Quỷ hô bắt quỷ
Chương 183 : Tà Linh Hết Hơi
Dịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Yến Ly biết chuyện này có ý nghĩa gì. Nàng cố giữ bình tĩnh, không sợ hãi, không khóc thét hay trốn chạy, mà từ từ lui đến bên cửa sổ.
"Ha ha ha ha... Cô bé, bạn trai của ngươi thật lợi hại đấy! Vì hắn ép ta tới đường cùng nên ta chỉ còn cách bắt một người đi chết chung mà thôi. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện cống thoát nước dưới khách sạn này thông với dòng sông. Người trong khách sạn đều là thức ăn trong bụng ta! Ha ha! Ha ha ha ha!"
Cơ thể búp bê bắt đầu co giật, nước từ miệng phun ra đầy phòng...
Trong tám năm nay, những người chết ở khách sạn Phong Vân cũng như vụ tấn công Albert và chưởng quỹ đều vì nguyên nhân ngộp nước trong căn phòng khô ráo. Lúc này, Yến Ly đã tìm ra một lời giải thích hợp lý cho mọi chuyện, đó là khách sạn từ lâu đã trở thành một phần của dòng sông, hoặc chăng là một phần của tà vật!
Cửa sổ không mở được. Yến Ly không định chạy ra cửa vì biết làm vậy là vô ích, chỉ còn cách cầu trời sao cho Vương Hủ và Albert trở về cứu nàng trước khi bị chết đuối.
Khi nước máu sắp ngập qua cổ Yến Ly, bỗng nghe thấy một tiếng "Rầm", cửa bị tông từ bên ngoài. Cũng không biết chưởng quỹ kiếm ở đâu ra một cây rìu chẻ củi thật lớn, dùng nó phá khóa rồi đá tung cánh cửa.
Nói tới mới thấy kỳ cục, khi cửa đang đóng thì căn phòng này kín như bưng, gần như không có khe hở nào rỉ nước ra ngoài. Thế mà khoảnh khắc cửa bị phá, mực nước rút xuống cực nhanh. Chớp mắt thôi mà nước đã rút hết, không biết chúng đã chảy đi đâu rồi.
"Cô bé, người trong khách sạn chết hết rồi! Mau chạy ra ngoài!" Vừa nói, chưởng quỹ vừa đưa tay ra.
Yến Ly mới bước ra khỏi mặt nước nên lạnh run người. Trong lúc cảm giác lạnh lẽo vẫn chưa kịp tan đi, nàng đáp lời một tiếng rồi đi về phía chưởng quỹ. Song, ngay khi định đưa tay ra thì nàng lại cảm thấy không đúng. Lời nói của tà vật lại xuất hiện trong đầu Yến Ly.
"Ta chỉ còn cách bắt một người đi chết chung mà thôi... Mọi người trong khách sạn đều là thức ăn trong bụng ta..."
Yến Ly lại lùi về bên cửa sổ: "Ngươi không phải chưởng quỹ!"
Tà vật cười, trong họng vẫn là tiếng khùng khục. Hắn huơ cây rìu trên tay lên: "Thông minh lắm... không gạt được ngươi rồi..."
Lớp ngụy trang trên người rơi xuống, nó trở lại thành đống rác hình người với phần đầu là con búp bê rách.
Giờ phút này, Yến Ly mới thấy sợ hãi. Nếu như vừa rồi trúng kế thì không chỉ thân tử hồn diệt mà còn tương đương với việc linh hồn rơi vào tay tà vật. Đến lúc đó, tà vật liền có “tiền vốn” đàm phán với Vương Hủ.
"Nếu đã như vậy thì ngươi đi chết đi!"
Cánh tay nó lập lòe ánh sáng hồng ma mị. Ánh sáng này kéo dài vài trượng rồi bóp chặt lấy cổ của Yến Ly.
Cảm giác nghẹt thở ập đến, cổ Yến Ly không chịu nổi sức mạnh như vậy nên sắp bị bẻ gãy.
"A!!!" Quái vật đột nhiên hét to một tiếng rồi buông tay. Ánh sáng hồng trên tay nó cũng biến mất.
Không biết diễn tả biểu hiện trên mặt con búp bê rách như thế nào. Nó run run rẩy rẩy nói: "Chuyện này không thể... không thể nào xảy ra được..."
Bóng lưng Vương Hủ xuất hiện trước mặt Yến Ly. Giọng nói lạnh lẽo và cô đơn vang lên như bản nhạc cũ kỹ: "Không được chạm vào người phụ nữ này bằng cánh tay dơ bẩn đó."
Lúc này, Albert lấp ló xuất hiện ở phía cửa phòng. Hắn định chặn đường lui của quái vật. Khổ nỗi sắc mặt của vị huynh đệ này không được tốt cho lắm, trông cứ như bị say xe...
Khi thấy được Vương Hủ thì cả người Yến Ly đổ gục xuống. Nàng hiểu rằng mình đã an toàn. Vài lần gần như tắt thở khiến nàng ngất lịm đi.
