Sáng hôm sau Hà Du Nhiên mặc đồ ngủ Tống Đạm Bạc đưa cho cậu, đỡ lấy đầu vẫn còn chút đau do say rượu ngồi xuống sô pha. Tống Đạm Bạc cũng đang mặc đồ ngủ, phía trước mang một cái tạp dề hoa thật to ở nhà bếp bận bịu chạy đi chạy lại chuẩn bị bữa sáng. Hà Du Nhiên thầm nghĩ, con mẹ nó, mình thật sự chính là gặp được một kiểu mẫu đàn ông vì gia đình cực tốt, người con gái nào gả cho anh ta, thực sự là hạnh phúc a. Đáng tiếc, Tống cảnh quan đời này không cưới được nữ nhân rồi (:v). “Tống ca, dậy sớm vậy a?” “Tiểu Hà, đầu còn đau không? Ngày hôm qua chút rượu kia còn không đủ chuốt say tôi.” “Đầu vẫn ổn, a, vẫn còn có chút đau.” Hà Du Nhiên nghĩ thầm, nguyên lai ngày hôm qua anh cũng là giả say, so với tôi còn giống hơn nhiều. Kỳ thực, Hà Du Nhiên không hề hiểu rõ Tống Đạm Bạc, Tống Đạm Bạc chính là đang giữ thể diện cho mình. Anh ngày hôm qua xác thực say rồi, chí ít chính là say vào lúc Hà Du Nhiên cởi hết quần áo. Hai người lái xe đến cục cảnh sát, Hà Du Nhiên lên tiếng: “Em thật hạnh phúc, từ nay về sau, Tống ca vừa là đầu bếp lại kiêm luôn lái xe cho em rồi.” “Kỹ thuật lái xe cùng khả năng nấu nướng của anh có thể xứng là đầu bếp và tài xế của cậu ư?” “ Đương nhiên rồi, em thật muốn cầm lấy một cái loa thật lớn ở đội trinh sát hình sự chúng ta tuyên truyền một hồi, để cho bọn họ đều hâm mộ em. Tống ca, thơm một cái. Mua” Tống Đạm Bạc mở cửa xe, dùng tay phải lau đi gò má cười cười, lại nghĩ thầm, cái giai đoạn cả hai xa lạ khách khí với nhau xem ra đã trôi qua rồi, tiểu tử này thân thiết rồi vẫn là thật đáng yêu. Tống Đạm Bạc vừa ngắm nhìn cậu, vừa lên tiếng: “Cậu có vẻ hả hê nhỉ, thật không biết lớn nhỏ. Anh đây chỉ là đang nhường cậu thôi đấy.” “Ơ, Tống ca có muốn một ngày nào đó so tài với em không? Em chưa chắc đã thua anh.” “Ha ha. Với cái cơ thể ốm yếu này ư? Anh ngày hôm qua cũng đã nhìn thấy hết của cậu rồi. Cậu đối với anh vẫn đúng là khách sáo, tiểu đệ đệ cũng để cho anh đây nhìn thấy a.” “Ô ô, anh nhìn lén em, em cũng phải nhìn lại của anh.” Dứt lời, Hà Du Nhiên đưa tay kéo lấy cánh tay của Tống Đạm Bạc, làm nũng: “Ai ai, cửa xe đang mở, tối về anh sẽ cho cậu xem lại là được chứ gì. Mà ngày hôm qua không phải cậu cố ý cởi ra cho anh nhìn sao? “Ai nói? Em ngày hôm qua chính là uống nhiều rượu nên mới sinh nhiệt!” “ Ha ha, chí ít rượu vào không đánh mất lý trí, anh đây đã cảm ơn trời đất lắm rồi.” “Em liền như thế mê người ư? Em chả lẽ lại chịu đụng chạm với một người đàn ông à?” “Ách, anh đây chỉ nói đùa thôi mà.” Các đội viên trinh sát hình sự nhìn thấy Tống Đạm Bạc cùng Hà Du Nhiên một trước một sau đi vào, mọi người vẫn lịch sự cúi người coi như chào hỏi lẫn nhau. Một đội viên nói đùa: “Ơ, Tống đội thật sự quan tâm đến công tử của cục trưởng a. Không chỉ tối đưa về nhà, sáng sớm cũng đến cửa đón người.” “Ách, tôi cũng chỉ tiện đường thôi mà.” Hà Du Nhiên đi đến nháy mắt với các đội viên mấy cái, ý là, các người cứ ước ao đi, chỉ có mình tôi có được đặc quyền này thôi. Chốc lát sau đó, mọi người bắt đầu tập trung vào công việc. “ Mọi người nếu đều đến đông đủ, chúng ta bắt đầu một cuộc họp ngắn đi. Ba án mạng phát sinh trước đó có rất nhiều chỗ tương tự, hiện tại mọi người phân ra ba tổ riêng biệt tiếp tục thâm nhập sâu vào cùng với tìm kiếm điều tra manh mối từ hết thảy những người có liên quan đến ba vụ án này, không được bỏ qua bất kì manh mối gì. Mục tiêu chung của cả ba nhóm chính là, dựa vào các điểm giống nhau cùng những điểm khác biệt của cả ba vụ án mà lập ra bảng tổng kết, điều này sẽ giúp chúng ta thuận tiện hơn trong việc thâm nhập thảo luận và phân tích.” “Vâng.” Toàn thể đội viên đều hô lên nhận lệnh. Hà Du Nhiên làm phụ tá cho Tống Đạm Bạc, các đội viên khác bắt đầu chia nhau hành động.