“Phong cảnh nơi này không tồi.” Hoắc Văn Khanh mỉm cười nhìn nàng ngồi xuống rồi mới mở miệng: “Nghe nói trước kia ngươi đã tới?” Hứa Song Uyển gật đầu. “Còn ta thì chưa từng tới đây, cũng đã rất lâu không xuất cung.” “Am bên này nhỏ, có rất ít người đến đây.” Người nào bái kiến miếu ấy, người của Hoắc gia thì tự có miếu lớn để nữ quyến trong nhà đi. “Không lớn, nhưng phong cảnh cũng không tồi, xưa nay ta không biết hoa đào ở nơi này có thể nở đẹp như thế. Biết ngươi thích nơi này, ta có việc muốn gặp hàn huyên với ngươi mấy câu, tìm ra được nơi này.” “Ngài có lòng.” Hoắc Văn Khanh khẽ gật đầu, “Nơi đây xem như bí mật, sư thái thông tình đạt lý, biết ta muốn mượn nơi nói chuyện với bằng hữu thì lập tức nhường nơi này lại cho ta. Hứa Song Uyển mỉm cười, rũ mắt, lễ phép nhìn nửa gương mặt Thái tử phi từ mũi xuống, cũng không nhìn thẳng. “Chuyện ta tìm ngươi, tiểu Hầu gia nhà ngươi có biết không?” “Biết.” Lần này Hứa Song Uyển mở miệng. Hoắc Văn Khanh mỉm cười, nhìn Thiếu phu nhân hiền lành của Hầu phủ. Nàng biết Thiếu phu nhân này không được sủng ái ở nhà mẹ đẻ, từ nhỏ đã đi một bước nhìn ba bước, muốn để nàng chủ động nói với mình thì là điều không thể. “Biết vì sao ta tìm ngươi không?” Hoắc Văn Khanh rót cho nàng một chén nước tinh khiết, đặt cái cốc tới trước mặt của nàng, nước trong đổ vào chén xanh biết, trông rất đẹp mắt. “Không biết.” Hứa Song Uyển chuyển tầm mắt từ nước trên bàn, nhìn vào mắt của phế Thái tử phi: “Ngài nói, thiếp thân rửa tai lắng nghe.” “Nghe nói, ngươi có một nhi tử?” Hoắc Văn Khanh lại không vội, thong thả nói. “Vâng.” “Lớn đến đâu rồi?” “Gần nửa tuổi.” “Lớn lên giống trưởng công tử nhà ngươi à?” “Vâng.” “Ta cũng có một nhi tử, đại danh gọi là Trạch Mẫn, ta gọi nhũ danh là Tiểu Phúc Nhi, ta hy vọng hắn là hài nhi có phúc khí. Đúng, nói đến, ngươi còn đến tiệc trăm ngày của nó mà?” “Vâng.” “Đã rất lâu.” Hoắc Văn Khanh im lặng một lát, mới giống như hơi đau lòng mà nói: “Mới chớp mắt đã rất lâu.” Hứa Song Uyển im lặng không nói. “Ngươi cũng không nghĩ tới, ta sẽ rơi xuống kết cục này nhỉ?” Hoắc Văn Khanh yên lặng nhìn mặt Hứa Song Uyển, mãi đến lúc người trước mặt ngước mắt lên nhìn thẳng vào mình. Hứa Song Uyển lắc đầu với nàng. “Hôm nay ta tới đây, thật ra là để cầu xin ngươi.” Hoắc Văn Khanh nhìn chằm chằm nàng: “Ta suy nghĩ rất lâu, nhớ ngươi là nữ tử thông minh nhất mà ta từng gặp, ngươi cùng làm mẫu thân như ta, ngươi sẽ hiểu vì sao ta tới tìm ngươi…” Hứa Song Uyển vẫn im lặng không mở miệng. Hoắc Văn Khanh đã biết từ lâu là nàng sẽ lấy bất biến ứng vạn biến, nhưng nàng mạo hiểm đi ra từ Đông cung, không phải để nhìn Tuyên Hứa thị giả câm điếc. Nàng không nói lời nào, vậy thì nghĩ cách cạy miệng nàng là được. “Lúc trước, chủ ý đưa Hoắc Oánh vào Hầu phủ.” Hoắc Văn Khanh đang im lặng, đột nhiên lại mở miệng, nói một cách đột ngột: “Thực ra cũng có phần của ta.” Nụ cười yếu ớt trên mặt Hứa Song Uyển biến mất. Hoắc Văn Khanh nhìn cái bàn trước mắt, ý cười trên mặt cũng biến mất: “Lúc trước ta nghĩ không từ thủ đoạn muốn lôi kéo phu quân của ngươi vì Hoắc gia, hiện giờ cũng thế…” Nàng ấy nhìn Hứa Song Uyển, khóe miệng khẽ nhếch, cười đến vô cùng bi thương: “Giống hiện giờ không từ thủ đoạn nào, đã là cùng đường mạt lộ, đều là sơn cùng thủy tận.” Hoắc Thái tử phi yếu thế khiến Hứa Song Uyển thở dài. Thở dài là tốt, tiếp đó, Hoắc Văn Khanh cười khổ một tiếng: “Ngươi thì sao? Nghe ta nói những này, trong lòng nghĩ về ta như nào? Là hận ta nham hiểm độc ác, hay là cảm thấy ta đây là có tội thì phải chịu?” “Đều không nghĩ.” Hứa Song Uyển mở miệng, nàng điềm đạm nhìn tiền Thái tử phi trước mặt, người nắm vững mọi chuyện trong tay; lại lần nữa cảm thấy người nhà họ Hoắc không những cứng rắn từ trong xương mà còn chuyên quyền độc đoán. Có lẽ bọn họ đứng trên cao quá lâu, lâu đến mức che giấu kiêu ngạo trong xương cốt thì vẫn vô thức lộ ra trong lời nói và cử chi của bọn họ. Dù Hoắc Đại phu nhân, Hoắc Tứ phu nhân, Hoắc ngũ Thiếu phu nhân, hay là Hoắc lục Thiếu phu nhân hồn nhân ngây thơ; thực chất những người này từ trong xương cốt đã đặt các nàng hơn người ta một bậc. Không biết lúc các nàng đối mặt với những người chân chính có địa vị ngang bằng như nào, nhưng lúc đối mặt Hứa Song Uyển, các nàng chưa từng hạ thấp bản thân, dẫu cầu xin người khác thì đều với vẻ cao cao tại thượng. Cái kiểu coi thường từ trong xương, chắc là sớm đã thành thói quen của các nàng, quen thuộc đến ngay chính các nàng cũng không phát hiện được. “Như xưa nay ta chưa từng nghĩ ngài không phải là Thái tử phi.” Hứa Song Uyển mềm mỏng nói tiếp: “Trước nay ta không tùy ý nghi ngờ người khác.” Câu trả lời của nàng khiến Hoắc Văn Khanh cười khẽ. Lúc này, nàng một lần nữa nhìn về phía Hứa Song Uyển, trong mắt thấp thoáng nước mắt: “Vậy chính là nói, ngươi không hận ta? Ngay cả hận, cũng không phải rất hận?” Nàng ấy vừa nói thì vừa rơi nước mắt. Tựa như xấu hổ vì sự yếu đuối của bản thân, nước mắt nàng ấy vừa rơi xuống thì lập tức quay đầu, vội vàng lau khô nước mắt trên mặt rồi mới xoay lại nói với Hứa Song Uyển: “Thế ư?” Nàng ấy không đợi Hứa Song Uyển trả lời mà cười tự giễu, bất đắc dĩ hít vào: “A…” Tiền Thái tử phi như vậy khiến người ta sụt sịt, cũng làm lòng người đau nhói. Hứa Song Uyển nhìn nàng ấy lê hoa đái vũ[1], ngay cả nàng thân nữ tử cũng cảm giác được dung nhan động lòng, khuôn mặt chưa từng biến sắc cũng đã lộ vẻ xúc động. Hoắc Văn Khanh cười khổ: “Đúng vậy, có tội thì phải chịu, cũng là báo ứng.” Nàng ấy vừa nói vừa đỡ lấy đầu, lộ vẻ đau khổ nhắm chặt mắt lại, nói: “Thế nhưng, dẫu gặp báo ứng, ta thà rằng ông trời báo ứng ta sống ít đi mấy chục năm, báo ứng ta chết không yên, báo ứng nam nhân bên cạnh phản bội ta, ngay cả nhốt ta vào trong lồng, ta cũng không muốn ông trời giúp bọn hắn cướp đi con của ta.” Nàng ấy nói đến đây thì đỡ ngực, khóc nức nở với Hứa Song Uyển: “Tuyên Thiếu phu nhân, ta cầu xin ngươi, ta van ngươi giúp ta một chút. Ngươi cũng là mẫu thân, chẳng lẽ ngươi không rõ tâm trạng của người làm mẫu thân bị cướp hài tử? Ngươi cũng là nữ tử, ngươi cũng biết nữ tử chúng ta bi ai bất đắc dĩ bao nhiêu. Những nam nhân kia, rõ ràng làm hết chuyện đáng ghê tởm và dơ bẩn nhất trên đời này, rồi làm như không có chuyện gì; nhưng vì sao người cuối cùng bị trừng phạt lại là chúng ta? Lúc trước đưa Hoắc Oánh vào phủ ngươi, ngươi cho rằng ta không cản Thái tử ư? Ta cản rồi! Ta cực lực ngăn cản! Ta ngăn cản thì như nào? Ta cản lại, ngày đó Thái tử không đến phòng ta! Hứa Nhị cô nương, ta không biết người khác, chắc ngươi biết thủ đoạn của những nam nhân kia, lợi dụng điểm yếu chặn tay của chúng ta chứ? Phụ thân ngươi, không phải cũng đối xử như vậy với mẫu thân ngươi ư? Hễ hắn không hài lòng, không nghe lời hắn thì hắn lập tức sủng hạnh người khác, vắng vẻ chúng ta để trả thù chúng ta! Để mấy nguyên phối như chúng ta chẳng ra nguyên phối, không giống thê tử, không giống một nửa sinh con dưỡng cái vì bọn họ, mà là giống con cẩu nhất định phải trông ngóng bọn hắn, làm bọn hắn vui lòng! Đúng hay không? Ngươi nói xem có đúng hay không!” Nàng ấy thận trọng nhìn Hứa Song Uyển, người như căng ra. Hoắc Văn Khanh biết mình dùng đúng cách rồi, lập tức nhắm mắt lại, nước mắt càng rơi như mưa: “Ta yêu thái tử, nhưng yêu có được gì? Ta yêu hắn, lòng ta thương hắn nhưng không đổi lại sự thật lòng của hắn, ta là nữ nhi được Hoắc gia ngàn kiều bách sủng thì làm sao? Ta còn không phải vì một xíu sủng ái của hắn mà từ bỏ tự tôn đi cầu xin hắn, tuỳ ý để hắn giẫm đạp tấm lòng và sự kiêu ngạo của ta. Thậm chí, ta còn không bằng một kỹ nữ nhận vô số ân huệ từ khách hàng, còn chẳng bằng một người bị vui đùa dơ bẩn, Hứa Nhị cô nương à!” Mắt Hứa Song Uyển ửng đỏ, nhìn Hoắc Thái tử phi đang than thở khóc lóc… Nàng muốn thu hồi suy nghĩ vừa nãy, ngay cả trong xương cao cao tại thượng nhưng Hoắc Thái tử phi vẫn có cách khiến người ta cảm động lây… Nàng ấy không hổ là Thái tử phi ở lại Đông cung dẫu tiền Thái tử đã bị phế vào lãnh cung. Đối mặt với tiền Thái tử phi trước mắt, mấy ai có thể không biến sắc? Lời nàng nói, từng câu từng chữ thủ sẵn ngấm vào lòng người, Hứa Song Uyển nghe mà không khỏi xúc động. Đúng vậy, rõ ràng là nam nhân làm sai, tại sao người gánh chịu hậu quả lại là nữ nhân? Mẫu thân nàng làm trò hề trước mặt nàng, cũng không có phụ thân nàng ở phía sau dồn ép quá mức thì nàng cũng là một nữ nhi được sủng ái, được mẫu thân thật lòng yêu thương chứ? Nếu như không phải phụ thân bủn xỉn không cho mẫu thân tình cảm và thể diện thì mẫu thân cũng sẽ không tuỳ ý để phụ thân đòi lấy tuỳ tiện, chỉ để đổi lấy một chút vuốt ve an ủi và tự tôn chứ? Lời Thái tử phi nhắm thẳng vào lòng người. Ít nhất, nói đúng tiếng lòng của Hứa Song Uyển. “Đúng vậy.” Nàng chán nản lên tiếng. Đúng vậy, nữ nhân ấy, đáng thương biết bao. Vừa phải quản gia, vừa phải uất ức cầu toàn; cuối cùng, còn phải phụ thuộc mà sống. Nam nhân dẫu ngàn sai vạn sai, người trước tiên sai lại chính là các nàng. Bất công biết bao. “Ngươi cũng hiểu, thật ư?” Thấy nàng thương tâm thở dài, một chuỗi nước mắt lại rơi xuống, khóc lóc