Quỹ đạo hỗn loạn

Chương 61 : Tập hợp tiểu kịch trường

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); CHƯƠNG 61 : TẬP HỢP TIỂU KỊCH TRƯỜNG #1 Snape khó xử nhìn Harry 14 tuổi, gã rất muốn nuốt cậu vào bụng như vậy, nhưng mà, “Harry, em còn nhỏ… Ta không thể làm như vậy.” Harry nghe xong nhất thời xù lông, “Anh mới nhỏ! Toàn thế giới này JJ của anh là nhỏ nhất!!!!” Vì thế Snape mạnh mẽ nhào lên, để hơn nửa cuộc đời Harry dùng mặt sau bác bỏ nhận định sai lầm này. #2 Cười ngây ngô Kẻ Được Chọn háo sắc cười ngây ngô, “A Snape anh thật là một tên khốn khêu gợi mà, nhìn thân thể hoàn mỹ, thắt lưng mềm dẻo, bắp đùi thon dài, cái mông rắn chắc của anh kìa, em thật muốn lột sạch quần áo của anh, hôn lên mỗi tấc da thịt trên người anh…” “Câm miệng Potter!” Người đàn ông trong bức tranh xoay người biến mất trong khung ảnh ***g kính. “Harry, thú vui của trò cũng thật ác nha.” Một vị cố hiệu trưởng vui tươi hớn hở vuốt ria mép. “Hừ, ai bảo năm đó anh ấy bỏ lại con mà đi một mình.” Harry đem mặt dán lên bức tranh của người đàn ông, Severus… #3 Nhất cử lưỡng tiện “Harry, nếu có một ngày giáo sư Snape ra lệnh bắt cậu ở lại cùng ổng, cậu lại muốn đi huấn luyện Quidditch, cậu sẽ chọn cái nào?” (không chút do dự) “Quidditch!” “Tại sao?” (hưng phấn) “Vì tôi rất mong có thể ngồi chổi bay ở trên trời làm một lần!” #4 Ám chỉ. “Potter! Trò cho là mang loại cá tính xúc động lỗ mãng này lên chiến trường có thể chống đỡ được bao lâu?” “Không phải còn có thầy sao?” “Ta sẽ rất vui nếu trò tiếp tục phát triển cái bản lĩnh xu hung tị cát, trò chết ai thèm tới nhặt xác cho trò!” “Không phải còn có thầy sao?” “Trò chết thì thôi đi, lỡ như không chết mà lại thiếu tay thiếu chân trò nói xem tương lai ai chịu lấy trò?” “… Không phải còn có thầy sao?” “Rất tốt, bây giờ trò mới ý thức được tầm quan trọng của ta à?” “Severus, rốt cuộc thầy muốn nói gì?” “… Gả cho ta.” #5 Adventure: Harry nghĩ sẽ cầu hôn giáo sư Snape trên lớp độc dược. Angst: Snape lại làm cho cậu Dược cảm vị socola! Chẳng lẽ cậu không nên cảm thấy vui vẻ bất ngờ sao? Được rồi, cậu thừa nhận cậu có “bất ngờ”. Crime: Snape nhìn ánh mắt xanh biếc của thiếu niên, giống như thấy được thiếu nữ tóc đỏ năm đó, anh hôn xuống. Crossover: Thêm chi nhánh truyện “Hoặc loạn quỹ tích”, khiến Harry Potter và Severus Snape trong nguyên tác yêu nhau, thưởng một lần cấp S về nội dung, cộng thêm 3800 điểm, nhiệm vụ thất bại sẽ bị phạt: gạt bỏ. Death: “Look at me…” Episode Related: Harry thấy giáo sư Evans và ngài Prince đang hôn nhau. Fantasy: Đứng ở trước giường Snape Harry vẻ mặt kiên định, nghe nói giáo sư vẫn luôn là cấm dục, như vậy có phải tôi còn có cơ hội hay không… First Time: Harry dùng ánh mắt u oán nhìn người đàn ông, “Giáo sư… Vì sao em lại nghe người ta nói anh cấm dục…” Người đàn ông nhướng một bên mi, “Kia không có nghĩa ta là virgin.” Fetish: Trên thực tế so với chế tác độc dược, Snape thích một đôi mắt xanh hơn. Tragedy: Giáo sư thảo dược học Neville chuẩn bị đi công tác, giáo sư Snape bỏ lớp độc dược một tuần. Humor: Ngẫm lại Voldemort mặc bikini múa trên bờ biển! Trong đầu hiện lên hình ảnh Chúa tể Hắc ám vứt áo chùng vẻ mặt thẹn thùng mà lộ ra bikini bên trong như vậy, gương mặt phiếm hồng của Harry lập tức trở nên xanh mét. Kinky: “Đừng lại náo loạn.” Snape vẻ mặt nghiêm túc mà bóp mông Harry. Parody: Harry nhăn chặt mày, nghiêm mặt quấy độc dược trong vạc, giống như làm thế có thể có được thành quả giống bậc thầy độc dược vậy. Poetry: Ta có thể dạy cho các trò làm thế nào để mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Ta có thể dạy các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang… thậm chí cầm chân thần chết… Romance: Snape mang theo Harry đến hẻm Knockturn, mua cho cậu một bó sí hành bổ huyết thảo, cũng ở một nhà hàng có không khí Halloween ăn cơm trưa. Sci-Fi: “Avada