Cô thề là anh ta tuyệt đối cố ý. Những tin đồn náo động thật vất vả mới dần dần lắng xuống, tại sao anh ta lại nói lời mập mờ như vậy trước mặt mọi người, khiến cho lời đồn như tro tàn lại bùng cháy chứ? Xách theo túi giấy, Hoàng Nhạc Nhạc đau lòng liếc nhìn cái áo sơ mi trắng “thương hiệu thổ phỉ” trong túi, chán nản dời ánh mắt về phía đồ ăn ngon trong biển quảng cáo của các cửa hàng bên đường. — “Tháng này ngoài mì ăn liền ra thì đây là hưởng thụ xa xỉ nhất rồi.” Cô ủ rũ cúi đầu đi về phía phố đồ ăn ngon, lúc gần đến nơi hình như cô thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, làm rối loạn lòng người. Là anh ta, Hoàng Nhạc Nhạc không chút nghĩ ngợi liền bước sang bên cạnh, trực giác muốn tránh xa người này, không muốn bị nhìn thấy. Chỉ thấy Tịch Hoa Nguyệt chỉ tay về phía cô, miệng mở ra như muốn nói điều gì, cô chưa kịp nghe rõ liền va phải một người phụ nữ trên vỉa hè. "A!" "Ôi trời! Cái người lỗ mãng này, đi ra ngoài không có mang theo mắt sao?" Người phụ nữ bị đụng ngã tức giận, lớn tiếng trách cứ, kéo đến những ánh mắt nhìn chăm chú của các khách hàng khác trong quán ăn ngon đường phố. "Vâng, cháu xin lỗi." Hoàng Nhạc Nhạc vội vàng đưa tay đỡ người phụ nữ dậy, "Có chỗ nào bị thương không ạ?" "Tôi. . . . . ." Người phụ nữ ngưng lời, tinh mắt chú ý tới túi giấy tinh xảo có dòng chữ “ARMANI” trên tay Hoàng Nhạc Nhạc. “Có phải có chỗ nào bị sưng rồi hả? Hay là té bị thương? Cháu. . . . . . Cháu đưa dì đi gặp bác sĩ”. "Eo của tôi đau quá, cái mông cũng đau cũng đau nữa! bộ xương già của tôi làm sao chịu nổi va chạm lỗ mãng thế này, chắc là sắp rã rời hết rồi, cô nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng.” Người phụ nữ hết sờ eo một lúc, lại xoa xoa mông một lúc, trông giống như là đau đớn không chịu nổi vậy. "Thực, thực sự, thực sự xin lỗi, cháu không cố ý, cháu lập tức đưa dì đến bệnh viện." Đỡ lấy cánh tay của người phụ nữ, Hoàng Nhạc Nhạc cực kì lo lắng. "Không cần." Hất tay của cô ra, người phụ nữ xoay người trừng mắt. "Cô chỉ cần đền bù cho tôi 5000 tệ tiền thuốc thang là được rồi, tự tôi sẽ đi đến bác sĩ kiểm tra cẩn thận." Năm, 5000 nhân dân tệ Hoàng Nhạc Nhạc giọng điệu mãnh liệt, "Cháu. . . . . ." Không phải là cô không muốn phụ trách, nhưng dì ấy ra giá tiền như vậy có chút. . . . . . Thái quá. "Không phải là cô muốn nhận lỗi sao? Có nhiều cặp mắt nhìn thấy như vậy, cô muốn phủ nhận cũng không được ." Người phụ nữ cao giọng, âm thanh sắp làm thủng màng nhĩ của Hoàng Nhạc Nhạc luôn rồi. "Ý của cháu không phải như vậy. . . . . ." Hoàng Nhạc Nhạc đang muốn giải thích, lại bị người phụ nữ trách móc một hồi. "Đầu của tôi cũng đau, nhất định là mới lúc nãy ngã bị đụng trúng rồi, có khi bị chấn thương sọ não cũng nên, nếu sau khi về nhà mà chết thì quả thật quá oan uổng!" Người phụ nữ dùng sức nắm lấy cổ tay của cô không thả. ". . . . . ." Hoàng Nhạc Nhạc vô lực chống đỡ. "Không nghiêm trọng như vậy chứ?" Tịch Hoa Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt lên tiếng nói, nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh lạnh lùng khiếp người. "Anh...anh thì biết gì? Anh là thầy thuốc sao?" Người