Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 285 : Phàm sự giai hữu nhân chi Bạch Ngọc Đường thiên (Thượng)

Bất đồng với Triệu Phổ sinh ra trong hoàng tộc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa sinh ra đã là hậu nhân danh môn trong giang hồ, bởi vậy võ nghệ vốn được hun đúc từ nhỏ. Kỳ thật trước đây Bạch Ngọc Đường là một ngốc hài tử, đại khái là do lúc sinh ra đã là một búp bê băng, mà sở dĩ nói bé ngốc vì cả ngày đều ngồi ngẩn người, bất quá bề ngoài trắng bóc lại xinh đẹp khiến bé thật giống một con búp bê. Thời điểm Lục Tuyết Nhi sinh hạ Bạch Ngọc Đường, lúc ấy giang hồ rung chuyển. Lục Tuyết Nhi làm Cung chủ Ánh tuyết cung nên có rất nhiều sự vụ giang hồ phải xử lý, vậy nên nhiệm vụ chăm sóc hài tử liền giao cho Bạch Hạ. Bạch Hạ là người đọc sách, cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết là nhi tử ngơ ngác thực khả ái mỗi ngày đều chọc bé. Ngoại công Lục gia thấy Bạch Ngọc Đường thiên phú dị bẩm nên lúc nào cũng chạy tới nói muốn dạy bé võ công. Bất quá lúc Bạch Ngọc Đường học công phu lại có chút sai sót, đại khái là do thể chất cực lạnh hoặc là Lục Thiên Hàn có chút nóng vội, tóm lại tiểu Bạch Ngọc Đường không biết vì sao lại trúng phải hàn độc. Lục Tuyết Nhi thỉnh rất nhiều danh y đến trị liệu đều nói đứa nhỏ này không thể cứu. Này còn không phải là muốn mệnh của Bạch Hạ và Lục Tuyết Nhi sao, Lục Thiên Hàn cũng hối hận không thôi, chạy khắp nơi tìm đại phu cho Bạch Ngọc Đường. Ngược lại Lục Địa Đống vẫn rất bình tĩnh, hắn an ủi Lục Tuyết Nhi: "Tương lai nhi tử của con phải làm đại sự rung chuyển võ lâm, con không cần quá lo lắng, cứ tùy duyên." Sau đó không ít đại phu đều nói nếu Bạch Ngọc Đường thể hàn thì không nên ở lại nơi lạnh như Băng nguyên đảo, tốt nhất là dời đến phía nam. Bạch Hạ nguyên quán Kim Hoa phủ, ở Tùng Giang có sản nghiệp cũng có sinh ý, vì thế liền mang theo một nhà già trẻ lớn bé đến Tùng Giang phủ, cũng đi cầu lão Dược vương đến trị liệu. Vị Dược vương này cũng chính là phụ thân Mẫn Tú Tú. Lão Dược vương cũng thấy tiểu Bạch Ngọc Đường khả ái chết như vậy thật rất đáng tiếc, bất quá hàn độc rất lợi hại, làm gì cũng trị không hết, chỉ có thể miễn cưỡng bảo mệnh, xem ngựa chết như ngựa sống. Cho nên Bạch Ngọc Đường trước ba tuổi đều là ấm sắc thuốc nhỏ, lúc nào cũng uống thuốc, đại nhân trong nhà đau lòng không thôi. Lúc ấy Lục Tuyết Nhi đã nghĩ Lục gia thế hệ này sẽ không thể luyện công. Lại nghe nói oa nhi nhà Ân Lan Từ là một kỳ tài luyện võ, trong lòng không khỏi có chút bực bội. Khoảng thời gian tiểu Bạch Ngọc Đường ở Tùng Giang phủ gặp tứ thử, Lô Phương và Mẫn Tú Tú thanh mai trúc mã tương thân tương ái đã ước định ở Hãm Không Đảo từ lâu. Lúc ấy Lô gia Bạch gia lại có quan hệ họ hàng, Lục Tuyết Nhi phải về Ánh tuyết cung xử lý bang vụ, Bạch Hạ lại bận rộn sinh ý, nên phần lớn thời gian Bạch Ngọc Đường đều do Mẫn Tú Tú chiếu cố, sau đó cũng ở lại Hãm Không Đảo. Lô Phương lớn nhất, Hàn Chương, Từ Khánh và Tương Bình nhỏ hơn một chút, Bạch Ngọc Đường nhỏ nhất. Năm người đặc biệt hợp nhau vì thế liền bái anh em kết nghĩa, bốn huynh đệ rất đồng lòng đem Bạch Ngọc Đường sủng lên tận trời. Đừng nhìn Bạch Ngọc Đường bị bệnh nhưng cực thông minh, đọc sách học võ chớp mắt là thuộc, chỉ là tính tình lại lạnh như băng. Trung thu năm bốn tuổi, Mẫn Tú Tú dắt tay bé đến Bồ Đề tự nghe nói rất linh ở Tùng giang phủ cầu Phật, phù hộ thân thể bé mau tốt lên. Tiểu Bạch Ngọc Đường thấy Mẫn Tú Tú thành tâm bái phật, lại cảm thấy nhan khói nồng nặc liền đứng ngoài cửa phật đường không chịu đi vào. Bé vốn rất khả ái, kết quả không ít người bu tới, bé cảm thấy phiền liền chạy tới hậu viện đi dạo. Hậu viện Bồ Đề tự thanh tĩnh lịch sự tao nhã, lại trồng không ít thúy trúc. Tiểu Bạch Ngọc Đường dạo một hồi thì đi tới một tiểu viện. Chính giữa viện trồng một gốc bồ đề thật lớn, cành lá xum xuê, dưới tàng cây có hai người đang ngồi, một người là lão hòa thượng, bộ dạng đặc biệt phúc hậu. Người còn lại là một nam tử, một thân bạch y, tóc trắng như tuyết. Lúc đầu Bạch Ngọc Đường còn cho rằng có phải cũng là một lão nhân không? Nhưng nếu là lão nhân thân hình sẽ không cao như vậy đi? Nhìn kỹ lại lập tức bị dọa cho nhảy dựng. Mặc dù Bạch Ngọc Đường còn nhỏ nhưng từ khi sinh ra bé đã quen nhìn mỹ nhân, nam nữ trong Ánh tuyết cung đều vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là cha bé. Từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên gặp một mỹ nam tử có thể sánh với cha bé. Hơn nữa người này thoạt nhìn lớn hơn cha bé một chút, khí độ phi phàm tựa thần tiên, chỉ là không biết vì sao người nọ còn trẻ mà tóc đã bạc trắng . Hòa thượng cùng mĩ nam tóc trắng đang chơi cờ phẩm trà, có vẻ rất nhàn nhã. Tiểu Bạch Ngọc Đường đánh bậy đánh bạ chạy vào hậu viện gặp được hai người là phương trượng Bồ Đề tự _ thần tăng Tuệ Ngôn và người được giang hồ võ lâm tôn là Đệ nhất cao nhân, lão tổ Thiên Sơn _ Thiên Tôn. Tuệ Ngôn là một trong tứ đại cao tăng trên võ lâm, bất quá luận bối phận vẫn thấp hơn Thiên Tôn mấy cấp, giỏi đoán mệnh xem quẻ, cũng rất rành tinh tượng. Mấy ngày trước tình cờ gặp được Thiên Tôn, lúc uống rượu Thiên Tôn cứ mặt co mày cáu Tuệ Ngôn liền hỏi có phải hắn có tâm sự không. Thiên Tôn nói đã già rồi mà vẫn chưa tìm được đồ đệ ưng ý, đều là thiên phú không đủ, không ai kế thừa y bát, càng ngày càng rầu. Dạo này lại còn nghe nói ngoại tôn của đối thủ Ân Hầu đã bốn tuổi, thông minh nhu thuận, một thân võ công học cực nhanh, không quá mười năm nữa phỏng chừng có thể đả bại toàn bộ đồ đệ của mình. Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, lão thiên không có mắt hay sao mà lại tặng cho hắn một mầm non tốt như vậy. Lão hòa thượng nghe hắn oán trách một hồi liền bấm tay tính cho hắn một quẻ. Nhìn quẻ tượng, lão hòa thượng nói với Thiên Tôn: "Thật trùng hợp, trong vòng mười ngày duyên phận sẽ đến, là một kỳ tài khó gặp đang cần một danh sư là ngươi tới chỉ điểm, nhất định không thua kém tiểu tử nhà Ân Hầu." Thiên Tôn hiển nhiên biết rõ Tuệ Ngôn không phải dạng thầy bói lừa gạt gì đó, lập tức khí thể bừng bừng đi khắp Tùng Giang phủ tìm kiếm chân mệnh đồ đệ của mình. Nhưng tìm chín ngày, đi hết Tùng Giang phủ vẫn chưa gặp đồ đệ bảo bối tương lai. Ngày thứ mười Thiên Tôn chạy tới chùa tìm Tuệ Ngôn tính sổ, nói hắn gạt mình. Tuệ Ngôn liền bảo hắn ngồi xuống uống trà chơi cờ, khuyên hắn đừng quá sốt ruột như vậy. Ván cờ còn chưa hạ được hai bước thì đã có một tiểu gia hỏa trắng như tuyết tiến vào. Hai lão nhân đồng thời xoay mặt nhìn bé, lập tức sửng sốt. Oa nhi này đại khái khoảng ba bốn tuổi là cùng, không tính là nhỏ gầy, rất cân xứng, quan trọng là bé cực kì xinh đẹp. Thiên Tôn tâm nói _ chậc, tiểu hài nhi nhà ai lại xinh đẹp như vậy, sau này lớn lên sẽ còn đẹp cỡ nào nữa? Mặt khác, Thiên Tôn cũng chú ý tới đứa nhỏ này dáng người thần khí không giống người thường, chính là kỳ tài luyện võ! Ngực bắt đầu đánh trống ầm ầm. Đừng nhìn Bạch Ngọc Đường còn nhỏ nhưng bé trời sinh đã không biết sợ là gì. Bé thấy nơi này im lặng, không có ai quấy rầy, tính toán nghỉ ở đây một lát đợi Mẫn Tú Tú bái phật xong rồi về. Mỗi lần đi là nàng cầu bình an, cầu nhân duyên, cầu hoàn nhân duyên, cầu phú quý, rất nhiều yêu cầu, một lát không thể xong. Vì thế, Bạch Ngọc Đường cũng không để ý hai lão nhân đang nhìn mình, trèo lên một nhuyễn tháp dưới cây bồ đề, nằm xuống... ngủ. Thiên Tôn mở to mắt, Tuệ Ngôn cười cười, uống trà lắc đầu _ tròng mắt Thiên Tôn cũng sắp rớt ra rồi, sáng thật. Thiên Tôn đặt chén trà xuống đi đến cạnh nhuyễn tháp, cao thấp đánh giá, tâm muốn nở hoa. Hắn vò đầu bứt tóc, tâm nói lão thiên gia rốt cục cũng mở mắt, tiểu hài nhi này không phải là hảo đồ đệ mình luôn ao ước sao! Diện mạo này khí chất này đều là cực phẩm thế gian nha, nhất định không thua ngoại tôn lão ma đầu Ân Hầu kia, chỉ cần hảo hảo dạy dỗ tương lai nhất định có thể thành ngọc sáng. Hơn nữa tiểu hài nhi này mới ba bốn tuổi mà đã xem hết thảy như cặn bã, không để bất luận kẻ nào vào trong mắt, khí tức lạnh lùng chớ ai lại gần, vừa không phải ngạo nghễ bất tuân cũng không phải khô khan chất phác, mà là ở giữa cả hai... thậm chí có phong thái của mình thời trẻ! Thiên Tôn càng nghĩ càng vừa lòng, tâm hoa nộ phóng quyết định xuống tay. Hắn vươn tay sờ má Bạch Ngọc Đường, bởi vì hắn cảm thấy một điểm kỳ quái chính là sao lại có cảm giác khí huyết của đứa nhỏ này đang bị hư hại? Khuôn mặt nhỏ nhắn rất trắng, còn lạnh vô cùng. Bạch Ngọc Đường đang ngủ, cảm giác có người sờ má mình lập tức mở mắt. Bé nhớ rõ nương từng nói với bé, ai dám chạm vào con thì đá vào mặt hắn, cứ nhắm thẳng vào sống mũi, đặc biệt là loại đại thúc nhìn đặc biệt đáng khinh như này. Bạch Ngọc Đường mở mắt liền nhìn thấy lão nhân tóc trắng vừa rồi đang nhìn mình chằm chằm, vốn dĩ bé cảm thấy lão nhân này rất dễ nhìn, nhưng vẻ mặt lúc này của hắn... thật sự đã đạt đến bốn chữ đại thúc đáng khinh. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, nhấc chân... đá. Mặt Thiên Tôn ở ngay trước mặt, tuy rằng khi đó tiểu Bạch Ngọc Đường vẫn là tay chân ngắn ngủn nhưng dù sao bé cũng từng luyện võ, theo lý mà nói một đá này nhất định trúng. Nhưng kỳ quái là bé giơ chân đá, Thiên Tôn không động đậy nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm giác mình đá vào khoảng không, trừng mắt, lại đá một cước. Thiên Tôn vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn khen: "Ân, tay chân linh hoạt, tay dài chân dài, rất có thiên phú!" Bạch Ngọc Đường buồn bực, lại đá hụt, đá xong bé bắt đầu ho khan. Thiên Tôn chau mày, tâm nói quả nhiên tiểu hài nhi này có bệnh, liền lại gần: "Ngươi có chỗ nào không thoải mái..." "Bẹp" còn chưa nói xong đã bị Bạch Ngọc Đường một cước đạp thẳng vào mặt. ( Tk: giỏi, quá giỏi tiểu Đường :3 đùa chứ với " đại thúc đáng khinh " là phải đạp thẳng vào mặt ) Tuệ Ngôn cầm chén trà sững sờ, cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn sao? Thiên Tôn đã hơn trăm tuổi, người người xưng tụng võ lâm chí tôn nhưng hôm nay lại bị một tiểu hài tử đạp, còn đạp ngay giữa mặt. Bất quá Thiên Tôn không giận, ngược lại còn vô cùng vui vẻ... bởi vì hắn biết vừa rồi Bạch Ngọc Đường không phải giả ho mà là ho thật, bằng không mình sẽ không bị lừa. Bất quá tính cách của bé vô cùng lạnh lùng, đầu óc linh hoạt, xuống tay lưu loát, mấu chốt là cực hiếu thắng. Giữa lúc ho khan vậy mà còn có thể chuẩn xác đá ra một cước. Nhìn thì giống như có chút cậy mạnh, nhưng thực tế tính cách này mới chính là thứ người luyện võ nhất định phải có. Càng khó xử càng bình tĩnh, càng bị bức bách càng mạnh, cái này gọi là ba tuổi đã thành hình, tiểu hài nhi này tương lai nhất định là báu vật. Thiên Tôn cười hắc hắc, ôm tay tiểu Bạch Ngọc Đường: "Oa nhi, ngươi tên gì nha?" Bạch Ngọc Đường giãy tay ra: "Đừng sờ loạn." "Bái ta làm sư phụ đi!" Thiên Tôn không chịu buông, bắt đầu bày trò dụ dỗ: "Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngoan, kêu sư phụ, cho ngươi ăn đường !" Bạch Ngọc Đường tâm nói lão nhân này đầu óc có vấn đề, dùng sức giãy tay ra nhưng giãy mãi vẫn không giãy ra được. Bạch Ngọc Đường khó hiểu, ngoại công bé cũng hay chọc bé như vầy, bé biết ngoại công là cao thủ không nhất cũng nhì trên đời, nhưng bé cảm thấy người trước mắt này tựa hồ so với ngoại công càng mạnh hơn. Mà Thiên Tôn lúc này đang một tay cầm cổ tay bé một tay sờ cằm, lẩm bẩm: "Nga? Sao trong cơ thể lại có một cỗ chân khí chạy tán loạn vậy? Còn là hàn nội lực..." Nói xong, Thiên Tôn cao thấp đánh giá Bạch Ngọc Đường: "Oa nhi, ngươi và hai lão băng côn Lục Thiên Hàn Lục Địa Đống có quan hệ gì?" Bạch Ngọc Đường chớp mắt: "Đó là ngoại công và tiểu thúc công của ta." "Chậc!" Thiên Tôn bĩu môi: "Đảm bảo Lục Thiên Hàn là kẻ tạo ra cỗ chân khí tán loạn trong người ngươi đi, ai nha, đúng lão già thành sự không đủ bại sự có thừa chết tiệt mà." Còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường lại đạp hắn một cước, ý tứ... không được mắng ngoại công bé! Thiên Tôn ghen tị, cũng trèo lên nhuyễn tháp, chọc bé: "Ai, ta với ngoại công ngươi cũng coi như lão bằng hữu, làm đồ đệ ta nha? Theo ta đi!" Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy tình tình lão nhân này có chút trẻ con. "Trạch Diễm ?" Lúc này, tiền viện truyền đến tiếng gọi của Mẫn Tú Tú, nàng bái phật xong ra ngoài thì không thấy Bạch Ngọc Đường đâu liền chạy đi tìm. Người Tùng Giang phủ vùng cơ bản đều biết vị tiểu thần y Mẫn Tú Tú này, cũng biết tiểu Bạch Ngọc Đường, vì thế mọi người chỉ hướng hậu viện, nói bé đang ở đó. Mẫn Tú Tú tìm đến liền thấy Tuệ Ngôn phương trượng và một nam tử tóc trắng đang ngồi trên nhuyễn tháp cùng Bạch Ngọc Đường nhìn mình. "Đại sư." Mẫn Tú Tú bước vào hành lễ với Tuệ Ngôn rồi tới cạnh Bạch Ngọc Đường, tò mò nhìn Thiên Tôn. Lúc này, Thiên Tôn đang cầm cổ tay Bạch Ngọc Đường, Mẫn Tú Tú là người trong nghề, vừa nhìn đã biết Thiên Tôn địa vị không nhỏ, hơn nữa tựa hồ còn đang bắt mạch Bạch Ngọc Đường. Nàng thấy Bạch Ngọc Đường ngồi im, vô thức nhìn sang Tuệ Ngôn. Tuệ Ngôn nhẹ nhàng phất tay, ý bảo _ đừng lo ! Mẫn Tú Tú liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai Bạch Ngọc Đường, nhìn Thiên Tôn : "Tiền bối xưng hô thế nào?" Thiên Tôn nhìn Mẫn Tú Tú một cái, cười : "Tiểu cô nương, ngươi thì sao?" "Ta họ Mẫn..." " À." Thiên Tôn gật đầu : "Khuê nữ Mẫn lão dược quán phải không? Cũng chẳng trách, chỉ có cái ấm sắc thuốc đó mới có thể kéo dài mạng sống của tiểu hài nhi này lâu như vậy." Hai mắt Mẫn Tú Tú sáng lên, kinh ngạc nhìn Thiên Tôn: "Tiền bối biết cha ta?" "Biết biết, là một tiểu bằng hữu của ta." Thiên Tôn rốt cục cũng buông tay Bạch Ngọc Đường ra, hỏi Mẫn Tú Tú : "Tiểu hài nhi này tên gì?" " Dạ, hắn..." Mẫn Tú Tú còn chưa mở miệng đã bị Bạch Ngọc Đường kéo lại : "Đừng nói với hắn." Mẫn Tú Tú sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường híp mắt, xoay người nhảy xuống nhuyễn tháp, vỗ vỗ bạch y, ngẩng mặt nhìn Thiên Tôn, hỏi hắn : "Công phu của ngươi đệ mấy thiên hạ?" Thiên Tôn híp mắt, vẻ mặt thập phần tương tự Bạch Ngọc Đường, cười hỏi bé : "Ngươi muốn làm đồ đệ đệ mấy thiên hạ?" Bạch Ngọc Đường cùng hắn nhìn nhau một lát, nhíu mày: "Vì sao tóc ngươi bạc?" Thiên Tôn ngẩn người, cười : " À, già rồi nha." Bạch Ngọc Đường hồ nghi nhìn khuôn mặt một nếp nhăn cũng không có của hắn : "Ngươi mấy tuổi ?" Thiên Tôn ngồi xổm xuống nhìn bé : "Ngươi đoán đi." "Ba mươi ?" Thiên Tôn cười ha ha, xoa đầu Bạch Ngọc Đường, bất quá Bạch Ngọc Đường lại một vung tay ngăn cản: "Đừng sờ loạn !" Thiên Tôn nhíu mày: "Ngươi cái tiểu hài tử này, sao một chút cũng không đáng yêu gì hết vậy?" Bạch Ngọc Đường kéo tay Mẫn Tú Tú: "Đi đại tẩu." Khuôn mặt xinh đẹp của Mẫn Tú Tú ửng đỏ, nàng và Lô Phương còn chưa thành thân mà, Bạch Ngọc Đường lại bắt chước đám huynh trưởng điên kia gọi bậy rồi. (Cc : *ôm má* oa~ hoá ra Ngũ gia phúc hắc ngầm từ nhỏ nha) Bất quá thấy hắn nhất định muốn đi, Mẫn Tú Tú đành phải dẫn bé đi. Thiên Tôn ở phía sau nhìn bé, cười đến mức hai mắt híp thành hai đường cong cong. Lúc Bạch Ngọc Đường bước ra cửa có quay lại nhìn hắn, Thiên Tôn vui vẻ cả khóe miệng cũng cong lên, vẫy tay với bé, ý tứ _ gặp sau. Bạch Ngọc Đường bất giác có chút rợn người, kéo Mẫn Tú Tú chạy đi. Mẫn Tú Tú cảm thấy kỳ quái _ đệ đệ này của nàng nuôi lâu như vậy, suốt ngày đều một bộ tiểu đại nhân, dường như không có tính tình, thậm chí còn không có biểu tình, nhưng đây là lần đầu bé lộ ra chút tính trẻ con. Hai người đi rồi, Thiên Tôn chạy lại bàn hỏi Tuệ Ngôn : "Lão hòa thượng, tiểu hài nhi kia có lai lịch thế nào?" Tuệ Ngôn cười, nói tên Bạch Ngọc Đường và lai lịch của bé: "Nó là người nối nghiệp của hai huynh đệ Lục gia, ngươi muốn cướp nó hai lão nhân kia còn không liều mạng với ngươi." "Thiết." Thiên Tôn cười đắc ý: "Cái này gọi là không lặn xuống nước sao dưỡng giao long, Lục Thiên Hàn và Lục Địa Đống vốn không dạy được oa nhi này, đứa đồ đệ này ta nhận là chắc rồi." Nói xong, nháy mắt chạy mất dạng. Tuệ Ngồi cười lắc đầu, bấm tay tính tính _ còn không phải sao! Sau khi Bạch Ngọc Đường theo Mẫn Tú Tú về nhà liền bắt đầu xuất thần, trong đầu văng vẳng câu nói kia của Thiên Tôn _ ngươi muốn làm đồ đệ đệ mấy trên thiên hạ? Lại nghĩ đến khí độ tao nhã của Thiên Tôn, cảm thấy rất hợp khẩu vị, sư phụ của mình... ít nhất cũng phải khí khái như vậy, bất quá không biết lời của nói hắn đáng giá bao nhiêu. Chạng vạng, Lục Tuyết Nhi bưng chén canh gà tới cho tử, thấy tiểu gia hỏa đang xuất thần, cái này mới nha... bình thường Bạch Ngọc Đường là ngồi trên cửa sổ ngẩn người, giống một con chim muốn bay đi nhưng lại bị giam trongg lồng sắt, này là lần đầu bé chống cằm ngồi cạnh bàn ngẩn người. Đặt canh gà xuống trước mặt bé, Lục Tuyết Nhi tranh thủ vươn tay nhéo má bé, vừa nhéo vừa cảm khái _ thật đáng yêu quá đi! Bạch Ngọc Đường xoa má, nhìn nương mình. "Phát ngốc cái gì ? Nhớ cô nương nào sao?" Lục Tuyết Nhi tỉnh queo nhướn người tới : " Con từng này tuổi cũng nên tìm cô nương rồi." Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật _ ba tuổi tìm cô nương... đây là nương kiểu gì vậy! Thấy Bạch Ngọc Đường bộ dáng muốn nói lại thôi, Lục Tuyết Nhi sửng sốt, há to miệng : "Thật sự nhớ đến cô nương ?" Bạch Ngọc Đường nhìn trời. "Nói nghe chút, cô nương nhà ai vậy?" Bạch Ngọc Đường khoanh tay nghĩ nghĩ, hỏi : "Nương, công phu của ngoại công cao không ?" "Cao." Lục Tuyết Nhi nhướn mi : "Công phu của nương không phải đều do ngoại công ngươi dạy sao." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ : "Có ai lợi hại hơn ngoại công không?" Lục Tuyết Nhi ngẩn người, nhìn bé, cảm thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường của bình thường vốn không giống với ánh mắt tiểu hài nhi nhà bình hường, hôm nay có vẻ đặc biệt áp lực, mơ hồ có chút ánh sáng loé lên, liền hỏi : "Vì sao lại hỏi như vậy?" Bạch Ngọc Đường nâng cằm : "Ân... có ai lớn mà tóc trắng không?" Lục Tuyết Nhi cũng nâng mặt: "Tóc trắng? Này khó nói à." Bạch Ngọc Đường không nói gì nữa, tiếp tục ngẩn người. Lục Tuyết Nhi nhìn bé nửa ngày, kéo mặt bé qua chà đến chà đi : "Có phải con gặp chuyện gì rồi không?" Bạch Ngọc Đường lại nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi : "Trên đời này có mấy người lợi hại nhất?" Lục Tuyết Nhi mím môi cười, giơ hai ngón tay : "Thiên hạ kỳ tài vô địch võ lâm hiện nay có hai người! Một chính một tà, bất quá theo ta thấy thì đều nửa chính nửa tà mới đúng." " Vậy sao..." Bạch Ngọc Đường gật đầu : "Đều lợi hại hơn nương và ngoại công?" "Dĩ nhiên." Lục Tuyết Nhi cầm tay bé đặt vào trong lòng bàn tay, nắn nắn : " Con hỏi cái này làm gì ?" "Có người nào nhìn rất trẻ, tóc trắng..." Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, Lục Tuyết Nhi sửng sốt, trợn mắt há hốc nhìn bé. Bạch Ngọc Đường khó hiểu. Qua một hồi lâu nhi, Lục Tuyết Nhi nghiêm túc hỏi bé : "Hôm nay con đã gặp ai ?" Bạch Ngọc nghĩ nghĩ : "Không..." "Có phải con gặp một người thoạt nhìn hai ba mươi tuổi tóc trắng còn tự xưng là lão nhân gia có phải không?" Lục Tuyết Nhi có chút kích động : "Hắn nói với con cái gì ?" "Không có." Bạch Ngọc Đường bưng bát canh gà uống một hơi cạn sạch rồi trèo lên giường nói buồn ngủ. Lục Tuyết Nhi hỏi không được cũng không có cách, bất quá trong lòng trở mình liên hồi. Trên đời này hai người nọ một tóc trắng một tóc đen, tuổi đã trên một trăm, dung nhan vĩnh trú, một là cha của Ân Lan Từ đáng ghét, mà người kia là... Ngọc Đường nhà nàng thật sự có sư phụ duyên tốt như vậy sao ? Lục Tuyết Nhi nghĩ đến đây, vội vàng xách váy chạy đi tìm Bạch Hạ đang tính sổ : "Tướng công !" "Ừh?" Bạch Hạ khó hiểu nhìn nương tử nhà mình, đây là biểu tình gì? "Mau lên, mau đi mua tranh chữ danh nhân!" Lục Tuyết Nhi hưng phấn nói. Bạch Hạ khó hiểu: "Hả?" "Mau lên mau lên, Ngọc Đường nhà chúng ta nói không chừng sắp có kỳ duyên!" Lục Tuyết Nhi mừng rỡ: " Hừ, nha đầu Ân Lan Từ kia đừng hòng đắc ý nữa, nếu có thể đã bái vị sư phụ này, sau này Ngọc Đường nhà ta còn lâu mới bại dưới tay tiểu tử nhà ngươi!" Nói xong, liền kéo Bạch Hạ đi mua tranh chữ danh nhân, thật giả đều được, càng nhiều càng tốt. Chỉ tiếc qua ba ngày, Lục Tuyết Nhi vẫn không thấy Thiên Tôn tới thăm, vì thế liền ủ rũ như quả bóng xì hơi. Một tối nọ, Bạch Ngọc Đường đang nằm trong ổ chăn lăn qua lộn lại không ngủ được, nửa đêm thì bé nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng "Đốc đốc". Bé ngẩng lên nhìn thì thấy một người đang đứng cạnh giường cười với bé : "Đồ đệ ngoan." Bạch Ngọc Đường cảnh giác nhìn hắn, chính là quái nhân tóc trắng kia. "Ngươi không phải đang lúc nóng lúc lạnh không thoải mái sao?" Thiên Tôn nhéo mặt bé, tâm nói _ oa nhi này sau khi lớn lên chắc chắc so với lão tử còn soái khí hơn! ( Tk : Hiếm khi thấy đại ca nói chuẩn đấy Tôn Tôn à :v ) Kỳ thật Bạch Ngọc Đường mỗi đêm đều không thoải mái, cảm giác lục phủ ngũ tạng có một cỗ hàn khí một cỗ nhiệt khí đang chạy tán loạn, bất quá bé luôn cố chịu đựng không nói ra sợ nương sẽ chạy đến ôm bé ngủ, vậy rất mất mặt. "Ta dạy cho ngươi một cách." Ngón tay Thiên Tôn gõ gõ vai Bạch Ngọc Đường: "Ngồi dậy." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, ngồi dậy thật. Thiên Tôn phủ chăn lên người bé tránh cho bé bị lạnh, sau đó dạy bé vài câu khẩu quyết. Thiên Tôn nói một lần, thấy Bạch Ngọc Đường ngẩn người liền nghĩ chắc là nghe không hiểu. Thiên Tôn sờ cằm, tâm nói đừng nói là một tiểu ngu ngốc chứ? Vậy thì không xong ... Đang rối rắm thì nghe Bạch Ngọc Đường hỏi : "Còn phần sau đâu?" Thiên Tôn chớp mắt: " Hả ?" "Không đầu không đuôi, có phải ngươi nói thiếu không?" Bạch Ngọc Đường nói một câu, tâm Thiên Tôn lại nở hoa _ không phải tiểu ngu ngốc nha, so với mình nghĩ còn thông minh hơn! Cả đêm, Thiên Tôn rốt cục cũng biết vì sao Lục Thiên Hàn lại nóng vội như vậy. Ngoại tôn này của hắn quá thông minh, nháy mắt đã hiểu suy một ra ba, mà không may là nội công tâm pháp của Lục Thiên Hàn là không thích hợp với cỗ hàn khí trong cơ thể bé, càng luyện càng không xong, nên mới thành như vầy. Sáng ngày hôm sau, thời điểm Bạch Ngọc Đường tỉnh lại đã thấy mặt trời sáng rõ, nhớ lại, tối hôm qua ngủ như thế nào bé đã quên mất. Bất quá cảm giác này không tệ, lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên bé ngủ thoải mái như vậy. Vì thế bé lại vận công điều tức một hồi, phát hiện gân mạch thông thuận không ít. Ngày hôm sau, buổi tối, Bạch Ngọc Đường cuốn chặn đợi đến nửa đêm bắt đầu đếm, mới đếm tới ba Thiên Tôn lại xuất hiện dạy hắn bộ tâm pháp Đệ nhị. Ngày thứ ba... cứ vậy nửa tháng, đêm nào Thiên Tôn cũng đến. Tối hôm nay trời đổ mưa lớn. Nửa đêm Thiên Tôn chạy đến trước cửa phòng Bạch Ngọc Đường, vẫn định như mọi khi định trèo cửa sổ nhưng lại phát hiện cửa phòng khép hờ. Hắn khó hiểu, đẩy cửa ra liền thấy trong phòng đốt hoả lò vô cùng ấm áp. Tiểu Bạch Ngọc Đường ngồi trên giường nhìn ra cửa, thấy hắn đến, trong mắt bé hiện lên một tia an tâm thở phào nhẹ nhõm. Thiên Tôn vui vẻ vào nhà: "Thân thể khoẻ hơn chưa ?" Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, thấy hắn không bung dù nhưng cũng một cũng không bị ướt, tựa hồ có chút xíu thất vọng. Thiên Tôn khó hiểu: "Sao vậy?" Bạch Ngọc Đường cau mũi, xích người che đi cái chăn đằng sau đang phồng lên một cục. Thiên Tôn tiến đến, lắc người lách qua Bạch Ngọc Đường xốc chăn lên, chỉ thấy bên trong có một bình rượu nóng hổi và một bộ y phục sạch sẽ của cha bé, cùng hai tấm vải da dê. Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm, thấy bé có bẻ xấu hổ, lập tức nhướn mi: "Ngươi còn nhỏ như vậy đã uống rượu hả?" Bạch Ngọc Đường trợn trắng mắt nhìn Thiên Tôn, chọc Thiên Tôn cười ha ha. Dĩ nhiên hắn biết rượu này là tiểu oa nhi lấy cho hắn, khăn cũng là chuẩn bị cho hắn lau, sợ hắn mưa to chạy tới sẽ bị lạnh. Thiên Tôn vui vẻ nở nụ cười _ tuy rằng tiểu hài nhi này lúc nào cũng làm mặt lạnh lại không thích nói chuyện, bất quá tâm địa thiện lương cũng biết nghĩ cho người khác. Vậy thì yên tâm rồi, sau này học võ công xong sẽ không đi hại người. Những ngày như vậy lại tiếp tục hơn nửa năm. Lục Tuyết Nhi và Bạch Hạ cảm thấy cổ quái, nửa năm này nhi tử lớn hơn một chút, cũng không ho khan, tinh thần cũng tốt lên không ít. Khó hiểu nhất lại là Mẫn Tú Tú cùng Dược vương lão cha nàng bởi vì bệnh của Bạch Ngọc Đường đột nhiên tốt lên mà không hiểu vì sao. Không biết là y thuật của bọn họ đột nhiên tiến bộ hay là Bạch Ngọc Đường tự khoẻ lên, tóm lại tiểu hài nhi này đã bất tri bất giác biến thành khỏe mạnh đến mức không thể khỏe mạnh hơn. Chỉ chớp mắt, Bạch Ngọc Đường lên năm, bắt đầu thời kì thay răng, răng cửa thiếu một cái, sợ xấu bé lại càng không chịu mở miệng nói chuyện. Thiên Tôn mỗi ngày đều chọc bé nhưng chọc thế nào cũng không làm bé mở miệng được. Hôm nay, Thiên Tôn nhận được tin tức nói phái Thiên Sơn xảy ra chút chuyện, phải đi nửa tháng. Hắn để lại một quyển bí tịch võ công cho Bạch Ngọc Đường, bảo bé tự học, nửa tháng sau lại đến tìm bé. Sau khi Thiên Tôn đi, Bạch Ngọc Đường xem bí tịch xong, cảm thấy lần này có chút khó, vì thế bé chạy ra viện luyện công. Đêm đó, Lục Tuyết Nhi nửa đêm nghe thấy hậu viện có tiếng gió, tiếng gió này mang theo nội kình nhưng rất kỳ lạ. Nàng khoác thêm áo đến hậu viện nhìn thử mà hôm nay trùng hợp trời có tuyết, Bạch Ngọc Đường một thân bạch y luyện công giữa trời tuyết mà trên mặt đất quanh chân bé không có lấy một bông tuyết. Chiêu thức