Quỷ Hành Thiên Hạ
Chương 203 : Võng lượng sơn
Vào phủ Hạ Chính điều tra có thể nói là "Kinh hỉ" không ngừng, trừ việc Triển Hạo đã lâu chưa lộ diện lại xuất hiện, đã vậy còn bắt sống được Đường Thanh Tùng.
Đường Thanh Tùng nguyên bản cũng không có hiềm khích gì với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Năm đó tuy rằng đã giao thủ, người nọ cũng chỉ là hùa theo, không cầu công lao, cũng không có mục đích. Vừa thấy hai người muốn động võ, Đường Thanh Tùng vội thủ thế.
" Kim quan thật và mèo thật. " Triển Chiêu cau mày: " Ngoạn ý này nửa thật nửa giả ... Nói như vậy trong núi thật sự có? Đó là núi gì ? "
" Ân, kêu là Hoàng Lương Sơn còn hình dạng thì giống cái gối... Ta thì cảm thấy giống hai cái bánh bao." Đường Thanh Tùng nói xong cười hì hì: "Ai, các ngươi cũng đừng nói là ta nói a, chúng ta rất nghiêm đó. "
" Đại ca muốn mấy thứ này đến tột cùng là để làm gì ? " Triển Chiêu nhíu mày truy vấn: " Hắn muốn người nào sống lại ? "
Đường Thanh Tùng thật sự bất đắc dĩ, đối Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chắp tay thở dài: " Hai vị đại hiệp à, ta thật sự không thể nói ! "
Triển Chiêu thấy không hỏi được, liền nhìn Bạch Ngọc Đường, ý tứ kia như là nói ngươi hỏi đi hình như hắn còn giấu gì đó?
Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, lạnh lùng nhìn Đường Thanh Tùng: " Để tránh ngươi nói hươu nói vượn, ta cắt lưỡi ngươi trước. Thế nào ? "
Đường Thanh Tùng vội che miệng kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường: " Không phải chứ, hai ta tốt xấu gì cũng có từng rất thân thiết ..."
Nói còn chưa dứt lời đầu đã bị Triển Chiêu gõ một cái: " Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Tin ta làm thịt ngươi không ? "
Đường Thanh Tùng mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu: "Ai nha, mới một thời gian không gặp, sao ngươi trở nên thô bạo vậy ? "
Triển Chiêu lạnh lùng nhìn hắn, Đường Thanh Tùng rụt cổ. Thế nhân đều nói Triển Chiêu ôn hoà tao nhã, không khéo chính là Đường Thanh Tùng gặp Triển Chiêu lúc hắn đi cứu Bạch Ngọc Đường. Người này sinh khí lên so với Bạch Ngọc Đường còn khó đối phó hơn.
" Hai ngươi thực là mỹ nhân độc ác a, ta thiện lương như vầy . " Đường Thanh Tùng chậc chậc hai tiếng: "Yên tâm đi, đem chuyện của hai ngươi nói ra ngoài đối ta cũng không có lợi gì, ta là ngốc tử sao? Mới không nói . "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn là có chút hoài nghi.
" Yên tâm, ta chỉ làm việc ăn cơm, mất việc so với có việc vẫn tốt hơn. Các ngươi muốn tra như thế nào thì cứ thế mà tra, ta tiếp tục đi uống hoa tửu." Nói xong cười hì hì hỏi hai người: " Hai ngươi có đi không ? "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không nói chuyện, Đường Thanh Tùng liền len lén ra khỏi cửa. Không nghĩ tới vừa nhấc chân đã bị Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đè lại, hắn cười khổ nhìn hai người: "Hai vị đại hiệp, các ngươi tha mạng a, ta thật không biết ... "
" Đừng tưởng nói nhảm mấy câu là xong. " Triển Chiêu quyết không buông tha : " Chuyện về Kim quan và ngũ mệnh miêu mau nói kĩ một chút ! "
Đường Thanh Tùng không nói gì nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: " Các ngươi làm cách nào phát hiện kim quan ? "
" Ai ! " Đường Thanh Tùng cuối cùng bất đắc dĩ, vung tay: " Được rồi, ta sẽ nói hết cho các ngươi. Kim quan trong sách có ghi lại, nằm trong một ngọn núi ở Thục Trung. Chúng ta muốn tìm nhất định sẽ gây ra động tĩnh lớn mà Hạ Chính lại đang chiếm giữ nơi này, muốn hành sự mà không để hắn hoài nghi khả năng rất thấp cho nên mới khiến hắn bị bệnh ... Những người nọ đều bị đại ca ta _ Phong Thính Thủy hạ độc dẫn lên núi tìm kim quan, còn chưa tìm được đâu. Về phần con mèo kia, ngay cả Triển Hạo cũng không rõ lắm, bất quá cố tình trùng hợp là Nơi này cũng có truyền thuyết về Ngũ Mệnh miêu, cứ vậy thôi. Còn những thứ khác thì ta thực sự chỉ là tiểu nhân vật không được biết a."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy hỏi tạm đủ rồi, cũng không bức Đường Thanh Tùng nữa. Hắn thế kia nếu còn ép chắc chắn sẽ đem người bức điên.
Đường Thanh Tùng vội bật dậy chạy biến, trước khi đi còn cố thêm một câu: " Bạch ngũ gia, Trầm Nhan cũng đang ở Thục trung đó, nàng nằm mơ cũng nhớ ngươi. "
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cảm giác Triển Chiêu phía sau toả ra một thân hàn ý âm u. Đường Thanh Tùng vui sướng khi người gặp họa vội vàng chạy.
Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường sờ đầu, rất trấn định cũng rất mù mịt hỏi Triển Chiêu : " Miêu Nhi, Trầm Nhan là ai?"
Triển Chiêu nhụt chí: " Chuột giảo hoạt ! "
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không giận, vội đổi đề tài: " Miêu Nhi, bước tiếp phải làm gì đây ? Tra kim quan hay Ngũ Mệnh miêu ? "
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: " Ta nghĩ nên tìm đại nhân thương lượng trước đã . "
Bạch Ngọc Đường gật đầu, liền cùng Triển Chiêu ly khai khỏi phủ Hạ Chính. Hai người giả bộ đi dạo mấy cửa hàng, cũng không thấy ai theo dõi bọn họ, liền thất quải bát quải (chạy vòng vòng) rời khỏi Thành Đô phủ chạy tới sơn trại.
Trên đường, Triển Chiêu chú ý ven đường tựa hồ có một ít thay đổi.
" Ngọc Đường." Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường lại: " Hình như trạm kiểm soát nhiều lên rồi ! "
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi vào đường nhỏ trong rừng, phát hiện quan đạo xác thực giới nghiêm hơn bình thường. Ven đường người bị giữ lại kiểm tra cũng nhiều, nhiều người đều bị yêu cầu đi đường khác.
" Hạ Chính xuống tay rất nhanh, xem ra là đề phòng khâm sai tới. " Bạch Ngọc Đường nhíu mày: " Ta vẫn có chút không hiểu, nếu Triển Hạo chỉ vì tìm gì đó, an bài Phong Thính Thủy bên cạnh Hạ Chính thì hẳn phải có rất nhiều thời gian? Sao phải hoảng hốt làm việc dư thừa như vậy ? "
" Hơn nữa đại ca lúc này đang ở Thổ Phiên, còn đồn đại Hạ Chính cấu kết Thổ Phiên hoàng tộc linh tinh gì nữa. " Triển Chiêu lắc đầu : " Ai, hy vọng đại ca đừng giằng co nữa, hiện tại nương sắp lo lắng chết rồi. "
Bạch Ngọc Đường khóe miệng hơi nhếch lên, nghiêng qua: " Nương ta a ... "
Triển Chiêu nhìn hắn cười: " Ân! Lúc đính hôn ngươi không phải một hơi gọi nương rất vui vẻ sao."
Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, không hiểu sao có thêm một cặp phụ mẫu còn cả một đoàn trưởng bối Thiên ma cung. Cảm giác khá là vi diệu.
Hai người vừa nói giỡn, vừa lấy khinh công cực nhanh chạy đi. Đến trước một trạm dịch phụ cận, hai người bị một đoàn nhân mã hấp dẫn chú ý .
Đó là một ngã ba, một là đường đến phía bắc, một là tây bắc. Phía bắc trước sau nửa dặm đều bị ngăn lại, người đi đường xe cộ không được phép đi. Mà bên lối rẽ tây bắc, có một đội ngũ thật dài đang đi tới. Trường bào màu đỏ cùng màu vàng quen thuộc chói mắt khiến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phải chủ ý.
" Lạt ma ? " Triển Chiêu buồn bực : " Sao lại đến nhiều lạt ma như vậy ? "
" Miêu Nhi, nhìn cỗ kiệu lớn đằng sau kìa. " Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ phía sau đội ngũ thật dài. Chỉ thấy phía sau lạt ma còn đi theo vài đại hán mặc trang phục tông phát của ngoại tộc, khiêng một cỗ kiệu màu vàng sáng. Ở đầu đường còn có một trạm kiểm soát, gác ở đó rõ ràng người của Hạ Chính. Bọn họ khách khách khí khí để đội ngũ đi qua, cấp bậc lễ nghĩa rất chu toàn tựa hồ là đang nghênh đón.
" Nguyên lai một đường canh giữ không cho ai đi lại là vì nhường đường cho đám người này. " Triển Chiêu vuốt cằm đánh giá, dùng bả vai đụng nhẹ Bạch Ngọc Đường: " Ngươi có thấy kiệu của Thổ Phiên khác với chúng ta chỗ nào không ? "
"Ân..." Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nghĩ nghĩ, trả lời: "Phỏng chừng không khác chúng ta lắm."
" Không khác lắm ? " Triển Chiêu tò mò.
" Ân, có thịt heo bằm hay rau hẹ trứng gà nhỉ ? "
Triển Chiêu ngẩn người có chút khó hiểu, lập tức hiểu được Bạch Ngọc Đường đang đùa giỡn, trừng hắn: " Không phải sủi cảo, là cỗ kiệu ! "
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn cười.
Triển Chiêu liền cảm thấy không thể rời khỏi mắt hắn, hai người ở trong rừng đối diện. Thật lâu sau chợt nghe một tiếng thở dài, phía sau có người chọt hai người bọn họ, mạnh quay đầu... Tử ảnh vẻ mặt không nói gì chỉ chỉ đầu đường phía trước: " Nhìn kìa ! "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo phương hướng Tử ảnh chỉ nhìn qua. Đội ngũ thật dài tiến vào đường cái, cỗ kiệu lớn kia cũng đến gần. Xuyên qua màn che màu vàng có chút trong suốt nhìn thử, thì thấy ngồi trong kiệu là một kẻ cực mập. Luận về hình thể thì... quá béo!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường biết bọn Tử ảnh Giả ảnh đi theo Triệu Phổ nam chinh bắc chiến, gặp qua không ít người Thổ Phiên nói không chừng nhận thức hắn bèn quay đầu hỏi hai người: " Ai vậy ? "
Quả nhiên, Tử ảnh một phen túm lấy Giả ảnh phía sau: " Giả thông minh, ngươi xem tên béo kia nhìn có quen mắt không ? "
Giả ảnh nhíu mày gật đầu: " Đại Bính (Bánh lớn) tướng quân, đúng là hắn ! "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh: " Cái gì bánh lớn tướng quân?"
Tử ảnh hắc hắc cười: " Hai ngươi không biết hắn đâu, người này kêu Đạt Tịnh, cấp quan tương đương với đại tướng quân Thổ Phiên, được xưng khí lực vô cùng lớn. Năm đó đánh giặc bị Vương gia hung hăng tát cho một trận phồng má, lúc này chắc chưa hết sưng đâu . "
Giả ảnh cũng nhịn không được cười cười, cười xong lại nghiêm túc: " Bất quá người này ở Thổ Phiên địa vị rất cao còn nắm giữ binh quyền, về phần hắn vì sao đến đây... vậy thì phải ngẫm lại . "
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lý giải một chút lời của hai người bọn họ, liền hỏi: " Nói cách khác kẻ làm quan như Hạ Chính thì đúng ra không thể quen biết hắn ? "
" Kia đương nhiên a ! " Tử ảnh cùng Giả ảnh trăm miệng một lời: " Này thuộc tội thông đồng với địch phản quốc, trực tiếp xử chém ! "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy đi theo vị đại tướng quân Thổ Phiên có khả năng sẽ tìm được một chút manh mối.
" Hai ngươi cũng nghe không hiểu tiếng Thổ Phiên, chúng ta đi theo được rồi. " Giả ảnh sợ hai người theo dõi không được lại còn gây chuyện, đến lúc đó dù không cố ý nhưng lại để bị người khác phát hiện .
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng từ trong mắt hai người nhìn ra được chút khinh bỉ, đều hơi xấu hổ.
Tử ảnh cùng Giả ảnh đi theo dõi Thổ Phiên tướng quân kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục trở về. Vào sơn trại thì thấy nhân mã càng lúc càng nhiều, nguyên lai là Trâu Lương mang người tới. Âu Dương đang đứng trước sơn trại đùa giỡn với hắn.
Trâu Lương là cái muộn đản (trứng thúi J))), đánh ba gậy cũng không thèm phóng thí. Hắn đứng ở cửa nghe Âu Dương nói chừng mười mấy câu mới "Ân" một cái, cảnh tượng trông rất buồn cười.
" Nhanh như vậy đã về ? "
Lúc này, Công Tôn đi ra cửa, trong tay cầm khay dược đang phối. Phía sau Tiểu Tứ tử cùng Tiêu Lương theo đuôi. Công Tôn nói với hai người: " Triệu Phổ còn chưa về đâu. "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, theo chân Công Tôn cùng đi tìm Bao Chửng. Vào trong phòng, hai người liền đem toàn bộ sự tình nới với Bao Chửng.
" Quan tài vàng ? " Bao Chửng cau mày, có thể thấy được cũng là lần đầu tiên nghe nói: " Có thể khởi tử hồi sinh, còn có mèo yêu có thể làm cho người chết sống lại ? "
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu: " Chúng ta định tới hỏi một chút, sau đó lên núi xem thử. Nếu Đường Thanh Tùng nói thật, vậy đã có thể tìm được một nửa con tin, nhưng còn đám tiểu hài nhi thì không tìm được."
" Ngọn núi kia ... "
Lúc này, Ngô lão nhân luôn ở một bên tả lại địa hình cho Bao Chửng đột nhiên đi tới, hỏi mọi người: " Ngọn núi đó gọi Võng Lượng sơn ? " (ngọn núi quỷ quái)
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái: "Hình như là kêu Hoàng Lương Sơn, nghe nói hình dạng giống cái gối . "
" Sách." Lão ngô xua tay một cái: " Hoàng Lương Sơn là cách nói trước kia rồi, cách gọi chân chính phải là Võng Lượng Sơn. Nơi đó không thể đi. "
Mọi người thấy lão Ngô bộ dáng như ngồi trên lửa, Bao Chửng liền hỏi: "Lão gia tử, núi đó có vấn đề gì sao ? "
" Vùng Thục trung cái gì thiếu chứ núi thì nhiều như mây . " Lão nhân tìm chỗ ngồi xuống, nghiêm túc nói với Bao Chửng : " Trong số những ngọn núi này, có một ngọn đặc biệt quỷ dị, hình dạng xác thực như một cái gối bằng gấm, phía trước núi có một khối đá. Trên đá có khắc vài chữ _ nơi của quỷ, người sống không được vào."
Mọi người nghe đều thấy rất tà tính _ nơi của quỷ? Còn người sống không được vào!
Công Tôn ngồi nhíu mày: " Võng Lượng là chỉ yêu ma quỷ quái, ý nói đó là nơi yêu ma quỷ quái thường lui tới sao? "
Lão Ngô gật đầu: " Thục Trung có rất nhiều thợ săn nhưng duy độc nơi đó là không ai dám vào, bởi vì đi vào sẽ không thể đi ra. Võng Lượng sơn này chỉ có phần lớn lão nhân mới biết được, người trẻ tuổi rất nhiều người chưa từng nghe qua cái tên này."
" Có khi nào bởi vì địa thế khó đi nên dễ lạc đường? " Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy đoán. Thục Trung núi cao rừng rậm mấu chốt là dễ có sương mù, một khi dày đặc thì lạc đường trong rừng là rất bình thường, cũng không cần phải giả thần giả quỷ.
