Quỷ hô bắt quỷ

Chương 330 : Mất khống chế

Vương Hủ hỏi: "Không thể nào... Toàn bộ chết hết sạch?" Miêu Gia đứng lên, miệng vết thương của hắn giống như đã không còn đáng ngại, thần sắc cũng khôi phục thành vẻ lười nhác thường ngày. Hắn không trả lời Vương Hủ, trả lời cái vấn đề này khác nào nói nhảm, mà hỏi ngược lại: "Thấy trăng trên trời chứ?" Miêu Gia cứ thế hỏi một câu, Vương Hủ cũng không biết là có ý gì, thuận miệng trả lời: "Thấy, làm sao vậy?" "Không thấy kỳ quái sao?" "Ừ... Ta không biết." "Tối qua, trong phòng chúng ta nhìn thấy chính là trăng non." Miêu Gia tiếp tục giải thích: "Ngươi xem trăng hiện tại là gì?" Thấy Miêu Gia nói vậy, Vương Hủ mới chú ý tới ánh sáng khác với đêm qua. Vương Hủ cả kinh nói: "Chuyện gì cậy? !" "Nguyên lý giống như ảo ảnh trong gương vậy. Có thể giải thích tòa lâu đài kia và ở đây giống như là hai mặt của một không gian khác vậy. Chúng có thể nói tiếp nhau hết sức thần kỳ, nhưng có lẽ bên kia không thuộc về Manson. Chúng ta chỉ cần tránh đi thì tạm thời an toàn..." Vương Hủ trả lời: "Không đúng, ta cùng Yến học tỷ cũng đã gặp qua hắn ở đó. Hắn có lẽ có thể đi qua." "Hừ... Hắn có đánh ngươi ở đó không?" "Cái này…không có." "Ớ đó, hắn có phải rất giống người bình thường, thái độ còn rất hòa ái dễ gần phải không?" "A... Ngươi vừa nói như vậy..." "Quả nhiên là thế... ở trên địa bàn của chủ nhân, căn bản hắn không có cách nào làm những việc xằng bậy..." "Chủ nhân?" Vương Hủ nghe xong liền nghĩ đến một cái tên: "Derek?" Miêu Gia nói: "Gọi là Derek sao? Thì ra là thế..." "Này, ngươi giống như đã biết không ít chuyện thì phải?" "Ta cũng chỉ dùng chút tin tức phỏng đoán mà thôi... Chúng ta vẫn nên vừa đi vừa nói chuyện. Đúng rồi, ngươi dẫn đường đi. Cái thị trấn này bị bóp méo không gian, xem ra chỉ có thể dựa vào năng lực Chúa Tể của ngươi để bớt chút thời gian thôi. Vừa rồi hình như ta đã đi rất xa, giống như đã từng đi qua một dãy phố... Cứ dựa theo đó mà tìm, tới khi tìm được thì chắc cũng tìm thấy vài thi thể bị lột da rồi." Vương Hủ gật đầu, giữ im lặng đi về phía trước. Lúc này hắn rất dứt khoát, chủ yếu là bởi vì hắn biết được trong thị trấn còn lại 7 người. Tất cả mọi người đều là thầy giáo vào bạn học, tính ra cũng không phải là thân thiết, nhưng đã đến mức sống chết trước mắt. Thấy chết mà không cứu hắn không làm được. ... ... Cùng lúc đó, Tề Băng cùng hai vị thầy giáo đã tới phòng cảnh sát trong thị trấn. Dù trên trần nhà có cả bóng đèn, nhưng lúc này hiển nhiên là không có điện. Nhưng hiển nhiên Tề Băng sớm đã có chuẩn bị, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra một ngón nến sau đó dùng diêm châm nến, đặt trên mặt bàn. Căn phòng lập tức sáng lên, dưới ánh nến chập chờn ba người khác có vẻ chật vật ngồi xuống. Giáo sư Hách đã ở tình trạng nửa hôn mê, trong miệng nói vài câu mơ hồ chẳng ai biết, nhưng được giáo sư Arns dìu đi. Mà trên vai Tề Băng vệt máu loang lổ, xem vết thương thì giống như bị dao đâm xuyên qua vậy. "Không nghĩ tới hắn sẽ biến thành người khác, sơ suất quá." Tiếng nói của Tề Băng và hô hấp đều rất vững vàng, xem ra thương thế của hắn cũng cũng không tới mức quá nghiêm trọng. "Dưới tình trạng không có linh thức, quả thực rất khó xác định được hắn ngụy trang thế nào. Ngươi có thể tránh thoát khỏi tập kích, đánh trả phá mất ba phân thân khiến hắn chạy trốn, quả thực đã là rất giỏi rồi." Sắc mặt của Arns vẫn hết sức âm trầm, nhưng đánh giá lại rất đúng trọng tâm. Từ ngữ khí của hắn chẳng thể nào nói là sức chiến đấu bằng 0, mà giống một vị cao thủ thâm tàng bất lộ. Tề Băng nói: "Nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, hắn vẫn đang đợi. Chờ chúng ta mệt mỏi, buông lỏng cảnh giác, hắn rất có thể sẽ quay lại." Arns nói: "Ừ... Có đạo lý, nhưng tình huống hiện tại của chúng ta cũng không thể đi tìm những người khác. Chia nhau làm việc không khác gì chịu chết, chỉ có thể chờ đợi người khác tìm được mà thôi." Tề Băng nói: "An giáo sư, ta còn có một điều không rõ. Vừa rồi tất cả mọi người còn ở trong nhà thờ, vì sao chỉ trong chớp mắt mà những người khác đều đã biến mất?" Arns trả lời: "Cái nhà thờ kia... Chúng ta không nên ở đó. Ta cũng mới hiểu ra, nơi đó có thể nói là hang ổ của Manson, là trung tâm của quỷ cảnh này. Ớ đó, hắn có thể điều khiển rất nhiều sự tình... Có thể lấy ví dụ đơn giản, nhà thờ kia giống như một cái rubic, nơi chúng ta đứng chỉ cần có chút hơi khác nhau. Sau khi hắn xoay vài vòng, chúng ta và những người khác cũng sẽ bị chuyển sang những không gian khác. Mà khi đi ra khỏi nhà thờ, thời gian trôi qua cũng đã khác nhau rồi." Tề Băng sau khi nghe xong liền lâm vào trầm mặc, trong lòng thầm nghĩ: hi vọng nàng không xảy ra chuyện gì... ... ... "Ngươi là ai? Sao có thể tới đây?" Derek nhìn ánh trăng trong hồ Louis, trên khuôn mặt tái nhợt không có bất kỳ biểu lộ gì. Hắn giống như đang thì thầm với mặt hồ vậy. "Ha ha... Chẳng lẽ ngươi lúc ngươi làm giao dịch với đám ruồi đó không nghe tới tên ta sao?" Vincent mỉm cười, hắn vẫn mặc một cái áo jacket đen, thình lình xuất hiện sau lưng Derek. Ngữ khí của Derek trở nên băng lãnh: "Những thiên sứ đó so với ngươi an toàn hơn nhiều..." Derek xoay người, tất cả không gian bỗng nhiên trở thành đen kịt, ánh trăng biến mất, bầu trời biến mất, chỉ còn lại bóng đen vô tận. Đứng ở đây, phảng phất chỉ cần mở mắt nhìn, linh hồn cũng sẽ bị bóng tối hút cả linh hồn ra khỏi thân thể. "Ai da da... Muốn đánh thật sao? Cấp bậc Thứ Thần thật là lợi hại, ngươi xem ta sợ tới phát run rồi này." Mặc dù nói vậy nhưng khuôn mặt bình tĩnh của Vincent vẫn không thay đổi. Derek hừ lạnh một tiếng, xung quanh lại trở thành hồ nước và rừng cây, ánh trăng vẫn chiếu khắp cả vùng đất như trước. Giống như cảnh tượng vài giây trước chưa hề xuất hiện: "Ngươi đến cùng là quái vật gì? Chẳng lẽ Sứ Giả Địa Ngục cũng giống như các ngươi?" "Ôi... Nếu mỗi người đều giống như ta, chúng ta đã sớm phát động Thiên Khải (*) rồi, đến phiên ngươi gây sóng gió ở Nhân giới sao?" (*)tận thế Derek biết rõ không chiếm được gì từ kẻ này. Trừ phi do chính Vincent tự mình nói ra, bằng không thì chẳng thể dò ra được chút tin tức gì từ hắn. Derek lên tiếng hỏi: "Như vậy mục đích ngươi tới đây là gì?." "Ta chỉ hiếu kỳ, muốn hỏi ngươi chút ít vấn đề." "Về cái gì?" "Danh sách 6 người ngươi đã hoàn thành. Về phần Vương Hủ, Cổ Trần, Tề Băng, Dụ Hinh, những người chống lại vận mệnh này nhất định sẽ cùng đọ sức với Manson để thanh trừ nghiệp " dư thừa thì ta có thể hiểu được. Nhưng ta không hiểu chính là vì sao còn ảnh hưởng tới cả kẻ khác? Thậm chí trong bọn họ, có một kẻ là Quan Ký Lục." Derek trả lời: "Nói như vậy... Ngươi vì Arns mà đến? Biên Niên Sử Tận Thế đối với các ngươi những...kẻ ngoài cuộc, rất quan trọng sao?" "Đương nhiên rất quan trọng, giống như ngươi và ta vậy. Cả hai đều không có ý nghĩa tồn tại... Nhưng so với chúng ta, những thứ quan trọng vẫn còn rất nhiều, chẳng lẽ sự tàn khốc của cái vũ trụ này ngươi còn không biết sao? Hoặc là nói... Ngươi chỉ là không muốn tiếp nhận?" Derek lại nói: "Arns cuối cùng nhất định sẽ sống, mà những người khác ta không thể đảm bảo." "Hừ... Thì ra là thế, xem ra Manson quả thật đã mất đi khống chế?" "Ngươi nói xằng gì thế?" "Không biết là ta đang châm chọc sao? Một kẻ bình thường hết sức tôn thờ cái Tín Ngường dối trá do ngươi tạo ra, lực lượng của hắn thậm chí khiến kẻ tạo ra như ngươi cũng cảm thấy phải sợ hãi...." Ánh mắt của Derek lập tức trở nên sắc lạnh: "Ngươi thật không đơn giản, nhưng ngươi vẫn chỉ là kẻ làm việc theo kẻ khác. Mà ta... Tại thế gian này đã có được tự do tuyệt đối, đừng tưởng rằng ta dễ dàng tha thứ cho những lời xấc xược của ngươi." Vincent giang hai tay ra nói: "Tốt thôi. Ta đi là được, dù sao mục đích của ta cũng đã đạt được... Ha ha..."