Edited by Cigar. Tạp chí lần này chụp là một quyển tạp chí xếp ở tuyến hai dành cho nam, xét độ nổi tiếng cá nhân của Mặc Lý và Liễu Kì Hoa thì cả hai người đều chưa đạt đến trình độ có thể một mình lên cover. Nương nhờ thế của Quốc Sắc Phương Hoa, hai người đều có background liên quan đến hí khúc, tạp chí liền quyết định phỏng vấn hay cover đều lấy hình thức chụp đôi. Thợ trang điểm rất nhanh dựa theo yêu cầu của tạp chí mà giúp hai người trang điểm và thay quần áo, khuôn mặt trang điểm theo phong cách hí khúc đơn giản, quần áo cũng là trường bào, tuy rằng chẳng ra cái gì cả, song lại thập phần duyên dáng phiêu dật. Liễu Kì Hoa túm túm ống tay áo, không vui vẻ lắm. “Mặc đồ lung tung.” “Cậu là chụp cover tạp chí chứ không phải lên sân khấu xướng hí khúc. Để cậu mặc nguyên cái bộ nhìn như tôm hùm hai càng để cưỡi thì đẹp chắc.” Phùng Thông rất là không biết nói gì với cái sự thanh cao lỗi thời của nghệ sĩ bảo bối duy nhất dưới tay ông có thể kiếm ra tiền này. Quay đầu lại nhìn xem một góc khác, Mặc Lý cũng đã muốn trang điểm xong, đang quan sát lớp trang điểm của bản thân qua gương soi. Trái ngược với Liễu Kì Hoa một thân màu đỏ, cậu mặc trường bào màu xanh nhạt, sắc xanh càng xuống phía dưới càng đậm, xếp tầng tầng như những đám mây cuồn cuộn. Xung quanh hai mắt của cậu được tô một lớp phấn sắc đỏ như hoa đào, thân thể thon dài như ngọc, khuôn mặt trắng nõn, tu mi nhập tấn (1), đồng tử như điểm nước sơn. Chỉ là một hành động đơn giản soi gương mà cũng toát ra cảm giác phong lưu bất phàm, cố phán thần phi (2). Phùng Thông vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn tiếp. A Di Đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc (3). Cũng không biết rốt cuộc là boss nào của công ty bọn họ có phúc chiếm được một đại mỹ nhân như vậy. Chẳng những đẹp mà còn có linh khí. Khí chất tiên tư lỗi lạc, nếu nói là bởi vì xướng hí mà bồi dưỡng nên, Liễu Kì Hoa xuất thân chính quy cũng không sánh được với khí chất của một bầu gánh gánh hát kịch địa phương. Ngoại hình có thể dựa vào trang điểm hay phẫu thuật thẩm mỹ, còn khí chất thật sự là huyền học, thật sự là không có cách nào làm được. Phùng Thông tự nhận bản thân đã lăn lộn trong giới nhiều năm, gặp được vô số mỹ nam mỹ nữ, chống lại một khuôn mặt như vậy cũng chỉ có nước ngậm miệng vì bị kinh diễm mà thôi. Ngẫm lại, vị cao tầng thần bí nào đó của công ty bọn họ vài năm trước đã thu người vào trong lòng bàn tay…. Tiểu bầu gánh nhà người ta khi đó không phải là vẫn còn nhỏ sao? Thật sự là cầm thú —— Yến tổng tương lai đang nghe đạo diễn Tống báo cáo về thành tích của chương trình tự dưng hắt xì hai cái. “Yến hiền chất, không phải là có người đang mắng cháu đó chứ?” Tống Lục Minh vui trên nỗi đau của người khác. Chủ đề của kì thứ hai của Quốc Sắc Phương Hoa là về môn học nghiên cứu phong tục tập quán của một huyện nào đó, khách mời là một cụ ông chín mươi tuổi, gọi là Khổng Mạnh, Tống Lục Minh ở lâu với đối phương cũng học được một miệng đầy chữ Nho. Yến Lẫm thản nhiên liếc ông một cái: “Chú nhàm chán quá đấy.” Tống Lục Minh cười ha ha, tiếp tục báo cáo. “Kì thứ nhất vô luận là rating hay là độ thảo luận của khán giả trên internet đều quá lý tưởng, rất nhiều khán giả ôm sự chờ mong với kì thứ hai.” Tống Lục Minh nói tiếp. “Lăng Tiểu Phi làm thống kê toàn diện, nội dung thảo luận của kì thứ nhất chủ yếu là về Mặc bầu gánh, rating cũng là thời điểm cậu ấy lên sân khấu đạt mốc cao nhất. Chú hiện tại lo lắng một điều, kì thứ hai đột nhiên lại chuyển sang một cụ ông, mức chênh lệch quá lớn, sợ là khán giả không tiếp thu được.” “Không cần phải lo lắng.” Yến Lẫm như cũ lạnh nhạt. Hai mắt Tống Lục Minh sáng lên, nghĩ rằng đại boss có biện pháp gì hay. “A? Hiền chất có cao kiến gì?” “Sự chênh lệch tất nhiên sẽ có. Chú lo lắng cũng chỉ là lo lắng suông, không bằng kệ nó ra sao thì ra.” Tống Lục Minh: “….” Yến Lẫm gác chéo hai chân thon dài, tư thế thoải mái dựa vào lưng sofa. “Mọi người đều là động vật thị giác, nhất là khán giả trẻ tuổi. Đề tài của Quốc Sắc không thu hút, kì thứ nhất lại có thể đạt được thành công lớn như vậy, Mặc bầu gánh chiếm được mấy phần lý do cho sự thành công đó thì chú cũng rõ ràng. Giờ danh tiếng và hình tượng văn hóa tốt đẹp đã có được, mục đích đầu tư của tập đoàn Lam Kình cũng đã đạt thành. Kế tiếp chú Tống chỉ cần dựa theo ý nghĩ của chú rồi làm là được, cũng không phải lo về vấn đề rating, chú có làm cạn tiền thì vẫn còn có Lam Kình gánh, yên tâm.” Tống Lục Minh: “Chú thật ra đâu có sợ cạn tiền…” Dù sao số tiền tài trợ nhiều như trên trời ông cũng cầm, ông có rất nhiều tiền để thực hiện lý tưởng. Nhưng mà Yến Lẫm làm nhà đầu tư có thể nói như vậy được ư? Hay là do tiền của Lam Kình là tiền của Yến Thâm chứ không phải là tiền của hắn nên hắn không thấy đau lòng? Cái thằng nhóc hãm hại anh trai này. “Chú có ý này, kì thứ hai không bằng mời Mặc bầu gánh thêm lần nữa, quay cái gì cũng được, không thể để rating lập kỷ lục rớt thảm được.” Tống Lục Minh chà chà tay, nói. Tuy rằng chương trình có sáu tiểu thịt tươi, nhưng đây chỉ là một phần nhỏ góp vào độ thảo luận và duy trì trên internet, rating còn phải dựa vào người qua đường chống, cho nên gương mặt của Mặc bầu gánh mà già trẻ trai gái đều thích liền trở nên cực kì hữu dụng. Yến Lẫm nhíu đầu lông mày, ngẫm lại tài nguyên ít đến đáng thương của Mặc Lý, kì thứ hai của Quốc Sắc cũng xem như là miếng bánh không tồi. Tống Lục Minh nhìn thấy Yến Lẫm gật đầu mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, chuẩn bị đi tìm người liên lạc chính thức với Mặc Lý. Còn có một ngày nữa là kì thứ hai của chương trình phát sóng, cho dù chỉ có thể quay một đoạn mấy chục giây đặt ở đầu chương trình cũng tốt, dù sao kì thứ nhất Mặc Lý cũng không lên hình nhiều, khán giả yêu thích