Quỷ hô bắt quỷ

Chương 257 : Lời Hẹn Và Ám Chỉ

Dịch và biên tập: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn) Nguồn: Tàng Thư Viện Nhà lớn cổ xưa, không khí trong lành, cảnh vật yên tĩnh. Đó là thế giới bên trong Chân Thần Ma Phương, chỉ có một mảnh đất lơ lửng giữa bầu trời vô tận. Trong mấy trăm năm rời khỏi thế giới kia, Sodom và linh hồn của nó phải sống nương tựa vào nhau. Nó chưa bao giờ từ bỏ ý định của mình. Nó muốn biến nơi đây thành một nơi thật lý tưởng. Thế giới này vừa lớn, vừa đầy đủ những điều tốt đẹp. Rồi có một ngày, nó cứu tất cả linh hồn ở nhân gian khỏi sự bố trí của Thần, để họ không còn bị vận mệnh trói buộc. Vào ngày đó, toàn bộ linh hồn được đem đến đây. Sodom sẽ cho mở một cánh cổng thời không và đẩy toàn bộ cư dân ở thế giới Ma Phương lẫn thế giới kia ra vũ trụ đa chiều, mãi mãi không bị ảnh hưởng bởi nghiệp hay luân hồi. Thời không ấy cách những vị thần ở đây rất xa, thậm chí gần như vô tận... Thế nhưng, Sodom đã thất bại. Linh hồn của nó bị đày xuống Minh Hải. Đó là nơi mà đến chúa Jesus hay quỷ Satan cũng khó mà nhúng tay vào. Những kẻ quản lí Minh Hải chính là những vị thần của thời không này... Tuy đại kế ngàn năm của Sodom bị tiêu diệt nhưng đây chưa phải là kết thúc. Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu. Có một câu thế này: "Mỗi linh hồn con người đều có sứ mạng của nó" . Ví dụ như Fujiwarano Sai hy sinh vì sự phát triển của Hikaru, quái thú làm lót đường cho Ultraman, khủng bố hoạt động nhằm giúp Bond lập công... (Fujiwarano Sai và Hikaru trong truyện Hikaru – Kỳ thủ cờ vây, còn Bond là điệp viên 007.) Có lẽ Sodom tồn tại là để chờ đến ngày giao Chân Thần Ma Phương và về thế giới bên trong nó cho Liễu Khuynh Nhược. Năm năm không phải là dài nhưng đủ để một cô bé có thần cách làm được rất nhiều việc. Lý tưởng của Liễu Khuynh Nhược không giống với Sodom. Nàng cảm thấy đem tất cả linh hồn rời khỏi nhân gian không phải là cách giải quyết vấn đề. Dù kế hoạch thành công thì Thần vẫn có thể dùng Minh Hải để lấp vào chỗ trống ở nhân gian. Phải biết rằng nơi đó còn có nhiều linh hồn hơn nữa. Vì vậy, nàng muốn thay đổi theo cách khác. Lấy năng lực linh hồn của mình làm cơ sở, nàng lợi dụng hai bảo vật là Chân Thần Ma Phương và Thần Toán Thiên nhằm hoàn thành một kế hoạch cực kỳ vĩ đại. Nó được gọi là “kế hoạch Sáng Thế” và thông qua việc phá hủy sự cân đối để khiến Thần đánh mất quyền khống chế thế giới. Cuối cùng, khi toàn bộ thế giới chìm trong cảnh hỗn loạn, vô số tính mạng không bị vận mệnh ảnh hưởng sẽ xuất hiện và quấy nhiễu trật tự vốn có. Tính mạng ở thế giới khác trải qua đột biến linh hồn là một bộ phận không thể thiếu trong kế hoạch. Chúng là những thứ không bị Thần ảnh hưởng. Tuy nhiên, thứ Liễu Khuynh Nhược không cách nào làm được cũng chính là thứ gây uy hiếp lớn nhất đối với sự thống trị của Thần: Tạo ra tính mạng hoàn toàn mới, tức là tự nhiên tạo ra linh hồn chứ không phải thuộc vòng luân hồi. Đây là chuyện gần như không thể xảy ra và chẳng liên quan đến năng lực hay thiên phú gì hết. Vì khi tạo ra thế giới này, Thần đã quy định rằng con người có một số "lĩnh vực không thể chạm đến ". Chúng là bốn lĩnh vực: Thời gian, không gian, sáng tạo và hủy diệt. Trong đó, hai lĩnh vực đầu tiên phải đạt tới trình độ nhất định mới có thể gây uy hiếp đối với Thần. Ví dụ như có người mạnh đến mức quay trở về mốc thời gian đầu tiên, sau đó giết Thần trước khi hắn ta tạo ra thế giới. Hoặc chăng, kẻ nào đó dùng không gian để tìm đến chỗ ở của Thần. Thế giới vận hành trơn tru đến ngày nay là vì không có ai đạt tới trình độ ấy. Bởi lẽ, trong lúc bọn họ mạnh lên thì đã được Thần chú ý đến và dùng vận mệnh để cuốn phăng đi. Phó Định An là một ví dụ rất hay, chết ngay trong tay đám côn đồ vớ vẩn, còn oan hồn... nếu năm đó Cổ Trần không tham gia thì cuối cùng hắn sẽ bị Sứ Giả Địa Ngục xử đẹp. Về phần hai thứ lĩnh vực cuối, chúng là thứ khiến Thần sợ hãi hơn cả. Thần không lo đến việc có thứ tồn tại nào đó trong ba giới thiên, địa, nhân có thể nắm được sức mạnh “hủy diệt tuyệt đối”. Đơn giản là vì không ai đạt được đến trình độ đó cả. Song, lĩnh vực sáng tạo cũng nguy hiểm không kém cạnh gì. Tuy Liễu Khuynh Nhược chưa có năng lực này nhưng theo sự phát triển của kế hoạch Sáng Thế, rồi một ngày nào đó nàng sẽ tìm ra phương pháp để sử dụng. Đây ắt hẳn là miếng xương cá mắc trong cổ họng khiến Thần đứng ngồi không yên. Những kẻ có vận mệnh trồi sụt dần dần tụ tập bên cạnh Liễu Khuynh Nhược. Nào là Lạc Ảnh có lĩnh vực thời gian, Bùi Nguyên có lĩnh vực không gian. Tuy cuộc sống của họ không dài nhưng ký ức đau đớn và chua xót không kém gì Liễu Khuynh Nhược. Huống chi về sau họ còn có nguy cơ trở thành bia tập bắn của Thần. Khi Liễu Khuynh Nhược nói tất cả sự thật về thế giới cho bọn họ biết, cùng lúc cũng đã tích lũy nghiệp. Họ không còn bất cứ lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành tín đồ và tay chân đáng tin cậy của Liễu Khuynh Nhược. Ngày hôm nay, có thêm một cô bé đang ở tuổi không lo không nghĩ gia nhập vào phe của Liễu Khuynh Nhược. Nếu cái chết của cha mẹ chưa đủ gây đả kích cho Dụ Hinh, thế thì khi biết cậu bé quật cường và sư phụ hiền lành là kẻ thù của mình, phát hiện tất cả đều là giả dối... nàng bị đánh gục hoàn toàn. Từ nay về sau, Dụ Hinh hoàn toàn thay đổi. Đằng sau chiếc mặt nạ vô hình ấy là linh hồn yêu tinh đã được đánh thức. Cho dù là lời nói, hành động, suy tính hay thực lực đều phát triển đến mức có thể dùng từ “một bước lên trời”. Cuộc sống của nàng chỉ còn lại một mục tiêu: Báo thù! Để báo thù đôi cha con dối trá của nhà họ Tề, báo thù cái gã Thần đã sắp xếp vận mệnh cho mình, nàng phải trợ giúp Liễu Khuynh Nhược thực hiện kế hoạch Sáng Thế. Đến ngày