Bảo Lạc không phải người không có tâm tư, hắn có xuất thân này sao có thể ngây thơ? Nhưng hắn bằng lòng nói khoác trước mặt Uyển Cơ, giống như khi còn bé hắn và bọn Cẩn ca sau khi đánh nhau trở về, dẫu thắng bại, hắn cũng chống nạnh dương dương tự đắc khoe khoang công tích vĩ đại một lần trước mặt mẫu thân hắn. Lúc ấy mẫu thân hắn sẽ nghiêm túc lắng nghe rồi bật cười. Hiện nay cũng như thế, Uyển Cơ cũng rất chân thành lắng nghe rồi mỉm cười. “Vậy ta sẽ chờ.” Nghe xong, Hứa Song Uyển cười nói. Tiêu Bảo Lạc cười đến hai mắt híp lại thành một đường chỉ. Hắn lên làm Hoàng Đế, không phải việc khiến hắn vui mừng; nhưng người trước mắt mỉm cười lại khiến toàn thân hắn vui vẻ đến mức nóng lên. Hắn biết, mỗi khoảnh khắc trong cuộc đời có thể gặp chứ chẳng thể cầu, ai có thể luôn luôn vui vẻ thoải mái? Mặc dù lúc mẫu thân còn sống, cũng không phải đều như vậy, luôn có việc buồn phiền phải đối mặt. Lần này Bảo Lạc ở lại trong cung làm Hoàng Đế cũng không chán ghét như trước đây. Có lẽ theo lời nói của nghĩa huynh, còn có huynh đệ bên cạnh động viên, có lẽ là hắn vừa đánh một trận xả cơn tức nên dưới nụ cười dịu dàng của người trước mặt, hắn mới buông bỏ cảm giác khó chịu đối với việc ngồi lên đế vị. Hắn không làm Hoàng Đế thì sẽ có người khác làm. Có lẽ khi ấy, ai có thể giúp được nghĩa huynh? Có thể giữ lại nụ cười của nàng không? Còn có hùng tâm tráng chí của Cẩn ca và Bát Tiếu, liệu có ngày được thực hiện không? Không cố cũng chẳng được, Bảo Lạc biết, chỉ cần hắn làm Hoàng Đế thì những việc này có thể thực hiện. Hắn không có việc cần làm gấp, nhưng vẫn có không vặt. Hắn biết nên làm như nào, cũng biết thứ bản thân cần, sự vui vẻ phấn khởi của bản thân đều nằm trên những người bên cạnh. Mẫu thân đã đi, nhưng bọn họ vẫn còn. Bọn họ vẫn cần Bảo Lạc. “Cười ngốc gì đấy?” Lâm Bát Tiếu thấy hắn cười đến mức không ngậm miệng lại được, không nói gì khác chỉ đành mau chóng đẩy hắn sang, phất tay áo ân cần nói với tẩu tử: “Tẩu tử, ngài mau vào trong.” Hứa Song Uyển vừa mỉm cười gật đầu hỏi thăm hắn vừa nhìn Bảo Lạc đang cười ngốc. “Tẩu tử, vào trong đi.” Bảo Lạc cười khúc khích quay lại dẫn đường. Hứa Song Uyển mỉm cười, rảo bước sau lưng hắn. Trong điện Tê Hoa, phàm là nữ quan và cung nữ chưa từng nhìn thấy nàng, đều lặng lẽ đánh giá nàng, ghi nhớ dáng vẻ của Tuyên Hầu phủ Thiếu phu nhân vào trong lòng. Điện Tê Hoa hơi nhỏ, nhìn thoáng liền thấy rõ bên trái là phòng ngủ, bên phải là thư phòng. Chỗ ngồi chơi trong điện cũng không rộng, giường được kê sát cửa sổ, phía trước đặt một cái bàn bát tiên, bên cạnh là mấy băng ghế dài và ghế tựa nhỏ. Điện nhỏ như này, trong phủ Quy Đức Hầu cũng có vài chỗ. Nếu bình thường con cháu trong nhà nhiều, sau khi bọn họ trưởng thành thì sẽ được phân chia nơi ở, mãi đến khi thành gia lập thất thì mới chọn viện khác. Nơi này không lớn nhưng cũng đẹp đẽ, tuy với thân phận của Bảo Lạc bây giờ thì khá nhỏ. Sau khi Hứa Song Uyển được bọn họ mời ngồi, nàng quan sát đánh giá rồi hỏi Bảo Lạc: “Ở có thoải mái không?” “Thoải mái.” “Chăn có đủ không?” “Đủ.” Bảo Lạc lại toét miệng. “Vậy thì tốt.” Hứa Song Uyển cũng mỉm cười, quan sát gương mặt hắn: “Bôi thuốc lên mặt chưa?” “Vẫn chưa, đã gọi Đan Dược vương rồi ạ. Nghĩa huynh nói để lão xem bệnh, thuốc cũng do một tay lão sắc, đỡ phải để người Hoàng Đế còn chưa lên ngôi như đệ nằm vào quan tài trước.” Tiêu Bảo Lạc lại toét miệng. “Là như vầy, tẩu tử, trong cung bận bịu nên Bảo Lạc không quản được nhiều việc, cẩn tắc vô ưu, ngay cả việc ăn uống cũng cố gắng đơng ỉan nhất, nghe nói trong đây có nhiều người ăn vào liền đi đời nhà ma.” Lâm Bát Tiếu cũng lên tiếng, còn ra vẻ thông cảm cho Bảo Lạc: “Tẩu nhìn xem, có phải hắn gầy đi không?” Bảo Lạc vội vàng đặt tay lên bàn, lộ ra cánh tay cho người nhìn. “Gầy rồi.” Hứa Song Uyển nhìn thoáng qua rồi gật đầu. “Đúng không?” Lâm Bát Tiếu cũng đưa tay lên: “Tẩu tử, đệ cũng bận, gầy rồi, còn thiếu một thê tử.” “Cút sang một bên!” Bảo Lạc nghe xong, đẩy hắn ra: “Ta còn chưa tìm được.” “Không thể tiện thể à?” “Ngươi là một Hàn Lâm nghèo túng, một tháng chỉ có hai ba lượng, ngay cả tiền uống rượu còn không đủ, lấy đâu ra tiền cưới thê tử?” Bảo Lạc liếc mắt khinh thường nhìn hắn, nhìn về phía tẩu tử: “Tẩu tử, đệ sắp làm Hoàng Đế, ưu tiên đệ trước đi?” Lâm Bát Tiếu không muốn tranh với hắn, chỉ liên tục nháy mắt ra hiệu với tẩu tử, để nàng tiện thì nhớ đến hắn, hắn còn thiếu một thê tử. Trước kia hắn chưa nghĩ tới việc này, bây giờ đã ngẫm lại. Hắn không định về Giang Nam, chỉ có lão đại về Giang Nam vì nguyên quán của đại lão gia ở bên đó. Gần đây hắn muốn đến Liễu Châu mà bây giờ tình huống của Liễu Châu như vậy, chắc là năm tám năm hắn cũng chưa về được, vẫn nên cưới thê tử trước rồi mới đi. Lâm Bát Tiếu là người được nhặt về. Sau khi lão phu tử nhặt hắn về chết đi, hắn ăn cơm trăm nhà của các gia đình phu tử trong thư viện lớn lên. Lúc hắn mười mấy tuổi cũng có nữ nhi trong nhà phu tử vừa ý hắn, cuối cùng vẫn không cưới thành công bởi vì người nhà người ta không đồng ý. Lúc ấy hắn cũng không có suy nghĩ muốn cưới thê tử, điều quan trọng chính là hắn là cô nhi, là người không có gốc rễ. Mấy nhà có ít của cải cũng không muốn giao nữ nhi cho thư sinh cả ngày gây chuyện, cho dù là sư mẫu nhìn hắn trưởng thành từ nhỏ, bình thường đối xử với hắn cũng điềm đạm, nhưng khi nhắc đến hắn thì đa số là thở dài. Bây giờ nếu hắn trở về thì cũng có thể tìm được, nhưng Lâm Bát Tiếu vẫn cảm thấy mình nên tìm một người trong kinh, không cần quá tốt. Có tẩu tử Tuyên gia làm người mai mối, sau đó thê tử vẫn có thể trở về nhà mẹ đẻ, xa hơn chút thì vẫn có thể vào kinh ở Lạc gia, hai huynh dệ không cần ở cùng một nhà nhưng vẫn có thể chung một nơi. Trong ba huynh đệ thì cảm tình giữa Lâm Bát Tiếu và Tiêu Bảo Lạc sâu đậm hơn. Qua Ngọc Cẩn có thê tử có nhà nhỏ, Lâm Bát Tiếu và Tiêu Bảo Lạc thì không. Mấy năm qua, hai người qua lại nhiều, Lâm Bát Tiếu đã thay Bảo Lạc làm nhiều việc, dẫu trong thư Bảo Lạc đưa tới bảo hắn đi chết thì hắn cũng sẽ chẳng hỏi lý do. Hai người ngày thường không thể nói chuyện tử tế, khi tán dóc với Hứa Song Uyển lại càng tác oai tác quái. Hứa Song Uyển hoa mắt một lát mới biết hai người đang nói thật. “Gấp à?” Sau khi Hứa Song Uyển hiểu rõ bèn hỏi Bảo Lạc. “Gấp.” Tiêu Bảo Lạc vất vả mới thấy nàng trước mặt, đầu tiên là vỗ về đám các lão thì nghĩa huynh mới gọi nghĩa tẩu tiến cung, lại phải khó khăn mới không dẫn theo đám thị vệ giết chết hết đám Vương gia kia thì hắn mới có thể tận mắt nhìn thấy tẩu tử. Nghĩa huynh hắn không làm Hộ bộ Thượng thư quả thật đáng tiếc, quá xảo trá: “Tẩu không tìm cho đệ thì những đại thần kia cứ nhét tiểu tôn nữ ba tuổi cho đệ, ba tuổi có thể làm gì, đệ ôm nó đi chơi bùn à?” Đúng rồi. Thái tử đăng cơ, bên cạnh chưa có ai thì sau này càng nhiều người có ý đồ, đặc biệt là lúc này căn cơ của hắn không ổn định, người có tính toán với vị trí này chắc chắn không ít, vị trí Hoàng hậu thật khó tìm. Trong lòng Hứa Song Uyển nghĩ ngợi, nàng gật đầu với Bảo Lạc, dịu dàng nói với hắn: “Vẫn để tẩu tử tìm à?” “Tẩu tử tìm cho đệ.” Tiêu Bảo Lạc lập tức gật đầu: “Tẩu tìm giúp đệ, tẩu biết đệ muốn tìm người như nào chứ?” Hứa Song Uyển bật cười. Bảo Lạc hơi xấu hổ: “Chính là dung mạo xinh đẹp là được.” Lâm Bát Tiếu nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn: “Đừng đỏ mặt, Bảo Lạc gia, mặt đỏ lên đúng là khó coi.” Hắn tiện thể nói ra yêu cầu của mình: “Tẩu tử, tìm cho đệ người trông nhà là được, không cần có dung mạo xinh đẹp, quan trọng là có thể quản gia là được.” Hứa Song Uyển gật đầu: “Còn gì nữa không?” “Còn.” Lâm Bát Tiếu gật đầu: “Đệ nói thêm một câu thay Bảo Lạc, đệ cảm thấy làm thê tử của hắn cũng chẳng cần quá xinh đẹp. Thật ra hắn không phân biệt được xấu đẹp, dù đẹp nhưng đối xử với hắn không tốt thì chính là xấu. Từ nhỏ đến lớn hắn đều phân biệt người như vậy, thật đấy. Mắt hắn dài như vậy mà còn chẳng tốt bằng một nửa của đệ…” “Đừng giẫm chân ta!” Dưới bàn vang lên tiếng động lớn, Lâm Bát Tiếu bị dẫm lên chân nên nhảy ra ngoài, mặt đã tái nhưng hắn vẫn không sợ chết nói với Hứa Song Uyển: “Tẩu nhớ kỹ tìm thay hắn thì phải dẫn tới cho hắn nhìn, ánh mắt hắn có độc, ai tốt ai