chuẩn xác tiêu sái, nội kình thuần hậu, đối với một tiểu hài nhi năm tuổi mà nói chiêu này cũng quá mạnh, loại võ công "Chính" phái này hoàn toàn không phải võ công của Ánh tuyết cung cũng không phải Băng nguyên đảo. Lục Tuyết Nhi há to miệng xem đến choáng váng. Đợi Bạch Ngọc Đường thu chiêu, hài tử đứng trong tuyết, hai tay buông xuống lẳng lặng đứng, tuyết bay đầy trời nhưng một bông tuyết nhỏ cũng không rơi xuống người bé. Lục Tuyết Nhi nhìn kỹ lại ra một thân mồ hôi lanh. Tựa hồ lúc tuyết vừa rơi xuống người Bạch Ngọc Đường liền bị một cỗ nội kình mỏng đẩy ra, loại nội lực này chính là cái gọi là mưa rơi không ướt, trên đời chỉ có mấy người đạt tới cảnh giới này, vì sao con của nàng chỉ mới năm tuổi mà đã ...? Mà không xong nhất là, lúc này khí tức lạnh lùng của Bạch Ngọc Đường đã thành hình, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một ít thói quen cổ quái, vừa tiêu sái vừa mang theo phong phạm của nhất đại tông sư, Lục Tuyết Nhi sửng sốt _ không lẽ... Nàng không nghĩ đến mới làm ra chút động tĩnh nhỏ Bạch Ngọc Đường đang tĩnh tâm luyện khí lập tức mở mắt, nhìn qua. Lục Tuyết Nhi trong lòng khẽ động, chợt lóe thân chạy tới, vươn tay chụp ngực bé. Bạch Ngọc Đường theo bản năng khoát tay chặn nàng lại, dưới chân khẽ động vọt ra sau lưng Lục Tuyết Nhi. Một động tác này càng giúp Lục Tuyết Nhi khẳng định, xoay người bắt lấy Bạch Ngọc Đường: " Con học công phu với ai?" Bạch Ngọc Đường giật mình, xoay mặt: "Không..." "Con đang học công phu với một đại mĩ nam tóc trắng phải không?" Lục Tuyết Nhi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường biết, ngoại công vẫn luôn ồn ào nói muốn bé làm người nối nghiệp, nhưng lúc nào bé lại lén học công phu với người khác, nương bé có thể sẽ giận không? Bất quá lại cảm thấy Thiên Tôn mỗi tối đều chạy tới dạy công phu cho bé bất chấp mưa gió, còn điều trị nội thương, mà mình hình như một tiếng sư phụ cũng chưa kêu. Lúc này nếu bé còn không nhận thì không nói nghĩa khí, vì thế nhẹ nhàng gật đầu, chờ bị mắng. Ai ngờ Lục Tuyết Nhi sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên vừa mừng vừa sợ ôm chầm lấy bé: "Hảo hài tử, có tiền đồ !" Bạch Ngọc Đường bị nàng làm cho mù mịt, liền hỏi: "Nương, con học công phu với người khác không phải ngoại công, người không tức giận sao?" "Đó không phải người khác, là sư phụ ngươi!" Lục Tuyết Nhi lập rất nghiêm túc ôm mặt nhi tử xoa xoa: "Có tiền đồ, thiên hạ Đệ nhất dạy công phu cho con, này là duyên phận gì a. Thiên Tôn bỏ rơi ngoại công con tới mấy con phố đó, a ha ha ha !" Bạch Ngọc Đường nghe mà trán đổ mồ hôi lạnh, nếu để ngoại công nghe được lời này của nương bé, có khi nào ngoại công sẽ bị tức chết không? Nửa tháng sau, Thiên Tôn trở lại, thấy Bạch Ngọc Đường luyện công quả nhiên tiến bộ không ít, vô cùng hài lòng. Bạch Ngọc Đường dựa theo lời Lục Tuyết Nhi dặn, bé rót trà cho Thiên Tôn, trước mặt cha mẹ dập đầu bái sư, còn há miệng dùng thanh âm có chút "lùa gió" gọi một tiếng: "Sư hô." Thiên Tôn vui muốn ngất, lúc này hắn đã chính thức thu Bạch Ngọc Đường làm quan môn đệ tử, tự tay dạy dỗ. Tin tức này rất nhanh nổ tung nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ võ lâm, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán. Mấy thập nhiên này Thiên Tôn nhận không ít đồ đệ, đồ đệ nhỏ nhất cũng đã mười tám tuổi, thế nhưng đột nhiên lại thu một đồ đệ nhỏ xíu, này thật đúng là chuyện lạ võ lâm, điều này làm chođám môn hạ đãtrở thành võ lâm lão tiền bối phái Thiên Sơn giận đến dậm chân? Muốn bọn họ gọi một tiểu oa nhi là sư thúc thậm chí còn là sư thúc tổ hả. Lục Tuyết Nhi đem Bạch Ngọc Đường, khuyến mãi thêm một đống lớn tranh chữ nhét vào tay Thiên Tôn, nịnh Thiên Tôn vui vẻ ra mặt, mang Bạch Ngọc Đường đến Bách Hoa cốc ở, chuyên tâm dạy võ công. Nhưng lần này lại chọc giận Lục Thiên Hàn, hắn đến Bách Hoa cốc bắt Thiên Tôn trả ngoại tôn. Nhưng bất đắc dĩ võ công vẫn kém hơn Thiên Tôn một chút, cuối cùng giận đến hộc máu. May mắn Bạch Ngọc Đường tìm ra sự tương đồng giữa công phu Băng nguyên đảo và công phu phái Thiên Sơn, chân khí Lục Thiên Hàn truyền cho cũng càng ngày càng tịnh tiến, làm Lục Thiên Hàn có chút an ủi. Vì thế, Bạch Ngọc Đường thành đại đệ tử của