Quỷ bí chi chủ
Chương 226 : Hugh hoảng sợ
Khu JoWod, số 15 phố Minsk.
Klein đã ăn uống no đủ ngồi ở trên ghế bành trong phòng, bên cạnh người là lò sưởi trong tường đang thiêu đốt.
Trong hoàn cảnh ấm áp giống như đầu hạ, hắn mặc áo trong màu trắng cùng quần dài mỏng, hai tay mở tờ báo, lật đến trang đăng các mẩu quảng cáo nhỏ.
"Một phương tiện giao thông kiểu mới, nhu cầu cấp bách đầu tư, gặp mặt thương nghị cụ thể. . ." Klein thầm đọc hai lần, đưa tay từ trên chiếc bàn tròn nhỏ màu đỏ sậm bên cạnh cầm lấy cây bút máy, khoanh trò mẩu tin nọ.
Mai nếu không có ủy thác tới cửa, hắn tính đi xem thử cái gọi là phương tiện giao thông kiểu mới này có giá trị đầu tư hay không.
—— loại chuyện này không thể bói toán trước, bởi vì khuyết thiếu tin tức.
"Hy vọng là sản phẩm cùng loại với xe đạp. . ." Klein vừa không tiếng động tự nói một câu, bên tai đột nhiên quanh quẩn khởi lên khẩn cầu hư ảo tầng tầng chồng chất.
Ai? Tiểu thư "Chính Nghĩa"? "Người Treo Ngược"?"Mặt Trời"? Hoặc là vị viên chức nào đó của ngân hàng Backlund sao chép mật mã của mình? Các loại suy nghĩ lướt qua trong đầu Klein, buông tờ báo, trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa phòng.
Đi ngược chiều bốn bước, tiến vào phía trên sương mù xám, hắn thấy bên cạnh chiếc ghế của Kẻ Khờ ở bên chiếc bàn đồng xanh loang lổ xa xưa, có tầng tầng hào quang đang lan ra.
Klein đã tính là kinh nghiệm phong phú trầm ổn ngồi xuống, linh tính lan tràn ra, lấy tư thái đáp lại khẩn cầu chạm vào từng vòng ánh sáng đang lan tràn ra kia.
Cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nhiên biến hóa, hiện ra một chiếc sô pha mơ hồ, ở trên đang nằm một cô gái nhỏ nhắn mặc trang phục kỵ sĩ kiến tập.
Không có sao chép mật mã. . . Đang xem một tờ giấy. . . Klein đột nhiên tỉnh ngộ, biết rõ ràng nguyên do sự việc:
"Cô ta hẳn chính là một trong hai người phi phàm mà tiểu thư Chính Nghĩa đề cập tới cần mình khảo tra. . ."
Trầm ngâm mấy chục giây, Klein không có chân chính đáp lại, tính nửa đêm lại tiến hành một bước này, sau đó từ phản ứng, thái độ cùng thủ pháp xử lý của đối phương mà khảo tra tính cách cùng năng lực của nàng.
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không bắt buộc người khác gia nhập hội Tarot.
...
"Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này. . ." Vừa niệm xong đoạn tiếng Hermes cổ kia Hugh ngẩn ra mấy giây, lưng bật lên ngồi thẳng dậy.
Cái này tựa như đại khái có thể là tôn danh của vị tồn tại bí ẩn nào đó! Nàng hoảng sợ nhận ra điểm này.
Mà thường thức thần bí học của nàng cùng các loại lời đồn đã nghe được đều nói cho nàng:
Một khi tụng niệm tôn danh đầy đủ vị tồn tại bí ẩn nào đó, vậy thường thường ý nghĩa sẽ dẫn tới đối phương nhìn chăm chú!
Hậu quả loại nhìn chăm chú này đại khái rất có thể sẽ không mấy tốt đẹp, thậm chí có khả năng là thê thảm!
Tồn tại bí ẩn này không ít là hóa thân Tà Thần ác ma!
Hơn nữa mình còn dùng tiếng Hermes cổ không có bảo hộ mà tụng niệm. . . Mình thật khờ, mình vì sao còn dụng tâm hiểu rõ, còn thật sự đọc lên. . . Hugh sợ hãi nhìn quanh bốn phía, rất sợ trong căn phòng đột nhiên xuất hiện quái vật mà ngôn ngữ không thể miêu tả.
Sô pha, bàn trà, tủ bát, bàn ăn, ghế dựa, bức tranh các vật phẩm vân vân nhất nhất đập vào mắt nàng, không có thay đổi gì.
Cảnh giác mấy chục giây, Hugh hơi chút thả lỏng một chút, tự mình an ủi:
"Không cần sợ không cần sợ, mình vừa rồi chỉ niệm tôn danh, không có chú văn cầu nguyện tiếp sau."
"Cái này thuộc về nghi thức không hoàn chỉnh, hẳn sẽ không đưa tới nhìn chăm chú."
"Hơn nữa tôn danh nọ có khả năng không nhỏ là chủ nhân tờ giấy căn cứ phù hiệu đặc thù của Đại đế Russell mà chuyển dịch, vị tất chính xác."
"Nhưng mà, nhưng mà mình nghe nói Tà Thần ác ma nếu sinh ra hứng thú, cho dù nghi thức không hoàn chỉnh, cũng sẽ đáp lại. . . Mình thật khờ, thật sự. . ." Ngẫm nghĩ, Hugh đưa ra gương mặt khóc tang, cảm giác mình đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng.
Lại chờ đợi mấy phút, thấy không có đáp lại rõ ràng, Hugh cử động quai hàm, thong thả thở hắt ra.
Nàng mang tờ giấy trả về trong quyển sách “Quý tộc sử vương quốc Ruen” kia, tâm tình hơi trầm trọng tiến vào phòng tắm, cong lưng cúi đầu, tính dùng nước lạnh thanh tỉnh một chút.
Ào ào ào!
Dòng nước trong suốt chảy xuống, Hugh cúi lưng, đưa hai tay ra hứng.
Nàng đang mang nước lạnh hắt lên trên mặt, dư quang khóe mắt đột nhiên thấy trong kính rửa mặt có thêm một mái tóc dài màu nâu hơi cong.
Mà của nàng là tóc vàng để xõa ngang vai.
Ngay lúc này, tóc gáy Hugh dựng đứng hết cả lên.
Nàng vận sức nơi chân, hai tay chống đỡ, đột nhiên bắn ra phía sau, xoay nửa người, khửu tay đánh tới.
Bốp!
Nàng đụng vào một thân thể ấm áp, đụng cho đối phương phát ra tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, té ngã ra đất.
Hugh đình chỉ động tác tiếp sau, nhìn về phía bạn tốt đang ôm bụng, đau đớn quay cuồng, mắt nước mắt lưng tròng.
Góc miệng nàng không tự giác run rẩy một cái nói:
"Furth, cậu trở về khi nào vậy?"
Furth không lập tức trả lời, hoãn một hồi, mới chống vách tường chậm rãi đứng lên, oán giận nói:
"Mình vừa, vừa trở về, Hugh, cậu điên rồi sao? Chưa thấy rõ ràng đã động thủ! Còn ra tay nặng như vậy!"
"Cậu vào từ nơi nào?" Hugh xấu hổ hỏi ngược lại.
"Từ cửa sổ phòng tắm leo vào, thế nào, có vấn đề sao? Làm một Học đồ, không mang theo chìa khóa là hành vi bình thường mà." Furth đúng lý hợp tình hồi đáp.
Hugh nhất thời đứng thẳng lưng, đẩy toàn bộ trách nhiệm trở về:
"Vậy cậu vì sao không đi từ cửa? Cậu vừa rồi thật sự là dọa mình!"
Furth trừng mắt nhìn nói:
"Như vậy là phải vòng nửa vòng, quá phiền, mình đã quen đi đường thẳng."
Nàng dừng lại, nghi hoặc nói: "Bất quá, Hugh, phản ứng của cậu sao kịch liệt vậy?"
Hugh ở trong mất mặt cùng bỏ mạng lừng khừng ba giây, thẳng thắn thành khẩn hồi đáp:
"Bởi vì, bởi vì mình phạm vào một sai lầm, sai lầm trí mạng."
"Sai lầm gì?" Furth xoa bụng, vừa mờ mịt vừa thân thiết hỏi.
Hugh mang chuyện mình phát hiện trong bìa sách có chỗ trống, tìm được một tờ giấy cổ xưa, không cẩn thận đã dịch đọc ra tôn danh của tồn tại bí ẩn nào đó bằng chú văn tiếng Hermes cổ nói một lần từ đầu chí cuối.
"Cậu, đầu óc của cậu đâu? Hẳn, hẳn là không chuyện gì đâu, nghi thức cũng không đầy đủ, hơn nữa ai biết là thật là giả. . ." Furth đánh giá bốn phía, bất giác cũng có chút lạnh lẽo khó hiểu.
Nàng đi theo Hugh trở lại phòng khách, xem trương giấy ố vàng nọ, thấy mặt trên có phù hiệu đặc thù của Russell cùng đoạn văn Hermes cổ nọ.
Liếc mắt đảo qua một cái, Furth là người nghiên cứu thần bí học chuyên nghiệp nhẹ nhàng vuốt cằm nói:
"Không phải là Tà Thần ác ma cùng tồn tại bí ẩn mà mình biết đến, vấn đề không lớn."
"Hơn nữa đến giờ vẫn chưa có gặp chuyện không may gì, thuyết minh hẳn không có việc gì."
Thấy Hugh trầm tĩnh lại, nàng nghĩ đến cái bụng đang đau, "ác ý" bổ sung:
"Đương nhiên, thật nếu xảy ra chuyện gì, lấy năng lực của chúng ta, cũng vô pháp tự cứu."
Hugh sắc mặt biến trắng bệch, thốt ra:
"Furth, đêm nay chúng ta cùng nhau, bỏ đi, mình tự ngủ. . ."
Furth nhích nhích lông mi, ha ha cười nói: "Được rồi, thật ra không cần lo lắng, cậu nghĩ, mình mỗi khi trăng tròn đều sẽ nghe được những lời vô nghĩa kỳ quái, nhưng không xuất hiện dấu hiệu điên cuồng hoặc không khống chế được."
"Ừm. . . Chúng ta nghiên cứu ba quyển sách kia, nếu có trang giấy cùng chú văn như vậy, thì nói lên rất có thể là trò đùa của Tử tước Glelint."
Hai người vội lấy ra mấy cuốn “Văn chương học”, rất tập trung kiểm tra một lần, không có phát hiện gì thêm.
Hugh nhìn Furth, Furth nhìn Hugh, không khí lại trở nên trầm ngưng.
"Hoặc là, đêm nay chúng ta lẻn vào sảnh Mass Giáo đường St.Samuel ngủ?" Hugh đột nhiên đề nghị.
Đây là tổng bộ giáo khu Backlund giáo hội Nữ Thần Đêm Tối.
"Vì sao không phải giáo đường thánh Hillland? Mình không chắc Nữ Thần Đêm Tối sẽ phù hộ cho mình. . ." Furth theo bản năng trả lời.
Đó là tổng bộ giáo khu Backlund giáo hội thần Hơi nước cùng Máy móc, ở khu St. George, tiếp giáp các nhà xưởng lớn phía đông nam.
Hai cô gái tín ngưỡng khác nhau lại lâm vào trầm mặc, qua một hồi, Furth thở dài nói:
"Rất có thể cái này sẽ làm cho chúng ta bị Kẻ Gác Đêm, hoặc là Quả Tim Máy nhắm vào, điều này có lẽ là mục đích của vị tồn tại bí ẩn nào đó."
"Được rồi, ngủ đi, đợi đến sáng mai sẽ biết đáp án, nếu đến lúc đó còn không có phát sinh chuyện gì, nói lên thật sự không có vấn đề."
...
Vào nửa đêm, vầng trăng tròn màu đỏ trên không trung bị mây đen che đi ánh sáng, bầu trời Backlund đã rất khó có thể thấy được sao lấp lánh.
Klein theo bản năng tỉnh lại, đi xuống giường, tiến nhập phía trên sương mù xám.
Ngồi trên chiếc ghế cao thuộc về Kẻ Khờ, hắn chuẩn bị đáp lại ban của tiểu thư "Chính Nghĩa" kia, để cho tiến vào "lưu trình khảo tra" .
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên có một ý tưởng mới:
Có lẽ có thể thử một lần dưới loại tình huống này có thể kéo người khác vào phía trên sương mù xám hay không!
Vị tiểu thư nọ hẳn là đang ngủ, cho dù mình thử thành công, cô ta sau khi tỉnh dậy cũng sẽ nghĩ chỉ là một giấc mộng tương đối rõ ràng. . . Ừm. . . Nếu thành công, thì cắt đứt đúng lúc, không để cho cô ta thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh. . .
Cân nhắc một hồi, Klein đưa tay điểm về phía vòng ánh sáng đang không ngừng đẩy ra gợn sóng kia, để thành lập phương thức liên hệ.
Đột nhiên trong lúc đó, hắn cảm thấy linh tính của mình đang điên cuồng trào ra, làm cho cả không gian thần bí phía trên sương mù xám cũng hơi hơi rung động.
Ngay tại thời điểm Klein nghĩ linh tính của mình sẽ hoàn toàn bị rút khô đi, tất cả đã bình tĩnh xuống, bên cạnh chiếc bàn dài bằng đồng xanh hiện ra một bóng người mơ hồ vặn vẹo.
Hugh khá là buồn ngủ mở mắt ra, thấy sương mù xám vô ngần, thấy một bóng đen ngồi trên chiếc ghế cao xa xưa, đang nhìn xuống mình.
Klein trong lòng vui vẻ, lúc này dựa theo kế hoạch dự định, chặt đứt liên hệ.
Bóng người nhỏ nhắn mông lung kia biến mất, nhưng trong sương mù xám trắng lại thêm một ngôi sao hư ảo đỏ thẩm.
Klein nhìn một màn này, xác nhận một việc, đó là chỉ cần có người tụng niệm tên mình, hắn có thể kéo đối phương vào phía trên sương mù xám, mà ngôi sao đỏ thẩm thuộc về biểu tượng đã thành lập củng cố liên hệ.
"Nhưng có hạn chế nhất định, lấy thực lực của mình trước mắt, nhiều lắm chỉ thành lập một cái liên hệ. . . Ừm. . . Căn cứ thể nghiệm vừa rồi, trình độ linh tính của mình hiện tại nhiều lắm có thể kéo vào người phi phàm cao hơn một danh sách so với mình, hơn nữa vị tất có thể, chỉ là phán đoán bước đầu, cùng danh sách hoặc là thấp hơn mình thật ra không có vấn đề. . ." Klein hài lòng thầm nghĩ.
Hắn không cần đưa ra đáp lại khác, vừa rồi thử đã là đủ rồi.
...
Xoát một cái, Hugh đang ngủ mơ ngồi lên.
Nàng vẫn lo lắng tai hoạ ngầm từ việc tụng niệm tôn danh, mới vừa ngủ không bao lâu, kết quả đã mơ thấy một mảng không gian thần bí, mơ thấy bóng người trong sương mù xám trên cao nhìn xuống mình.
Giấc mộng này là rõ ràng như thế, rõ ràng đến mức làm cho Hugh cảm giác sợ hãi.
Nàng nhìn Furth ngủ say bên cạnh, run run suy nghĩ:
"Là sợ hãi gây nên ác mộng, hay là vì tồn tại bí ẩn nhìn chăm chú, có tà linh quấn thân?"
"Ừm. . . Đêm mai vừa lúc có một tụ hội người phi phàm, ta trừ bỏ mua phối phương, còn phải tìm người am hiểu trừ tà tịnh hóa một chút."
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
29 chương
59 chương
225 chương
30 chương
338 chương