Kedavra!” Trường pháo trên vai Chúa tể Hắc ám phun ra tia laser màu lục có chứa năng lượng rất lớn, cấp tốc bắn về phía chiến hạm Hogwarts. Time Travel: Tom Riddle, sắc mặt xanh mét mà gào lên với Voldemort rống to, “Lỗ mũi của ông đâu?!” Suspense: “Mình nghe nói sinh hoạt của Harry cùng Snape nào đó không quá tốt.” Ron nhẹ giọng nói với Hermione, “Mình nghi Snape có chướng ngại công năng X…” Snape đứng ở phía sau bọn họ nghe thấy được toàn bộ. Hurt/Comfort: “Anh không thể như vậy!” Harry vẻ mặt hoảng sợ, “Đã nói là lần cuối cùng rồi mà!” “Đúng, đây là lần cuối cùng.” Snape mát xa eo cậu, hôn hôn mắt cậu, “Thả lỏng.” Western: Harry và Voldemort quay lưng thụt lùi, một bước, hai bước, ba bước… Gió cuốn bay cát bụi trên mặt đất, dòng khí màu vàng quay quanh, hiu quạnh mà túc mục. Đột nhiên, bọn họ đồng thời xoay người giơ lên đũa phép nhắm ngay đối phương — “Avada Kedavra!” “Expelliarmus!” Gary Stu: Dưới ánh đèn huỳnh quang này, giáo sư Snape chắc phải có lực hấp dẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Mary Sue: “Nghe nói khi giáo sư McGonagall còn trẻ cực kỳ quyến rũ.” Fred cùng George ở một bên cười trộm, nhìn Ron vẻ mặt úc tốt bị giáo sư McGonagall kéo đi múa dẫn đầu. AU: “Vị này chính là đồng chí đã từng nằm vùng trong quân đội Nhật.” Chính ủy Moody giới thiệu. “Chào anh, đồng chí Snape, tôi là Harry tư lệnh viên thứ 56 sư đoàn Hội Phượng Hoàng quan Tân Tứ, rất hân hạnh được biết anh!” Tư lệnh viên trẻ tuổi chào theo nghi thức quân đội. OOC: “Trò Potter, có thể nói cho ta biết nếu thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây chúng ta sẽ được gì?” “Dược ngủ cực mạnh, thưa thầy.” “Rất tốt. Ngồi xuống.” OFC: Mary thầm mến Harry Potter, cậu đẹp trai như ánh mặt trời, còn đả bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy khủng bố. Chỉ tiếc cô còn không kịp thổ lộ, cô cảm nhận hoàng tử trong lòng đã đến với giáo sư độc dược đáng sợ rồi. OMC: Ban đêm tối đen, một đám người áo đen bất ngờ xuất hiện trên đường cái trống trải, người ăn xin không dám tin mà xoa xoa mắt, một tia sáng xanh lục phóng tới, hắn lặng yên ngã xuống, trước khi chết thấy được hai ánh đỏ tươi. RPS: Daniel thấy được rất nhiều tiểu thuyết đồng nhân trên mạng, trong đó lại để cậu và Allen đến với nhau? Quả thực làm người ta không dám tin! #6 Mộng. Có rất ít người có thể hiểu được tình sâu như vậy. Trong mơ, họ dắt tay đứng trong lễ đường, nhận lời chúc phúc từ mọi người. Họ đeo nhẫn lên, mười ngón giao nhau, thời gian cả đời như cứ thế trôi qua. Vì giấc mơ không thể nào thành hiện thực đó, cậu khóc, sau đó cậu mới nhận ra, yêu sâu đậm như vậy, có đau đớn bao nhiêu. Tỉnh lại, bóng dáng quen thuộc từ từ đi xa. Mà cậu, lại vẫn cô đơn một mình. #7 Hồn ma. Thiếu niên thích đuổi theo bước chân anh, từ đại sảnh tới hành lang, từ hành lang tới phòng học, từ phòng học theo anh trở về hầm, dù anh đi rất nhanh, thiếu niên sẽ đuổi kịp được bước chân anh. Thiếu niên thích nhìn anh không hề lưu tình trừ sạch đá quý Gryffindor, sau đó cười mắng anh bất công, anh sẽ ác hơn mà trừ càng nhiều đá quý Gryffindor. Thiếu niên thích làm phiền khi anh điều chế độc dược, xem xét đúng thời khắc mấu chốt xuyên qua thân thể anh, anh lạnh run một trận, cho tới trưa thành quả liền đi theo Merlin. Thiếu niên thích cả đêm bồi hồi trong phòng anh, sáng hôm sau tỉnh lại, anh sẽ xuyên qua đôi mắt kia nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ. Tất cả mọi người trong Hogwarts đều biết hồn ma Kẻ Được Chọn và giáo sư độc dược là một đôi bạn đời, dù họ không thể ôm nhau, không thể hôn nhau, không thể sưởi ấm cho nhau… #8 Khiêm tốn không nổi. (Tôi rất ngạc nhiên, có người nhớ hệ liệt này á? Không nhớ mời trở lại phần tác giả nói chuyện chương 7, 9…) Trước tỉnh lược nói trọng điểm: “Harry, miệng cậu rút gân à?” Daniel ngồi trên bàn dày Gryffindor nhéo nhéo má Harry, ai nha, cảm xúc thật tốt! Không đợi cậu tiếp tục, bỗng dưng thấy lạnh cả người, đột nhiên cậu sợ run rút tay về, nhìn về phía bàn giáo sư, chỉ thấy một vị giáo sư áo đen đen mặt hung tợn trừng cậu. Toàn thân Daniel cứng ngắc huých bạn tốt, “Harry, cậu biết thầy ấy bị gì không?” “Hửm?” Harry đắm chìm trong suy đoán Hogwarts sắp loạn đến khủng bố lấy lại tinh thần, “A, đó là Severus Snape, giáo sư độc dược. Hôm qua cậu còn nói hâm mộ thầy mà.” Kẻ Được Chọn 11 tuổi nháy mắt mấy cái lấy lòng với người đàn ông mặc đồ đen, người kia cho cậu một ánh mắt như đao “Tối nay ta sẽ xử lý em”. “Là thầy ấy á!” Đôi mắt Daniel lòe lòe sáng, quá hâm mộ mà không để ý thấy tầm mắt chứa sát khí của giáo sư độc dược – từ buổi nói chuyện phiếm hôm qua, Harry biết cậu ta không chỉ ngưỡng mộ Kẻ Được Chọn, mà còn ngưỡng mộ toàn bộ anh hùng chiến tranh của giới pháp thuật, Daniel còn chuẩn bị một quyển bút ký riêng biệt, thề phải có chữ ký của mỗi anh hùng chiến tranh. “Mình đi về một chuyện nhé!” Daniel đẩy hai món ăn chưa chạm tới ra, hừng hực chạy về phía phòng ngủ. Cậu ta sẽ không đi lấy quyển bút kí để Severus kí tên chứ…? “Ui da!” Giờ đây khóe miệng Harry thật sự rút gân. … “Giáo sư Snape! Làm ơn ký tên cho con đi!” Hai mắt Daniel tỏa sáng, đang cầm bản bút kí chặn đường đi của Snape. “Chiếm lối đi công cộng, Gryffindor trừ mười điểm.” Giáo sư độc dược không dừng lại chút nào, trực tiếp lướt qua người cậu ta. Ai ngờ Daniel không hề nghĩ ngợi nắm áo chùng đen của anh lại, “Xin thầy mà, ký tên thôi!” “Vô lễ với giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.” “Chỉ cần thầy có thể kí tên cho con, dù trừ sạch điểm con cũng không quan tâm!” Cậu xác định mình sẽ không thành kẻ thù chung của Gryffindor chứ? Harry vẻ mặt rối rắm rụt cổ, nét mặt những người vây xem không ngừng thay đổi vặn vẹo. Snape đen mặt nhìn về phía Harry, “Trò Evans, vì trò không ngăn bạn học trái nội quy đúng lúc, đêm nay cấm túc!” Người đàn ông áo đen vung lên rớt tay Daniel ra, đi nhanh trên hành lang. Nè nè, chuyện đó với em có quan hệ gì? Harry yên lặng kêu thảm, bắt đầu nhanh chóng tự hỏi đêm nay làm sao lấy lòng người yêu không được tự nhiên của mình. “Harry! Đêm nay làm ơn xin chữ kí giáo sư Snape dùm mình nha!” Daniel kích động nhét bút kí vào tay Harry, “Chính là tờ này! Nếu có thể nhờ giáo sư viết lên “Tặng Daniel Reyker” …Harry cậu có đang nghe không?” Harry hốt hoảng gật đầu, “Ừ, được rồi, mình biết rồi, tốt nhất dùng miệng làm trước một lần, như vậy anh ấy sẽ ít gây sức ép phía sau một chút.” “Harry? Cậu đang nói gì? Harry??” “Hả? Mình nói gì à?” Như tỉnh táo lại ngụy thiếu niên buồn rầu nhíu mày, “Cậu nói xem anh ấy có khuynh hướng luyến đồng hay không? Dùng thân thể có thể làm anh ấy ‘yêu’ càng hưng phấn hay không?” “Cậu đang nói gì thế? Harry! Cậu sao vậy Harry?” Daniel bắt đầu dùng sức lắc cậu, suýt chút nữa đem bữa sáng trong bụng cậu lắc ra. “Mình nói chúng mình lên lớp thôi!” Cuối cùng Harry ý thức được mình nói lộ hết nhờ vào ưu thế da mặt dày bên tai thoáng phiếm đỏ, như che dấu lôi đối phương chạy đến nhà kính học Thảo dược học. Nhóm học trò năm nhất vì không biết cấu trúc lâu đài, đều kết bạn đi chung, nên khi Harry và Daniel tới nhà kính vẫn chưa thấy học trò. “Ô, kia là giáo sư của chúng ta sao?” Daniel chỉ xuyên qua một số thực vật hình thù kỳ quái bóng dáng cường tráng của một kẻ đang sửa chữa gì. “Không, bà Sprout là một nữ phù thủy lùn béo ục ịch.” (Eileen: ước gì ta được như cô ấy) Harry có chút chần chờ nhìn người đội nón, tuyệt đối lần này cậu không nhận nhầm! “Harry?” Người nọ phát hiện họ ngẩng đầu, phản xạ mở miệng sau đó nhanh chóng kéo thấp vành nón ấp úng giải thích, “Mình… mình đến chăm sóc giúp ít hoa cỏ… Thả lỏng thả lỏng…” Nhưng một lời này đã đủ để Daniel nghe thấy, “Harry, hai người quen nhau à?” “Đúng vậy…” Có chủ cửa hàng đùa dai nổi tiếng đến làm