Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 231 : Tiểu hòa thượng

Công Tôn gặp ác mộng, Triệu Phổ trong cơn tức giận chém bay tất cả cây trong cung. Trong vòng 3 ngày, lời đồn đã truyền khắp cả nước. Bất quá căn cứ vào sự yêu thích của dân chúng đối với Triệu Phổ thì cũng không có bất cứ người nào tỏ thái độ bất mãn. Chẳng qua là chuyện này đã trở thành truyền kì thú vị nhất trên phố, mọi người đều nói Triệu Phổ là : " Hướng quan giận dữ vì lam nhan, lam nhan một mộng thụ tao ương" . Thật ra thì chặt sạch cây trong hoàng cung mà còn gióng trống khua chiêng như vậy ít nhiều gì cũng đánh động nhân gian cho nên phải chọn đại một lý do gì đó để trong ngoài cung tin tưởng. Cuối cùng đành phải nói là Công Tôn thấy mấy cái cây giương nanh múa vuốt rồi gặp ác mộng. Dù sao tính tình Triệu Phổ tùy hứng làm bậy ai mà chả biết, nếu đổi lại là một vương công quý tộc khác thì sẽ bị coi là vô pháp vô thiên nhưng nếu là Triệu Phổ thì lại rất hợp lý. Chưa kể thú vị nhất chính là Triệu Trinh không những không phản đối còn rất tán thành, còn tiện tay trồng lại mấy cây hoa đào hoa lê để Triệu Phổ rảnh rỗi lại đi chém. Dân chúng cũng cảm thấy hai thúc cháu này đang đùa giỡn nhau. ( Trangki : cảm thấy mùi thúc chất nồng nặc, lưu manh công và lãnh tĩnh thụ :v * rùng mình * ) Mấy cái cây bị chặt ngày đó, Công Tôn kiểm tra tất cả thì phát hiện trong số chúng có mấy cây hoa quế thơm nhất, đẹp nhất có một chút khác thường. So sánh với những cây hoa quế khác và mấy cái cây kì lạ được trồng trong ngự hoa viên, màu sắc của chúng không phải là màu vàng nhạt mà là vàng sẫm. Nếu đứng một mình thì chỉ cảm thấy chúng rất diễm lệ nhưng nếu để chung một chỗ với nhưng cây khác lại có vẻ rất quỷ dị. Công Tôn cẩn thận kiểm tra thì thấy những cây hoa này là dùng độc dược để trồng, trong rễ còn một ít độc dược lưu lại. Đây là một thứ dược Công Tôn chưa từng thấy qua, nó có màu lam, lấp lánh trong suốt, có chút giống muối ăn. Công Tôn tách dược ra, đem về từ từ nghiên cứu. Sau hôm đó, tất cả mọi người không gặp ác mộng nữa. Triệu Trinh cuối cùng cũng có thể bình an ngủ một giấc, tinh thần cũng tốt lên. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chịu trách nhiệm điều tra quản sự đã gieo trồng đống cây này. Hoa cỏ trong cung hàng năm đều được chọn từ nhiều nơi khác nhau. Những ai chịu trách nhiệm bài trí trong cung không khẩn trương không được. Nếu điều tra ra là ai chịu trách nhiệm, phỏng chừng đầu khó giữ được trên cổ. Mọi người âm thầm cảm thấy may mắn, may là lần này chịu trách nhiệm điều tra là Khai Phong phủ chứ nếu là Đại Lý tự thẩm án thì xong luôn. Lúc Khai Phong phủ điều tra, Triển Chiêu còn có thể ôn hoà hỏi ngươi nguyên nhân. Còn vào Đại Lý tự, một người hai người đều hung thần ác sát, không thèm hỏi gì mà cứ ba mươi đại bản cái đã, chưa gì đã cướp của ngươi nửa cái mạng. Triển Chiêu rất nhanh đã hỏi rõ nguồn gốc hoa quế. Sau trung thu, rất nhiều nơi tiến cống cây cối mùa thu, hoa quế và hoa cúc làm chủ đạo. Mấy cây hoa quế này gọi là Nguyệt Kim Quế, dáng vẻ động lòng người, mùi thơm thanh nhã. Vả lại nó cũng có tác dụng nâng cao tinh thần nên đặc biệt chọn ra vài cây trồng trước cửa ngự thư phòng. Hoa này là lấy từ vườn hoa quế phía tây Khai Phong phủ, trồng hoa là một lão nông họ Trương, rất bình thường... Ai cũng không thể tưởng tượng một người trung thực như hắn lại có thể đâm vua giết thần. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dựa theo địa chỉ mà quan viên cung cấp tìm tới vườn hoa quế của Trương lão bá. Không nghĩ tới trong nhà không có ai, toàn bộ hoa cỏ cũng đã héo úa, như thể đã lâu không ai chăm. Triển Chiêu hỏi thôn dân xung quanh thì được bảo là Trương lão bá đã chết. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày, hỏi nguyên nhân chết. Người nọ nói là lão bá mấy ngày gần đây có vẻ hoảng hốt, thỉnh thoảng nửa đêm còn đột nhiên gào khóc thảm thiết. Sau đó một hòa thượng đến xem hắn bị làm sao, rồi hắn mới tốt hơn một chút. Nhưng trước đó không lâu, lúc hắn đang uống rượu ở tửu lâu thì chết bất đắc kì tử. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến nghĩa địa, đào thi thể lên rồi gọi Công Tôn khám nghiệm tử thi thử _ kết quả : hắn bị giết, vả lại còn là trúng kịch độc giống như Cung Học. Người chết cũng đang ở tửu lâu thì đột nhiên ngã lăn. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy đến nóc tửu lâu kiểm tra thì thấy có vết cào, chứng tỏ chuyện này liên quan tới con kền kền nọ. Mà người hạ độc cũng chính là người đã giết chết Cung Học. Chạy một vòng đầu mối lại bị chặt đứt. Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường về tới Khai Phong phủ thì đã gần nửa đêm. Mới vừa ngồi xuống chưa kịp thay đồ, Tiểu Tứ tử lạch bạch chạy vào, cầm theo một thực hạp thật lớn. Bé từ bên trong lấy ra hai đĩa điểm tâm đưa cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường : "Điểm tâm khuya!" "Sủi cảo da cá?" Triển Chiêu hí hửng. "Dạ. Khương di di nói mọi người thích ăn, bên trong có cả tôm nữa." Tiểu Tứ tử cười híp mắt. "Khương di di... Khương Hoằng Nguyệt sao?" Triển Chiêu ăn sủi cảo tấm tắc hai tiếng : "Khó trách ăn ngon như vậy. Thương thế của nàng đã khỏi chưa?" "Đã tốt hơn rồi." Tiểu Tứ tử cầm thực hạp lên, xoay người hình như muốn đi. "Còn đi đâu nữa?" Triển Chiêu đã một ngày không thấy bé, giơ tay ngoắc ngoắc : "Lại đây ngồi cùng ăn đi." Tiểu Tứ tử phùng má : "Không ăn đâu, cháu còn muốn đi giúp Tiểu Màn thầu." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau : "Giúp cái gì?" "Rất rất nhiều sách phải xem!" Tiểu Tứ tử nghiêm túc nói : "Chính là sách cầm về từ đợt hoả hoạn đó." " À ..." Triển Chiêu nhớ ra đó là nhật kí của Cung Học liền bưng đĩa lên ngậm sủi cảo. : "Đi, chú đi với cháu thuận tiện hỏi coi làm tới đâu rồi." Bạch Ngọc Đường giúp Tiểu Tứ tử cầm thực hạp. Còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng ầm ĩ. "Tiểu màn thầu, chữ này là chữ gì?" "Khôi." "Khốn (cùng) cái gì? (khôi :kui, khốn : kun . Hình như thế :P) "Khôi trong con rối á, ngươi ngốc quá vậy!" " À ! " Bàng Dục nhướng mi : "Ra là phải ghép chữ lại, tách ra nên ta nhìn không ra!" Bao Duyên vô lực nhìn trời. "Ngươi nói coi người này tên có một chữ Khôi không phải là rất khó nghe sao?" Bàng Dục lắc đầu : "Lại còn là điềm xấu nữa." "Ngươi còn sức thì nghiêm túc xem cho ta, không thì làm ơn về ngủ đi, đừng phá nữa!" Hôm nay Bao Duyên xem sách suốt một ngày, bây giờ đầu váng mắt hoa, ôm đầu đuổi Bàng Dục. Bàng Dục ở đây