Lý Hàn Trạch nghe bốp một tiếng, chạy nhanh đi mở đèn, lúc này mới thấy cái mũi Bạch Nguyệt Minh bị điện thoại rớt trúng làm đỏ lên.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Đột nhiên anh cho em một đống tiền làm gì?" Bạch Nguyệt Minh liếc hắn một cái, tiếp tục đưa lưng về phía hắn giận dỗi, "Bỏ tiền mua sự bình yên à?"
"Tôi muốn em vui vẻ mà." Lý Hàn Trạch không biết mình sai chỗ nào, chẳng lẽ phải làm hết những điều Kỳ Khương nói mới được sao? Có cần theo thứ tự không nhỉ?
"Em không vui!" Bạch Nguyệt Minh thoáng nhìn qua mấy con số trên điện thoại một cái, "Thôi được, vui thì vui, nhưng mấy cái này không giống nhau, niềm vui khi được một số tiền lớn không có cách nào làm tiêu biến sự đau khổ khi anh không yêu em cả."
"Tiền chưa đủ sao?" Lý Hàn Trạch hỏi.
Bạch Nguyệt Minh lên máu đạp cái chăn một cái, "Em với anh đã ngủ chung giường với nhau rồi anh còn không thể ôm em ngủ sao?"
Lý Hàn Trạch nghĩ đến lúc Lý Thư còn nhỏ giận dỗi với hắn cũng sẽ không ăn không uống mà trốn trong ổ chăn nằm lì ở đó, Lý Hàn Trạch sẽ ôm nó dỗ nó ăn cơm. Vất vả biết bao nhiêu mới nuôi lớn được Lý Thư, nó cũng không thèm dính lấy hắn nữa, hắn cho rằng rốt cuộc mình cũng được giải phóng rồi ai ngờ trong nhà giờ lại có thêm một đứa.
Ai bảo đối phương tuổi còn nhỏ như vậy, lúc ấy cũng tại chính hắn nhất thời xúc động kêu người thay đổi hệ thống hôn nhân mới làm cho Bạch Nguyệt Minh gả cho hắn, hắn so với Bạch Nguyệt Minh lớn hơn mười mấy tuổi, về lý nên chăm sóc thật tốt cho cậu mới đúng.
Lý Hàn Trạch tự mình khai thông tư tưởng, lúc này mới chậm rãi đến gần Bạch Nguyệt Minh, cách chăn ôm Bạch Nguyệt Minh vào trong ngực. Tiêm xong thuốc ức chế, tin tức tố trên người cậu nhạt hơn rất nhiều, cơ bản sẽ không làm ảnh hưởng tới hắn nữa, ngửi còn rất thoải mái.
"Ngày mai tôi tương đối rảnh, có muốn tôi đi shopping với em mua vài bộ quần áo không? Chọn mấy món em thích ấy. Bạn tôi có giới thiệu một nhà hàng khá ngon, dẫn em đi ăn chịu không?"
Lý Hàn Trạch thấy cái miệng nhỏ hồng phấn của Bạch Nguyệt Minh chu ra rồi lại mím vào, cảm giác sắp thành công, lại hỏi, "Nếu không thì dẫn em đi công viên giải trí chơi nha? Hay là em muốn đi thủy cung với vườn bách thú? Hoặc là đi xem phim cũng được."
Bạch Nguyệt Minh ở trong chăn giật giật, "Anh buông em ra trước đã."
Lý Hàn Trạch cho rằng cậu còn giận tiếp, không ngờ tâm tình đứa nhỏ này không khó đoán lắm, nhanh chóng buông tay ra.
Bạch Nguyệt Minh xốc chăn quấn trên người mình lên, đắp lên người Lý Hàn Trạch, cậu chui vào lồng ngực Lý Hàn Trạch, hai cánh tay vòng qua eo hắn, "Hóa ra anh biết bản thân mình sai rồi, muốn hẹn hò với em để bồi thường phải không?"
"..." Lý Hàn Trạch không muốn tiếp tục gây chiến, chỉ có thể cam chịu.
Bạch Nguyệt Minh lại cọ cọ vào lồng ngực hắn, thân mình vừa thơm vừa mềm dính sát vào người Lý Hàn Trạch, "Em nào có yêu cầu mấy thứ vật chất đó, em chỉ hy vọng anh có thể thích em, vào lúc em giận dỗi có thể ôm em một cái."
Lý Hàn Trạch cảm giác được thân thể nhỏ bé vừa ấm áp vừa mềm mại không ngừng nhảy nhót trong ngực mình, thiếu chút nữa lại không khống chế được, nhưng bây giờ mà đẩy người ra thì đêm nay đừng hòng ngủ, chỉ có thể gồng mình chịu đựng.
"Ngoan, mau ngủ đi, sáng mai dẫn em ra ngoài chơi." Lý Hàn Trạch bắt đầu tuôn ra giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ, quả nhiên đối với Bạch Nguyệt Minh thật sự có tác dụng. Bạch Nguyệt Minh cũng không lộn xộn nữa, cười cười ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lý Hàn Trạch, "Vâng ạ, đều nghe lời ông xã, cơ mà trước khi ngủ lại hôn thêm một cái đi, lần này dịu dàng chút."
Lý Hàn Trạch bị đôi mắt đối phương phóng điện đến hô hấp khó khăn, quả nhiên không thể đối diện với người lớn lên quá mức xinh đẹp, sẽ chết mà không hay! Hắn ho nhẹ một tiếng, "Hôm nào đi, miệng em còn bị thương."
"Ò..." Con ngươi Bạch Nguyệt Minh lại trở về sự ảm đạm, "Vậy hôn chúc ngủ ngon cho em đi, hôn trán á."
Lý Hàn Trạch nhìn cái trán trắng nõn của cậu, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, trong lòng tự nhủ hắn thật sự không muốn hôn, hắn chỉ đang hy sinh vì một gia đình hòa thuận.
Lý Hàn Trạch nhắm mắt lại, cúi đầu nhẹ mổ một cái lên trán Bạch Nguyệt Minh, miệng dính đầy mùi thơm, tim hắn lại bắt đầu đập điên cuồng.
"Ngủ ngon." Lý Hàn Trạch tận lực cách xa Bạch Nguyệt Minh một chút, nhưng hắn càng lùi Bạch Nguyệt Minh càng lấn tới, cuối cùng còn kéo lấy tay hắn.
"Hứa nắm tay ngủ rồi." Bạch Nguyệt Minh thở dài, "Quả nhiên sau khi yêu một người sẽ trở nên rất hèn mọn, em thật là quá hèn mọn mà."
Lý Hàn Trạch: "..." Rốt cuộc ai mới hèn mọn! Không chỉ bị ép ngủ phòng cho khách, chăn cũng không xứng được đắp, Lý Hàn Trạch cảm thấy hắn quá lương thiện từ bi, dù bị Bạch Nguyệt Minh tra tấn như thế nào cũng làm ngơ được.
Bạch Nguyệt Minh bóp bóp tay hắn, "Ngón tay anh dài ghê, lòng bàn tay cũng rộng nữa, có thể bao hết tay em luôn."
Bạch Nguyệt Minh dường như lại phát hiện thêm đồ chơi mới, nghịch ngợm nhéo ngón tay Lý Hàn Trạch.
Ngón tay Lý Hàn Trạch bị cậu sờ tới sờ lui đến tê dại, hắn không được tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ không yên phận của Bạch Nguyệt Minh, tay cậu quả nhiên như chính cậu nói, nhỏ xíu như vậy, đầu ngón tay tròn tròn, lúc vuốt ve vô cùng thoải mái.
"Anh cũng thích chơi ngón tay hả?"
Lý Hàn Trạch nghe được cậu này, cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục cực kì lớn, ném tay Bạch Nguyệt Minh qua một bên, "Em im đi."
"Người ta..." Bạch Nguyệt Minh nhớ đến Lý Hàn Trạch không thích cậu xưng là người ta, bèn sửa lại: "Lúc anh sờ em, cảm giác kì cục lắm, tim đập rất nhanh. Lúc em sờ anh cũng giống vậy, trong đầu toàn là mấy sự việc trong sách, trước kia anh làm rồi, chia sẻ cảm nhận với em tí được không?"
"Ngủ!" Lý Hàn Trạch sợ nếu tiếp tục nói chuyện sẽ xảy ra chuyện, nhanh chóng ôm chặt lấy Bạch Nguyệt Minh vào trong ngực, không cho cậu có động tác dư thừa nào, "Còn lộn xộn sẽ ném em ra ngoài."
Bạch Nguyệt Minh còn muốn động dậy đã bị tin tức tố cường đại của Lý Hàn Trạch chặn lại, hai chân mềm xuống, thân thể cũng mất khống chế dần khô nóng, "Ông xã, em cảm thấy thân thể kỳ lạ quá."
Cậu vốn muốn hỏi Lý Hàn Trạch một chút rốt cuộc sao lại thế này, nhưng câu chữ đơn giản đến cỡ nào từ trong miệng thốt ra đều bị thay đổi ngữ điệu.
Sao lại thế này, không phải đã tiêm thuốc ức chế rồi sao...
Lý Hàn Trạch còn chưa kịp phản ứng đã bị đôi môi mềm mại của Bạch Nguyệt Minh dán lên.
Bạch Nguyệt Minh rốt cuộc cũng không biết mình bị làm sao, khi nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn là cảnh tượng Lý Hàn Trạch ấn cậu lên bàn vừa rồi.
Tuy rằng khi đó rất đau, nhưng cậu vẫn không nhịn được rất muốn như cũ, càng ngày càng khao khát.
Mùi máu tươi một lần nữa mang lý trí cậu trở về, miệng Lý Hàn Trạch bị hàm răng nhỏ của cậu cắn đến rách da.
"A! Em không biết mình bị làm sao nữa, không phải em muốn trả thù anh đâu!"
Bạch Nguyệt Minh nhìn thấy vết thương trên miệng hắn, sợ tới mức run rẩy muốn dùng ngón tay chạm vào, lại sợ làm đau Lý Hàn Trạch, tay dừng ở giữa không trung.
Lý Hàn Trạch thấy cậu khôi phục ý thức, mùi vị tin tức tố cũng đều biến mất, trong lòng hốt hoảng.
Chỉ có alpha mới có thể khống chế tin tức tố của mình, sau khi omega động dục sẽ trở nên không có sức lực, tùy người dàn xếp. Hắn chưa bao giờ nghe nói có một omega có chứa tính công kích như Bạch Nguyệt Minh.
"Em cảm thấy sao rồi?" Lý Hàn Trạch muốn hỏi Bạch Nguyệt Minh một chút rằng bây giờ thân thể cậu phản ứng ra sao, tại sao tin tức tố lại không ổn định như vậy.
Nhưng Bạch Nguyệt Minh lại đỏ mặt gãi gãi đầu, "Rất sướng ạ. Hóa ra người đàn ông dù cứng rắn đến đâu thì lưỡi cũng sẽ rất mềm mại."
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
35 chương
22 chương
127 chương
345 chương
25 chương
125 chương
22 chương