Quốc Thuật Hung Mãnh

Chương 18 : Khang Thuận Phong

Khang Thuận Phong ở ký túc nghĩ tới nghĩ lui, báo với nhà trường, nhà trường chắc chắn sẽ báo cảnh sát, chuyện này sẽ được giải quyết, một là nói không chừng bị đám xã hội đen tới báo thù, hai là bọn Lưu Bằng chắc chắn sẽ bị xử phạt. Nếu không báo, thì phải đi chuộc người, vấn đề là không có nhiều tiền như vậy, mà cho dù có nhiều tiên như vậy, đưa oan ức như vậy, rõ ràng là bắt chẹt. Cuối cùng lại hỏi Lưu Nguyên: “Cậu có thể gom được bao nhiêu tiền?” Lưu Nguyên nghĩ ngợi rồi nói : “Trong thẻ của mình còn hơn hai nghìn, trên người có ba trăm thôi”. Khang Thuận Phong nghĩ ngợi lại hỏi Lý Giang Giang bên cạnh: “Lý Giang Giang, trên người cậu có bao nhiêu tiền mặt, có thể cho bọn mình mượn không?” Lý Giang Giang mặc dù không coi trọng gì mấy người cùng phòng, nhưng vẫn phân rõ chuyện lớn nhỏ, liền sờ trên người, lấy ra hơn năm trăm đồng. Khang Thuận Phong cảm ơn, cũng không khách sáo, lấy tờ năm trăm đồng, lại móc túi nhỏ trên người mình, bên trong chỉ còn lại hơn tám trăm đồng, liền lấy cả ra chỉ để lại mấy chục đồng tiền lẻ, nói với Lưu Nguyên: “Chỗ này có một nghìn sáu rồi, bọn mình đi thôi, có thể đổi người về thì đổi, nếu không được, đành báo cảnh sát thôi, như vậy thật tội cho bọn Lưu Bằng, mới vào trường đã bị xử phạt rồi”. Lý Giang Giang vốn không hiểu vì sao Khang Thuận Phong không qua nhà trướng báo lên cảnh sát, nghe Thuận Phong nói vậy mới biết sợ mấy người Lưu Bằng bị xử phạt, không khỏi có thêm thiện cảm với anh bạn có vẻ quê mùa này. Cảm thấy mặc dù người này quê mùa nhưng lại rất đáng làm bạn. Liền nói chen vào: “Trong túi mình vẫn còn hơn bốn trăm, cộng lại vừa đủ hai nghìn, nói không chừng cũng gần đủ”. Lưu Nguyên tò mò nhìn hắn, thầm nghĩ, sao đột nhiên tên này lại tốt thế nhỉ? Khang Thuận Phong vội nói: “Cảm ơn cậu, như vậy phần nắm chắc càng lớn”. Lý Giang Giang liền đỏ mặt nói: “Đều là bạn cùng học, đừng khách sáo. Dù sao sáu bảy người họ mỗi người góp hai ba trăm là được, có thể không bị xử phạt là tốt rồi”. Khang Thuận Phong cất hai nghìn đồng, bảo Lưu Nguyên dẫn đường, tới khu giải trí Đế Đô. Ra khỏi trường, Lưu Nguyên liền gọi một chiếc taxi. Đế Đô cách đại học tài chính không xa, đi taxi mất hơn chục phút là tới nơi. Tới cổng Đế Đô, Lưu Nguyên lưỡng lự không muốn vào, nhưng lúc này Đế Đô đang giờ mở cửa, bên trong hỗn loạn, Khang Thuận Phong vào cũng không tìm ra chỗ. Lưu Nguyên do dự ở cửa, Khang Thuận Phong chỉ yên lặng nhìn cậu ta, chứ không hối. Lưu Nguyên châm một điếu thuốc, hút vài hơi, rồi ném xuống lấy, lấy chân dập tắt, nghiến răng nói: “Đi thôi”. Sau đó liền vội vàng đi vào trong, giống như sợ sẽ đổi ý. Khang Thuận Phong không nói gì, đi theo cậu ta vào trong. Vào trong, lúc đi lên lầu, Lưu Nguyên thấy chân mình hơi run. Khang Thuận Phong biết cậu ta sợ, nói thật, một sinh viên bình thường, ai không sợ xã hội đen. Khang Thuận Phong liền bước nhanh, một tay nắm tay cậu. tay Lưu Nguyên rõ ràng đang run, Khang Thuận Phong có chút không đành lòng, định bảo cậu ta đừng đi nữa, nhưng nghĩ ngợi, lại không nói nữa. Vì cậu cho rằng, Lưu Nguyên cũng là con trai như mình, nếu làn này không để Lưu Nguyên đi, sau này chắc chắn sẽ lưu lại bóng tối trong lòng Lưu Nguyên, cũng rất có thể từ đó mà trở thành một người đàn ông nhu nhược, vì bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện không tốt, có lần thứ nhất, sẽ dễ có hơn thứ hai. Với chuyện không biết ai chẳng sợ, Khang Thuận Phong cũng không vì thế àm xem thường Lưu Nguyên, nhưng cậu không muốn