Quên Phải Yêu Anh
Chương 17 : Hoàn toàn không ngờ tới
"Giữa bọn họ xuất hiện khoảng cách, đó không phải là điều cậu muốn nhìn thấy nhất à?"
Thẩm Kiều có phần dở khóc dở cười, đặt dao nĩa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, nhắc nhở: "Mình hi vọng cậu có thể chú ý chọn lọc từ ngữ khi cậu nói chuyện."
"Mình nói sai à?" Trong nháy mắt lris cực kì nghiêm túc, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu chặt, "Mặc dù là hôm nay cậu đến đây để nói những lời này thay người khác, nhưng thật ra đó cũng là suy nghĩ chân thật của cậu?"
Vẻ mặt Thẩm Kiều lạnh đi rất nhiều, trầm giọng nói: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì hay không?"
"Dĩ nhiên, " lris buông tay, "Nếu như bởi vì mình mà hai người bọn họ chia tay, có phải cậu nên cảm tạ mình hay không, Kiều?"
"Mình hi vọng cậu có thể hiểu rõ, mình và..."
Thẩm Kiều còn chưa nói hết câu ấy, lris đã kích động vẫy tay về phía sau lưng cô, sau đó liền đứng dậy nghênh đón, cười rồi ôm chầm lấy người vừa tới, "Cuối cùng thì anh đã tới, vừa rồi Kiều cũng đang nói về anh."
Dương Kiền không hề gợn sóng, cười cười hỏi: "Thật sao? Nói gì về tôi vậy?"
Sóng mắt lris lưu chuyển, hơi thở thơm như hoa lan: "Nói anh vạn người mê, không cách nào ngăn cản được sức quyến rũ."
Dương Kiền cười cười không lên tiếng, kéo cái ghế ra, ngồi giữa Thẩm Kiều và lris. Thẩm Kiều vẫn im lặng không nói lời nào, Dương Kiền mở khăn ăn ra, trêu ghẹo nói: "Sao vậy? Vẫn chưa tỉnh rượu à?"
"Cám ơn đã quan tâm." Thẩm Kiều lạnh lùng đáp. lris ngồi xuống phía đối diện Thẩm Kiều, cười tủm tỉm hỏi: "Không hỏi ý của cậu mà đã bảo Dương đến đây, chắc cậu không để bụng đâu nhỉ?"
Thẩm Kiều cầm nĩa lên, chọn cà rốt: "Không đâu."
"A đúng rồi, " lris chợt chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói: "Chúng ta vừa mới nói đến đâu rồi? Tiếp tục thôi."
Thẩm Kiều rũ mí mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Quên mất rồi."
Dương Kiền nhíu mày: "Xem ra là không muốn để tôi biết đây?" Tiếp đó nhìn về lris, "Bí mật à?" lris lại gật đầu, "Bí mật không thể nói."
Hai người ngầm hiểu cười rộ lên, chỉ có Thẩm Kiều cảm thấy chuyện như vậy chẳng có gì buồn cười, nếu không phải là cô không bình thường, thì là hai người ở bên cạnh không bình thường.
Sắp kết thúc bữa cơm,
Dương Kiền đứng dậy đi sang bên cạnh nghe điện thoại, không lâu sau, lris cầm túi xách lên, nói muốn vào toilet trang điểm lại. Thẩm Kiều ngồi một mình một lúc, gọi phục vụ thanh toán. Cô vốn định rời đi luôn, cuối cùng ngẫm lại, nói với lris nói một tiếng vẫn tốt hơn. Vì vậy ở hành lang bên ngoài toilet, nhìn thấy hai người họ đang dây dưa
Dương Kiền dựa vào tường, đầu cúi thấp, lris cứ như đang dính vào người anh, môi đỏ mọng dán vào lỗ tai anh nói nhỏ cái gì đó, hai người không coi ai ra gì mà cười lớn. Bởi vì có vấn đề vê góc độ, nên lris nhìn thấy Thẩm Kiều trước, cô ấy không chút hoang mang rời khỏi người Dương Kiền, Dương Kiền quay đầu lại mới nhìn thấy Thẩm Kiều
"Mình đã tính tiền, có muốn mình tiễn cậu về khách sạn hay không?" Lời này, là nói với lris. lris vuốt ve tóc: “Được, chờ mình một chút." Nói xong, xoay người đi vào toilet.
