Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 188 : Cầm Huyết Ma [bắt Huyết Ma]

Ngô Bất Ác muốn chạy, nhưng Thiên Tôn và Ân Hậu đã theo sát hắn, Ân Hậu mặc kệ những kẻ khác, huyết ma gì gì đó cũng mặc, nhất định phải bắt được Ngô Bất Ác. Thiên Tôn thấy Ngô Bất Thiện muốn giúp, liền chỉ về phía những huyết ma đang định bỏ trốn, bảo hắn và Tạ Bạch cùng đi giúp bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bắt huyết ma, để chúng không chạy vào thành Khai Phong, nếu như thế sẽ không còn cứu vãn được. Ngô Bất Ác bị Ân Hậu chặn đường, bắt đầu giao thủ, hiện tại võ công của hắn vẫn chưa khôi phục, chỉ có thể đỡ, Ân Hậu lại không muốn giết hắn chỉ muốn bắt sống, thế là lại giằng co. Thiên Tôn canh giữ gần đó, không đi giúp bắt huyết ma, vẫn cảm thấy, đối phương còn giấu tuyệt chiêu khác. Hiện tại bọn Triển Chiêu phải đối phó với những huyết ma tương tự như thứ trong nhà Tiết Thiên Ưng trước đây, hoàn toàn không có suy nghĩ, chỉ biết cắn người. Triển Chiêu biết những huyết ma này độc vô cùng, bài học của Trọng Tam vẫn còn ngay trước mắt, cho nên liền dặn các ảnh vệ: “Dùng binh khí đánh, ngàn vạn lần đừng chạm vào bọn họ, cũng đừng để dính máu!” Bạch Ngọc Đường giải quyết xong hai huyết ma thì dừng lại quan sát tình hình, những huyết ma thứ phẩm này hoàn toàn không có trí tuệ, sao lại biết làm theo lệnh? Hắn vẫn nhớ rõ trước đây phụ tử Tiết Thiên Ưng dùng một loại ống trúc không có tiếng khống chế những huyết ma này… Chẳng lẽ còn có người phía sau? Vừa nghĩ như vậy, Bạch Ngọc Đường liền rất muốn nhắc Triển Chiêu, không ngờ trong lúc sơ ý, số huyết ma xung quanh cùng chuyển hướng, xông về phía hắn. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, quả nhiên có người điều khiển sao? Hắn thả người nhảy lên cao tránh vòng vây của các huyết ma, từ trên cao giáng xuống, rút đao… Vừa định chém, đột nhiên, một bóng đen lao từ bên cạnh đến, xông thẳng đến Triển Chiêu. Động tác lẫn thân hình của người này không giống huyết ma, mà là một người bình thường, hơn nữa còn đeo mặt nạ! Triển Chiêu nghe thấy tiếng gió sau lưng, biết có người tập kích, hạ thấp người xuống tránh thì thấy một người áo đen đáp xuống trước mặt mình, tấm mặt nạ đỏ đen, rất đáng sợ. Người đó không hề nói gì, xông đến Triển Chiêu như nhất định phải giết được hắn, đồng thời hai huyết ma thâm hiểm cũng tập kích phía sau. Triển Chiêu rút kiếm đối phó, cảm thấy người đó đầy tà khí, hai mắt tỏa màu xanh, dường như rất muốn giết người. Nửa đêm, một tên mặt quỷ xuất hiện, hai mắt lại màu xanh, thật sự khiến người khác cảm thấy âm khí um tùm. Trong lòng Triển Chiêu kêu thịch một cái, sao lại có một tên mắt xanh chạy ra? “Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường thấy hai huyết ma ngồi sau lưng Triển Chiêu như chuẩn bị chờ thời cơ hành