phụ nữ chột dạ, co rúm lại, liếc mắt xuống. Nhìn người phụ nữ từ trên xuống, Tịch Hoa Nguyệt không để ý đến câu hỏi đó, nói: "Hai ngàn tệ, nhiều hơn nữa chính là lừa gạt." "Tôi. . . . tôi cũng không phải quan tâm tiền nhiều hay ít, chỉ là muốn lẽ phải mà thôi." Người phụ nữ đường hoàng nói. Tịch Hoa Nguyệt thu lại nụ cười, "Va phải dì, cô ấy liền nói lời xin lỗi cũng rất có thành ý muốn đưa dì đi gặp bác sĩ, đây không phải lẽ phải thì là cái gì?" Người phụ nữ quanh co một hồi lâu, nói không ra lời. Rút từ trong ví ra hai tờ 1000 tệ đưa vào tay người phụ nữ, Tịch Hoa Nguyệt nhàn nhạt nói: "Đi gặp bác sĩ thôi." Người thông minh nên biết chuyện đến đây chấm dứt. Người đàn bà biết mình tiếp tục náo loạn cũng không có được lợi lộc gì, chỉ đơn giản nhận lấy tiền, "Lần sau đi đứng phải cẩn thận nhìn đường." Buông tay Hoàng Nhạc Nhạc ra, người đàn bà nói thầm một câu, hậm hực rời đi. "Cô nên đi cắt mắt kính đi, như thế nào mà luôn đụng phải người ta?" Cho dù thay cô giải vây, lời nói của Tịch Hoa Nguyệt cũng không hề khoan nhượng. "Tôi. . . . . . Tôi không có cận thị." Hoàng Nhạc Nhạc nghiêm túc trả lời vấn đề của anh ta. Nụ cười xuất hiện từ trong đáy mắt anh ta. "Chẳng lẽ cô không nhận ra người phụ nữ kia chính là công phu sư tử ngoạm*, muốn nhân cơ hội lừa đảo?” *công phu sư tử ngoạm: Ở chương này có nghĩa là chặt chém, đưa ra giá cắt cổ. Ngu ngốc thì cũng phải có một mức độ thôi chứ. "Nhưng. . . . . . Đúng là tôi làm dì ấy bị ngã." Hơn nữa đầu sỏ gây nên chính là anh ta. Nếu như không phải là vì né tránh anh ta, cô cũng sẽ không lỗ màng đụng ngã người phụ nữ kia. "Cho nên, cô định trả cho dì ấy 5000 tệ?" Sự thật chứng minh cô ta ngốc đến hết thuốc chữa rồi. Hoàng Nhạc Nhạc cam chịu. Nhưng nếu anh ta không giúp cô, cuối cùng, vẫn phải là của đi thay người. (nguyên gốc là: xài tiền tiêu tai) "Vậy cô nợ tôi 5000 tệ." Tịch Hoa Nguyệt giọng điệu lạnh nhạt. "Cái... cái gì" Hoàng Nhạc Nhạc trợn to cặp mắt. "Thì ra là cô ngoài cận thị ra còn bị nghễnh ngãng nữa sao?" Anh lạnh giọng trả lời. "Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng chỉ có hai ngàn tệ." Cô nhỏ giọng ngập ngừng. Cô không nhìn ra được hành vi của anh ta với việc lừa đảo của người phụ nữ kia có gì khác biệt? "Dù sao lúc nãy cô cũng định trả như vậy rồi, phần công lao này dĩ nhiên thuộc về tôi." ". . . . . ." Nào có như vậy? Anh ta lại nói thêm một câu, "Lĩnh tiền lương xong, nhớ đến tôi đó." Dứt lời, xoay người định rời đi. ". . . . . ." Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới túi giấy đựng áo sơ mi trong tay. "Chờ, chờ một chút." "Còn việc gì nữa?" Bước chân chậm một nhịp, anh liếc xéo nhìn cô. "Cái này. . . . . ." Cô đưa túi giấy ra. Mắt nhìn qua, anh không đưa tay ra nhận. "Vết son môi trên áo sơ mi giặt không sạch, tôi mua trả sếp một cái giống như cũ." Ô ô. . . . . . Tim cô vẫn còn rỉ máu. "Như vậy thì không thiếu nợ nhau." Cho nên, hôm nay cô mới đi đến công ty bách hóa chuyên doanh. "Còn có 5000 tệ." Anh không quên nhắc nhở. "Anh —" Anh ta nghiêm túc sao? Tịch Hoa Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, vẽ nên độ cong mê người. "Tháng sau trả." Anh ta anh ta. . . . . . Anh ta chính là đại ác ma không có máu, không có nước mắt! Hoàng Nhạc Nhạc nghẹn họng, trân trối, trừng mắt nhìn anh ta, đầu óc trống rỗng một lúc lâu. Nhận lấy túi giấy, anh mới nhìn thấy ngón tay cô bị phỏng, chưa kịp nói điều gì, phía bên kia đã có người vẫy tay lên, gọi —— "Hoa Nguyệt, bên này." Anh lại nhìn cô một chút, ngay sau đó xoay người bước đi. Một người đàn ông anh tuấn ghé đầu nhìn Hoàng Nhạc Nhạc sau lưng Tịch Hoa Nguyệt, "Em vừa thấy anh nói chuyện với cô gái kia, hai người biết nhau?" Anh không trả lời câu hỏi của anh ta, "Tại sao chúng ta lại hẹn gặp nhau ở cái nơi ồn ào lại chật chội này?" Tốt nhất là không cho tiểu tử này biết về chuyện Hoàng Nhạc Nhạc, tránh rước lấy phiền toái không cần thiết. Người đàn ông anh tuấn ánh mắt dạo quanh phố bán thức ăn ngon một vòng. "Tới nơi này có gì không tốt? Có rất nhiều em gái trẻ tuổi xinh đẹp!" Ánh mắt tiện đường quay về đáp lại cô nàng đang đánh giá phía trước, nở nụ cười dịu dàng mê hoặc lòng người. "Tịch, Đồng, Nguyệt." Anh ta vội vã thu hồi tầm mắt, "Công việc của em là tìm kiếm tài năng mới rót máu vì công nghiệp giải trí, không biết chừng lại phát hiện ra một siêu sao quốc tế tương lai đấy." Là con thứ ba trong Tịch gia, tuổi anh còn rất trẻ, nhưng đã có danh tiếng quốc tế. Ánh mắt Tịch Hoa Nguyệt khinh bỉ, "Cậu thực chất là mượn danh nghĩa công việc để đi tán gái thôi." "Anh hai, oan uổng quá. . . . . ." Anh quen bạn gái đều là bọn họ chủ động tìm đến, anh chỉ là không từ chối, có phải là tội ác xấu xa gì đâu. "Có oan uổng hay không trong lòng cậu biết rõ." Anh lạnh lùng hừ một tiếng. Tịch Đồng Nguyệt cười gượng nói sang chuyện khác, "Em là đặc biệt tới mật báo đây!" Tịch Hoa Nguyệt không có hứng thú nhướn mày, "Tôi vốn không làm điều gì mờ ám, cần gì cậu tới mật báo?" "Mẹ đã chuẩn bị xong một xấp hình danh môn thục nữ*, muốn làm mối cho anh đấy." *Danh môn thục nữ: cô gái trong gia đình danh gia vọng tộc, hiền lương gia giáo Cũng đừng nói anh là người em trai không có tình nghĩa. Tập đoàn Tịch thị là tập đoàn tài chính lớn số một số hai trong nước, cựu chủ tịch tập đoàn có mười hai người con trai và một người con gái, tên của mỗi người tương ứng là mười hai tháng âm lịch —— Anh cả của Tịch gia là Đoan Nguyệt, anh hai Hoa Nguyệt, anh ba Đồng Nguyệt, anh tư Mai Nguyệt, anh năm Bồ Nguyệt, anh sáu Hà Nguyệt, anh bảy Lan Nguyệt, anh tám Quế Nguyệt, anh chín Cúc Nguyệt, người thứ mười Dương Nguyệt, mười một Cô Nguyệt, mười hai Sương Nguyệt, con gái út Tịch Mạt Diệp. Mạt Diệp, thời kỳ cuối cùng của một triều đại hoặc một thế kỷ. Xem mắt? "Tại sao là tôi? Mẹ nên tìm vợ tới quản lý cậu đầu tiên mới đúng, tránh cho có nhiều hơn cô gái vô tội bị cậu tàn phá." Thật là nghiệp chướng. Nghe xem, anh hai thế mà lấy oán báo ân, nói anh giống như là dâm tặc vậy, anh ấy có thể ít lòng lang dạ sói một chút không! "Trên dưới có thứ tự, anh hai còn chưa kết hôn, em là em trai sao có thể ích kỷ chỉ muốn hạnh phúc cho chính mình được." Nói hay hơn hát, trên thực tế, anh chính là coi anh ấy như bia đỡ đạn, mới có thể tiếp tục cuộc sống thong dong này của anh chứ. "Hiện giờ là thời đại gì, kết hôn đâu còn phải theo thứ tự trên dưới nữa." "Đừng nhìn em có dáng vẻ hiện đại thế này. Thực chất từ trong xương tủy của em rất truyền thống bảo thủ." Đừng mơ tưởng đào hố cho anh nhảy nhé. Tịch Hoa Nguyệt vừa mới uống xong một ngụm trà suýt nữa phun ra, "Cậu rất truyền thống bảo thủ á." Cậu ta dám nói nhưng anh thì không dám nghe ! Hoàng Nhạc Nhạc chau mày lại, chịu đựng cảm giác phỏng rát, dùng ngón tay bị thương chậm rãi gõ bàn phím máy vi tính, gõ từng chữ từng chữ một, đánh một phần tài liệu so bình thường tốn gấp đôi thời gian. Ngày hôm qua bị bỏng bởi canh nóng, cô chỉ xối nước lạnh qua loa xem thường vết thương, kết quả hôm nay đúng là tự làm tự chịu thôi. "Cô đánh phần tài liệu này" Tài liệu trên tay Tiểu Huệ nặng nề thả xuống mặt bàn của cô. "Trước hai giờ chiều phải xong giao cho tôi." Này, rõ ràng là công việc của tổ trưởng giao cho Tiểu Huệ, tại sao lại đưa cho cô làm? "Đó." Mặc dù trong lòng cảm thấy bất bình uất ức, cô vẫn đè nén xuống chịu đựng. ". . . . . ." Cô không nói gì lặng lẽ nhìn một chồng tài liệu lớn trước mặt. A Linh không kiên nhẫn, (không hiểu sao tác giả lại để là A Linh đáng lẽ là Tiểu Huệ chứ nhỉ???) "Có nghe hay không?" Không trả lời một tiếng à. "Nghe rồi." Cô rốt cuộc là trêu ai ghẹo ai sao! Hoàng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt nhìn tài liệu cần gấp xếp chồng trước mặt, tốc độ đánh chữ bây giờ của cô, muốn làm xong công việc, buổi trưa khỏi nghỉ ngơi rồi, ai! Cô chấp nhận gõ bàn phím, cho dù ngón tay bị thương càng đau đớn hơn, cô vẫn như cũ không dừng lại động tác . "Hoàng Nhạc Nhạc." Cái âm thanh này làm Hoàng Nhạc Nhạc có phản xạ đứng thẳng lên. "Có rảnh không?" Tịch Hoa Nguyệt vừa xuất hiện ở phòng hành chính, lập tức liền nhận lấy toàn bộ ánh mắt của các cô gái bộ phận hành chính. "Không có, không rảnh, tôi còn một ít tài liệu phải xử lý ——" Hoàng Nhạc Nhạc không có cơ hội nói hết lời, cổ tay của cô đã bị Tịch Hoa Nguyệt giữ chặt. "Ách ——" Không thể nào? "Ô. . . . . . . ô. .!" Cô thật là to gan? Lại dám cự tuyệt CEO Tịch! Tiếng hút khí xung quanh. Tịch Hoa Nguyệt tức giận, những tài liệu kia không phải công việc của cô, tại sao cô muốn nhẫn nhục chịu đựng làm chứ? Hơn nữa ngón tay của cô còn bị thương, không đau sao? "Vậy thì chờ cô có rãnh rỗi rồi trở về chỉnh lý lại những tài liệu kia." Anh không nói lời giải thích nào lôi kéo cô, trước mắt bao người rời khỏi bộ phận hành chính. Lần này lời đồn nhất định lại nổi lên bốn phía, cuộc sống của cô về sau khẳng định càng thêm khó qua. "Xin, xin hỏi CEO Tịch tìm tôi có việc gì?" Làm CEO rảnh rỗi như vậy sao? Có việc gì giao cho trợ lý của anh ta là được rồi. "Cô ấy hôm nay xin nghỉ." Hoàng Nhạc Nhạc theo không kịp suy nghĩ của anh ta, lúng ta lúng túng hỏi: "Người nào xin nghỉ?" "Trợ lý Triệu." "Ách!" Cô sợ hết hồn, anh ta có thuật đọc tâm sao? Nếu không làm sao biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Tịch Hoa Nguyệt vốn chỉ là đi ngang qua bộ phận hành chính, lơ đãng liếc mắt một cái, lại vừa đúng lúc nhìn thấy nữ đồng nghiệp khác cố ý chèn ép Hoàng Nhạc Nhạc, đem công việc của mình ném qua cho cô, bỗng