cười nói: “Ngươi hiểu, ta biết ngươi hiểu, ngươi là cô nương thông minh nhanh nhạy như vậy, sao không hiểu chứ?” Mắt nàng ấy đẫm lệ, mãi mới cảm khái thở dài, nói với giọng tràn ngập đau lòng: “Bên ngoài hoàng cung người người khen ta, ao ước như ta, ghen ghét, chửi bới ta, có đủ mọi loại. Ta có thể nhẫn nhịn, vờ như không nghe thấy, dù là trong cung trống rỗng rét lạnh, ta cũng giả làm dáng vẻ mà bọn họ mong muốn nhất, để bọn hắn cho ta làm người. Mãi đến khi…” Hoắc Văn Khanh ngẩng đầu lên, kìm nén nước mắt đọng trong khoé mắt: “Mãi đến khi có người ôm Tiểu Phúc Nhi đi, ta phát hiện mình không làm được, ta không làm được, ta không nhịn nổi nữa. Ta cũng không muốn để bọn hắn đòi lấy tuỳ tiện, tuỳ ý yêu cầu, trải qua tháng ngày tuỳ ý bị chà đạp nữa…” “Ta muốn giành lại con của ta.” Hoắc Văn Khanh kìm nén nước mắt, nhìn về phía Hứa Song Uyển: “Hứa Nhị cô nương, giúp ta một chút, ta muốn giành lại con của ta.” “Ta có thể giúp ngài được gì đâu?” Hứa Song Uyển khẽ đáp. “Đây là ngươi đồng ý với ta rồi?” Hoắc Văn Khanh lập tức nín khóc mỉm cười, lập tức nhô nửa người vượt qua cái bàn, bắt lấy cánh tay của Hứa Song Uyển. “Ngài nói trước, ta có thể giúp ngài được gì?” Hứa Song Uyển ngồi yên không nhúc nhích, cũng không tránh thoát tay của nàng ấy, mắt của nàng hơi đỏ, nhưng người thì cực kỳ điềm tĩnh. “Không cần giúp những việc khác, thật đấy, không cần ngươi giúp quá nhiều việc khác. Ta chỉ, chỉ muốn biết hiện nay Tiểu Phúc Nhi của ta có sống tốt hay không…” Hoắc Văn Khanh lập tức thu tay về, lau nước mắt, vẻ mặt như thu được niềm vui ngoài ý muốn: “Ta chỉ muốn ngươi giúp ta cầu xin trưởng công tử nhà ngươi, để về sau hắn vào điện Thái Cực, thỉnh thoảng giúp ta đưa mấy bộ quần áo, nói cho ta biết Tiểu Phúc Nhi sống bên trong có tốt hay không.” Nàng ấy lại lộ ra vẻ mặt vui đến phát khóc: “Ta biết hắn khó xử, ngươi khó xử, nhà các ngươi khó xử, ta chỉ muốn hắn giúp ta một chút thôi…” Nói đến đây, nàng ấy bỗng ngừng lại, sau khi im lặng một lát rồi mới thở dài nói: “Về chuyện của hài tử thì ta sẽ nghĩ cách khác, sẽ không kéo các ngươi vào chuyện này. Hứa Nhị cô nương, ngươi giúp ta đi, ta sẽ không lấy ơn báo oán, có thể ta còn có vài yêu cầu quá mức; nhưng nhiều lắm, nhiều lắm chỉ muốn hỏi thăm ít chuyện từ trưởng công tử nhà ngươi, chỉ một ít thôi. Ta tuyệt đối không vượt qua lôi trì, mà nếu hắn không muốn trả lời thì ta thề không khiến hắn khó xử. Ngẩng đầu ba thước có thần linh, hiện giờ ta có thể thề với ngươi…” Hoắc Văn Khanh lập tức giơ tay lên: “Ta thề với ngươi, Hoắc Văn Khanh ta…” Lúc này, Hứa Song Uyển bỗng lắc đầu, đánh gãy lời nàng ấy: “Ngài không cần như thế.” “A?” Hoắc Văn Khanh dừng tay lại: “Vậy, vậy ngươi tin ta rồi?” “Không phải.” Hứa Song Uyển lại lắc đầu, bình tĩnh nhìn nàng ấy: “Ta không tin ngài, từ lúc ta ngồi xuống trước mặt ngài thì ta đã quyết định chủ ý, ta không tin bất kì lời nào mà ngài nói.” Hoắc Văn Khanh trợn to mắt, nhìn nàng với vẻ không thể tin… Hứa Song Uyển gật đầu. Đúng vậy, không tin. Có lẽ nơi này