động, có hơi lo lắng, hắn muốn đến giúp Triển Chiêu, nhưng bị bốn huyết ma quấn lấy, tạm thời không thể thoát thân. Sốt ruột, sát ý của Bạch Ngọc Đường dâng lên, cũng không nể mặt nữa, vung đao, các huyết ma kia không tránh kịp, bị hắn vung một đao đứt thành hai. Không ngờ, những huyết ma này có vẻ không trí tuệ, nhưng lại biết sợ, bị sát khí của Bạch Ngọc Đường chấn lui, đều do dự một chút. Chỉ trong chớp mắt, Bạch Ngọc Đường đã thoát thân ra phía sau Triển Chiêu, vừa giúp hắn đối phó hai huyết ma kia vừa hỏi: “Kẻ nào?” Triển Chiêu lắc đầu, đến hiện tại, đã có mắt đỏ xuất hiện, cộng thêm Triển Hạo và mình xem như mắt vàng, Tạ Bạch tím, Triệu Phổ xem như một nửa xám, nhưng dường như Triệu Phổ không liên quan gì đến đám người này, chỉ là vì có dòng máu ngoại tộc, bây giờ lại có thêm một người mắt xanh lá, bát mâu đã có bốn rồi! “Ngươi là kẻ nào?” Triển Chiêu hỏi người mắt xanh đeo mặt nạ. Đối phương chỉ cười lạnh, “Triển Chiêu, hôm nay sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!” Nói rồi rút một cây đao dài đỏ rực hình dáng kì quái ra, không biết cây đao này có phải bị rỉ sét không, thân đao loang lổ, màu sắc cũng cũ kĩ. Triển Chiêu giật mình, chẳng lẽ là bảo đao Hồng Mao trong truyền thuyết? Bên kia, Ân Hậu đá Ngô Bất Ác một cái, thấy Thiên Tôn còn đang ngồi chồm hổm một bên, nổi giận, “Ngươi ngồi đó làm gì? Sao còn chưa đi xem hai đứa nó?!” Thiên Tôn há mồm, thấy Ân Hậu đang giận, nghĩ có lẽ bên này không có vấn đề gì, liền nhảy đến giúp Triển Chiêu ngăn kẻ mắt xanh kia lại. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tiếp tục đối phó với các huyết ma, người mắt xanh thấy Thiên Tôn gia nhập liền cười lạnh, “Võ lâm Trung Nguyên đã là nỏ hết đà, phải dựa vào đám lão bất tử này chống lưng.” Thiên Tôn vung tay, thứ gì đó rơi ra, một cây đao nhỏ dài đen bóng dài hơn bốn xích. [1 xích = 1/3m] Mọi người có mặt đều mở to mắt nhìn, thượng cổ thần khí trong truyền thuyết, Vạn Lăng Đao? Thiên Tôn rút đao khỏi vỏ, Triển Chiêu vứt huyết ma cho Bạch Ngọc Đường, đứng qua một bên ôm cằm ngắm, “Oa, thì ra Vạn Lăng Đao là thế này!” Bạch Ngọc Đường tung cước đá văng hai huyết ma, kéo Triển Chiêu một cái, “Miêu Nhi, tập trung một chút!” Triển Chiêu quay lại, dùng chiêu Yến Tử Phi nhảy lên ngọn cây, Bạch Ngọc Đường hiểu ý, tránh ra ngoài, Triển Chiêu đứng trên ngọn cây phóng sáu mũi ám khí xuống, huyết ma ngã rào. Người mắt xanh đeo mặt nạ đánh với Thiên Tôn một lúc, hiển nhiên là không phải đối thủ, chợt hắn lùi lại một bước, vài huyết ma xông đến che chở. Tuy võ công của huyết ma không đến đâu, nhưng toàn thân đầy độc, lại hung ác, đối phó với chúng rất mất thời gian. Người mắt xanh lấy một ống trúc ra, nói với Ngô Bất Ác: “Triệt!” Ngô Bất Ác thoát ra định chạy, Ân Hậu làm sao để hắn đi dễ dàng như vậy, có vẻ như muốn