Quỷ Hành Thiên Hạ

Chương 127 : Thần xuất quỷ một (xuất quỷ nhập thần)

Đám cháy này, thiêu rụi cả khách điếm, may là cứu hỏa kịp thời, thời điểm cháy cũng không quá muộn, cho nên ngoại trừ các thư sinh và tiểu nhị bị bỏng, thì không ai mất mạng, lửa cũng không lan rộng, cho nên tổn thất không lớn lắm. Bị thương nặng nhất, hẳn là Tây Môn Dược, Công Tôn cho người khiêng hắn đến khách điếm gần đó kiểm tra kĩ càng, phát hiện hắn trúng một loại độc rắn cực kì hiếm thấy. “Rắn?” Triển Chiêu cau mày, đời này hắn hận nhất hai thứ, một là rắn hai là nhện… Cũng không phải sợ, chỉ có điều nhìn thấy là toàn thân nổi da gà. Bạch Ngọc Đường lại càng không kém, tất cả những thứ bò trên đất, không có chân hoặc có quá nhiều chân, hắn đều thấy buồn nôn. “Là rắn cỏ, hơn nữa loại rắn này không có ở Trung Nguyên.” Công Tôn lấy ngân châm ra trừ độc cứu mạng hắn, rồi lấy đơn thuốc, bảo các ảnh vệ đi bốc thuốc, trong một canh giờ, phải có đủ nguyên liệu. Triệu Phổ còn bảo Giả Ảnh vào hoàng cung một chuyến, tìm ngự y lấy, sợ không đủ thuốc. “Có nguy hiểm không?” Đổng Húc cũng hoàn hồn lại đến hỏi: “Một canh giờ trước ta thấy hắn vẫn khỏe mạnh!” Khổng phu nhân bên cạnh sợ xám mặt, gật đầu liên tục, lúc xem bệnh khi nãy, còn cảm thấy Tây Môn Dược rất thú vị, sao vừa chớp mắt đã thành thế này? “Quả thật hắn trúng độc chưa lâu.” Công Tôn quay đầu lại nói với mọi người: “Còn nữa, loại độc này rất mạnh, nếu không phải hắn có nội lực thâm hậu, có lẽ đã chết rồi, nhưng dù vậy cũng không chịu được lâu.” “Sao?” Tiếu Mạt và Đổng Húc sợ sắp khóc, vội cầu xin Công Tôn cứu hắn. Công Tôn xua tay, nói: “Không cần cầu ta, các ngươi là bằng hữu của Bạch Ngọc Đường đương nhiên ta sẽ cứu, chỉ là khó tìm được thuốc giải.” “Là những vị thuốc ngươi vừa nói?” Triệu Phổ hỏi. Công Tôn gật đầu, nói với Bạch Ngọc Đường cũng đang cực kì lo lắng bên cạnh: “Bản thân Tây Môn Dược đã là một thần y, muốn hạ độc hắn không dễ. Có vẻ như không phải bị rắn cắn, mà là uống vào.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Tiếu Mạt và Đổng Húc: “Hắn từng đắc tội ai? Có người muốn giết hắn sao?” Hai người nhìn nhau, cùng lắc đầu, Tây Môn Dược là một người rất tốt, tuy tính tình có khác người một chút, nhưng thường trị bệnh cứu người, cũng không xích mích với ai, không đến nỗi gặp phải họa sát thân. “Tiên sinh.” Ngay khi đó, Khổng phu nhân đột nhiên hỏi Công Tôn: “Loại rắn đó có hình dáng thế nào?” Công Tôn nghĩ nghĩ: “Là một loại rắn ở vùng Thiên Trúc, sống trong sa mạc, cho nên toàn thân màu nâu vàng, còn có…” “Còn có cái cổ dẹp, hình dạng giống một cái hồ lô bị ép lại, còn có hai vằn đỏ, trên đầu có một chấm đem, nhìn giống như có ba mắt, có phải không?” Khổng phu nhân hỏi xong, Công Tôn mở to mắt khó hiểu: “Phu nhân từng gặp?” Khổng phu nhân gật đầu: “Ta từng thấy tướng công vẽ! Trước khi chàng chết, có một đêm gặp ác mộng bừng tỉnh giữa đêm, nói có rắn đuổi theo chàng. Ngày hôm sau, ta thấy chàng vẽ rất nhiều hình rắn, rất đáng sợ, ta liền hỏi là rắn gì, chàng nói là con rắn đuổi theo chàng trong giấc mơ đêm qua. Khi đó chàng cũng nói, là rắn cỏ gì đó của Thiên Trúc.” Công Tôn gật đầu: “Chính là nó, tướng công phu nhân rất hiểu biết về rắn sao?” Khổng phu nhân bất đắc dĩ nói: “Ta và tướng công thành thân chưa lâu, chàng lại cực kì ham học, cả ngày đọc sách một mình, không cho nữ nhi như ta hỏi nhiều. Ai, nhưng có lẽ lần này không tìm được gì nữa rồi.” Vừa nói, Khổng phu nhân vừa ngẩng đầu nhìn khách điếm đã thành phế tích cách đó không xa, “Đã cháy rụi cả rồi.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức ngẩng đầu, đến gần cừa sổ nhìn ra ngoài, khách điếm ấy cháy rụi hơn nửa, chỉ còn gỗ cháy hoang tàn. Chợt, Vương Triều Mã Hán chạy vào khách điếm, nói với mọi người: “Tìm được nơi bắt lửa rồi, có người cố ý phóng hỏa.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, hỏi lửa bắt nguồn từ đâu. Vương Triều nói là từ sài phòng, có người tưới dầu từ sài phòng đến thẳng tây viện, sau đó châm lửa. Vì trong tây viện còn để rất nhiều cỏ khô cho ngựa ăn, cho nên gần như không còn gì nữa. Bạch Ngọc Đường nhíu mày không nói gì, quả nhiên, có người muốn giết Tây Môn Dược. “Phòng của phu nhân cũng ở tây viện.” Đổng Húc giậm chân: “Lẽ nào có liên quan đến cái chết của Khổng Mậu?” Lúc ấy, lại có hai người từ bên ngoài vào, là Bao Duyên và Bàng Dục đến góp mặt. “Ai nha, sao lại cháy lớn như vậy.” Bàng Dục vừa vào cửa là hỏi, thấy có một người nằm trên giường không biết sống chết, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng, vội im miệng, bước qua một bên cùng xem náo nhiệt với Bao Duyên. Dần dần, các ảnh vệ quay lại, đã tìm gần đủ các vị thuốc, chỉ thiếu một. Công Tôn nhìn đơn thuốc, nhíu mày: “Thiếu Xích Luyện Quả?” “Đúng vậy, chưởng quỹ nói vốn là có Xích Luyện Quả, nhưng gần đây có người đến mua hết quả khô, ở Khai Phong ít thứ này, bọn họ phải đến vùng khác mua về phơi.” Mọi người đều nhíu mày, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, cùng hỏi Công Tôn: “Xích Luyện Quả… Chẳng lẽ là loại quả đỏ thư sinh kia dùng để hù dọa chúng ta?” Công Tôn gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, ở ngoại thành hẳn là vẫn còn! Không có quả khô lấy quả tươi cũng được, nhất định phải có vị này.” “Ta đi.” Tử Ảnh định thi triển khinh công chạy đi tìm. “Phải nhanh lên!” Công Tôn sốt ruột. Bàng Dục đứng một bên đột nhiên lấy một gói giấy dầu trong tay áo ra, đưa đến hỏi Công Tôn: “Là thứ này đúng không?” Trong gói giấy dầu hắn cầm, là hai Xích Luyện Quả tròn căng. “Là thứ này!” Công Tôn vội cầm lấy, chạy ra ngoài làm thuốc. Mọi người kinh ngạc nhìn Bàng Dục, một lát sau, Bàng Dục xấu hổ nói: “Ta cảm thấy thứ này rất hữu dụng, khi nãy nhặt thêm vài quả, dự định để phòng thân.” “Ngươi dùng thứ đó phòng thân thế nào chứ?” Bao Duyên khó hiểu nhìn hắn. “Ngươi nghĩ xem, nếu có người truy sát, ta bóp vỡ giả chết!” Bàng Dục trả lời cực kì hùng hồn. Mọi người nhìn hắn thông cảm, có lẽ do bị bắt mấy lần để lại di chứng. . … . Uống một bát thuốc giải vào, độc trong cơ thể Tây Môn xem như đã được giải hết, hắn cũng dần tỉnh lại. Vừa mở mắt, đã thấy rất nhiều khuôn mặt không quen biết. “Chuyện gì vậy?” Tây Môn Dược cảm giác như vừa lăn từ vách đá cao ngàn trượng xuống, cả người đều đau, đầu choáng mắt hoa. “Phải hỏi ngươi mới đúng.” Tiếu Mạt bội phục nhìn hắn: “Ngươi về từ quỷ môn quan rồi không nhớ được mình đã làm gì?” “Sao?” Tây Môn ngồi dậy, bóp trán: “A… Sao đầu ta lại đau thế này?” “Có thể là do trừ độc, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏi.” Công Tôn đi đến bắt mạch cho hắn. Tây Môn Dược ngẩng đầu nhìn mọi người, có vẻ rất ngơ ngác. “Ngươi không nhớ sao?