàn của tiểu thư, hầu hạ tiểu thư là chuyện thiên kinh địa nghĩa [1], mà người này. . . . . ." Một thân đen thùi lùi, vóc người cứng nhắc không ra nam không ra nữ, ngộ nhỡ người này là nam nhân thì sao? [1] Thiên kinh địa nghĩa: Chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ. Tử Y nhớ tới bộ dạng không giận mà uy của Quân Thương, cả người không khỏi run rẩy. . . . . . Họ bây giờ là nha hoàn của tiểu thư, không sai, chuyện này tiểu thư dốc sức kiên trì làm cũng đúng, họ phải nghe theo lời chủ tử là rất chính xác, nhưng họ cuối cùng vẫn thuộc về Minh giới, ngộ nhỡ Thành chủ biết họ để người ta nhìn thấy thân thể của tiểu thư, cái mạng nhỏ của các nàng đừng mong còn nữa! Xem xem nha hoàn các nàng đi, chẳng những phải chăm sóc cuộc sống thường ngày cho tiểu thư mà còn phải kiêm chức bảo tiêu (vệ sĩ), cái này cũng chưa là gì, sự trong sạch của tiểu thư hôm nay cũng phải dựa vào các nàng. . . . . . Chuyện này dễ chắc? Lâm Lang nhìn gương mặt rối rắm của Tử Y, không khỏi mỉm cười nói: "Ngươi đi xuống trước đi, kêu Thanh Y tới đây!" Nha đầu này, đến mức này cơ à! Tử Y nghe thế, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ: "Tiểu thư, người suy nghĩ thêm một chút đi! Người này chúng ta nhìn lâu rồi mà vẫn không nhìn ra là nam hay nữ, ngộ nhỡ là nam nhân thì sao? Sự trong sạch của người sợ là khó giữ. . . . . ." Lâm Lang hiểu ra, thì ra nha đầu này đang băn khoăn cái này, nàng an ủi nói với Tử Y: "Yên tâm, không sao đâu! Ta đảm bảo người tới lần này là nữ!" Nếu nàng là Thiên Mệnh hoàng hậu, Triệu Tễ nhất định sẽ sinh lòng mơ ước, ba năm qua mặc dù không chung sống nhiều với Triệu Tễ, nhưng chút lòng tin này nàng vẫn có, Triệu Tễ nhất định sẽ không sai một người đàn ông đến nhìn thân thể của nữ nhân có thể thuộc về mình đâu. Tử Y còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Lang đã xoay người đi đến phòng tắm nhỏ phía sau, Tử Y đuổi theo hai bước: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ." Lâm Lang không quay đầu lại, đi thẳng vào, tiếp đó nàng cố ý để giọng điệu truyền ra thật nhẹ nhàng: "Đi kêu Thanh Y tới phục vụ, ngươi nghỉ ngơi một lát đi!" Tử Y này tại sao lại đột nhiên trở nên cẩn thận thế, tuân thủ suy củ —— cho nữ nhân nhìn lưng một chút thôi, nàng ta làm sao thế . . . . . . Như gặp kẻ thù lớn ý! Tử Y thấy vậy, dậm chân, thất thần một lát rồi xoay người chạy ra ngoài, nàng ta tìm thấy Thanh Y rồi dặn dò mấy câu, Thanh Y đồng ý, như một làn khói chạy tới đối diện Hiên Viên đường! Trong đại sảnh của Hiên Viên đường, đèn đuốc sáng trưng, Quân Thương sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, Tiểu Hắc từ trong bóng đêm lách mình xuất hiện ở cửa phòng khách: "Thành chủ!" Quân Thương nghe thấy, con mắt liền động đậy, trầm giọng hỏi: "Tình huống bên kia thế nào rồi?" Tiểu Hắc nghe hỏi, trên mặt thoáng qua sự ngượng nghịu, đứng thẳng không biết mở miệng thế nào. . . . . . Hoặc là đang suy tư xem những lời tiếp theo của hắn còn hữu dụng không! Quân Thương thấy hắn im lặng, sóng to gió lớn xuất hiện ở đáy