Quỷ hô bắt quỷ
Chương 234 : Khám Phá Và Đánh Tan
Dịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Một lát sau, tiếng chém giết ngừng hẳn. Một bóng đen rời khỏi sương mù, đó là Hoàng Du.
Khi hắn bước vào tầm mắt của Lưu Hàng, kẻ kia lập tức biến sắc. Trải qua trận quyết đấu nảy lửa đến mức máu phun như sương, thế mà trên người Hoàng Du lại không hề dính bất cứ giọt máu nào, chỉ có tay phải là đẫm máu. Nhưng giờ đây cánh tay đó không phải là tay nữa rồi, phần cổ tay trở đi đã hóa thành một lưỡi dao sắc lẹm.
Lưỡi dao này hẹp, dài mà lại rất cong. Ánh dao lấp lóe không hề tạo cảm giác cân đối với khuỷu tay, cứ như không phải là một phần của cánh tay vậy. Vừa rồi, tiếng kim loại chém vào cơ thể chắc hẳn là do thứ vũ khí này đại khai sát giới trên người Lạc Ảnh.
Cảnh tượng máu me phun đầy trời sau khi cắt xé thịt da, đâm qua xương cốt, xuyên thủng nội tạng... Mặc dù Lưu Hàng không nhìn thấy tận mắt nhưng chỉ nghe tiếng vọng thôi vừa rồi là đủ lạnh người rồi. Đúng là chiến lực của Thập Điện Diêm Vương là điều hắn khó với tới vào lúc này.
"Chớ khinh thường, hắn vẫn còn sống."
Hoàng Du nhìn khắp bốn phía một cách cảnh giác.
Lưu Hàng chảy mồ hôi lạnh. Cái gã Lạc Ảnh này quả là không đơn giản mà. Chưa nói đến năng lực linh hồn không rõ thuộc loại gì, chỉ mỗi chuyện che dấu linh thức thôi đã khó giải quyết lắm rồi, phải chờ hắn ra chiêu mới nắm được vị trí. Giữa hoàn cảnh bị sương mù cản trở, Lạc Ảnh lại càng chiếm nhiều ưu thế hơn nữa.
Bỗng nhiên, trong sương mù xuất hiện thêm vô số bóng đen. Cũng giống như lần biến mất trước, Lạc Ảnh lại tiếp tục bao vây Lưu Hàng và Hoàng Du. Xem ra Hoàng Du vừa đánh giết vô ích, số lượng phân thân trước không hề suy giảm.
"Hừ! Ta muốn xem ngươi có thể phân thân bao nhiêu lần."
Hoàng Du nói.
"Tiền bối, ta tới hỗ trợ đây!"
Lưu Hàng cầm được Hào Long Đảm trong tay nên không phải là hạng dùng để trưng bày. Nếu đánh thật thì chưa chắc Lạc Ảnh có thể chiếm thế thượng phong.
"Các ngươi giết kiểu đó thì bao giờ cho xong."
Lại một giọng nói khác vang lên trong màn sương. Khi nghe thấy câu nói này, sắc mặt Hoàng Du trở nên khó coi vô cùng.
"Này, ở đây không cần ngươi! Đừng nhúng tay vào được không?"
Hoàng Du xua tay cố đuổi Miêu Gia đi.
Tất nhiên Miêu Gia không đi. Chẳng những không đi, hắn còn nói ra một câu khiến nhiều người bức bối: "Ầy, ta biết rồi. Ngươi định khoe mẽ trước hậu bối hay đùa giỡn gì gì đó nên mới dùng ba cái kỹ xảo màu mè không đúng lúc..."
"Cắt."
Hoàng Du nói với giọng khinh bỉ nhưng không giải thích gì thêm, bởi vì hắn đã bị vạch trần. Với lại, hắn không có được bản lĩnh nói nhảm như Vương Hủ.
"Trong lúc Đoạn Phi khuất phục Lạc Ảnh, ta sẽ giải thích năng lực của hắn."
Miêu Gia đi đến bên cạnh hai người, tay đút trong túi quần, sắc mặt không hề thay đổi.
Ở sau lưng, Đoạn Phi bực bội nói: "Ngươi dùng người danh chính ngôn thuận quá."
Miêu Gia mặc kệ tên này, mở miệng nói tiếp: "Các ngươi coi Naruto chưa?"
Cái ông chú Hoàng Du này vậy mà đã xem qua: "Ngươi muốn nói đây là ảnh phân thân?"
"Không, ta muốn nói đây không phải là ảnh phân thân."
"Móa."
Tất nhiên Lưu Hàng đã xem Naruto.
Miêu Gia cười nói: "Thứ này không phải là năng lực hệ ảo thuật, mà bộ mặt thật của nó là —— hệ biến hóa!"
Đoạn Phi ngắt lời: "Ta sắp đánh rồi, các ngươi tự biết phải làm gì rồi đấy."
Nghe đến đây, Lưu Hàng tranh thủ thời gian vận toàn bộ linh lực để bảo vệ cơ thể. Hắn đã từng thấy qua cách làm của ông anh Lưu Ảnh Thiểm này. Tuy Đoạn Phi có ý thức bảo vệ đối với chỗ đứng của đồng đội, nhưng đứng giữa cơn lốc khoa trương kia thì không thể nào vô sự hoàn toàn được.
Hoàng Du và Miêu Gia vẫn bình thản như trước, cứ như Đoạn Phi có lao vào đánh thì họ cũng chẳng quan tâm.
