Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 138 : Khảo loạn

Trường thi này được vây kín bốn phía, mỗi thí sinh một gian, không được nói chuyện, không được tiếp xúc với nhau, chỉ được ngồi yên tại chỗ, trong vòng hai canh giờ làm xong bài thi, làm xong sớm có thể nộp bài sớm, nhưng lại không được ra ngoài sớm.” Tề Tứ Nhận khoanh tay, vừa thong thả đi cạnh bọn Triển Chiêu vừa nói về quy tắc thi Hương: “Quan chủ khảo có hai vị, là Vương thừa tướng và Bao tướng gia, phó khảo quan có ba vị, đều là các tiên sinh trong Thái Học Viện. Ngoài ra, còn có ba thị vệ phụ trách giữ kỷ luật trường thi, trước cửa có hai nha dịch của phủ Khai Phong, xung quanh có các binh sĩ tuần thành canh gác.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bắt đầu thấy chán, thật không hiểu lão gia tử nói một đống quy tắc thi Hương rốt cuộc để làm gì. “Cho dù bên trong xảy ra chuyện gì, người bên ngoài cũng không thể biết được, đúng không?” Tề Tứ Nhận đột nhiên đổi chủ đề: “Ai… Khó lường, có Bao đại nhân, có Tiểu Màn Thầu, còn có Vương thừa tướng, và nhiều tài năng trụ cột tương lai cho quốc gia, nếu trong đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy sẽ làm hại đến căn nguyên của quốc gia.” Triển Chiêu giật mình: “Ngài nói gì? Có kẻ muốn lần lợi dụng lần thi Hương này để tập kích Bao đại nhân?” “Sao? Cũng không chắc là nhắm vào Tiểu Hắc đâu.” Lão nhân vuốt râu: “Dù sao thì, mục tiêu cuối cùng chính là lần thi Hương này. Nhưng con người Tiểu Hắc các ngươi cũng hiểu rõ, nó mà lại không liều mạng bảo vệ đám học trò đó sao? Đặc biệt là trong đó còn có Tiểu Màn Thầu nhà nó.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều nhận thấy lần này quả thật là một cơ hội tuyệt hảo, trong trường thi gần như không được canh phòng, nếu như giả thành thí sinh trà trộn vào, người bên ngoài không thể phát hiện được! Hơn nữa, kì thi năm nay, để giữ yên tĩnh, trước đó còn cố ý xây cao tường bao bên ngoài, cho nên nếu bên trong có bất trắc gì, bên ngoài cũng không thể phát hiện ngay được. Triển Chiêu càng nghĩ càng lo, bắt đầu nhìn quanh… Quanh đây có vài tửu lâu tương đối cao, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đành nhảy lên đó quan sát tình hình bên trong trường thi. “Ai căng lều lớn như vậy?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày. “Đành chịu thôi, đại nhân quá cẩn thận, sợ có mưa.” Triển Chiêu bất lực nhún vai với Bạch Ngọc Đường. “Hình như ta thấy được Bao đại nhân rồi!” Bạch Ngọc Đường chỉ vào khe hỡ trên tấm vải trắng lớn bảo Triển Chiêu nhìn. “Đại nhân còn đang đi lại, cũng nghĩa là không sao rồi?” Triển Chiêu rất lo lắng. Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Bây giờ còn chưa đến giờ cơm, người xung quanh cũng không nhiều, nếu chẳng may bên trong có bất trắc bên ngoài ắt sẽ phát hiện được! Muốn ra tay, hẳn sẽ đợi đến giữa trưa?” “Hơn nữa lão gia tử nói Bao Duyên có thể thành trạng nguyên, vậy chẳng phải sẽ làm xong bài?” Triển Chiêu thoáng yên lòng được một ít: “Có lẽ là một lát nữa.” “Đồng hương của ngươi có võ công không thấp, ngươi đoán hắn là chính hay tà?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới Cừu Lãng Hành, hỏi Triển Chiêu. “Ai… Ta vốn vẫn nghĩ hắn là chính, nhưng sau lần này, ta có chút dao động rồi.” Triển Chiêu lắc đầu: “Chuyện lần trước ngươi và Âu Dương nói gặp quỷ đến nay vẫn chưa làm rõ được.” Bạch Ngọc Đường đi cạnh Triển Chiêu, cười hỏi: “Chuyện ta nói quỷ dị như vậy, ngươi cũng tin?” “Đương nhiên là ta tin.” Triển Chiêu lầm bầm: “Nếu đổi lại là ta nhìn thấy, ta nói, ngươi có tin không?” Bạch Ngọc Đường cười không nói gì, đưa tay bóp nhẹ trán. “Mệt sao?” Triển Chiêu nhích nhích qua, vỗ vai mình rất hào phóng: “Mệt thì dựa vào ngủ một lát.” Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa bị hắn làm phụt cười, mỉm cười nhìn hắn: “Gầy quá, không êm.” Triển Chiêu thò tay bóp vai Bạch Ngọc Đường một cái, rồi tự bóp mình: “Không khác mấy!” “Êm hơn của ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhích nhích vai mình qua chỗ Triển Chiêu: “Không tin ngươi dựa thử xem?” Triển Chiêu dựa thật, nhưng mà thấy cũng như nhau, phát hiện Bạch Ngọc Đường lừa mình, híp mắt nhìn hắn. Bạch Ngọc Đường thấy khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhếch lên, trong lòng thầm than… Không thể nói Triển Chiêu là mỹ nam tử độc nhất vô nhị trên giang hồ, nhìn thoáng qua, hắn mang đến cảm giác tuấn tú nhã nhặn, nhưng nụ cười lại đặc biệt dễ làm động lòng người! Các kiểu cười của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đều đã thấy, con mèo này tính tình sáng sủa, không có việc gì cũng tự vui một mình được, tính cách rất dễ gần. Chỉ cần hắn cười một cái, tuấn tú nhã nhặn sẽ trở thành độc nhất vô nhị thật sự, nụ cười này, thường khiến người ta thấy một lần liền mê mẩn. Bạch Ngọc Đường không thích cười, trên giang hồ, hắn nổi tiếng mặt lạnh tim lạnh. Mấy năm nay, Bạch Ngọc Đường chia cuộc sống của mình thành hai phần, một phần có Triển Chiêu bầu bạn, một phần không có Triển Chiêu tồn tại. Những khi không có Triển Chiêu bên cạnh, cho dù là quá khứ hay hiện tại, hắn rất ít cười… Gần như không cười. Còn những khi có Triển Chiêu, đặc biệt là những lúc ở bên nhau, Triển Chiêu cười, hắn cũng thường cười theo. Trên mái nhà nắng đẹp, trời xanh gió mát, hai người chống cằm, buồn chán chờ đợi, quan sát tình hình trong trường thi, hy vọng Tề Tứ Nhận đoán sai, sẽ không xảy ra chuyện gì. . . Tề Tứ Nhận và Bao Phúc dưới lầu gọi một bình trà lạnh ngồi chờ, Tiểu Bao Phúc ngửa mặt nhìn bức tường cao. Tề Tứ Nhận nhìn nó, hỏi: “Tiểu Bao Phúc, có phải ngươi thấy được những thứ người thường không thấy được không?” Đầu Bao Phúc hơi tê, đưa tay gãi: “Lão gia tử đừng nói đùa.” “Ta không nói đùa.” Lão nhân vỗ vỗ đầu nó: “Ngươi rất có linh khí, lão gia tử dạy ngươi vài chiêu, thế nào?” “Tốt thì có tốt!” Tiểu Bao Phúc ngửa mặt nhìn hắn: “Nhưng mà lão thần tiên, ngài bảo vệ lão gia thiếu gia nhà ta bình an trước đã.” “Yên tâm đi!” Lão nhân gật đầu: “Lão gia thiếu gia nhà ngươi có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bảo vệ, nguy hiểm mấy cũng thành an!” “Thiếu gia thi một lần cũng thật không dễ dàng!” Bao Phúc nhịn không được cảm khái: “Nhiều người chết như vậy, thật đáng sợ.” “Chuyện gì cũng có nhân rồi mới có quả.” Lão gia tử cười thần bí: “Có khi họa diệt thân đến chỉ trong chớp mắt.” “Ngài đừng nói chuyện xui xẻo vậy!” Tiểu Bao Phúc nghe xong cực kì sợ hãi. “Ha ha.” Lão nhân cười mấy tiếng, không nói gì nữa. . . Mà trong trường thi lúc này, không có gì nguy hiểm như vẫn nghĩ. Bao Duyên ngồi một mình trong gian phòng thi, đề thi do Vương thừa tướng trao cho hắn, lúc phát đề thi, Vương thừa tướng còn cười với hắn. Mở đề thi ra, Bao Duyên không còn căng thẳng nữa, kiến thức lại quay lại trong đầu, đặc biệt gần đây hắn ở gần Công Tôn tiên sinh, học hỏi thêm được rất nhiều. Cầm bút lên, Bao Duyên chăm chú viết, có câu hổ phụ vô khuyển tử, Bao Duyên cũng chẳng phải kẻ bất tài. Vương thừa tướng và các lão tiên sinh trong Thái Học Viện thỉnh thoảng lại đi qua liếc nhìn một cái, thoáng đánh giá, đều vuốt râu thầm gật đầu, chưa nói thứ khác, chỉ nét chữ đẹp này cũng đã hiếm thấy rồi. Bao Chửng thì không đi đến phía của Bao Duyên, hai tay chắp sau lưng, xem từng gian từng gian. Đại đa số thư sinh đều chăm chú viết, có một bộ phận nhỏ xem như kém cỏi, cắn cán bút gãi đầu bứt tai. Nhưng có một thư sinh rất kì lạ. Bao Chửng biết người này, chính là vị đồng hương của Triển Chiêu, Cừu Lãng Hành. Vị Cừu Lãng Hành này, tay xoay cây bút vẫn chưa chấm mực, đề thi cũng không mở, chỉ chống tay nhìn ra bên ngoài, có vẻ rất thư thái. Dáng vẻ của hắn nào có giống thí sinh dự thi, rõ ràng là đang thưởng nhạc trong trà lâu. Bao Chửng nhìn nhìn Vương thừa tướng, Vương thừa tướng cũng vuốt râu không hiểu, muốn đến dự thi vòng này thì phải qua được lần thi ở địa phương, ai lại không phải học phú ngũ xa? Ngẫu nhiên có vài kẻ kém cỏi, cũng là hậu nhân của danh môn gia thế lẫy lừng. Cừu Lãng Hành này sao lại thảnh thơi như thế? Bao Chửng nhịn không được đi đến, nhìn hắn, nhíu nhẹ mày, như đang hỏi hắn, có phải có vấn đề gì không? Cừu Lãng Hành chỉ nhìn lại Bao Chửng, cười nhẹ một cái, cúi đầu nâng bút bắt đầu viết. Bao Chửng thầm nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì, hắn đã sớm cảm thấy Cừu Lãng Hành này có vấn đề. Quay lưng đi tiếp, liếc sang Bao Duyên một cái, thấy hắn đang tập trung viết bài, Bao Chửng cười nhẹ, xem sắc mặt có vẻ trả lời không tệ, đi tiếp. Cứ như vậy, qua hơn một canh giờ, trong trường thi vẫn bình yên vô sự. Triển Chiêu ngồi chồm hổm trên mái nhà tê chân, bám lên vai Bạch Ngọc Đường đứng lên: “A…” Bạch Ngọc Đường thấy hắn tê chân, liền đưa tay bóp bóp. “Ai nha, đừng đụng đừng đụng, càng bóp càng tê.” Triển Chiêu dựa người vào Bạch Ngọc Đường vung chân, nói: “Đừng nói đến đích thân vào thi, chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu rồi.” “Khó chịu cái gì?” Bạch Ngọc Đường vẫn giúp hắn xoa chân. “Khó trách sao Khổng Mậu tự sát, nếu cứ thi mãi không đậu, quả thật rất phiền lòng.” Triển Chiêu đổi sang vung chân kia: “Bây giờ nghĩ lại, một lần thi Hương này, tổng cộng mất gần mười mạng người.” Bạch Ngọc Đường cũng đứng lên: “Miêu Nhi, tuy đã tìm được miếu trạng nguyên rồi, nhưng vẫn không thể giải thích được chuyện bút tiên và thú kham.” “Cũng đúng.” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường còn đang chăm chú nhìn vào trường thi, liền hỏi: “Đúng rồi…” “Sao?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn. “Hỏi ngươi một chuyện.” Triển Chiêu có vẻ hơi ngập ngừng, Bạch Ngọc Đường thấy hắn do dự, liền ngồi xuống, cười hỏi: “Hỏi cái gì?” “Ngươi thích ăn ngọt hay mặn?” Triển Chiêu hỏi, cố ý chỉnh cho giọng nghe giống thuận miệng một chút. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, hơi buồn cười: “Cụ thể thế nào? Chẳng hạn như lê thì ta thích ngọt, mì thì ta thích mặn.” Triển Chiêu liếc một cái: “Khẩu vị, điểm tâm, thức ăn các loại…” “Ừm, có lẽ là mặn.” Bạch Ngọc Đường cười cười: “Ta không thích ăn thứ quá ngọt, con mèo này, hỏi làm gì?” Triển Chiêu cười cười: “Trước đây ta từng nghe một bà lão gần nhà nói, người thích ăn mặn không thích ngọt, tương đối dễ gặp quỷ.” Bạch Ngọc Đường câm lặng nhìn trời: “Ta còn tưởng là ngươi muốn làm điểm tâm cho ta.” Triển Chiêu lườm hắn một cái: “Mua cho ngươi một vò rượu còn được, điểm tâm cái gì, đâu có phải nha đầu, đi bảo hồng nhan tri kỉ của ngươi làm.” “Đã nói với ngươi rồi, tri kỉ không phải hồng nhan.” Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch môi với Triển Chiêu: “Ngươi nói ta dễ gặp quỷ, rồi sao nữa?” “Nếu như thứ ngươi thấy không phải quỷ, vậy thì là gì?” Triển Chiêu lầm bầm tự nói: “Tại sao lại xuất hiện trong sân của ta.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chuyện này còn phải điều tra. “Vậy, ngươi ngoài mặc đồ trắng, còn mặc được màu gì nữa?” Triển Chiêu hỏi tiếp. “Khụ.” Bạch Ngọc Đường khụ nhẹ vài tiếng: “Chỉ mặc đồ trắng, không phải trường hợp đặc biệt tuyệt đối không mặc.” [dám nói một câu không thẹn với lòng: câu này là nguyên văn] “À.” Triển Chiêu gật gật, đảo mắt một cái, “Thích nghe hát hay xem tuồng?” “Như nhau cả.” Bạch Ngọc Đường tiến tới hỏi nhỏ: “Miêu Nhi, hỏi làm gì?” “À, nghe nói thích mặc đồ trắng dễ gặp quỷ…” Triển Chiêu xoa mũi trả lời. Bạch Ngọc Đường bật cười, lấy cánh tay đụng đụng hắn: “Ngươi muốn biết gì, hỏi thẳng là được, không cần phải tìm cớ.” Triển Chiêu xoa cổ: “Ai tìm cớ chứ… Cá chua ngọt và sườn chua ngọt thích cái nào?” Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Cá chua ngọt.” Triển Chiêu cong môi: “Ta cũng vậy.” “Cá chua cay và cá hấp thích cái nào?” “Cá hấp!” “Ta cũng vậy!” Đang nói chuyện, đột nhiên Bạch Ngọc Đường chú ý thấy,qua khe hở của tấm vải lều, dường như Bao Chửng đang sốt ruột đi lại… Vương thừa tướng và các khảo quan cũng đang qua lại, như đang tìm thứ gì đó, cảnh tượng này có hơi khác thường. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng nhảy xuống khỏi mái tửu lâu, đáp vững vàng xuống đầu tường trường thi, nhìn xuống qua khe hở. Bao Chửng cau mày sắc mặt ngỡ ngàng, Vương thừa tướng bên cạnh cũng không ngừng dùng tay áo lâu mồ hôi. Các lão tiên sinh Thái Học Viên đi nhìn từng gian một, mọi người có vẻ rất hoang mang, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến các thí sinh khác, không ai nói chuyện hay lên tiếng. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Ngươi nghĩ bọn họ đang tìm gì?” Triển Chiêu lắc đầu, hắn cũng không biết. Trong lúc cả hai bên đều đang rất bối rối, đột nhiên có tiếng “két”. Một thí sinh đột nhiên mở cửa, đi ra. Một khảo quan nhìn thấy, vội hô: “Đến lúc có tiếng chiêng nộp bài rồi mới được ra ngoài, mau quay lại! Nếu không hủy bỏ bài thi!” Thí sinh kia nghe thấy, lại không nhúc nhích, hai mắt ngơ ngẩn trừng to, nhìn chằm chằm lão tiên sinh. Bao Chửng đi đến, “Ngươi…” Chưa nói hết câu, đột nhiên thí sinh kia rút một thanh nhuyễn kiếm trong thắt lưng ra. Các thị vệ vội đi đến ngăn lại, Bao Chửng cũng giật mình, kéo Vương thừa tướng đã cao tuổi lùi lại. “Cha!” Bao Duyên đã sớm làm xong bài, nghe thấy tiếng xôn xao cho nên nhìn ra thử, thấy có người cầm kiếm đe dọa cha mình, làm sao chịu được? Lập tức kêu ra tiếng định đi ra giúp. Bao Chửng lập tức hô một tiếng: “Không ai được ra, khóa cửa lại!” Các thí sinh đương nhiên biết Bao Chửng là vì muốn tốt cho mình, nhưng mắt thấy thư sinh cầm kiếm kia một cước đá văng hai thị vệ, hiển nhiên võ công không thấp, đều toát mồ hôi thay Bao Chửng. Vài thí sinh sợ hãi kêu ra tiếng, cầu cứu bên ngoài. Nhưng Bao Chửng biết, lần này, không ai cứu được! Hắn thầm trách mình sơ sót, không ngờ có người giả mạo thư sinh vào hành hung. Sau khi thư sinh kia đá hai thị vệ ra, lại giơ đao xông đến chỗ Bao Chửng. Bao Chửng chỉ có thể cố hết sức bảo vệ Vương thừa tướng tuổi cao hơn phía sau. Bao Duyên thấy rõ ràng, làm sao còn nhớ được quy tắc gì đó, cùng lắm là không thi nữa, liền định bò từ cửa sổ ra cứu cha. Nguy trong lúc nguy hiểm, chợt có bóng người lướt đến… Một bóng áo xanh chắn trước mặt Bao Chửng, một người áo trắng rơi xuống sau lưng thư sinh kia. Bao Chửng mừng rỡ, Bao Duyên cũng vui mừng thầm hô một tiếng: đến rất đúng lúc! Các thí sinh trong trường thi đều thở phào. Bao Chửng từng gặp nhiều cảm hiểm nghèo, bình tĩnh lại, cao giọng nói với các thí sinh: “Người đọc sách, ngoài học thức còn phải có can đảm, khi học bài phải bỏ mặc phiền nhiễu bên ngoài. Hôm nay còn lại thời gian một né nhang, các ngươi vất vả học hành mười năm, chỉ vì lúc này, đừng phân tâm vì chuyện không đáng!” Các thí sinh đều thầm hiểu ý, cúi đầu viết bài, không nhìn bên ngoài nữa. Thư sinh cầm kiếm kia nhìn trước nhìn sau, đối diện với tình cảnh bị Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bao vây, lại không hề tỏ vẻ sợ hãi. Triển Chiêu đánh giá hắn, không khỏi nhíu mày, dung mạo thư sinh này có chút khác thường, hai vành mắt đen dày, làn da trắng bệch lại đổ mồ hôi. Đôi môi hắn khô nứt hai mắt vô thần, giống hệt như một hoạt tử nhân. Bạch Ngọc Đường đứng phía sau người kia, nhìn thấy lưng áo hắn, trên lưng thư sinh này có cắm ba cây châm, sau đầu cũng có một cây, dường như bị người khác khống chế. Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu, Triển Chiêu ngầm hiểu nghiêng người tránh một kiếm thư sinh kia chém tới, đá một cái làm gãy cổ tay hắn. Cùng lúc nhuyễn kiếm bị Triển Chiêu lấy đi, Bạch Ngọc Đường lướt tới sau lưng thư sinh kia, liên tiếp rút hết số châm sau lưng hắn ra. Châm vừa rời khỏi, thư sinh kia liền nghiêng người xuống, chân nhũn ra, ngã thẳng xuống đất, ngay lập tức, mùi hôi thối bốc lên. Các thư sinh muốn không phân tâm cũng không được nữa, bịt mũi lần lượt nhìn ra ngoài. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày. Bao Chửng đi đến, liền thấy màu da vốn trắng bệch của thư sinh kia trong nháy mắt lập tức biến thành màu xanh tím, sau đó xám đen nhăn nhúm lại, có vài chỗ còn thối rửa nứt thành khe, trong khe nứt lúc nhúc giòi bọ. Bạch Ngọc Đường vứt số châm cầm trong tay đi, muốn tìm chỗ rửa tay. Vương thừa tướng đi đến, hỏi Bao Chửng: “Ai nha lão Bao, chuyện gì thế này? Yêu nghiệt tác quái sao?” Bao Chửng lắc đầu, vuốt râu nói: “Có khả năng là Định Thi Châm… Tương truyền trong lúc tiễn người chết về tây, có vài cao thủ biết dùng loại châm này. Chỉ cần cố định các huyệt đạo lớn, thì có thể khiến thi thể đạt tam định!” “Tam định?” Triển Chiêu rất hiếu kì. “Nhất định, thi thể không hư không thối; Nhị định, thi thể không cứng không mềm; Tam định, thi thể nghe lệnh.” Bao Chửng nói xong, than nhẹ một tiếng: “Ta còn nghĩ đây chỉ là truyền thuyết dân gian, bây giờ xem ra là thật… Chỉ là Định Thi Châm này chỉ duy trì được biểu hiện bên ngoài, trên thực tế thi thể đã hư đã thối cả rồi, chỉ cần rút châm ra, ắt sẽ lộ nguyên hình. Theo ta thấy, thi thể này đã chết hơn một tháng, hơn nữa có thể còn được đưa đến từ nơi nóng bức, nếu không làm sao có nhiều giòi bọ như vậy.” Triển Chiêu nghe thấy nổi đầy da gà, Bạch Ngọc Đường thấy giòi bọ đầy đất cũng có chút buồn nôn, nhìn sang phía khác, vừa nhìn đã thấy khác thường. Tầm mắt của Bạch Ngọc Đường bị các gian phòng thi bên cạnh thu hút. Bên cạnh hắn, phòng chữ Thiên nhóm Thần thứ ba trống không, có thể là phòng của thư sinh kia. Nhưng kì lạ là, trong phòng chữ Thiên nhóm Thần thứ hai cũng trống không! Một thư sinh, sao lại có hai phòng trống? Nói cách khác nghĩa là còn có một người đi ra, là ai? Triển Chiêu cũng được ánh mắt của Bạch Ngọc Đường hướng dẫn, nhìn thấy hai căn phòng trống. Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu tìm xung quanh, Triển Chiêu nhớ tới khi nãy dường như các quan chủ khảo tìm thứ gì, liền vội hỏi: “Đại nhân, khi nãy mọi người…” “À!” Bao Chửng cũng nhớ tới, đưa tay chỉ lên tấm biển trên đó, bên trên viết ba chữ “Cừu Lãng Hành”. Triển Chiêu ngẩn người, phòng của Cừu Lãng Hành? Hắn đi đâu rồi? Sắc mặt Bao Chửng trầm xuống, kéo Triển Chiêu đến phòng riêng cách xa đó để các vị tiên sinh nghỉ ngơi, hạ giọng nói: “Khi nãy, Cừu Lãng Hành đó đột nhiên biến mất!” “Cái gì?” Triển Chiêu bất ngờ. “Ta cũng không biết!” Bao Chửng vừa nói vừa hỏi Vương thừa tướng và các vị lão tiên sinh khác. Mọi người đều lần lượt lắc đầu, nói là khi nãy mọi người không chú ý, một cơn gió thổi qua, quay đầu lại nhìn, Cừu Lãng Hành không còn ở trong phòng nữa. Bọn họ mở cửa vào nhìn, bên trong không có ai, thật sự rất kì dị! Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nghĩ đến chuyện Cừu Lãng Hành đột nhiên biến mất dưới tàng cây hạnh trong sân phòng Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường cười: “Trước đây ta nghĩ mình hoa mắt nhận sai người, xem ra không phải.” Triển Chiêu thì càng không biết nói gì: “Ta quen biết hắn lâu như vậy, không ngờ hắn còn biết phi thiên độn địa.” Hai người cùng đi vào phòng của Cừu Lãng Hành xem kĩ, nhưng trên vách, mặt đất, mái phòng đều không có dấu hiệu hư hại. Quan trọng nhất là, khi nãy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn luôn quan sát tình hình bên dưới từ trên mái nhà, Cừu Lãng Hành đó biết bay cũng không thoát được! “A?” Bao Chửng chú ý đến cuộn giấy trên bàn, cầm bài thi của Cừu Lãng Hành lên xem. Trên cuộn giấy to, chỉ viết một bài thơ ngắn: Văn thí vũ thí, nhất triêu phi thăng. [thi văn thi võ, mai kia thăng tiến] Ác bút thú kham, tiểu mệnh ngoạn hoàn. [ác bút thú kham, mạng nhỏ đã hết] Nhất khảo chung thân, nhập thổ nan an. [một lần thi chết người, xuống mồ không yên] Bi tai ai tai, khả oán khả thán. [thương thay đau thay, oán được than được] Thập niên mộng tỉnh, sâm la quy lai. [tỉnh giấc mộng mười năm, về lại diêm la] Lương thần cát nhật, thiên hạ đại loạn. [ngày lành tháng tốt, thiên hạ đại loạn] Bao Chửng xem xong, trầm lặng không nói, Vương thừa tướng thì run tay lắc đầu: “Thư… Thư sinh này sao dám đại nghịch bất đạo như thế?” Triển Chiêu cũng nhìn thấy, đá mày với Bạch Ngọc Đường, văn chương thế nào? Bạch Ngọc Đường bật cười, văn chương thì không thế nào, nhưng một câu “Lương thần cát nhật, thiên hạ đại loạn” cuối cùng rất thú vị. Triển Chiêu cũng cảm thấy khó hiểu, lương thần cát nhật thường nói ngày động phòng hoa chúc hay kết lương duyên, hay là ngày kết nghĩa gì đó cũng được, nhưng lần đầu mới nghe lương thần cát nhật thiên hạ đại loạn.