ăn không ở không không nói đã thế còn quấy rầy hắn. "Ta mới không đi." "Ngươi không ở biệt viện với tỷ tỷ ngươi đi mà chạy tới chỗ ta làm gì?" "Tỷ tỷ nói, ta không được ở lại, không có tiền đồ. Nàng kêu ta đến Khai Phong phủ làm chuyện đứng đắn!" Hai người đang ngươi một câu ta một câu chợt nghe ngoài cửa tiếng "khụ khụ" vội ngẩng đầu... Bao Chửng đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc. Bao Duyên vội cúi đầu, tiêu rồi! Phía sau Triển Chiêu đang bưng đĩa sủi cảo, đi đến cùng Bạch Ngọc Đường với Tiểu Tứ tử. "Đại nhân, ăn sủi cảo không?" Triển Chiêu thấy Bao Chửng đen mặt, phỏng chừng đang định giáo huấn hai người kia tội làm việc không chuyên tâm thì vội vàng đưa đĩa sũi cảo ra trước mặt hắn. Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ tử nhìn nhau một cái _ vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cả Khai Phong phủ cũng chỉ mình Triển Chiêu có biện pháp đối phó với Bao Chửng, mà Bao Chửng đối với Triển Chiêu thì nửa điểm biện pháp cũng không có. ( J ) Bao Chửng quả thật là một người thích ăn sủi cảo. Sau khi nhai vài cái khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn Triển Chiêu : "Còn không?" Triển Chiêu ngậm sủi cảo nhìn Tiểu Tứ tử, Tiểu Tứ tử cũng có chút ngốc lăng, chỉ trù phòng :"Trong trù phòng vẫn còn nhiều, còn có cả hồn đồn Hai hàng lông mày khẽ nhíu, Bao Chửng giả vờ thong dong nhưng cước bộ vội vã đi thẳng hướng trù phòng. Mọi người hồi thần lại dở khóc dở cười. Bao duyên thấy thoát nạn, thở phào vỗ ngực. Triển Chiêu ngồi xuống cạnh hắn : "Có đầu mối gì không?" "Ừm... Cung Học này từ khi còn rất trẻ đã bắt đầu ghi nhật ký, đệ hoài nghi hắn có bệnh." Bao Duyên nói rất nghiêm túc. "Có bệnh?" Bạch Ngọc Đường thắc mắc. "Không phải sao." Bàng Dục gác chân : "Người này, chuyện lớn chuyện nhỏ, ngay cả mỗi ngày mặc cái gì đi giày gì, đi qua những chỗ nào nào cũng đều ghi lại. Không phải có bệnh thì là gì?" " Thế ạ ! " Tiểu Tứ tử đi tới cạnh mọi người, tìm một băng ghế nhỏ ngồi xuống : "Cháu cùng phụ thân trước kia từng gặp một bệnh nhân tương tự!" " Hắn bị gì?" Bạch Ngọc Đường cầm lấy một quyển lật, cũng cảm thấy hành động này thật sự không bình thường. "Phụ thân nói người này bị bệnh mất trí, rất hiếm thấy." Tiểu Tứ tử vuốt cằm nói : "Chính là người đó chỉ có thể nhớ kỹ chuyện xảy ra hôm nay, chuyện ngày hôm qua thì không nhớ cho nên những người như thế phần lớn đều tùy thân mang theo nhật kí, cái gì cũng ghi lại ." "Có loại bệnh này sao?" Triển Chiêu cảm thấy thần kỳ. "Có." Tiểu Tứ tử gật đầu : "Người như thế bình thường nếu thấy cái gì thì sẽ không quên được nhưng chỉ giới hạn trong một ngày. Ngày thứ hai sẽ đem chuyện lúc trước quên hết, phải nhìn nhật ký mới có thể nhớ lại." "Khó trách mấy quyển nhật ký này nát như vậy." Bàng Dục vẫy vẫy quyển trong tay. "Cung Học có cái gì kì lạ không?" Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Hổ đang đi vào xoa xoa, vừa hỏi Bao Duyên: "Ta nghe nói hắn cũng có thể xem như một bước lên mây, lên chức cực nhanh, thoáng cái từ địa phương tiến vào kinh." "Ừ, căn cứ vào ghi chép của hắn, có vài chuyện rất kì lạ. Lúc trước Cung Học làm quan địa phương ở một vùng phía nam, đảm nhiệm chức Tri phủ Thiệu Hưng. Ba năm trước mới bị điều tới Khai Phong, đảm nhiệm chức vụ bộ binh. Không lâu sau thì được bổ nhiệm vào chức Binh bộ Thị lang." "Thiệu Hưng phủ, là đồng hương với cháu sao!" Tiểu Tứ tử vỗ tay một cái. " Nhã Trúc thôn của Tiểu Tứ tử cũng ở Thiệu Hưng phủ phải không? Cháu có từng nghe nói về vị này Tri phủ này không?" Triển Chiêu đưa tay sờ đầu bé. "Ưm..." Tiểu Tứ tử lắc đầu: "Hình như không có ạ." "Không có quan hệ với ai trong Binh bộ Thị lang." Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó hiểu. "Khoảng thời gian hắn ở Thiệu Hưng phủ hình như luôn tìm kiếm thứ gì đó." Bao Duyên nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuyện bản thân cảm thấy khả nghi: "Bên cạnh hắn có một người gọi là Đại thiếu gia, hơn nữa hình như hắn đang nghe lệnh y." "Đại thiếu gia?" Bạch Ngọc Đường cau mày: "Không nhắc tới là ai à?" "Tên tuổi cụ thể của hắn thì không thấy xuất hiện trong này." Bao Duyên nhún vai: "Đại thiếu gia phân phó hắn tìm một thứ gọi là Sinh tử hạp." " Sinh tử hạp..." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chưa từng nghe qua. Bàng Dục cùng Tiểu Tứ tử cũng không rõ. "Cuối cùng có tìm được không?" Bao Duyên trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Có tìm được, ở một nơi bị hắn gọi là Quách thị tiêu cục . Trong này có ghi lại là nửa đêm ra tay, thuê sát thủ, một người không lưu." Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày, có khi nào đó chính là Quách gia tiêu cục bị Khô Diệp diệt môn mà Công Tôn đã nhắc tới? "Có còn nói gì về tình hình tiêu cục không?" Triển Chiêu vội vàng hỏi Bao Duyên. "Trước mắt thì không. Chúng ta cũng đã tìm trong tài liệu từ Thiệu Hưng phủ đưa tới, bất quá đã bị mất một phần." Bao Duyên lắc đầu: "Có thể là có người cố ý tiêu hủy." "Thật là ..." Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Quách thị tiêu cục cả nước ít nhiều cũng mười mấy hai chục cái, rốt cục cái này là cái nào?" "Không còn cách nào khác, chắc phải phái người đi Thiệu Hưng phủ nghe ngóng một chút rồi." Triển Chiêu vừa mới dứt lời thì cảm thấy ống tay áo bị người giựt giựt. Triển Chiêu cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ tử cũng đang cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân nơi đó gọi Quách Tái Hưng, trong nhà có ba thái thái (thê tử), năm hài tử, hai lão nhân, sáu quản sự, hai mươi bốn tiêu sư, ba mươi mốt đệ tử, tám nha hoàn, năm người sai vặt, ba người đánh xe, hai người giữ, còn có tám con chó." (chuongco: 0_o ha????) ( trangki : bé ngốc của nhà mình đây ư ) Bọn Triển Chiêu sửng sốt, kinh hãi nhìn Tiểu Tứ tử. Chỉ thấy bé nói xong, cái mũi hồng khụt khịt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Đừng nói cho phụ thân." Nói xong xoay người bỏ chạy. "Tiểu Tứ tử!" Triển Chiêu vội đuổi theo. Bàng Dục cùng Bao Duyên hai mặt nhìn nhau, rồi cũng nhìn Bạch Ngọc Đường _ này là sao? Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu. Công Tôn không muốn cho Tiểu Tứ tử biết Khô Diệp bé cứu là sát thủ đã giết hơn trăm người nhưng chắc hắn không nghĩ tới... Tiểu Tứ tử đã biết. Cái này cũng không có gì lạ, dù sao cũng chỉ là một thôn nhỏ, sự tình ồn ào Tiểu Tứ tử ít nhiều gì cũng có thể nghe được một chút. Lúc trước bé không nhớ, có thể là do bé cố ý muốn quên mất những chuyện không vui, hôm nay nhắc lại thì nhớ lại. Bé chỉ đơn giản là không muốn Công Tôn lo lắng nên mới giả vờ không biết mà thôi. Nhưng bé ngốc như vậy thì sao mà giấu được, chắc chạy đi trốn trong chăn khóc một mình rồi. Khó trách lúc trước bé gặp Khô Diệp lần đầu đã nói hắn là người xấu, không cho Công Tôn đi theo hắn. Không đầy một lát, Triển Chiêu ủ rũ trở lại. "Thế nào?" "Để Công Tôn ôm đi rồi." Triển Chiêu giải thích cho Bàng Dục Bao Duyên đang ngu ngơ. Bàng Dục hối hận: "Sớm biết như vậy thì không nói chuyện người chết ở trước mặt nó." Bao Duyên nâng cằm: "Chuyện này lấy trí tuệ của Tiểu Tứ tử nhất định rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt. Cứu người không có tội, lấy lòng từ bi của Công Tôn tiên sinh thì cho dù biết đối phương tội ác tày trời vẫn sẽ ra tay. Thiên chức của đại phu chính là cứu người. Tiểu Tứ tử cũng thừa hưởng trí thông minh và lòng từ bi của Công Tôn tiên sinh!" Bao Duyên tự nói tự cảm khái, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bội phục nhìn hắn. Một lúc lâu sau, Bàng Dục rốt cục nhịn không được vỗ đầu hắn cái bốp: "Ngươi nhìn người cũng quá đúng!" Bao Duyên ôm đầu trừng hắn một cái, tiếp tục nói chuyện với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Trong nhật kí của Cung Học thì sau khi tìm được hộp đã bí mật đem tới Khai Phong, sau đó hắn cũng đến Khai Phong nhậm chứcl. Sở dĩ làm tất cả những chuyện này cũng là vì muốn bảo đảm an toàn cho Sinh tử hạp." Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Cung Học tinh thông các loại cơ quan, để hắn bảo vệ cái hộp đó là lựa chọn tốt nhất." "Vậy bây giờ ai đang giữ cái hộp đó?" Triển Chiêu hỏi. Lúc này, Triệu Phổ bước đến. Hắn vừa mới từ quân doanh về. Vừa đến cửa viện thì thấy Tiểu Tứ tử đang khóc liền giật mình. Công Tôn xua tay bảo hắn đừng vào phòng, lát nữa trở lại cho nên hắn đi qua đây. "Biết Sinh tử hạp là cái gì không?" Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ. Triệu Phổ ngẩn người, khẽ nhíu mi: "Hình như nghe qua ở đâu rồi." Mọi người lập tức lên tinh thần: "Nghe ở đâu?" Triệu Phổ gãi đầu suy nghĩ một chút: "Hình như... lúc còn bé có nghe tiên hoàng nói." Mọi người nhìn hắn chằm chằm, ý bảo _ chi tiết! "Sinh tử hạp nguyên bản là một truyền thuyết." Lúc này Bao Chửng từ cửa đi vào, hiển nhiên là vừa ăn no cho nên rất vui vẻ _ khuôn mặt đen thui bóng loáng sáng trưng, chiếu vào người lập tức thành một đoàn hắc khí. "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi." Triệu Phổ bị Bao Chửng nhắc tỉnh, cũng nhớ ra : "Nghe nói Đường Vương Lý Thế Dân tuổi già có một cái hộp được một thần tiên tặng cho. Trong hộp cất một con mắt xanh, có thể làm cho thiên địa đảo lộn, giang sơn thay đổi triều đại. Đường Vương sai người chế tạo một hộp cơ quan không ai có thể mở, đem hộp thần bỏ vào rồi ném xuống biển. Lúc đó hắn nói, hộp không mở giang sơn còn tại, nhưng một khi mở thì giang sơn mất. Việc này đối với Đường môn Lý thị chính là liên quan đến sống còn. Hơn nữa cơ quan của hộp phi thường tinh diệu, thiên hạ to lớn chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa có thể mở. Nếu dùng sai chìa khóa thì cơ quan của hộp sẽ được kích hoạt, không một ai có thể may mắn thoát khỏi. Cũng có