Dương Kiền vuốt vuốt âu phục, im lặng đi qua người Thẩm Kiều. Thẩm Kiều do dự mãi, cưới cùng vẫn gọi anh lại, Thẩm Kiều xoay người về phía bóng lưng của anh, nhỏ giọng nói: "Anh có thể nghiêm túc một chút có được hay không?"
Dương Kiền quay đầu lại, nghiêng người dựa vào vách tường, khoanh tay lại, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười nhạt, nhưng không hề chạm vào đáy mắt: "Em cảm thấy tôi có chỗ nào không nghiêm túc?"
"Thôi, coi như tôi chưa nói gì." Thẩm Kiều thở dài, lướt qua Dương Kiền rời khỏi hành lang.
Dương Kiền và lris đều uống rượu, ban đầu Thẩm Kiều định đưa một mình lris về, nhưng Dương Kiền lại lấy lí do uống rượu nên không lái xe chui vào trong xe Thẩm Kiều, rồi giả chết không xuống.
Hai người bọn họ ngồi ở phía sau liếc mắt đưa tình, Thẩm Kiều nghiễm nhiên trở thành tài xế của bọn họ. Đến cửa khách sạn, lris chợt nói có quà tặng muốn tặng cho Thẩm Kiều, muốn Thẩm Kiều đi lên cùng cô ấy. Thẩm Kiều quay đầu lại liếc mắt nhìn Dương Kiền đang giả vờ ngủ ở ghế sau, nghĩ thầm tốt nhất là khi cô quay lại, con người khiến người ta chán ghét này đã đi rồi. lris ở phòng tổng thống, cô ấy bảo Thẩm Kiều chờ ở phòng khách một chút, đẻ cô ấy về phòng lấy quà tặng. Thẩm Kiều vui vẻ đồng ý, nhìn quanh gian phòng được trang hoàng xa hoa, rồi ngồi trên ghế sa lon.
Trong phòng ngủ truyền ra âm thanh nôn mửa, Thẩm Kiều lo lắng lris bởi vì uống rượu mà nôn mửa, chính cô cũng biết rõ loại cảm giác đó có bao nhiêu khó chịu, vì vậy vội vàng rót một chén nước ấm rồi đưa qua. lris đứng trước bồn cầu, mở vòi hoa sen, dùng nước lạnh tạt lên mặt., lris nhìn Thẩm Kiều qua tấm gương ở trước mặt, ánh mắt lạnh leo, đôi môi tím tái. Thẩm Kiều bị cô
ấy nhìn như vậy, chợt giật mình trong lòng.
Thẩm Kiều đưa cái ly tới: "Uống nước đi, uống nhiều rượu sẽ khó chịu." lris không nhận cái ly, cầm khăn lông lên lau nhưng giọt nước ở trên mặt, giọng nói nhàn nhạt: "Không phải nôn vì uống rượu, là mình mang thai."
Thẩm Kiều cho rằng mình nghe nhầm, sững sờ ở tại chỗ, lris liếc mắt nhìn cô, cười lạnh đi lướt qua người cô. lris nói: "Quà tặng để ở trên tủ đấy, mình muốn nghỉ ngơi, không tiễn."
Thẩm Kiều đi từ khách sạn ra, phát hiện Dương Kiền vẫn ở trên xe, ngủ xiêu vẹo, bày ra đủ loại tư thế.