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày đi đến, kể lại chuyện vừa xảy ra cho hắn nghe. Tây Môn Dược mở to mắt: “Thật hay giả?” Đổng Húc vội hỏi: “Ngươi thành ngu ngốc rồi sao? Có người hạ độc cũng không biết, đi ra từ chỗ ta rồi đến đâu? Kể rõ ra!” Mọi người đều gật đầu, cảm thấy đây là điểm quan trọng nhất. “Ta không đi đâu cả.” Tây Môn Dược gãi đầu: “Đúng rồi… Sao ta lại ở đây? Không phải ta đang ở trên thuyền hoa sao?” “Thuyền hoa nào?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi: “Ngươi uống rượu ở đó?” “Phải, ta thấy con thuyền đó rất lạ, lại có cô nương mời rượu, liền bước lên, vừa khéo thấy một vị thư sinh cũng đang uống rượu, liền ngồi xuống uống vài chén với hắn.” “Ngươi nói là, con thuyền đó có cô nương mời rượu, sau đó còn có thư sinh đang uống rượu?” Triển Chiêu hỏi một câu. Tây Môn Dược thấy người này có vẻ rất thân thiết với Bạch Ngọc Đường, tuổi còn trẻ, dung mạo anh tuấn thanh nhã lại rất ôn hòa, đôi mắt to rất dễ tạo thiện cảm. Hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, tuy đầu vẫn rất đau, nhưng vẫn tinh tường nhận ra, chẳng lẽ người này là Triển Chiêu? Tây Môn Dược thích thú đánh giá Triển Chiêu, lòng thầm trăn trở, là người thế nào, lại có thể giữ Bạch Ngọc Đường tự do tự tại vô pháp vô thiên lại phủ Khai Phong lâu như vậy, cả Hãm Không Đảo cũng không thấy về. Triển Chiêu hỏi một câu, thấy Tây Môn Dược không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm mình ngẩn người, cũng hơi khó hiểu. “Khụ khụ.” Tiếu Mạt ho, để Tây Môn Dược ngừng đánh giá Triển Chiêu, “Hỏi ngươi kìa!” “A… Đúng rồi.” Tây Môn Dược gật đầu: “Thư sinh đó còn trẻ, rất văn nhã, nói đến Khai Phong dự thi. Ta uống Trúc Diệp Thanh, dường như vừa được vài ly đã ngủ.” “Ngươi đúng là nam tử hán, dám uống rượu với người không quen biết?” Đổng Húc bội phục nhìn Tây Môn Dược: “Thư sinh đó đã hạ độc ngươi, có phải trước đó ngươi đã đắc tội hắn không?” Tây Môn Dược cũng mơ hồ: “Nói ra cũng lạ, lúc đó không biết ta làm sao? Như bị ma ám, sao lại lên còn thuyền hoa đó uống rượu? Kì quái.” “Có vấn đề gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu. “À, vì sắp đến kì thi Hương, tài tử các nơi đều tụ tập đến Khai Phong, cho nên mấy hôm trước hoàng thượng vừa hạ lệnh, các thuyền hoa, kĩ viện, xướng liêu, không được cho các thư sinh vào uống hoa tửu, càng không cho phép thư sinh uống say gây chuyện, làm nhục kẻ đọc sách.” Triển Chiêu nói: “Nếu như bị phát hiện, có thể bị hủy bỏ tư cách dự thi, cho nên các thư sinh đến Khai Phong đều không dám đến những nơi như thế. Xem như có, cũng phải ăn mặc cho không giống thư sinh, để tránh bị người khác nhận ra.” “Cho nên thư sinh đó rất khả nghi.” Triệu Phổ bảo ảnh vệ hỏi cặn kẽ đặc điểm của con thuyền đó, sau đó đi tìm. . . Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra đến cửa phòng, nhìn nhau một cái, lần này thứ khiến bọn họ nghi ngờ nhất không phải thư sinh hay thuyền hoa gì đó, mà là thư sinh điên gặp phải trưa nay. Đặc biệt là, hắn dùng Xích Luyện diễn trò, giống như muốn giúp bọn họ. Công Tôn cũng đi ra, nói với hai người: “Xích Luyện Quả, cả Khai Phong có thể chỉ có ngọn núi đó mới có, tối đa là vài cây, thư sinh điên trưa nay, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đùa dai.” Triển Chiêu khoanh tay buồn bực: “Làm sao hắn biết được?” Công Tôn cũng lắc đầu: “Hắn rất khó đoán.” “Lần đầu tiên hắn gặp chúng ta, đã biết Bao Duyên ở trong phủ Khai Phong, cũng biết thân phận của Triệu Phổ…” Triển Chiêu nhíu mày: “May mà đã để Bạch Ảnh và Hắc Ảnh theo dõi hắn.” Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra khỏi khách điếm trước, đến bãi hoang tàn sau trận cháy tìm manh mối. . . Âu Dương Thiếu Chinh đứng trước cửa chỉ huy dọn dẹp tàn tích, tóc vẫn đang bốc khói, không phải bị lửa cháy, mà là khi nãy xách nước cứu hỏa bị nóng. “Con mẹ nó kẻ nào thất đức phóng hỏa.” Âu Dương Thiếu Chinh mắng. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến cạnh hắn, mỗi người vỗ một bên. “Nương!” Âu Dương Thiếu Chinh giật mình, vội quay đầu lại. Thấy hai người mới thở phào: “Các ngươi đi đường tạo chút tiếng động được không? Lão tử còn tưởng lại gặp quỷ.” “Gặp quỷ gì?” Triển Chiêu không hiểu: “Có manh mối của người phóng hỏa chưa?” “Còn chưa, nhưng trời vẫn chưa tối, ta không tin không ai thấy kẻ phóng hỏa.” Âu Dương Thiếu Chinh cầm khăn ướt một binh sĩ đưa đến lau mặt, thở dài: “Ha… Nóng thật.” “Ngươi cứu hỏa thành thạo thật.” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đi vào khách điếm nhìn quanh, liền bắt chuyện với Âu Dương Thiếu Chinh: “Nhanh hơn quân tuần thành trước kia nhiều.” “Đương nhiên, khi ta ở biên quan đám thổ phỉ ngoại tộc rất thích phóng hỏa, chữa lửa có kĩ xảo, ngoại trừ nước còn cần cát, ngăn lửa lan rồi mới dập lửa.” Âu Dương nói xong, chợt nghĩ đến điều gì, đến gần hỏi: “Này, hỏi ngươi một chuyện.” “Sao?” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, không quên chú ý Bạch Ngọc Đường cách đó không xa. “Mấy hôm trước có phải có thư sinh mới chết không?” Đột nhiên Âu Dương hỏi. “Phải, đúng vậy, nhi tử của tri phủ Tô Châu Khổng Mậu.” Triển Chiêu trả lời: “Treo cổ tự vẫn.” “Thao.” Âu Dương Thiếu Chinh mắng, “Quả nhiên khi nãy lão tử gặp quỷ rồi!” “Hả?” Triển Chiêu khó hiểu nhìn hắn: “Quỷ gì? Hỏa Kỳ Lân ngươi cũng sợ quỷ?” “Khi nãy vừa mới dập lửa, thoáng thấy trong đám cháy có một thư sinh đang đứng, mặc y phục xanh, phất phơ lúc ẩn lúc hiện trong lửa. Ban đầu còn cho là người, sau đó nhìn kĩ mới biết là quỷ.” Âu Dương Thiếu Chinh nhớ lại vẫn còn tức giận. “Ngươi chắc chắn nó là quỷ không phải người?” Triển Chiêu thật không hiểu. “Lần đầu lão tử thấy hắn đang treo cổ trên xà ngang, sau đó lửa lớn, hắn bò chầm chậm từ trên ghế xuống, không phải quỷ thì là gì?” Âu Dương Thiếu Chinh kêu la xui xẻo: “Đêm nay ta đến phủ Khai Phong một chuyến, ngươi