thể nói là xui xẻo thì sẽ chết oan chết uổng cho nên mới có tên Sinh tử hạp. Tiên hoàng cũng từng muốn tìm nó. Cái hộp này chính là tuyệt thế chi bảo." "Chìa khóa?" Bạch Ngọc Đường lấy ra cái hộp tìm được trong thư phòng của Ngô Danh, mở hộp lấy chìa khóa ra cho mọi người nhìn. "Là cái chìa khóa này?" Triệu Phổ kinh ngạc. Bao Chửng cầm chìa khóa nghiên cứu : "Quả nhiên bất phàm." Bạch Ngọc Đường không chắc chắn lắc đầu : "Nếu quả thật là cơ quan tinh diệu thế gian hiếm có thì chìa khóa không chỉ có một cái." "Ngũ gia không hổ là hành gia!" Bao Duyên gật đầu : "Trong này ghi lại, chìa khóa có bốn cái được chia ra giấu trong bốn chiếc hộp Thiên can địa chi, đặt ở bốn hướng khác nhau, sau nhiều năm thì bị thất truyền. Cung Học tìm chìa khóa khắp nơi cuối cùng cũng tìm được một chiếc." "Trong thư phòng của Cung Học có không?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Dường lắc đầu : "Không có!" "Không ở chỗ Cung Học." Bao Duyên lật qua mấy trang sau : "Trên này viết, trước đó không lâu, Sinh tử hạp bị người không rõ thân phận đoạt đi khiến cho Đại thiếu gia giận dữ. Cung Học biết mạng mình khó giữ nên đã len lén giao chìa khóa cho một hảo bằng hữu, Lưu huynh." "Lưu huynh là ai?" Triệu Phổ khóe miệng co rút : "Trên đời này có rất nhiều Lưu huynh? Đang làm quan trong triều thì có mười mấy hai mấy người." "Nói chính xác thì có hai mươi bốn người họ Lưu." Bao Chửng nói một câu. Mọi người âm thầm thán phục _ không hổ là Bao đại nhân. "Trong này không viết, bất quá có nhắc tới Lưu huynh là người giang hồ, ngày thường không lui tới quan phủ. Hơn nữa hắn còn có giao tình thâm hậu với chưởng môn phái Thiên Sơn nên mới có thể bảo vệ chìa khóa không bị trộm đi." Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường : "Hắn quen biết phái Thiên Sơn, Mạc Phi có biết không?" Bạch Ngọc Đường nhìn trời, có trời mới biết. Đám hậu bối lão đầu phái Thiên Sơn của hắn thu đồ đệ chật kín cả núi, kết giao khắp nơi, ai cũng là giao tình thâm hậu. Họ Lưu phỏng chừng cũng không ít. "Lát nữa ta viết phong thư hỏi hắn." Bạch Ngọc Đường nói xong, thấy Triển Chiêu vuốt càm trầm tư, tựa hồ như đang phiền não chuyện gì đó. Lúc này, Công Tôn đi vào, vẻ mặt bình tĩnh nhưng cũng có chút lo lắng. Triển Chiêu vội hỏi hắn : "Thế nào rồi? Tiểu Tứ tử còn khóc không?" Công Tôn thở dài : "Nó vẫn rầu rĩ không vui, ta sợ nó lại suy nghĩ linh tính. Bây giờ Tiểu Lương tử đang dỗ nó." Triệu Phổ chân mày dựng đứng : "Mụ nội nó, lão tử đi tìm Khô Diệp chém hắn thành thịt băm." Công Tôn trừng hắn một cái, Triệu Phổ vò đầu : "Vậy giờ phải làm sao?" Bao Chửng tò mò: "Xảy ra chuyện gì? Ai khi dễ Tiểu Tứ tử?" Triển Chiêu kể đại khái mọi chuyện với Bao Chửng. Thế mà Bao Chửng lại vui vẻ : "Bổn phủ có cách." Mọi người khó hiểu, chỉ thấy Bao Chửng khoát tay : "Thăng đường, dẫn khâm phạm Tiểu Tứ tử lên." ... mọi người choáng váng. Nếu không phải Công Tôn đã bị Triệu Phổ giữ lại phỏng chừng hắn đã liều mạng với Bao Chửng. Lúc này có là Bao thăng thiên hắn cũng không nể tình! (chuongco : *cầm dép* ta muốn chọi ~~~~~~~~~ Cục cưng của ta ~~~) Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc _ Tiểu Tứ tử thành khâm phạm? Không đầy một lát, trên đại đường đèn dầu sáng rực, tam ban nha dịch đứng yên hai bên, tàn nhẫn vô tình gõ mạnh gậy xuống đất hô uy vũ. Tiểu Tứ tử nơm nớp lo sợ được Trương Long Triệu Hổ dẫn vào. Bé nắm ngón tay cúi thấp đầu không dám nhìn Bao đại nhân. Bao đại nhân cầm kinh đường mộc nhẹ nhàng đặt xuống "cạch" một tiếng nhỏ xíu rồi hỏi: "Tiểu tứ tử?" Tất cả nha dịch đều nhịn cười, chưa từng thấy Bao Chửng hòa khí hỏi người như vậy, dĩ nhiên... bọn họ tàn nhẫn vô tình gõ côn xuống đất thanh âm phát ra so với gõ đũa cũng không khác bao nhiêu. Tiểu Tứ tử chớp mắt mấy cái, nhìn Bao Chửng một cái, lại vội cúi đầu. Công Tôn đứng sau bình phong thấy vậy thì rất đau lòng. Vừa muốn xông ra ngoài thì bị Triệu phổ che miệng túm tay, bảo hắn bình tĩnh một chút chớ nóng. Bạch Ngọc Đường cũng tựa vào bình phong, có chút hứng thú nhìn. Bàng Dục nhỏ giọng hỏi Bao Duyên: "Tiểu Màn thầu, cha ngươi sẽ không thật sự đánh bản tử Tiểu Tứ tử đấy chứ?" Bao Duyên khẽ nhíu mi: "Sao có thể, đương nhiên là cha ta đang nghĩ cách để Tiểu Tứ tử đừng buồn nữa!" Bao Chửng tiếp tục hỏi: "Tiểu Tứ tử, ngươi đã làm chuyện xấu nên muốn tự thú sao?" "Dạ." Tiểu Tứ tử do dự một hồi lâu, rồi gật đầu. "Chi tiết khai ra !" Tiểu Tứ tử lắp bắp nói: "Cháu đã cứu một người xấu, hắn lúc trước giết thật nhiều người. Sau cũng đã giết thật nhiều người." "Thì ra là như vậy!" Bao Chửng gật đầu : "Vậy lúc ngươi cứu hắn ngươi có biết hắn là người xấu không?" Tiểu Tứ tử lắc đầu. "Nếu ngươi không cứu hắn thì hắn có thể sẽ chết không?" Tiểu Tứ tử suy nghĩ một chút, thật ra thì Khô Diệp bị thương cũng không nặng liền lắc đầu : "Có lẽ không." "Sau đó ngươi có nói cho cha ngươi biết không ?" Tiểu Tứ tử tiếp tục lắc đầu. "Ngươi có phải đã quên mất?" Tiểu Tứ tử mếu máo, gật đầu. "Tại sao lại không nói? Ngươi muốn bao che người xấu?" "Không phải." Tiểu Tứ tử vẻ mặt u oán : "Không biết sao lúc đó cháu lại quên mấy, bây giờ nhớ lại thì cháu lại sợ phụ thân lo lắng." "Vậy sao." Bao Chửng gật đầu : "Tiểu Tứ tử, lúc ngươi phạm pháp ngươi được mấy tuổi?" "Bốn tuổi." "Luật pháp Đại Tống, trẻ con từ năm tuổi trở xuống phạm tội không phải chịu trách nhiệm." Bao đại nhân cười hỏi hắn :"Ngươi có biết không?" Tiểu Tứ tử chớp mắt mấy cái : "Thật sao?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu,hỏi Triển Chiêu : "Có chuyện này à?" Triển Chiêu nhìn trời : "Trẻ con năm tuổi trở xuống thì có thể hại ai." "Mà trẻ em tử bảy tuổi trở xuống, lão nhân bảy mươi tuổi trở lên, quên mất chuyện quan trọng ảnh hưởng đến vụ án cũng không phạm pháp." Bao Chửng nói tiếp. Tiểu Tứ tử gãi đầu: "Thật không?" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu bật cười, trẻ em bảy tuổi trở xuống và lão nhân bảy mươi tuổi trở lên có thể nhớ kỹ cái gì. "Giấu diếm cha ngươi là không đúng, bất quá ngươi là xuất phát từ hiếu tâm, nên có thể bỏ qua." Bao Chửng nhẹ nhàng vỗ kinh đường mộc : "Bổn phủ hôm nay phán ngươi vô tội. Về phần người xấu kia ngươi cũng đã nói, thương thể của hắn không phải trọng thương, ngay cả một hài nhi bốn tuổi cũng có thể trị lành thì có thể thấy hắn vốn không chết được. Vậy nên hắn làm ác cũng được, không làm ác cũng được, đều không quan hệ tới ngươi. Ngươi cứu hắn một mạng, hắn không giết ngươi cho biết hắn cũng biết đạo lí, nói không chừng