Lý Hàn Trạch lấy một cái gối đầu ụp lên mặt cậu, "Nghỉ ngơi cho tốt đi." Bạch Nguyệt Minh thấy hắn muốn đi, chân không nhảy xuống giường, như một cái đuôi nhỏ dính lấy Lý Hàn Trạch, "Anh đi đâu đó?" "Em tự quản tốt bản thân mình là được rồi." Lý Hàn Trạch quay đầu nhìn thấy Bạch Nguyệt Minh đi chân trần nhịn không được khụ một tiếng, lỗ tai đỏ hết cả lên, "Mang giày vào." "Ò, vâng ạ." Bạch Nguyệt Minh chạy đi mang giày vào, tiếp tục theo Lý Hàn Trạch ra ngoài, có thể do bị nước mưa thấm vào nên người cậu bắt đầu ngứa, tay gãi gãi phần đùi, "Sau khi kết hôn thì mình làm gì á? Em hơi tò mò, người ta nói kết hôn rất vui, nhưng mà vui cái gì nha?" Mí mắt Lý Hàn Trạch vẫn luôn giật giật, bị Bạch Nguyệt Minh làm phiền đến đầu óc ong ong loạn xà ngầu, vốn định quay đầu lại bảo Bạch Nguyệt Minh để hắn yên tĩnh một chút thì nhìn thấy Bạch Nguyệt Minh đang cào cào đùi của cậu, cặp đùi trắng nõn lưu lại mấy vết đỏ, hệt như vừa bị ngược đãi qua. Bạch Nguyệt Minh chỉ mặc một cái áo lông, nửa người dưới vốn trống không, cậu lại không chút nào kiêng kị tự cào mình, áo bị đẩy lên trên làm mông nhỏ mượt mà như ẩn như hiện. "Em bị cuồng nude sao?" Lý Hàn Trạch xoa xoa giữa mày, lòng nhủ thầm nếu Bạch Nguyệt Minh cứ liên tục như vậy chưa được mấy ngày cậu nhất định biết hắn vốn không bị liệt dương. "Nhưng mà quần áo em bị anh đem giặt rồi..." Bạch Nguyệt Minh ủy khuất kéo kéo vạt áo. Áo này có độ đàn hồi lớn, phía dưới được che khuất nhưng cổ áo bị cậu túm đến xương quai xanh cùng ngực nhỏ trắng nõn lộ ra, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, vô cùng mê người. "Em không biết e lệ chút nào sao?" Lý Hàn Trạch thiếu chút nữa không nhịn nổi, hắn cũng là đàn ông huyết khí cương thịnh, làm sao chịu nổi được kiểu này, hắn chạy nhanh đến kéo Bạch Nguyệt Minh về phòng tìm quần. "Tụi mình kết hôn rồi còn không phải là người nhà sao? Người nhà còn phân biệt anh với em làm gì." Bạch Nguyệt Minh mặc quần vào, thấy vô cùng không thoải mái, "Không có quần lót khó chịu quá à, không có chỗ để..." Lý Hàn Trạch hai giây sau liền hiểu cậu nói không có chỗ để cái gì, "Em về phòng em chờ, tôi gọi người đưa quần áo một chút đến ngay." "Tụi mình tại sao phải chia phòng ngủ?" Bạch Nguyệt Minh khom lưng cuốn ống quần to quá cỡ lên lộ ra nửa cẳng chân trắng nõn, lại dùng sức vịn lấy lưng quần sợ quần tuột xuống, "Không phải nói vợ chồng cãi nhau mới chia phòng ngủ sao?" Lý Hàn Trạch lục lọi tìm dây nịt cho Bạch Nguyệt Minh, "Chúng ta tuy là vợ chồng nhưng giữa hai người không có tình yêu, tôi không muốn ngủ chung với một người mà tôi không yêu." "Nhưng em thích anh mà." Bạch Nguyệt Minh cố ép lại quần bằng dây nịt, nhưng cậu quá gầy, vòng eo dường như chỉ cần một bàn tay là ôm trọn, dây nịt gài đến lỗ cuối cùng vẫn còn dư lại một khoảng lớn, cậu đành phải bó tay. Lý Hàn Trạch nhìn chằm chằm mặt Bạch