sau này cậu ấy luôn sống trong bóng tối nhu nhược ngày hôm nay. Nên mới không bảo cậu ta đừng đi. Khang Thuận Phong chỉ siết chặt tay cậu ta. Lưu Nguyên cảm giác được sức mạnh của câu, toàn thân run lên, quay đầu lại, môi run run: “Đừng cười mình, mình sợ thật sự”. Khang Thuận Phong khẽ lắc đầu nói: “Không, cậu dũng cảm hơn mọi người, kể cả mình”. Lưu Nguyên lắc đầu không tin. Khang Thuận Phong nhìn thẳng vào mắt Lý Nguyên nói: “Mình sở dĩ bình tĩnh hơn cậu là vì mình có võ công, còn một người không có võ như cậu làm được thế này, thật khiến người khác nể phục”. Mắt Lưu Nguyên hơi đỏ, nhưng lại bật cười nói: “Mặc dù mình không tin lời cậu lắm, nhưng mình vẫn tình nguyện tin cậu, có phải biểu hiện của mình rất được không?” Khang Thuận Phong gật đầu dứt khoát. Lưu Nguyên liền lật tay nắm tay cậu, hai người từng bước đi lên tầng. Người lên lầu xuống lầu liền chú ý tới hai tên con trai cầm tay nhau này, ánh mắt nhìn, tò mò, mập mờ, khinh bỉ. Tầng hai, tầng ba của sàn nhảy thật ra là khung sắt treo trong không trung, lắt đặt như vậy làm cả tòa nhà Đế Đô rất có cảm giác lập thể. Họ đi tới, trên bậc thang, bên tay vịn, trên khung sắt, khắp nơi đều là trai gái chìm đắm trong các động tác cơ thể, tiếng nhạc chấn động, nhảy điên cuồng cộng thêm trai gái lắc lư khiến người ta dễ sinh ra huyết khí. Lên tới tầng ba, Khang Thuận Phong cảm thấy rõ Lưu Nguyên không còn sợ như lúc này nữa, liền buông tay cậu ra. ở cuối hành lang tầng ba có một cánh cửa, bên trên viết khách hàng dừng bước. Lưu Nguyên dẫn Khang Thuận Phong tới trước cánh cửa đó, một bảo vệ nhìn thấy họ, rõ ràng đã nhận ra Lưu Nguyên nên không chặn họ lại. Qua cánh cửa kia, Khang Thuận Phong phát hiện ra, bên này giống như một trung tâm thẩm mỹ, bên trong có rất nhiều máy móc để luyện tập, có rất nhiều thanh niên đang luyện thể hình ở đó. Lưu Nguyên dẫn Khang Thuận Phong xuyên qua trung tâm thẩm mỹ này, rẽ lối lại tới một cánh cửa, bên trên viết, Phòng nhân viên, khách hàng dừng bước. Hai bảo vệ đứng trước cửa thấy họ tới, một bảo vệ khỏe mạnh trên mặt có vết sẹo rõ ràng, thấy Lưu Nguyên, hung dữ nói: “Nhóc con, mang tiền tới rồi hả?” Lưu Nguyên lại bắt đầu có chút căng thẳng. Khang Thuận Phong đi tới, nhìn vào mắt bảo vệ đó, bình tĩnh nói: “Mang tiền tới rồi, các bạn tôi đâu?” Bảo vệ đó lại quy đầu hung hăng nhìn Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong không sợ không run, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt giống như nhìn một con chó đất muốn tỏ vẻ oai phong. Bảo vệ kia thấy Khang Thuận Phong cũng không để ý tới vẻ hung dữ của cậu, hình như nghĩ chỉ làm bộ mà thôi. Khang Thuận Phong nói trước: “Anh đừng dọa tôi, nếu tôi bị dọa tới bỏ chạy, tiền cũng đi theo tôi luôn. Tôi không tin các người dám hủy xác xóa dấu vết các bạn của tôi. Hơn nữa, nếu các người không muốn thu tiền thả người, tôi chỉ đành đi báo cảnh sát”. “Ngươi dám báo cảnh sát, ông đây giết ngươi” Bảo vệ đó hung hăng nói, có điều không làm khó họ nữa, nói với một bảo vệ im lặng từ nãy: “Tài ca, ngươi trông cửa, ta dẫn chúng vào trong”. Nói xong liền dẫn hai người Khang Thuận Phong vào trong. Đi vào, Khang Thuận Phong mới phát hiện, họ giống như lại đi vào sàn nhảy, có điều tiếng nhạc nhỏ hơn nhiều. Khang Thuận Phong nhìn kỹ, thì ra đây là nóc sàn nhảy, đều đã dùng kính ghép lại. Rõ ràng, đây là tầng bốn, ở đây có thể thu vào mắt toàn cảnh sàn nhảy. Tho lối nhỏ, vòng vo nửa sàn nhảy, lại xuống cầu thang, là vò một phòng giống như đại sảnh. Khang Thuận Phong vừa đi vào, liền nhìn thấy