có một ít đạo lý là thật. Tình thâm nghĩa trọng, nước mắt cảm thông với vị phế Thái tử phi này cũng là thật; nhưng Hứa Song Uyển đã gặp những thứ này trên người mẫu thân của nàng từ rất lâu rồi. Về phần thề thốt, nàng biết rõ, bách tính bình dân có lẽ còn sợ quỷ thần, nhưng chẳng mấy người đứng trên triều tin tưởng. Nếu có thiên lôi đánh thì không biết bọn họ đã sớm chết bao nhiêu lần rồi. Ngay cả trưởng công tử nhà nàng cũng nói, nếu như ông trời thật sự có mắt, sớm đánh đại lôi vào những người đứng trên điện Kim Loan của Đại Vi, đánh chết những người liên quan đang ngồi, thậm chí hắn cũng không trốn thoát. “Không tin?” Hoắc Văn Khanh cười khẽ, mình nói nhiều như vậy mà nàng còn không tin? Nàng lại một lần nữa thốt ra lời này, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Hứa Song Uyển: “Ngươi không tin? Rốt cuộc ngươi có trái tim không vậy? Nàng ấy nở nụ cười với vẻ khó mà tin nổi, liên tục lắc đầu nhìn Hứa Song Uyển: “Không, không, ta không tin, Hứa Uyển Cơ, ta không tin, ta không tin ngươi là người như vậy…” “Ta có phải hay không…” Hoắc Văn Khanh lau nước mắt đang lăn dài trên gò má: “Làm khó ngươi quá? Được, được, ta biết mình không nhắc đến yêu cầu này với ngươi. Bỏ đi bỏ đi, ngươi coi như ta chưa từng nói, được rồi, ngươi cứ xem như ta chưa từng nói gì…” Hứa Song Uyển lại gật đầu. Nàng không lên tiếng mà chỉ gật đầu, lòng Hoắc Văn Khanh lập tức lạnh buốt. Nàng ấy vô thức ngồi thẳng lưng, ngước mắt lên, một lần nữa đánh giá lại nữ nhi Hứa gia mà nàng vẫn chưa rõ như lòng bàn tay này. Mình đoán sai nàng? Hay là nói rằng nàng kiên quyết đến mức mềm không được cứng không xong, không có kẽ hở? Hoắc Văn Khanh đích tôn trưởng nữ của Hoắc gia, thân phận tôn quý, dung mạo xuất sắc, từ nhỏ được gia tộc dưỡng dục thành người truyền thừa. Nàng không phải nữ tử bình thường, từ nhỏ đã theo bọn đệ đệ trong nhà nghe tiên sinh giảng dạy, đi theo bên người tổ phụ cùng phụ thân học tập làm sao tận lực vì gia tộc. Cho tới nay, nàng giống bọn đệ đệ, rất tin tưởng một tiên sinh dạy bọn họ là nếu một người không có uy hiếp, không có nhược điểm, nếu ngươi không tìm được thì không phải đối phương giấu quá sâu thì là điều kiện của ngươi còn chưa đủ khiến người ta động lòng. “Thật sự bận rộn tới mức chuyện nhỏ cũng không thể giúp ư? Chỉ là giúp ta đưa bộ quần áo cũng không được?” Hoắc Văn Khanh thấy rõ trong mắt Hứa Song Uyển tỉnh táo, lần nữa mở miệng. “Nhưng ngài cũng biết, thứ ngài yêu cầu không phải là quần áo…” “Nếu như chỉ là quần áo thôi!” Hoắc Văn Khanh quả quyết đánh gãy lời nàng. “Vậy.” Hứa Song Uyển nhìn nàng, mỉm cười nói: “Để ta chờ về gặp phu quân nhà ta, nói chàng ấy xin chỉ thị của thánh thượng, đến lúc ấy…” Đến lúc ấy trả lời ngài. “Keng” một tiếng, chén nước rơi xuống đất, âm thanh vang lên cắt đứt lời Hứa Song Uyển. “Hứa Uyển Cơ, ngươi không giống cô nương bình thường, nhưng ngươi không có tài hoa, khuôn mặt xinh đẹp xứng đáng với tính cách, ở trước mắt ta, ngươi chẳng hề có máu, thậm chí chẳng thấy một chút khí thế của