Nguyệt Minh, biểu cảm cậu vô cùng thật thà, khi cười toe làm lộ ra hàm răng vừa đều vừa trắng, toàn thân đều tràn đầy hơi thở thanh xuân. Trái tim hắn đột nhiên nhảy vọt, dừng lại một chút mới nói: "Thích mà tôi nói không giống em." "Không giống?" Bạch Nguyệt Minh cắn môi suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh đại ngộ, "Ý anh là thích giữa hai người yêu nhau ấy hả? Kết hôn bộ không phải vì để duy trì đời sau sao? Chẳng lẽ bởi vì phương diện kia của anh không được, không thể sinh con nên mới nghĩ tới mấy thứ không thực tế này hả?" Sắc mặt Lý Hàn Trạch trầm xuống, "Đi ra ngoài." Bạch Nguyệt Minh thấy sắc mặt hắn đen lại, nhận ra mình hình như chọc đối phương nổi giận, cậu hối hận vỗ vỗ miệng mình, "Xin lỗi ạ." Lý Hàn Trạch vẫn nhăn chặt mày như cũ, "Em nhiều chuyện như vậy sống đến bây giờ mà không bị người đánh chết quả thật không dễ dàng. Sau này không được lấy khuyết điểm của người khác ra đùa giỡn nữa, không chỉ là tôi, cho dù là ai cũng đều không được. Nhớ chưa?" "Vâng, biết rồi ạ." Bạch Nguyệt Minh héo úa rũ đầu xuống. Hai người cứ như vậy rơi vào trầm mặt, ai cũng không lên tiếng, Bạch Nguyệt Minh xấu hổ xoa xoa tay, nghĩ xem có nên nói chút gì đó hòa hoãn không khí hay không. "Tiên sinh, quần áo của phu nhân đến rồi ạ." Người giúp việc gõ cửa bên ngoài. "Đưa đến phòng em ấy đi." Lý Hàn Trạch nói xong nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt Minh, "Ra ngoài, tôi muốn làm việc." "Vâng ạ..." Bạch Nguyệt Minh thấy giọng điệu hắn không lạnh băng như vừa rồi nữa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng rời đi. Lý Hàn Trạch xoa xoa giữa mày, không nghĩ tới mình sống lâu như vậy cũng có ngày bị sắc đẹp mê hoặc, vốn nghĩ Bạch Nguyệt Minh nhìn có vẻ nhu nhược, nhất định rất nghe lời sẽ không gây phiền toái cho hắn, bây giờ xem ra về sau hắn không còn ngày nào được yên nữa. Hắn bình tĩnh một lúc, sợ Bạch Nguyệt Minh quay lại liền chạy nhanh đi khóa cửa, mà Bạch Nguyệt Minh vẫn trước hắn một bước xông vào phòng. Trên người Bạch Nguyệt Minh mặc một chiếc áo mưa hoa hòe, áo mưa màu xanh đậm trên mặt có mấy đóa hoa lớn cư nhiên ở trên người Bạch Nguyệt Minh trông rất hài hòa, không những không có vẻ ẻo lả mà còn làm nổi bật sự trẻ con của cậu. Lý Hàn Trạch thấy cậu chạy vào mí mắt giật giật, tuy rằng người này rất thích làm ầm ĩ nhưng lại đẹp mắt, y hệt như móc treo quần áo, mặc cái gì lên người cũng hợp. "Ông xã nhờ người mua cho em chiếc áo mưa này sao? Em rất thích, sau này em không cần phải dầm mưa nữa," Bạch Nguyệt Minh phấn khích xoay một vòng tròn, vô cùng vui vẻ, "Cảm ơn anh." "Một cái áo mưa mà thôi, không cần... Đợi đã, em gọi tôi là gì?" Lý Hàn Trạch cho rằng mình nghe nhầm, khiếp sợ nhìn nhóc con đang phấn khích xoay vòng vòng trước mặt mình. "Ông xã đó, chúng ta kết hôn rồi không phải nên gọi anh như vậy sao? Chẳng lẽ anh thích gọi chồng hơn?" Bạch Nguyệt Minh dừng lại, nhảy tới trước mặt Lý Hàn Trạch ngửa đầu cười với hắn, trên mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền ngọt ngào. "Về sau gọi tên tôi là được rồi." Lý Hàn Trạch đẩy cái đầu đang ngày càng dựa lại gần mình ra xa, đầu ngón tay lại bị độ ấm làm cho hoảng hốt, thấy Bạch Nguyệt Minh nhảy nhót tung tăng như vậy hắn tưởng rằng cậu đã hết sốt, "Xem ra lát nữa phải gọi người đến tiêm cho em một mũi." Vừa rồi Bạch Nguyệt Minh chú ý trên mu bàn tay mình có lỗ kim, cậu chưa từng tiêm thuốc bao giờ, cũng không biết tiêm như thế nào, có chút tò mò "Được ạ, em muốn tiêm." "..." Lý Hàn Trạch xoa xoa trán, "Cho em thời gian một phút, đi về ngủ mau lên." Bạch Nguyệt Minh không hiểu hắn vì sao lại giận nữa, "Em không thể ngủ với anh sao? Trong sách nói vợ chồng phải ôm nhau ngủ mới đúng." "Em rốt cuộc đã xem mấy cái sách lung tung gì vậy? Là trong cuốn một trăm tư thế ban nảy viết đúng không? Bạch Nguyệt Minh lắc đầu, "Là sách người ta cho em mượn, sách đó còn nói ông xã không muốn cùng vợ nhỏ ngủ chung tức là ông xã không yêu vợ rồi." "Gọi tên tôi!" Lý Hàn Trạch thật sự không thích ứng được cái kiểu thân thiết như vậy với người lần đầu tiên gặp mặt. "Vâng." Bạch Nguyệt Minh gật đầu, "Ông xã Lý Hàn Trạch." "Đi ra ngoài!" Bạch Nguyệt Minh ủy khuất bẹp miệng, cởi áo mưa trên người xuống, rũ đầu đi ra ngoài, "Em biết rồi." Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của cậu trong lòng Lý Hàn Trạch lộp bộp mấy cái, có hơi hối hận vì đã nặng lời, nhưng bắt hắn xin lỗi là chuyện không thể nào. Tính cách đứa nhỏ này hoạt bát như vậy, chắc một lát sẽ quên ngay thôi. Lý Hàn Trạch nghĩ như vậy, quay đầu đi mở máy tính rồi lại nghe được tiếng cửa phòng mở, Bạch Nguyệt Minh lại ủ rũ cụp đuôi quay lại, không chỉ quay lại mà còn ôm theo chăn của mình. "Em rốt cuộc muốn sao đây hả? Không phải đã nói không ngủ với em rồi sao, nghe không hiểu?" "Nghe hiểu ạ..." Bạch Nguyệt Minh ném chiếc chăn bông bị thấm nước mưa của mình xuống đất, chăn còn chưa khô bây giờ đã lên mùi ẩm mốc rồi, nhưng Bạch Nguyệt Minh không quan tâm lấy một chút, "Lúc trước ở nhà em toàn ngủ dưới đất, cũng đã quen rồi, anh không cần quan tâm em, em bị anh lạnh nhạt, ngủ ở chỗ này là đáng lắm." Lý Hàn Trạch thừa nhận hắn thua rồi, cả đời này không có khả năng thắng được. "Ném cái chăn của em đi cho tôi. Lên giường nằm!" Bạch Nguyệt Minh cũng không lên giường ngay lập tức mà ngồi dưới đất, đôi mắt to trừng hắn, "Ý anh là để em ngủ với anh hay về phòng em ngủ? Nếu em ngủ một mình vậy thà em ngủ dưới đây còn hơn..." Lý Hàn Trạch lạnh lùng nhìn cậu, cuối cùng bất lực thở dài, "Ngủ với tôi." -------- Tác giả có lời muốn nói: Sau khi cùng nhau ngủ: Bạch Nguyệt Minh: "Tui đúng là giỏi quá đi mà, chỉ cần một ngày đã trị hết bệnh thầm kín của anh ấy rồi!" Lý Hàn Trạch: :)