Quỷ hô bắt quỷ

Chương 46 : Lội Ngược Dòng

Dịch và biên tập: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn) Nguồn: Tàng Thư Viện Càn Khôn Hộ Thể! Vương Hủ dùng cánh tay vẫn chưa tê liệt chắn trước người. Bấy giờ, một bát quái màu vàng, trong suốt và không trọn vẹn bỗng xuất hiện giữa không trung rồi đỡ lấy viên đạn mang theo linh lực của Hạ Văn Hồng. Đây chính là Bát Quái Hộ Thể trong Quỷ Cốc Đạo Thuật, được ghi lại tại Phục Ma Thiên. Vì bị ép vào đường cùng nên Vương Hủ mới sử dụng chiêu này. Trên thực tế, hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm vững chiêu Bát Quái Hộ Thể, một phần là do linh thức không đủ nên chỉ có thể hiện ra hai quẻ Càn và Khôn. Còn từ quẻ Chấn trở đi, hắn không thể sử dụng được. Chẳng qua đây là chiêu phòng ngự duy nhất mình học được cho đến thời điểm này, bởi vậy hắn chỉ đành cắn răng làm liều. Giữa tấm khiên Càn Khôn là hình Thái Cực lờ mờ, xung quanh là bát quái nhưng chỉ có hai quẻ Càn và Khôn, vị trí của sáu quẻ còn lại đều trống trơn. May mà viên đạn bắn ra từ khẩu súng trên tay trái của Hà Văn Hồng chỉ là đòn tấn công bình thường nên Vương Hủ vẫn có thể đỡ được. Sau khi đáp xuống đất, Vương Hủ không lùi mà lại tiến tới để nhặt lấy cây dù sắt. Nếu không có thứ này thì sắp tới đây hắn chỉ còn một con đường chết. Nhưng Hà Văn Hồng đâu thể để Vương Hủ toại nguyện! Chỉ thấy thấy hắn chạy về phía cây dù với tốc độ còn nhanh hơn Vương Hủ, sau đó đá cây dù bay ra xa. Không thể không nói danh hiệu Bách Bộ Truy Phong rất chuẩn xác. Cho dù tốc độ bộc phát trong nháy mắt không bằng Linh Thức Tụ Thân Thuật nhưng kỹ xảo di chuyển của hắn chắc chắn sáng suốt hơn Vương Hủ vài lần, đây rõ ràng là một môn võ nào đó tương tự như khinh công. Động tác nhanh nhẹn của Hà Văn Hồng phối hợp với cự ly bắn tầm trung của hai khẩu súng, kẻ địch trong vòng trăm bước dù có mọc cánh cũng khó thoát. Giờ thì Vương Hủ đã bắt đầu hâm mộ tốc độ di chuyển đáng sợ đến mức không cần dựa vào bất cứ pháp thuật nào cũng có thể biến mất trong nháy mắt của Miêu Gia. Nếu có thể làm vậy thì chẳng cần đến cây dù cũng có thể giết chết thằng thần kinh này trong nháy mắt. Chẳng như bây giờ, hắn chỉ có thể chịu đòn bằng cách lăn qua lăn lại giữa các vật che chắn. Cánh tay và đùi của Vương Hủ bắt đầu bị thương do đạn sượt qua, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ xong đời... Bỗng nhiên, Vương Hủ phát hiện ra một việc và đây cũng chính là một bước ngoặt rất quan trọng! Có lẽ phán đoán của hắn sẽ khiến tình thế đảo ngược. Bấy giờ, Vương Hủ lại sử dụng Càn Khôn Hộ Thể. Tấm khiên màu vàng xuất hiện trước người hắn một lần nữa. Với độ tiêu hao tinh thần của pháp thuật này, Vương Hủ chỉ dùng được vài lần nên lẽ ra phải dành cho những thời khắc quan trọng. Nhưng hắn rất muốn dùng tấm khiên đó để rút ngắn khoảng cách giữa mình và Hạ Văn Hồng. Hóa ra Vương Hủ suy nghĩ rất đơn giản: Thứ này hoàn toàn không ngăn cản được Thương Ưng Phá Không của Hạ Văn Hồng. Nếu mình đoán không sai thì bây giờ là cơ hội duy nhất để đánh bại Hạ Văn Hồng. Nếu để đối phương sử dụng tuyệt chiêu lần nữa thì chắc chắn mình sẽ thua. Hạ Văn Hồng thấy Vương Hủ giơ khiên và xông tới bèn lập tức nhảy lên. Chỉ cần có đạn yểm