Quỷ hô bắt quỷ
Chương 239 : Không Có Nhà Để Về
Dịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Tiểu Cô, cả ngày nay ngươi ở đâu vậy? Thầy giáo trong trường gọi điện tới, nói rằng ngươi lại trốn học."
Giọng điệu của Dư An không hề nghiêm khắc, lại chẳng giống chất vấn, mà cứ như đang nói chuyện với một người bạn của mình.
"Sư phụ, hôm nay vui lắm. Ta gặp phải một con quỷ nhỏ ở ngoài đường. Năng lực linh hồn của nàng rất đặc biệt đó!"
Thủy Vân Cô nhớ lại ngày hôm nay với vẻ hưng phấn. Vào năm này, hắn mười lăm tuổi và đã là Thập Điện Diêm Vương.
"Tuy ngươi luôn chuyển trường nhưng không nên lơ là việc học. Đừng vì vài chuyện nhỏ nhặt mà trốn học."
Giọng nói của Dư An xem chừng có vẻ thấm thía.
"Ôi dào, trường cấp hai không có gì đặc sắc. Ta đã tự học xong kiến thức từ lâu nên có đi học hay không cũng không khác gì. Ở trường chán lắm cơ..."
Hắn gối hai tay ra sau đầu, nằm tựa lưng vào ghế salon.
"Bây giờ ngươi là Diêm La Vương, hình mẫu cho mọi người săn quỷ. Nếu cứ mãi giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành thì làm sao khiến người khác kính phục?"
"Đúng là ta vẫn chưa trưởng thành mà. Không thèm nói nữa, ta đi ra ngoài chơi một chút, không về ăn tối đâu."
Thủy Vân Cô bật dậy, bước ra khỏi phòng khách sạn. Dư An chỉ còn biết thở dài đối với gã đồ đệ này. Người có tuổi vẫn thường hay than thở kiểu vậy, chẳng hạn như hồi mình bằng tuổi nó thì hiểu chuyện hơn nhiều...
Mặt trời chiều ngả về đằng Tây, Thủy Vân Cô đi tới nghĩa trang ở phía Bắc thành phố. Hắn chuyển tới thành phố này đã được hai tháng. Kế hoạch là học hết học kỳ cuối cấp hai tại đây. Mỗi ngày, hắn coi việc đến đây nói chuyện phiếm cùng cô hồn dã quỷ vào buổi hoàng hôn là niềm vui lớn nhất.
Người quản lý nghĩa trang là một ông lão lưng còng. Lão cũng có một chút linh thức nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ của người săn quỷ. Làm công việc này một thời gian dài, ai cũng có cảm nhận về linh hồn mạnh hơn người bình thường cường một ít.
"Lục bá, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có chà nữa. Người chết thì cũng đã chết. Làm gì có tế bào ung thu trên người ma quỷ chứ."
Một con ma gầy trơ xương cất lời.
Lục bá trả lời vởi vẻ nhất quyết: "Ta chà phổi của mình thì liên quan gì tới thằng ôn con nhà ngươi hả?!"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi... ngươi đang chà dạ dày. Phổi với dạ dày mà cũng lộn hoài!"
"Ngươi muốn dạy ông già này hả? Bệnh của mình sao ta lại không rõ cơ chứ? Ta thấy ngươi muốn lừa gạt giống cái tay bác sĩ hại chết ta đây mà!"
Liễu Khuynh Nhược ngồi lặng yên trên một tảng đá nhìn màn tranh chấp. Hai con ma này cãi nhau suốt một giờ, nói một lúc thành ra lặp đi lặp lại. Vậy mà Liễu Khuynh Nhược vẫn lắng nghe, trên khuôn mặt đáng yêu như búp bê ánh lên vẻ đau thương.
"Quỷ nhỏ, ta lại tới rồi đây!"
Thủy Vân Cô bỗng xuất hiện sau lưng, có vẻ muốn dọa nàng.
Có lẽ hắn chưa suy nghĩ kỹ. Cô bé này có thừa can đảm ngồi ngẩn ngơ trong nghĩa trang, làm sao lại bị trò đùa này hù dọa được?
"Ngươi không về nhà ư?"
Giọng nói của Liễu Khuynh Nhược nghe có vẻ chững chạc.
Thủy Vân Cô ngồi xuống cạnh Liễu Khuynh Nhược: "Thôi đi, ai cần ngươi lo. Ta nói nè quỷ nhỏ, nhìn ngươi như vậy chắc là đang trốn học chứ gì? Bây giờ mặt trời sắp xuống núi rồi, có cần anh đây dẫn về nhà hay không?"
Khuôn mặt của Liễu Khuynh Nhược như tái đi, rồi trả lời như có điều đáng suy nghĩ: "Nhà... nếu không có người thân chờ mình ở đó thì nó còn là nhà sao?"
Vấn đề này hơi khó hiểu đối với tuýp người chưa trưởng thành như Thủy Vân Cô. Chẳng qua, hắn vẫn đáp: "Quỷ nhỏ, ngươi đừng giả bộ thâm sâu với ta. Anh đây ăn muối còn nhiều hơn so với lượng cơm ngươi đã ăn đấy! Nói cho ngươi biết một đạo lý: Bất kể ai ở bên và chịu trả giá đắt vì ngươi, cho dù không có quan hệ máu mủ thì họ cũng là người nhà."