thế giới mất đi trật tự vốn có, Liễu Khuynh Nhược sẽ trở thành vị Thần và tạo ra trật tự mới. Khi đó, không còn ai gặp phải vận mệnh như nàng. Thế giới rồi cũng trở nên đẹp đẽ hơn... ... Nửa đêm, tại sân huấn luyện dưới lòng đất của nhà họ Tề. Tề Tùng Văn dễ dàng đánh bay Dụ Hinh bằng linh bạo. Hắn nhắm mắt lại rồi thở ra thật dài: “Ngày đó cuối cùng đã đến...” Dụ Hinh gian nan đứng lên, phun một ngụm máu tươi trong miệng ra, sau đó lại quỵ một chân xuống đất. Dường như nàng đã bị thương nặng. “Ơn chăm sóc và bản lĩnh học được năm năm qua, sau đòn này... coi như trả hết nợ...” Tề Tùng Văn nói: "Ngươi chẳng hề nợ nhà họ Tề điều gì, chỉ có nhà ta nợ ngươi." "Tốt, tốt lắm! Nàng ấy khuyên ta đừng tới nhưng ta biết rằng không tới là không được. Kể từ giây phút này, chúng ta là kẻ thù. Đến lúc ngươi gặp ta lần nữa chính thời khắc báo thù!" Nghe xong, Tề Tùng Văn lại thở dài: "Với tư cách là người săn quỷ, ta rất ưu tú. Song, trên phương diện là trượng phu, là người cha, ta đã thất bại. Trong mắt ta, ta có ba đứa con. Đứa thứ nhất hận ta và đã xa ta, đứa thứ hai vì ta sơ sẩy mà nó phải gánh chịu vận mệnh đau khổ, đứa thứ ba thì lại muốn giết ta... Ha ha... Ha ha ha ha..." Hắn cười như điên như dại, trong mắt chỉ toàn là nỗi đắng chát: "Ta có một thỉnh cầu cuối cùng. Xin ngươi hãy gặp Tiểu Băng lần nữa. Coi như là tạm biệt. Đừng cho nó biết gì cả. Sau khi ngươi đi, ta sẽ nói toàn bộ sự thật cho nó biết." Dụ Hinh lau máu tươi dính trên khóe miệng, liếc nhìn Tề Tùng Văn rồi bỏ đi mà không nói một lời. ... Tề Băng đang ngồi đọc sách bên bàn học. Hắn không hề thích học nhưng sự cố gắng có thể giúp hắn thuộc lòng quyển sách. Vì trong lúc bạn học ngủ say thì hắn vẫn còn học bài. Bỗng, Dụ Hinh đẩy cửa vào mà không thèm báo trước. Phải biết rằng, đối với độ tuổi mười ba, một người khác phái đột nhiên xông vào phòng riêng là một hành động rất bất lịch sự. Có điều Tề Băng chỉ hỏi thăm với vẻ khó hiểu: "Hình như ngươi đang bị thương?" Dụ Hinh tìm chỗ để ngồi: "Tề ca ca, ngươi có quan tâm đến ta hay không?" Tề Băng sửng sốt. Tuy bây giờ sắp bước vào thế kỷ 21 nhưng người châu Á luôn chọn cách hàm súc hơn. Đoạn đối thoại này không là gì khi áp dụng vào xã hội mục nát ngày nay... nhưng hơi phóng túng đối với một học sinh vừa vào cấp hai khi ấy. "Câu hỏi rất khó trả lời ư?" Thấy hắn im lặng lâu quá, Dụ Hinh bèn gây áp lực. Tề Băng ngập ngừng chốc lát, sau đó khổ sở nói ngắn gọn: “Quan tâm!” "Vậy xin hãy nhớ kỹ hai chữ!" "Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dụ Hinh đứng dậy, đi đến trước mặt Tề Băng rồi lấy bút trên bàn viết hai chữ "Vô Hồn" lên giấy. "Nếu có một ngày xảy ra những chuyện không hay. Bất kể đó là chuyện gì... xin ngươi hãy nhớ tới hai chữ này!" Nói đến đây, đôi mắt nàng đã ngân ngấn nước mất. "Bởi vì... nó là tương lai, là sự cứu rỗi và là tất cả mọi thứ của ta."