Lão Ngô cười lắc đầu: " Ai... Việc này nói đến thì dài, cũng may hôm nay Cửu vương gia không ở đây bằng không chắc chắn là không thích nghe."
Bao Chửng đại khái cũng đoán được chuyện này có thể liên quan đến tiền triều, cũng thản nhiên cười: "Lão gia tử, cứ nói đi đừng ngại."
Lão Ngô gật đầu: " Các vị còn nhớ Quách Uy không ? "
Mọi người bật cười, Bàng Dục giúp đỡ trả lời: "Chu thái tổ Quách Uy nha, dĩ nhiên là biết."
" Năm đó trong số thủ hạ của Quách Uy có hai người được thưởng thức (đánh giá cao), hai người này về sau cũng đều làm hoàng đế." Lão gia tử tiếc nuối: " Chỉ tiếc vận mệnh khác nhau. "
Công Tôn gật đầu: " Thế tông Sài Vinh và Thái Tổ . "
" Năm đó thời điểm thiên hạ đại loạn, lúc ấy huynh đệ bọn họ khởi binh bình ổn thiên hạ, giang sơn hai người thay phiên trị vì, ngươi vài năm ta vài năm. Chỉ là trên đời này duy chỉ có giang sơn xã tắc không thể chia đều, vì thế lại xảy ra một hồi chém giết ... Chu vong Tống hưng (thời Tống thay thế Chu) nhưng Sài vinh thực chất là cháu Quách Uy. Thiên hùng quân của Quách Uy tuy rằng suy tàn, nhưng vẫn để lại một ít nhân mã không muốn quy thuận Tống triều. Vì thế bọn họ khổ cực một đường đi về phía nam, trốn vào trong núi Thục trung."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều gật đầu: " Đích xác, năm đó rối loạn, rất nhiều binh sĩ lạc đường . " Bất quá nghĩ đến hậu nhân Sài thị, hai người lại không tự chủ được nhớ đến Dứ hiệp giáo lúc trước từng náo loạn Khai Phong một hồi, có thể trong đó có liên hệ gì hay không?
" Thiên hùng quân năm đó vang danh một thời. " Công Tôn ở cùng Triệu Phổ khá lâu, cũng biết chút về chiến sự: " Đoàn quân mã này từng đồ (đánh) thành chiếm đất, tương đối hung ác tàn bạo, bất quá có quan hệ gì với Quỷ sơn ? "
" Năm đó Thiên hùng quân có một vị đại tướng gọi là Bá Tử, rất dũng mãnh thiện chiến nhưng quá tàn bạo. Sau khi đến Thục trung, hắn đã từng muốn làm chư hầu một phương không nghĩ tới sau đó triều định lại phái binh mã đến tấn công hắn, vì thế hắn liền trốn vào núi làm Sơn đại vương. Quan viên địa phương kiêng kị hắn võ công cao cường lại rất hung ác, muốn chuyện lớn hoá nhỏ vì thế liền mở một con mắt nhắm một con mắt, thế nhưng lại khổ cho dân chúng."
Bao Chửng nhíu mày: " Ta cũng có nghe qua cái tên Bá Tử này. Hắn từng hiếu chiến thành danh, hễ giết người thì vài trăm dặm mỗi bước là một đầu người vì thế bị thế nhân phỉ nhổ, thành trì bị hắn đánh giết đã hơn mười tòa."
