Quốc Sắc Thiên Hương
Chương 77
Edited by Cigar.
“Đội quân một người” Mặc Lý, sau khi trở lại thành phố S nhất thời có chút luống cuống.
Lúc Chu Phi còn ở cạnh cũng không cảm thấy hắn quan trọng cỡ nào, song giờ không có hắn mới phát hiện rất nhiều chuyện nếu không có hắn sẽ rất khó thực hiện. Tuy rằng bên cạnh có một thái tử gia cự kình của giới giải trí, nhưng là không có tí giá trị sử dụng nào.
“Anh nói xem, em cần anh để làm gì chứ?” Mặc Lý mặc áo ngủ kiểu dáng phương Tây mà Yến Lẫm mới mua cho, khoanh tay tựa vào cạnh quầy bếp, nhìn Yến đại thiếu đang đeo tạp dề tay cầm điện thoại mở App học nấu ăn mà bất mãn cảm khái.
Yến Lẫm đặt đồ ăn tới dưới vòi nước tẩy rửa, căn bản lười phản ứng cậu.
“Chu Phi không ở cạnh, giờ em chẳng có lấy một việc làm.” Mặc Lý đi đến cạnh Yến Lẫm tiếp tục tìm kiếm cảm giác tồn tại.
“Anh nói thử xem, làm thế nào bây giờ?”
“Sao lại không nói lời nào, có phải là cảm thấy hổ thẹn, không có mặt mũi để đối mặt với em?”
“Sao lại không nhìn em? Bó hành kia đẹp hơn em à?”
“Yến Lẫm, anh thay đổi.”
“Đừng rửa cá, nó đáng thương biết bao nhiêu, chúng ta nuôi nó đi.”
……
Yến Lẫm bị cậu làm phiền mà không có cách nào, nắm lấy cổ tay của Mặc Lý kéo cậu vào trong lồng ngực, hai cánh tay thon dài chống tại quầy, giam cầm cậu ở chính giữa hai tay.
“Anh đã tìm quản lý của bộ phận đại diện cho em, biểu hiện tốt một chút thì việc tiến vào công ty là không thành vấn đề, là ai không muốn gặp?”
Mặc Lý bày ra vẻ mặt vô tội rụt vào trong ngực hắn.
“Là em.”
“Thừa nhận sao, vậy em còn muốn nói gì hả?!”
“Em không chọn phương án này, anh là kim chủ ba ba của em đương nhiên phải nghĩ biện pháp khác. Tự tiện không để ý đến em là anh không đúng.”
“Kim chủ ba ba à?” Yến Lẫm đổi trọng tâm của hai chân một chút, khuôn mặt ép sát vào cậu, bên môi gợi lên một nụ cười tà ác. “Biện pháp đương nhiên có, vậy em có phải là nên thực hiện nghĩa vụ hầu hạ kim chủ ba ba trước không? Bằng không em lấy cái gì để trao đổi tài nguyên của kim chủ ba ba hả, tiểu mỹ nhân?”
“Yến Lẫm, anh như vậy chính là khinh thường em.” Sắc mặt của Mặc Lý nháy mắt trầm xuống.
Yến Lẫm nhíu đầu lông mày.
“Không phải tiểu mỹ nhân, là đại mỹ nhân.” Mặc Lý nghiêm túc sửa lỗi.
“Tốt tốt tốt, em là đại mỹ nhân đứng thứ nhất thế giới này! Em liền theo anh cùng nghèo đi Mặc Lý!” Yến Lẫm dùng một tay nhấc bổng cậu lên.
Trọng tâm đột nhiên bị nhấc lên cao làm Mặc Lý hô nhẹ một tiếng, hai tay cậu vịn bả vai của Yến Lẫm ổn định thân hình, vội vàng cười sửa lời: “Xin lỗi anh xin lỗi anh em sai rồi. Em không làm phiền anh, anh mau nấu cơm đi, còn đang học tập mà, dụng tâm chút.”
Áo ngủ tơ lụa bị vén lên, đùi bị hai tay của Yến Lẫm gắt gao ôm chặt lấy. Dưới bàn tay ẩm ướt lành lạnh là da thịt ấm áp so với tơ lụa càng thêm mềm mại, giống như hai cực của nam châm, chặt chẽ hấp dẫn lòng bàn tay hắn.
“Để em xuống.” Mặc Lý từ trên cao nhìn xuống hắn, cắn đôi môi hồng nhuận nói.
Ánh mắt của cậu như phủ một lớp nước, đồng tử đen láy sáng ngời, giống như đang ngậm nước xuân đa tình, một chút cũng không nhìn ra ý nguyện muốn bị buông ra.
Yến Lẫm giương đuôi lông mày: “Vậy phải hôn anh trước đã.”
“Lực tay anh lớn như vậy, khẳng định lưu lại dấu tay trên người em.” Mặc Lý lảng tránh chủ đề, nói với hắn, một bàn tay sờ soạng mu bàn tay Yến Lẫm đang siết đùi của cậu, vẻ mặt vô tội. “Chỗ này của em mềm như vậy, anh phải nhẹ một chút.”
Yến Lẫm nhìn cậu dùng vẻ mặt đơn thuần nói ra mấy lời tà ác, công phu “tĩnh tâm như nước” thường ngày vất vả mới có thể tu luyện ra nháy mắt đã bị cậu phá công.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, ôm Mặc Lý quay người lại, đặt cậu áp vào mặt tường bóng loáng, trong tiếng la hoảng sợ của Mặc Lý hung hăng bổ nhào tới, áp chế sự giãy dụa mỏng manh của cậu, nắm lấy cái cằm tinh xảo hung hăng hôn lên.
Mặc Lý nhúc nhích từ chối một chút, sau đó vươn cánh tay ôm lấy cổ của Yến Lẫm, kéo hắn càng gần sát với cậu.
Yến Lẫm buông đôi môi đỏ bừng của cậu ra, hung tợn nói: “Họa thủy.”
Mặc Lý hừ một tiếng: “Cầm thú.”
Yến Lẫm cười lạnh một tiếng: “Vậy vừa lúc, anh đêm nay sẽ quay về phòng ngủ chính ngủ, không thể không không gánh chịu tội danh này được.”
Từ sau khi trở về từ Mặc Huyền, bởi vì bóng đèn Chu Phi không có cùng về, Yến Lẫm kêu Mặc Lý chuyển tới phòng ngủ chính của hắn ngủ. Vốn là hắn đích xác ôm dã vọng hóa thân sói đói đêm nào cũng là đêm xuân, lại không biết vì sao kết quả lại thành chỉ là đơn thuần đổi phòng ngủ.
Hoàn cảnh lớn lên của Mặc Lý so với gia đình bình thường càng thêm truyền thống hơn, cậu tiếp nhận lời thổ lộ của Yến Lẫm đã muốn là phát huy thuộc loại vượt xa người thường. Nếu lại đi xa thêm chút, Yến Lẫm cũng không muốn thật sự giống như cầm thú mà Bá vương ngạnh thượng cung.
Yến Lẫm cảm thấy Mặc Lý cùng hắn ở bên nhau càng nhiều là ôm tâm tính chơi trò chơi tình ái của thiếu nữ. Mặc Lý đương nhiên là thích hắn, hắn không có gì phải nghi ngờ về điều này. Nhưng là cái trò chơi tim bay phấp phới này có giới hạn chừng mực nhiều nhất là ôm, tiếp xúc thân mật nhất là hôn môi. Tất cả những thứ “không thể miêu tả” đều nằm dưới tấm màn đen, không nhìn thấy, không nghĩ đến thì xem như là nó không tồn tại. Giống như con đà điểu chôn đầu vào trong cát, không muốn đối mặt với giai đoạn sâu hơn trong mối quan hệ.
Song hắn không nóng nảy, vì một lời thổ lộ mà hắn có thể nhẫn nhịn năm năm, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đào con đà điểu lừa mình dối người này ra, bắt nó cùng hắn chơi trò chơi người lớn.
Quả nhiên Mặc Lý bắt đầu đánh trống lảng: “A, đói quá.”
Yến Lẫm buồn cười nhìn cậu.
“A Ly, thiết lập não của em không phải là trình tự nào bị sai rồi đó chứ? Sao cứ vừa đến đề tài này lại lag máy rồi?”