dưng vô cớ tức giận. Còn chưa kịp suy nghĩ, anh đã nói ra tiếng rồi. Ánh mắt không để lại dấu vết lướt qua ngón tay của cô, "Cô hôm nay tạm thời tới đây hỗ trợ một chút." "Tôi?" Tại sao là cô? "Không sai." Cô không nghĩ ra, "Tôi. . . . . . Sợ rằng không có cách nào đảm nhiệm. . . . . ." Cho dù mượn bất cứ thư kí của quản lí nào tới hỗ trợ cũng có khả năng hơn cô, tại sao lại tìm cô? "Cô còn chưa thử qua, làm sao biết không đảm nhiệm được?" Anh liếc xéo cô một cái. Cô không nghĩ ra được lý do phản đối, chỉ đành phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của anh ta. Hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu 15. Anh hướng về phía cô, ra hiệu, "Nơi này chính là chỗ ngồi hôm nay của cô, có việc tôi sẽ bảo cô." "Vâng" Tịch Hoa Nguyệt đi tới cửa phòng làm việc, chợt dừng lại, "Đúng rồi, cái này cho cô." Anh móc trong túi ra một vật, thuận tay vứt cho cô. "Cái gì?" Hoàng Nhạc Nhạc không kịp phản ứng, bị vật gì đó đánh trúng đầu. Bỏ qua vẻ lo lắng, anh nhịn cười, "Phản ứng của cô quá chậm chạp!" "Đúng rồi, tôi chính là chân tay vụng về, phản ứng chậm chạp." Cô tức giận vừa nói lảm nhảm, vừa nhặt lên thuốc mỡ rơi trên bàn . . . . . . Thuốc mỡ? "Thuốc mỡ đó trị phỏng rất tốt, cô dùng thử xem." "Đó. . . . . . Cám ơn." Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt. Anh ta làm sao biết tay của cô bị phỏng hả? Còn mua thuốc mỡ cho cô. Cảm giác ấm áp từ trong ngực dâng lên, từ từ truyền đến tay chân, nhịp tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập. Anh ta anh ta. . . . . . Tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy? Chẳng lẽ anh ta đối với cô. . . . . . Hoàng Nhạc Nhạc len lén liếc mắt nhìn bóng lưng Tịch Hoa Nguyệt cao lớn anh tuấn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hai gò má hơi nóng lên. Hoàng Nhạc Nhạc, Hoàng Nhạc Nhạc, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, chớ tự mình đa tình! Cô hốt hoảng lắc đầu, rất cố gắng phủ nhận cảm xúc sôi trào trong lồng ngực. Vốn tưởng rằng trợ lý của CEO nhất định sẽ bận tối mày tối mặt, chỉ sợ rằng ngay cả thời gian thở một cái cũng không có, nhưng cả buổi trưa, cô cũng chỉ chịu trách nhiệm nhận và nghe điện thoại mà thôi, vì vậy mà ngón tay bị thương có thể nghỉ ngơi thật tốt, không cần tiếp tục bị giày xéo. Chỉ là, từ lúc giữa trưa đưa cơm hộp vào cho anh ta, cô không nhìn thấy anh ta ra khỏi cửa phòng làm việc, cô thật tò mò CEO Tịch rốt cuộc là đang bận rộn làm những việc gì à? Ý nghĩ vừa mới hình thành trong đầu, thân thể của cô giống như tự có ý thức của mình đi về phía cửa sổ bên phòng làm việc, nhìn xuyên qua cửa chớp chưa đóng lại hoàn toàn, cô thấy bóng dáng bận rộn bên trong —— Tịch Hoa Nguyệt nghiêm túc phê duyệt, ký từng bản tài liệu, tra duyệt số liệu liên quan, ánh mắt chuyên chú, cô chưa từng nhìn qua, không có hài hước, không có giễu cợt, không có nụ cười mê hoặc lòng người, nhưng lại có sự cuốn hút đặc biệt, làm cho cô không dời được tầm mắt. Người đàn ông khi nghiêm túc quả nhiên rất tuấn tú. Tịch Hoa Nguyệt ở bên trong phòng làm việc, nhấc ly cà phê uống một ngụm, ánh mắt vốn luôn chăm chú nhìn tài liệu đang mở ra, một giây kế tiếp bỗng dưng anh cảm thấy có cái gì đó, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hoàng Nhạc Nhạc rình coi ngoài cửa sổ. Hoàng Nhạc Nhạc tay chân luống cuống, vội vàng lui về sau bàn làm việc của trợ lý, hi vọng anh ta không nhìn thấy cô. Điện thoại nội bộ trên bàn đột nhiên vang lên, suýt nữa thì hù dọa bay mất ba hồn bảy phách của cô, tay chân cô vội loạn lên cầm lấy điện thoại, "Vâng ——" Đầu bên kia của điện thoại lặng im ba giây, rồi sau đó mới lên tiếng bình luận, "Quả nhiên là trợ lý không chuyên nghiệp." "Ách. . . . . ." Bị nhìn thấy rồi sao? "Đi vào." "Vâng." Hình như cô nghe thấy tiếng thở dài ở phía bên kia điện thoại. Hoàng Nhạc Nhạc thấp thỏm không yên, đẩy cửa vào, cúi đầu như đứa trẻ làm chuyện xấu bị tóm. "Tôi làm công việc của CEO hẳn là rất nghiêm túc." Cô đâu có tư cách bình luận đâu! Công việc hôm nay khá mát mẻ thoải mái nhưng ngược lại làm cho lòng cô lo lắng không yên. "Ừ, rất nghiêm túc." "Như vậy cô có lòng tin nhiều hơn với công ty?" Anh bưng ly lên mới phát hiện cà phê vừa mới uống hết, liền để xuống. Cô cũng chú ý đến cà phê của anh ta đã hết, "Tôi đi pha cho sếp một ly cà phê." "Không cần." Anh không một chút nghĩ ngợi từ chối. Hoàng Nhạc Nhạc cứng đờ, anh ta gọi cô đến đây hỗ trợ, ngay cả ly cà phê cũng không để cô đi pha, cái chuyện gì thế này! "Thông báo cho các bộ phận cho người đến nhận những tài liệu này, xong việc cô có thể tan làm." Tịch Hoa Nguyệt đẩy tài liệu xếp trên bàn như ngọn núi nhỏ về phía trước. "Còn. . . . . . Còn chưa có năm giờ." Cô luôn luôn là một nhân viên gương mẫu, đến trễ về sớm không phải là tác phong của cô, ngày anh ta nhận chức cô đến trễ thực sự là chuyện ngoài ý muốn, tất cả vận xui của cô cũng bắt đầu từ cái ngày đó, cô đã biết sai lầm rồi, ông trời có thể hay không đừng nữa trừng phạt cô nữa không! "Tay cô bị thương, về sớm một chút mà nghỉ ngơi." Tịch Hoa Nguyệt nhếch miệng lên cười, không nhịn được trêu chọc cô. "Vậy, cô muốn làm thêm giờ với tôi?" Cô hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện —— cho nên, anh ta điều cô ra khỏi bộ phận hành chính một ngày, không để cô pha cà phê cho anh, đều là hi vọng tay của cô được nghỉ ngơi thật tốt. "Tôi. . . tôi lập tức đi thông báo với bọn họ." Cô tiến lên ôm lấy tất cả tài liệu, chuẩn bị rời khỏi, nhưng chân lại vấp một cái suýt nữa ngã nhào, lảo đảo mấy bước mới đứng vững. "Oa, a!" Nhưng là, tài liệu vẫn rơi đầy trên sàn nhà . Tịch Hoa Nguyệt nhịn xuống kích động muốn cười. Cho đến lúc Hoàng Nhạc Nhạc nhặt lên —— toàn bộ tài liệu rơi rớt, cẩn thận ôm từng li từng tí rời khỏi phòng làm việc của anh, trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, anh ta mới cười phá lên, "Ha ha ha. . . . . ." Cảm động trong lòng của Hoàng Nhạc Nhạc một phút trước lập tức bị phá tan hầu như không còn gì. --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------- Đẩy lấy cằm dưới, Hoàng Nhạc Nhạc cắn một miếng sandwich, lông mày nhíu chặt thành một đường. Lọ thuốc mỡ dùng được một nửa lẳng lặng nằm ở góc bàn làm việc, sự tồn tại nhỏ bé, tầm thường, lại nặng nề ở trong lòng cô. Thuốc mỡ Tịch Hoa Nguyệt cho