bắt sống hắn. Người mắt xanh thổi ống trúc, các huyết ma như nhận được mệnh lệnh, xoay người điên cuồng chạy ra khỏi khu rừng. Các ảnh vệ vội đuổi theo, chợt bên ngoài có người hô lớn: “Mau tránh ra!!” Các ảnh vệ nhìn lên, Hồng Cửu Nương đã mang Thiên Ma Tán đến rồi, mọi người vội tránh đi. Người mắt xanh kia định thổi ống trúc, Thiên Tôn giơ đao chém xuống, ống trúc của hắn bị chém thành hai mảnh, mặt nạ cũng vỡ thành hai mảnh. Hắn che mặt định đi, Thiên Tôn định đuổi theo, kẻ đó lại vứt ra thứ gì đó, “bụp” một tiếng, khói bốc lên dày đặc. Thiên Tôn nhíu mày, bịt mũi lùi ra sau, Ngô Bất Ác cũng định nhảy vào màn khói, nhưng Ân Hậu lại vây quá chặt, căn bản là không thể thoát thân. Đồng thời, Hồng Cửu Nương mở Thiên Ma Tán ra, cả đàn huyết ma không kịp trốn, gần như chết sạch. Ân Hậu vừa giữ được Ngô Bất Ác, ngẩng đầu, ngây người… Lỏng tay một khắc, Ngô Bất Ác chạy thoát, Ân Hậu cũng không có thời gian nhìn đến hắn, ngửa đầu nhìn Triển Chiêu trên cây, hô vội một tiếng: “Chiêu! Phía sau!” Triển Chiêu ngạc nhiên, hắn không cảm giác được có gì ở gần mình! Chỉ trong một khắc xoay đầu, Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu lên cùng lúc đó, một khuôn mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện phía sau Triển Chiêu, đôi mắt đỏ rực không có vẻ gì là tốt lành, âm u nhìn chằm chằm Triển Chiêu. Không biết đó là thứ gì, giống huyết ma nhưng dường như không phải, ánh mắt hắn rõ ràng là có ý thức, hơn nữa đã ngồi sẵn ở đó chờ thời cơ ám toán. Triển Chiêu hoàn toàn không nghe được tiếng thở của hắn, ngay vào lúc hắn quay đầu, huyết ma đó cũng tung chưởng. Ân Hậu vung tay phóng Sơn Hải Kiếm đi, bay thẳng đến giữa mặt kẻ đó. Triển Chiêu vội tránh đi, để không bị máu bắn trúng, đang mừng thầm tránh được một kiếp thì khi ngẩng đầu lên nhìn lại hô lớn: “Ngoại công!” Thì ra Ân Hậu chỉ lo cứu Triển Chiêu, không đề phòng Ngô Bất Ác quay lại. Hắn nghiến răng đánh một chưởng không chút nể tình, lòng bàn tay đen kịch hướng thẳng vào Ân Hậu. “Cung chủ!” Ngô Bất Thiện giận dữ thét lớn, nhưng đã đến không kịp nữa. Ân Hậu hiểu rõ, biết chưởng này của hắn có độc, nhưng hình thế lúc này không dễ tránh, nếu dùng nội lực đánh ngược lại, hy vọng có thể bị thương nhẹ một chút. Hắn đang nghĩ xem phải ứng phó thế nào thì chợt cảm giác có người kéo mình một cái, một bóng trắng đẩy hắn ra, đồng thời, độc chưởng của Ngô Bất Ác đã đánh đến. Thiên Tôn nhíu mày, Bạch Ngọc Đường đẩy Ân Hậu ra rồi thì một chưởng đó sẽ đánh đúng chính xác vào giữa ngực đồ đệ bảo bối của mình. “Ngọc Đường!” Triển Chiêu sợ đến tim ngừng đập, không hề ý thức được mình đã lao đến đỡ Bạch Ngọc Đường. Ân Hậu xoay người đá Ngô Bất Ác vừa đánh lầm người một cái. Ngô Bất Ác văng mạnh vào thân cây, nội thương, các ảnh vệ vội vây lại bắt sống hắn. Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn cũng đến bên cạnh, “Mau, chưởng có độc…” Mọi người hoảng hốt, Bạch Ngọc Đường lại phẩy tay, “Không sao không sao.” “Không sao cái gì, rõ ràng ta thấy hắn đánh trúng ngươi!” Triển Chiêu đè ngực Bạch Ngọc Đường lại, thấy trọn một dấu tay màu đen, tim đã sắp nhảy ra ngoài. “Ngọc Đường, sao con…” Tinh thần Thiên Tôn còn tương đối tỉnh táo, không bay cả hồn như Triển Chiêu, nhìn kĩ, hai mắt Bạch Ngọc Đường bình tĩnh sắc mặt cũng bình thường, dường như không bị thương. “Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, để hắn nhìn mình, nói: “Ta thật sự không sao.” Triển Chiêu ngồi một bên ngơ ngác, thật sự không sao? Ân Hậu cũng đến xem, Bạch Ngọc Đường đưa tay cẩn thận xé chỗ vải có độc trước ngực mình xuống vứt đi, dưới lớp áo ngoài, có một tấm hộ tâm bằng vàng cẩn ngọc. Tấm hộ tâm đó đã bị đánh nát, ngọc thạch cũng vỡ, bên trên là một dấu tay đen. Bạch Ngọc Đường lấy nó ra, đưa qua đưa lại trước mặt Triển Chiêu, “Sáng nay Tiểu Tứ Tử cho ta, nói mắt phải giật.” Triển Chiêu ngây người, “Mắt phải…” “Mắt phải của Tiểu Tứ Tử là Triệu Phổ và ta, mắt trái là ngươi và Công Tôn, cho nên ta và Triệu Phổ mỗi người bị cưỡng chế đeo một tấm hộ tâm.” Triển Chiêu ngồi phệt xuống cạnh hắn, cảm giác bủn rủn ập đến, sau khi thở ra một hơi thật dài thì vồ đến ôm, “Sợ chết mất!” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ cánh tay hắn, khi nãy mình đã tính toán kĩ rồi mới đẩy Ân Hậu, một chưởng này của Ngô Bất Ác không đánh lầm chỗ. Ân Hậu nhìn mảnh kính hộ tâm trên mặt đất, nét mặt lạnh lùng. Cái gì là vong ân phụ nghĩa? Loại cảm giác bị phản bội này, so với nhiều năm trước chỉ có hơn chứ không kém! Chưởng đó của Ngô Bất Ác, thật sự là muốn lấy mạng mình, bản thân lại còn tìm đủ cách bào chữa cho hắn. Ân Hậu lắc đầu, trong lòng đã nguội lạnh, một đời huynh đệ, không bằng một chút dã tâm. Khi nãy Ngô Bất Thiện cũng thấy rõ ràng, cũng đau đến tậm tâm can, Hồng Cửu Nương sau khi thu hồi Thiên Ma Tán và ám khí phía xa cũng chạy đến, thấy Ngô Bất Ác đã chết bị bắt sống, cũng ngây người. Nói thật ra, Cửu Nương chưa từng thấy Ngô Bất Ác trẻ thế này, chỉ cảm thấy rất giống, nhưng lại không dám nhận. Triệu Phổ dẫn đại binh đến, hạ lệnh tra xét toàn bộ khu từng, không được để huyết ma nào chạy thoát. Rồi lại hạ lệnh giải Ngô Bất Ác về, thêm xích, điểm huyệt, nhốt vào thiên lao canh giữ ngày đêm. Bạch Ngọc Đường đứng lên, đưa tay kéo Triển Chiêu, hai bàn tay chạm vào nhau, Bạch Ngọc Đường ngẩn người, lòng bàn tay Triển Chiêu toát mồ hôi lạnh buốt. Triển Chiêu tự đứng mới cảm giác hai chân đã mềm nhũn, sống đến nay lần đầu tiên có cảm giác như vậy. Nghĩ nghĩ lại thấy giận, đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, “Bị ngươi hù chết.” Bạch Ngọc Đường cười rất vui vẻ, nắm chặt