“Nguy rồi, bị anh phát hiện.” Mặc Lý che miệng lại, bày ra vẻ mặt khiếp sợ.
Yến Lẫm cười, vỗ nhẹ đầu cậu một cái: “Được rồi, đừng diễn. Kỹ năng diễn xuất tốt đến thế thì sớm mang cái cúp Ảnh đế về cho anh là được.”
Hắn nói xong buông Mặc Lý ra, đi đến trước quầy bếp, tiếp tục xem App dạy nấu ăn, hệt như đang làm thí nghiệm.
Mặc Lý dùng ánh mắt hóng chờ bám theo sát người hắn, không bao lâu sau điện thoại của Yến Lẫm đổ chuông. Hắn ý bảo Mặc Lý nhận cuộc gọi giúp hắn, Mặc Lý dùng tay áp điện thoại vào tai của Yến Lẫm, hắn vừa nghe điện thoại vừa chậm rãi lựa đồ ăn.
Không biết đối phương là ai, Yến Lẫm chỉ đơn giản nói vài câu liền cúp điện thoại.
Mặc Lý nhìn chằm chằm vào động tác của hắn sau đó bĩu môi, nhét điện thoại lại vào trong túi quần hắn, tiếp theo trực tiếp đẩy Yến Lẫm qua một bên.
“Xem như hết, vẫn là để em làm đi! Nhìn anh nấu cơm làm người ta không có lấy chút thèm ăn nào.”
Cách Mặc Lý rửa đồ sống và nấu nướng vừa thấy đã biết là người lành nghề, Yến Lẫm rõ ràng quyết đoán từ bỏ sự học, dù sao nhà có vợ hiền, đại thiếu gia là hắn còn học nấu gì cơ chứ? Nếu không phải là vì Mặc Lý cứ nói cái gì mà trong mấy bài post fan viết hình tượng của hắn đều là nấu cơm rửa bát làm việc nhà, mọi thứ đều bao trọn gói cực kì, cực kì vĩ đại, hắn cũng sẽ không hứng khởi nghĩ ra chủ ý này.
Nói đi cũng phải nói lại, không biết Mặc Lý ở trên mạng toàn xem dăm ba cái linh tinh vớ vẩn gì nữa.
“Đúng rồi, cuộc gọi hồi nãy là do Hà Mân gọi tới. Em biết Hà Mân chứ?” Yến Lẫm nói.
Mặc Lý trưng ra vẻ mặt nghi hoặc, lắc đầu, Yến Lẫm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài một tiếng: “Em a em, anh mà thật sự có ý đưa em lên làm minh tinh chắc sẽ bị em làm cho tức chết.”
Cho dù Yến Lẫm nhìn bằng tấm kính lọc dày một ngàn thước, hắn cũng phải thừa nhận, ở phương diện sự nghiệp diễn nghệ Mặc Lý thật sự là không có chí tiến thủ, khuyết thiếu sự cầu tiến. Trước kia có thêm Chu Phi, hai vị này chính là hai tiểu hồ đồ, cùng nhau chèo con thuyền gỗ lênh đênh lẻ loi, tựa như hai con ngỗng dũng cảm vọt vào giới giải trí sâu hơn biển.
Nếu không có hắn ở phía sau hộ giá, Mặc Lý cho dù xinh đẹp thiên tiên đến đâu cũng không thể một đường bằng phẳng hát vang tiến về phía trước như vậy, suy sụp lớn nhất mà cậu gặp phải cùng lắm đến từ công kích giữa fan và antifan. Thuận lợi thì đúng là rất thuận lợi, nhưng hỏng ở chỗ là đã nuôi cậu thành rất lười.
Là thời điểm làm cho đóa hoa yêu kiều này kiến thức một chút mưa gió chân chính là gì, bằng không nuôi thành một con cá mặn thì làm sao bây giờ.