mấy người Lưu Bằng đang ngồi trên thàm trong cùng đại sảnh, hơn chục người to lớn tán loạn khắp nơi trong đại sảnh, có mấy người đang chơi tú lơ khơ, có hai ba người đang dùng tạ tay luyện thêm khí lực, có mấy người đang ngồi trên ghế sofa xung quanh. Bảo vệ kia vừa đi vào liền gọi: “Anh Bân, hai thằng ngốc mang tiền đến rồi”. Người trong đại sảnh đều nhìn tới. Lưu Bằng, Vương Phàm, Vương Vinh và mấy cô gái cũng nhìn tới. Thấy Khang Thuận Phong, trong lòng Lưu Bằng lại mắng Lưu Nguyên, ra ngoài không báo cảnh sát, lại gọi Tiểu Khang tới, thế không phải hại luôn cả Tiểu Khang sao? Cậu không nghĩ mình Khang Thuận Phong có thể chống lại tần này người, mặc dù cậu từng thấy võ công của Khang Thuận Phong. Nhưng dù sao Lý Kế Tiên cũng chỉ là một sinh viên, còn hơn chục người này đều là những người to khỏe sống trong xã hội đen. “Thằng ranh, mang tiền tới rồi sao?” Một tên rõ ràng là tên cầm đầu, để trần thân trên, cơ thể xăm hai con rồng đen, đầu rồng trên hai bả vai, mắt mang theo sát khí, nhìn Khang Thuận Phong và Lưu Nguyên. Lưu Nguyên run chân, gần như không thể đi tiếp. Khang Thuận Phong đáp: “Mang tới rồi….”Miệng nói, mắt lại quan sát xung quanh, cậu nhìn thấy phía trước đám Lưu Bằng là một cái bàn, một tên đang ngồi trước bàn, rõ ràng là người đang trông coi đám Lưu Bằng. Trên bàn có hai con dao, và một thanh côn. Tay tên đó còn cầm một thanh côn, vung vẩy lên chơi đùa, chắc những thứ đó đều để uy hiếp đám Lưu Bằng. Vì đám Lưu Bằng ở góc trong cùng nên cách tường không xa. Theo tường năm sáu mét có một góc tường, có điều ở đó ghê một chiếc ghế sofa dài, có một tên đang ngồi trên đó, đang nghịch máy game. “Thuận Phong, cậu tới đây làm gì, chuyện này không liên quan tới cậu….”Lưu Bằng đột nhiên đứng lên nói. Khang Thuận Phong quan sát tình hình căn phòng xong, nghe thấy Lưu Bằng nói vậy mới ngẩng đầu lên nhìn đám Lưu Bằng, kết quả vừa nhìn thấy Lưu Bằng, Khang Thuận Phong chỉ thấy cơn tức giận trào tới. Lưu Bằng chỉ có thể nhận ra cậu là Lưu Bằng từ quần áo trên người, cả mặt mũi sưng lên như đầu heo, sưng tới thấy rõ. Đây rõ ràng không phải bị thương trong lúc ẩu đả mà lại bị đánh. Mẹ kiếp, đánh người ra thế này, còn đòi tiền hả? Hơn nữa xem tình hình, rõ ràng đối phương không có đạo nghĩa gì, đánh người còn đòi tiền, hai nghìn đồng chưa chắc có thể dẹp yên chuyện này. Khang Thuận Phong thấy Lưu Bằng vẫn đứng ở cửa, thoáng suy nghĩ rồi nói: “Lưu Nguyên, cậu lại đây, lấy hết số tiền trên người cậu gom lại cho mình”. Lưu Nguyên thầm nghĩ, không phải tiền ở chỗ cậu sao, ngẩng đầu thấy Khang Thuận Phong mím môi, mắt luôn nhìn mình, câu không lên tiếng hỏi, mà đi tới chỗ Khang Thuận Phong. Một tên thấy cậu đi chậm, liền đá một cái khiến cậu lảo đảo, nói: “Đi chậm cái mẹ ngươi, nhanh lên”. Lưu Nguyên mặt đỏ bừng, bước đi nhanh hơn, tới bên cạnh Khang Thuận Phong. Lúc này anh Bân kia mới nói: “Mau mang đủ tiền lại đây, mẹ nó, một đám lang thang”. Khang Thuận Phong thấy Lưu Nguyên tới gần, liền lấy ra hai nghìn đồng trong túi, nói: “Chúng tôi là sinh viên, bỗng chốc không thể gom được mười nghìn đồng, chỉ có hai nghìn thôi….” Anh Bân nghe tới đây, liền nổi giận: “Mẹ kiếp, đùa với ông mày hả, có tin ông róc xương mày không?” Khang Thuận Phong chỉ biết chuyện hôm nay không thể ổn thỏa, cậu khẽ kéo Lưu Nguyên lùi sau một bước, tới gần cái bàn đó hơn, nói: “Tôi không tin”. “Được…’ Anh Bân đó tức giận, lại cười nói: “Chạy tới chỗ ta rồi mà còn ngang bướng hả?” Khang Thuận Phong đã gần như lật mặt, chính cậu cũng không chắc chắn đối phó lại nhiều người như vậy, hơn nữa không biết đối phương có vũ khí thế nào. Lúc này cậu đột nhiên nhớ tới ông Dương, không chỉ thầm hối hận, vừa nãy quýnh quá, sao lại quên mất chuyện này, nếu mời ông ra mặt, nói không chừng họ có qua lại, một câu nói là giải quyết xong. Nhưng lúc này hối hận đã không kịp, cậu chỉ hi vọng quyết định không cẩn thận này củ mình không liên lụy tới các bạn khác. Bảo vệ đi lên cùng Khang Thuận Phong lúc này liền nói: “Mẹ kiếp, thằng nhóc này là kẻ sinh sự đó, vừa nãy dưới nhà nó còn uy hiếp tôi sẽ báo cảnh sát tới”. Anh Bân kia nghe thấy vậy, liền nói: “Mẹ nó, đừng tưởng ông đây không dám giết người, bây giờ cút về, tiếp tục chuẩn bị tiền, lúc nào đủ tiền, lúc đó tới chuộc người. Dám báo cảnh sát, ông đây sẽ giết sạch chúng mày”. Khang Thuận Phong nghe xong liền nói: “Tôi đã mang cả tiền tới đây rồi, quay về cũng không gom thêm được, hay là tôi làm con tin ở đây, để mấy người họ về gom tiền. Mấy người họ đều là sinh viên, không nhiều tiền, đông người mới có thể gom đủ tiền. Hơn nữa tôi tin một lúc anh cũng không dám giết nhiều sinh viên thế này, làm như vậy, là bao nhiêu án lớn đây”. Cậu tin rằng chỉ cần mấy người này có thể đi khỏi đây, cậu cơ bản có thể đánh ra mà không có vấn đề gì, chỉ là vạn lỡ không đánh ra được, có thể lấy cậu đổi lại nhiều người như vậy đều không sao cũng khá có lời. Anh Bân nghe thấy vậy liền cười nói: “Thằng nhóc, tính toán không tồi đâu. Có điều mày nói đúng, đúng là tao không dám giết hết bọn mày, nhưng thả chúng đi, không thể. Nếu bọn mày thật sự không có đủ tiền, vậy cũng đơn giản thôi, mấy cô em này cũng không tệ, nói không chừng còn vài đứa vẫn là gái trinh, có rất nhiều người vẫn khá hứng thú với các em sinh viên, ông đây liên hệ vào khách hàng, cũng kiếm được nhiều như vậy” Nói tới đây, không khỏi cười đắc ý, như cảm thấy chủ ý này không tệ, thấy mình thông minh mà cảm thấy kiêu ngạo. Lúc này, trong phòng bên cạnh phòng Khang Thuận Phong, cô gái tên là chị Thinh đó đang dùng kính thấu quang nhìn bọn họ. Phòng này chính là nơi Thang Văn Sinh đứng ban nãy, vừa có thể nhìn thấy sàn nhảy vừa có thể nhìn thấy đại sảnh này. Chị Thịnh nghe tới đây, không khỏi bật cười nói với Tam bên cạnh: “Xem ra gần đây Bân có tiến bộ đấy, biết động não rồi. Tôi còn sợ hắn sẽ mắc bẫy của tên kia”. Nói vậy, lại như có điều suy nghĩ nói: “Ôi, Tam, cậu xem khí chất của tên kia giống ai?” Tam bên cạnh, thờ dài nói: “Có chút giống anh Bưu lúc mới xuất đạo”. Chị Thịnh nghe vậy, mắt hơi đỏ, nói: “ừ, giống Bưu, lúc đó cậu ấy cũng chỉ một mình xông vào câu lạc bộ Lôi Thạch cứu chúng ta, không ngờ không những không cứu được chúng ta, ngược lại cuối cùng cả đám chúng ta đều rơi vào xã hội đen. Nếu cậu ấy còn sống, thì tốt biết bao”. Mắt Tam cũng hơi đỏ, nói: “Chị Thịnh, chị đừng đau lòng nữa, nếu anh Bưu còn, chắc chắn không muốn thấy chị buồn….” Nói rồi nhớ tới khuôn mặt tiếc nuối, miệng phun máu, dặn dò đứt quãng: “Thịnh theo tôi nhiều năm như vậy, tôi luôn không chăm sóc tốt cho cô ấy, mọi người thay tôi chăm sóc cô ấy, để cô ấy luôn được vui vẻ…”Sau đó lại là vẻ mặt kính phục nhìn cô gái trước mặt, lúc đó cô vẫn chỉ là một tiểu nha đầu chưa tới hai mươi tuổi, là một nữ sinh viên trong trắng, lại gần như trong một đêm, bung ra toàn bộ dã tính trong cô, dẫn hơn chục thanh hiên hơn hai mươi tuổi bọn họ, cầm đao, chém giết từ trong ngõ hẻm tới, bây giờ có thể cắm rễ ở thành phố S long xà hỗn tạp này, trên đường ai nhắc tới hai chữ chị Thịnh, không khỏi giơ ngón tay cái lên. Chị Thịnh như đang đắm chìm trong cảm xúc, khéo miệng mỉm cười, xem tình hình trong đại sảnh, nói: “Bỏ đi, Tam, lát xuống bảo với Bân, đừng làm khó đám nhóc này, nhìn họ tôi lại nhớ tới chúng ta khi đó, chúng ta khi đó cũng đơn thuần như vậy….” Tam đáp một tiếng, vừa định đi lại thấy trong đại sảnh đã xảy ra biến cố. Khang Thuận Phong nghe anh Bân này nói vậy, trong lòng lại trào lên phẫn nộ, cậu thấy đã không thể nhịn được nữa. Lời Hồ Tà Tử lại vang bên tai cậu, người chết có số, mạng người như quả bóng. Người học võ không có tâm huyết, không xứng để học võ. Nghĩ tới đây, cậu lại kìm chế cơn giận, bình tĩnh lại. Đây là kết quả huấn luyện bao năm của Hồ Tà Tử, càng động tâm khí, càng khải khống chế cơn giận. Đánh nhau muốn linh hoạt kỳ ảo, trong lòng không thể có tạp niệm, đánh người phải áp đảo tinh thần trước, chính là để đối thủ có tạp niệm trong lòng. Muốn không bị người ta áp đảo, phải khống chế được mình, nhiều năm như vậy rồi, lần nào Hồ Tà Tử cũng đều bảo cậu tĩnh tâm viết thư pháp sau khi tức giận hoặc ông răn dạy mình. Có lúc còn bảo cậu chạy mấy vòng, lúc quay về cho dù cậu tai đỏ tim đạp nhanh, miệng khô, vẫn đều bảo cậu viết thư pháp, không chỉ phải viết mà tay còn không được run. Nhiều khi cậu không thể bình tĩnh, ông lại cùng luyện quyền với cậu, lâu dần, lại khiến cậu có thói quen càng đối mặt với chuyện quan trọng, càng bình tĩnh hơn. Khang Thuận Phong bình tâm lại, biết chuyện này không ổn thỏa được, thì phải ra tay trước, vừa khẽ tới gần đám Lưu Bằng, vừa nói: “Bạn tôi chỉ trong lúc hỗn loạn không nhìn rõ đá trúng bảo vệ của các người, các người đã đánh cậu ấy thành như vậy, còn đòi nhiều tiền như thế, đúng là ăn hiếp người quá đáng”. Anh Bân cười hì hì nói: “Ông đây ăn hiếp mày đấy, mày không phục sao?” Lúc này, người ngồi trước bàn cách Khang Thuận Phong gần nhất, thấy tình hình bắt đầu không ổn, liền cầm côn đập trên bàn một cái, đứng dậy đá ghế ra, đi tới chỗ Khang Thuận Phong, vừa đi vừa uy hiếp: “Thằng nhóc, ngứa da phỏng? Để ông giãn gân cốt cho mày”. Khang Thuận Phong thấy hắn đi tới, đột nhiên đi tới, tay trái đưa ra, bàn tay tay phải mở ra, một chưởng ngũ hoa đánh nhanh lên mặt hắn. Tên đó sửng sốt, theo phản xạ hai tay che đầu. Tay Khang Thuận Phong chính là che mắt theo đấu pháp truyền thống, để đối phương không nhìn thấy gì nữa. Tất nhiên che mắt thường đều dùng nhị long hí châu hoặc tiêu chưởng chọc vào hai mắt đối phương, Nhưng cũng có những cao thủ, cho dù mắt bị đâm mù, cũng không chớp mắt, nên che mắt tốt nhất nên dùng ngũ hoa chưởng, bàn tay che mặt, đậy tầm nhìn của đối phương. Mặc dù đối thủ không thể là cao thể không chớp mắt, nhưng bây giờ không phải một đánh một, Khang Thuận Phong phải tốc chiến tốc thắng nên mới dùng tới bàn tay che mặt. Thấy tên đó giơ tay lên, hai tay Khang Thuận Phong đỡ tay hắn, hai tay đổi thành trảo, kéo cánh tay đối phương đột nhiên thu lại, chân đá tới phần háng bên dưới. Một chân đá trúng háng tên đó, tên đó kêu thảm thiết, liền khom người, Khang Thuận Phong không đợi hắn khom lưng hai tay liền đánh xuống, kéo cánh tay hắn ra, hai tay cùng đánh xuống, một đánh trúng ngực, một đánh tới núm ngực. Lần này cậu dùng hết lực, tên đó liền ngã về sau, mắt trợn lên rồi ngất đi. Khang Thuận Phong một chiêu đánh ngã đối thủ, vừa giơ tay ra đã cầm lấy cây côn tên đó vừa đặt trên bàn, dùng lực vung ra, đập bốp một tiếng, vung cây côn dài ra, không quay đầu lại mà nói: “Bằng, Vương Vinh, cầm dao đi”. Lưu Bằng nóng tính, gan cũng lớn, một tay nắm lấy hai con dao, đưa một con cho Vương Vinh. Vương