Thẩm Kiều cài xong dây an toàn, nhìn về phía kính chiếu hậu hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Dương Kiền nhắm mắt lại di chuyển thân thể, thanh âm hơi khàn khàn: "Về nhà."
Thẩm Kiều biết Dương Kiền có một căn nhà riêng, bình thường cũng ở bên đó, nhưng mà không biết địa chỉ chính xác, khi xe chạy lên đường chính thì
Thẩm Kiều hỏi: "Địa chỉ."
"Nếu như anh thật sự say đến bất tỉnh nhân sự, không nói được lời nào, thì làm thế nào?"
Thẩm Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: "Ném xuống vỉa hè."
Dương Kiền cười cười, chân mày khẽ nhíu chặt, lạnh giọng nói một chuỗi địa chỉ cho cô.
Bây giờ trong đầu Thẩm Kiều đều là câu nói kia của lris, cô ấy mang thai.
Hình như lris cố ý để cô nhìn thấy, rốt cuộc là có gì khúc mắc vậy? Hơn nữa, tại sao lris lại biết chuyện của cô và Dương Kiền? Rõ ràng mấy năm nay bọn họ không hề liên lạc.
"lris đã nói gì với em vậy?"
Chợt nghe thấy người ở phía sau mở miệng nói chuyện, Thẩm Kiều đang chìm đắm trong thế giới của bản thân nên bị giật mình, cô thở nhẹ, trợn mắt nhìn người kìa qua kính chiếu hậu, tức giận nói: "Không có việc gì."
Dương Kiền nghe vậy thì ngước mắt, qua kính chiếu hậu, cùng cô nhìn nhau, khóe môi thoáng hiện lên nụ cười, "Vậy em trừng tôi làm gì?"
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn về phía trước: "Anh nhìn nhầm rồi."
Dương Kiền gật đầu, sau đó liền đứng dậy len qua khe hở ở hàng ghê trước, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh tài xế, trong lúc đó động tác cực kì lưu loát nhanh nhẹn. Thẩm Kiều nhìn người nào đó đã ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế, hơi trợn mắt: "Anh điên rồi sao?"
Vẻ mặt Dương Kiền nghiêm túc, dùng giọng nói trầm thấp nhắc lại: "lris nói gì với em rồi ?"
"Quản được à? Anh nên quan tâm chuyện của anh đi."
"Tôi rất tốt."
Thẩm Kiều hừ lạnh: "Thật sao? Khiến bạn gái không có cảm giác an toàn như vậy, quả thật là quá tốt."
Dương Kiền trầm ngâm trong chốc lát, rồi hỏi "Thịnh Hạ nói gì với em?"
"Còn cần cô ấy nói gì à? Tôi có mắt, có thể nhìn thấy."
Đột nhiên Dương Kiền nở nụ cười, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhìn con đường cái rộng rãi ở phía trước trầm giọng nói: "Mục tiêu của lris không phải tôi."
"Tôi biết." Thẩm Kiều chợt giống như bóng cao xu bị xì hơi, nhỏ giọng nói. lris mang thai, dám chắc đứa bé không phải của
Dương Kiền, nhưng mà nếu như nói muốn tìm cho đứa bé một người cha mà đi tìm Dương Kiền, cũng không phải là không thể, nhưng nếu quả thật là như vậy, chắc chắn lris sẽ không tự nói với cô là mình mang thai.
Từ bên trong túi áo vest Dương Kiền lấy ra một xấp hình, đặt bên cạnh tay lái. Thẩm Kiều cúi đầu nhìn mấy tấm hình, sau đó thì dừng xe ở ven đường. Vào giây phút xe dừng hẳn, Dương Kiền mở cửa xuống xe.
Thẩm Kiều nghi ngờ cầm mấy tấm ảnh lên, mà hình ảnh trong đó, khiến cô hoàn toàn ngây người. Cô tự cho là đúng đi hỏi thăm tin tức thay Thịnh Hạ, sợ cô ấy trở thành kẻ ngu ngốc đáng thương, nhưng trong vòng nửa ngày, lại phát hiện mình mới là kẻ ngu ngốc. Còn hhawng hái thảo luận với lris chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chắc chắn trong lòng lris đang cười nhạo cô chết thôi.