" Không sai. Ta cũng là năm đó nghe nhóm phụ bối kể chuyện của hắn " lão Ngô tiếp tục kể cho mọi người: " Bởi vì hắn làm nhiều việc ác, cho nên dân chúng Thục trung đều sợ hắn, cũng hiểu được để một người như vậy ở lại Thục trung là mối họa lớn, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may. Lúc đó, hắn tìm vài người dẫn đường, hỏi bọn họ địa hình nơi nào tốt nhất, thích hợp chiếm núi. Người dẫn đường này xuất phát từ tư tâm, liền giới thiệu cho hắn ngọn Hoàng Lương Sơn, nói rằng núi này dễ thủ khó công là một nơi rất tốt. Bá Tử thập phần cao hứng, lệnh các tướng sĩ cướp bóc lương thảo đủ ăn một năm, tiến vào núi. Chỉ là bọn hắn lại trúng kế người dẫn đường, núi này địa thế cực kì hiểm yếu, người không quen đường đi vào liền không thể đi ra. Trong núi lại thường có mưa, lạnh lẽo ẩm ướt căn bản không thể ở lại. Hơn một ngàn binh mã, sau khi vào núi liền thần bí tiêu thất, không xuất hiện nữa. Rất nhiều người đều nói lương thực bọn họ mang theo bị mưa cùng sương sớm thấm ướt, qua hai ngày toàn bộ đều nẩy mầm, không thể ăn. Núi này lại không có dã thú để săn, nhiều rắn rết trùng bọ, rất nhiều người mắc quái bệnh. Cuối cùng tất cả mọi người tính cả Bá Tử, đều bị mắc kẹt chết trong thâm sơn."
" Không nghĩ tới kết cục của Bá Tử lại thê thảm như vậy... Cũng có thể nói là báo ứng. " Bao Chửng nhẹ nhàng lắc đầu: " Kia cuối cùng vì sao đổi tên Hoàng Lương thành Võng Lượng, đọc sai sao?"
" Cũng không phải a Bao đại nhân ." Lão Ngô cười khổ: "Đoàn binh mã kia sao khi vào núi cũng không biết là chết như thế nào, cuối cùng đều hóa thành lệ quỷ. Từng có người ở dưới núi thoáng nhìn thấy trên núi có một đội binh mã đang thao luyện. Họ đều là đứng giữa không trung diện mạo tựa như ma quỷ, mặt mũi hung tợn dữ dằn đáng sợ. Ngọn núi kia có chút thảo dược trân quý, cũng từng có người gan lớn đi vào hái thuốc, đáng tiếc một khi đi vào vậy thì vạn lần cũng không thoát ra không được."
" Cho nên khắc chữ trên tảng đá trước núi để tránh có người muốn đi vào?" Triển Chiêu gật đầu: " Khó trách muốn dùng vu thuật mê hoặc tâm trí người vào núi tìm kim quan."
" Tảng đá đó còn không ? " Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: " Không thấy Đường Thanh Tùng nói tới . "
" Đã mất rồi." Lão Ngô lắc đầu: "Vài thập niên trước, một đêm nọ xảy ra sấm sét, sét đánh xuống khiến tảng đá bể thành mấy phần, trên núi cũng xảy ra cháy rừng biến mọi thứ thành thành tro. Đúng rồi, năm đó có người đồn đãi nói trên núi hình như có vàng. Nghe nói sau trận cháy rừng, trong rừng tối như mực, có thứ gì đó kim quang lóng lánh, chính là không quá hai ngày lại biến mất. Mọi người bởi vì kiêng kị hồn phách trên núi, nên không dám đi vào tìm kiếm. Tảng đá kia còn ở trước núi, nhưng trải qua nhiều ngày mai nhập vào trong bùn đất, xung quanh cỏ mọc lên hiện tại đã thành một toà núi nhỏ."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, khó trách Đường Thanh Tùng không nói tới chắc là cũng không phát hiện ra.
" Nhi tử ta cũng từng nói với ta về Võng Lượng sơn . " Lão gia tử dường như nhớ tới cái gì: " Hắn nguyên bản không tin tưởng chuyện quỷ thần, nhưng là lần đó ta nhớ rõ hắn rất khác thường, hỏi ta rất nhiều về truyền thuyết trước đây của Võng Lượng sơn. Còn hỏi diện mạo ăn mặc của hồn phách ."
" Hắn có nói cái gì đặc biệt không ? "
Lão nhân lắc đầu: " Không, hắn chỉ là tâm sự rất nặng, ngay cả nói năng cũng kỳ quái. "
Mọi người trong lòng đều nổi lên một tia tò mò _ trong Quỷ sơn cất giấu bí mật gì?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại là càng thêm nghi hoặc _ Triển Hạo phái người đi Quỷ sơn tìm thứ gì đó là kim quan. Dựa theo lời của lão gia tử sau khi cháy rừng xuất hiện kim quang (tia sáng màu vàng), có phải là kim quan trong truyền thuyết?