Vinh do dự, Lưu Bằng tức giận nói: “Mẹ kiếp, có còn là đàn ông nữa không, Thuận Phong tới đây vì ai?” Vương Vinh nghe xong liền nghiến răng, nhận đao, nắm chặt trong tay. Anh Bân đó rõ ràng không ngờ cậu nói động thủ là động thủ, hơn nữa ra tay nhanh gọn như vậy, thoáng chốc đã đánh ngã người đánh khá giỏi như Mã Hầu.. Khang Thuận Phong nhân lúc chúng còn đang sững sờ, cầm một thanh côn khác, vung ra, đưa cho Lưu Nguyên nói: “Nguyên, chuyện lùi rụt đầu cũng một đao, thò đầu cũng một đao, liều mạng thôi”. Mắt Lưu Nguyên đỏ lên, nghiến răng, liền nhận côn nói: “Thuận Phong, cậu yên tâm, mình cũng là đàn ông”. Khang Thuận Phong liền cười, gật mạnh đầu, vỗ vai cậu ta, khẽ nói: “Mình biết”. Sau đó liền đối mặt với đám anh Bân đang náo loạn, tìm người xung quanh. Khang Thuận Phong không quay đầu lại nói với phía sau: “Các bạn nữ theo sát Vương Phàm, Lưu Bằng, cậu bảo vệ bên trái, Vương Vinh, cậu và Nguyên bên phảo, Vương Phàm dẫn các bạn nữ theo sau mình, cùng đi tới góc tường kia”. Lúc này, hơn chục tên trong phòng trừ tên nằm dưới đất ra, đều đã đứng lên. Khang Thuận Phong phát hiện ra, đối phương vẫn có năm con dao, một cây côn và hai ống tuýp, mấy người khác đều cầm lung tung, có người cầm giá áo, có người cầm ghế. Chết tử tế không chết, tên chơi trò chơi trên ghế sofa trong góc tường, ném máy game, rút một con dao dưới ghế sofa ra. Khang Thuận Phong biết mình phải giải quyết hắn trước, nếu không không tới được góc tường, mình không thể lo nổi cho từng này người. Hắn khẽ quát một tiếng: “Bằng, hai chúng ta đổi chỗ”. Lưu Bằng liền đáp lại, đổi chỗ cho Khang Thuận Phong. Dù sao áp lực chính diện là lớn nhất, Lưu Nguyên thấy chỉ có mình Lưu Bằng, liền có chút lo lắng, nghiến răng nói với Vương Vinh: “Cậu cẩn thận, mình giúp Bằng”. Vương Vinh gật đầu nói: “Hai chúng ta đổi chỗ, dao vẫn lợi hại hơn, cậu cầm dao, đưa côn cho mình”. Lưu Nguyên liền đổi chỗ cho cậu, chạy tới bên Lưu Bằng. Mặt Lưu Bằng như đầu heo, cười tới co lại, nói với Lưu Nguyên: “Anh em tốt” Mà không nhìn thấy chân Lưu Nguyên không ngừng run rẩy. Khang Thuận Phong đổi vị trí cho Lưu Bằng, liền sải bước công tới tên ở bên ghế sofa. Tên kia đã nhìn thấy thân thủ của cậu, thấy cậu tới, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng dù sao cũng thường xuyên chém giết, hắn nghiến răng, quát lớn, một dao chém thẳng xuống đầu Khang Thuận Phong. Khang Thuận Phong luyện quyền từ nhỏ, tất nhiên cũng luyện không ít vũ khí, nhưng sở trường của cậu vẫn là roi vọt. Khu vực Tây Bắc có nhiều cao nguyên đất badan, khe rãnh ngang dọc, trong nhà thường nuôi bò, dê, ngựa. Đuổi súc vẩ đều phảu có roi da. Trước đây, vận chuyển ở những nơi này đều dựa vào sức trâu ngựa, lại thêm đất rộng người thưa, có nhiều thổ phỉ, nên thịnh hành phi tiêu, có tiền bối lấy côn ngắn như roi pháp, kết hợp đấu pháp như giản pháp với roi vọt người Tây Bắc thường dùng, lập ra kỹ pháp này. Cùng với thời đại tiến bộ, bây giờ đi ra ngoài cũng không hứng thú mang theo đao kiếm nữa, đặc biệt là sau khi phát luật kiện toàn, đao kiếm càng được quản chế. Nên khi Hồ Tà Tử dạy các đệ tử, mặc dù các loại vũ khí đều dạy nhưng vẫn coi trọng truyền thụ roi vọt. Khang Thuận Phong học bộ roi vọt đắc ý nhất của Hồ Tà Tử gọi là lão hán khán điền (ông già nhìn ruộng), lấy ý là ông già cầm roi đứng đề phòng bọn trộm cắp dưa. Đây cũng là một bộ roi pháp nổi tiếng ở vùng Bồ Châu. Khang Thuận Phong từ nhỏ đã luyện thành thạo bộ roi pháp này, lúc này thấy đối phương chém dao từ trên xuống, cổ tay run lên, đầu roi liền bật