mắt, lạnh lùng vứt ra một chữ: "Nói!" Khí thế bức người đánh ập tới, sắc mặt đen nhánh của Tiểu Hắc hình như nổi lên một mảng đỏ, hơi thở như không thuận, đôi môi cũng xanh đen, quân thương thấy vậy, ánh mắt khẽ rời đi, giọng điệu lại lạnh lẽo khác thường: "Ngươi học dông dài từ khi nào thế, nói mau!" Tiểu Hắc biết Thành chủ đang tức giận, nếu mình còn không nói, kết cục chắc chắn sẽ không tốt, hô hấp hơi khó khăn nói: "Người nọ vẫn còn ở đó, tiểu thư thì chỉ sợ đã tiến vào. . . . . ." Quân Thương vừa nghe, mi tâm nhíu lại, sự tức giận trong mắt đậm hơn, hắn không để ý tới Tiểu Hắc nữa, thân hình động một cái, biến mất khỏi căn phòng. Tiểu Hắc lúc này mới che ngực, khạc ra một búng máu —— Thành chủ chỉ có gặp phải phu nhân mới biến thành bộ dáng đó. Tiểu Bạch dẫn Tử Y đi vào, thấy Tiểu Hắc thổ huyết đang siêu siêu vẹo vẹo chỉ chực ngã xuống, hắn liền tiến lên hai bước vịn Tiểu Hắc hỏi: "Chuyện gì thế? Tại sao ngươi lại bị thương? Là ai làm?" Giọng điệu của hắn không che giấu nổi sự kinh ngạc, không ngờ nhân gian vẫn còn người có thể làm Tiểu Hắc bị thương. Tiểu Hắc khoát tay, chỉ thấy Tử Y mặt đầy lo lắng hỏi: "Thành chủ đâu?" Tại sao thành chủ lại không có ở đây? Chỉ sợ không kịp rồi! Tiểu Hắc ho hai tiếng: "Các ngươi tới trễ một bước rồi, Thành chủ đã qua đó." Tử Y nghe thấy, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc bỏ xuống. . . . . . Tiểu Bạch nghe xong, biết Tiểu Hắc là bị Quân Thương đả thương, cũng an tâm: "Chúng ta qua xem một chút đi! Ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì, nói không chừng còn có thể giúp một tay. . . . . ." Thành chủ hiếm khi ghen như vậy, hắn rất muốn thấy. . . . . . Tiểu Hắc liếc hắn một cái: "Muốn đi thì tự ngươi đi đi!" Tiểu Hắc vừa dứt lời, Tử Y nhìn Tiểu Hắc một lát rồi nói với Tiểu Bạch: "Ta giúp Hắc đại nhân trị thương!" Tiểu Bạch nhìn hai người thống nhất như vậy, không vui nói: "Thật không thú vị, vậy tự ta đi!" Thành chủ ghen, ngàn năm một thuở mới có! Sao có thể thiếu hắn! Nói xong hắn liền đi ra ngoài, Tiểu Hắc nhìn bóng lưng của hắn, hừ nhẹ nói: "Tìm chết!" Đi xem Thành chủ ghen, không phải tìm chết thì là cái gì? "Hắc đại nhân, nô tỳ giúp ngài trị thương nhé?" Tiểu Hắc ngẩng đầu, chống lại đôi mắt an tĩnh của Tử Y, lòng như nhảy lên, phục hồi tinh thần lại, hắn lạnh lùng nói: "Tự ta làm là được!" Hắn vừa dứt lời, đôi mắt sáng của Tử Y bỗng nhiên ảm đạm. Hắn thấy Tử Y như bị tổn thương, trong lòng bỗng thoáng qua một cảm xúc không rõ, không khỏi nói thêm câu: "Ngươi hỗ trợ cho ta!" Tử Y nghe vậy, sắc mặt lập tức tươi tỉnh lên. . . . . . . Lại nói Lâm Lang vào phòng tắm, chờ cả ngày cũng không thấy Thanh Y đi vào, nàng kêu hai tiếng mà không ai đáp, liền lắc đầu, tự mình cởi áo ra, khi nàng vừa cởi áo khoác xuống, chợt trước mặt bỗng tối sầm, đợi nàng phản ứng kịp thì đã rơi vào một lồng ngực quen thuộc, nam tử dùng lực ôm nàng thật chặt, lắc người một cái, hai người đã đi tới bãi đất trống phía sau Vân Đình quán. Vừa xuống đất, Lâm Lang đã đánh một chưởng về phía Quân Thương, hắn nguy hiểm tránh khỏi, sắc mặt trong nháy mắt xanh đen —— nha đầu giỏi lắm, dám ra tay nặng như vậy với hắn! Lâm Lang thấy một kích không trúng, liều mạng đánh ra mấy chưởng, Quân Thương né người sang một bên rồi vọt tới, thân hình thoắt một cái, lật người tới phía sau nàng, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào lòng, trói buộc hai tay đang làm loạn của nàng, mặt sa sầm, nhíu mày hỏi: "Nàng làm cái gì thế?" Lâm Lang giãy dụa không thoát, tức giận: "Sao không tự xem đi?" Mặt Quân Thương trầm xuống, thấp giọng nói: "Nàng còn lý luận?" Gặp chuyện không biết thương lượng với hắn cũng không sao, lại còn tự quyết "Mời" người đến nhìn nàng tắm, không biết mấy ngàn năm Thần Tiên nàng làm thế nào, nha đầu ngốc này! Quân Thương thầm nghĩ, sắc mặt đen lại! Lâm Lang vùi trong ngực hắn cũng không giãy dụa nữa, lại cảm thấy hắn lâu như vậy không tới xin lỗi nàng, vậy mà vừa xuất hiện đã bắt nàng tới hậu viện, còn bày ra vẻ mặt nàng thiếu hắn mấy vạn lượng bạc liền cảm thấy rất khó chịu. Lâm Lang nhìn Quân Thương, môi mím thật chặt không nói câu nào, trong mắt hiện đầy vẻ uất ức tức giận. Quân Thương nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng thì như quả bóng cao xu xì hơi, tức giận tràn ngập trong nháy mắt chỉ còn lại sự thương tiếc nhớ nhung vô tận —— mấy ngày nay, chính xác là một ngày qua lâu như một năm. Hắn vốn là muốn chịu đựng không gặp nàng, muốn trừng phạt nàng, để nàng tự xem xem mình sai chỗ nào, kết quả ngày nào nàng cũng tìm người tới kể chuyện, chơi không biết chán, mặc dù biết nàng có mục đích khác, nhưng nhìn dáng vẻ không tim không phổi của nàng, hắn vẫn nhịn không được mà tức giận, trở về thấy nàng không có hắn làm thức ăn, một ngày ba bữa vẫn ăn hăng hái, trong lòng lại không khỏi khủng hoảng, chỉ cảm thấy nha đầu này căn bản là không đặt hắn ở trong lòng! Mà hắn mấy ngày nay không được gặp nàng, tim gan giống như không còn phải là của hắn nữa, buổi chiều thì cứ nhắm mắt lại là nụ cười dáng vẻ của nàng lại hiện lên, mấy ngày nay, hắn chỉ có thể đứng ở góc nhà đối diện, hàng đêm nhìn bóng người mảnh khảnh để giải tỏa nỗi nhớ nhung! Hắn bất đắc dĩ thở dài, phen này hắn tự trừng phạt mình rồi! Hắn sâu sắc nhìn Lâm Lang nói: "Có chuyện gì mà không thể nói?" Lâm Lang vừa nghe, lòng càng cảm thấy uất ức, rõ ràng là Quân Thương theo dõi nàng, bị người theo dõi thì không thể tức giận à? Sau đó, nếu Quân Thương chịu tới nhận lỗi..., nàng cũng sẽ không làm căng đến giờ, nhưng Quân Thương không những không tới tìm, ngược lại còn biến mất ba ngày, có quỷ mới biết ba ngày nay nàng sống thế nào, tinh thần hoảng hoảng hốt hốt, cứ rảnh rỗi là trong đầu tràn đầy bóng dáng của hắn, nàng biết đây không phải là hiện tượng tốt, nhưng nàng lại không khống chế được, còn Quân Thương. . . . . . Lại sống chết không xuất hiện, chẳng lẽ còn muốn nàng đi xin lỗi hắn? Nếu trong lòng hắn không có nàng, nàng có đi xin lỗi thì đã sao? Nếu trong lòng hắn có, sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm nàng. Lâm Lang nghe thế, lửa giận trong mắt lại đậm hơn, nàng nhìn Quân Thương, hừ lạnh một tiếng, đè nén sự uất ức, tức giận cuồn cuộn trong lòng xuống: "Cần ngươi để ý chắc!" Nói dễ nghe như vậy, tại sao không đến sớm đi? Ba ngày không xuất hiện, vừa đến đã làm mặt đen, rốt cuộc là ai có chuyện mà không chịu nói? Rõ ràng chính là hắn! Khi còn là thần, nàng tôn quý vô song, cao cao tại thượng, tính tình hiền hoà mà quật cường như Liệt Diễm; khi làm người, nàng nhu hòa bền bỉ, tính cách hiền thục, thiện lương đơn thuần, thế nhưng . . . . . . Tại sao lại không có đạo lý như vậy? Quân Thương bất đắc dĩ nâng trán nói: "Lang Nhi, nàng nói đạo lý một chút có được không?" Hắn không nói câu này thì không sao, hắn vừa nói thế, trong mắt Lâm Lang bỗng nhiên hiện lên sự khiếp sợ, không dám tin nhìn hắn chằm chằm, thở hổn hển nói: "Ta vốn không nói đạo lý, ngươi đi tìm người khác nói đạo lý đi!" Nàng cũng biết nàng làm như vậy là không có lý, rõ ràng là người ta lo lắng an toàn của nàng mới đi theo nàng, nhưng nàng lại không nghe được những lời này từ miệng Quân Thương. Ngày đó cũng chỉ là trong lòng cảm thấy uất nghẹn, cảm thấy không thoải mái mới thuận miệng nói hắn mấy câu, không ngờ Quân Thương lại tranh luận với nàng, sau đó dĩ nhiên là sự tức giận của nàng biến mất, nhưng không còn mặt mũi đi tìm hắn, thật ra thì đáy lòng nàng vẫn có một sự mong đợi mơ hồ, mong Quân Thương có thể đến tìm nàng trước...... Nàng lo sợ, lúng túng vì thân phận của mình, sợ Quân Thương biết sẽ xem thường nàng, sợ rằng nếu bọn họ thật sự ở cùng nhau sẽ làm tổn thương Quân Thương, chỉ là không ngờ Quân Thương lại chê nàng không nói đạo lý...... Gây gổ ầm ĩ đến nước này, Quân Thương chỉ nói một câu đã khiến Lâm Lang đau khổ như rơi vào chảo dầu, sự cay đắng tuôn lên từng đợt. Có lẽ nàng vốn không nên tham lam. Qua mấy ngày, Quân Thương nhẹ nhàng che chở khiến nàng buông lỏng cảnh giác, đắm chìm trong nhu tình mật ý của hắn đến không thể kiểm soát, luyến tiếc sự ấm áp ấy. . . . . . Nàng nhớ lại, khuôn mặt ngẩn ngẩn ngơ ngơ, cứ tưởng không có việc gì, không ngờ quay đầu lại lại đổi lấy một câu không nói đạo lý của hắn. Ánh mắt của nàng chua xót khó chịu, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, nàng nhìn Quân Thương, hai mắt mở to thoáng hiện sự tuyệt tình, giống như đang cố gắng ghi nhớ dung mạo của con người trước mắt, giống như. . . . . . Sau này sẽ không gặp nữa! Quân Thương bị nàng nhìn như vậy, trong lòng bỗng nhói lên một cái, hắn cảm thấy Lâm Lang có cái gì không đúng, trong mắt thoáng qua sự lo lắng: "Lang Nhi. . . . . ." Hắn vừa mới mở miệng liền bị Lâm Lang cắt ngang: "Quân Thương, ngày mai ngươi dọn ra ngoài đi! Ta sẽ phụ cấp cho ngươi một vạn lượng bạc." Lâm Lang nói xong, xoay người muốn quay trở về, Quân Thương tiến lên kéo tay nàng lại, nàng vội vàng không kịp chuẩn bị ngã vào trong ngực hắn: "Ngươi. . . . . ." "Có phải nàng đã hiểu lầm cái gì rồi không?" Quân Thương cắt ngang lời nàng, nhìn nàng bỗng nhiên tức giận lại bỗng nhiên trầm tĩnh xuống hỏi. "Ta không thích thái độ bây giờ của nàng, ta nguyện để nàng nổi giận với ta!" Thái độ lạnh nhạt hiện tại của Lâm Lang khiến người ta kinh ngạc, giống như họ chưa bao giờ tranh chấp, dường như muốn ngăn hắn cách xa ngàn dặm, giống như hắn chỉ là một người ngoài, hắn rất không thích loại cảm giác này. Lâm Lang tựa vào khoang ngực ấm áp của hắn, lòng se lại, vừa đau đớn vừa tê tái, cuối cùng vẫn nhịn đau lui khỏi lồng ngực của Quân Thương: "Tính tình chúng ta không hợp, không thể sống chung với nhau, cho nên giữ vững một khoảng cách vẫn tốt hơn!" Để tránh tương lai yêu quá tha thiết mới cách xa, lúc đó sẽ càng khổ sở. Nhưng tình hình bây giờ là sao? Nàng tất nhiên không biết bọn họ đã dây dưa ngàn năm, tận sâu trong linh hồn của nàng đã vĩnh viễn khắc ghi tình cảm của hắn, nàng lúc này, chỉ biết mình lưu luyến lồng ngực ấm áp của hắn, lưu luyến ánh mắt nhu tình mật ý của hắn, lưu luyến sự che chở của hắn, lưu luyến. . . . . . Cái loại cảm giác không còn cô độc, một cảm giác hạnh phúc! Nhưng nàng không thể lưu luyến nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hắn sẽ càng ghét nàng, vậy thì không bằng xoay người rời đi ngay bây giờ, còn có thể lưu lại ấn tượng tốt hơn! Quân Thương cau mày, trầm giọng hỏi: "Nàng có biết nàng đang nói cái gì không?" Lâm Lang gật đầu. Quân Thương lại hỏi: "Vậy nàng có biết ba ngày nay ta không gặp nàng thì có cảm giác gì không?" Lâm Lang có chút sững sờ: "Ngày đó chúng ta cãi nhau. . . . . ." Quân Thương thở dài, trong mắt thoáng qua sự quẫn bách: "Ngày đó gây gổ ta đã nói xin lỗi với nàng, là nàng cứng rắn không chịu!" Trong mắt Lâm Lang thoáng qua sự mê man —— ngày đó hắn đã nói xin lỗi? Quân Thương thấy bộ dạng của nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi: "Vậy nàng có biết tối nay ta dẫn nàng ra ngoài làm gì, tại sao ta lại tức giận không?" Lâm Lang lắc đầu —— nếu không phải bởi vì chuyện ngày đó, nàng thật sự không biết là bởi vì cái gì. Trong mắt Quân Thương thoáng qua sự bất đắc dĩ, nói: "Nàng còn nhớ ngày đó nàng trở về từ hoàng cung, ta và nàng đã nói cái gì không?" Mắt Lâm Lang lóe lên: "Chuyện này không phải chuyện ta có thể quản, cách xa lãnh cung một chút. . . . . . Ngươi nói có chuyện gì cũng phải thương lượng với ngươi trước!" "Cũng may là còn nhớ!" Quân Thương khẽ gật đầu, uy hiếp hỏi: "Vậy tối nay nàng muốn làm gì? Cái gì cũng không nói cho ta biết, lại còn muốn để người khác nhìn nàng tắm. . . . . ." Lâm Lang nghe vậy mới chợt hiểu ra, hóa ra Quân Thương tức giận vì cái này —— "Ngươi ở đây tức giận là vì cái này ư?" Quân Thương hừ lạnh một tiếng: "Nàng nghĩ sao?" Trong mắt Lâm Lang thoáng hiện sự nghi ngờ: "Nhưng chẳng qua chỉ là. . . . . . Để người đó nhìn lưng của ta thôi, ngươi tức cái gì?" Tử Y cũng như vậy mà. . . . . . Sắc mặt Quân Thương đen lại, khí phách tuyên bố chủ quyền: "Nàng là thê tử của bổn tọa, thân thể sao có thể để người khác nhìn!" Lâm Lang nghi ngờ, con mắt sáng lên, mỉm cười đảo mắt nhìn Quân Thương, ranh mãnh nói: "Ngươi đang ghen đấy à?" Nàng không đợi Quân Thương trả lời đã nói tiếp: "Người đến là nữ tử, liếc nhìn cũng không sao, ngày thường không phải Tử Y, Thanh Y vẫn hầu hạ ta tắm ư?" Quân thương nghe nàng nói, sắc mặt tốt hơn một chút, sau đó không biết lại gần bên tai nàng nói câu gì, sắc mặt Lâm Lang trong nháy mắt đỏ lên, khiếp sợ nhìn hắn: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Trong đầu Lâm Lang hiện lên từng lời nói phách lối của hắn: "Nữ nhân cũng không được, xem ra chúng ta phải mau thành hôn thôi, thành hôn xong thì chỉ có thể do ta giúp nàng tắm. . . . . ." Trong mắt Quân Thương tràn ngập nụ cười: "Không còn sớm nữa rồi, bên ngoài trời lạnh, không phải nàng còn chưa dùng cơm ư, chúng ta trở về, ta sẽ làm cho nàng ăn!" Lâm Lang đồng ý một tiếng, bước theo Quân Thương, đôi mắt trong suốt lóe em, cả kinh kêu: "Nha! Hỏng rồi, lúc này người kia sắp đi rồi, chúng ta phải nhanh một chút!" Quân Thương nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nha đầu thối, vẫn còn nhớ cái đấy sao! Coi lời hắn như không khí à? Hắn tức giận nói: "Tiểu Bạch ở đây!" Người đó vốn biết rõ thân phận của Lâm Lang, Triệu Tễ sớm muộn gì cũng sẽ biết, nếu tránh không được thì để nàng vui đùa một chút cũng không sao, nhưng hắn tuyệt đối không chịu được việc để người khác nhìn thấy thân thể của nàng —— nữ nhân cũng không được! Lâm Lang sững sờ, không hiểu hỏi: "Tiểu Bạch?" Quân Thương nói như chuyện đương nhiên: "Ta để Tiểu Bạch xăm một đóa hoa trên lưng, giả dạng thành bộ dạng của nàng đi tắm!" Muốn nhìn bộ dạng ăn dấm chua của hắn, tiểu tử chết tiệt, vào trong nước mà ngồi đi! Mắt Lâm Lang sáng lên, như thấy được Tiểu Bạch ai oán ngồi trong thùng gỗ, một đóa Bỉ Ngạn Hoa đẹp đẽ xăm trên lưng, còn một thích khách áo đen núp trên xà nhà hai mắt nhìn chằm chằm. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi bật cười: "Cũng chỉ có ngươi nghĩ ra thôi." Trăng sáng gió mát, tóc đen lượn lờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lang sáng rỡ như xuân về hoa nở, ánh mắt lấp lánh nhìn vào mắt Quân Thương, chỉ cảm thấy mây đen bay đi, cả trái tim mềm xuống, trong mắt hắn tràn ngập ý cười, âm thanh từ tính dễ nghe: "không giận à?" Lâm Lang vừa nghe hắn hỏi, lập tức nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, hừ một tiếng: "Ai nói không giận!" Quân Thương sửng sốt: "Thế tức giận cái gì?" Mắt Lâm Lang đảo một vòng, nhìn hắn tố cáo: "Ta không nhớ ngày đó ngươi đã xin lỗi ta!" Quân Thương như bị nghẹn họng, ho hai tiếng nói: "Ta đã nói với nàng, theo dõi nàng là ta không đúng, nhưng về sau gặp phải chuyện như vậy thì phải thương lượng với ta trước!" Mắt Lâm Lang lóe lên "thì ra đây chính lời xin lỗi!" Thành Chủ Đại Nhân nói xin lỗi quả nhiên là nổi bật, nàng nhớ lúc Quân Thương nói những lời này, khí thế không cho cự tuyệt... Hơn nữa nghe ý kia, người ta căn bản cho là chuyện đương nhiên, tất cả đều là lỗi của nàng mới đúng, lúc này đây lại là nhận lỗi với nàng. Quân Thương nghe Lâm Lang cảm thán, trong lòng không khỏi dâng lên một sự buồn bực, hắn bình sinh chưa tạ tội với ai bao giờ, có thể nói đến như thế đã