công giúp Filch, thân là bậc thầy thảo dược học trẻ tuổi nhất không đi tạo giống cây mới mà chạy đến nhà kính tưới hoa trồng cỏ tất nhiên cũng không kỳ lạ, chẳng qua… “Các cậu tới mấy người?” “Còn có ai à?” Neville mờ mịt mở to hai mắt, như một con hải ly ngốc. Harry vô lực vỗ trán, được rồi, cậu hỏi sai người, “Không có gì, cậu tiếp tục đi…” Daniel tò mò kéo tay cậu, “Ai vậy?” “Một bậc thầy thảo dược học.” Harry trả lời thành thật. “Nói dối! Bậc thầy thảo dược học sao lại tới đây giúp giáo sư chứ?” Daniel khinh bỉ nói, “Đây rõ ràng là người làm vườn chứ gì?” #9 Vận mệnh. Ba tháng, Severus Snape sống ba tháng như một cái xác không hồn. Dumbledore nói con trai Lily còn sống, con trai Lily cần anh bảo vệ. — một đứa trẻ sơ sinh, sao có thể thay thế Lily trở thành lý do sống của mình? Anh uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Anh nhìn thấy đôi mắt xanh biếc xinh đẹp như Lily, trong đó chứa đựng rất nhiều cảm xúc mà chỉ khi Lily đối mặt Potter mới có thể toát ra… “Merlin ơi! Loạn thành cái gì rồi, em nói anh sao lại…” Tiếng nói trong trẻo như truyền tới từ nơi xa xôi, cặp mắt kia vẫn luôn ở trước mặt mình. Không được đi… Snape vươn tay bắt lấy, kéo chủ nhân cặp mắt kia vào ngực. “A! Anh nên tỉnh rượu!” Người kia kiên định đẩy anh ra, ngay sau đó chất lỏng làm sặc người tiến vào miệng, anh bắt đầu tỉnh táo. Ngoài đôi mắt kia, còn gương mặt quá giống Potter, và nụ cười ấp ám. “…Potter?” Cổ họng khô khốc đến bốc lửa. “Là Harry! Chúng ta kết hôn nhiều năm rồi anh vẫn luôn gọi em như vậy sao? Huống chi bây giờ em là Harry Snape Potter.” Thanh niên quơ tay trái, ánh sáng bạc của chiếc nhẫn trên ngón áp út làm anh nheo mắt lại. Theo bản năng anh sờ tay trái của mình, nơi đó cũng có một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng. Sau đó, ánh mắt anh dời lên ảnh chụp đặt bừa bãi đầu giường, thanh niên mắt xanh đang hôn hai má người đàn ông, tuy nét mặt người sau có vẻ cực không tình nguyện, anh lại nhìn thấy trong đôi mắt đen kia sự cưng chiều và dịu dàng. “Em yêu ta?” Anh ngưng mắt nhìn mặt thanh niên. “Không!” Thanh niên trẻ con chu môi, “Một ngày không nói anh yêu em, em sẽ không nói em yêu anh.” “…Ta yêu em?” Snape chần chờ lập lại một lần. “Anh? Trước kia rất ghét em, tiết độc dược đầu tiên đã trừ điểm em, gì mà nếu cho thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, em mới năm nhất, sao em biết Dược ngủ cực mạnh là gì chứ? Tự anh không ưa em!” “Đó là kiến thức trên sách giáo khoa năm nhất.” Snape cứng ngắc giật khóe miệng. “Không được nói em không có kiến thức!” Thanh niên phẫn nộ nhào lên cắn vai anh, sau thời gian dài yên lặng, ôm chặt người đàn ông không hề đáp lại, “Severus, trở về đi.” Tựa như một câu thần chú, lần thứ hai Snape chìm vào không gian nửa tỉnh nửa mê, anh tỉnh lại, cơn đau đầu quen thuộc sau khi say, Đường Bàn Xoay lộn xộn quen thuộc. Theo bản năng anh sờ bàn tay trái của mình – nơi đó không có nhẫn. … “Severus, tôi muốn mời anh làm giáo sư độc dược Hogwarts.” “Ừm.” “A? Anh đồng ý rồi?” “Harry… Potter?” “A đó là con trai Lily.” … Chín năm sau, Hogwarts lại ngênh đón một nhóm phù thủy nhỏ mới. Gryffindor trên lớp độc dược đầu tiên. Khi giáo sư độc dược nhìn thấy khuôn mặt còn non nớt kia, ánh mắt xanh phỉ thúy càng đơn thuần, và nét mặt còn chưa mất đi nét khờ dại và ngu ngốc, anh gợi lên một tia cười ác ý, “Potter! Nếu ta cho rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây chúng ta sẽ được gì?” “Con không biết thưa thầy.” #10 Lắng nghe. Lắng nghe là nghề nghiệp của tôi, như bác sĩ tâm lý vậy. Mỗi ngày, tôi phải nghe những người khác nhau than phiền, đau đớn từ mặt trái cảm xúc, dẫn dắt họ giải tỏa tích tụ trong lòng. Hôm nay vị khách đầu tiên là một người trẻ tuổi tóc đen mắt xanh lá, thoạt nhìn anh ta thật uể oải, anh ta nói cho tôi biết, người yêu của anh ta bị mất trí nhớ, trở thành người xa lạ, anh không biết mình nên làm gì bây giờ. Tôi chú ý tới anh ta dùng từ “anh”, đây không phải là người đồng tính đầu tiên tôi gặp. Trên thực tế, bản thân tôi cũng có khuynh hướng đồng tính. “Anh có thể xác lập quan hệ với anh ta một lần nữa – nếu anh còn yêu anh ta.” Tôi cẩn thận đề nghị. “Tôi yêu anh ấy, đương nhiên là tôi yêu anh ấy!” Người trẻ tuổi có chút kích động, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, “Tôi yêu ánh mắt của anh ấy, mắt của anh ấy là viên đá đen thượng đẳng tôi yêu âm thanh của anh ấy, âm thanh của anh ấy là Tình Dược hoàn mỹ nhất trên thế giới tôi yêu tay anh ấy, tay anh ấy là tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ nhất…” Ánh mắt của anh ta từ từ tan rã, chìm vào trong ký ức, “… Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy không nhận ra tôi…” Anh ta lại dựa lưng vào ghế, bi thương cúi thấp đầu. “Như vậy, trước tiên hai người có thể làm bạn bè, trong quá trình nói chuyện với nhau đưa hồi ức của hai người vào.” Tôi bình tĩnh đáp, đợi anh ta từ thế giới của mình trở lại hiện thực. Anh ta cũng không để tôi chờ đợi lâu, rất nhanh giữ vững tinh thần, cặp mắt xanh lá kia tràn ngập mong chờ, “Thưa ngài, ngài có thể nghe tôi nói không?” Tôi gật đầu ý bảo anh ta tiếp tục, anh ta bắt đầu hồi ức, nói cho tôi biết anh ta yêu một vị giáo sư độc dược – cùng loại với ngành hóa học thú vị – là giáo sư thích dạy dỗ học trò nhất, mà anh ta đã từng là học trò của người kia. Nhưng tôi còn hứng thú về ngành học kia hơn cả vị giáo sư thích dạy dỗ học trò đó, nhưng tôi không cắt ngang hồi ức của anh ta. Anh ta nói với tôi họ yêu nhau như thế nào, vì chiến tranh, họ giúp đỡ lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, càng hiểu đối phương hơn, chậm rãi loại bỏ thành kiến với nhau, bất tri bất giác không thể tách ra. (Tôi bắt đầu tự hỏi nghề nghiệp và quốc tịch của người trẻ tuổi này, phải biết chiến tranh đã cách nước Anh rất lâu rồi.) Anh ta nói cho tôi biết có rất nhiều người phản đối họ đến với nhau, khoảng thời gian kia, thế giới của họ như còn lại hai người, họ rời bỏ quốc gia quen thuộc, qua một khoảng thời gian sinh hoạt lưu lạc bên ngoài. Đồng tính rất khó được người xung quanh chấp nhận, họ gặp người đồng tình đáng giá, đồng thời lại làm người ta hâm mộ, vì hồi ức nét mặt anh ta toát ra vẻ hạnh phúc, đó là độc thoại chỉ thuộc về hai người. Anh ta nói cho tôi biết hôn lễ bí mật của họ đến nay anh ta chưa từng nghĩ có thể gặp được đầy đủ bạn bè, những người tiếp nhận quan hệ của họ, mang đến lời chúc phúc, rốt cuộc họ về nhà, về trường, đồng thời làm giáo sư. (Tôi vẫn ngạc nhiên về chương trình độc dược học kia như cũ, cũng nghĩ xem có trường đại học nào sẽ mời một vị giáo sư về Thuật Phòng thân không, hơn nữa người trẻ tuổi này nhìn qua còn giống bên cần được bảo vệ hơn.) Trong bất giác, tôi đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp của anh ta, tôi thừa nhận, tôi rất thoải mái khi anh ta say mê hồi ức, người trẻ tuổi này có một đôi mắt xanh phỉ thúy vô cùng đẹp, tôi nghĩ có chút bị hấp dẫn, tôi bắt đầu ghen tị, người anh ta yêu nhất định nhất định rất hạnh phúc. Vĩnh viễn họ không nói xong hồi ức, những hồi ức tốt đẹp, như thế giới của họ không ai có thể bước vào. “Thưa ngài, ngài có thể gọi tôi là Harry.” Người trẻ tuổi nhẹ giọng nói. “Harry.” Tôi thong thả lặp lại một lần, làm âm cuối cùng cuốn tại đầu lưỡi lâu hơn một chút, sau đó gật đầu, “Anh có thể gọi tôi là Severus.” “Thưa ngài, ngài có thể gọi tôi là Harry.” Người trẻ tuổi nhẹ giọng nói. “Harry.” Tôi thong thả lặp lại một lần, làm âm cuối cùng cuốn tại đầu lưỡi lâu hơn một chút, sau đó gật đầu, “Anh có thể gọi tôi là Severus.” “Severus.” Không hiểu sao, anh ta cười khóc, “Severus, Severus…” Anh ta vừa khóc vừa lặp lại cái tên này, rồi lại có vẻ như rất vui sướng. Đây là lần đâu tiên tôi không hiểu tâm tư trên mặt người trẻ tuổi, tôi cũng không cho rằng tên tôi có sức hút gì đặc biệt, cảm giác thoát khỏi tầm kiểm soát tôi có chút căm tức. Rốt cuộc anh ta thấy tôi nhăn chặt mi, “Rất xin lỗi, giáo sư, em chỉ nhịn không được…” Tôi yên lặng đưa cho anh ta một cái khăn tay, không để tâm xưng hô của anh ta. “Cám ơn.” Anh ta lau mặt một cách qua loa, lộ ra một nụ cười xán lạn, “Severus, anh sắp tan tầm chưa? Tôi có thể mời anh ăn cơm không?” Tôi không có lý do gì cự tuyệt anh ta, cũng không có ý từ chối. Harry vẫn thao thao bất tuyệt nói chuyện giữa anh và bạn đời như cũ, kể cả trong lúc ăn cơm. Không biết anh ta có chú ý tới chúng tôi đang ngồi bàn tình nhân không, anh ta cũng tùy tay chọn vài món ăn tình nhân, nhưng anh ta không ngừng nói, cũng không ăn bao nhiêu. Anh ta không cần ta đáp lại, anh ta chỉ cần một người lắng nghe. Loại cảm giác này thật kỳ diệu, chúng tôi ngồi ở vị trí chuyên môn chuẩn bị cho tình nhân ăn món ăn tình nhân, anh ta lại nói chuyện của anh ta và người yêu mình. Nhưng tôi không có ngăn lại, vì lắng nghe là nghề nghiệp của tôi. Tính tiền xong, Harry vui vẻ kéo tay tôi rời khỏi nhà ăn, như không phải anh ta đang kéo một người xa lạ vừa mới quen biết không đến một ngày, mà là người yêu của anh ta vậy. Vừa ra khỏi cửa, một bầu không khí khó hiểu làm thân thể tôi căng thẳng, không thích hợp, tại sao con đường này yên lặng như vậy? Hiện tại là giờ cao điểm ăn cơm mà. “Severus, tại sao…” Tiếng nói của Harry chợt im bặt vì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mạ chúng tôi. Kẻ đến mặc áo chùng đen rộng thùng thình, lấy một phương thức kỳ quái rút ra một cây gậy gỗ chỉ về phía tôi, rõ ràng rất buồn cười, tôi lại không cười nổi, cây gậy gỗ kia có vẻ nguy hiểm hơn người này nhiều, theo bản năng tôi kéo Harry bảo vệ phía sau, “Mi là ai?” “Mi là Snape…” Đối phương dùng âm thanh chất chứa thù hận gằn dòng họ của tôi, nhưng căn bản tôi không có ấn tượng, từ khi nào tôi có một kẻ thù như vậy nhỉ? “Crucio.” Khi đầu cây gậy gỗ kia toát ra ánh sáng, bản năng nguy hiểm khiến tôi ôm Harry lăn tại chỗ một vòng, mặt đất bị đánh nhẹ bốc khói. Đùa sao? Nhánh cây biến thành súng laser? Tuy rất vớ vẩn, tôi không muốn lại dùng thân thể mình thử nghiệm uy lực “laser” kia, khi một chùm sáng lại đánh vào chúng tôi, tôi lại kéo Harry vào chỗ ngoặt, ôm vào ngực. “Em có thể đối phó hắn!” Harry định xông lên, liền bị tôi kéo lại, “Ngu xuẩn! Anh muốn chết sao? Ngoan ngoãn ở đây cho tôi!” Tôi đè Harry dường như bị mắng ngốc, cởi đồng hồ thông qua phản xạ nhìn cảnh tượng bên ngoài. Lúc này giữa sân lại có biến hóa khác, một đám người cũng mặc áo chùng kỳ quái vây quanh người mặc đồ đen, trong tay cũng có những cây gậy gỗ buồn cười. “Không sao đâu.” Phía sau truyền đến giọng Harry, “Là người của chúng ta!” Harry kéo tôi ra khỏi chỗ ẩn thân phất tay với đám người kia, “Hermione!” Tôi vẫn không thả lỏng cảnh giác, “Đoàng!” viên đạn chuẩn xác xuyên thấu tay nắm gậy gỗ của người mặc áo đen kia, trên thực tế tôi muốn bắn một phát sau ót đối phương hơn. Harry bị tôi dọa sợ, theo bản năng nắm chặt tay tôi. “Giáo sư Snape?” Một quý cô tóc nâu trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, nét mặt kia của cô như gặp lại người quen thật lâu chưa gặp lại, dù đối phương không có chút ấn tượng với cô, “Harry, thầy thật sự hoàn toàn không có ký ức về thế giới phù thủy sao?” “Phù thủy?” Tôi nhướng mày nhìn Harry. #11 Hạt giống. Lễ Giáng Sinh năm nay, bức họa của Dumbledore đưa cho Harry và Snape một món quà, nghe nói là vật của bậc thầy luyện kim Nicolas Flamel. Harry mở hộp quà gói tinh xảo chỉ nhỏ bằng bàn tay ra, lộ ra một cái hộp gấm giống y như hộp đựng nhẫn, phía dưới là một tờ giấy, “Mở nó ra, hai người cùng đưa pháp lực vào bên trong.” Lấy ra một hạt giống màu xanh từ trong hộp, Harry đưa ra ánh sáng nhìn, tựa như chỉ là một hạt giống bình thường. Snape không kiên nhẫn vươn tay nắm chặt tay anh, “Nhanh lên, hôm nay có rất nhiều việc phải làm.” Một buổi sáng sớm bức họa của Sirius không ngừng huyên náo, nhắc nhở anh và người yêu nhất định phải đến quảng trường Grimmauld, điều này làm y có chút khó chịu. Ngược lại tâm trạng Harry thật tốt, vui vẻ tụ pháp lực vào tay, Snape cũng làm vậy. Hạt giống bắt đầu thật sự hấp thu pháp lực của họ, ấm áp to lên trong lòng bàn tay, như cây cỏ nhỏ tràn đầy sức sống, tạo ra một không gian nhỏ hẹp, bàn tay nắm chặt không tự chủ được bung ra, dưới ánh mắt sợ hãi của hai người biến thành một quả cầu ánh sáng màu xanh lục, càng lúc càng lớn, cuối cùng thoát ly khỏi tay họ, nhưng có một lực hút vẫn chặt chẽ hút tay họ vào mặt ngoài quả cầu. Snape lo lắng nhăn mày, “Em có phát hiện không…” Y vừa mới bắt đầu nói, đột nhiên tốc độ quả cầu hấp thu pháp lực nhanh hơn, hai người hoảng sợ, liếc nhau muốn rút ra, không ngờ trên quả cầu truyền truyền đến lực hút thật lớn làm họ nhất thời không thể động đậy, cảm giác bất lực nhanh chóng xói mòn, quả cầu ngày càng sáng, rồi chói đến mức không thể nhìn được nữa. Harry nheo mắt lại, dường như thấy hạt giống nứt ra một vết, sau đó năng lượng bùng nổ, ập sâu vào anh làm anh không đứng vững. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh xoa xoa mắt, không dám tin phát hiện Snape dùng tư thế không tự nhiên ôm một đứa bé mới sinh khoảng bảy tám tháng, sắc mặt y không được đẹp cho lắm. “Y nha” Bé mở to đôi mắt xanh lá xinh đẹp vui vẻ hoa chân múa tay vui sướng, làm người đàn ông luống cuống, Harry nhịn không được cười ra tiếng. Snape trừng mắt liếc cậu một cái, giống như ném khoai lang nóng phỏng tay nhét đứa bé vào ngực Harry, “Ôm nó, Potter! Là em sinh!” Lần này đến phiên Harry luống cuống, anh không muốn thỏa hiệp lớn tiếng kêu lên, “Anh nói cái gì? Rõ ràng anh cũng có phần với nó mà!” Đứa bé bị dọa khóc oa oa. Khi anh vất vả dỗ dành đứa bé, đặt đứa bé lên giường đắp chăn, hai vị phù thủy thành niên hết chỗ nói nhìn chằm chằm nó nửa ngày, Snape mở miệng, “Potter, đi xem nó là đực hay cái.” (Eileen: aka “công” hay “thụ” ) “Nè! Đó là từ hình dung súc vật mà!” Harry bất mãn liếc mắt xem thường, nhưng vẫn lấy tay xốc chăn lên, anh cũng rất muốn biết đáp án, “Nó là cái – phi phi! Em nói nó là con gái!” “Hì hì” Đứa bé cắn tay đạp đạp chân nhỏ, đột nhiên một dòng chất lỏng phun lên ngực Harry – nước tiểu của bé. Vì thế từ đó về sau, cuộc sống của bậc thầy độc dược và Kẻ Được Chọn có thêm một hạt giống – con chung của họ Bady, là con gái cưng. Đại khái hấp thu rất nhiều pháp lực, cô bé lớn rất nhanh, một tháng lớn như hai ba tuổi, sau đó chậm rãi dừng lại bắt đầu phát triển bình thường. Cô bé rất thông minh, điên cuồng hấp thu tri thức giống như trước kia hấp thu pháp lực của họ vậy, đã có thể lưu loát giao tiếp với họ. Như thừa kế thực lực của hai người cha, pháp lực của bé vô cùng mạnh, cảm xúc dao động một chút thôi cũng sẽ làm pháp lực bạo động, nên mọi người rất cưng chiều bé, kể cả người nổi tiếng nghiêm khắc như Snape. Cũng may bé rất ngoan ngoãn, cũng không ồn ào, lại không nói mấy chuyện làm người ta khó xử. Nhưng cũng bởi vì bé thông minh, khi bé gặp được vấn đề gì không hiểu thì thích hỏi tại sao, hơn nữa hỏi một câu lại một câu, cho đến khi hiểu mới thôi, Harry và Snape trả lời vấn đề của con họ mỗi ngày. Hôm nay, đang kể chuyện trước khi ngủ cho Bady, “… Bọn trẻ đi theo một quả cầu ánh sáng màu lam trên một hành lang trống rỗng, cuối cùng mở ra một cánh cửa, sau cửa ngập đầy tạp vật, đàn cũ nát, đèn thủy tinh bám đầy tro bụi, ngăn tủ gỗ lộn xộn… Quả cầu tiếp tục bay về phía trước, sau đó chuyển qua một bộ lễ phục màu trắng, biến mất với một bức ảnh rất lớn. Trên bức ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp cao quý, họ kinh ngạc, trong bức ảnh kia là mama họ.” “Papa, mama của con đâu ạ?” Bady tò mò cắt ngang câu chuyện của Harry, “Mấy bạn nhỏ trong rất nhiều câu chuyện đều có mama, mama của con ở đâu?” Harry ngẩn người, “Con không có mama, nhưng mà có hai papa, không tốt sao?” Cô bé nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ xem papa và mama ai tốt hơn, “Không cần biết mama con đâu?” Snape ngồi một bên chấm bài cũng không ngẩng đầu lên nói, “Mom là từ mother biến hóa thành, biểu đạt thái độ thân mật. Mama, là một loại xưng hô thân thuộc, là xưng hô đứa con đối với người phụ nữ sinh ra mình, cũng dùng để nói về người nuôi một đám thể hoặc sự vật nào đó, có khi là một loại kính ngữ.” Thuật ngữ chuyên nghiệp trong đó làm bé đầu óc choáng váng, bé chu miệng tiếp tục hỏi Harry, “Papa, con có thể gọi người là mama không?” Harry tin chắc mình nghe thấy tiếng Snape cười nhạo, anh nhe nhe răng với người đàn ông, mới trả lời, “Không thể, papa là nam, mama là nữ, không thể gọi bậy.” Cô bé cái hiểu cái không gật đầu, “Vậy nam và nữ có gì khác nhau ạ?” Harry lần thứ hai kẹt, lát sau chợt lóe lên suy nghĩ, “Con nói xem dì Hermione và chú Ron có gì khác nhau?” “Dì Hermione đẹp hơn chú Ron! Dạ, còn nữa…” Bady tiếp tục trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu thuần khiết nhìn anh, “Còn biết rồi! Phía trước dì Hermione có hai cái bao bao mềm mềm!” Nói xong còn dùng tay sờ sờ bộ ngực mình. “Khụ.” Harry quay đầu ho khan. Bé tò mò sờ bộ ngực mình, “Vậy Bady là nam sao?” “Không! Đương nhiên là không, con là một cô bé, đợi con trưởng thành sẽ biến thành nữ.” “Tại sao con không biến thành nam chứ? Con không muốn hai cái bao bao, con có thể giống y như papa!” dường như Bady không vui lắm. Snape ngắt lời nói, “Nữ tính là một trong hai loại giới tính của con người, khung xương nhỏ, giọng nói lanh lảnh, da mềm và có cả tử cung sinh ra trứng, đó là đặc thù của hệ thống sinh sản. Nói đơn giản con không thể thành nam, vì trên sinh lý con không có hệ thống sinh dục của nam.” Tốc độ nói của y vô cùng nhanh, làm Bady hoàn toàn không nhớ được nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp như vậy, gấp đến nỗi có xu thế pháp lực bạo động. Harry gần như muốn ném cho Snape một thần chú khoá lưỡi, vội vàng bổ sung, “Con không muốn trở nên xinh đẹp sao? Nghĩ lại xem dì Hermione có thể mặc nhiều váy xinh đẹp như thế, nam không thể mặc nha, con xem papa và daddy mặc chưa nào?” “Đúng rồi” Bady mở to hai mắt, “Nhưng mà tại sao lại như vậy ạ?” Merlin ơi! Harry muốn hộc máu, anh mặt ủ mày ê dùng khẩu hình miệng kêu cứu mạng với Snape, người kia nhún vai, ý bảo tự anh tìm phiền toái thì tự mình giải quyết, rồi không để ý đến vấn đề phụ nữ rối rắm nữa. #12 Oán giận. Bút lông chim: chủ nhân luôn dùng lông của tôi chọc người kia chảy dịch thể, rồi sau đó càng nhiều chất lỏng xối vào tôi! Bọn họ căn bản không biết lông chim bết vào khó chịu thế nào! Ghét thật đấy! Đũa phép: cậu còn tốt hơn tôi! Tôi có tác dụng gì, tôi là vũ khí nha vũ khí đó! Sao ông ta lại có thể cắm tôi vào nơi đó, còn không ngừng cọ cọ! che mặt Xử: hai người ai thảm hơn tôi chứ! Cho tới nay giấc mộng của tôi chính là đè tất cả dược liệu trên thế gian này thành bột! Nhưng rồi có một ngày, chủ nhân nhét tôi vào cái nơi mà chỉ có đũa phép eo thon mới chui được vào, tôi còn không thở nổi nữa gào thét-ing! Ít nhất với đũa phép chủ nhân còn đút vào rụt ra có tiết tấu, cho thời gian hít thở mới nhét vào lại, nhưng tôi thì không ra được, còn phải học quấy ở bên trong không ngừng gào thét-ing! Nhóm tiểu thụ của tôi vẫn còn đang đợi tôi đi đè vỡ họ kìa gào thét-ing! Từ nay về sau tôi bắt buộc còn phải khó thở một số lần nữa gào thét-ing! Hai người nói đi, còn ai thảm hơn tôi nữa hả gào thét-ing!!! Thiên ngoại phi âm: tôi cảm thấy, người thảm nhất vẫn là người bị nhét các cậu vào ấy… Toàn thể:… – Toàn văn hoàn – (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin