Quen Anh Từ Một Sai Lầm
Chương 2
Chuông vào lớp học vang lên được vài phút rồi Mạch Đồng mới thấy một thầy giáo trẻ tuổi cầm sách thong thả bước vào lớp, anh ta bước lên bục giảng, đặt quyển sách lên mặt bàn rồi ngáp một cái rõ to, hỏi đầy vẻ lười biếng: “Muốn học bài mới hay là tự học đây?”
“Tự học ạ!” Cả lớp đồng thanh trả lời.
“Được thôi.” Anh ta lại ngáp thêm cái nữa, rồi xách ghế đến chỗ có ánh mặt trời rọi xuống êm dịu nhất và bắt đầu đánh một giấc ngon lành.
Mạch Đồng câm nín nhìn cô bạn đang cực kì phấn khởi bên cạnh, lại quay lên nhìn thầy giáo trẻ tuổi nào đó chớp mắt đã đi vào giấc ngủ trên bục giảng, có lẽ vì anh ta còn trẻ nên mới hành xử thiếu trách nhiệm như vậy chăng….
Cô khẽ thở dài, chậm rãi mở tài liệu hôm qua mượn từ thư viện ra đọc.
Chương trình học của năm hai không quá nặng, lúc này đã là gần cuối kì, lịch học cũng càng ngày càng ít, hầu hết thời gian Mạch Đồng đều núp ở trong kí túc xá tránh nắng, đương nhiên thi thoảng cô cũng sẽ dạo qua thư viện vài lần.
Đã hơn hai ngày rồi Mạch Đồng không login lại vào game, càng lúc cô càng cảm thấy cuộc sống của sinh viên năm hai như mình thật là nhàm chán, nghe thấy tiếng cô bạn cùng phòng đang hùng hổ đánh phụ bản, cô lại thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Người ta lại sắp dùng hết thuốc hồi máu và hồi ma lực rồi.” Cô bạn “e thẹn” liếc Mạch Đồng.
“…Đi mua đi.”
“Bang chủ bọn mình nói, không được tiêu tiền bừa bãi.” Cô bạn cười hì hì rồi sán lại gần Mạch Đồng, “Vào game đi mà, bọn mình chuẩn bị đánh phụ bản, cậu cũng đi cùng đi.”
“Không đi.”
“Nghe nói phụ bản này có xác xuất rơi ra thảo dược quý hiếm rất cao đó.”
“…”
“Còn có cả phương thuốc hiếm nữa.”
“…”
Thế là Mạch Đồng lại quay trở về với vòng tay ôm ấp của game.
Nhưng khi cô gửi thuốc hồi máu và hồi ma lực lúc trước còn chưa kịp bán ra cho cô bạn thì lại bị trả lại, “Cứ cất đi đã, thuốc lần trước cậu cho mình còn chưa dùng hết.”
“…Cậu lừa mình.”
“Chỉ là mình thấy dáng vẻ ngứa ngáy trong lòng của cậu nên tiện thể nhắc đến thôi mà.” Cô bạn cùng phòng cười híp cả mắt lại trông thật là gợi đòn.
Cửa phụ bản nằm ở cuối mê cung, Mạch Đồng đành phải đi theo bạn mình bước vào mê cung này, ngày trước lúc nào cô cũng đến thành cổ này hái thuốc, không ngờ bên trong còn có một nơi như vậy.
Bên trong tối đến mức chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của kiến trúc nơi đây, cô bạn cùng phòng liên tục nhắc nhở cô phải theo sát mình, trong mê cung có rất nhiều quái nhỏ, tuy rằng sức tấn công không lớn lắm, nhưng nếu cả lũ quái cùng xuất hiện sẽ rất phiền, nhất là đối với Mạch Đồng, dù sao cô cũng chỉ là một thầy thuốc có sức tấn công nghèo nàn và một cơ thể yếu ớt như lá liễu…
Cô bạn cầm một thanh kiếm lớn đi trước chém quái, Mạch Đồng cẩn thận từng li từng tí bám theo sau, thi thoảng có mấy con rắn lớn lướt qua cô bạn rồi tấn công thẳng đến chỗ Mạch Đồng, lúc ấy cô mới dùng sức tấn công yếu đến đáng thương mà mình có để “bốp bốp bang bang” đánh lung tung.
“Khó chơi thật đáy.” Cô bạn khẽ than thở, “Chờ chút, mình uống thuốc đã.” Một loạt đợt tấn công trước đó đã mài mất 4/5 lượng máu của cô rồi.
Mạch Đồng gật đầu đứng chờ, chưa bao lâu sau lại nghe thấy tiếng cô bạn đang ngồi bên cạnh hét lên thảm thiết: “Ơ! Chuyện gì thế này?!” Một giây sau đó Mạch Đồng nhìn thấy nhân vật của cô ấy ngã dập mặt xuống đất, hình như là… ngỏm rồi…
“…Chuyện gì thế này, AAAAAA!” Hai mắt cô bạn trợn tròn cả lên.
“Mình cũng không biết…” Mạch Đồng thành thật trả lời.
“Lúc nãy lại có quái xuất hiện à?”
“Không nhìn thấy…”
Cô bạn chọn hồi sinh tại chỗ rồi cầm kiếm dạo xung quanh một vòng, sau khi xác nhận không có quái nào lảng vảng quanh đây thì chỉ đành ôm theo một bụng nghi hoặc tiếp tục đi sâu vào trong mê cung.
Khi hai người chạy đến cửa phụ bản, bốn người cùng tổ đội đã đợi sẵn ở đó rồi, sau khi xác nhận mọi người đều không còn vướng mắc và không có việc gì cần tạm thời rời khỏi, lúc này đội trưởng mới dẫn đầu mở cửa phụ bản, ngay sau đó… Mạch Đồng không nhìn thấy người khác đâu nữa.
Cô bạn cùng phòng hiển nhiên không phát hiện ra Mạch Đồng không đuổi kịp mọi người, cô ấy vẫn đang hò hét tiến về phía trước chém quái.
Người nào đó chột dạ, không ngừng cầu nguyện tốt nhất là toàn bộ hành trình không có ai phát hiện ra cô không theo kịp.
Chỗ cửa phụ bản có rất nhiều người, tục ngữ có câu: Nơi nào có người nơi đó có giang hồ, không bao lâu sau Mạch Đồng nhìn thấy hai người chơi đứng cách đó không xa đang cầm kiếm đánh nhau tưng bừng khói lửa.
Theo bản năng Mạch Đồng lùi về sau vài bước.
Bỗng, cô phát hiện mình bị thứ gì đó tấn công.
Mấy con số đỏ tươi không ngừng bay lên trên đỉnh đầu, cô chỉnh lại màn hình, quả nhiên nhìn thấy một con rắn lớn màu xanh ở đằng sau.
Mạch Đồng ngây người, đến khi đỉnh đầu lại bay lên mấy con số màu đỏ, cô mới nâng tay lên bắt đầu phòng thủ.
…Có điều… con rắn các cô gặp phải lúc trước cũng to như vậy sao?
Hễ là thầy thuốc thì sẽ tránh xa cận chiến, Mạch Đồng vừa mới tấn công được chiêu là đã nhân cơ hội lẩn vào giữa đám đông, nhưng thù hận của con rắn này không phải loại mà người bình thường có thể hiểu nổi, người ta đã lẩn vào tận chỗ đông người rồi mà vẫn chỉ chăm chăm đuổi theo để cắn …
『Gần』【Sơn Dương Hồ】: Móa, vừa ra khỏi phụ bản đã gặp phải cái thứ này, tim ông đây vẫn còn đập thình thịch đây.
『Gần』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Mấy con quái nhỏ thôi, đừng động đến nó, chúng ta có đi phụ bản nữa không?
『Gần』【Chuột Thỏ Một Ổ】: Đi chứ, sao lại không đi, chờ tui bổ sung thuốc đã.
『Gần』【Sơn Dương Hồ】: Chủ Yếu đâu? Chẳng lẽ còn chưa ra?
『Gần』【Ám Sát Trước Bình Minh】: Ra rồi, đang giết quái nhỏ.
Đương nhiên, Mạch Đồng không nhìn thấy đoạn tám chuyện trong kênh này『Gần』bởi cô còn đang bận chống chọi với con rắn kia. Theo lí thuyết mặc dù cô yếu hơn những người chơi cùng cấp khác một chút… thôi được rồi, không chỉ một chút thôi đâu, nhưng dù vậy cũng không thể nào mà một con quái nhỏ cũng không đối phó nổi chứ…
Mạch Đồng cắn môi, gắng sức ấn phím gia tăng tấn công.
Bất ngờ, cô nghe thấy một tiếng kiếm đâm như xé gió vang lên, âm thanh bén nhọn tựa như xé rách không khí.
Đỉnh đầu con rắn bay lên một hàng dài số đỏ.
Một bóng người đáp xuống đứng giữa cô và con rắn.
Mạch Đồng còn chưa kịp phản ứng, người kia đã lại cầm kiếm nhảy lên phóng ra chiêu thức, nhảy tới nhảy lui mấy lượt, con rắn kia đã ngã xuống “ầm” một cái..
Người kia thu kiếm.
Mạch Đồng tự nhận mình chẳng có thứ gì đáng giá cả, may mà có không ít thuốc hồi máu và hồi ma lực, để cảm ơn người kia đã ra tay giúp đỡ, cô kiên quyết nhét cho đối phương một đống thuốc bổ, người kia cũng không khách khí chút nào, xác nhận xong trực tiếp giao dịch luôn.
Mạch Đồng rối rít cảm ơn, cô đang định quay trở lại cửa phụ bản để tiếp tục chờ bạn mình thì lại nhận được một lời mời kết bạn.
【Người chơi [Chủ Yếu] muốn kết bạn với bạn】
…!!!
Ai đó nhìn chằm chằm tên người kia, vụt một cái nhảy tót ra đằng sau.
Vừa rồi không kịp nhìn kĩ, thế quái nào người giúp cô lại là Chủ Yếu chứ?!
… Anh ta sẽ không giết cô đúng không?
… Đáng lẽ anh ta không nên nhận ra cô mới đúng… chứ nhỉ…
『Gần』【Chủ Yếu】: Đừng ngẩn người nữa, thêm bạn đi.
“…”
Mạch Đồng ủ rũ, chậm chạp trả lời yêu cầu thêm bạn, cô cầm chuột, cảm thấy con chuột trong tay nặng tựa ngàn cân, di chuột cực kì khó khăn…
Vất vả một lúc mới chấp nhận lời mời kết bạn của người kia, cô thậm chí còn không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn Chủ Yếu phía đối diện đầy vẻ cảnh giác, đề phòng anh ta tập kích bất ngờ.
… Tuy rằng cô cũng không ngăn được nhưng chí ít cũng có thể giãy giụa một hai cái…
Ngoài dự đoán của Mạch Đồng, Chủ Yếu chẳng những không ra tay mà còn gửi tin nhắn riêng cho cô.
『Gần』【Chủ Yếu】: Có phải em từng học kỹ năng Thiên Nộ không?
『Gần』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Thiên Nộ?
Gửi tin nhắn xong Mạch Đồng mới nhớ ra hình như lúc trước đúng là hệ thống từng thông báo cô đã học được kỹ năng “Thiên Nộ”, cô lập tức sửa lại.
『Gần』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: Hình như đã từng học, có thuộc tính công kích kèm theo gì đó.
『Gần』【Chủ Yếu】: Ừ, em xem thử tư liệu về thuốc hồi máu và thuốc hồi ma lực trong rương chứa đồ của mình đi, trên tư liệu hẳn là có ghi chú.
『Gần』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: … Được.
Mạch Đồng mở rương chứa đồ ra, xem tư liệu về thuốc hồi máu và thuốc hồi ma lực mình tự chế, “Cứ 2 giây hồi 168 đơn vị máu, kéo dài liên tục trong 20 giây… Không có gì mà…” Mạch Đồng lẩm bẩm, cô kéo chuột xuống dưới nhìn, “Thuộc tính phụ… Thiên Nộ… cứ 1 giây chịu 37 điểm sát thương, kéo dài liên tục trong 5 giây…”
『Gần』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: … Tại sao tôi lại học được cái kỹ năng vớ vẩn này?
『Gần』【Chủ Yếu】: Thông thường sau khi lớp nhân vật thích khách hoàn thành một nhiệm vụ ẩn nào đó sẽ nhận được kỹ năng Thiên Nộ, nó dùng để thêm thuộc tính cho vũ khí, đây là lần đầu tiên tôi thấy một thầy thuốc học nó.
『Gần』【Mạch Chủ Cầu Vinh】: … Có cách nào bỏ nó đi không?
『Gần』【Chủ Yếu】: Không.
Hai người đang nói chuyện, cô bạn cùng phòng ngồi bên cạnh lại sợ hãi hét lên, “Mạch Đồng!! Có phải cái lô thuốc kia bị quỷ ám rồi không?! Tại sao bà đây uống xong, không những không hồi máu mà còn mất máu hả?!!”
Mạch Đồng khóc không ra nước mắt. “Bởi vì nó có thuộc tính công kích…”
“Nó là cái quái gì?!”
“Mình cũng không biết nó là cái quái gì nữa…” Mạch Đồng mếu máo, cô đang nghĩ nên trả lời Chủ Yếu thế nào thì giây sau lại nhận được tin nhắn của đối phương.
『Gần』【Chủ Yếu】: Cho nên, khi ở cửa trấn Hoa Lâm, em đã muốn cứu tôi, phải không?
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
16 chương
12 chương
19 chương
4 chương
54 chương