Edited by Cigar. “Tình cờ gặp hử?” Yến Lẫm liếc nhìn Lý Thiếu Thiên một cái, lại nhìn về phía Mặc Lý, như cười như không lặp lại câu. “Ừm, sư ca hôm nay cũng tới nơi này ghi hình, anh nói xem có trùng hợp không?” Mặc Lý bày ra vẻ mặt nhu thuận, còn thật sự giải thích: “Kết quả còn được phân đến cùng một phòng chờ. Chắc là nơi này không có phòng chờ khác, chỗ này mới vừa xây dựng, chưa hoàn thiện lắm.” Yến Lẫm không nói gì nữa, cười xoa xoa mái tóc của Mặc Lý, coi như lễ phép gật đầu với Lý Thiếu Thiên một cái, chiếc mũ hắn đang cầm trên tay cũng đội lên đầu Mặc Lý. “Đi thôi.” Mặc Lý quay đầu lại phất tay với Lý Thiếu Thiên: “Sư ca, La nữ thần, tạm biệt! Hai người cố lên!” “Tạm biệt.” La Khởi Vân cười đáp lại, Lý Thiếu Thiên nhưng vẫn nhìn theo Yến Lẫm cùng Mặc Lý lên xe, hàng lông mày nhíu lại vẫn không có giãn ra. La Khởi Vân lôi kéo ống tay áo của hắn, cười nói: “Được rồi, người ta đều đã đi xa, anh còn nhìn gì nữa? Nên trở về làm việc rồi.” Lý Thiếu Thiên thu hồi tầm mắt, lông mi rũ xuống che khuất ánh mắt có chút đăm chiêu. “Trở về đi.” Hắn dẫn đầu đi vào trong thang máy, La Khởi Vân vội vàng đuổi kịp. “Thiếu Thiên, anh đang nghĩ gì vậy? MC của chương trình hôm nay chính là “máy đào bới” nổi danh trong giới, chỉ cần hơi chút sơ sẩy là sẽ bị anh ta đào ra chuyện riêng tư. Anh cần phải lên dây cót cho tinh thần để đối phó đó.” La Khởi Vân ở trong thang máy vẫn còn ân cần dạy bảo Lý Thiếu Thiên, làm một nghệ sĩ nổi danh có địa vị vững chắc, cẩn thận dặn dò như vậy thật sự là quan tâm mười phần. Lý Thiếu Thiên cười cười: “Anh biết rồi, em đừng lo, anh biết phải ứng phó như nào. Lại nói, nếu để fan biết nữ thần của họ đi làm công việc người đại diện cho anh, không biết sẽ mắng anh thế nào đâu.” La Khởi Vân vươn tay đem mấy sợi tóc nghịch ngợm vén ra sau tai, dùng gương mặt mỹ mạo xuất chúng của cô liếc Lý Thiếu Thiên một cái, quả nhiên là mỹ nhân như họa phong tình vạn chủng. “Anh mà sợ bị fan mắng sao? Anh không biết trong giới có bao nhiêu người hâm mộ anh, không dựa vào fan ăn cơm, không cần phải cẩn thận tiểu tâm mọi nơi mọi lúc, sợ đụng trúng điểm gài bom của fan bị đạp cho không ngóc đầu lên được.” “Fan nào có năng lực lớn như vậy. Người bị đạp cho không ngóc đầu lên được mười người thì có chín người là tự mình tìm đường chết.” Lý Thiếu Thiên cười xì một tiếng, trên mặt là khinh thường thấy rõ. “Vậy còn vị tiểu sư đệ xinh đẹp quá phận kia của anh thì sao? Cậu ấy có tính không?” La Khởi Vân cười, nhìn về phía Lý Thiếu Thiên. “Đoạn thời gian trước thì cùng Yến Thâm liên lụy không rõ, còn lôi cả anh xuống nước. Hiện giờ xem ra, mấy trang báo mạng cũng không đổ oan cho cậu ta, cậu ta đích xác có quan hệ sâu với Yến gia. Vừa rồi tới đón cậu ta chính là người em họ mới vừa từ Anh du học về của Yến Thâm đi, con trai độc nhất của chủ tịch Yến của Thâm Không. Gần đây người trong giới đều đang truyền tai nhau rằng hai năm tới Thâm Không có thể phải thay máu.” Lý Thiếu Thiên không có trả lời. Hai người từ hầm đậu xe trở lại đại sảnh dựng sân khấu, lúc này chỉ cách phòng chờ có một bước dài. Lý Thiếu Thiên nhíu mày nhìn về phía nhân viên đang bận rộn đi qua đi lại tứ phía, bước nhanh đi tới đẩy cửa phòng ra, đứng ở cạnh cửa nhìn La Khởi Vân. La Khởi Vân lắc đầu, thong dong bước vào phòng chờ, đợi Lý Thiếu Thiên đóng cửa lại đi đến trước gương trang điểm ngồi xuống, cô mới từ bàn bên cạnh rướn lại gần, nhếch khóe môi cười cười, nói: “Sao vậy? Sợ em ảnh hưởng đến danh dự của tiểu sư đệ của anh? Bình thường không phải cực tiêu sái quang minh lỗi lạc sao, bộ dáng lén lút này của anh khá mới mẻ, em còn chưa từng được thấy qua.” “Không phải.” Lý Thiếu Thiên ngắn gọn phủ nhận, con ngươi bị lông mi che phủ có chút đăm chiêu, La Khởi Vân nghe thấy ngữ điệu đông cứng của hắn thì bĩu môi. Được rồi, nếu Lý Thiếu Thiên để ý, cô không đề cập tới là được. “Anh cũng không có quang minh lỗi lạc như em nói.” Sau một lúc lâu, Lý Thiếu Thiên đột nhiên hít sâu một hơi, nói. Không biết có phải là do cảm nhận được một chút hờn giận từ La Khởi Vân không, Lý Thiếu Thiên từ trước đến nay không coi ai ra gì cũng sẽ ở thời điểm thích hợp điều tiết bầu không khí, để giai nhân không có cảm thấy xấu hổ và không thoải mái. Đó vốn là sở trường của hắn, toàn bộ thời niên thiếu của hắn đều là những ngày tháng dùng mọi phương pháp dỗ dành tiểu sư đệ vui vẻ. Không phải dỗ dành tiểu sư đệ vui vẻ, thì chính là suy tư phải làm thế nào để dỗ sư đệ vui vẻ. Sau khi được Mặc lão bầu gánh nhận làm đệ tử nhập thất, chung sống dưới cùng một mái hiên với Mặc Lý, hắn bắt đầu khoảng thời gian niên thiếu dài lâu mà thời thời khắc khắc đều dùng để suy xét tâm tư của sư đệ. Thuở ban đầu từ nông thôn bần cùng khắp nơi đều lầy lội phân bò phân trâu, cho đến khi được Mặc lão bầu gánh thu nhận dẫn lên thị trấn, hắn liền giống như một con chim cút chưa trải cảnh đời từ trong tầng tầng cỏ lau thoát ra, đột nhiên được hùng ưng triển lãm cho xem ngàn dặm trời xanh khiến cho tâm hồn rung động tột đỉnh. Thì ra thế giới bên ngoài rộng lớn và tràn ngập phấn khích như vậy, hắn cũng muốn được chiếm lĩnh một vùng trời nhỏ nhoi, hắn tuyệt đối không thể cả đời chôn chân ở vùng hương dã, vĩnh viễn bị suy nghĩ liệu có đủ củi lửa dùng cho ngày mai không hao tổn tâm trí. Dục vọng sinh tồn mãnh liệt, không sợ vất vả cố gắng dốc sức làm, Lý Thiếu Thiên trở thành đại sư ca hoàn toàn xứng đáng của gánh hát Mặc gia. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra bảo bối cũng là mệnh môn của cả gánh hát Mặc gia, tiểu sư đệ của hắn. Hắn thậm chí không cần lấy lòng sư phụ, chỉ cần sư đệ vui vẻ, sư phụ liền vui vẻ. Sư phụ vui vẻ, ngày tháng của hắn sẽ càng thêm tự do, hắn sẽ có cơ hội rất tốt để đi thực hiện lý tưởng chân chính của hắn. Kéo dài qua mười năm niên thiếu làm bạn, phân tích hỉ nộ ái ố của sư đệ, dỗ dành sư đệ vui vẻ đã muốn thành một trong những việc quan trọng nhất cuộc đời của hắn. Khả năng quan sát sắc mặt người khác đều là nhờ sư đệ huấn luyện ra. Chính là ngoại trừ Mặc Lý, không còn người thứ hai có thể làm hắn phí nhiều tâm tư. Hiện giờ La Khởi Vân toàn tâm toàn ý giúp hắn, hắn phải càng thêm dịu dàng cẩn thận đối đãi cô. “Nếu anh thật sự quang minh chính đại, thì anh đã không trở lại gánh hát Mặc gia vào dịp Tết vì muốn nghĩ cách tẩy trắng vết nhơ.” Lý Thiếu Thiên thở dài một tiếng. “Cho nên, anh thật sự không phải chính nhân quân tử gì cả.” Đây là lời bình luận của Mặc Lý. Lần tranh chấp đó, tựa hồ là lần cuối cùng Mặc Lý ở trước mặt hắn tùy ý phát giận, phát hỏa với hắn, cãi nhau ầm ĩ. Gặp lại là lúc, Lý Thiếu Thiên chỉ biết, hết thảy nỗ lực mà hắn từng làm thời trẻ đều đã tan thành mây khói. Hắn dùng thời gian niên thiếu mười mấy năm cùng Mặc Lý làm bạn lưỡng tiểu vô sai, cùng Mặc Lý kiến lập tình nghĩa sâu nặng, cư nhiên ngay tại những việc lông gà vỏ tỏi không lớn không nhỏ này dần dần mai một, chỉ còn dư lại những mảnh vụn vỡ. Tan biến nhanh chóng như thế, Lý Thiếu Thiên có một ít cảm giác nóng nảy hấp tấp bất ngờ không kịp phòng. “Chuyện đó thật sự nghiêm trọng đến vậy sao? Chẳng qua chỉ là trở về cùng bạn cũ tỏ ra thân thiết một phen, chặn họng mấy cư dân mạng và blogger nhàm chán lắm mồm.” La Khởi Vân rất là khó hiểu: “Anh tựa hồ xem nó thành sự kiện rất lớn để đối đãi, em thật sự không hiểu đường não của mấy người trong gánh hát các anh. Loại chuyện này, so với thiếu bầu gánh của gánh hát dây dưa không minh bạch với kim chủ giàu có đáng giá để tâm hơn sao?” “Khởi Vân, chuyện không có căn cứ thì đừng nói lung tung.” Sắc mặt của Lý Thiếu Thiên trầm xuống. La Khởi Vân lắc đầu: “Anh yên tâm, là anh nên em mới nói. Yến Thâm không bàn đến, nhưng quan hệ của sư đệ anh với Yến Lẫm làm sao có thể là bạn bè bình thường, anh chẳng lẽ không nhìn ra được? Bọn họ cũng không có che giấu.” Lý Thiếu Thiên không có trả lời, nhưng sắc mặt nguyên bản tuấn lãng tươi vui trở nên càng thêm ủ dột.