Trong xấp ảnh chụp này, tất cả đều là Giản Dư Mặc và lris, Thẩm Kiều hoàn toàn không ngờ, thật sự lại là bọn họ. Cùng nhau mua đồ ở siêu thị, đi dạo trên bờ biển, ôm hôn trên phố, thật là ngọt ngào lãng mạn biết bao nhiêu.
Thì ra, những ngày qua khi cô không ở bên cạnh anh, anh đã trải qua cuộc sống tiêu dao vui vẻ như vậy, có người đẹp ở trong ngực, bộ dáng tươi cười cũng vui vẻ như vậy. Lần trước gặp nhau, anh từ trên trời giáng xuống, không ngại vạn dặm xa xôi chỉ vì chúc cô sinh nhật vui vẻ, thậm chí ở trước mặt cha mẹ cô còn nói chỉ cần cô gật đầu, anh sẽ cưới cô ngay lập tức, buổi sáng hôm nay, bọn họ còn vui vẻ nói chuyện yêu đương qua điện thoại.
Dương Kiền đứng ở ven đường hút thuốc lá, Thẩm Kiều nhìn bóng dáng có chút mơ hồ đó, mở cửa đi đến.
Thẩm Kiều đưa trả lại xấp hình, lạnh giọng chất vấn: "Từ đâu mà có?"
"Em không phải quan tâm chuyện đó."
Thẩm Kiều cười, lớn tiếng gào lên: "Tôi không phải quan tâm, chuyện của tôi mặc kệ tôi, tại sao anh lại xen vào?"
Dương Kiền vứt tàn thuốc xuống, đẩy cánh tay của cô ra, Thẩm Kiều bị đẩy lảo đảo. Vẻ mặt Dương Kiền trở nên tức giận, cao giọng nói: "Em cho rằng tôi con mẹ nó tình nguyện quản những chuyện xấu xa này của em và anh ta à?
Nếu không phải là tiểu Thu nhờ tôi điều tra, tôi con mẹ nó ăn no rửng mỡ, quản em? Tôi có bệnh à!"
Nói xong, Dương Kiền cố gắng kìm chế sự phẫn nộ đã vượt tầm kiểm soát, sải bước rời đi. Đi được một đoạn, rồi vẫy taxi rời đi.
Tay chân Thẩm Kiều tê dại, ngồi bệt ở ven đường, gió đêm lạnh thấu xương, nhưng cô không hề cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy có một loại cảm xúc khó nói khiến cô rất khổ sở, rất đau lòng, chỉ muốn khóc thật to.
Cô và Giản Dư Mặc đã ở chung một chỗ đã hơn bảy năm rồi, chẳng lẽ thật sự là thất nhiên chi dương (1) à?
(1): thất niên chi dương: bảy năm là ngứa ngáy. Ý nói yêu nhau được bảy năm thiì sẽ bắt đầu có người khác.
Thảo nào lris lại nói cho mình là cô ấy mang thai, chắc trong lòng cô ấy vì không thể thế nói hết đầu đuôi mọi chuyện ra nên cảm thấy bực tức. lris về nước, không có khả năng Giản Dư Mặc lại không biết, nhưng mà anh ấy cứ mặc kệ lris như vậy à? Anh không sợ, lris sẽ nói quan hệ của bọn họ ra à? Hơn nữa, anh ấy không biết nên đối mặt với mình như thế nào, chỉ có thể mượn lời lris để nói ra, sau đó thì chia tay?
