Edited by Cigar.     Mặc Lý bị Hà Mân giáo dục cho thông suốt, nghẹn một bụng “diễn viên phải tự mình tu dưỡng”, cuối cùng cầm hai quyển kịch bản, đầu óc mơ màng trở về nhà của Yến Lẫm. Yến Lẫm còn chưa tan làm. Năm ngoái hắn vẫn giống như một thanh niên con nhà quyền quý chơi bời lêu lổng, công việc mỗi ngày chỉ là nhớ mỹ nhân, dây dưa mỹ nhân, nghĩ xem làm thế nào để ôm mỹ nhân về nhà. Năm nay lại đột nhiên công việc lu bu, mỗi ngày đều tây trang phẳng phiu ra khỏi cửa lúc sáng sớm, buổi chiều mệt hệt như paparazzi trở về nhà, buổi tối cơm nước xong còn phải chui vào thư phòng làm việc tiếp, bận rộn hệt như một thanh niên tài tuấn. Ôn nhu công hệ sủng nịch fan hay YY mà Mặc Lý bình thường vẫn đọc lén hoàn toàn không thấy bóng dáng —— tuy rằng đại đa số là YY cậu và đại sư ca, Yến Lẫm ngẫu nhiên cũng có thể lộ cái mặt nhỏ nhắn —— Đây là chuyện mà cậu cũng bất lực, đại sư ca là minh tinh, Yến Lẫm không nổi tiếng bằng đối phương. Mặc kệ người fan YY chính là ai, Mặc Lý thân là đại mỹ nhân yêu kiều như hoa thiên kiều bách sủng trong fanfic, cảnh ngộ thực tế lại làm cho cậu cảm thấy tương đối khổ sở. Người nấu cơm chính là cậu, người rửa bát chính là cậu, người quét tước dọn dẹp nhà cửa cũng chính là cậu, cậu không có black card để quẹt thả ga, cũng không có ôn nhu công mỗi ngày ôm cậu muốn tìm bất mãn, cũng không có dùng thân thể để đổi lấy tài nguyên kinh thiên, cũng không có đãi ngộ được người ôm đi rửa sạch sau khi làm xong (?). Không có gì hết! Mặc Lý rửa bát xong, lau khô quầy bếp, ném khăn lau đi sau đó vọt vào trong thư phòng của Yến Lẫm. Yến Lẫm ngồi ở sau cái bàn gỗ lim thật lớn, áo sơ mi vén tới khuỷu tay, đeo kính mắt gọng bạc nhíu mày, khuôn mặt và thấu kính phản chiếu ánh sáng nhạt từ màn hình máy tính. Thật sự là đẹp trai ngây người. Mặc Lý lăn tới, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã thấy Yến Lẫm đột nhiên dùng một tay nhíu ấn đường, mắt hơi khép lại, hít sâu một hơi: “Ai da, có chút mệt, A Ly nhu trán cho anh đi.” Mặc Lý: “….” Rốt cuộc ai mới là đóa hoa yêu kiều! Bốp bốp bốp. Mặc Lý đánh Yến Lẫm mấy cái, cầm kịch bản nằm lên sofa ở bên cạnh đọc kĩ. Yến Lẫm sửa lại mái tóc bị cậu làm cho rối tung, tiếp tục chiến đấu với văn bản và biểu đồ trên máy tính. Yến Thâm gần đây định ra một quy củ, về sau con cháu của Yến gia phải tự mình gầy dựng sự nghiệp, hắn làm đại boss có thể giúp duy trì tài chính, thành công hay thất bại cũng không quan trọng, nhưng là muốn làm kẻ vô tích sự chỉ chuyên tâm làm công tử quyền quý ăn bám gia tộc thì hắn nhất định không nuôi. Án lệ thứ nhất thành công là em trai ruột của hắn, hiện tại bàn tay của Yến Thâm vươn tới đầu đứa em trai họ là Yến Lẫm này. Hắn nhất định phải mau chóng kiến lập hệ thống cho sự nghiệp của bản thân, nếu không Yến Thâm nhất định sẽ trở mặt đá hắn ra khỏi cổng lớn, mặc kệ chương trình TV hắn sản xuất và công ty của Yến Thâm đã hình thành cục diện song thắng tốt đẹp cỡ nào, cũng không quan tâm sự đầu tư của hắn ở Mặc Huyền về sau sẽ mang đến bao nhiêu hiệu quả và lợi ích kinh tế hay là hiệu ứng danh vọng. Yến Thâm chính là như vậy, vô sỉ máu lạnh ruột thịt không nhận. Cho nên chẳng phải chỉ mình Mặc Lý vẫn gặp khó khăn vì chuyện tiền bạc, Yến Lẫm rõ ràng là phú nhị đại, quý công tử song trước mắt cũng gặp phải khủng hoảng kinh tế quẫn bách. Yến Lẫm lén nhìn Mặc Lý một cái, Mặc Lý mặc áo ngủ Đường trang couple với anh họ Yến Thâm của hắn, rụt ở trong sofa mềm mại, vẻ mặt đọc kịch bản khá là khổ đại cừu thâm. Cậu cắn ngón tay trắng nõn mềm mại, một bên xương quai xanh bị lộ ra, tóc đen như mực phong tình vạn chủng, không chút nào nhìn ra là một tên tham tiền. Ừm, từ lúc hắn và Mặc Lý xác định quan hệ, Mặc Lý chưa có trở nên giàu có giống hắn, ngược lại hắn trở nên nghèo giống Mặc Lý…. Hắn làm kim chủ đến trình độ này cũng thật cạn lời. Mặc Lý đột nhiên tay ôm ngực, nói: “Tức chết mất.” “Sao vậy?” Yến Lẫm nhìn về phía kịch bản trong tay cậu. Bìa quyển kịch bản in mấy chữ đơn giản viết theo lối Tống thể “Mạt đại phong vân”, quyển kịch bản Mặc Lý cầm sắp bị vò thành một đống nhăn nhúm. “Lịch sử triều đại cuối cùng, lúc còn đi học cũng đã không thích học rồi. Nhiều bảo vật như vậy mà bị người ngoại quốc đoạt đi hết, tức chết em mất!” Mặc Lý tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, đấm sofa cả giận nói. “Không đọc nữa!” Tùy hứng mà ném kịch bản qua một bên. Yến Lẫm đứng dậy nhặt lên, nhíu mi nói: “Không đọc kịch bản thì em định diễn như thế nào? Không thể vượt qua vòng thử vai thì em chuẩn bị quay phim kiếm tiền như thế nào?” “Đây là lời mà anh thân là một kim chủ có thể nói sao?!” Mặc Lý trừng hắn một cái, giận dữ phong tình nói không hết. “Anh còn dám nói à?!” Kim chủ đang trong thời kì khủng hoảng kinh tế nhất thời héo. Mặc Lý cầm lấy một kịch bản khác tiếp tục dụng công. Loại kịch bản tiên hiệp mà hào quang nhân vật chính chọc mù mắt khán giả vừa đọc đã có cảm giác thư thái, đây là sự khác biệt của sảng văn và hiện thực. Vai diễn mà Hà Mân yêu cầu cậu đi tranh thủ không phải là vai chính, mà là nhân vật trước là địch sau là bạn thân của nam chính, xuất thân cao quý, dung nhan tuyệt đại, đứng ở trận doanh đối địch với nam chính nhưng may mắn có thể chạy thoát khỏi tay của nam chính, sau lại bởi vì một vài nguyên nhân không thể đối kháng mà bắt buộc phải cùng nam chính tiến vào hiểm trận, dần dần phát triển thành một đoạn hữu tình trung trinh xúc động lòng người. Mặc Lý đọc hết sức ngon lành. Yến Lẫm cầm lấy quyển kịch bản còn lại lật xem một chút, kịch bản có thể khiến Hà Mân coi trọng đương nhiên trình độ không thấp, còn có chuyên gia sử học chỉ đạo, kịch bản viết theo thị giác của một vài tiểu nhân vật trong vương triều cuối cùng, viết hết mọi thăng trầm, quốc gia cực khổ, thảm thiết bi thương, lại vẫn đủ hùng tráng khích lệ gia quốc thiên hạ. Yến Lẫm lại nhìn thoáng qua Mặc Lý đang trầm mê trong sảng văn YY không thể tự kiềm chế, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc đối với thẩm mỹ nghệ thuật của cậu. Hà Mân tiếp