Quỷ bám
Chương 8 : trốn tránh là một loại bản năng
Cuối cùng Hàn Dật không thể mở miệng hỏi câu gì, vì cha mẹ và anh hai đều gạt cậu, chắc hẳn nghĩ rằng cậu không cần phải biết. Cậu lấy rất nhiều lý do để an ủi mình, có thể là Lý Nghiêm Lương nhớ lầm, có thể là hệ thống quản lý tài liệu danh tính sai sót, có thể là con của một người họ hàng đã mượn dùng để sang hộ khẩu, có thể chỉ là một học sinh nào đó được Hàn gia giúp đỡ, đến trường cần nơi đăng ký hộ khẩu…
Cậu biết những lý do đó không thể khiến cậu chấp nhận, nhưng cũng chỉ biết lừa mình như vậy vì cậu không dám đi hỏi cha mẹ và anh hai. Trong lòng cậu luôn cảm thấy nếu biết nguyên nhân của tất cả những chuyện này thì cuộc sống hạnh phúc hiện tại của bọn họ sẽ không tồn tại nữa. Vừa cố ý lãng quên cũng vừa dần dần quên đi nó, Hàn Dật vẫn sinh hoạt giống như bình thường.
“Thím Lưu, thím phát hết thiệp mời sinh nhật chưa?” Mẹ Hàn, Tifa, rốt cuộc là người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng trên bàn ăn.
Cụ bà tóc bạc yên lặng đứng một bên lập tức cung kính trả lời: “Vâng thưa phu nhân, đã phát hết rồi.”
Người đàn bà hài lòng gật đầu với thím Lưu rồi quay sang hỏi Hàn Dật hiếm khi được về nhà: “Yanni, sinh nhật năm nay con muốn quà gì đây?”
Hàn Dật biết mẹ đang làm dịu không khí căng thẳng giữa cha và Hàn Dương nên cố tình cười tươi với mẹ và cha: “Gì cũng được hết, mama và baba tặng cho Yanni cái gì Yanni cũng thích nhất!”
Ngày hôm qua vừa về Hàn gia, Hàn Dương đã ầm ĩ một trận trong thư phòng với cha vì chuyện công ty, đến trưa và tối hôm nay thì cha đều không ăn cơm cùng bọn cậu. Tuy Hàn Dương không nói nhưng cậu cũng có thể đoán ra đại khái lại là đám lão già dùng “chân tình cảm động đối phương” với cha.
“Hừ ~ bé cưng dẻo miệng!” Tifa nghe xong thì vui vẻ ôm gương mặt Hàn Dật hôn đứa con yêu quý, rồi bà tươi cười càu nhàu: “Nhưng chính vì như vậy nên mẹ với cha con mới càng hao tổn tâm trí, không biết là con thích gì… Phải rồi, Rance! Năm nay con muốn tặng Yanni cái gì?” Bà kịp thời chuyển đề tài sang phía Hàn Dương.
Hàn Dương cũng ngẩng đầu, mỉm cười đặt một ngón tay lên môi nói: “Cái này bây giờ phải giữ kín!” Nói xong lại cúi đầu ăn cơm.
Hàn Thiên Hoa nghe xong hừ lạnh xem thường, ông bỏ dao nĩa trong tay xuống, cầm tờ báo để bên lên đọc, người hầu lập tức bước lên thu dọn bộ dụng cụ ăn của ông.
Tifa đành tiếp tục hòa giải, “Đêm nay sắp mưa lớn, các con đừng về F, sáng mai hẵng đi ha?”
“Sợ là không được, sáng ngày mai tiểu Dật có tiết, buổi chiều con cũng phải đến công ty một chuyến, lát nữa chúng con sẽ về.” Nói xin lỗi mẹ xong, Hàn Dật lập tức đứng dậy lên lầu.
Lúc này Hàn Thiên Hoa mới lạnh lùng lên tiếng: “Từng người càng ngày càng không quy củ, xem nhà thành cái nhà trọ thì đừng về luôn đi.”
Hàn Dật bất đắc dĩ liếc sang nhìn mẹ, biết bây giờ làm gì cũng đều sẽ bị cha lấy cớ nên cậu ngoan ngoãn quay về phòng tránh “gió lớn”, hiếm khi Hàn gia cùng ngồi dùng bữa sáng mà lại kết thúc trong tình cảnh thế này.
Trên đường về thành phố F, Hàn Dương vừa ôm laptop vừa gọi điện với mấy người trợ lý, khi tài xế đậu xe dưới nhà thì anh mới nhận ra, vỗ nhẹ đầu Hàn Dật nói: “Em ăn cơm tối một mình nhé, tối nay có thể anh sẽ bận rất khuya, đừng đợi anh.”
Rõ ràng Hàn Dương sắp đấu một trận chiến quyết liệt, cậu hôn phớt lên mặt anh: “Chúc anh gặp nhiều may mắn!” Rồi lên lầu.
(Truyện do kuroneko3026 edit)
Hai người đi một ngày, cả căn nhà cũng vì không mở hệ thống sưởi cả ngày nên nhiệt độ khá thấp, sau khi Hàn Dật chỉnh nhiệt độ xong thì quyết định đi ngâm nước nóng cho ấm người.
Cậu nhắm mắt nằm trong bồn tắm mát xa lớn cảm thụ luồng nước lướt qua thân thể mình, thoải mái như đang xoa xoa, bóp bóp… Sao lại thấy có phần kỳ quái? Có mấy luồng nước xối vào hai hạt trên ngực cậu và phần hạ thân, cậu nhạy cảm dịch người đổi vị trí nhưng vẫn có luồng nước kỳ quái ấy, cậu cũng chỉ đành thử làm quen với cảm giác khiến người xấu hổ này. Thông thường Hàn Dật sử dụng phòng tắm nhỏ của phòng ngủ chính, còn bồn tắm lớn của phòng tắm này là lần đầu tiên cậu dùng, có lẽ đây là chức năng mới.
“Kính coong.”
Hàn Dật ngâm mình trong làn nước ấm, không lâu sau bắt đầu buồn ngủ, mơ mơ màng màng, từ bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng chuông cửa, cậu miễn cưỡng vực mình dậy bước ra bồn tắm lớn, khoác áo tắm lên người.
“Kính coong kính coong kính coong…” Hình như người bên ngoài đợi sốt ruột nên tiếng chuông vang lên ngày càng dày đặc.
Hàn Dật tỉnh táo hơn, cậu cũng đi nhanh hơn, rời khỏi phòng tắm bước ra phòng khách không bật đèn, nhưng chuông cửa đã ngừng lại. Cậu theo thói quen nhìn qua lỗ nhỏ, ở hành lang sáng đèn nhưng ngoài cửa không thấy ai.
Không đợi được nên bỏ đi? Nghĩ vậy, Hàn Dật tính mở cửa kiểm tra.
“Đừng mở…” Một giọng nói lạnh lẽo bất chợt vang lên, giọng nói khá tương tự với giọng của Hàn Dật, nhưng ngữ điệu hoàn toàn khác nhau.
Hàn Dật giật nảy mình vì giọng nói phía sau vang lên bất ngờ, cậu theo bản năng gần như lập tức xoay người kiểm tra nhưng trong căn phòng khách bị ánh trăng bao trùm cơ bản không có lấy nửa bóng người, chỉ có vầng trăng tròn treo ở trên cao ngoài cửa sổ.
Hàn Dật tức thời trợn to mắt, cậu không dám tin nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết nên nói gì.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao khi cậu bước vào phòng khách thì thấy rất kỳ lạ, giờ mới hiểu… đang là buổi trưa mà!!!
“Đùng đùng đùng đùng đùng… Đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng…” Đúng lúc này cánh cửa phía sau Hàn Dật phát ra một loạt tiếng đập cửa thật mạnh, cứ như muốn đập hư luôn cánh cửa…
“Phù… Phù…” Hàn Dật thở phì phò tỉnh dậy, cậu phát hiện mình vẫn còn ngâm trong bồn, tiếng quảng cáo trong ti vi còn mơ hồ truyền vào.
Hóa ra tất cả nãy giờ chỉ là một giấc mộng mà thôi, Hàn Dật vẫn còn khiếp sợ, tiện tay vốc làn nước đã lạnh lên mặt mình, cậu từ từ bình tĩnh lại rồi bước ra bồn tắm, lười sấy khô tóc, lau qua loa nước ướt trên người rồi không mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm.
Trong khoảnh khắc kéo cửa phòng tắm, cậu ngạc nhiên phát hiện trời đã tối đen, mặt trăng treo trên cao giống như cảnh trong mộng vừa rồi…
Cùng lúc đó, “Kính coong.”, chuông cửa cũng vang lên đúng như dự đoán.
Hàn Dật thoáng chốc đứng ngây người tại chỗ, trong đầu lướt qua đủ loại khả năng.
Đây chỉ là trùng hợp thôi ư? Hay… Giấc mộng vừa rồi là sự miêu tả của hiện tại?! Chuyện này rốt cuộc là thế nào?! Đến cùng cậu nên làm gì?! Mở cửa giống như trong mộng hay sao? Hoặc…
Đang lúc do dự không biết nên làm gì thì tiếng chuông ngừng lại, điện thoại của Hàn Dật reo lên, là tiếng chuông đặc biệt chỉ thuộc về cuộc gọi của Hàn Dương, cậu lật đật đi lấy điện thoại như lữ khách lạc lối giữa sa mạc xong run rẩy bắt máy.
Trong chớp nhoáng này Hàn Dật thậm chí còn nghĩ bản thân đã nghe thấy âm thanh của tự nhiên, “Tiểu Dật, em không có nhà à? Anh không mang theo chìa khóa…”
Khi cửa bị mở ra, Hàn Dương chưa kịp thấy rõ người trong nhà thì bị cậu ôm chầm lấy. Anh vỗ về cậu khóc thút thít trong lòng mình, khó hiểu hỏi: “Sao vậy tiểu Dật? Xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc mà.”
Đối mặt với sự thật không thể chối cãi, Hàn Dật vẫn khó chịu phân bua: “Ai khóc?! Em không…”
“Rồi rồi rồi, tiểu Dật không khóc, chỉ là tâm trạng không tốt thôi, mau nói anh hai biết rốt cuộc là chuyện gì chọc đến Hàn Cục Cưng nhà chúng ta.” Anh cẩn thận dỗ cậu, ôm cậu ngồi lên sofa.
Mãi lúc sau Hàn Dật mới bình ổn lại tâm trạng, từ từ kể lại ngọn nguồn sự việc cho Hàn Dương nghe. Anh nghe xong thì cười phá lên, “Haha ~ em đó, không ngờ lại bị ác mộng dọa sợ đến vậy! Trời đất!”
Hàn Dật thấy Hàn Dương không những không thấy quái lạ mà còn cười mình thì vội giải thích, “Anh cười cái gì chứ? Anh không thấy lạ sao? Lúc em về vẫn là buổi trưa, em chỉ ngâm mình bình thường thôi mà đến tận đêm khuya! Vì sao em…”
“Được rồi mà! Có thể em ngủ gật trong lúc tắm nên mơ thấy ác mộng dọa luôn cả mình.” Hàn Dương ngắt lời nói vô căn cứ của Hàn Dật, anh vò mái tóc ướt nhẹp của cậu: “Ngủ trong bồn tắm lâu như thế mà không sợ cảm lạnh à, ngay cả tóc cũng không sấy khô này!”
Hàn Dật ngắm Hàn Dương đang bận rộn sấy khô tóc cho mình trong gương, lắng nghe tiếng máy sấy bên tai, cảm nhận nhiệt độ từ đầu ngón tay của anh trên da đầu cuối cùng cũng làm cậu không còn để tâm chuyện tối nay nữa. Cậu luôn nghĩ rằng mình là một người rất dạn dĩ, nhưng hôm nay lại để Hàn Dương thấy chuyện cười khôi hài, đúng là cậu quá nhạy cảm, tự mình dọa mình.
Càng đến gần ngày sinh nhật của Hàn Dật, tình tiết không mấy vui vẻ ấy nhanh chóng bị xem thành trò cười, không nhắc đến thì cũng bị lãng quên.
Hết 08
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
65 chương
18 chương
32 chương
24 chương
133 chương
11 chương
46 chương
17 chương