Nhưng cô làm sao có thể chỉ trích Giản Dư Mặc? Cục diện của ngày hôm nay, có một phần là do cô tạo lên. Kể từ khi cô bị vết thương do đạn bắn, tình cảm giữa bọn họ cũng không còn thuần khiết như trước nữa, anh thông minh như vậy, sao có thể không nhận thấy, chẳng qua là anh không muốn làm rõ, vẫn cư xử với cô giống như trước. Nói đến đây, những chuyện này đều do một tay cô gây ra.
Hai tay Thẩm Kiều ôm trán, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rầm rầm của ô tô, trong lòng là một mảnh hồng hoang.
Trước khi lris rời khỏi Trung Quốc có mời Dương Kiền ăn bữa cơm chia tay, còncố ý bắt anh dẫn Thịnh Hạ đi cùng.
Trong bữa tiệc, lris và Dương Kiền vui vẻ cười đùa, Thịnh Hạ không tiện nói gì, hơn nữa còn có phần khẩn trương. lris nâng chén lên, nói xin lỗi với Thịnh Hạ. Thịnh Hạ nghiêng đầu nhìn Dương Kiền, anh vuốt vuốt ly rượu, không có ý định lên tiếng. Thịnh Hạ tự biết mình đã hiểu lầm bọn họ, mặc dù lris không nói vì sao lại nói xin lỗi, nhưng mà trong nội tâm Thịnh
Hạ cũng hiểu rõ, đây là đang cười nhạo cô lòng dạ hẹp hòi.
Miễn miễn cưỡng cưỡng
ăn xong một bữa cơm, Thịnh Hạ luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện cẩn thận với Dương Kiền, nhưng vẻ mặt của anh lạnh lẽo như vậy, khiế cô khó có thể mở miệng.
Dương Kiền đưa Thịnh Hạ đến dưới lầu nhà cô, hạ cửa sổ xe xuống rồi đốt một điếu thuốc, "Về đi."
"Cái đó, em có chuyện muốn nói, " Thịnh Hạ cắn cắn môi, cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, anhđừng giận em, có được hay không?"
Một lúc lâu sau Dương Kiền cũng không trả lời, quay đầu lại nhìn cô một lúc, rồi trầm giọng hỏi: "Có phải em đi tìm Thẩm Kiều hay không?"
Thịnh Hạ do dự, cuối cùng gật đầu.
"Đây là chuyện riêng của chúng ta, Thẩm Kiều là người ngoài, em tìm cô ấy làm gì?"
"Em chỉ là lo lắng. . . . . ."
Dương Kiền ngắt lời của cô ấy: "Lo lắng anh và lris léng phéng, phải không?
Emi cảm thấy Thẩm Kiều quen lris, cho nên bảo cô ấy thay em thăm dò tin tức? Tại sao anh nói cái gì em cũng không tin, người ngoài nói em lại tin tưởng không hề nghi ngờ như vậy? Rốt cuộc ai mới là bạn trai của em? Em tin tưởng Thẩm Kiều như vậy, chắc hai người ở chugn một chỗ sẽ tốt hơn đó!"
Thịnh Hạ chợt kéo tay Dương Kiền, nước mắt lã chã rơi xuống: "Thật xin lỗi, anh đừng tức giận, em biết cách cư xử của em có điều thiếu sót, nhưng mà em thật sự sợ hãi, thật xin lỗi."
Dương Kiền hất tay của cô ra, thay cô mở cửa xe: "Em về trước đi đã, chờ em bình tĩnh, chúng ta sẽ bàn lại."
Thịnh Hạ cuống quít lau sạch nước mắt: "Em rất bình tĩnh, có thể nói ngay bây giờ."
"Anh không muốn nói." Dương Kiền lạnh lùng nói.
Thịnh Hạ tự biết không thể tiếp tục dây dưa, vì vậy chậm rãi mở cửa xuống xe, nhìn chiếc xe từ từ biến mất trên con đường nhỏ, trong lòng là một mảnh lạnh lẽo. Quan hệ giữa bọn họ, quả thực là không thể chịu được một kích như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
64 chương
4 chương
26 chương
2180 chương