dậy, đánh thẳng lên, liền đánh trên on dao đang chém xuống, Khang Thuận Phong phá dao đối phương, đầu roi không quay lại, về nhắm ra sau, người từ dưới roi luồn tới trước, lấy côn đâm tới, thoáng chốc chọc lên cổ họng đối phương. Tên này ựa một tiếng, liền lấy tay bịt hầu, tay chân mềm nhũn. Võ thuật truyền thống một khi đã ra tay, phía trước không cho phép có kẻ địch còn đứng, tức là không cho đối thủ có cơ hội phản công. Khang Thuận Phong đâm tới cổ họng hắn, roi vọt vẫn chưa quay đầu lại, mà tiếp tục đưa tới sau lưng, tay trái lật ra sau lưng, một tay cầm đầu côn, thuận thế đưa lên, cây côn liền từ sau lưng theo trên xuống dưới lại đánh tới, thoáng chốc lại đánh tới phần háng đối thủ. Đấu pháp roi vọt trục lợi chính là như vậy, chủ yếu là đổi tay trên dưới, để địch không ngờ tới mà trục lợi. Bạn có thể nhìn thấy một cây roi quấn trên dưới cơ thể, trên đánh đầu, dưới đánh háng, giữa vào yết hầu, xuyên tim. Đấu pháp roi vọt chính là đánh từ trên xuống dưới, đầu roi, đuôi roi đều đánh người. Lần này lấy một đoạn côn thô đánh vào háng đối phương, người đó kêu thảm rồi gục tại chỗ. Lúc này, anh Bân đó rú lên, cầm dao trong tay, dẫn người chạy tới. Lúc này Khang Thuận Phong đột nhiên quay lại, sải bước đứng phía trước đám Lưu Bằng, chặn anh Bân lại. Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, trong chớp mắt anh Bân đã tới gần, vừa vung tay, lưỡi đao sắc bén vạch một vòng tròn, đánh tới cổ Khang Thuận Phong. Đây là đao pháp chết người. Chém dao, thường có vẻ vô cùng thảm thiết, nhưng vì xương đầu người đủ cứng, cộng thêm phần đôi không có mạch máu gì lớn, thường không thể rách da thịt, không tới mức mất mạng. Nhưng chém tới cổ lại khác, đao này chém xuống, rất có thể sẽ chém đứt cổ, hơn nữa vì có động mạch chủ bên gáy, chỉ khẽ chém vào, máu chảy không ngừng mà mất mạng. Khang Thuận Phong thấy anh Bân thật sự chém đao tới cổ mình, ánh mắt lạnh lùng, một khi mình bị chém ngã, những người khác đều lành ít dữ nhiều. Một mạng người trong tay, mọi chuyện cũng không còn đường lui, không thể để bọn Lưu Bằng rời đi. Khang Thuận Phong thấy dao chém tới, đột nhiên quát lớn, không lùi mà còn tiến tới, đồng thời quay trong côn, một chiêu thức đao pháp, quấn qua đầu, phá vỡ nhát dao của anh Bân, cây côn không hề dừng lại, mà nhằm thẳng vào xương sườn anh Bân, gõ mạnh xuống. Tiếp đó, động tác vẫn không dừng lại, đầu côn quay lại, tay trái cầm đầu côn, hai tay giơ côn như súng, đáp tới trước, đáp đúng vào ngực anh Bân. Tục ngữ có câu, dao sợ đâm, côn sợ đáp, đáp đầu côn tới như vậy, sức chịu nén lớn bao nhiêu. Anh Bân bị đánh như con tôm, co rụt lại, ôm ngực phun một ngụm máu. Ngay lúc anh Bân chém dao xuống cổ Khang Thuận Phong, chị Thịnh và Tam trên tầng không khỏi kêu lên kinh hãi. Cô cũng biết, dao này chém xuống, mọi chuyện không còn đường lùi. Giết sinh viên ở trường khác với chém chết côn đồ lưu manh trên phố, chắc chắn là án lớn. hơn nữa còn không thể thả những người khác, nhưng thế, nhiều sinh viên mất tích như vậy, chắc chắn không thể dựa vào quan hệ của cô mà giải quyết ổn thỏa được, cũng không thể dựa vào mấy thuộc hạ gánh trách nhiệm là có thể che đậy được. Chỉ là chuyện đám người xả giận mà gây lớn chuyện như vậy, đúng là quá ngu xuẩn Khi thấy Khang Thuận Phong không chỉ phá được đao đoạt mệnh của anh Bân, hơn nữa còn đánh ngã hắn, hai người mới thở phào, chị Thịnh thấy Bân ói máu, liền tức giận mắng: “Đáng đời”. Quay đầu nói với Tam: “Mau đi bảo họ dừng lại, thả những người khác đi, dẫn cậu nhóc đó tới gặp tôi”. Sau đó nói