nhận Mặc Lý, là chuẩn bị định hướng cho Mặc Lý làm diễn viên chuyên nghiệp, ít nhất là phấn đấu theo hướng minh tinh chuyên nghiệp, nhưng xem ra chí của Mặc Lý không ở nơi này. Hà Mân lại là một người phụ nữ thập phần quật cường, chỉ sợ hai người còn phải tốn một thời gian để hòa hợp. Bất kể là kịch bản nào, vai diễn mà Hà Mân nhìn trúng cho Mặc Lý đều là vai công tử xuất thân cao quý, tuấn mỹ xinh đẹp. Cô tuy có dã tâm, song đối với định hướng sự nghiệp của Mặc Lý vẫn là thập phần bảo thủ, Mặc Lý tạm thời còn chưa đảm đương nổi phái thực lực. Diễn viên phái thực lực đương nhiên là tốt, có bức cách cũng không thiếu công tác, nhưng là trên phim cũng không thể tất cả đều là mặt xám mày tro hoặc khôn khéo cay nghiệt, sự tồn tại của mỹ nhân cũng là thập phần tất yếu. Hà Mân cũng không cần Mặc Lý phát huy thực lực diễn xuất khiến kẻ khác khiếp sợ gì gì đó, cậu hiện tại chỉ cần làm một mỹ nhân cao lãnh là tốt rồi. Bản thân Mặc Lý vẫn rất chi là “theo đuổi nghệ thuật”. Sau khi đọc xong kịch bản, trong khoảng thời gian ở nhà chờ thông báo thử vai, cậu bắt đầu thể nghiệm hành trình nhập vai, nghiên cứu chuyên sâu vai diễn. Vai diễn trong kịch bản phim tiên hiệp khá là nhất quán, chính là một mỹ nhân nửa đầu phim có chút không rành thế sự, tàn nhẫn lãnh khốc, nửa sau bỏ tà theo chính nhưng vẫn như cũ là một mỹ nhân thập phần cao lãnh. Vai diễn trong kịch bản phim lịch sử thì phức tạp hơn. Cậu là một tiểu thiếu gia xuất thân phú quý, thời điểm gia tộc còn chưa xuống dốc, cậu có chút tính tình công tử, cả ngày chỉ biết trà trộn vào chốn hồng nhan son phấn, vai diễn như vậy thực dễ dàng làm người ta chán ghét, thường sẽ thành người qua đường Giáp. Sau khi gia tộc suy tàn, cậu trải qua thế sự ấm lạnh, suýt nữa phải đi ăn mày, sau lại bởi vì đã hiến bảo vật gia truyền cho kẻ địch, chiếm được một địa vị nhìn qua thì rất có thể diện, song lương tâm và cảm giác hổ thẹn còn sót lại trong nội tâm lại khiến cậu ngày đêm khó yên, thẳng đến khi cậu ý thức được đây không chỉ là hưng suy vinh nhục của một mình gia tộc cậu, mà còn liên quan đến nguy nan của gia quốc thiên hạ, thì dứt khoát dấn thân vào con đường cứu quốc, nhân vật lại một lần nữa được thăng hoa. Mặc Lý đứng trong bếp, giơ dao vận khí với con cá nằm trên thớt gỗ, trong lavabo ngập nước còn có một con gà trụi lông đang nằm. Yến Lẫm tan tầm trở về, áo khoác còn chưa kịp cởi, bước tới cạnh Mặc Lý đang yên lặng, nghi hoặc đánh giá cậu. “A Ly? Em sao vậy? Có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái không?” Yến Lẫm nhìn thấy một Mặc Lý hết sức im lặng, có chút kích động. Mắt của Mặc Lý không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào con cá, hoàn toàn không có ý đáp lại Yến Lẫm. Yến Lẫm sợ là do cậu mệt, vội vàng muốn bế cậu đến phòng khách nghỉ một lát. Mặc Lý lại đẩy hắn ra, vung dao chặt bỏ đầu con cá, tình cảnh thập phần máu me. “Hư ——” Mặc Lý chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm, buông dao, đôi đồng tử như hắc thạch nhìn về phía