Quỹ đạo hỗn loạn

Chương 38 : Đột biến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); CHƯƠNG 38: ĐỘT BIẾN. Lên sàn đầu tiên chính là quán quân và bạn nhảy, bạn nhảy của Draco là cô bé tóc xoăn vàng với má lúm đồng tiền, giống như búp bê. “Thảo nào Astoria xinh đẹp như vậy, thì ra khi cô ấy còn bé cũng đã rất xinh rồi.” HARRY đầy hưng trí đánh giá Malfoy phu nhân. “Có gì đẹp, cô ta còn không bằng Bady.” SNAPE có chút ghét bỏ trả lời. “A, Severus, lời này cũng không giống anh nói nha! Lúc nào anh thành người cha tốt thích khoe khoang con gái của mình vậy?” Lười biếng dựa vào thân thể người yêu, bị y khơi mào HARRY thương nhớ cắn móng tay nói thầm, “Lễ Giáng sinh năm nay không biết Bady và Teddy qua như thế nào…” “Potter, em không nhìn xem bạn nhảy của người theo đuổi em là ai sao?” SNAPE kéo tay HARRY xuống, ý bảo anh chú ý giữa sân, bạn nhảy của Fleur là một người xa lạ, nhưng nhìn có chút quen mặt, “Em không thấy ăn mặc hoàn toàn giống như em sao?” Người đàn ông vò tóc đen của thanh niên, “Đều là đầu ổ chim.” Vuốt ve tay người yêu, lúc này HARRY mới giật mình tỉnh ngộ, mặc dù xa đến nỗi không thấy rõ ánh mắt người nọ, nhưng mái tóc này đúng là rất có tính dấu hiệu, chẳng qua… “Sao em là ổ chim? Anh là đồ đầu mỡ!” Anh tức khó thở phản bác. SNAPE vỗ vỗ mông anh, “Đừng làm rộn, dạ hội bắt đầu.” Dường như hai người cũng không định khiêu vũ, tạm thời đứng một bên, nhìn một đôi nam nữ đi vào sân nhảy. “Họ nhảy không tồi.” Nhóm HARRY chỉ là giáo sư độc dược và Kẻ Được Chọn, cho người ta cảm giác chính là trời sinh một đôi. “Gã lợi hại ở chỗ chỉ cần dáng người không trở ngại, bất cứ ai nhảy cùng gã đều có thể tạo ra cảm giác nhảy rất xứng.” SNAPE lắc đầu, ánh mắt ác độc, “Căn bản Kẻ Được Chọn không biết nhảy, hoàn toàn bị gã mang theo.” “… Rõ ràng là anh khoe khoang tự đại thôi!” HARRY không đồng ý, “Em không tệ mà!” Mặc dù bước nhảy của mình là đối phương dạy dỗ… Con ngươi thanh niên xoay động, lui về phía sau hai bước làm làm cái thủ thế mời tiêu chuẩn như thân sĩ, “Prince phu nhân, em có thể mời ngài nhảy một điệu không?” Đuôi mày SNAPE nhướng lên, trả lời vô cùng rõ ràng, “Ta từ chối.” “Nè, nè, anh làm thật mất mặt!” HARRY bắt đắc dĩ đứng thẳng dậy, anh không thể bắt đối phương làm thế nào. “Chúng ta có thể như vậy…” Đột nhiên SNAPE nắm tay anh kéo anh vào ngực, vuốt ve thắt lưng mẫn cảm, tay kia nắm tay anh, môi dán vào vành tai anh, “Thế nào?” HARRYrên rỉ một tiếng, càng dán lên thân thể y, “Tùy anh.” Hai người liền lấy một tư thế hết sức triền miên tiến vào giữa sân, cứ thế nhảy múa. … Harry không nhớ rõ mình và Snape nhảy trong bao lâu, cảm giác như vậy thật sự là tràn ngập vui sướng! Cậu gần như quên hết tất cả xung quanh mình, cho đến khi Snape dắt cậu rời khỏi sân cậu mới hoàn hồn lại. “Trò cứ làm gì trò thích, ta ra ngoài một chuyến.” Snape nói với cậu một câu liền rời khỏi đại sảnh. Harry khát nước tiện tay cầm một ly trong suốt chứa chất lỏng màu đỏ một hơi uống sạch, kết quả bị cay le lưỡi, cậu tìm hai ly nước trái cây súc miệng, mới bắt đầu tìm kiếm những bóng dáng quen thuộc. Hôm nay Hermione đặc biệt xinh đẹp, mái tóc vốn rối xù đã được búi lên, lúc này Harry mới phát hiện nữ vương Gryffindor luôn tùy tiện ở cùng mình cũng có thể trở thành thục nữ, mà Ron hưng phấn không để ý tới lễ phục trên người, hai