Thiên Tôn, bé ở trong Bách Hoa cốc luyện công. Thiên Tôn thì áp dụng phương thức nuôi thả, hai ba ngày lại ném cho bé một bản bí tịch rồi chạy mất tăm. Trong khoảng thời gian này Bạch Ngọc Đường trừ bỏ luyện công còn thường về Băng nguyên đảo thăm ngoại công, đi Ánh tuyết cung thăm cha mẹ, lại đến Hãm Không đảo giúp bọn Lô Phương làm sinh ý. Trong khoảng thời gian này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, bao gồm đoạn duyên phận với Ngũ di cùng đủ mọi chuyện phức tạp không cần nhắc tới, nhưng hết thảy cũng không ảnh hưởng đến võ công của Bạch Ngọc Đường càng lúc càng mạnh lên. Rốt cục, năm Bạch Ngọc Đường mười lăm tuổi, Thiên Tôn rất vui vẻ nói với hắn võ công đã thành, kiến thức, nội công và nội kình cơ bản đều đã học tốt, còn muốn mạnh hơn nữa thì phải dựa vào chính mình. Toàn bộ võ công bí tịch trong Bách Hoa cốc, Bạch Ngọc Đường đã sớm xem xong, võ công tiến bộ thế nào thì phải xem vào thiên phú và giác ngộ của hắn. Ngày rời Bách Hoa cốc, Bạch Ngọc Đường đi cùng Thiên Tôn, hắn muốn đến Băng nguyên đảo ở cực Bắc làm đại thọ trễ cho ngoại công. Thiên Tôn thì nói phái Thiên Sơn tựa hồ lại xảy ra chuyện, phải đi xem. Bạch Ngọc Đường về nhà, ai ngờ lại bị ngoại công ngăn lại, ở ngoài cửa đại chiến ba trăm hiệp. Lục Thiên Hàn nhìn thấy ngoại tôn nhà mình, một bụng khí! Cũng không phải Bạch Ngọc Đường công phu không tốt mà là quá tốt, bất quá nhìn trái nhìn phải đều giống Thiên Tôn, ngoại tôn nhà hắn phải giống hắn mới đúng chứ, thật đúng là đánh đổ cả một hang dấm chua. Bạch Ngọc Đường thấy Lục Thiên Hàn rống giận, liền hỏi Lục Địa Đống đang ngồi xổm trên nóc nhà nhìn hướng tây bắc ngẩn người: "Tiểu thúc công, ngoại công con bị sao vậy?" Lục Địa Đống lại thần thần bí bí hỏi hắn: "Sư phụ ngươi đâu ?" Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu: "Hắn nói có một số việc phải đi phái Thiên Sơn xử lý." Lục Địa Đống chậc chậc hai tiếng, khoát tay: "Tây bắc sắp loạn." Bạch Ngọc Đường khó hiểu: "Là sao ?" "Có một đế tinh (sao) sắp rơi xuống." Lục Địa Đống chỉ hướng tây bắc: "Đế tinh sáng như vậy, trên đời này cũng không nhiều, trong đó có một ngôi là sư phụ ngươi." Bạch Ngọc Đường giật mình: "Người nói sư phụ con sắp gặp chuyện ?" "Không phải." Lục Địa Đống chống cằm: "Tây bắc có hai khỏa đế tinh, chắc là Đại Liêu vương. Mấy ngày nay hẳn là tiểu tử ngốc kia đang sốt ruột muốn dẫn đại binh xuất chinh, nếu đánh thắng thì ngôi sao của Liêu vương sẽ rơi xuống, tân tinh mới lên thay nhưng nếu thua, chỉ sợ giang sơn Đại Tống khó bảo toàn." Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Tiểu tử ngốc?" "Hắc." Lục Địa Đống thần thần bí bí cười: "Chậc chậc, ta nghe nói gần đây chưởng môn Lục Phong phái Thiên Sơn đang bị vu là giết đạo trưởng Võ Đang đó..." Bạch Ngọc Đường sửng sốt: "Lỗ mũi trâu giết lỗ mũi trâu ?" Lục Địa Đống cười ha ha: "Nga Mi, Võ Đang, Thiếu Lâm đều là những môn phái đứng đầu, phái nào cũng có chí tôn cao thủ, bọn họ bị phái Thiên Sơn đè đầu nhiều năm như vậy đã không phục lâu rồi. Lúc trước còn không biết là ai truyền ra tin tứ Thiên Tôn hơn một trăm tuổi còn vội vã thu đồ đệ đệ là vì sắp chết. Phải biết, nếu không có Thiên Tôn, Thiên Sơn phái cũng không thể đứng trên vị trí chí tôn võ lâm." Bạch Ngọc Đường nhíu mi: "Lục Phong kia vô dụng như vậy?" "Thiên Tôn tổng cộng có bao nhiêu đồ đệ chứ. Lục Phong bất quá chỉ đồ đệ của đồ đệ hắn, là sư điệt ngươi mà thôi." Lục Địa Đống nhảy xuống vỗ nhẹ vai Bạch Ngọc Đường: "Phải giúp phái Thiên Sơn sừng sững không ngã, liên quan đến mặt mũi sư phụ ngươi đó." Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, nói: "Nếu làm cho đám người giang hồ đó biết dù sư phụ mất bọn họ cũng không thể động vào phái Thiên Sơn là được rồi phải không ?" Lục Địa Đống gật gật : "Trẻ nhỏ dễ dạy." Bạch Ngọc Đường để lại hạ lễ cho ngoại công rồi lên đường đến Thiên Sơn. Lục Thiên Hàn vừa nghe ngoại tôn ngay cả thọ yến cũng không ăn mà chạy đi cứu Thiên Tôn, tức đến tái mặt. Lục Tuyết Nhi và Bạch Hạ khuyên thế nào cũng không được, ngược lại Lục Địa Đống nói một câu lập tức khiến Lục Thiên Hàn triệt để hoá giận thành vui, hắn nói _ lần này Bạch Ngọc Đường sẽ hội ngộ người định mệnh, cũng chính là _ Tức phụ" ngoại tôn "! -