Yến Lẫm. “Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Muốn trở thành người thượng vị, nhất định phải đạp lên cầu thang dựng bằng xương trắng. Bất cứ chướng ngại vật nào cản đường tiến tới đại nghiệp của ta đều phải biến mất trên cõi đời này! Hai tay này của ta đã nhuốm đầy máu tươi của người vô tội, rốt cuộc không thể quay trở về như quá khứ.” Yến Lẫm: “….. Cho nên, em liền diệt trừ hai đứa nó?” Hắn chỉ vào con gà trụi lông trong bồn rửa và con cá không hay ho trên thớt. “Đúng vậy, người kiêu hùng thì phải tâm ngoan thủ lạt, đại nghiệp của ta không thể thiếu bước này.” “…. Vậy nhớ rõ phải lột da rút xương kẻ địch của em, băm thây vạn đoạn, cho dầu thêm tỏi, nấu thơm tí.” Mặc Lý cả giận nói: “Yến Lẫm, ta đã nhìn sai ngươi rồi, ngươi còn phát rồ hơn cả ta!” “Nhớ rõ đừng cho rau thơm vào, anh không ăn.” “OK.” Một ngày khác, Yến Lẫm đang chat video với Yến Thâm để báo cáo tiến độ công việc, Mặc Lý lại đột nhiên xông vào, Yến Lẫm sợ tới mức vội vàng rút nguồn điện, giống như đang yêu đương vụng trộm thì bị bắt tại trận. Trời chứng giám, hắn chỉ là sợ bị Yến Thâm phát hiện ra hắn và Mặc Lý đang ở cùng nhau. Yến Thâm ở đầu mạng bên kia: “???” Mặc Lý chau mày, đưa cho Yến Lẫm một cái tách trà trống không. Gáy của Yến Lẫm hiện ra một loạt dấu chấm hỏi. “Cầm!” Vẻ mặt của Mặc Lý trở nên không tình nguyện. Yến Lẫm vươn tay định nhận lấy, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Lý trở nên vặn vẹo, hắn vội vàng dừng tay bất động. “A Ly, nếu em thích thì cứ giữ, nhà chúng ta còn nhiều tách trà mà, em muốn nhiêu cũng có.” “Kêu ngươi cầm! Đây là bảo vật ngàn năm mà tổ tiên ta truyền lại, Tần Thủy Hoàng từng dùng qua, ngươi cầm đi!” Yến Lẫm lập tức get, hôm nay là muốn thể nghiệm tâm lý của tiểu công tử thuộc triều đại cuối cùng. “Đối diễn phải không, anh giúp em.” Hắn cũng đã đọc qua kịch bản, đoạn tiểu thiếu gia hiến vật quý hắn vẫn còn có chút ấn tượng, nghĩ nghĩ, dựa theo kịch bản nói: “Ồ, mang lên đây cho gia kiểm tra. Mr.Richard vẫn đang truy lùng đồ cổ ngàn năm, càng có lịch sử lâu đời càng có thể làm ông ấy vui, nếu vật này của ngươi thật sự là bảo vật thời Tần ——” Không đợi hắn nói xong lời kịch, Mặc Lý liền nổi đóa xông lại đây bóp cổ hắn. “Cẩu quan, ngươi dám lấy đồ vật của ta đưa cho đám ngoại quốc, ta và ngươi không đội trời chung!” Yến Lẫm vội vàng chặn ngang ôm lấy eo cậu: “Em muốn mưu sát chồng em à?” “Ngươi thật vô sỉ! Lấy bảo bối mà biết bao nhiêu thế hệ tương truyền đưa cho người ngoại quốc, lòng ta phải nát!” Mặc Lý làm ra dáng vẻ ôm ngực tuyệt vọng. “Tên cường đạo này, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp đi một đồng hay một cây kim của quốc gia bọn ta từ trong tay ta, tất cả đều là của bọn ta!” Vẻ mặt của Yến Lẫm trở nên đen sì. Như này mà diễn tiểu thiếu gia yếu đuối xuất thân từ đại gia tộc mục nát gì chứ, đây rõ ràng là nằm vùng của Đảng thì có. Quãng thời gian gà bay chó sủa thể nghiệm vai diễn của Mặc Lý đã kết thúc, rốt cuộc cũng nghênh đón ngày thử vai chính thức.