người chơi rất vui vẻ. Tiếc nuối của Harry chính là không thể nhìn Evans khiêu vũ, dường như trước khi cậu đi ra thì thanh niên cũng ra khỏi sàn nhảy rồi. Nếu nói nửa đầu dạ hội rất trang trọng, như vậy nửa sau là điên cuồng, HARRY mời nhóm nhạc đang nổi tiếng, mọi người ở đây quay cuồng, trên sân khấu vừa cười lại nhảy. m nhạc quá lớn làm đầu Harry đau, hơn nữa vừa rồi cậu uống cả một chén rượu, cả người nặng nề choáng váng. Cậu nhìn quanh, không phát hiện Snape, tuy biết rằng đối phương không thích loại trường hợp ồn ào này, nhưng dù có đi cùng nên nói với cậu một tiếng chứ? Sao ra ngoài một chuyến rồi không trở lại nữa? Chẳng lẽ như Dobby đã nói, Snape đang cùng Lucius Malfoy giao dịch gì chăng? Càng nghĩ càng đau đầu, cậu đứng lên chuẩn bi đi ra ngoài cho tỉnh táo. “Potter.” Harry liền quay đầu, nhưng người tới không phải người cậu muốn gặp, “Malfoy, mày bỏ bạn nhảy của mày đến tìm tao làm gì?” (Eileen: thay lời Draco “Rpe mày!”) Đối mặt với màu bạch kim chói mắt, cậu cảm thấy đầu mình càng đau hơn, nhất là vết sẹo trên trán, như lửa đốt vậy. Voldemort? Voldemort? Cậu bất an nhìn xung quanh, cảnh tượng trước mắt bắt đầu sinh ra hai hình ảnh. “Tới hỏi mày xem bị bạn nhảy bỏ rơi có cảm giác gì thôi.” Draco cũng không nói lời hay gì, hơn nữa thích chọc vào nỗi đau của người khác. (Eileen: bản chất manh công) “Cút qua một bên, tao không có tâm trạng để ý tới mày.” Harry nóng nảy đẩy cậu ta, chính mình lại bị say ngã nhào trên mặt đất. “Không được tới gần Harry Potter!” Đột nhiên Dobby xuất hiện ở giữa hai người, trước khi Draco kịp phản ứng mang theo Harry trực tiếp độn thổ. “Ọe…” Trong dạ dày như sông cuộn biển gầm, rốt cuộc sự khó chịu khi độn thổ và cái đầu đau khiến Harry nhịn không được nôn ra, sau khi nôn xong tỉnh táo không ít, gió đêm đông lạnh thấu xương thổi cậu ôm chặt hai tay, lúc này cậu mới phát hiện mình đang đứng bên ngoài lâu đài. “Tại sao Harry Potter không nghe Dobby nói? Harry Potter không nên tham gia dạ hội Giáng sinh!” Dobby gấp gáp xoay quanh. “Là Voldemort? Voldemort đến đây?” Harry nhìn lâu đài sáng trưng, vết sẹo trên trán còn hơi đau, “Không được! Tôi muốn quay lại!” “Harry Potter không thể quay lại!” Dobby ôm lấy một chân cậu, “Mau trốn đi, họ sắp đến đây!” Harry mất sức thân thể mềm nhũn dễ dàng bị Dobby kéo ra sau một cây cổ thụ. “Lucius Malfoy, tôi nhớ trong giao dịch của chúng ta không có điều này! Tôi hỏi lại anh một lần, rốt cuộc Potter đang ở đâu?” “Severus, anh bình tĩnh một chút, Kẻ Được Chọn chỉ bị gia tinh kia mang đi thôi, thật sự không liên quan đến tôi. Cậu có biết không, chỉ cần Draco có thể đứng ngây ngốc cùng Kẻ Được Chọn mấy phút đồng hồ là nhiệm vụ hoàn thành, tôi chỉ muốn Draco sẽ không bị ông ta trừng phạt…” Hai bóng người càng đến gần cậu, thậm chí Snape còn đang mặc lễ phục trên dạ hội, gã nắm cổ áo Lucius lên, giọng nói vì tức giận mà run rẩy, “Đúng vậy, chỉ cần Draco của anh không có chuyện gì mấy thứ khác chẳng là vấn đề gì đúng không? Tôi cho anh biết, nếu Harry xảy ra chuyện gì, bị trừng phạt không chỉ mình Draco của anh, anh còn phải bồi thêm toàn bộ gia tộc Malfoy!” “Severus, sở dĩ cậu để tâm đến Kẻ Được Chọn như thế, là vì cậu còn yêu Lily? Cậu còn nhớ mãi không quên Máu Bùn kia?” “Câm miệng!” “Bịch” Lucius bị đẩy ngã trên nền tuyết, Snape từ trên cao nhìn xuống chỉ đũa phép vào quý tộc bạch kim, “Tôi không cho phép anh nói cái từ đó!” “Khụ khụ…” Lucius miễn cưỡng chống người đứng lên, “Cậu thật sự yêu cô ta? Hay là chuộc tội? Nếu năm đó cậu không nói lời tiên đoán kia cho Chúa tể Hắc ám, Lily Evans – không, Lily Potter sẽ không chết. Nếu năm đó Harry Potter không sống sót, cậu sẽ chết theo cô ấy, đúng không? Vì một người phụ nữ, cậu phản bội Chúa tể Hắc ám, bây giờ vì con trai của người phụ nữ kia, cậu vẫn chọn phản bội Chúa tể Hắc ám… Severus Snape, Draco là con đỡ đầu của cậu! Rốt cuộc nó có chỗ nào kém hơn Harry Potter, cậu thà bỏ rơi nó để bảo vệ Harry của cậu? Chỉ cần Harry của cậu không có chuyện gì mấy thứ khác chẳng là vấn đề gì đúng không?” “Malfoy, đừng ép tôi.” Từ răng Snape nghiến ra một từ đơn, “Cút… cút ngay!!” Lucius đứng lên sửa sang quần áo, không hề sợ hãi nhìn thẳng gã, “Tôi hy vọng cậu sẽ suy xét kỹ, Severus.” Rồi sau đó nhanh chóng đi về hướng Rừng Cấm. Vết sẹo trên trán như bốc lửa, giờ phút này Harry lại thấy cả người lạnh lẽo, rất nhiều tin tức chen vào đầu cậu – năm đó Snape hại chết người nhà của cậu? Snape yêu mẹ cậu? Như vậy cậu là cái gì, cậu là vật thay thế cho mẹ, công cụ đối phương dùng để chuộc tội sao? Một loại thù hận, tuyệt vọng và tức giận đè ép trái tim của cậu mỗi lần đập là một lần đau nhức, cảm thấy mình không thở nổi. “Ai ở đó?” Đũa phép của Snape chỉ chỗ Harry nấp, Harry chậm rãi bước ra, “…Harry?” Một tiếng gọi khó hiểu này khiến Harry nghĩ tới mẹ mình, Snape nhìn mình nhớ bà, Snape hại chết bà, và cha, Snape là đầu sỏ gây tội làm cậu cửa nát nhà tan, Snape không nên sống, hẳn nên xuống địa ngục chôn cùng cha mẹ mình!! Trước mắt hiện ra viên đá đen có khắc hoa văn kỳ quái kia, dù toàn thân đang đau đớn, Harry vẫn vững vàng giơ cao đũa phép như cũ, đầu đũa nhắm ngay Snape, đối phương lại buông tay nắm đũa phép xuống, vẻ mặt trống rỗng đứng tại chỗ, như chờ đợi phán quyết của cậu. Giết gã, giết gã, giết gã… trong đầu có giọng nói không ngừng kêu gào, Harry há miệng niệm ra thần chú bồi hồi trong trí nhớ kia, “Sectumsempra!” Thần chú không gặp trở ngại đánh vào thân thể Snape, bóng người cao lớn kia dễ dàng ngã xuống như vậy, nhất thời sức lực toàn thân Harry như biến mất, cậu quỳ rạp trên mặt tuyết, chết lặng nhìn tuyết dưới thân người đàn ông nhiễm đỏ, đang mở rộng. Thù hận, tức giận theo một thần chú trở thành hư ảo, cơ thể cậu trống rỗng, đại não trống rỗng, ký ức trống rỗng. Giờ phút này, cậu như mất hết tất cả. “…Snape?” Harry nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói như biến mất trong trời đêm trống trải. Không có ai trả lời cậu, người kia vẫn không nhúc nhích. “…Giáo sư?” Harry quỳ phía trước, màu đỏ ghê người đầy đất kích thích mắt cậu, cậu khát vọng bóng đen này đột nhiên nhảy dựng lên ném cho cậu một thần chú ác ý. “Severus…” Harry đến bên cạnh Snape, run rẩy cầm lấy bàn tay lạnh như băng kia, ngay trước đó, nó còn dắt cậu khiêu vũ, to lớn mà ấm áp, thậm chí cậu hy vọng xa vời rằng đối phương vĩnh viễn không buông tay. Nước mắt không thể khống chế được chảy xuống, tiếng nói cậu hoàn toàn nghẹn trong cổ họng. Bóng dáng màu đen nằm trên mặt tuyết đẫm máu tươi, người đàn ông mở to mắt, hắc diệu thạch ảm đạm nhìn chằm chằm tuyết bay đầy trời đêm, không có tiêu cự. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin