Quỷ Hành Thiên Hạ
Chương 180 : Nhân họa đắc phúc [nhân họa được phúc]
Triệu Phổ dẫn đại quân ra đánh chim đầu đàn, hung hăng xử lý hết đám người võ lâm gây rối, đương nhiên, nếu ra tay thật, thì người võ lâm vừa thấy quân binh là đã chạy hơn phân nửa.
Triệu Phổ bắt được mười mấy kẻ mượn gió bẻ măng, giam tất cả vào phủ Khai Phong tra khảo, còn phát ra vài lệnh cấm cho các đại môn phái, bảo bọn họ quản thúc môn hạ cho tốt, nếu không sẽ bị xử lý theo luật.
Đám người giang hồ đó xem ra đã yên phận, dù sao thì bọn họ cũng đuối lý.
.
.
Triệu Phổ về phủ Khai Phong, thấy một đám người đang vây quanh nghiên cứu bức tranh, cũng chạy đến góp vui, nghe đến bát mâu loạn thế gì đó lại càng hăng hái.
Ngoài ra, Nhạc Dương còn phải làm giả một bức Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ cho Tạ Bách Hoa, Tạ Bách Hoa có được Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ, nhất định sẽ bị người đeo mặt nạ kia cướp đi, chung quy thì bức tranh mới là mục đích thật sự của hắn. Mọi người phải nghiên cứu một chút, xem nên nắm bắt cơ hội này thế nào, để dụ được người đeo mặt nạ đó ra.
.
.
Buổi chiều, Hồng Cửu Nương và Ngô Bất
Thiện đều đến phủ Khai Phong, là Ân Hậu gọi hai người đến, chủ yếu là muốn hỏi Ngô Bất Thiện những chuyện liên quan đến quá khứ.
Vẫn là câu cũ, sau khi Ngô Bất Thiện và
Ngô Bất Ác trôi vào lục địa thì Bất Thiện bị đập đầu, không còn nhớ được gì nữa. Mọi người cho hắn xem bức tranh, Ngô Bất Thiện ngồi tại chỗ ngây người suy nghĩ, một lúc sau, hắn mở miệng, “A…”
Mọi người nhìn hắn, “A cái gì?”
“Ta dường như…” Ngô Bất Thiện gãi đầu, “Dường như…”
“Nói mau!” Hồng Cửu Nương bị hắn làm nghẹn đến suýt tắt thở, đưa tay nhéo Ngô Bất Thiện một cái.
“Dường như trong đầu ta vẫn còn nhớ được một câu gì đó.” Ngô Bất Thiện nhíu mày nói: “Cái gì, đông tây đông đông tây, nam bắc nam nam bắc, phi đông phi tây, phi nam phi bắc…”
“Thứ gì vậy?” Ân Hậu choáng.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, “Ô? Hình như từng nghe rồi?”
Mọi người nhìn bảo bối, Tiểu Tứ Tử nghĩ không ra, Triển Chiêu bên cạnh thì đã nghĩ ra, Tiêu Lương cũng nghĩ ra,
“Từng nghe lúc đến huyện Cừ Sơn tìm Triển Hạo đại ca với Triển đại ca!”
“À!” Tiểu Tứ Tử cũng nhớ ra rồi, “Là tiểu nhị trong khách điếm nói, đại ca của Miêu Miêu luôn lẩm bẩm câu này đúng không?”
Tiêu Lương gật đầu, “Còn có một câu nữa.”
“Câu gì?” Mọi người tò mò.
“Nhân tâm ngạt cẩu bất cật.” Triển Chiêu nói xong, nhìn Ngô Bất Thiện: “Câu này, có ấn tượng gì không… Tiểu Thiện thúc?!”
Triển Chiêu giật mình, Ngô Bất Thiện đột nhiên trợn mắt, hai tròng mắt lồi to, cả người co giật như bị kích động mạnh.
“Bất Thiện?” Ân Hậu cũng giật mình.
“Không phải đệ… không phải đệ!” Ngô Bất
Thiện cảm giác đầu đau như siết, hai tay ôm đầu vùng vẫy, người co quắp, miệng lầm rầm: “Đại ca, không phải đệ, không phải đệ!”
Mọi người nghe hắn lảm nhảm như phát điên, Công Tôn đi đến định bắt mạch cho hắn.
“A!” Ngô Bất Thiện đột nhiên phát cuồng, vung tay một cái, hất Công Tôn ra.
Công Tôn nặng được bao nhiêu cân, bị hắn hất một cái như vậy, cả người bay tung lên.
“Cha!” Tiểu Tứ Tử hoảng hồn, may mà
Triệu Phổ lao đến đỡ được, phía sau còn hùng hậu hơn, đè ngã rạp cả một rừng ảnh vệ xông đến chuẩn bị đỡ Công Tôn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên.
“Không sao chứ?” Triệu Phổ nhìn Công
Tôn, Công Tôn thì không rảnh để trả lời, hô lớn gọi mọi người, “Đừng để hắn tự đánh vào đầu! Trong đầu hắn có thứ gì đó!”
Công Tôn vừa dứt lời, Trọng Tam và Họa
Thư Sinh cùng đè hai tay Ngô Bất Thiện đang đưa lên đánh vào đầu mình xuống, các lão quỷ khác thì đè hai chân Ngô Bất Thiện lại, bảo hắn cố gắng đừng vùng vẫy.
Bao Chửng nghe thấy tiếng kêu la không ngừng sau hậu viện, rất ồn ào, cũng giật mình đến xem.
Các ảnh vệ ngăn những người không biết võ công lại.
Ngô Bất Thiện đột nhiên mất khống chế, trong Thiên Ma Cung võ công của hắn chỉ thua sau Ân Hậu, sau khi mọi người hợp lực đè hắn lại rồi, Ân Hậu và Thiên Tôn liền điểm huyệt hắn, nhưng kì quái là, không điểm được!
“Không phải huyệt đạo, là đầu hắn, các ngươi nhìn trên đầu hắn!” Công Tôn vừa được Triệu Phổ đỡ đứng lên đã muốn chạy đến, Triệu Phổ làm sao dám buông tay, bị hất nữa thì sao? Nhất định sẽ bị đánh bay.
Ân Hậu và Thiên Tôn nhìn nhau một cái, ra hiệu bảo toàn bộ người của Thiên Ma Cung giữ chân Ngô Bất Thiện, hai người mỗi người một bên, đè hai vai và cánh tay hắn lại.
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi mỗi người cầm một cái ghim to dùng để cố định đồ vật có tay cầm. Mỗi người một bên cố định đầu của Ngô Bất Thiện lại, mọi người cùng dùng sức, nhưng sức của
Ngô Bất Thiện quá mạnh. Thiên Tôn nhìn quanh, vẫy tay gọi Thạch Đầu Tiễn Tử đứng cạnh Tiểu Tứ Tử, “Này, bảo chúng nó qua đè lại!”
Tiểu Tứ Tử đẩy đẩy Thạch Đầu tới trước.
Thạch Đầu có vẻ hiểu, chạy đến, thu móng vào chỉ để lại đệm thịt, nhảy đè lên người Ngô Bất Thiện, Tiễn Tử quá to, dùng chân đè hai chân hắn lại, đến như vậy thì Ngô Bất Thiện mới xem như ngoan ngoãn, không còn hơi để vùng vẫy nữa.
Công Tôn cầm hòm thuốc Giả Ảnh đưa cho đi đến, lấy ngân châm và dao nhỏ ra, mọi người nhìn kĩ thì phát hiện đầu của Ngô Bất Thiện dường như đã to hơn một chút, hai mắt lồi to, rất đáng sợ.
“Chuyện gì thế này?” Ân Hậu rợn cả người.
Công Tôn nói: “Khi hắn còn nhỏ đã bị hạ cổ trùng, hoặc là hàng đầu.”
Mọi nhíu mày, hàng đầu?!
Công Tôn đưa cho Triển Chiêu và Bạch
Ngọc Đường bên cạnh hai cây ngân châm, nói, “Một lát nữa ta lấy thứ đó ra, các ngươi dùng châm giữ nó lại, ngàn vạn lần không được để nó chạy!”
“Được…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tuy không biết sẽ lấy thứ gì từ trong đó ra.
Công Tôn lựa chọn góc độ một lúc, tóc của Ngô Bất Thiện vốn ngắn, Công Tôn lấy ngân đao ra, trước tiên bôi một lớp thuốc mỡ vàng lên đỉnh đầu hắn, đưa cái móc cho Triệu Phổ, “Động tác phải nhanh!”
Triệu Phổ cầm móc, “Móc gì?”
Công Tôn nói, “Thấy thứ gì móc thứ đó!”
Nói xong, hắn đột nhiên dùng ngân đao sắc bén rạch một vòng trên da đầu Ngô Bất Thiện, lột xuống…
Mọi người vô thức nín thở, da đầu bị lột ra rồi. Nói tới kĩ thuật, tuy Công Tôn không biết võ công, nhưng xuống tay đúng là dứt khoát, còn lợi hại hơn người biết võ công.
Triệu Phổ mở to mắt nhìn, trên đỉnh đầu của Ngô Bất Thiện, trong xương sọ có một lỗ thủng!
Chỉ trong chớp mắt, có thứ gì đen bóng bên trong, Triệu Phổ mắt nhanh tay lẹ, mặc kệ là thứ gì, móc lấy nó kéo ra ngoài…
Kéo ra rồi mới biết thứ đó là vật sống, dài khoảng ba phân, là một con sâu dài béo múp, giãy dụa rất mạnh, Triệu Phổ gần như không dám tin thứ như vậy lại sống trong não người.
Triệu Phổ vội buông tay, con sâu đó đã dùng tốc độ cực nhanh bò về phía tay hắn. May mà Triệu Phổ buông tay, nếu không đã bị cắn trúng rồi. Đồng thời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phóng ngân châm ra… Con sâu kia bị hai cây ngân châm ghim chặt trên mặt đất.
Tiêu Lương cầm một cái hộp lưu ly đến, bỏ vào, đậy nắp.
Công Tôn quay đầu lại nhìn, Ngô Bất
Thiện lúc này đã không phát cuồng nữa, hai mắt bần thần nhìn trời đêm, dường như đã ngất đi rồi.
Công Tôn bôi thuốc cho hắn, rồi lại khâu da đầu vào, mọi người kinh hãi mà nhìn, đều toát mồ hôi thay hắn.
“Hắn sẽ thế nào?” Một lúc sau, Ân Hậu mới hỏi.
Công Tôn lắc đầu, “Không biết.”
“Công Tôn?” Triển Chiêu sốt ruột.
Công Tôn thở dài, đưa mắt nhìn Nhạc Dương, “Tổ tiên Lâm Thiện Tử của ngươi, có thể cũng không phải chết vì rình trộm thiên cơ.”
“Cái gì?” Nhạc Dương giật mình.
Ân Hậu nghĩ nghĩ, “Lâm Thiện Tử và Ngô
Bất Thiện đều đến từ cùng một con thuyền, bọn họ bị hạ cổ trùng hoặc hàng đầu, là để bảo vệ cùng một bí mật, ai tiết lộ bí mật đó, cổ trùng sẽ phát tác!”
“Không sai, Lâm Thiện Tử hộc máu mà chết, có thể là vì cổ trùng sống trong phổi. Hắn dùng nội lực nén hơi thở lại để vẽ xong bức tranh. Còn Ngô Bất Thiện…” Công Tôn thở dài.
“Cổ trùng của Tiểu Thiện thúc sống trong não.” Triển Chiêu nhìn nhìn cổ trùng trong hộp vẫn còn đang vùng vẫy cực kì hung hãn, “Là do ai hạ?!”
Công Tôn nói, “Loại cổ này, tương đối hiếm gặp, ta từng đọc được một ít truyền thuyết liên quan đến chúng nó, khi nãy cấp bách mới thử xem, không ngờ lại trúng.”
“Nhưng Bất Thiện vẫn còn thở, không phải sao?” Ân Hậu đưa tay sờ mạch đập của Ngô Bất Thiện: “Hắn còn có thể sống lại!”
Mọi người gật đầu.
Công Tôn vuốt mắt hắn, “Não người khống chế rất nhiều chức năng trong thân thể, khi nãy không biết loại sâu đó có làm tổn thương đến bộ phận nào không. Nếu có bị thương, vậy có thể sẽ không tỉnh, hoặc bị mù, điếc, câm…”
Sắc mặt nọi người trắng rồi lại xanh, Triệu Phổ kéo Công Tôn, bảo bối, tàn nhẫn quá, nói uyển chuyển một chút.
“Không thể may mắn thoát khỏi sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Cũng chưa chắc, phải chờ xem tạo hóa của hắn.” Công Tôn bảo người khiêng Ngô Bất Thiện vào trong nghỉ ngơi.
Mọi người nhìn con cổ trùng kia.
“Giữ thứ yêu nghiệt này lại làm gì.” Thiên Tôn hỏi Công Tôn, “Có vẻ rất nguy hiểm.”
“Thứ cổ trùng này biết về nhà.” Công Tôn lắc nhẹ đầu.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên gọi mọi người, “Ở đây!”
Moi người thấy hắn đứng cạnh bức tranh, đều đi đến, hắn đưa tay chỉ lên trên bức tranh, bên chân người cực giống Triển Hạo, có vài thứ, những con sâu dài! Hình dạng giống hệt thứ trong hộp.
“Cùng một loại sâu, là do một người dùng để khống chế những người khác sao, nghĩa là, trong người Bất Ác cũng có?” Ân Hậu có vẻ như đã nghĩ ra chuyện gì.
“Phải làm sao thứ đó mới chui ra?” Triển Chiêu tò mò.
“Sau khi người chết.” Công Tôn nói rồi vỗ tay, “A, có khi nào Ngô Bất Ác vì muốn thoát khỏi nó, cho nên trước đây mới để Thiên Tôn và Ân Hậu giết chết một lần?”
“Vậy tại sao hắn lại sống lại?” Ân Hậu vẫn nghĩ không thông chuyện Ngô Bất Ác cải tử hoàn sinh.
“Triển Hạo cũng còn rất trẻ.” Thiên Tôn nhìn Triển gia, “Nếu người trên thuyền còn sống, tuổi lẽ ra phải rất cao…”
“Không thể, không thể nào!” Ân Lan Từ lắc đầu chắc chắn, “Chúng con tận mắt thấy Hạo Hạo được sinh ra, còn được nuôi lớn dần từ lúc còn là hài nhi!”
“Vậy hắn có từng tiếp xúc với người nào không?” Bạch Ngọc Đường hứng thú, “Nếu Triển Hạo đã tiếp nhận quản lý chuyện buôn bán trong nhà thì hẳn là chưa từng đi xa nhà?”
Triển Chiêu nhìn phụ mẫu, Triển Thiên
Hành thở dài, “Lan Từ và ta, đã dọn đến Hồng Ân Trại từ lâu, việc nhà đa số đều giao cho Hạo Nhi xử lý. Tuy nó ít nói chuyện, tính cách cũng lầm lì, nhưng rất nghe lời rất hiếu thảo, tính toán chuyện buôn bán cũng giỏi, chúng ta rất yên tâm. Ngoài ra, nó đính hôn với khuê nữ Cừu gia, chúng ta đều cảm thấy nó đã thành gia lập nghiệp rồi, cho nên có một khoảng thời gian dài không gặp nó.”
Triển Chiêu cúi đầu, mình vào võ lâm rồi thì cứ như chim được phóng sinh, sau đó ở lại trong phủ Khai Phong rồi một năm chỉ về hai lần, sau khi quen biết Bạch Ngọc Đường thì mấy năm không về.
Triển gia có vẻ rất tự trách vì không quan tâm đến Triển Hạo, Thiên Tôn lắc đầu, “Thứ gì phải đến thì trước sau cũng sẽ đến, có những chuyện, ý trời khó tránh.”
.
.
Tối hôm đó, mọi người trong Thiên Ma
Cung thay phiên chăm sóc Ngô Bất Thiện, Lục Tuyết Nhi nửa đêm không ngủ được, tản bộ đến cửa từ đường hậu viện phủ Khai Phong, quả nhiên thấy được Ân Lan Từ đang niệm kinh cầu phúc bên trong.
Lục Tuyết Nhi lắc lư đi vào, lấy một cái bồ đoàn, cùng bái phật.
Tiếng gõ mõ “cốc cốc cốc” vang suốt một đêm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi trong sân, nhìn chằm chằm bức
Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ.
“Đông tây đông đông tây, nam bắc nam nam bắc, phi đông phi tây, phi nam phi bắc… Ẩn giấu bí mật gì?” Triển Chiêu tìm kiếm trên bức tranh một lúc lâu, cũng không phân được phương hướng, nghĩ tới Ngô Bất Thiện và Triển Hạo, thật sự là tinh thần không yên, buồn bực tích tụ.
Bạch Ngọc Đường chống cằm, “Còn một câu nhân tâm ngạt cẩu bất cật.”
Sắc mặt Triển Chiêu ảm đạm xuống, khi nãy dường như chính là câu này, thiếu chút nữa lấy mạng Tiểu Thiện thúc, Triển Hạo cho hắn biết câu này, rốt cuộc là vô ý, hay cố tình muốn bảo vệ bí mật kia?
Nếu như là cố tình, vậy Triển Chiêu thật sự là nản lòng rồi, đại ca hắn không tiếc lợi dụng hắn, để giết người thân của hắn, nếu như là vô ý… Trên đời nào có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Triển Chiêu nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này, cảm thấy không sao bỏ qua được.
Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, “Miêu Nhi, có những chuyện không thể tránh được, bất hạnh rồi sẽ xảy ra, ngươi không nói câu ấy, cổ trùng vẫn còn trong đầu hắn. Nếu một ngày nào đó đột nhiên nhớ đến, bên cạnh lại không có Công Tôn, vậy chẳng phải chết chắc rồi sao?”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bóp bóp tai hắn, “Cát nhân thiên tướng, hôm nay những người có thể cứu hắn đều có mặt, cho nên ngươi không những không hại hắn, mà nói không chừng còn cứu hắn một mạng.”
Triển Chiêu cũng cười xòa, “Bản lĩnh an ủi người khác của ngươi thật sự tăng thêm rồi.”
“Đành chịu thôi, gần đây ngươi thường xuyên cần được an ủi, ta phải học cấp tốc.” Bạch Ngọc Đường đùa.
Triển Chiêu thò tay bóp bóp má hắn, nắm cái má trên khuôn mặt dễ nhìn của hắn kéo kéo ra hai bên, “Lần này, nhất định phải điều tra rõ ràng!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Thiên Hành và Bạch Hạ đứng sau cửa nhìn thấy, nhìn nhau cười, đời người khó được một tri kỉ, hai hài tử rất có phúc, giữa biển người mênh mông, có thể gặp được nhau.
.
.
Sáng sớm ngày hôm sau, những người thức suốt một đêm đều gà gật mệt mỏi, chợt có tiếng Cửu Nương gào khóc.
Mọi người giật mình nhảy dựng lên, Triển Chiêu cho là Ngô Bất Thiện đã gặp chuyện, vành mắt đỏ lên chạy vội ra hậu viện.
Một đám người xông vào cửa mới thấy Ngô
Bất Thiện đang ngồi gãi đầu, tay chân luống cuống an ủi Hồng Cửu Nương đang gục trên ngực mình khóc oa oa, vẻ mặt cực kì bất đắc dĩ.
“Cửu Nương, bị ngươi hù chết rồi!” Ngô Nhất Họa đi đến, “Ngươi khóc cái gì?”
“Ta thấy thúc thúc tỉnh rồi!” Từ khi Ngô Bất Ác chết, Cửu Nương và Ngô Bất Thiện vẫn sống dựa vào nhau, Hồng Cửu Nương mang tất cả cảm kích cùng áy náy lẫn tiếc nuối đối với Ngô Bất Ác bù lại hết với Ngô Bất Thiện, khi nãy thấy hắn bình an tỉnh lại, vui mừng quá độ, cho nên mới khóc rống lên.
Triển Chiêu ngồi xuống cạnh Ngô Bất Thiện, “Tiểu Thiện thúc, không sao chứ?”
Ngô Bất Thiện lắc đầu, “Xông hao…”
Mọi người ngẩn người, sao nói chuyện đầy mùi Tiểu Tứ Tử.
“Âu?” Bản thân Ngô Bất Thiện cũng phát hiện, “Họng xồi?” Nói xong, phát hiện mình không uốn lưỡi được, qua một đêm đã biến thành người nói ngọng rồi!
Công Tôn đi đến bắt mạch cho hắn, rốt cuộc cũng thở phào, “Con sâu đó không làm tổn thương đến não hắn, chỉ làm vỡ mạch máu, bên trong có máu bầm, giống như khi trúng gió, không sao, nói ngọng vài hôm, điều dưỡng cẩn thận, chờ máu bầm tan thì không sao nữa rồi!”
“Ha….” Mọi người thở phào một hơi.
“Nghỉ ngơi trước đã, con bảo trù phòng nấu chút đồ bổ.” Hồng Cửu Nương lau nước mắt rồi định chạy ra ngoài, nhưng lại nghe Ngô Bất Thiện nói, “Khoan đã.”
Câu này thì rất rõ ràng, khi hắn nói chuyện có vẻ rất mất sức.
“Công trư.” Ngô Bất Ác gọi Ân Hậu.
Ân Hậu giận méo mũi, Thiên Tôn đứng bên cạnh cười trộm. Nhưng rồi Ngô Bất Thiện gọi tiếp: “Thiên Trư.”
“Phụt…” Lần này đến Ân Hậu cười.
Ngô Bất Thiện mới là người ngượng ngùng nhất, cố gắng nói thật rõ: “Ta, đã nhớ lại xồi!”
Mọi người hơi nhíu mày, hắn nói là hắn đã nhớ lại rồi?!
“Nhớ được thứ gì?” Ân Hậu hỏi.
“Mọi thứ!” Ngô Bất Thiện ngẩng đầu nhìn mọi người, “Mọi thứ!”
Mọi người nhìn nhau, đều rất vui mừng, như vậy có nghĩa là, có thể giải được rất nhiều câu đố!
“Còn nữa.” Ngô Bất Thiện nghiêm mặt nói, “Đại ca… Hông xết!”
Vốn là một câu rất u ám, lại bị Ngô Bất
Thiện nói thành rất buồn cười. Nhưng mà, đương nhiên mọi người đều nghe ra, ý của Ngô Bất Thiện là, Ngô Bất Ác, không chết!
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
44 chương
38 chương
102 chương
17 chương