là được. Ông biết lý do tại sao lại có chương trình Quốc Sắc này, hiền chất của ông xem như thật sự là tình cắm rễ tận xương tủy đối với Mặc bầu gánh. Chính là ông cũng biết tình huống của nhà họ Yến, Yến Chu chỉ có một đứa con là hắn, nếu tâm tư của Yến Lẫm bại lộ, không biết sẽ gây ra phong ba bão táp như thế nào. Bởi vậy ngay cả là việc tìm Mặc Lý quay chương trình lần nữa ông cũng phải cẩn thận xin chỉ thị của Yến Lẫm, phòng trường hợp ông làm sao đó không tốt, vạn nhất chuyện của Yến Lẫm bị bại lộ ở chỗ ông, ông sau này coi như là tạm biệt giới giải trí. Mặc Lý không biết boss tương lai của công ty giải trí Thâm Không tự mình tìm việc cho cậu, sau khi soi gương xong thì quay đầu nhờ nhà tạo hình giúp cậu gắn bông tai màu xanh thật dài vào vành tai bên trái. Vốn hẳn là phải đâm xuyên qua tai, nhưng Mặc Lý không có bấm lỗ tai, chỉ có thể đổi một cách khác. Hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi thích bấm lỗ tai, con gái bấm lỗ tai con trai cũng bấm nốt, bấm một cái không đủ phải bấm một loạt lỗ, vành tai không đủ còn phải bấm lưỡi, phía trên không đủ còn muốn bấm phía dưới, có tính khoe khoang thì còn đeo cả một cái bông tai kim cương sáng lòe lòe. Nhà tạo hình là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, rất có hảo cảm với Mặc Lý ngoại hình đẹp nhưng vẫn rất truyền thống, cho nên dùng nhiều tâm tư và công sức lên người cậu hơn. Làn da của Mặc Lý vừa trắng vừa mịn màng, trang điểm cũng không cần quá đậm, đối phương không nỡ trét phấn lên mặt cậu, sợ trang điểm còn không đẹp bằng mặt mộc. Cuối cùng chỉ thoa một lớp nhẹ lên mặt, đại đa số thời gian đều tiêu hao ở trang sức trên tóc và chi tiết trên người. Mặc Lý không cảm thấy gì hết, thản nhiên nâng tay để người ta tùy ý đùa nghịch, việc cần sự chuyên nghiệp đương nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp đến làm. Liễu Kì Hoa đã tạo hình trang điểm xong xuôi phải đợi những nửa ngày thì bên Mặc Lý mới làm xong, hai người được nhân viên dẫn đi đến địa điểm chụp ảnh, sắc mặt của Liễu Kì Hoa lúc ấy không được đẹp lắm. Thợ chụp ảnh Tony đã sớm có mặt, tóc cột đuôi ngựa mặc áo sơ mi vải linen rộng thùng thình màu xanh, trông rất có phong phạm văn nghệ. Chờ hai người mẫu đã đến đủ, đầu tiên Tony kêu hai người tự mình bày tư thế có chứa phong vị hí khúc theo cách tự nhiên nhất, bản thân thì giơ camera lên tách tách vài tấm, vươn đầu nói với Liễu Kì Hoa: “Liễu tiên sinh, cậu không cần quá cứng nhắc, hiệu quả tôi muốn là sự tự nhiên.” Liễu Kì Hoa chỉ có thể trầm tĩnh lại, Tony chụp hai tấm lại bắt đầu tỏ ra ghét bỏ: “Liễu tiên sinh, dáng người đừng quá man, phải tao nhã một chút. Nghĩ tới tư thế lúc xướng hí ấy, cái khí chất đó đó ấy. Đúng…” “Liễu tiên sinh, chỉ là tư thế giống như đang xướng hí thôi, không phải là kêu cậu thật sự xướng hí.” “Liễu tiên sinh…” Nụ cười trên mặt của Liễu Kì Hoa biến thành cứng ngắc, thật muốn đánh Tony này một trận. Chính là không có cách nào, đối phương là một thợ chụp ảnh thâm niên, cũng không phải là một người có thể dễ dàng đắc tội. Chính là dựa vào đâu hai người cùng chụp cover mà đối phương chỉ đặc biệt soi khuyết điểm của hắn! Sau đó Tony cũng bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, kêu hai người trước tiên nghỉ ngơi một chút. Có vẻ như vẻ đẹp hí khúc tự nhiên bản thân theo đuổi là không được, vẫn phải chỉ đạo tư thế. Khả năng biểu hiện của Liễu Kì Hoa thực ra cũng không tệ lắm, nhưng là bên cạnh có một sự đối lập, chênh lệch quá lớn thì hình ảnh không đẹp nổi. Liễu Kì Hoa quay đầu lại nhìn thoáng qua đối tượng hợp tác đứng bên cạnh, chỉ thấy cái bóng dáng màu xanh kia thân thể thon dài như ngọc đứng thẳng, hơi nghiêng đầu nhìn về phía thợ chụp ảnh. Vạt áo xếp trên mặt đất xem như là đẹp, nhưng rõ ràng cậu cũng không làm ra động tác nào đặc biệt, thoải mái hơn hắn nhiều, Tony chết tiệt tại sao không soi khuyết điểm của cậu ta?! Chu Phi thừa dịp nghỉ ngơi nhanh chóng ân cần chạy tới. “A Ly có mệt không? Khát nước chưa? Mau tới uống nước, đặc biệt lấy ống hút cho cậu dùng, sẽ không làm lem son môi.” Mặc Lý vừa chỉnh lại tay áo vừa cúi đầu uống mấy ngụm bằng ống hút trong ly nước trên tay của Chu Phi, sau đó phất phất tay: “Bé ngoan, đi xuống đi.” Chu Phi vui vẻ chạy ra ngoài. Liễu Kì Hoa nhận lấy ly nước mà nữ trợ lý mang tới, cơn tức bỗng dồn lại một chỗ. “Ngu xuẩn! Ngay cả cái ống hút cũng không có, muốn tôi phải tô son lại lần nữa à!” Hắn ném ly nước vào ngực trợ lý, nước không tính là nóng đổ ướt người cô nàng trợ lý. Nữ trợ lý hoảng sợ, nhất thời đỏ mắt, vội vàng lau dọn ly, chạy đi chuẩn bị lại lần nữa. Phùng Thông đi tới. “Được rồi, cậu phát hỏa với trợ lý làm gì. Cậu cũng đừng tức giận, thợ chụp ảnh không phải cố ý gây khó dễ cho cậu đâu. Nếu cậu chụp không đẹp, cover phát hành thì chính là làm lót đường cho vị kia đó.” Nói xong vỗ vỗ bả vai của Liễu Kì Hoa, tránh sang một bên. Phùng Thông một mực đứng ở bên ngoài nhìn quá trình chụp ảnh của hai người, sự chênh lệch của cả hai ông thấy rất rõ, nói những lời này cũng là vì muốn tốt cho Liễu Kì Hoa. Vị nào đó đứng ở trước ống kính chỉ cần đứng thẳng nhàn nhàn, hơi hơi nghiêng mặt thì khí chất đã hoàn toàn trở nên bất đồng, đôi đồng tử đen hun hút lại làm người ta không dám đối diện quá lâu, nhìn lâu quả thực có điểm yêu dị. Làm phép so sánh, tư thế và biểu cảm của Liễu Kì Hoa vốn đang là không tồi thấy thế nào cũng có vẻ kệch cỡm. Chính là Liễu Kì Hoa từ trước đến nay vẫn tự xưng là xuất thân chính quy, tìm khắp cả giới giải trí cũng không tìm được một nghệ sĩ chuyên về hí khúc như hắn, đó giờ đối với vốn liếng của bản thân tự đắc mười phần, hiện tại lại bị một bầu gánh ở nơi khỉ ho cò gáy đè ép dìm hàng, tâm tính có điểm hỏng mất. Lần quay chụp thứ hai, Tony liền tự mình ra trận, dạy Liễu Kì Hoa