hộ, cho dù Vương Hủ có áp sát thì hắn cũng có thể dùng thân pháp của mình kéo giãn cự ly đến hai mươi mét - một khoảng cách lý tưởng. Thế là Hạ Văn Hồng đã tính sai. Sau khi tấm khiên biến mất, Vương Hủ vẫn không hề né tránh mà lại cắn răng hứng hai viên linh đạn. Trong chớp mắt, máu từ vai và eo phun ra đã bốc hơi, xung quanh Vương Hủ như được che phủ bởi một làn hơi nước, thân hình cũng mờ mờ ảo ảo. Nhờ vận Linh Thức Tụ Linh Thuật đến cực hạn khiến tốc độ tăng lên, hắn đã đến trước mặt Hạ Văn Hồng và nắm lấy khẩu súng trên tay trái của đối phương. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Văn Hồng, hắn biết mình đã thắng ván cược này. “Sao thế? Oắt con? Dùng khẩu súng bên tay phải bắn ta đi chứ?” Vương Hủ bật cười với vẻ hả hê. Sắc mặt của Hạ Văn Hồng tái nhợt. Giờ khẩu súng bên tay phải của hắn vẫn chưa nguội nên ngay cả một viên linh đạn cũng không thể bắn được. Trên thực tế, khẩu súng của hắn không thể bắn đạn vô hạn. Khi tinh thần lực hao hết, hắn cũng phải nghỉ ngơi. Không những thế, nếu bắn liên tục trong thời gian dài hoặc sau khi sử dụng tuyệt chiêu như Thương Ưng Phá Không, khẩu súng phải cần một khoảng thời gian để làm nguội. Vương Hủ phát hiện sau khi sử dụng Thương Ưng Phá Không, Hạ Văn Hồng chưa từng dùng khẩu súng bên tay phải, đã vậy tốc độ bắn của khẩu súng bên tay trái cũng chậm hơn lúc đầu. Vì thế, hắn lập tức nhận ra khẩu súng đó quá nóng và cần được làm nguội. Dựa theo suy luận của hắn, nếu Hạ Văn Hồng thật sự có thể bắn linh đạn vô hạn thì chẳng phải mình đã lâm vào cảnh Street Fighter đụng độ với Contra sao? Đến lúc đó, mặc kệ ống máu có dài đến mức nào cũng chỉ có một con đường chết. Thế nên thắng thua nằm trong một lần hành động này, nếu đối phương vẫn có thể nổ súng thì hắn sẽ xong đời. Tất nhiên, Hạ Văn Hồng không thể nhận thua như vậy, trận đánh giáp lá cà giờ mới bắt đầu. Hắn giơ báng súng lên rồi đập lên người Vương Hủ, mục tiêu chính là tay phải của đối phương. Chỉ cần tay trái của hắn có thể vùng vẫy ra khỏi sự kiềm chế thì hắn vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng dù sao đi nữa, Hạ Văn Hồng cũng không giỏi đánh giáp lá cà. Đối với Vương Hủ, giờ tiêu diệt thằng oắt này dễ như thái rau. Báng súng mới đi xuống được nửa đường, Hạ Văn Hồng đã choáng váng vì nắm đấm của Vương Hủ đã nện lên cổ mình. Những thế võ Vương Hủ học được từ Trần Viễn toàn là những chiêu thức thực dụng nhất trong quân đội. Yết hầu và khớp xương là những bộ phận quan trọng nên cần phải đánh vào đó trước tiên. Ngay sau đó, hắn dùng sức vặn tay phải rồi bẻ gập cánh tay của Hạ Văn Hồng ngược ra sau lưng, khẩu súng trong tay cũng rơi xuống đất. Cuối cùng, Vương Hủ lại đá hai phát vào phía sau hai đầu gối Hạ Văn Hồng, nhằm khiến hắn quỳ xuống đất, sau đó vặn cánh tay đối phương ra sau lưng và nhấn đầu xuống để kiềm chặt hắn. Không biết khẩu súng bên tay phải của Hạ Văn Hồng đã rơi ở nơi nào. Động tác duy nhất mà hắn làm được lúc bấy giờ chính là dùng tay phải nắm chặt cổ mình, có vẻ đau đớn xuất phát từ nơi này. “Lão Hoắc, như vậy có thể xem như ta đã thắng rồi chứ? Ta đã nhẹ tay rồi đấy. Nếu đứa trẻ xui xẻo này còn phản kháng thì đừng trách ta ra tay độc ác.” Hoắc Phong đã quyết định