Vương Hủ đỡ lấy Yến Ly rồi để mặc thân thể lạnh lẽo ấy dựa vào ngực mình. Hắn cũng thở dài một hơi, may mà mình kịp quay về.
"Tại sao... tại sao ngươi quay về nhanh đến thế..."
Vương Hủ ngoảnh lại nhìn quái vật: "Lời nói cuối cùng của ngươi chỉ có vậy thôi sao?"
Con búp bê biết Vương Hủ không cho nó cơ hội di chuyển chân thân lần nữa. Những gì nó có thể làm là liều chết một phen.
Tất cả ánh sáng hồng được nó tụ tập lại trên bản thể, đây là toàn bộ sức mạnh oán khí nó góp nhặt nhiều năm, bao gồm linh hồn người chết, một ít tín ngưỡng méo mó... Vốn liếng đều dồn hết vào chiêu này!
Nhưng cuối cùng nó không thể xuất chiêu...
Vương Hủ chỉ cần một giây để tóm gọn con búp bê rách. Linh lực của hắn mạnh đến mức hạn chế mọi hành động của búp bê. Chỉ trong chớp mắt, nó trở thành con rối vô dụng mà hễ Vương Hủ vung tay thì sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
"Đúng vậy... giống nhau cả mà. Cho dù mình có làm bao nhiêu chuyện thì cuối cùng vẫn như vậy, vẫn là thứ đồ chơi vô dụng mặc cho con người bày bố..."
Tại giây cuối cùng của sinh mệnh, nó tự nói với mình.
Nó vẫn còn nhớ chủ nhân đầu tiên. Nhiều năm trước, nó cùng cô bé này lớn lên và cứ ngỡ rằng cô bé sẽ vĩnh viễn quý trọng nó.
Nhưng nó sai rồi.
Nó bị vứt bỏ.
Con người vứt bỏ một món đồ là chuyện bình thường, thậm chí dễ như trở bàn tay.
Song, đối với búp bê thì đây là hành động phản bội.
Nó được một thợ may buồn rầu nhặt về nhà. Sau khi may vá lại, người này đem cho nó tặng cho con. Nó có chủ nhân mới, ký ức mới, nhưng vài năm sau, nó tiếp tục bị phản bội.
Trải qua hai trăm năm, nó không còn là búp bê bình thường nữa. Bề ngoài của nó có thể duy trì vẻ đẹp ngời ngời. Cho dù bị vứt thì nó cũng có thể dễ dàng khiến người ta phát hiện. Nó học được mọi thứ nhưng nó không hiểu tại sao không có ai thực sự tiếp nhận nó.
Nó bầu bạn với nhiều đứa trẻ và mang đến niềm vui cho chúng. Thế mà kết cục vẫn là phản bội, nó không hiểu tại sao con người lại vô tình đến thế.
Nó muốn biến thành người. Có lẽ làm vậy thì nó sẽ dễ được đón nhận hơn, làm vậy thì nó sẽ có một gia đình thực sự.
Nó đã thành công, bởi vì nó đã học được sự vô tình của con người.
Nó nuốt linh hồn con người và dần dần trở nên mạnh mẽ. Nó cảm thấy rất tuyệt vời, không ai có thể phản bội nó được nữa, nó phản bội con người trước khi mọi chuyện xảy ra. Cảm giác này chỉ có trong vòng phục thù, nó cho rằng mình là người và giống loài ngoài kia mới chính là đồ chơi của nó.
Nó không biết rằng kể từ khi nó học được cách suy xét thì nó đã không còn là đồ chơi nữa...
Con người rồi sẽ trưởng thành và không nhớ nổi món đồ chơi yêu thích bị vứt đi từ lúc nào, đám bạn từng thề thốt làm bạn cả đời còn bao nhiêu người ở lại bên cạnh mình.
Chúng ta không hề vứt đi đồ chơi hay bạn bè, mà là thời thơ ấu. Cái giá của việc lớn lên là học được cách đeo mặt nạ mà sống.
Thứ mà chúng ta phản bội là chính mình...
Con búp bê trong tay Vương Hủ bị linh lực nghiền nát thành bụi phấn. Tất cả ảo giác đều biến mất, căn phòng khôi phục hình dạng ban đầu, có thể nghe thấy tiếng ồn do khách khứa bên cạnh chửi bới ngoài hành lang. Tiếng ông chủ giải thích với bọn họ về tiếng ồn từ nãy đến giờ.
Albert ói đầy nhà. Khi nãy, Vương Hủ lôi hắn đi với tốc độ khủng khiếp hơn cả xe xuống dốc. Hắn không chịu nổi từ lâu lắm rồi.
Vương Hủ nhìn Yến Ly nằm trong lòng mình rồi thở dài một tiếng.
Hắn ngẩng đầu nói với Albert: "Ta nghĩ... sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."
Truyện khác cùng thể loại
220 chương
467 chương
52 chương
46 chương
410 chương