tay hắn, thì ra là lo lắng đến như vậy! . . Mọi người xem như thắng lợi quay về, chỉ có một tiếc nuối duy nhất là để quái nhân mắt xanh kia chạy mất. Ngô Bất Ác khi bị nhốt vào đại lao chỉ nói một câu, “Đại hội Thiên Nhai Cốc nhất định phải cử hành đúng hạn, nếu không chuyện Triển Chiêu là ngoại tôn của Ân Hậu sẽ được chiêu cáo thiên hạ!” Các ảnh vệ hỏi thêm thì hắn lại không nói gì nữa, nhất quyết không mở miệng. Mọi người đành phải ra phía trước báo cáo lại, Triệu Phổ hạ giọng lệnh cho Tử Ảnh và Giả Ảnh: “Nghĩ cách, bắt Ngô Bất Ác mở miệng.” Các ảnh vệ được lệnh, lui xuống đi “bức cung”. . . Chuyện đầu tiên Triển Chiêu làm sau khi vào phủ là túm lấy Tiểu Tứ Tử đang chạy ra xem náo nhiệt, ôm cái mặt béo tròn hung hăng hôn một cái. Ân Lan Từ hỏi có chuyện gì, Triển Chiêu vừa nói xong Lục Tuyết Nhi cũng túm lấy Tiểu Tứ Tử hôn một cái, Ân Lan Từ thêm một cái… Hôn tới mức Tiêu Lương mất vui, kéo Tiểu Tứ Tử giấu ra sau lưng, Cẩn Nhi sao để người khác tùy tiện hôn được?! Mi mắt phải Tiểu Tứ Tử bị giật, từ nãy vẫn đứng ngồi không yên, bây giờ thì thật sự không giật nữa, thấy công sức của mình có tác dụng, rất đắc chí. Một đoàn lão quỷ Thiên Ma Cung đứng một bên ngắm nghía, vẫn luôn cảm thấy phúc khí của đứa nhỏ béo tròn này thật sự quá tốt, không biết nấu lên ăn có trường sinh bất lão không? Ý định vừa mới phình ra, đã bị Công Tôn trừng cho xẹp xuống. . . Bao Chửng kiểm kê số lượng huyết ma, thấy đã hơn trăm người, đều không phải người bản địa ở Khai Phong, thân hình gầy còm như mang bệnh nặng. Công Tôn có hứng thú với vị cuối cùng đã đánh lén Triển Chiêu nhiều hơn một chút, ngồi xuống xem xét khuôn mặt trắng bệnh kia. Người này bị Ân Hậu đâm một kiếm xuyên cổ, đã chết rồi, nhưng máu vẫn chảy mãi không ngừng, trên mặt cũng không có vẻ đau đớn. Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh nói với Công Tôn, “Người này hoàn toàn không có hơi thở, trốn phía sau ta, ta hoàn toàn không phát hiện thấy sự tồn tại của hắn.” Công Tôn suy tư, chợt, Âu Dương từ bên ngoài tiến vào, “Người mắt xanh đeo mặt nạ đó có thể là Cừu lão đại, khi chúng ta dẫn người vào chỗ của Cừu lão đại tìm hắn thì nơi đó đã trống không rồi! Mọi người âm thầm nhíu mày, cá lọt lưới! Bao Chửng ngồi xuống hỏi mọi người, “Hiện tại huyết ma bị bắt, Tạ Bách Hoa đã chết, Thiên Ưng Sơn Trang cũng gần như bị diệt, sự thật rằng tam đại môn phái xúi giục các đại môn phái đã đã rõ ràng, nhất định sẽ phải hứng chịu sự phỉ nhổ của nhân sĩ võ lâm các nơi. Oan khuất của Thiên Ma Cung đã sáng tỏ… Vì sao còn phải mở đại hội Thiên Nhai Cốc? Đến lúc đó sẽ nói gì?” Mọi người đều lắc đầu, không biết mục đích cuối cùng là gì. “Trước tiên khoan bàn đến chuyện này.” Bao Chửng đứng lên, “Chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường!” Nói xong thì đi. Mọi người đều thắc mắc, tiên hạ thủ vi cường gì? Nhưng Bao Chửng đã dẫn Bao Duyên Bàng Dục ngồi kiệu vào cung giữa đêm rồi. Bên này mọi người mệt mỏi cả người, xem như đại công cáo thành, ai tự về phòng nấy nghỉ ngơi. . . Thiên Tôn vỗ vỗ Ân Hậu, “Này, sao lại ngẩn người?” Ân Hậu hơi ngượng ngùng, được đồ đệ của Thiên Tôn cứu, cảm giác là lạ. “Hắc hắc.” Thiên Tôn cười đắc ý, có vẻ rất thành tâm cười Ân Hậu. Ân Hậu không chịu nổi, về phòng ngủ. . . Trong phòng Triển Chiêu ở hậu viện. Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, kéo vạt áo hắn ra nhìn kĩ, thấy không một mảnh da thịt nào bị thương mới yên tâm được một chút. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cứ nhìn mãi ngực mình không chịu thôi, cười hỏi, “Đẹp sao?” “Có gì đẹp.” Triển Chiêu thôi, “Ta cũng đâu kém.” Bạch Ngọc Đường kéo vạt áo lại, bảo Bạch Phúc chuẩn bị nước nóng để tắm rửa. Triển Chiêu ngồi trên đầu giường, ôm chân nhìn hắn, nói nhỏ, “Lần sau đừng làm bừa vậy nữa.” Bạch Ngọc Đường lùi lại một bước, ngồi xuống cạnh hắn, “Đâu thể nhìn ngoại công bị đánh!” Triển Chiêu thấy tiếng ngoại công hắn gọi thật đúng là xuôi tai, thở dài, “Đều tại ta, may mà ngoại công không sao.” Bạch Ngọc Đường đưa tay gãi gãi mu bàn tay hắn, “Có câu ác giả ác báo, thiện giả thiện lai mà.” Triển Chiêu nhìn nhìn bàn tay hắn, Bạch Ngọc Đường thuận thế đưa tay qua, nắm lấy, mười ngón lồng vào nhau. Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn, câu cảm tạ đã đến bên môi bị Bạch Ngọc Đường cúi người, dùng môi đẩy ngược vào. Trước cửa, Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ mang đồ ăn khuya đến định an ủi nhi tử một chút quay lại làm mặt quỷ với Bạch Hạ và Triển Thiên Hành, “hư” một cái, bốn vị gia trưởng đặt đồ ăn khuya xuống cửa, cẩn thận từng bước trốn về. Tối hôm đó, đèn trong phòng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sáng cả đêm, hai người tắm rửa rồi nằm sấp trên người, vừa ăn đồ ăn khuya vừa rì rầm nói chuyện, nói cả đêm, sáng sớm hôm sau mới ngủ. . . Ngày hôm sau, có tin tức từ hoàng cung, nói Triệu Trinh ban thưởng cho Thiên Ma Cung, cảm tạ bọn họ cứu mạng bách tính toàn thành Khai Phong. Các bách tính Khai Phong và những nhân sĩ võ lâm còn chưa đi đều chẳng hiểu ra sao. Trước cửa hoàng cung có dán hoàng bảng, viết lại chi tiết tam đại môn phái đã hãm hại Thiên Ma Cung thế nào, và đêm qua huyết ma tác loạn, Ân Hậu đã dẫn đầu người của Thiên Ma Cung diệt trừ huyết ma thế nào. Còn cố ý nhắc việc Ân Hậu đã cứu mạng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đẩy tất cả công lao cho Thiên Ma Cung, còn nói cho Ân Hậu thành một lão nhân tuổi đã hơn trăm luôn bị người đời bêu xấu nhưng tấm lòng vẫn thiện lương hiền lành phúc hậu. Ân Hậu ngồi trong sân phủ Khai Phong, vừa đọc hoàng bảng vừa nghiến răng, “Ai viết vậy, con