ngươi…” Tiếp đó chén trà lại bị đập mạnh một lần nữa, Hoắc Văn Khanh lạnh lùng mở miệng: “Rõ ràng có cơ hội để nữ tử sống khá hơn một chút trên thế đạo này, rõ ràng có cơ hội để nữ nhân giống mẫu thân ngươi không phải trải qua những uất ức như vậy mà ngươi lại vì lấy lấy lòng một nam nhân, không muốn để hắn chán ghét mà vứt bỏ, liền lựa chọn từ bỏ.” Hoắc Văn Khanh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hứa Song Uyển: “Hứa Uyển Cơ, giúp ta, lần cuối ta cầu xin ngươi một lần, giúp ta, giúp ta lấy lại hài tử, giúp ta đứng trong triều đình này. Dựa vào cái gì mà thế đạo này đều là nữ nhân không bằng nam nhân? Dựa vào cái gì mà bọn hắn cô phụ hết thảy nữ nhân trong thiên hạ mà không bị trừng phạt? Giúp ta, chỉ cần ngươi giúp ta một lần, cho ta một cơ hội, ta sẽ để ngươi thấy một Đại Vi hoàn toàn khác, thiên hạ hoàn toàn khác bây giờ!” “Đến lúc đó.” Nàng ấy đi đến trước mặt Hứa Song Uyển, hạ thấp eo, hai tay giữ lấy vai của Hứa Song Uyển, nhìn nàng với vẻ sắc bén: “Ta hứa với ngươi sẽ chặt đứt con đường của trượng phu ngươi với tất cả nữ nhân khác, hứa cho ngươi vào triều phát huy tài hoa năng lực. Đừng nói với ta là ngươi không có cách thay đổi thế đạo này. Ta nhìn ra, ngươi có, ngươi có cách. Ta biết am Từ Tâm này nhận vài ni cô bị nhà chồng ngược đãi là do ngươi giúp đỡ các nàng, lấy sức của một người đưa các nàng vào đây, tránh được cái chết, mới có thể sống tiếp. Uyển Cơ, ngươi giúp các nàng! Uyển Cơ! Uyển Cơ, sao ngươi không dùng phần lực này đi nịnh bợ trượng phu ngươi, lấy lòng trượng phu ngươi để giúp ta, đế giúp nữ nhân nhận hết thảy bất công trong thế đạo này? Uyển Cơ, vì các nàng, vì ta, vì mẫu thân ngươi, vì chỉnh bản thân ngươi, làm chút gì đi thôi!” Hứa Song Uyển nghe Hoắc quý nữ xúi giục lòng người bèn ngẩng đầu, im lặng nhìn Hoắc quý nữ kích động đến mức mặt đỏ bừng: “Nhưng, ta không tin ngài.” Phế thái tử phi đã quên. Nàng từng nói là không tin nàng ấy. Sao vẫn là câu nói này? Hoắc Văn Khanh dằn lòng cắn răng mới không đưa tay tát mạnh Hứa thị nữ này đến chết… Thứ gì! Khó trách bị chính người nhà mẹ đẻ chán ghét mà vứt bỏ, một cước đá ra ngoài, cũng thật đáng đời, không oan chút nào. “Ngươi muốn thế nào mới tin ta?” Hoắc Văn Khanh nghiến răng thốt ra. “Ngài chắc chắn muốn nghe ta nói sao?” “Nói đi!” Hoắc Văn Khanh có dự cảm không tốt, nhưng muốn ép mấy lời trong miệng người này ra ngoài. “Sao không, bắt đầu sau khi ngài chuyển khỏi Đông cung? Sao không, giống như lòng ngài nghĩ, bắt đầu từ miệng ngài? Sao không, bắt đầu từ…” từ khi buông bàn tay bóp chặt bả vai nàng ra. Nhưng Hứa Song Uyển không nói hết câu, vì phế Thái tử phi đã buông bàn tay giữ chặt nàng ra. Nhân lúc phế Thái tử phi vung tay hạ xuống thì Hứa Song Uyển đã vọt nhanh qua một bên. Hoắc Văn Khanh vung vào không trung. Nàng ấy quá tức giận, khoảng thời gian này bởi vì sầu lo quá độ nên không ngủ đủ giấc nên lúc này đã cực kì yếu ớt, thân thể ngã xuống theo cánh tay vung chệch. [1]梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái..