Kỳ phát tình thường kéo dài trong một khoảng thời gian, một năm ít nhất hai ba lần, mỗi kỳ sẽ từ từ đến trong vòng hai tháng. Lúc đầu so với người bình thường không có gì khác nhau, chỉ là sẽ tản ra một chút tin tức tố, tăng dần theo thời gian. Mùi hương sẽ càng ngày càng nồng hơn, nghiêm trọng hơn có khi là omega sẽ mất đi lý trí, nếu không làm sẽ tổn hại rất lớn cho cơ thể. Trong kỳ phát tình omega rất dễ thụ thai, Lý Hàn Trạch nghĩ đến Bạch Nguyệt Minh vẫn còn trẻ con như vậy hắn liền không nỡ để cậu mang thai, sinh con. Bạch Nguyệt Minh vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, thân mật ôm cổ Lý Hàn Trạch, vừa rồi thân thể cậu rất không thoải mái, nhưng chỉ cần dựa gần Lý Hàn Trạch thêm một ít là thân thể sẽ thoải mái hơn, lòng cũng không thấy hoảng loạn. "Em," Lý Hàn Trạch ngó ra cửa thấy bác sĩ, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, lỗi tai đỏ hết cả lên, "Em xuống khỏi người tôi trước đã. Em như vậy không tiêm được." Bác sĩ vừa nghe còn muốn riêm, căng da đầu đi vào, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lý Hàn Trạch lộ ra biểu cảm hoảng loạn này. Lúc trước Lý Hàn Trạch luôn lạnh lùng như băng, tính tình cũng xấu, chẳng có ai dám tới gần hắn, vậy mà nhìn xem omega trong lòng ngực hắn đi, vừa nhỏ vừa yếu ớt, còn thích làm nũng, Lý Hàn Trạch thế nhưng còn dỗ cậu, không quăng người ra cửa sổ mới kì lạ! Bác sĩ kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rơi xuống. Thật không ngờ một người cứng rắn như vậy cuối cùng cũng bại dưới tay một omega yếu mềm. "Em không muốn." Bạch Nguyệt Minh đưa một bàn tay ra, "Như này cũng được rồi mà." Trên người Lý Hàn Trạch toát ra một tầng mồ hôi, sau đó kéo Bạch Nguyệt Minh từ trên người mình xuống, thấy Bạch Nguyệt Minh bĩu môi sắp khóc, hắn căng da đầu dỗ "Em còn chưa có ăn cơm, tôi đi lấy cho em, ngoan ngoãn ở đây tiêm thuốc, tôi sẽ về ngay." Bạch Nguyệt Minh bất mãn nhìn hắn, đôi mắt ướt dầm dề, lo lắng hỏi, "Anh sẽ không đi luôn đúng không?" "Sẽ không." Lý Hàn Trạch xoa đầu cậu, lau đi mồ hôi trên trán, "Năm phút là về ngay." Bạch Nguyệt Minh vẫn chưa chịu, không buông tha lôi kéo tay áo hắn, "Anh sẽ ôm em, đút em ăn chứ?" "Em được một tấc lại muốn tiến một thước..." Lý Hàn Trạch sợ rằng nếu mình không đồng ý sẽ không ra khỏi được cái cửa này, kẽ răng chỉ có thể thốt ra một chữ, "Sẽ." Bạch Nguyệt Minh rốt cuộc cũng hài lòng, buông tay ra, "Được, vậy anh đi đi." Lúc Lý Hàn Trạch ra ngoài cũng gọi bác sĩ ra, "Tiêm thuốc ức chế cho em ấy đi." "Tiêm thuốc ức chế là trái pháp luật," Bác sĩ liếc trộm Bạch Nguyệt Minh trong phòng một cái, "Bỏ một đứa nhỏ đáng yêu như vậy ở đây, còn tiêm thuốc ức chế cho người ta, đừng nói là cậu thật sự bị..." "Biến." Sắc mặt Lý Hàn Trạch trầm xuống, "Anh còn thiếu thuốc ức chế sao? Nhớ không lầm anh mua không ít thuốc ức chế bất hợp pháp từ chỗ tôi đấy, anh không tiêm tôi lập tức tố cáo anh." "Cậu muốn đồng quy vu tận đấy hả?" Bác sĩ đầu hàng, "Được được được, là tôi nhiều chuyện, tôi tiêm là được chứ gì, cơ mà về sau nhớ khuyến mãi cho tôi chút." Hắn nói xong bị Lý Hàn Trạch lạnh lùng liếc mắt một cái, làm bác sĩ sợ tới mức run rẩy, cũng không dám nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhanh chóng đi vào tiêm cho Bạch Nguyệt Minh. Lúc hắn quay lại Bạch Nguyệt Minh còn có vẻ hưng phấn hơn lúc vừa rồi, cậu cúi đầu mở to mắt tò mò nhìn tay mình đang truyền nước, Lý Hàn Trạch trở lại cũng không phát hiện. Mũi cậu bị nghẹt, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt thở từng ngụm từng ngụm, dáng vẻ chuyên chú so với lúc náo loạn càng đáng yêu nhiều hơn. Lý Hàn Trạch đứng ngay cửa hơn nửa ngày mới hoàn hồn, Bạch Nguyệt Minh lớn lên quá mức xinh đẹp, nếu có thể giữ được sự yên lặng như vậy thì tốt rồi. Bạch Nguyệt Minh nhìn đến chán rồi ngẩng đầu mới thấy Lý Hàn Trạch, "Ông xã, anh về rồi!" "..." Lý Hàn Trạch cau mày đi qua, "Bảo đầu bếp nấu cháo cho em, ăn nhanh còn ngủ, đã ngốc rồi giờ còn sốt, sốt muốn hỏng hết cả đầu." "A!" Bạch Nguyệt Minh há to miệng chờ Lý Hàn Trạch đút, "Ông xã đút em!" Lý Hàn Trạch để chén trên bàn, "Tự ăn." "Anh lại gạt em," Bạch Nguyệt Minh cầm muỗng, bang một cái rớt vào trong chén, cháo bắn tung tóe lên áo sơ mi của Lý Hàn Trạch, cháo văng trúng chỗ áo ngay bụng, Bạch Nguyệt Minh không chút chần chừ đã lau giúp hắn, kết quả một tay đụng đến toàn là cơ bụng. Mắt cậu sáng quắt, phấn khích nhích lại gần sờ sờ chỗ áo đó, nuốt nước miếng nhìn cơ bụng, "Dáng người ông xã đẹp ghê!" Lý Hàn Trạch bị cậu sờ đến ngứa, vội vàng chụp lấy tay Bạch Nguyệt Minh, "Em cố ý phải không?" "Tay phải em đang tiêm, tay trái không có sức mà," Bạch Nguyệt Minh thử cầm muỗng lên lại, "Đã hứa là đút em ăn, kết quả lại để người bệnh như em tự ăn, đàn ông quả thật chỉ toàn là lừa đảo." Lý Hàn Trạch giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ cầm muỗng trong tay cậu, "Em không phải đàn ông sao?" "Hì hì, người ta là nhóc con mà." Bạch Nguyệt Minh cười hề hề nhìn hắn, "Chính anh nói em còn là trẻ con, mà trẻ con thì nên tùy hứng đúng không? Nếu anh nói rằng em là người lớn thì em không cần anh đút em nữa, nhưng anh phải làm chuyện mà người lớn nên làm với em." Lý Hàn Trạch vô cùng hối hận vì đã hỏi một câu dư thừa như vậy, hắn nói một Bạch Nguyệt Minh trả lời hắn mười. Hắn không đáp lại nữa, chuyên tâm đút cháo cho cậu ăn. Bạch Nguyệt Minh ăn được một nửa đã uể oải, ỉu xìu dựa vào người Lý Hàn Trạch, vì sốt nên cậu ra rất nhiều mồ hôi, làm tản ra một ít mùi tin tức tố. Lý Hàn Trạch còn lạ lẫm với mùi hương này, cũng có thể do quá nhạt nên hắn cũng không đoán ra là mùi gì, nhưng mà thật sự kỳ quái, thân thể hắn vì ngửi thấy hương vị đó mà trở nên khô nóng bất thường. Một chút mùi hương nhàn nhạt như vậy mà hắn đã không chịu nổi, vẫn là nên tiêm thuốc ức chế cho đàng hoàng, bằng không lại xảy ra chuyện lớn. Cháo còn thừa lại một ít, Bạch Nguyệt Minh cũng đã ngủ say. Hắn giúp Bạch Nguyệt Minh rút kim ra, đắp chăn cẩn thận rồi xoay người đi đến phòng cho khách. Bạch Nguyệt Minh ngày hôm sau không còn sung sức như ngày đầu mới đến nữa, nằm trong phòng mấy ngày liền mới tạm xem như đã ổn. Bệnh vừa khỏi cậu liền đòi đi học, sáng sớm đã mặc đồng phục ngay ngắn chuẩn bị đến trường. Lý Hàn Trạch với Lý Thư đang ở phòng ăn ăn sáng, cậu vọt lại gần, cười hì hì chạy đến chỗ kế bên Lý Hàn Trạch ngồi xuống, "Hôm nay lại có mưa, em có thể mặc áo mưa của ông xã cho rồi!" Lúc nói câu này, cậu rõ ràng nhìn thấy tay của Lý Thư và Lý Hàn Trạch run rẩy một chút, cậu cũng không biết hai người này liệu có nổi điên như hôm đó lấy cậu ra mà trút giận hay không, dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa ngồi ngoan ngoãn một bên. Chốc sau, nhà bếp bưng tới cho Bạch Nguyệt Minh một phần canh trứng, bên trong có tôm bóc vỏ với đậu hà lan, nhìn ngon miệng vô cùng. "Hôm qua em nói muốn ăn canh trứng, tôi cố ý bảo người làm cho em, lúc này chắc không cần đút đâu nhỉ?" Lý Hàn Trạch sợ Bạch Nguyệt Minh không phân biệt thời điểm mà làm nũng với hắn đòi đút cơm, đi trước một bước ý nói mình sẽ không đút cậu. Bạch Nguyệt Minh bĩu môi cầm lấy muỗng của mình, "Mấy buổi tối này ông xã đi đâu thế? Đã nói ôm em ngủ giờ lại gạt em, em ngủ một mình lạnh lắm." Lý Thư một bên nghe được lời này, vốn đang nhăn chặt mày liền giãn ra. "Có phải vì em bị bệnh không? Anh sợ em lây bệnh cho anh hả?" Bạch Nguyệt Minh múc tôm đã được lột vỏ sẵn bỏ vào trong miệng, lại nhìn thoáng qua dĩa thịt xông khói của Lý Hàn Trạch, "Ông xã em muốn ăn thịt, đút em một miếng được không?" Lý Hàn Trạch bị tra tấn mấy ngày liền, đã quen tay đút Bạch Nguyệt Minh ăn, tay nhanh nhẹn cắt một miếng thịt nhét vào miệng cậu. Bạch Nguyệt Minh chép chép miệng, "Ngon quá à, ăn nữa." "Muốn thì bảo nhà bếp làm cho em một phần." "Không cần đâu, em muốn ăn của anh thôi." "Con no rồi." Lý Thư thật sự chịu không được cảnh hai người sến súa, ném đũa xuống bỏ đi trước. "Ui, chờ mình chút, mình không biết đường từ nhà cậu đến trường đâu, tụi mình đi chung..." Lý Hàn Trạch ấn Bạch Nguyệt Minh ngồi lại lên ghế, "Để nó đi đi. Em vừa hết bệnh xong, đừng chạy lung tung kẻo trúng gió, tí nữa tôi đưa em đi." "Vâng." Bạch Nguyệt Minh mím môi nghĩ tới nghĩ lui, "Em cảm giác Lý Thư không muốn để em làm ba cậu ấy, cậu ấy ghét em nên cố ý trốn tránh em, buổi tối cũng sẽ không về chung với em, vậy anh sẽ đến đón em sao?" "Không chắc nữa. Nếu như tôi không đi được sẽ gọi cho em, để tài xế đến đón em." "Điện thoại?" Bạch Nguyệt Minh bối rối lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại cũ kĩ bị tróc sơn, "Hôm đó mưa quá lớn, bị nước vô rồi không mở được nữa." Lý Hàn Trạch bất đắc dĩ thở dài, "Là tôi sơ sót, vậy dùng đỡ của tôi đi, hôm nào mua cái mới cho em." "Cảm ơn ông xã!" Bạch Nguyệt Minh nhào qua hôn một cái chóc lên mặt Lý Hàn Trạch. Hắn sững sờ tại chỗ, không ngờ trốn ngủ chung được cũng không thoát khỏi bị cưỡng hôn. "Em làm gì đấy?" Lý Hàn Trạch cau mày bụm mặt, "Ai cho em hôn mặt tôi?" "Em hôn chồng em bộ không được sao?" Bạch Nguyệt Minh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó bừng tỉnh ngộ ra, "Ô em hiểu rồi! Anh muốn em hôn môi anh chứ gì, ông xã thấy ghét quá đi, mới sáng sớm ~ để buổi tối hôn tiếp. Dù sao em cũng hết bệnh rồi, có thể ngủ với anh, chờ buổi tối anh muốn hôn chỗ nào em hôn chỗ nấy, được hông?" Lý Hàn Trạch: "!!!" ---- Tác giả có lời muốn nói: Lý Hàn Trạch: Lại bị đùa bỡn hết một ngày. Lý Thư: Lại bị cho ăn cơm chó hết một ngày. Bạch Nguyệt Minh: Lại được ông xã yêu thương hết một ngày Σ(|||▽||| ) Chương này hơi ngắn hơn mấy chương trước :))) nhân lúc tôi còn siêng mà các bác không đọc cổ vũ tôi sau này tôi lười thì các bác chờ chương mòn cổ cho xem :))))