về sau sẽ ít giết người hơn. Ngươi không những vô tội mà còn có công, đáng khen. Sau này nên cứu nhiều người hơn, có biết không?" Bao đại nhân vẻ mặt nghiêm túc, giơ kim đường mộc lên nhẹ nhàng đập xuống một lần nữa : "Phóng thích Tiểu Tứ tử. Bãi đường!" ... Bao Chửng cùng nha dịch bãi đường. Tiểu Tứ tử vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm giác hình như bản thân quả thật không có tội ! Bao đại nhân nói rất có đạo lý, bé có cứu Khô Diệp hay không thì Khô Diệp cũng sẽ không chết. Mà sau này hắn vẫn sẽ tiếp tục giết người, hơn nữa nói không chừng còn giết rất nhiều người. Mình cứu hắn một lần cũng không phải là chuyện xấu cho nên Tiểu Tứ tử sướt mướt nãy giờ cũng bình phục rồi, bé kéo Công Tôn và Triệu Phổ về phòng đi ngủ. Bàng Dục vẻ mặt khâm phục bám theo Bao Duyên nói : "Cha ngươi thật giỏi lại nghĩ tới thăng đường dỗ Tiểu Tứ tử!" "Cái này không phải là dỗ, cái này gọi là giảng đạo lý!" Bao Duyên nói với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường hắn chưa xem xong đống sách kia. Tối nay hắn sẽ thức xem hết sáng mai kể cho hai người, bảo hai người sớm đi nghỉ. Thấy mọi người tản đi, Bạch Ngọc Đường vốn định kéo Triển Chiêu về ngủ thì Triển Chiêu đột nhiên gọi hắn : "Ngọc Đường!" Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn hắn : "Sao?" "Thật ra thì, đây không phải lần đầu tiên ngươi chết!" Triển Chiêu nói một câu, hù Bạch Ngọc Đường đổ một thân mồ hôi lạnh : "Hả?" "Ta nói, đây không phải lần đầu tiên ta mơ thấy ngươi chết!" Triển Chiêu vẻ mặt thành thật. Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười : "Miêu Nhi, ngày suy nghĩ đêm nằm mộng, ngươi không phải là..." "Ừh!" Triển Chiêu nghiêm túc nói : "Lần đó ta nghe được không phải tiếng ong ong, mà là tiếng gió!" Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày suy nghĩ một chút, dù sao hắn cũng thông minh, trí nhớ cũng tốt : "Miêu Nhi, ngươi là nói đêm ngươi bị bệnh ?" Bạch Ngọc Đường đúng là đang nghĩ đến đêm hai người vừa về tới Khai Phong. Sau khi Triển Chiêu uống thuốc thì nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chộp lấy mình lắc tới lắc lui, nét mặt khẩn trương cử chỉ cũng không khống chế được. Phỏng chừng chính là lần đó. "Ngày đó..." Bạch Ngọc Đường bắt đầu nhớ lại : "Có chuyện gì đặc biệt? Chúng ta đi qua ngôi miếu đổ nát, gặp vài người." "Vậy ngươi có nhớ đôi huynh muội cũng chính là người của phái Thiên Sơn không?" Triển Chiêu cười hỏi. "Đúng rồi." Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ tới : "Bọn họ quả thực có nói là muốn đi tìm cái gì Lưu sư bá. Lưu sư bá người phái Thiên Sơn muốn tìm có khi nào chính là Lưu huynh mà Cung Học nhắc đến?" "Đêm đó không phải vẫn còn mấy quái nhân sao?" Triển Chiêu mỉm cười : "Trừ Triệu tông ở bên ngoài." Bạch Ngọc Đường thoáng chốc nhớ ra : "Còn có một hắc y nhân gọi Sầm Kinh. Và một tiểu hòa thượng tuổi không lớn lắm... Người trong thôn có nói có một hòa thượng đi qua vườn quế. Không lẽ hắn cũng liên quan đến chuyện này?" "Nói như vậy, đầu mối bây giờ đang nằm trên người tiểu hòa thượng kia!" Triển Chiêu khẽ mỉm cười : "Ở Khai Phong phủ muốn tìm một người qua đường thì không dễ, nhưng nếu muốn tìm một tiểu hòa thượng qua đường... cực kì đơn giản!" -