Quốc Thuật Hung Mãnh

Chương 8 : Nhận thân

Ngày thứ hai, Khang Thuận Phong trở về Khang Gia Nguyên, nói mẹ không cần lo lắng cho anh rể, lại nói học phí đã chuẩn bị đủ. Thiên hạ không có cha mẹ nào không thương con, mẹ của Khang Thuận Phong tự nhiên không bức Khang Thuận Yến lập gia đình, trong lòng thoải mái, Khang Thuận Yến khôi phục lại dáng vẻ con gái ngây ngơ vui vẻ. Nhìn thấy trên mặt em gái một lần nữa tỏa sáng nụ cười, Khang Thuận Phong trong lòng không khỏi cảm khái, xem ra tiền không thể thiếu được. Bởi vì cha sinh bệnh, Khang Thuận Phong đến trường, vì thế trong nhà không có bao nhiêu, gần như chỉ đủ ăn. Thu nhập chủ yếu trong nhà là dựa vào đàn lợn gà của mẹ, ban ngày bán chút đồ tạp hóa, tối lại làm vài đồ thủ công. Khang Thuận Phong đến trường, mọi người xung quanh đều tới giúp đỡ một chút, hiện tại thì thôi rồi, Khang Thuận Phong ngày ngày học tập xong đều là luyện công, mệt mỏi thì đọc tiểu thuyết, ngày nào cũng như ngày nào. Hắn không nhịn được mà nghĩ tới cảnh ngày đó Hướng Sơn giao chiến với Tam Hắc Tử, nghĩ đến lại kích động, liền đứng dậy khoa chân múa tay vài cái, cảm giác sai sót lại ngồi xuống nghĩ lại. Nghĩ một lát, thực sự không nghĩ ra cái gì lại đánh Pháo chủy vài lần. Pháo chủy là danh quyền trong Hồng Quyền, một chiêu Pháo Chủy gồm mười thức, một bộ chiêu thức chú trọng đến dùng khuỷu tay liền vai đánh tới, bộ dạng như búa bổ củi, khí thế áp chế đối phương. Hồ Tà Tử vô cùng thích bộ quyền pháp này, bởi vì bộ quyền pháp này chú trọng âm độc, sức xuyên thấu, vì thế mỗi đệ tử của Hồ Tà Tử đều thích pháo chủy. Về phần tượng yến thanh chưởng, là quyền pháp đặc sắc của Cao gia, cũng luyện như vậy, nhưng so ra pháo chủy luyện nhiều hơn. Pháo chủy của Hồ Tà Tử khác với thập lý bát hương, một bộ pháo chủy mạnh mẽ, mang sức xuyên thấu, hắn đã bổ sung thêm vài thứ, tuy rằng cũng tên là pháo chủy, nhưng đã tự hình thành hệ thống quyền pháp mới rồi. Môn nhân của Hồ Tà Tử ngoại trừ luyện bộ quyền này, người của Cao gia hầu hết là luyện chín thủ, nhưng hệ thống đấu pháp của Hồ Tà Tử, chủ yếu là từ chi của Thông Bối Lý Tứ thuộc Thiểm Tây tam tam nhất tứ truyền xuống mười bốn thủ. Nói đến Thiểm Tây tam tam nhất tứ, hồng quyền ở Thiểm Tây có bốn đại sư phụ, phân biệt là Diêu Tử Cao Tam, Hắc Hổ Hình Tam, Ngạ Hổ Tô Tam cùng Thông Bối Lý Tứ. Diêu Tử Cao Tam giỏi thân pháp khinh công, võ công mạnh nhất là cước.Trong Quan Trung hồng quyền các kỹ thuật đánh quyền hầu hết là Cao Tam tổng hợp từ bên ngoài mà thành. Cao Tam khi còn trẻ chu du khắp nơi, đặc biệt là Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Đông, Thủ Đô cũng tới, kiến thức rộng rãi, truyền thừa đấu pháp tinh diệu, được dân Thiểm Tây xưng là Hồng quyền Cao gia. Cao gia quyền pháp chủ yếu là công kích cận thân, lấy khuỷu tay làm vũ khí chính, đối diện đánh tới, có xu thế đánh từ phía dưới lên, quyền tới như khâu áo, như mũi kim xuyên vào phòng ngự đối phương, thần quyền quỷ thối danh