với một người khác: “Đi chuẩn bị năm mươi nghìn tiền mặt, trong tủ không đủ thì lấy thẻ, tới cây rút….” Sau đó, liền ra khỏi phòng, tới phòng làm việc khác. Vừa đi vừa nghĩ thầm: “Chàng trai này thật giống anh Bưu, có điều võ công giỏi hơn anh Bưu nhiều! Mong có thể hóa giải chuyện này, chắc tiền trong tay mình cũng phải tặng không thôi,, nếu động tới súng, cô lại càng không mong muốn. Tội danh bắn chết sinh viên đại học, không phải cô có thể gánh được. Lúc này, trong đại sảnh, anh Bân ngã xuống khiến mấy tên còn lại đều chột dạ, nhát dao vừa nãy mọi người đều nhìn thấy, hơn chục người không ai cảm thấy mình có thể tránh được, kết quả tên nhóc đó không những không tránh ngược lại còn xông lên, thoáng chốc liền đánh ngã anh Bân. Thật ra đây là một trong những đấu pháp yếu quyết trong võ thuật truyền thống, gọi là gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm, kẻ mạnh thắng. Lúc này không thể lùi, dao đã chém xuống, đối phương lại xông tới, lùi sau ngược lại còn rất khó tránh, hai người đều di chuyển cùng một hướng, bạn có thể nhanh tới cỡ nào, hơn nữa cho dù là may mắn cổ tránh được, cũng khó tránh khỏi nguy hiểm chém ngực mổ bụng, nếu lùi sau một bước, cho dù tránh thoát hết cũng mất đi tiên cơ, đối phương chém liên tục tới, chỉ có thể bị động chịu đòn. Cảnh bước đi như con thoi trong đao quang kiếm ảnh chỉ là những thứ trong tiểu thuyết, trong hiện thực không ai có thể làm được, hơn chục tên cùng đánh tới, Khang Thuận Phong có lợi hại gấp mấy lần cũng chỉ có đường chết. Lúc này, chỉ có thể xông lên. Đó là vì đối thủ đang xông lên, mình cũng xông lên, lúc hai người kéo gần khoảng cách, người chém dao thường dùng nửa đầu đao trên mới chém xuống mới có lực, xông lên trước, chính là chém tới mình, cũng là đoạn phía sau dao, hoàn toàn không thể làm thương bạn, thường tốc độ hai người chạm nhau, sẽ đều nhào vào lòng đối phương. Nhưng phải chú ý một điều, nếu không may phần sau dao của đối phương chém trúng bạn, nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất, túm cổ tay đối phương hoặc nâng khuỷu tay hắn, nếu vẫn không được thì dùng bất kỳ cách nào khác để cố định dao của đối phương, không được để đối phương rút dao ra. Vì trong đao pháp có tha đao pháp, chính là cách thức co rút đao lại, con dao dài như thế để đối phương rút về, bạn chắc chắn chỉ có đường chết, hoặc ít nhất là cắt đứt nửa cổ bạn. Cho nên mới có câu này: Bí quyết của đấu pháp chính là kẻ thù gặp nhau trong ngõ hẻm, kẻ mạnh thắng. Không chỉ đao, đối phó với côn, súng cũng vậy, chỉ có thể xông lên, không được lùi sau. Chính lúc này cửa đại sảnh bị đẩy ra, một người to lớn đi vào nói: “Dừng tay”. Những người này liền thở dài, vội nói: “Anh Tam”. Người này liền nói: “Thu dọn đại sảnh, đưa Bân tới chỗ bác sĩ Vương”. Bác sỹ Vương là một bác sỹ chui, nghe nói tổ tiên làm bên trung y, lúc vào học viện y, vì làm lớn bụng của một cô gái, mà bị khai trừ, nên chỉ đành làm bác sỹ chui. Những người trong giới xã hội đen này đều không muốn tới bệnh viện chính quy, mà thích tìm những bác sỹ chui có chút bản lĩnh này. Tam giải quyết xong những chuyện này, mới quay đầu nói với Khang Thuận Phong: Võ nghệ cao cường”. Khang Thuận Phong không nói gì, chuyện tới nước này rồi, thấy đối xử lý như vậy, Lưu Bằng, Lưu Nguyên, Vương Vinh và Vương Phàm phía sau đều sợ ngây người, hoàn toàn kinh ngạc. Mấy cô gái ban đầu còn khóc om sòm, lúc này lại mở to mắt, vừa ngạc nhiên vừa sợ nhìn Khang Thuận Phong. Giời khắc này, anh chàng nhà quê, quê mùa lại như núi cao trong mắt họ.