bà nó, viết cứ như lão tử là tên bánh bao ẻo lả!” Thiên Tôn cầm cây cỏ chơi với Thạch Đầu, phẩy tay với hắn, “Phải biết tự vừa lòng!” Tiểu Tứ Tử gặm bánh bao vui vẻ lắc chân, “Bánh bao ngon mà, Tiểu Bao Tử rất là giỏi!” . . Quả nhiên, chỉ một chốc, mọi người trong Khai Phong loan tin, chuyện này đã truyền xa. Câu chuyện vốn đã được chỉnh sửa lại thêm công lao của người kể chuyện, cuối cùng trở thành Ân Hậu không màng tính mạng bản thân dẫn người của Thiên Ma Cung cứu mạng bách tính Khai Phong và nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, đồng thời cứu được Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang gặp nguy hiểm. Gia trưởng hai nhà Triển Bạch đang làm khách trong phủ Khai Phong, nữ hiệp Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi bái Ân Hậu làm cha nuôi, còn mời hắn uống rượu mừng của hai nhà Triển Bạch. Chuyện trong thiên hạ này, luôn có thể nói đi nói lại. Chẳng hạn như, có một kẻ tội ác tày trời, nếu ngươi là bằng hữu của hắn, người khác sẽ nói ngươi thông đồng làm bậy. Nếu một ngày nào đó, kẻ tội ác tày trời đó sửa đổi, ngươi vẫn là bằng hữu của hắn, người khác lại nói ngươi chí công vô tư! Tin này vừa lan ra, mọi người nô nức ngợi khen Ân Hậu đã cải tà quy chính, vị thế của Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi, gồm cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cao hơn một chút, cho người khác cơ hội, cũng là cho bản thân cơ hội! Đây là sự độ lượng mà danh môn chính phái phải có. Trong số đó cũng có người nói, có khi nào Triển Chiêu thật sự là ngoại tôn của Ân Hậu? Nhưng mà loan đến loan đi, mọi người đều cảm thấy, thật thì thế nào? Thiên Ma Cung đã sửa đổi rồi! Ngoài ra, mọi người e sợ tổ chức thần bí đã bí mật tạo ra huyết ma, quần hùng võ lâm cũng chuyển sự chú ý từ Thiên Ma Cung sang “nơi sinh ra” huyết ma thật sự. Đương nhiên, các chi tiết về Thận Lâu không được truyền đi, dể tránh đả thảo kinh xà. . . Chẳng mấy chốc, kì hạn cuối cùng để tổ chức đại hội Thiên Nhai Cốc đã càng lúc càng gần. Vốn dĩ, mục đích mở đại hội võ lâm là báo thù cho Liên Hoa Lâu, công khai thẩm vấn Thiên Ma Cung và bắt Huyết Ma. Nhưng bây giờ Huyết Ma đã bị bắt, hiểu lầm cũng đã được giải quyết, còn mở đại hội võ lâm không? Quả nhiên, võ lâm quần hùng đều đến Bạch phủ hỏi chưởng môn Nhạc Phong của phái Thiên Sơn, Nhạc Phong đích thân dẫn đệ tử chạy đến phủ Khai Phong, muốn khấu kiến Thiên Tôn, hỏi chuyện. Mọi người ngồi vòng tròn trong sân phủ Khai Phong, đại hội, còn mở không?! Nếu như tổ chức, đối phương đã nói từ trước, mục đích là khiến Thiên Nhai Cốc máu chảy thành sông, lấy mạng Thiên Tôn và Ân Hậu, phải cử hành thế nào, mới không trúng kế của đối phương, bảo đảm mọi người bình an, mà không làm hỏng manh mối, lại tìm được vị Thận Chủ thần bí kia? Thật đúng là đau đầu!