cô thật tốt, mới thoa mấy ngày, vết sưng đỏ nơi bị phỏng đã biến mất, gần giống như bình thường rồi, nhưng là, tâm trạng của cô cũng rất hỗn loạn. Âm thanh lạch cạch lôi cô trở về thực tế, bừng tỉnh, nhìn tài liệu bị đụng rơi đầy trên sàn cùng bộ mặt khinh thường của Tiểu Huệ. "Là tại cô không cất đồ của mình cho đàng hoàng, không liên quan gì tới tôi." Bỏ lại một câu như vậy, Tiểu Huệ hừ lạnh một tiếng quay đi, hoàn toàn không có ý muốn nhặt lên. Khẽ thở dài một hơi, buông bánh sandwich trong tay, Hoàng Nhạc Nhạc rời khỏi chỗ ngồi, nửa quỳ dọn dẹp bừa bãi trên sàn. Cô bị cô lập đã một thời gian, không chỉ Tiểu Huệ, ngay cả nữ đồng nghiệp khác cũng châm chọc cô, họ đều cho rằng cô lừa gạt mọi người, cố ý chơi đùa họ. Cô thật sự rất nhớ Sắc Hoa, ít nhất cô với Sắc Hoa là bạn bè, cô ấy sẽ không cùng những người khác cô lập cô, ghen ghét cô. Hít một hơi dài, nhịn xuống chua xót đang dâng lên mạnh mẽ, chuẩn bị đem tài liệu trở về vị trí cũ thì một đôi giày da sạch sẽ tiến vào trong phạm vi tầm mắt của cô, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên —— "Bình thân." Còn bình thân! "Có cần Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế luôn không." Hoàng Nhạc Nhạc nhỏ giọng lầu bầu. Tịch Hoa Nguyệt thính tai, nghe thấy. "Cô nếu nói như thế, tôi cũng không phản đối." Cô ngượng ngùng đứng dậy, đặt tài liệu xuống bàn, theo thói quen nhìn xung quanh bốn phía. Thật may, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, không ai ở trong phòng làm việc, nếu không khẳng định là cô lại bị ánh mắt ghen tỵ sắc bén như kiếm bắn thành tổ ong. "Tay khá hơn chút nào không?" Tịch Hoa Nguyệt giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính, anh đang chuẩn bị đi dùng cơm trưa, hai chân lại không tự chủ được đưa anh tới bộ phận hành chính, quả nhiên nhìn thấy cô một thân một mình ở văn phòng. "À?" Hoàng Nhạc Nhạc thụ sủng nhược kinh*, anh ta không phải là đặc biệt đến thăm cô chứ? *thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ "Tốt. . . . . . Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn CEO Tịch quan tâm." Anh ta thật sự không có giống như tưởng tượng xấu xa của cô đâu. Nhìn đôi má đột nhiên ửng hồng của cô, anh không nhịn được mà trêu chọc cô, "500 tệ." "Cái gì?" 500 tệ ở đâu ra? "Thuốc mỡ kia, đã có công hiệu rồi, đương nhiên là muốn cô trả tiền." "Anh ——" Hoàng Nhạc Nhạc tức giận, thực muốn xông lên trước, tháo cái mặt nạ luôn tươi cười gạt người khác không kịp phòng bị kia. Cô dĩ nhiên không có can đảm đó, cuối cùng chỉ dám suy nghĩ một chút mà thôi. "Tôi sẽ xem xét để cô trả lúc lĩnh lương, tổng cộng là 5500 tệ." Vẻ mặt anh đứng đắn nhắc nhở cô, thấy vẻ mặt cô biến đổi liên tục trong lòng cảm thấy thật tốt, nói xong lời này, anh cười cười xoay người rời đi. Chuyện này. . . . . . Người này tại sao như vậy, cái này chính là ép buộc mua bán sao! Mặc dù thuốc mỡ anh ta đưa tốt thật đấy, nhưng tại sao lại đắt đến không có thiên lý như vậy? Rõ ràng chính là kẻ bịp bợm mà! Thu hồi lời nói lúc trước, anh ta còn là ghê tởm hơn cả Vampire! Trong lòng cô tràn đầy tức giận, khổ sở trong lòng ném ra ngoài chín tầng mây từ sớm.