từ sớm, bởi ngay trong khoảnh khắc Vương Hủ nắm lấy tay trái của Hạ Văn Hồng thì thắng thua đã rõ ràng. Bấy giờ, hắn bước đến và nói: “Bách Bộ Truy Phong đã mất đi sức chiến đấu, ta tuyên bố...” “Khoan đã trọng tài! Ta không nhận thua! Ta còn có thể đánh!” Hạ Văn Hồng gào thét với vẻ không cam lòng dù hắn đã bị Vương Hủ trói chặt đến mức vô cùng thê thảm, lại còn không ngừng ho sù sụ. “A ha. Thằng nhóc này, ngươi đánh ông đây ra nông nỗi này nhưng ông cũng không tính toán với ngươi. Ngươi còn muốn liều có phải không?” Cánh tay của Vương Hủ tăng thêm vài phần sức mạnh khiến cánh tay trái của Hạ Văn Hồng sắp trật khớp, chẳng qua hắn vẫn cắn răng chịu đựng. “Đã vậy thì trận đấu tiếp tục.” Hoắc Phong vừa nhìn gương mặt đau đớn của Hạ Văn Hồng, vừa lắc đầu, rồi bước sang một bên. “Nghe ta nói nè anh bạn.” Vương Hủ áp sát Hạ Văn Hồng và nói: “Ta và ngươi trước giờ không thù không oán. Ngươi không cần phải làm thế? Chẳng lẽ ngươi sợ ta tìm em họ người báo thù nên muốn giải quyết ta trước sao?” Nghe thấy hai chữ em họ, Hạ Văn Hồng lại gào lên: “Ngươi... ngươi dám nhắc đến em họ ta! Ngươi... ngươi... chờ đã, báo thù... báo thù gì chứ?” “Hả? Ngươi không biết sao? Lần trước con quỷ nhỏ đó thả chó ra cắn ta, đã vậy thái độ lúc nhận lỗi lại thiếu chân thành. Ông đây muốn thay mặt gia đình dạy dỗ nó. Có phải ngươi cũng từng bị chó cắn nên bây giờ còn để lại di chứng hay không?” .... Lúc này, Hạ Văn Hồng cảm thấy mình là một tên ngốc. Còn Vương Hủ mới là kẻ bị bệnh thần kinh. “Trọng tài! Ta nhận thua!” Hạ Văn Hồng hô lên. Hoắc Phong cũng không biết hai người nói gì. Với sự hiểu biết nông nạn về Vương Hủ, hắn cảm thấy có lẽ thằng nhóc này đã đe dọa hoặc cám dỗ gì gì đó... Dù sao đi nữa, nhân phẩm tồi tệ của Vương Hủ đã được mọi người công nhận. Cứ như thế, Vương Hủ qua được vòng hai một cách thuận lợi. Trong khi Hạ Văn Hồng không hề bị thương do hai lần Vương Hủ đánh hắn đều nương tay hết cả hai, có lẽ bôi chút thuốc rồi xoa xoa là hết. Ngược lại, trên người Vương Hủ bị thủng hai lỗ, vết trầy và bầm tím thì vô số kể. Có thể nói là thắng thảm. Trước khi bỏ đi, Hạ Gia Hồng còn nói một câu xin lỗi với vẻ không được tự nguyện cho lắm. Điều này khiến Vương Hủ chẳng hiểu gì sất? Tất nhiên, hắn cũng lười suy nghĩ về quy tắc làm người của thằng thần kinh kia. Lúc rời khỏi sân thượng, Hạ Văn Hồng còn cố ý quay đầu lại và gào lên một câu với Vương Hủ: “Ngươi mà dám có ý định với em họ của ta thì chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Vương Hủ hoàn toàn không để ý đến những lời này, thầm nghĩ: Ngươi cho rằng chỉ dọa một câu thì có thể ngăn cản quyết tâm báo thù của ông đây sao? Ngây thơ, quá ngây thơ đi thôi! Khi thắng thua của trận này đã được quyết định, những trận đấu khác vẫn đang diễn ra. Trừ người săn quỷ tên Khương Nho rút được lá thăm trống nên không cần đánh cũng thắng, đa số các trận khác đều có kết quả nghiêng về những người có thực lực mạnh nhưng tỷ lệ cược thấp. Những người này giành chiến thắng sau một trận đấu hữu kinh vô hiểm. (Hữu kinh vô hiểm: Chỉ có kinh ngạc chứ không hề nguy hiểm) Một số người khác lại biết một dòng chảy ngầm đang dần dần tích tụ sức mạnh và không lâu sau sẽ ập đến cuộc thi này...