" Lão gia tử, chuyện Ngũ mệnh miêu ngươi có từng nghe qua không ? " Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.
Lão nhân lắc đầu: " Chuyện này ta thật sự không biết. Ngũ Mệnh nhà ta là do ta đặt tên lung tung. Hơn nữa nếu nó lại cứu ta một mạng, liền đổi tên thành tứ mệnh, cho nên ngũ mệnh miêu thực ra là cái gì, ta là văn sở vị văn (mới nghe lần đầu)."
Mọi người không có manh mối, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mắt thấy trời cũng sắp tối, để tránh Hạ Chính hoài nghi liền chạy về Thành đô phủ.
Dọc theo đường đi, phát hiện trạm kiểm soát đều bị dẹp.
" Quả nhiên là vì tên Đại Bính tướng quân kia mà thiết lập trạm dịch." Triển Chiêu cười lạnh một tiếng: " Hạ Chính xem như có chút cố kỵ, không minh mục trương đảm (liều lĩnh) hẹn hắn. "
Vừa vào cửa, Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái liền nhìn thấy vài tên lạt ma đang đứng cạnh cửa ở viện tử cách vách.
Hai người ăn ý trao đổi ánh mắt, về phòng sau đó giả bộ nghỉ ngơi, từ cửa sổ chuồn ra đến thư phòng Hạ Chính gần đó.
Tử ảnh cùng Giả ảnh đang nấp sau giả sơn hờn dỗi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua hỏi: " Hai ngươi điều tra được cái gì không ? "
Tử ảnh bĩu môi: " Đều do tên Hạ Chính kia sinh quái bệnh! Cửa sổ đều đóng kín mít, ngay cả nóc nhà cũng làm hai tầng. Ta và Giả thông minh đều mệt chết cũng không nghe được cái gì."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, nhân họa đắc phúc (trong họa được phúc) sao?
Chỉ trong chốc lát, cửa thư phòng Hạ Chính mở ra, gã Thổ Phiên đại tướng quân đang cùng Hạ Chính chậm rãi đi về hướng cửa viện. Lúc này mặt trời xuống núi, trời cũng tối, Hạ Chính nghênh ngang đi ra ngoài cùng Thổ Phiên đại tướng quân kia khách khí: " Đêm nay vô phương, ta thỉnh tướng quân hảo hảo uống một chút. "
" Ha ha ..." Gã béo tròn cũng cười to, đống thịt mỡ tung lên tung xuống: "Hạ đại nhân quá khách khí."
Tên đại tướng quân hình như nói được tiếng Hán, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có thể nghe hiểu.
" Món bảo bối kia không biết khi nào thì có thể đến?" Hạ Chính nhẹ hỏi: " Nghe nói Triệu Trinh đã nghi ngờ, phái khâm sai đến tra ta. Bàng Thái Sư dễ đối phó nhưng Bao Chửng lại quá lợi hại. Hơn nữa ta sợ đến lúc đó người mang quân đến chính là Cửu Vương gia..."
" Tê ! "
Hạ Chính nói còn chưa dứt lời, tướng quân mập ú kia theo bản năng rụt cổ như thể là cái mao bệnh khi nghe tên Triệu Phổ. Hắn chống nạnh, còn cố ưỡn ngực: " Triệu... Triệu Phổ tính là cái gì ! "
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều cảm thấy rất muốn cười, người này nói tên Triệu Phổ mà thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi. Tử ảnh cùng Giả ảnh cũng bĩu môi, mấy ngày nữa cho ngươi nhìn thấy người sống, xem ngươi có tiểu ra quần không!
"Chỉ cần bảo bối kia vừa đến, cái gì Triệu Phổ Bao Chửng, cho dù là thiên quân vạn mã... cũng đều xong đời ! "
" Ha ha ! " Hạ Chính cười gật đầu: " Vậy là tốt nhất, tốt nhất a ! "
Bọn họ đi ra cửa, lưu lại đám Triển Chiêu hai mặt nhìn nhau _ bảo bối gì lợi hại vậy ?!
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
44 chương
38 chương
102 chương
17 chương