Mặc Lý lại nói: “Em không biết người đó, nhưng theo như khẩu khí của anh thì có vẻ là một người rất lợi hại. Yến Lẫm, anh đừng lo, em bảo anh nghĩ cách cho em đều là nói đùa thôi, không kêu anh thật sự tiêu tiền tìm tài nguyên cho em đâu.” Cậu cầm lấy một miếng cà chua vừa được xắt tốt nhét vào miệng của Yến Lẫm, cười nói: “Năm ngoái em cũng quen biết một vài người, Đổng Thăng còn hỏi em có muốn làm khách mời cho bộ phim mới của anh ta không, với cả còn có kịch bản phim anh đưa cho em nữa, em tin tưởng em sẽ thử vai thành công thôi.”
Yến Lẫm lắc đầu. Mặc Lý hoàn toàn không có kế hoạch, sống ngày nào hay ngày ấy, danh tiếng và sự hoan nghênh gặt hái được vào năm ngoái chỉ sợ năm nay cũng cạn.
Giới giải trí thực tế chính là tàn khốc như vậy, muốn duy trì độ nổi tiếng trong nhận thức của đại chúng thật sự không phải là chuyện đơn giản. Có một vài người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không có tác phẩm mới, khuyết thiếu cơ hội lộ diện trước mặt công chúng, cho dù là sao tác gièm pha scandal cũng phải duy trì độ tồn tại, nếu không quần chúng dễ quên rất nhanh sẽ vứt người đó lên chín tầng mây.
Đương nhiên cũng là bởi vì tâm tư của Mặc Lý không đặt ở nơi này, suy nghĩ duy nhất của cậu chỉ sợ chính là kiếm càng nhiều tiền càng tốt, để có thể chống đỡ gánh hát Mặc gia. Cho dù vậy, chỉ chút ít công tác đó thì không đủ.
“Em không cần phải quan tâm, anh không tiêu tiền, vị này cũng không phải là tiêu tiền thì có thể mời được. Hà Mân là người đại diện kim bài được người trong ngành đồng loạt tán thành, hiện tại cô ấy tự mở một phòng làm việc. Chính cô ấy làm chủ, đã rất nhiều năm không tự mình dẫn dắt người mới. Anh biết em không muốn gia nhập vào Thâm Không, song anh cũng không thể để em vào công ty khác được. Anh đã cùng chị Hà hẹn ngày gặp rồi, lúc đó sẽ dẫn em tới gặp cô ấy. Có thể làm cho cô ấy tái xuất giang hồ hay không thì phải dựa vào khả năng của em.”
Yến Lẫm nói vậy, ngược lại làm cho Mặc Lý khơi dậy một chút hứng thú.
“Anh nói thật? Không tốn tiền là tốt rồi.” Cậu có thể trêu chọc Yến Lẫm là kim chủ của cậu, nhưng không thể thật sự để Yến Lẫm làm mấy chuyện xem tiền như rác. Giống như chương trình Quốc Sắc Phương Hoa thì hoàn hảo, tuy rằng mục đích ban đầu của Yến Lẫm là vì cậu, lại thật sự làm thành một chương trình không tồi, gầy dựng được thành tích, cũng tạo điều kiện cho rất nhiều các môn nghệ thuật địa phương chưa được phổ biến rộng rãi tiến vào tầm nhìn của đại chúng.
Song nếu chỉ thuần túy là tiêu tiền mua tài nguyên cho cậu thì thật là hãm hại, tiền của bất kì ai cũng đều không phải là do gió to thổi tới. Nhưng nếu là dựa vào khả năng thì cậu vẫn có tin tưởng.
Yến Lẫm ha ha cười hai tiếng, lau trán một phen. Hắn cho dù muốn lấy tiền đập vào mặt người khác thì điều kiện tiên quyết là hắn cũng phải có tiền cái đã…
Lại nói tiếp, hắn cũng không phải là không có tài chính, nhưng đều là dùng cho dự án, đây là do hắn hứa hẹn đảm bảo với Yến Thâm sẽ mang đến cho tập đoàn Yến thị kết quả danh lợi song thu mới có thể có được số tiền đó. Còn nói đến tiền riêng của chính hắn, vậy thì thật sự là người nghe được ắt thương tâm, người gặp được ắt rơi lệ, tôn nghiêm của kim chủ ở chỗ hắn thật sự là mặt mũi bị quét rác hết, một phen lòng chua xót nước mắt chảy thành hàng.
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
424 chương
99 chương