phải bày ra tư thế như thế nào biểu cảm ra làm sao, thái độ có thể nói hòa ái. Nhưng khóe mắt chỉ cần liếc sang Mặc Lý đang đứng bên cạnh, hoặc là đứng ngẩn người, hoặc là nhíu mày nhìn về phía hắn ở bên này, giống như không kiên nhẫn vì phải chờ hắn sửa đúng tư thế, từ trước đến nay Liễu Kì Hoa trong lòng vốn tự cho mình là rất cao chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như thế này. Tốn thời gian suốt một buổi chiều mới có thể chụp xong. Chủ biên của tạp chí tiến hành phỏng vấn hai người, lúc phỏng vấn trêu chọc Mặc Lý từng là thầy của Liễu Kì Hoa. Liễu Kì Hoa hiện tại ngay cả một nụ cười đều lười có lệ. Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn rực rỡ, buổi chụp tạp chí mới hoàn thành. Chu Phi lái xe chở Mặc Lý, hai người cùng nhau trở về nhà của Yến Lẫm. Yến Lẫm tự mình nói chuyện Tống Lục Minh muốn tìm cậu quay kì thứ hai cho Mặc Lý, cậu vui vẻ đồng ý. Ngày hôm sau lại là một ngày bận rộn, Mặc Lý dựa theo yêu cầu của đạo diễn, không có nhiều lời vô nghĩa, đứng ở trước micro trực tiếp xướng hí. Vào tối thứ Năm lúc chương trình được phát sóng, Mặc Lý nhìn thấy đoạn băng mấy chục giây quay cảnh cậu xướng hí bị căt thành hai đoạn, bỏ vào đầu chương trình và cuối chương trình. Cậu một mình đứng ở dưới ngọn đèn trên sân khấu tối mịt, không có bất kì ngôn ngữ nào khác, không có âm nhạc dư thừa, tự mình đánh nhịp, đối diện micro nhẹ giọng ngâm xướng. Hương khói lượn lờ, Ban ngày âm u, Núi non nước chảy quyện gió rừng. Ta vốn là Hồ tinh núi tiên, Thần nữ niệm chú, Ngàn năm trong rừng tu thành hình thái này. …. Quang ảnh kiệt ngạo từ trán cậu xẹt qua mũi và hai má, hàng lông mi thật dài ở dưới ngọn đèn chiếu rọi ngưng tụ thành một chiếc lông vũ tạo ra từ ánh sáng, mỗi một lần khẽ rung đều giống như rơi rụng một mảnh bạc vụn, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông. Tình duyên chốn nhân thế, Rốt cuộc đậm sâu đến mức nào? Không biết ái tình bắt đầu từ đâu, Mà lại đau thấu tâm can như thế. Tình thâm chạm đến chân trời góc bể, Duyên cạn, đối mặt khó giữ tay người. Ai thán duyên kiếp chốn hồng trần nhân gian, Quá mức vô tình. Bởi vì là quay bổ sung, Tống Lục Minh không có để cậu trao đổi với bất kì một vị khách mời nào, nhưng là hình ảnh độc thanh dương dương tự đắc này của cậu, phối hợp với quang ảnh không gì sánh kịp của cameraman, thể hiện ra một Hồ yêu cao ngạo bất tử lẻ loi vô cùng hoàn mỹ. Không cần thoa phấn điểm son, không cần diễn phục, cậu chính là Hồ tinh núi tiên biến thành, mờ ảo khó tìm. Không ngoài dự kiến, nội dung thảo luận của kì thứ hai vẫn tập trung ở Mặc Lý. (1): thành ngữ xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, ý chì ánh mắt sáng người, thần thái bay cao. (2): lông mày dài chạm tóc mai (dùng bút pháp phóng đại), đại ý là lông mày vừa dài vừa đẹp. (3): Trích trong Bát Nhã Tâm Kinh, bài kinh quan trọng nhất của Phật giáo đại thừa.