xưng là hô, cũng có thể biến chiêu tùy từng trường hợp. Hắc Hổ Hình Tam còn lại thì thân khỏe lực mạnh, công lực thâm hậu. Hình gia quyền nói: chống được Vân thủ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Cao gia quyền trọng khéo léo, Hình gia quyền trọng công, người của Hình gia một khi ra tay đều dốc hết sức lực, từng bước giao đấu, dần dần hoàn chỉnh quyền pháp, chiêu thức dần thành hình. Ngạ Hổ Tô Tam tục truyền vốn là một tên cướp, sau khi rửa tay chậu vàng, ẩn cư thôn dã, trở thành một tài chủ nổi danh. Tô gia ra tay ác độc tàn nhẫn, không có học tập võ thuật, quyền thuật học của trăm nhà, giáo chiến luyện đấu pháp, không có hệ thống, cơ bản là học được cái gì dùng cái đó. Về hần Thông Bối Lý Tứ, tuổi tác đều nhỏ ba người kia, dung mạo xấu xí, có người nói rằng lúc trước tổ chức đại hội tam tam tằng ở phía bắc, lúc đó động thủ chọn ra tam khôi, nhưng Lý Tứ bởi không ở nhà, cho nên không tham gia lần hội tụ này. Sau khi trở về, nghe thấy danh vị tam khôi từ đại hội phía bắc, trong lòng không phục, lúc đó lúc đó liền nhờ hai người Hình Tô nhắn tới Cao tam, yêu cầu quyết đấu một hồi. Hình Tam cùng Tô Tam cũng muốn kiến thức loại long tranh hổ đấu này, cho nên nhắn đến Cao gia, lúc đó muốn được ở bên xem chiến, nhưng Cao Tam nghe nói đấu pháp Lý Tứ tàn độc gian xảo, trong lòng không yên vì thế đã tới thành Tây An trước mấy ngày, tìm tới Lý Tứ, hai người đóng cửa bàn luận, sau này có tin truyền ra, bất phân thắng bại. Nhưng Cao Tam sau khi trở lại Tam nguyên, đóng cửa ba tháng, có người nói dưỡng thương. Hình tam cùng Tô tam tới cửa hỏi thăm, kết quả nhận được một câu của Cao tam: "Quyền gặp Thống Bối, chết!" Ý nói quyền pháp của Thông Bối cao minh, là đỉnh cao trong quyền pháp. Thông Bối Lý Tứ tại Thiểm Tây cũng không truyền thụ trực hệ, chỉ là truyền xuống đấu pháp thập tứ thủ, đấu pháp này khác với Thông Bối quyền nguyên bản, sau khi truyền vào Thiểm quyền đã được sửa chữa, thuộc về đấu pháp hồng quyền. Sau đó thập tứ thủ trong hồng quyền cũng được coi là bí mật không truyền ra ngoài. Hồ Tà Tử tuổi còn trẻ đã giao hảo với Lưu Anh Vũ, sau khi nhận được thập tứ thủ liền biết là thứ tốt, là căn bản để lập môn hộ, vì thế định ra quy củ, thập tứ thủ chỉ có thể đóng cửa luyện đêm. Khang Thuận Phong học mấy thứ này, nhưng dù sao cũng ít kinh nghiệm, cảm ngộ không sâu, hôm nay dậy sớm, nghĩ không có việc gì, đột nhiên nhớ tới Hướng Sơn bảo hắn tới Nhai Oa thôn thăm nhà, liền xách một con gà, sau đó từ trong tủ lấy ra mấy đồ hồi môn của chị gái, vào trong một quán ven đường lấy thêm một chai rượu quê, lại mang theo mấy thứ đồ ăn trong trong nhà, sau đó bảo mẹ một tiếng, đến nhà Hướng Sơn ở Nhai Oa thôn, chính thức nhận thân. Nhai Oa thôn không gần Khang Gia nguyên, đi đường tắt cũng dài gần ba mươi dặm, Khang Thuận Phong một đường đi tới, gặp xe máy nào đi ngang qua hắn cũng đều vẫy tay gọi lại, mong người ta cho đi nhờ một đoạn. Kết quả vừa gặp được một thằng nhóc quen biết người Nhai Thượng trại, nghe thấy Khang Thuận Phong muốn tới Nhai Oa thôn, không nói hai lời dùng xe máy chở hắn tới đầu thôn. Khang Thuận Phong nhờ hắn đi vào, hắn sống chết không đi. Tuy rằng hắn có chút quen biết Hướng Sơn, nhưng người dân bản xứ ở đây tương đối nghèo nàn, cho nên bình thương cũng không ai đến nhà ai chơi. Khang Thuận Phong nói mãi không lay chuyển được hắn, dù sao nhà Hướng Sơn cũng không phải nhà hắn, không miễn cưỡng được, chỉ có thể bảo hắn lúc nào rảnh tới Khang Gia Nguyên chơi. Thằng nhóc kia đáp ứng, sau đó mở máy phóng vèo đi. Khang Thuận Phong tùy tiện hỏi một người chỉ đường, thẳng tiến đến Hướng gia. Khang Thuận Phong đột nhiên đến nhà, khiến Hướng Sơn trở tay không kịp, cái danh hiệu sinh viên ở nơi này chính là khách quý. Mẹ Hướng Sơn vốn thân thể không khỏe đã lâu, cũng cố ngồi dậy khỏi giường, cha Hướng Sơn mang theo một tia thấp kém lấy lòng nói chuyện với Khang Thuận Phong. Hướng Sơn không chút tiếng động ra khỏi cửa, một hồi sau bưng lên một đĩa táo đỏ khô cùng một chút hướng dương. Trước cửa lập tức tụ tập năm ba đứa trẻ, có mấy người lớn vào chào hỏi, cha Hướng Sơn liền bắt chuyện mời mấy người này ngồi. Bởi vì Hướng Sơn một lòng luyện võ, đối với chuyện trồng trọt kiếm tiền không để tâm, mẹ hắn bị bệnh tật quấn thân, một mình cha hắn làm nông, vì thế Hướng gia là nhà nghèo nhất trong thôn, hơn nữa bởi vì mẹ Hướng Sơn nuôi mấy đứa nhỏ không thành, người trong thôn đều có cảm giác nhà hắn có tà khí, vì thế rất ít người muốn vào nhà hắn chơi. Lần này những người này đến đại khái là muốn xem sinh viên duy nhất của cái Bình Hậu trấn này như thế nào. Nhân sinh ở đây giản dị hầu như là lạc hậu, sinh viên chính là trạng nguyên thời xưa, chính là Văn Khúc tinh hạ phàm, chỉ cần dây một chút khí cũng khiến vận mệnh tốt đẹp. Hướng Sơn không thích mấy người khách không mời này, nhưng lại không thể hạ lệnh đuổi khách, hơn nữa Khang Thuận Phong ngồi đó, lại càng không thể biểu hiện vẻ mất hứng được. Cha Hướng Sơn thật ra lại cao hứng, ân cần bắt chuyện, trong mắt hắn, hôm nay có nhiều người tới chơi nhà mình chính là một chuyện đáng kiêu ngạo. Khang Thuận Phong từ Hồ Tà Tử cũng nghe qua một chút sự tình nhà Hướng Sơn, nghĩ thầm hôm nay mình tới, bất kể thế nào cũng phải nâng cao chút mặt mũi cho Hướng gia. Hắn đứng lên, xách con gà mình mang tới xuống bếp, đưa cho mẹ Hướng Sơn. Mẹ Hướng Sơn từ chối vài lần, cuối cùng phải cầm lấy, dù sao trong nhà cũng chẳng còn gì để chiêu đãi Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong đi ra, nói chuyện phiếm với cha Hướng Sơn cùng mấy người dân trong thôn. Hướng Sơn nhìn một hồi, nói với Khang Thuận Phong: "Chú cứ ngồi đi, anh vào bếp giúp mẹ một chút." Loại chuyện này ở trong vùng đều là phụ nữ làm, đàn ông đều không xuống bếp. Nếu như muốn trợ giúp chuyện bếp búc, đều là nhờ phụ nữ nhà bên sang giúp đỡ. Nhưng hai nữ hài nhà Hướng Sơn từ nhỏ đã chết yểu, hàng xóm cũng không muốn qua lại với nhà hắn, bình thường trong nhà đều là Hướng Sơn làm trợ thủ cho mẹ hắn. Nhưng một lúc sau Hướng Sơn đã bị mẹ hắn đẩy ra, trong nhà có khách, không thể để đứa con trai này mất mặt được. "Ngươi đến đầu thôn đông gọi thím Trương ngươi đến đây, một đại nam nhân vào bếp còn coi ra gì nữa?"Mẹ Hướng Sơn nói. Trương nhị thẩm là một người thôn thượng cũng mang danh quả phụ khắc chồng, trong lòng không ngóc nổi đầu dậy, vì thế đồng bệnh tương liên với mẹ Hướng Sơn, rất hay lui tới. Hướng Sơn vừa muốn ra khỏi cửa, một hán tử ngồi cạnh cửa đã gọi với: "Hướng Sơn, cậu không phải đi đâu, bảo một thằng nhóc đi một chuyến đi." nói xong, chỉ vào một thằng nhóc cởi truồng phía đối diện đang xem náo nhiệt nói: "Dương Oa, đến đầu thôn Đông gọi Trương quả phụ tới đây...." Chú nhóc kia dạ một tiếng, nhanh nhẹn chạy đi. Hướng Sơn an vị ngồi ở bên, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Khang Thuận Phong tán chuyện với mọi người. Chỉ chốc lát sau, một nữ tử mang theo một thằng nhóc hớt hải chạy tới, nữ nhân vừa vào cửa đã nói: "Hướng Sơn, đây là cậu anh em kết nghĩa của cháu? Là một sinh viên sao?" Hướng Sơn đứng lên, chào một tiếng: "Cô Trương..." Nhìn Khang Thuận Phong một chút, không biết nói ra sao. Khang Thuận Phong nhanh nhẹn đứng dậy, tiếp lời: "Cô Trương... cháu là em trai của Hướng Sơn ca." Nữ nhân kia mặt đầy vui vẻ, nói: "Không nhận nổi một tiếng cô của cậu đâu, tôi vào giúp đã, ngưu độc tử, cháu ở đây nói chuyện với hai chú, dây chút thụy khí của sinh viên a..." Nói xong chạy thắng xuống trù phòng. Thằng nhóc kia ngồi cạnh Hướng Sơn, nấp sau cánh tay hắn, len lén nhìn trộm Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong bốc một vốc hướng dương, ý bảo nó cầm lấy. Thằng nhóc nhăn nhó cả nửa ngày, đến khi Hướng Sơn ý bảo, nó mới rụt rè nhận lấy đống hướng dương, nhẹ nhàng cắn. Hai người kia làm việc rất nhanh, đặc biệt là Trương quả phụ kia, vừa nhìn đã biết là một tay hảo thủ, không qua bao lâu, đã nghe Trương quả phụ gọi: "Ngưu độc tử, cháu với anh Hướng Sơn dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm." Hướng Sơn cùng thằng nhóc kia đứng dậy, lúc này mấy người kia đứng lên. Khang Thuận Phong vội nói: "Mọi người ở lại, cùng nhau ăn đi..." Cha Hướng Sơn cũng ân cần mời mọc, nhưng mấy người kia đều nhất quyết muốn đi, Khang Thuận Phong thấy vẻ thất vọng trên mặt cha Hướng Sơn, liền mở miệng: "Hôm nay cháu đến ra mắt gia đình anh kết nghĩa, mong các vị ở lại chứng kiến." Mấy người kia đều dừng lại, loại chuyện này cũng không tiện từ chối, đây là không nể mặt người ta a. Mấy người nhăn nhó một chút đành ở lại. Lúc này Hướng Sơn cùng Ngưu Độc tử đã dọn xong bàn, mọi người vây quanh ngồi xuống. Hướng Sơn cùng Ngưu Độc tử dọn bàn xong, mẹ Hướng Sơn cùng Trương Quả phụ đều ở phòng bếp đi ra. Theo phong tục địa phương thì khi khách tới, phụ nữ cùng trẻ con không được ngồi cùng bàn. Khang Thuận Phong tới phòng bếp gọi hai người vào ăn. Mẹ Hướng Sơn cùng Trương Quả phụ tự nhiên là từ chối, Khang Thuận Phong nói: "Hôm nay cháu tới chính thức nhận thân a." Mẹ Hướng Sơn vội nói: "Không được!" Nhưng thật ra Trương quả phụ là một người nhanh nhạy, lập tức hiểu ý tứ hắn, kiên quyết đẩy mẹ Hướng Sơn đi ra. Mẹ Hướng Sơn bị lôi kéo rất nhanh ngồi trên bàn, tươi cười với mọi người. Khang Thuận Phong cầm bình rượu, rót ra chén, phong tục người phía bắc, khi ăn uống thì trên bàn luôn có một chén rượu, không giống bình thường chúng ta ăn uống, mỗi người đều có một chén rượu trước mặt. Khang Thuận Phong đem một chén rượu mời cha Hướng Sơn. Cha Hướng Sơn tiếp nhận rượu, hai tay run rẩy, miệng nói: "Không dám nhận, không dám nhận." Nói đoạn uống cạn chén rượu, khuôn mặt trong phút chốc đỏ bừng. Khang Thuận Phong lại rót cho mẹ Hướng Sơn một chén rượu, mẹ Hướng Sơn liên tục từ chối: "Không biết uống..." Lại bị Trương quả phụ bên cạnh đỡ lấy, nói: "Không biết cũng phải uống..." Mẹ Hướng Sơn cắn răng uống hết nửa chén, nhất thời ho khan một trận. Khang Thuận Phong quỳ phịch xuống một cái, miệng nói: "Cha nuôi, mẹ nuôi, Thuận Phong dập đầu với hai vị." Hai lão nhân lần này cả kinh nhảy dựng lên, mẹ Hướng Sơn bị dọa cho ngây dại, cha Hướng Sơn nghiêng người không dám nhận lễ, ánh mắt cầu cứu nhìn Hướng Sơn. Khách nhân ngồi xung quanh cũng ngây người. Phong tục nơi này, khi nhận thân có một hai loại, một loại dập đầu, còn loại kia không cần dập đầu ý tứ là ta chỉ giúp đỡ mà thôi. Mà loai nhận thân dập đầu, ý nghĩa như là nhận người thân ruột thịt, muốn chăm sóc hai vị lão nhân đến lúc lâm chung, hiếu kính cả đời. Hơn nữa loại chuyện này phải do gia trưởng hai bên bàn bạc kỹ càng, không phải chỉ con cái muốn là có thể nhận thân. Hướng Sơn lúc này mới hết kinh ngạc, kéo tay Khang Thuận Phong nói: "Không được...." Khang Thuận Phong vẫn quỳ cứng trên mặt đất, nhìn Hướng Sơn nói: "Ca, anh không muốn nhận người em trai này?" Hướng Sơn nhìn vẻ quật cường của hắn, không biết nói gì cho phải. Khang Thuận Phong nói tiếp: "Anh vì chuyện gia đình em mà chiến đấu sống chết với Tam Hắc Tử, phần ân tình này, em..." Đột nhiên trong lòng hắn chua xót, liền không nói được nữa. Nói thật, hắn nếu phải đối mặt với Tam Hắc Tử, không có kinh nghiệm cùng định lực như Hướng Sơn, có lẽ đã thua trận. Mà bệnh của anh rể hắn cũng.... Về nhà mấy ngày nay, hắn trước sau nghĩ tới chuyện này không biết bao nhiêu lần, cũng không dám nghĩ tới nữa, nếu không phải có Hồ Tà Tử an bài, không phải Hướng Sơn ra mặt, để tự mình hắn cùng chị gái, chắc chắn cả nhà bị hủy. Hướng Sơn nhìn bộ dạng chân thành của Khang Thuận Phong, đột nhiên khẽ động, trong lòng nghĩ tới tam đệ đã chết non của mình, đột nhiên cảm thấy xúc động, hắn đi qua, ấn cha mẹ mình ngồi vững trên ghế, nói: "Thuận Phong là em trai của con, hắn dập đầu, hai người cứ nhận!" Hai lão nhân bị Hướng Sơn giữ trên ghế, Khang Thuận Phong tiếp tục vái hai người, dập đầu ba cái. Mẹ Hướng Sơn đột nhiên như nổi tà kêu lên một tiếng: "Tam nhi..." Liền lệ rơi đầy mặt. Trương quả phụ ở một bên đỡ lấy bà: "Lan tỷ, đây là con nuôi của chị, không phải lão Tam nhà ta." Con mắt Khang Thuận Phong đỏ lên, chuyện nhà Hướng Sơn, hắn đã nghe Hồ Tà Tử nói nhiều lần, liền đứng lên kéo tay mẹ Hướng Sơn nói: "Mẹ, con cũng là tam nhi của mẹ." Lão nhân liền khóc không thành tiếng, dùng sức ôm hắn. Cha Hướng Sơn ở một bên xoa mắt, trong lòng khó chịu, nếu không phải mình kém cỏi, khiến gia đình ngày càng khó khăn, thì mấy đứa con đâu có chết non, thê tử sao phải chịu danh tiếng không tốt chứ. Ông trời có mắt! Mang cho họ một đứa con như thế. Hắn lau nước mắt, đứng dậy đỡ Khang Thuận Phong nói: "Đứa nhỏ này, đứng lên đi..." Hướng Sơn ở bên cạnh nâng Khang Thuận Phong dậy, hai bên hai lão nhân đều đã khóc đỏ mắt. Nông dân, tuy rằng ngu muội, nhưng bản chất vẫn là tốt bụng. Khang Thuận Phong đứng lên, an vị ngồi trên bàn, mẹ Hướng Sơn xoa lệ, được Trương quả phụ dìu vào buồng trong. Khang Thuận Phong lần lượt mời rượu đám người ngồi trên bàn, mọi người đều khách khí không dám nhận, nhưng cuối cùng đều bắt tay thân thiết, nhận rượu một hơi cạn sạch. Ăn uống no say xong, mấy người dân trong lòng đều tản đi, vẻ mặt ước ao chúc mừng cha Hướng Sơn. Cha Hướng Sơn hôm nay uống không ít rượu, nam nhân bình thường yếu kém này, ngày hôm nay sống lưng đã thẳng tắp lên không ít. Mọi người đi rồi, cha Hướng Sơn nói chuyện cùng Hướng Sơn và Khang Thuận Phong, đang nói bỗng đổi giọng: "Hai con trò chuyện đi, ta đi nghỉ một chút, hôm nay uống hơi nhiều." Hướng Sơn và Khang Thuận Phong nở nụ cười, Hướng Sơn nói: "Cha, có cần con rìu hay không?" "Dìu cái rắm, lão tử không cần ngươi dìu." Uống rượu xong, lão nhân có chút hăng hái. "Cha anh say rồi." Hướng Sơn quay sang nhìn Khang Thuận Phong cười rộ lên, lộ ra một vẻ hài lòng chưa từng có. "Cái gì mà cha anh, cha em chứ." Khang Thuận Phong ngắt lời, nhìn hắn. Hướng Sơn liền nghiêm chỉnh lại: "Chuyện hôm nay chú làm đã hỏi ý kiến hai bác chứa?" Khang Thuận Phong nói: "Nhà em khác nhà anh, cha em cái gì cũng mặc kệ, em là đàn ông, việc em làm, cha em cũng không cản nổi." Hướng Sơn liền nở nụ cười, Ngưu Độc Tử vào thu dọn phòng bếp cùng Trương quả phụ, sau đó hai người cáo từ rời đi. Khang Thuận Phong lấy một ít tiền ra đưa cho Trương quả phụ. Trương quả phụ đẩy ra, nói: "Làm thế là khinh thường tôi đó, tôi với lan tỷ là chị em, có thể sánh với tình anh em của hai cậu đó." Khang Thuận Phong phân bua: "Đây là cho Ngưu Độc Tử, Hướng Sơn là anh nuôi của nó, cháu cũng thế, lễ gặp mặt, cô nhận giúp nó đi!" Trương quả phụ không biết nói gì đành nhận lấy. Tiễn Trương quả phụ, hai người trở về bên trong Hướng gia, Khang Thuận Phong nhìn thấy trong phòng Hướng Sơn có hai quả tạ lớn, liền đi tới nói: "Cừ thật, ca, chỗ này phải hơn sáu mươi cân đó?" Hướng Sơn cười nói: "Đều là sáu lăm cân đó." Khang Thuận Phong liền buông xuống nói: "Em không nâng được, em chỉ có thể nâng bốn mươi cân." Hướng Sơn nói: "Lúc anh lớn như chú cũng chỉ nâng được bốn mươi cân thôi.... nghe Hồ quan nói, Lưu Anh Vũ tiên sinh lúc trẻ có thể nâng hai quả tạ, mỗi quả chín ba cân, sức mạnh cỡ này, ta chắc không bằng được." Khang Thuận Phong không cho là đúng nói: "Em gọi là ông, anh là gọi là quan, có phải không muốn nhận trưởng bối?" Hướng Sơn cười ha ha không nói, tiến lên nhấc hai quả tạ nặng hơn sáu mươi cân lên, hai tay nhịp nhàng, nâng lên hạ xuống. Khang Thuận Phong nhìn động tác đẹp mắt của hắn, không khỏi ước ao. Hướng Sơn thả tạ xuống, nâng tạ là một phương thức luyện công của người phương bắc, ở phương bắc nhiều đất badan, võ sư thường lấy đất nặn thành hình tròn, sỏ tay vào bên trong, sau đó đánh quyền. Qua một khoảng thời gian, lại đắp thêm một cái, khoảng thời gian sau, đắp thêm cái thứ hai, cứ như vậy tăng lên, lâu ngày có thể đeo bao tay bằng đất nặng hơn mười cân để đánh Vân thủ. Vân thủ là cách gọi đến từ thái cực quyền, hai tay luân phiên chuyển động, nhìn có vẻ đơn giản, kỳ thực đạo lý bên trong rất thâm sâu. Vân thủ có đại vân, tiểu vân, có nhiều âm chưởng biến thức. Đại vân thủ sảo nhất biến là một chiêu trứ danh trong hồng quyền, đại vân thủ có toản kháo, còn gọi là vân thủ tiến kháo, vân thủ đánh ra thì đầu tiên nâng vai, đánh ra kháo pháp, nội kháo ngoại kháo đều ẩn trong đại vân thủ; mà tiểu vân thủ lại có chính vân thủ cùng phản vân thủ, là chiêu tinh diệu để phá thối pháp, tay từ dưới móc lên, muốn quét ngang thì quét, muốn đánh lên thì đánh, hơn nữa nếu hai bên cận chiến, phản vân thủ có thể kết hợp với tất pháp(đầu gối), cùng bát cước, có thể gia tăng sức tấn công hơn một chút. Giống như Dã Mã- phân tông của thái cực, Bạch Hạc Lưỡng Sí đều có thể từ trong Vân thủ hóa ra. Vân thủ có thể dùng cực tiểu thì có thể hóa thành điêu thủ (hư chiêu), vì thế Hình gia mới có câu: đỡ được Vân thủ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Khang Thuận Phong nói chuyện Vân thủ với Hướng Sơn, hai người bắt đầu khoa chân múa tay ở trong phòng, kinh nghiệm thực chiến của Hướng Sơn cực kỳ phong phú, lúc trước Hồ Tà Tử cử hắn đi không ít nơi, giao chiến với người khác, lúc này giao đấu với Khang Thuận Phong, liền giải thích hết cho hắn, không chút giữ lại. Khang Thuận Phong ở Hướng gia trong năm ngày, sau khi Khang Gia nguyên gọi mới lưu luyến về nhà, trước lúc đi, hắn đưa cho cha mẹ Hướng Sơn năm trăm đồng, nói là hiếu kính lão nhân. Hai vị lão nhân ở cùng nhiều ngày cũng biết nhà hắn không giàu có, chết sống không chịu nhận. Hướng Sơn cũng nói hắn lên học đại học, học phí không thấp, Khang Thuận Phong cuối cùng ngang ngạnh, Hướng Sơn đánh một trận với Tam Hắc Tử, mạo hiểm sinh mệnh, Tam Hắc Tử cấp tiền khám bệnh cho Trương Thắng Lợi, học phí Trương gia cũng không thể mặc kệ. Hơn nữa cho dù Trương gia có mặc kệ, Hồ Tà Tử cũng không thể để yên. Lúc gần đi, liền cùng Hướng Sơn định ngày tới Khang Gia Nguyên chính thức nhận thân.