xấu, ai xấu ai đẹp, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra.” “Tẩu tử ta tìm có thể không tốt ư?” Tiêu Bảo Lạc hận hắn quấy rối, lại giẫm lên chân hắn. “Đừng giả vờ, Bảo Lạc, ngươi phải làm hoàng thượng rồi.” Lâm Bát Tiếu bị hắn lườm đến không thể ngồi yên trên ghế. Hắn nhảy lò cò nói với Hứa Song Uyển: “Tẩu tử, đây mới là gương mặt thật của hắn, tẩu đừng để hắn đánh lừa. Hắn đã từng đánh Trọng An huynh, còn rất mạnh tay, đánh đến phun ra máu thật đấy…” Tiêu Bảo Lạc tức giận đến mức nhảy ra đuổi theo hắn: “Cmn, đứng lại cho ta, xem hôm nay ta có lột da ngươi không.” Lâm Bát Tiếu chạy ra ngoài, Tiêu Bảo Lạc cũng chạy theo sau. Chưa được bao lâu, Tiêu Bảo Lạc bị mấy thị vệ đang chờ bên ngoài kéo đi gặp đại thần, ngay cả quay về nói lời chào với tẩu tử cũng không có. Hắn phải đi gặp đám đại thần muốn nhét nữ nhi trong nhà làm Hoàng hậu của hắn. Thái tử sắp đăng cơ mà Hoàng hậu vẫn chưa có, chư vị đại thần đã tưởng tượng đến cảnh tưởng nữ nhi nhà mình nắm giữ hậu cung, bản thân lại có thể điều kiển thánh thượng không có căn cơ, còn có viễn cảnh triều chính tươi đẹp. ** Đêm ấy, Hứa Song Uyển nghỉ ở Huân Hoà viên. Huân Hoà viên không nằm ở trong cung, mà nằm ở phía nam trước hoàng cung, nơi thánh thượng trao đổi chuyện hệ trọng, đại thần không thể về nhà thì sẽ ở lại nơi ấy. Mấy ngày nay, Tuyên Trọng An đều ở đây. Huân Hoà viên chỉ có người của hắn, sau khi thê tử hắn là Hầu phủ Thiếu phu nhân tới thì hắn rút người ra khỏi Huân Hoà viên, chuyển đến Hồ Lâm viên bên cạnh. Những ngày gần đây, chủ yếu Tuyên Trọng An ở tại Huân Hoà viên, ban ngày đa số ở điện Thái Cực. Sau khi rút người ra khỏi Huân Hoà viên, Hứa Song Uyển vào ở, mãi đến nửa đêm hắn mới từ điện Thái Cực trong hoàng cung về Huân Hoà viên. Hứa Song Uyển ngủ không say, hắn vừa về đã nhào lên người nàng khiến nàng tỉnh giấc. Một lúc sau, nàng vẫn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng ngáy của hắn. Ngày hôm ấy, trời vừa sáng, còn chưa bình minh thì có người đến gõ cửa. Hứa Song Uyển lại bị đánh thức, người bên cạnh lộ ra nửa mặt rên hừ hừ: “Uyển Uyển, đầu ta đau.” “Để thiếp xem nào.” Hứa Song Uyển lập tức giơ tay lên, đầu tiên là sờ lên trán hắn, tháy không nóng thì nàng chuyển sang tìm huyệt đạo rồi ấn lên. “Công tử, công tử, là nô tài. Bọn Từ đại nhân đã thức dậy, sai tiểu nhân đến xin…” A Mạc nhỏ giọng hô, hắn đang đứng ở cửa, trong giọng nói tràn ngập lo lắng. Tuyên Trọng An vẫn nhắm hai mắt, lập tức tìm tòi bên cạnh giường, quả nhiên tìm thấy cái cốc trên bàn cạnh đầu giường. Hắn không mở mắt, giơ tay cầm cốc ném về phía cửa, cái cốc rơi xuống đất phát ra tiếng vang, còn đầu hắn dúi vào một bên mặt của Hứa Song Uyển, nói: “Uyển Uyển, ta muốn ngủ.”.