Miêu Gia nói tiếp: "Tất cả năng lực thuộc hệ biến hóa đều không thể thoát ra khỏi quy luật của nó. Nói đơn giản là ta biến Giáp thành Ất, biến nước thành nham thạch nóng chảy, biến giấy thành chì hay như gã tiền bối này vừa biến tay thành dao. Cái đặc biệt trong năng lực của Lạc Ảnh là biến quá khứ thành hiện tại."
Giờ phút này, Đoạn Phi đã bắt đầu. Hắn vừa điều tra qua một phen thì thấy ở đây vắng vẻ, xung quanh không có người sống, chỉ có phân thân của Lạc Ảnh và một con quái vật phun sương mù. Vì vậy, linh lực khủng bố bắt đầu khuếch tán mà không cần phải kiêng nể gì nữa.
Lưu Hàng cố gắng ổn định cơ thể, trong khi hai gã điên trước mắt vẫn đang nhàn nhã tán gẫu.
"Thật ra cái các ngươi nhìn thấy không phải là phân thân, mà là “quá khứ” của Lạc Ảnh. Hắn di chuyển tốc độ cao trong sương mù nên mỗi khi đến một vị trí khác là có thể tạo ra một ảo ảnh. Dựa theo mốc thời gian, do đã từng tồn tại một gã Lạc Ảnh, hắn có thể biến “Lạc Ảnh quá khứ” trở thành hiện tại.
Ta cho rằng năng lực này có khoảng cách tính theo giây. Không cần quan tâm tới thứ khác, chỉ cần hắn cử động thì có thể tạo ra một bản thân giống hệt cơ thể thật, thậm chí có thể dùng nó để tiếp xúc với vật thể.
Chắc chắn năng lực này có hạn chế. Chẳng hạn như khoảng thời gian có thể quay trở lại và thời gian tồn tại của vật thể quá khứ. Dựa theo số lượng hiện có, ta nghĩ chúng nằm vào khoảng chín mươi giây. Tức là, hắn có thể biến chín mươi giây trước của mình thành hiện tại, mà thời gian nó hiện hữu cũng là chín mươi giây và đều bị suy nghĩ của chủ thể Lạc Ảnh chi phối."
Lưu Hàng giật mình nói: "Những điều này đều do ngươi phát hiện ư?"
Miêu Gia tỏ ra đắc ý. Ở bên cạnh, Hoàng Du lại thể hiện kỹ năng trào phúng: "Cũng không biết ai đã nói khoe khoang trước mặt hậu bối là không đúng lúc."
Đoạn Phi nói tiếp: "Năng lực này lợi hại hơn nhiều so với ảnh phân thân. Chỉ cần Lạc Ảnh không ngừng di chuyển tốc độ cao thì sẽ có những khoảng thời gian khác nhau được tạo ra. Đợi các ngươi giết đám đó đến kiệt sức, hắn cũng không bị thương mảy may. Vì vậy, phương pháp tốt nhất là giải quyết hết trong một lần!"
Vừa nói, hắn vừa tăng tốc độ và lực tấn công của linh khí trong lĩnh vực Lưu. Đám sương mù xung quanh bị thổi bay, những “Lạc Ảnh quá khứ” biến mất từng cái một.
Cuối cùng chỉ còn Lạc Ảnh thật là kẻ duy nhất còn sống sót. Có điều hắn đã mất sự yểm hộ của sương mù, lại còn không che dấu linh lực được nữa, bởi vì phải có linh lực không thua kém trình độ của lĩnh vực Lưu mới có thể tự do hành động.
"Hóa ra khi cơ thể thật và những cái khác cùng bị tấn công thì khả năng khống chế của ngươi sẽ giảm xuống. Hơn một nửa phân thân dựa vào bản năng chiến đấu dễ dàng sụp đổ do không thể phòng vệ."
Đoạn Phi nói với Lạc Ảnh ở phía xa.
“Lượng linh khí quái vật kia là gì vậy? Người này thật ra là ai?”
Trong lòng Lạc Ảnh cảm thấy không ổn, hai người chạy đến đáng sợ không kém gì nhau. Miêu Gia dễ dàng khám phá ra năng lực khó giải thích của mình. Cái gã tên là Đoạn Phi lại còn khoa trương hơn, lượng linh lực của hắn nhiều đến kinh người, đủ để duy trì và khống chế một vùng linh khí khổng lồ.
Lần này coi như Lạc Ảnh xui xẻo. Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa thì năng lực linh hồn của Đoạn Phi vẫn là khắc tinh của hắn.
"Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Quách Tịnh Thiên..."
Miêu Gia biết Lạc Ảnh muốn nói đến chuyện gì, liền ngắt lời ngay: "Yên tâm, ta chưa giết hắn. Tên này là một hảo hán nên ta thả hắn rồi."
Lạc Ảnh trầm giọng nói: "Đến hắn cũng không thể đối phó được với hai ngươi sao?"
Không ngờ Đoạn Phi nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng. Miêu gia lại cười đắc ý: "Ngươi không nghe rõ à? Là ta không giết hắn, ta thả hắn đi, không phải ‘bọn ta’."
Lạc Ảnh thầm kinh hãi: Người đàn ông này một mình đánh bại Quách Tịnh Thiên? Không thể nào! Chắc chắn hắn nói dối để phô trương thanh thế!
Đột nhiên, Đoạn Phi quay đầu nhìn về hướng khác: "Hình như có một kẻ phiền phức khác sắp đến."
Đúng lúc này, ở một nơi cách đó rất xa, Lâm Hiểu Sương rút đao ra.
Truyện khác cùng thể loại
220 chương
467 chương
52 chương
46 chương
410 chương