bảo Bao đại nhân vỗ trán ta vài cái phù hộ.” Triển Chiêu dở khóc dở cười, nhưng tình cảnh Âu Dương Thiếu Chinh vừa nói quả thật rất quỷ dị, liền hỏi: “Người đó đâu? Sau đó thì đi đâu?” “Sau đó một trận gió thổi khói đến, hắn biến mất.” Âu Dương Thiếu Chinh lắc đầu, ý bảo mình cũng không rõ. “Tà ma vậy sao?” Triển Chiêu nhíu mày, liếc mắt thấy Bạch Ngọc Đường đã đi vào phế tích khách điếm, vội chạy theo. . . Bạch Ngọc Đường đi một vòng, cảm thấy cháy rất sạch sẽ, đặc biệt là khu phía tây, xem ra dầu chỉ được tưới ở đây. Vì sao chỉ đốt tây viện? Đây là nơi Khổng thư sinh từng ở, chẳng lẽ là muốn đốt sạch manh mối gì đó của hắn? Vậy vì sao lại muốn hại chết Tây Môn Dược, nếu như sợ lộ bí mật gì, Đổng Húc phải là người biết nhiều hơn mới đúng. Bạch Ngọc Đường đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng “loạt xoạt”. Hắn sửng sốt, nhìn quanh, vốn cho là Triển Chiêu từ phía sau đến, nhưng lại không phải Triển Chiêu, phía sau không có ai. Hơn nữa dường như âm thanh đến từ phía trước, phía trước là một đống gạch vụn, chẳng lẽ có người bên trong? Bạch Ngọc Đường đang nghi ngờ, quả nhiên, chợt đống gỗ cháy đen phía trước động đậy. Bên dưới vẫn còn thư sinh hay ai đó? Bạch Ngọc Đường vội chạy đến, đào đống gỗ kia ra, bên dưới là một người nằm sấp, vẫn an lành không bị thương. “Này.” Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ hắn, ngay khi đó, Triển Chiêu phía sau chạy đến: “Làm sao vậy?” “Có một người…” Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ. Triển Chiêu cũng giật mình, không ngờ có người còn sống. Vội chạy đến giúp cứu người. Nhưng vào lúc hai người đưa tay nắm lấy vai người kia, đột nhiên cảm thấy tay dính ướt, chụp trúng thứ gì đó… Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, không biết tay đụng trúng thứ gì, trắng trắng, mềm nhão còn ấm nóng, bên trong có tơ máu đỏ… “A…” Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi vội rụt tay lại, Triển Chiêu cũng nhảy giật ra, hai người cùng nghĩ đến não người, không phải người này đã bị đè đến chảy não ra rồi sao, sao còn chưa chết? Trong lúc kinh hãi vạn phần, đột nhiên người nằm sấp rên một câu: “Đầu đau quá…” Mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trắng bệch, nghĩ thầm không đau được sao, não đã chảy ra cả rồi. “Trả cho ta, ai lấy não của ta?” Người kia đột nhiên ngẩng mặt lên, thịt da trên đầu lẫn lộn, hơn nữa dường như không phải đầu người, đầu người làm sao lớn đến như vậy, giống như cái đầu heo. Người đó đưa tay túm lấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Trả cho ta…” Bạch Ngọc Đường lùi lại một bước, với tay kéo Triển Chiêu lại chắn trước mặt, không phải sợ hắn là quỷ hay người, chỉ là sợ bẩn, được chứ! Chùi chùi dịch não trên tay, “Miêu Nhi, Xem thử xem hắn còn sống không?” “Sao lại là ta đi?” Triển Chiêu sống chết không chịu: “Hay là tìm Công Tôn đi, như vậy có lẽ không sống không nổi rồi.” “Trả cho ta!” Người kia lao đến, thò bàn tay máu me đến cọ trên y phục trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường: “Não, trả não cho ta.” “Này!” Bạch Ngọc Đường bắt đầu thấy lạ, nếu não thật sự chảy ra ngoài, làm sao còn sống sờ sờ như thế? “Ngươi…” Triển Chiêu dùng Cự Khuyết ngăn hắn lại, chợt thấy tay hắn cầm một cái chén, bên trong là hơn nửa chén não heo, chẳng trách sao đầu hắn lại như vậy? Thì ra là đội cái đầu heo. “Ta mặc kệ, trả não heo lại cho ta!” Giọng nói của người đó hơi quen tai, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng nghi ngờ, mới nghe qua gần đây… Nghĩ đến đây, hai người cùng nghĩ đến một người. Triển Chiêu dùng mũi tiêm nhấc cái đầu heo trên đầu người đó lên… Cái đầu heo lăn xuống đất, bên dưới là khuôn mặt một thư sinh, đối diện với hai người. “Lại là ngươi!” Triển Chiêu lập tức nhận ra, là thư sinh điên khùng khi nãy. Thư sinh kia cười lớn. Máu của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng xông thẳng lên não, lại là thư sinh điên này giả ma giả quỷ. Bạch Ngọc Đường đen mặt định chém hắn, Triển Chiêu vẫn còn chút lý trí, cảm thấy nên hỏi rõ ràng trước đã, thế là kéo Bạch Ngọc Đường lại. Thư sinh kia vội trốn qua một góc: “Khoan đã, khoan đã, chém ta rồi sẽ không ai nói cho ngươi biết kẻ phóng hỏa!” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều sửng sốt. “Sao ngươi lại ở đây?” Triển Chiêu hỏi hắn. Ngay khi đó, hai người chạy từ xa đến, thở hồng hộc, chính là Hắc Ảnh và Bạch Ảnh theo dõi thư sinh này. Hai người thấy thư sinh đang nói chuyện với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, lập tức xấu hổ. Bọn họ theo dõi thư sinh này, cảm thấy hắn không có võ công, theo dõi chẳng tốn công sức. Hắn dừng chân ở khách điếm, rồi lại chạy ra, đi khắp các hàng thịt heo tìm mua đầu heo, mua được đầu heo rồi thì bỏ não ra chén như định nấu não heo hấp hành. Đầu heo thì để sang một bên nói muốn làm thịt muối ăn, nhưng không ngờ vừa chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Bọn họ tìm một lúc mới thấy… Nếu chuyện này truyền ra, bọn họ đừng mong hành tẩu giang hồ nữa, thư sinh này rất gian xảo! “Là ai phóng hỏa?” Triển Chiêu nhìn nhìn chén não heo trong tay hắn, cố nhịn khao khát muốn đánh hắn xuống, đồng thời cũng cảm giác được Bạch Ngọc Đường đang lau lau tay bẩn lên tay áo mình. Thư sinh ngồi khoanh chân trên đất, miệng chậc chậc: “Không nói không nói, hai ngươi còn quá nhỏ, tìm ai lớn một chút đến!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn Triển Chiêu, như đang nói, thôi đi, dù sao thì sớm muộn cũng phá được vụ án này, chém hắn trước đi, nhịn không nổi nữa! Triển Chiêu xấu hổ kéo hắn lại, cố nhẫn nại hỏi thư sinh: “Ngươi muốn ai đến mới chịu nói?” Thư sinh chống cằm nghĩ nghĩ: “Vậy, Tiểu Hắc đi.” Vừa dứt lời, mọi người đều ngẩn người. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: Là ai? Tiểu Hắc… Tiểu cẩu màu đen? Triển Chiêu cũng không hiểu, ngay khi đó, thư sinh kia đột nhiên đưa tay, vẫy vẫy phía xa: “Ô! Tiểu Hắc!” Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, từ xa xa, Bao Chửng dẫn Vương Triều Mã Hán đi đến, nghe thấy có người nói chuyện, liền ngẩng mặt. Trong bóng đêm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy rõ, ngay vào lúc nghe được tiếng “Tiểu Hắc”, khuôn mặt đen kịt của Bao Chửng méo một cái.