rất không dễ dàng, nha đâu này chẳng lẽ còn muốn hếch mũi lên mặt? Sắc mặt hắn tối đi, nhớ ba ngày đau khổ này, rất sợ nha đầu này lại giận nữa, vội nhỏ giọng nói: "Ta xin lỗi..." Thanh âm của Quân Thương quá thấp, còn nói nhanh, Lâm Lang nghe không rõ, không khỏi ngẩng đầu khó hiểu nhìn Quân Thương: "Ngươi nói cái gì?" Quân Thương liếc Lâm Lang một cái, khẽ nâng cao giọng: "Ta nói, ta xin lỗi...." Ba chữ phía sau vẫn nhanh như gió. Lâm Lang vẫn khó hiểu nhìn Quân Thương, sững sờ hỏi: "Ngươi nói cái gì cơ?" Nàng căn bản không ngờ Quân Thương sẽ nói ba chữ kia, Quân Thương nói hơi nhỏ lại nhanh, nàng chỉ nghe được một chữ, nàng buồn bực, Quân Thương từ trước đến nay đều nói chuyện rất rõ ràng mạch lạc, cường thế không cho cự tuyệt, nhưng lúc này tại sao lại nói nhỏ thế? "Ta nói, ta, xin, lỗi..." Quân Thương đột nhiên cúi đầu, nhìn sâu vào đôi mắt sáng đang không hiểu của Lâm Lang, nói ra từng câu từng chữ, sau đó nhìn Lâm Lang đang khiếp sợ sững sờ ngay tại chỗ hỏi "Như vậy được chưa?" Lâm Lang thực sự bị dọa sợ, nàng chưa từng nghĩ Quân Thương có thể trịnh trọng xin lỗi nàng như thế, nàng chỉ giận vì Quân Thương theo dõi nàng, sau đó lại giận vì hắn không đến xin lỗi nàng, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, trong lòng chỉ nghĩ hắn có thể tìm nàng trước, nhưng khi Quân Thương trịnh trọng xin lỗi nàng như vậy, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác chua xót - - nàng không cần nam nhân tôn quý khí phách này cẩn thận trước mặt nàng như thế. Quân Thương đưa lưng về phía ánh trăng, bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng thẳng trong trời đất, quang ảnh mông lung, tuấn lãng, giữa long mày lộ ra sự cưng chiều, đôi sắc bén đen nhánh như chim ưng tràn đầy nhu tình. Đôi môi Lâm Lang run run: "Tại sao, tại sao lại đối tốt với ta như vậy?" Nàng có tài đức gì mà có thể lọt vào mắt xanh của nam tử cao ngạo kia. Quân Thương nghe hỏi, lại hơi nhíu mày: "Ta nói rồi, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều là phu thê - -" cuối cùng, hắn lại bổ xuôi một câu, "Ta không tin khi nàng đối mặt với ta lại không bất giác cảm thấy ấm áp quen thuộc. Đó là sự thâm tình chôn sâu trong linh hồn, nàng lấy Trụy Lạc Phàm Trần làm cái giá để duy trì tình yêu, mặc kệ luân hồi mấy đời, coi như nàng quên tát cả, chỉ cần một chút linh thức, sẽ vĩnh viễn khắc ghi tình cảm này tận đáy lòng. Lâm Lang giơ tay lên, bưng đôi mắt không thể không rợi lệ, khổ sở nói: "Nhưng.... Ta không nhớ ngươi.... Ngươi căn bản cũng không biết, ta.... không thể ở cùng ngươi!" Vậy sẽ hại ngươi, ngươi hãy đi ngay bây giờ có được không... Ta đã không thể khống chế được trái tim của mình, ta sợ.... sợ tương lai có một ngày.... Ngươi sẽ rời khỏi ta mãi mãi. Quân Thương đưa tay ôm lấy Lâm Lang vào trong ngực, cau mày nói: "Lang Nhi, ta rõ ràng có thể cảm nhận được nàng cũng có tình cảm với ta, nhưng, tại sao nàng lại luôn lo lắng như thế? Tại sao?" Lâm Lang nghe thấy câu hỏi của hắn, bỗng nhiên sững sờ.... Ta có thể nói, ta thật ra là người chết ư?