Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 201 : Người thần bí sau bức màn

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường về tới khách điếm thì giả vờ ngủ, sau đó lặng lẽ từ cửa sổ trốn về sơn trại. Hai người chạy một mạch về sơn trại đều muốn mệt chết. Vừa vào sơn trại, Triển Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tiểu Tứ Tử đang mơ mơ màng màng được Công Tôn dắt đi nhà xí. Bạch Ngọc Đường chìa khuôn mặt trắng bệch ra trước mặt hắn, thành công doạ Tiểu Tứ Tử sợ tỉnh cả ngủ, mở to hai mắt như con thỏ nhỏ bị chấn kinh. Công Tôn cùng Triệu Phổ đều không nói gì nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười đến vui vẻ _ Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu kéo đi khắp nơi học xấu, thật không yên lòng. Mọi người tập trung trong thư phòng Bao Chửng, Triển Chiêu nói sơ qua bệnh tình của Hạ Chính. "Bị bệnh nguy kịch mà uống máu tinh thần có thể tăng gấp trăm lần sao?" Công Tôn vuốt cằm nghĩ xem đây là loại bệnh gì, ngồi nghe một hồi. Lại nghe nói Tục mệnh đan làm cho Hạ Chính càng thêm dễ chịu, tính tính rồi lắc đầu: "Dựa theo bệnh trạng, tiểu tử này phỏng chừng sống không quá ba tháng!" "Không bằng chúng ta chờ đi?" Bàng Dục cấp cái chủ ý: "Ba tháng trôi qua rất nhanh, dù sao lúc này Bạch Ngọc Đường cũng đã tiếp cận được hắn, cho hắn ăn thêm chút độc dược! Hắn chết thiên hạ cũng thái bình!" Mọi người nhìn Bàng Dục, chủ ý này tuy rằng có chút độc ác nhưng cũng là không thể nói không dùng được. Đối phó loại người nào thì không phải nên dùng biện pháp nấy sao! Bao Chửng hỏi Công Tôn: " Công Tôn tiên sinh, sự việc cấp bách, có loại dược gì có thể kéo dài mạng Hạ Chính không ? " Công Tôn có chút khó xử: " Đại nhân, bệnh tình cần chuẩn trị một chút mới biết được nên trị như thế nào, bằng không ta sợ sẽ độc chết hoặc cứu sống hắn đến lúc đó lại lộng xảo thành chuyên." (Khéo quá hóa vụng) " Không được a! " Triệu Phổ vội xua tay: " Để hắn sống lâu thêm vài ngày, ta muốn dẫn cả đám Thổ Phiên hợp mưu với hắn ra, tiện tay giáo huấn bọn họ một trận." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Hắn mắc bệnh gì... hỏi một người có lẽ sẽ có manh mối. " Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ _ Huyết Vương! Lần này Dạ hành giả bị Tử ảnh cùng Giả ảnh mang về tổng cộng có hai người. Một người là tên Huyết Vương không hay ho gì kia, tên còn lại còn lại là Dạ hành giả lúc trước nhìn chằm chằm Triển Chiêu muốn cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi cống phẩm, gọi Trầm Khánh. Trầm Khánh bị dọa choáng váng, liên tục giải thích không liên quan tới mình. Hắn là nhi tử một quan viên trong vùng vì ham vui nên mới tham gia Dạ hành giả tụ hội. Đến lúc muốn trở lại như cũ thì đã không còn kịp nữa. Mọi người cũng không làm khó hắn, giữ lại sau này có lúc sử dụng. Huyết Vương lại chịu khổ, đã bị trói gô còn bị bịt miệng, một đường xóc nảy đi vào. Hắn phẫn uất nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, đại khái cũng hiểu ra lai lịch hai người này không đơn giản như đã nói. Bao Chửng ngồi nghiêm chỉnh, bảo Công Tôn nhìn xem Huyết Vương này đến tột cùng là người hay quỷ. Công Tôn bắt mạch cho Huyết Vương, phát giác đều rất bình thường. Hắn rõ ràng chính là người, nhưng mấy khoả răng nanh kia là từ đâu ra? Công Tôn muốn xem răng hắn, để tránh hắn nổi điên cắn người, Tử