Liễu Khuynh Nhược ngẩng đầu lên nhìn hắn. Thấy vậy, Thủy Vân Cô bèn ra vẻ đắc ý. Sự thật là hắn đang nói về bản thân mình. Sau khi cha mẹ mất tích, sư phụ đã chăm sóc và dạy cho hắn bản lĩnh săn quỷ. Điều đó khiến hắn cảm thấy ông như người thân trong gia đình. Tóm lại, hắn cảm thấy mình còn trẻ mà có thể tổng kết thành một câu hay ho như thế này là giỏi lắm rồi.
"Nếu không có một ai thì sao?"
Liễu Khuynh Nhược lại hỏi.
"Chuyện này..."
Câu hỏi trên đẩy Thủy Vân Cô vào thế khó.
Liễu Khuynh Nhược nói tiếp: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mặc dù lẻ loi một mình nhưng cũng phải kiên cường mà sống."
"Ừm, có đạo lý."
Kết quả, hắn lại bị một học sinh tiểu học nhỏ hơn mình bảy tuổi dạy dỗ.
“Ôi chao! Không phải chứ? Sao lại biến thành ngươi dạy ta?"
Liễu Khuynh Nhược mỉm cười. Đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười sau khi cha qua đời: "Ngươi tên gì?"
"Ta ư? Nhớ cho kỹ, ta tên Thủy Vân Cô và cũng là một người săn quỷ rất lợi hại. Quỷ nhỏ, tuy lúc sáng ngươi không biểu diễn năng lực linh hồn, nhưng theo quan sát của ta, chắc hẳn ngươi là một tiểu thư thế gia trong giới săn quỷ phải không? Linh thức không hề đơn giản chút nào."
"Không phải."
Liễu Khuynh Nhược dứt khoát bác bỏ suy luận của đối phương.
"Ặc."
Thủy Vân Cô lại chịu tổn thương.
"Ta nghe mấy hồn ma ở đây nói ngày nào ngươi cũng tới đây?"
Liễu Khuynh Nhược hỏi.
"Đúng vậy, có sao không?"
"Ta chỉ không rõ tại sao?"
Thủy Vân Cô vò đầu suy nghĩ, sau đó chỉ vào một hồn ma treo cổ: "Ngươi nhìn người kia, cái gã có cái lưỡi dài vài thốn ấy."
Liễu Khuynh Nhược bèn nhìn theo tầm mắt của hắn, Thủy Vân Cô nói tiếp: "Ngươi không thấy chuyện này rất thú vị ư?"
"Không."
Đây là câu trả lời thật lòng.
Thủy Vân Cô chỉ tiếp vào nơi khác: "Còn Lục bá và ma chết đói, họ cãi nhau ở đây mỗi ngày nhưng nói mãi chỉ có vài câu."
"Vậy thì sao?"
"Khi còn sống, những oan hồn đó không hề sung sướng gì. Thế mà ở nghĩa trang này, họ là người nhà. Cứ như thể nơi đây là một bữa tiệc không bao giờ kết thúc. Từ nhỏ đến giờ, ta chưa từng có một nơi ở ổn định. Song, ta có thể tìm thấy một chút cảm giác như ở nhà tại đây."
Nghe xong, Liễu Khuynh Nhược đứng dậy như muốn về.
"Này, quỷ nhỏ! Ta vẫn chưa biết tên của ngươi!"
"Rồi một ngày nào đó ngươi sẽ biết."
Dứt lời, nàng liền nghênh ngang bỏ đi.
Thủy Vân Cô chưa từng thấy cô bé nào ngầu đến thế, trong phút chốc đứng ngây ra như bị sét đánh.
Cùng lúc đó, có một vị khách ngoài ý muốn tại khách sạn mà hắn và Dư An đang ở.
"Tống Đế Vương tiền bối... vãn bối đã làm phiền rồi..."
"Là đời sau của nhà họ Tiết đấy ư? Ha ha... Ngồi nào, đừng khách sáo."
Tiết Linh gật đầu, ngồi xuống. Nhìn sơ qua thì thấy nàng chưa tới hai mươi, cột tóc đuôi ngựa, đeo kính dày, kiểu nào cũng là con mọt sách thứ thiệt. Nếu nói khó nghe một chút thì chính là: Cô nàng bốn mắt.
"Ta xin được nói thẳng, lần này gia phụ đang gặp phải một chuyện rất khó giải quyết, muốn nhờ Dư tiền bối ra tay hỗ trợ."
Dư An mỉm cười ra vẻ cao thâm khó dò: "Nếu ta có thể hỗ trợ thì tất nhiên nghĩa bất dung từ. Xin hãy nói ra, đừng ngại."
Tiết Linh nói: "Hai tháng trước, có một người dùng năng lực tiêu diệt một số lượng lớn linh hồn. Ít ra... gia phụ đã từng nghĩ vậy."
Truyện khác cùng thể loại
220 chương
467 chương
52 chương
46 chương
410 chương