ảnh cùng Giả ảnh tìm đồ cố định miệng của hắn. Công Tôn dùng cùng búa trúc gõ vài cái, rất cứng, mà hàm răng cũng nguyên vẹn nối liền, đúng là răng nanh của chính hắn, lại càng tò mò hỏi Huyết Vương: " Răng nanh của ngươi sao có thể dài ra ? " Huyết Vương vẫn không ngừng nhúc nhích, phe phẩy đầu bộ dáng rất khó chịu. Bao Chửng bảo người lấy cây chặn trong miệng hắn ra, bảo hắn mở miệng nói chuyện. "Các ngươi là ai? Trà trộn vào Thành đô phủ có rắp tâm gì?" Huyết Vương nhìn chằm chằm mọi người , cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bao Chửng, như là nhớ tới cái gì: "Ngươi sẽ không là... Bao Chửng?" Bao Chửng nhíu mi: "Bản phủ hỏi ngươi mới đúng, ngươi là người nơi nào? Vì sao tiến nhập Trung Nguyên yêu ngôn hoặc chúng, hại người?" "Đi tới đâu là tự do của ta!" Huyết Vương nhăn mặt: "Đám người trẻ tuổi muốn trở thành Dạ hành giả đổ xô tới, cũng không phải ta ép chúng vào nhóm." Tử ảnh thấy hắn cứng miệng có chút bực mình: "Uy, ngươi thành thật chút, có tin ta buộc ngươi ở trong sân bắt ngươi phơi nắng không?" Thật đúng là không nói thì thôi, Tử ảnh vừa thuận miệng uy hiếp một câu đã chọc trúng nhược điểm Huyết Vương. Hắn thật có chút sợ hãi, khẩn trương nhìn mọi người. Công Tôn nhíu mày: "Ngươi thật sự sợ phơi nắng? Không bằng sáng mai phơi nắng thử, nhìn xem có biến hóa gì." "Không được!" Huyết Vương hoảng sợ ngoài dự kiến của mọi người, hắn liên tục lắc đầu: "Sẽ chết người, ta và các ngươi không oán không cừu, các ngươi không cần hại ta!" Triệu Phổ cười lạnh một tiếng: "Không oán không cừu thì không sai... Nhưng ngươi chết cũng là chưa hết tội nga." "Không sai!" Mọi người gật đầu, phối hợp cùng nhau hù hắn: " Ngày mai chính ngọ mang ngươi ra viện hảo hảo phơi nắng một chút." (Trangki: đọc đến đây cảm giác như một lũ người lớn cùng vào hùa dọa một đứa trẻ con, thật là =.= ) "Các ngươi muốn biết cái gì?" Huyết Vương dáng vẻ bệ vệ lập tức tiêu thất, vẻ mặt cầu xin: "Ta cũng chỉ chịu sai sử thay người khác làm việc, các ngươi oan có đầu nợ có chủ, không nên tìm ta!" Bao Chửng vỗ bàn, xuất ra vẻ uy nghiêm vốn có: " Còn không khai ? " Huyết Vương nhíu mày, tựa hồ rất khó xử: " Ta nói, các ngươi có thể đảm bảo an toàn cho ta không ? " " Cam đoan không đem ngươi phơi nắng là được rồi! " Giả ảnh không kiên nhẫn thúc giục. "Không chỉ là chuyện không phơi nắng, còn có... còn có không bị giết!" Bạch Ngọc Đường thấy hắn sợ hãi, tựa hồ là bị người khác bắt được nhược điểm, liền hỏi: "Ngươi thiên phú dị bẩm, vết thương có thể trong thời gian ngắn khỏi hẳn, sợ cái gì?" " Không phải vấn đề vết thương, vết thương có thể khép lại thì thế nào, bị chặt đầu hoặc là bị chôn sống, chết cháy cũng sẽ chết! Các ngươi nghĩ cạnh Hạ Chính không còn ai sao? " Huyết Vương thở dài: "Bên cạnh hắn có rất nhiều người tài giỏi, hắn vẫn nghĩ họ tùy hắn sử dụng, kỳ thật chính mình bị người khác lợi dụng xong rồi giải quyết cũng không biết. Chúng ta bất quá chỉ là tiểu nhân vật, không có rắp tâm hay tham vọng gì, không đáng giá phải bán mạng. Các ngươi muốn biết cái gì ta cũng nói, nhưng các ngươi đừng giết ta." Triệu Phổ gật đầu rồi quay sang nhìn Bao Chửng, ý tứ là _ Bao tướng, mau hỏi đi, này là cả một ổ. " Nghe lời nói vừa rồi của ngươi, thì Hạ Chính cũng không phải chủ mưu ?" Bao Chửng bình tĩnh đặt câu hỏi, cùng Triệu Phổ phối hợp bên trong hù dọa, còn bề ngoài thì nói lời khách sáo. " Hắn chỉ là bị người lợi dụng mà thôi nhưng bản thân hắn cũng không biết, chỉ nghĩ sắp đại công cáo thành, ngay cả bệnh của hắn..." " Bệnh của hắn như thế nào ? " Mọi người truy vấn. "Bệnh của hắn là do trúng độc tạo thành." Huyết Vương thật đúng là thành thật khai hết, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái. Triển Chiêu lúc này đang ngồi cạnh bàn trên đùi là Tiểu Tứ tử vừa bị doạ sợ, lúc này cũng đang ghé vào trên bàn ngủ gật. Thấy Huyết Vương nhìn mình trong lòng Triển Chiêu mơ hồ có chút dự cảm bất hảo, liền hỏi một câu: "Người kia con mắt cũng là màu vàng như ta?" Mọi người cũng đều nhíu mày, lại là Triển Hạo? Người này thật đúng là âm hồn không tiêu, nhưng lại vô tung vô tích. Huyết Vương do dự một lát, bất đắc dĩ gật đầu: " Đúng . " Triển Chiêu sắc mặt bất đắc dĩ trầm xuống _ Triển Hạo! Trên đời này trừ bỏ hắn còn ai có con mắt màu vàng như vậy? Người này lúc trước làm đủ thứ chuyện đều có chung một mục đích, lúc đầu là nghĩ hắn muốn khôi phục Thận lâu báo thù rửa hận, nhưng bây giờ tựa hồ cũng không đơn giản như vậy. " Hắn ở đâu ? " Bạch Ngọc Đường hỏi Huyết Vương. Huyết Vương lắc đầu: "Ta chỉ thấy hắn một lần, là vì Phong đại nhân đối hắn rất tôn kính nên ta hoài nghi hắn là đại nhân vật nào đó." " Phong đại nhân ? " Mọi người mù mịt, sao lại tới một người nữa? "Hắn kêu Phong Thính Thủy." Huyết Vương nhìn mọi người: "Là quân sư của Hạ Chính, lai lịch không rõ nhưng rất có bản lĩnh. Hắn cùng với Hạ Chính quan hệ vi diệu, Hạ Chính đa nghi nhưng đối hắn lại thập phần tín nhiệm. Phong Thính Thuỷ người này thập phần thông minh, văn võ song toàn hơn nữa thâm tàng bất lộ, đáng sợ nhất là... hắn biết dùng chú thuật!" Mọi người yên lặng liếc nhìn nhau, nghĩ tới lúc trước Đậu Đậu có nhắc tới những người phản đối Hạ Chính đều chết bất đắc kì tử, có khả năng là do một loại chú thuật. " Hắn không chỉ có thể giết người, còn có thể khống chế ý nghĩ của người khác, người này thập phần nguy hiểm! " Huyết Vương lắc đầu: "Kỳ thật chính hắn là người làm cho Hạ Chính mắc bệnh, đưa Dạ hành giả vào phủ, vì muốn được ở lại đó! Ban ngày Hạ Chính không thể hành động chỉ có thể trốn trong quan tài bọn họ sẽ có thời gian tiến hành kế hoạch. Về phần bọn họ đang làm cái gì, hiện tại không ai biết bởi vì đại bộ phận mọi người đã biến thành Dạ hành giả như ta vậy." " Các ngươi phơi nắng thì sẽ thế nào ? " Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi một câu. " Hôi phi yên diệt hóa thành tro bụi, cả người bốc cháy mà chết, ta nói thật chứ không nói đùa với ngươi . " Mọi người nghe hắn nói đều bán tín bán nghi, độc dược gì có thể làm cho người ta phải chịu tội như vậy? Công Tôn từ trên người Huyết Vương cùng Dạ hành giả bị bắt kia lấy ra một ít máu, phát hiện không phải máu, mà là một loại trạng thái đặc quánh nhịn không được nhíu mày. Công Tôn cầm hòm thuốc, cùng Bao Duyên túm Tiểu Tứ tử nửa mơ nửa tỉnh cùng ra sau nghiên cứu. Lưu lại mọi người hỏi Huyết Vương Phong Thính Thủy từ đâu đến, cùng với mục đích của hắn, chủ yếu là con tin bị giam giữ ở nơi nào. "Cụ thể ta không biết, nhưng con tin được chia làm hai nhóm thì ta biết." Huyết Vương nói với mọi người, một số lớn người trẻ tuổi cường tráng bị mang đi xây cái gì đó. Bởi vì trên núi có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt cho nên không ai thấy qua. Mà nhóm tiểu hài đặc biệt được coi trọng, mang đi để làm gì thì không ai biết. Bất quá hẳn là không chết bởi vì Phong Thính Thủy mỗi ngày đều cần một lượng lớn, tựa hồ rất yêu thương những đứa nhỏ này. Mọi người nghe cảm thấy mới mẻ, quái nhân kia không phải là muốn oa nhi đến điên rồi chứ bắt cóc một đám đi nuôi? " Nhiều người như vậy đều ngoan ngoãn nghe lời hắn ? " Triển Chiêu khó hiểu: " Có người vẫn là võ tướng sao có thể khống chế được ?" "Phong Thính Thủy dùng chú thuật khống chế bọn họ, mà thứ này hắn rất am hiểu." Huyết Vương nói xong hé ra bộ mặt như thể gặp quỷ: "Ta nguyên bản là một lữ giả tây bắc, nửa đường bị Phong Thính Thủy bắt tới. Hắn dùng một loại độc trùng cắn ta, ta liền biến thành bộ dáng như vầy. Hắn lệnh cho ta tận lực biến toàn bộ người quyền quý Thành đô phủ thành Dạ hành giả, duy trì trạng thái nửa chết nửa sống của Hạ Chính. Chỉ cần có thể qua ba tháng tuyên cáo tạo phản, đến lúc đó sẽ thưởng cho ta. Ta ngẫu nhiên một lần nhìn thấy hắn cùng một nam tử mắt vàng nói chuyện. Có thể nhìn ra được Phong Thính Thủy rất sợ hắn, khắp nơi nghe lệnh làm việc. Sở dĩ muốn tổ chức Dạ hành giả tụ hội, còn muốn triển lãm cống phẩm, là vì Phong Thính Thủy ra lệnh cho ta tìm những người có màu mắt khác với người bình thường." "Cụ thể là màu gì?" Bọn Triển Chiêu biết mỗi một màu đều đại biểu cho một bộ tộc khác nhau. Nếu biết đối phương muốn tìm màu mắt nào cũng có thể đoán được đại khái ý đồ của đối phương. " Màu gì cũng được ! " Huyết Vương trả lời lại khiến mọi người giật mình. " Ngươi là nói, bọn họ chỉ tìm là tìm người có màu mắt kì lạ, cũng không cụ thể là màu gì? " Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi lại, Huyết Vương gật đầu. Triển Chiêu cau mày _ Triển Hạo đến tột cùng là có chủ ý gì? Bao Chửng lưu Huyết Vương cùng Dạ Hành giả lại giam vào đại lao, chờ bọn Công Tôn suốt đêm nghiên cứu máu phỏng đoán nguyên nhân bệnh, tìm phương pháp trị liệu. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nguyên bản tính suốt đêm chạy về khách điếm, ngày kế vào phủ Hạ Chính tìm hiểu tin tức, lại bị Bao Chửng ngăn lại. Bao Chửng nói với hai người: "Hạ Chính hiện tại so với các ngươi còn sốt ruột hơn, hai ngươi cứ từ từ! Hắn là lão hồ li, các ngươi càng để ý hắn càng nghi ngờ!" Hai người gật đầu, dựa theo Bao Chửng nói ở lại sơn trại ngủ cho đủ, ngày mai sẽ vào thành đi dạo. Dù sao trời cũng sắp sáng, Hạ Chính lúc này chắc đang chui trong quan tài. Trở lại trong phòng, Triển Chiêu liền thấy gân cốt tê rần, nằm lên giường lắc đầu: " Ai, hảo hảo một cái án tử, lại đổ lên đầu đại ca ta. " Bạch Ngọc Đường cầm tạo giác tẩy phấn trắng trên mặt, lau vài lần vẫn tiếp tục tẩy, một bên trả lời Triển Chiêu: " Có manh mối so với không manh mối vẫn tốt hơn, vừa lúc nhìn thử xem đại ca ngươi tính toán cái gì . " Triển Chiêu nâng cằm ngẩng mặt nhìn hắn: "Ngọc Đường, đừng lau nữa, da cũng đỏ lên rồi. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chà hư sẽ khiến người khác đau lòng nha." Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu lại ngoài miệng chiếm tiện nghi, có chút muốn cười. Bất quá lúc này hắn không rảnh cãi lại bởi vì trên mặt rất không thoải mái: " Vẫn trắng, không biết Công Tôn dùng phấn gì, rửa mãi không sạch ." Triển Chiêu ngáp một cái: "Ngươi trời sinh đã trắng như vậy, có lau nữa cũng không được như Bao đại nhân đâu." Bạch Ngọc Đường quay đầu liếc hắn một cái, ngẩn người. " Làm gì? " Triển Chiêu thấy bộ dáng hắn như là thấy cái gì kỳ lạ, rất thú vị. " Miêu Nhi? " Bạch Ngọc Đường nhíu mày. Do ánh sáng hay chính mình hoa mắt? Hắn cầm đèn đi tới trước mặt Triển Chiêu, chăm chú nhìn mắt hắn. " Làm sao vậy? " Triển Chiêu cũng kinh ngạc: "Mắt lại đổi màu à?" Vừa hỏi vừa với lấy gương đồng trên đầu giường. "Gương đồng có thể soi ra cái gì." Bạch Ngọc Đường để đèn lại, nghiêng qua, nhìn kỹ vào mắt hắn: " Ân... Đêm nay so với mấy ngày trước càng vàng a, sao lại thế này ? " " Còn có thể biến hóa ? " Triển Chiêu buồn bực xoa xoa mắt: " Bất quá mí mắt thật nặng, đã lâu không buồn ngủ như vậy." " Buồn ngủ? Ta còn nghĩ ngươi đang cao hứng. Lúc ngươi cao hứng màu mắt mới có hơi chút biến hóa ." Bạch Ngọc Đường nói xong, nhỏ giọng ở bên tai Triển Chiêu nhắc nhở: "Giống ngày đó a. " Triển Chiêu nghe xong ngẩn người một lúc mới phản ứng lại buổi tối có cái gì, bóp cổ Bạch Ngọc Đường: "Chuột chết." Bạch Ngọc Đường thuận thế tiến vào ổ chăn: "Tặc miêu, mắt lại sáng trưng!" Nói xong, tắt đèn kéo chăn. "Ngươi thật sự không rửa mặt a." Triển Chiêu chui vào chăn, giữ cằm Bạch Ngọc Đường, lấy tay nhẹ nhàng chà xát vành tai hắn: "Vẫn còn dính chút phấn trắng, giống như tóc bạc." Bạch Ngọc Đường không nói, nhìn chằm chằm Triển Chiêu nửa ngày: "Miêu Nhi..." "Ân?" "Ngươi có thể thấy?" Triển Chiêu nháy mắt mấy cái mới nhận ra, hai người bọn họ đều chui vào chăn, đèn cũng đã tắt... Đúng vậy! Mình làm sao thấy được rõ ràng như vậy? Giống như ban ngày. Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhìn mắt Triển Chiêu: "Miêu Nhi, buổi tối mắt phát sáng, lúc trước thì không có, quả thực sắp biến thành cú rồi!" " Vừa nãy ta có chạm phải cái gì không ? " Triển Chiêu cũng nghi hoặc: "Ta cũng thấy so với lúc trước nhìn rõ hơn, rất quái lạ a ? " Bạch Ngọc Đường cẩn thận nghĩ nghĩ: " Vừa nãy ở trong phủ Hạ Chính ngươi không ăn gì, cũng không có không cẩn thận đụng phải cái gì..." Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường xốc chăn lên. " Ngọc Đường ? Đi đâu vậy ? " Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường chưa mặc hảo quần áo đã lao đi, vội bật dậy. Bạch Ngọc Đường vọt tới cửa viện, đụng phải Tiểu Tứ tử cũng đang vội chạy đến. Đương nhiên, Tiểu Tứ tử chỉ có thể đụng vào chân Bạch Ngọc Đường. " Bạch Bạch ! " Tiểu Tứ tử xoa mũi, phía sau Thạch Đầu Tiễn Tử đi theo một đuôi. "Còn chưa ngủ ? Cha ngươi có ở sau viện không ? " Bạch Ngọc Đường đem hắn từ trên đùi túm xuống, xoay người yếu tiếp tục chạy chợt nghe Tiểu Tứ tử nói: " Phụ thân nói, các ngươi có khả năng trúng độc, phải uống nhiều nước!" Bạch Ngọc Đường dừng cước bộ, nhìn Tiểu Tứ tử. Lúc này, Triển Chiêu cũng đi ra cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái _ trúng độc? Không lâu sau, mọi người tụ tập trong viện. Công Tôn cầm hai cái gáo, trên bàn hình như đặt hai thùng nước lớn, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi đến thì đưa hai cái gáo qua: "Uống nước! Phải uống hết hai thùng này!" Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn thùng nước cũng đủ no rồi. Nhất là Bạch Ngọc Đường, bảo hắn uống nhiều nước như vậy còn không bằng trực tiếp để hắn chết đuối đi. Công Tôn đem một ít thuốc bột cùng máu loãng mới lấy đặt lên bàn, nói: "Hạ Chính sở dĩ bị bệnh trị không hết, và người sau khi bị hút máu liền biến thành Huyết tộc, là vì độc dược đã bị hạ trong phủ Hạ Chính, hơn nữa còn là khắp nơi!" " Trong nến và đèn sao ? " Bạch Ngọc Đường nghĩ tới một loại phương pháp hạ độc người giang hồ ít khi dùng đến. Đem độc dược chôn vào trong tường hoặc vùi vào đất, còn có để vào trong nến và đèn, người trường kỳ sinh hoạt trong hoàn cảnh này sẽ chậm rãi trúng độc. Thần không biết quỷ không hay! Công Tôn gật đầu: "Người bước vào phủ đều sẽ bị trúng độc, đặc biệt là người có thương tích, ví dụ như bị răng cắn chảy máu." Triển Chiêu theo bản năng sờ cổ, nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường có chút ngượng ngùng, này còn không phải chính mình hại Triển Chiêu trúng độc? "Hai ngươi không ở trong phủ Hạ Chính lâu, nên trúng độc không nặng. Nhưng là mắt, mũi và miệng vẫn rất dễ bị độc dược ảnh hưởng." Công Tôn nói xong, chỉ chỉ Triển Chiêu: "Người bình thường trong mắt dính độc cũng sẽ biến sắc, nhưng không rõ bằng ngươi, ngươi xem ngươi đều đã thành hoả nhãn kim tinh." "Nói như vậy, Huyết tộc, Hạ Chính đều do dài kì chịu ảnh hưởng của dược vật nên mới trúng độc!" Triệu Phổ cười lạnh: "Cái gì Dạ hành giả, uống máu tục mệnh, bất quá chỉ là ngụy trang! Ở trong hoàn cảnh độc dược khắp nơi, cho dù không bị hút máu tự mình hại mình, cũng sẽ biến thành Dạ hành giả!" "Đúng vậy!" Công Tôn gật đầu, nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu: "Trước ta sẽ nghiên cứu chế tạo giải dược, các ngươi dù không đến mức trúng độc, bất quá vẫn nên uống nhiều nước chút rửa sạnh độc tố trong cơ thể!" Nói xong quay đầu đi, lưu lại mọi người giám sát Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường uống nước. Đêm đó, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở trong sân uống đầy một bụng nước thẳng đến khi đôi mắt đá mắt mèo của Triển Chiêu khôi phục bộ dáng ban đầu, mới được thả lại phòng nghỉ ngơi. "Nguyên lai uống nước so với luyện công còn mệt hơn." Bạch Ngọc Đường hiện tại vừa thấy nước đã muốn no, nằm trên giường nghỉ ngơi. Triển Chiêu tựa vào bên người hắn, vỗ vỗ bụng hắn, lại nghiêng qua nghe xem có tiếng nước không ? Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn. Triển Chiêu nằm lại, nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh than thở một câu: "Ngươi thật rất cẩn thận a, màu mắt biến đổi liền phát hiện." Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn hắn: "Kia còn phải xem là đối với ai, bình thường ta đều rất lơ đễnh!" Triển Chiêu cười, Bạch Ngọc Đường bây giờ đã bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt không chút dấu vết, túm chăn che đầu, thuận tiện đem bên con chuột bạch bên cạnh túm qua làm gối ôm. Hai người quyết định hảo hảo ngủ một giấc, tỉnh dậy lại đi thu thập lão già Hạ Chính. - Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:= = thật sự thật có lỗi ống nhóm, nguyên bản hẳn là luân phiên ngoại , nhưng là thử miêu đính hôn đêm viết không quá vừa lòng, sửa chữa vài lần sau quyết định trọng viết, trước càng nhất chương chính văn ở trong này, mọi người kiên nhẫn chờ một chút, phiên ngoại tối vãn ngày mai hội cao hơn đến giọt ~~ còn có ống nhóm 嫑 嫑 thức đêm chờ văn, mỗi lần nhìn đến nãi nhóm nói một hai từng tí chờ ngẫu áp lực sơn đại oa, đi ngủ sớm một chút, dù sao ngày hôm sau có thể nhìn đến giọt = =